Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 41: Trần ai lạc định ( Kết )


2 năm

trướctiếp

*Trần ai lạc định: bụi trần lắng xuống, ý chỉ sự việc đi đến hồi kết.

"Chém gió ghê thế, không sợ đau đầu lưỡi sao?"

Doãn Xuy Tuyết cũng không phải dạng hiền lành, sao có thể để cho Đường Thời phách lối như vậy? Chỉ có điều sự xuất hiện đột ngột của tấm lệnh bài màu đen này quá quỷ dị, khiến Doãn Xuy Tuyết không biết phải làm gì.

Vật này gặp gió liền phóng lớn, vừa rồi còn đánh hắn đến hộc máu, chống lại nó sợ là cũng không chiếm được lợi gì.

Đường Thời lại không lo ngại nhiều như Doãn Xuy Tuyết, tim của y vốn là màu đen, "Nói trắng ra là, ta thấy cả cái mộ kiếm lớn như thế, một mình ngươi khó mà nuốt trôi."

Chậm rãi thu lệnh bài chữ "Quy" lại, Đường Thời cười hì hì, mặt đầy vẻ đương nhiên.

Đám người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Doãn Xuy Tuyết cũng không định để cho những kẻ này đứng ngoài quan sát, hắn trực tiếp huy động linh lực trong cơ thể khống chế mộ kiếm, đuổi những người khác ra ngoài, dù sao kẻ có kiếm sẽ được mộ kiếm, hiện giờ Doãn Xuy Tuyết chính là chủ nhân mộ kiếm, tự nhiên có thể khống chế nó ở mức nhất định.

Chỉ có điều — khi hắn chứng kiến thằng nhãi Đường Thời vẫn không chút sứt mẻ, mặt đầy ý cười mà nhìn mình, lập tức sởn cả tóc gáy. Vì sao... Đường Thời vẫn còn ở đây?

"Ầy, ngươi thật tốt bụng, lại còn đưa những người khác ra ngoài hết, như vậy sẽ không có ai biết được hiện trường chia cắt tang vật của chúng ta." Đường Thời mặt đầy cảm thán nhìn Doãn Xuy Tuyết, từ dáng đến vẻ đều thể hiện câu "Ta biết là ngươi là người tốt".

Thương thay Doãn Xuy Tuyết tu luyện lại mười kiếp, vô số lần vào Tiểu Hoang cảnh mà chưa từng thấy ai đê tiện như tên này, khó khăn lắm mới tới được mộ kiếm mà lại gặp phải "hàng hiếm" như Đường Thời, thực sự là...  Hắn bỗng chốc cảm thấy lòng đầy bi thương, chỉ muốn câm nín mà khóc ròng.

"Dù sao thì cuối cùng ngươi vẫn phải ra khỏi đây thôi." Nhìn dáng vẻ vô liêm sỉ của Đường Thời, Doãn Xuy Tuyết nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Đường Thời nhướn mi, "Ta nói, chia cho ta một nửa, ta tha chết cho ngươi."

"Ngươi chắc chắn mình có thể thắng ta sao?" Nếu không phải vì một chiêu động trời vừa rồi của Đường Thời khiến hắn kiêng dè, Doãn Xuy Tuyết đã nâng kiếm chém Đường Thời từ lâu rồi.

Người này thật là cố chấp không chịu tỉnh ngộ, Đường Thời cũng không tiếp tục đùa giỡn với hắn mà thẳng tay lôi lệnh bài chữ "Quy" ra một lần nữa, sau đó ném về phía Doãn Xuy Tuyết. Doãn Xuy Tuyết cảm thấy mình sống quá uất ức, mười đời tu lại, tu đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ chưa nói làm gì, thế mà còn bị một tên tiểu bối uy hiếp như vậy, mất mặt! Thực sự là mất mặt tới cực điểm!

Hắn bực bội giơ kiếm lên trời, gào to một tiếng, "Tiểu Côn Lôn, thu hồi!"

Trong chớp mắt, Đường Thời cảm thấy có một luồng sức mạnh to lớn từ khắp mọi nơi trong mộ kiếm Tiểu Côn Lôn truyền tới, dồn ép y ra ngoài, thậm chí có lúc ngay cả lệnh bài chữ "Quy" cũng không thể ngăn cản áp lực này.

Lệnh bài chữ "Quy" chính là thứ lúc trước Đường Thời nhặt được ở bên dưới cảnh Băng Thiên Tuyết Địa, lúc đó hắn còn chưa biết công dụng của nó, nhưng sau này đến hành lang hình chữ Hồi (回) lại biết đây không phải là vật tầm thường, dù sao cũng là một chiếc lệnh bài, có thể ảnh hưởng tới rất nhiều thứ. Ví dụ như chính mộ kiếm này.

Cái gì mà kẻ có Côn Lôn được Côn Lôn, Đường Thời không thèm tin.

Muốn y bỏ qua vô số hảo kiếm trong khu mộ này? Nằm mơ!

Đường Thời bất chấp hậu quả, trong lúc bị đẩy ra ngoài vẫn điều khiển lệnh bài chữ "Quy" phóng lớn, dựa theo phương pháp từng thấy trong ảo giác lúc trước mà rót linh lực vào, ngay sau đó chiếc lệnh bài kia không ngờ lại cắt cả mộ kiếm làm đôi, trong nháy mắt một dải bạch quang quét qua toàn bộ trên dưới không gian tăm tối, tựa như khai thiên lập địa!

Mộ kiếm dù sao cũng là một không gian rộng lớn, thế mà lại bị chiêu vừa rồi của Đường Thời trực tiếp chém thành hai nửa như cắt củ cải.

Doãn Xuy Tuyết suýt chút nữa xót ruột đến mức phun ra một búng máu già, hắn thu hồi một nửa mộ kiếm thuộc về mình, sau đó phát điên bổ kiếm về phía Đường Thời: "Ngươi dám cướp mộ kiếm của ta!"

Hai người đã chém đứt mộ kiếm nên cũng phải đi ra, mọi người bên ngoài mới chớp mắt một cái đã thấy hai tên kia đang đánh nhau loạn xạ.

Đường Thời không hiểu sao lại đột nhiên ho ra một búng máu, phun đầy tấm áo choàng bẩn thỉu trên người, khàn giọng thê lương nói: "Dù ngươi không muốn chia một nửa mộ kiếm cho ta thì cũng đâu cần độc ác như vậy? Tính kế người khác từ sau lưng mà cũng được coi là đệ tử danh môn chính phái sao?!"

Doãn Xuy Tuyết không kịp phản ứng, sao Đường Thời lại nói như vậy?

Hắn còn đang chìm trong mê mang, lại nghe Đường Thời nói tiếp: "Ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!"

Tiếp đó, Đường Thời làm bộ chuẩn bị lại lôi lệnh bài chữ "Quy" ra. Doãn Xuy Tuyết lười quan tâm y nói cái gì, mắt thấy Đường Thời muốn động thủ, hắn cũng trở nên nghiêm túc, Côn Lôn kiếm là vật mà Doãn Xuy Tuyết thèm muốn đã lâu, lúc này nâng lên, những người khác vẫn còn ở trên núi Tiểu Côn Lôn liền cảm thấy dưới chân lay động.

Đường Thời mơ hồ có dự cảm xấu, liền thấy Doãn Xuy Tuyết nhìn y mà cười gằn một tiếng, sau đó cắm thanh Côn Lôn kiếm màu tím xuống đất rồi từ từ rút lên, cả ngọn núi Tiểu Côn Lôn cao chọc trời không ngờ lại chậm rãi thu nhỏ, trở thành một luồng ánh sáng hình thanh kiếm.

Tiếp đó Doãn Xuy Tuyết dùng ngón tay tạo một thủ quyết rồi đánh vào thanh kiếm trên tay, liền thấy thanh kiếm ánh sáng do cả ngọn núi Tiểu Côn Lôn hóa thành và Côn Lôn kiếm hòa lại làm một!

Đường Thời bị cảnh tượng này làm cho chấn động, Khổ Hải Vô Biên, trong biển khổ mênh mông vô tận sao có thể tồn tại một ngọn núi cho được? Vì vậy Tiểu Côn Lôn không phải một ngọn núi, mà chính là một thanh kiếm!

Ở thời điểm thanh kiếm ánh sáng hoàn toàn dung hợp với Côn Lôn kiếm trong tay Doãn Xuy Tuyết, khí thế của nó theo đó mà lên tới cực điểm.

Trong nháy mắt đó, Đường Thời cảm thấy thứ mà Doãn Xuy Tuyết cầm trên tay không phải một thanh kiếm mà là cả ngọn núi Côn Lôn băng tuyết bao trùm, dưới vòm trời chỉ còn ánh sáng bạc lấp lóe trên lưỡi kiếm, tựa như băng tuyết ngàn năm không đổi.

Doãn Xuy Tuyết là một người có dung mạo đầy nữ khí, nhưng ánh mắt của hắn lại không nữ khí chút nào, ngược lại, nó mang một cảm giác tang thương khó hiểu mà người khác không thể sánh bằng. Lúc này đây, hắn như đang múa với thanh kiếm trong tay, khiến thiên địa càn khôn dường như cũng trở nên thanh sạch hơn hẳn. Nhưng Đường Thời rất rõ ràng, bên dưới bầu trời trong trẻo kia đang ẩn giấu sát khí vô tận!

Y gần như bị khung cảnh đẹp đẽ này mê hoặc, thế nên suýt nữa không tránh kịp một kiếm đâm tới từ sau lưng. Trong thời khắc mấu chốt, một chuỗi Phật châu từ hướng khác bay vụt đến, vừa kịp chặn kiếm của Doãn Xuy Tuyết lại, nhưng kiếm phong quá sắc bén khiến cho chuỗi hạt đứt rời, Phật châu rơi rụng khắp không gian.

Đường Thời cảm thấy trong đầu mình như có cái gì nổ đùng một tiếng, âm thanh vang vọng tựa chuông đồng, khiến y thoáng chốc thoát ra khỏi ảo giác do cảnh tượng vừa rồi gây ra. Y sợ đến mức toàn thân đầy mồ hôi lạnh, phải than một tiếng: Kiếm ý thật quá lợi hại!

Đạo dùng kiếm, đầu tiên là có kiếm, tiếp đó có kiếm chiêu, sau lại có kiếm ý, cuối cùng có kiếm tâm.

Đại đa số mọi người chỉ có kiếm chiêu mà không có kiếm ý, chỉ một nhóm người có thể tìm ra kiếm ý đích thực, tức là xuất kiếm liền mang theo ý cảnh ẩn chứa trong kiếm chiêu như vừa rồi, cuối cùng là tu được kiếm tâm — trên toàn bộ đại lục, đại đa số linh khí đều là dạng kiếm, cũng có thể nói hết thảy tu sĩ đều có tình cảm chân thành sắt son với "Kiếm", vì thế trên đại lục Linh Khu thực ra còn có một nhánh rất đặc biệt là "Kiếm tu", chỉ những người chuyên môn lấy kiếm nhập Đạo.

Cũng không phải tất cả Kiếm tu đều là người tu Đạo — đại đa số tu sĩ trong các môn phái tu Đạo đều lựa chọn dùng kiếm, đây là một loại truyền thống, sau lại trở thành một dạng phong trào, nhưng người dùng kiếm lại không phải chỉ có tu sĩ trong Đạo môn. Tiểu Tự Tại Thiên cũng có một môn công pháp tên là "Đạt Ma kiếm", kẻ dùng kiếm trong Yêu tu, Ma tu cũng không phải là số ít, nhưng số người lấy kiếm nhập Đạo lại không nhiều.

Kẻ dùng kiếm không nhất định phải là Kiếm tu, nhưng Kiếm tu thì chắc chắn sẽ sử dụng kiếm.

Đường Thời trước đây thế mà không nhìn ra, tên Doãn Xuy Tuyết này hóa ra lại là Kiếm tu!

Kiếm ý động trời như vậy, tuyệt đối không phải một kẻ vừa có được Côn Lôn có thể phát ra được, hắn thậm chí đã lấy kiếm ý để tạo ra ảo cảnh, cũng gần như có thể dùng kiếm ý đó để giết người.

Doãn Xuy Tuyết tuy không thể khinh thường, nhưng Đường Thời cũng không đố kị, y dù không phải là Kiếm tu gì đó nhưng cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Lập tức, Đường Thời thuận tay bắt lấy một viên tràng hạt đang bay giữa không trung, cũng không quay đầu nói một tiếng cảm ơn với Thị Phi, liền nói với Doãn Xuy Tuyết: "Dù ngươi muốn nuốt một mình ta cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều... Cần gì phải xuất kiếm đả thương người từ phía sau như vậy? Ngươi nói xem..."

Nói xem nói xem nói xem...

Đáy mắt Doãn Xuy Tuyết lóe ra ánh sáng lạnh, không nói lời nào, bây giờ hắn còn chưa phát giác mình đã rơi vào bẫy ngôn ngữ của Đường Thời.

Tên khốn này một mực ám chỉ người khác rằng kỳ thực chính y cũng không có được bất kỳ thanh kiếm nào trong mộ kiếm, nên sau này dù có người muốn cướp đồ từ tay Đường Thời thì cũng phải cân nhắc xem có thực sự lấy được cái gì trên người y không.

Huống chi, Đường Thời chắc chắn sẽ không để bọn họ có gan tới cướp đồ.

Lúc này, mọi người trôi nổi trên biển rộng bao la, chỉ thấy hai kẻ này đột nhiên như tia chớp mà lao vào chiến đấu.

Nhưng không ngờ là, lần này Đường Thời lại không hề yếu thế.

Bọn họ xem cực kỳ chăm chú, không chú ý tới nước biển dưới chân lúc này bỗng nhiên bắt đầu sôi trào ầm ĩ, tựa như có gì đó dưới biển sâu đang khuấy đảo, sóng lớn ngập trời từ phương xa cuốn tới.

Bão táp thình lình ập đến!

Đường Thời và Doãn Xuy Tuyết đang chiến đấu kịch liệt, y chỉ cầm trên tay một thanh kiếm nát, vậy mà cũng có thể liều mạng không phân cao thấp với Doãn Xuy Tuyết. Nhân lúc lúc rảnh rỗi quay đầu nhìn lại, thấy sóng dữ kéo tới ngập trời, Đường Thời liền biết tình hình không ổn.

Nhưng chiến đấu đang đến hồi kịch liệt, sao có thể dứt người thoát ra?

Ở phía sau, Doãn Xuy Tuyết đột nhiên biến hóa ra một mảng bóng mờ của núi Côn Lôn, kiếm thế của hắn tựa như thế núi cao vút mà đồ sộ, đỉnh núi chót vót xuyên thẳng mây xanh! Ngập trời kiếm ý, tựa như sóng lớn ngập trời, cơ hồ phủ vây tất cả mọi người.

Một vùng biển lớn, sùng sục sôi trào!

Bể khổ vô biên, ngày đêm cuồn cuộn!

Vô số sóng lớn dâng lên khắp bốn phương tám hướng, lại tranh nhau dồn về nơi núi Côn Lôn vừa biến mất!

Tiếng sóng biển khí thế kinh người, tựa như mặt biển khắp chung quanh đều dựng đứng lên, bao vây tất cả mọi người trong màn nước.

"Chuyện gì thế này?" Tề Vũ Điền hét to, biểu tình có vài phần hoảng loạn.

Tần Khê lại nói: "Vừa rồi Doãn Xuy Tuyết thu hồi Tiểu Côn Lôn, bây giờ nước biển chảy ngược cũng là chuyện rất bình thường."

— Người anh em à ngươi dùng ánh mắt bình tĩnh như vậy để đối mặt với sóng biển dữ dội như thế, thực sự là đại trượng phu sao?

Đôi khi, Tần Khê chính là người bình tĩnh như vậy.

Gã hơi híp mắt lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Đường Thời.

Ngụy Húc đứng ở ngoài rìa không kịp né tránh, bị một cơn sóng từ sau lưng đập đến phun ra máu, đến lúc này mọi người mới biết sóng biển không đơn giản, dường như muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ.

"Không bình thường, Tiểu Hoang cảnh này rất không bình thường!"

Lập tức có người phản ứng lại, kêu lớn một tiếng.

Lần thăm dò Tiểu Hoang cảnh này đã chết quá nhiều người, sợ là một lần khốc liệt nhất từ trước tới nay.

"Tình cảnh này, e là sát trận do chủ nhân của Tiểu Hoang cảnh bày ra." Suy đoán của Thị Phi có lẽ là đáng tin nhất.

Giờ phút này Thị Phi dường như không hề lo lắng, mọi người bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng hắn nói thêm cái gì đó. Tiểu Tự Tại Thiên là một loại tồn tại siêu phàm, vào thời điểm này, mọi người tựa hồ đều nguyện ý tin tưởng bọn họ.

Chỉ tiếc, Thị Phi cũng không có cách giải quyết khó khăn của mọi người.

Hắn nâng tay tạo nên một lồng ánh sáng, nhưng rồi lại lắc đầu.

Nước biển nơi này màu xanh đen, giờ đây mang theo sự lạnh giá cùng điêu linh vô tận, một ngọn sóng ập tới, lồng sáng chứa tất cả mọi người nhỏ bé như bọt nước, liền bị đánh dạt ra xa.

Ở một phía khác, Đường Thời nhìn ảo ảnh Côn Lôn sau lưng Doãn Xuy Tuyết, chỉ thấy nó khiến người ta hoàn toàn không dậy nổi lòng phản kháng, tựa như bất cứ phản kháng nào đều là sự khinh nhờn đối với khung cảnh thần thánh này.

Nhưng nếu không phản kháng, thì cũng chỉ có chết.

Trong khoảnh khắc sóng lớn vỗ tới, Đường Thời hạ quyết tâm, đôi môi khẽ mấp máy, mơ hồ phun ra một câu — Phong nguyệt vô biên.

Và rồi cả thế giới, đột nhiên rơi vào trong tĩnh lặng.

Bất kể là sóng biển hay là Côn Lôn, hoặc là Doãn Xuy Tuyết chuẩn bị giết người, thậm chí là đám người vẫn còn đang chống đỡ sóng dữ.

Hết thảy mọi thứ đều lặng yên, trong một câu "Phong nguyệt vô biên" này.

Đường Thời không lấy kiếm nhập Đạo, dù có thể xem như là người trong Đạo môn nhưng hắn cũng không dùng Đạo thuật — có thể nói là y lấy thơ nhập Đạo.

Bất cứ lúc nào, chỗ dựa lớn nhất của y đều không phải là Đạo thuật hay pháp bảo, mà là một cuốn "Trùng Nhị bảo giám" trong tay.

Giữa khung cảnh tĩnh lặng đến gần như hư ảo này, một vệt sáng đỏ lóe lên trên tay trái Đường Thời, sau đó một quyển sách bìa cứng liền chậm rãi xuất hiện trong bàn tay y, tựa như bị triệu hồi mà đến.

Hai tay nâng một quyển sách lớn, trong lòng Đường Thời cũng trở nên nghiêm túc.

Nhưng người ngoài nhìn vào Đường Thời lại cảm thấy kẻ này trong nháy mắt rũ đi vẻ ngoài con buôn, thậm chí là bỉ ổi lúc trước, nét mặt y vô cùng trang trọng, thậm chí trong ánh mắt còn mang một chút thành kính khó diễn tả thành lời.

Thị Phi đột nhiên cảm thấy, ánh mắt như thế, rất giống ánh mắt của các tăng nhân Tiểu Tự Tại Thiên trong nghi thức lễ Phật mỗi buổi sớm.

Sạch sẽ, thuần túy, tràn ngập bao dung, và còn cả tín ngưỡng.

Nhưng mà thực ra không hề có tín ngưỡng gì hết, tín ngưỡng của Đường Thời vốn không phải thơ, mà là chính bản thân y.

Đôi môi Đường Thời mấp máy không tiếng động, quyển sách chậm rãi mở ra. Ngay giữa phông nền xanh ngắt của biển cả, cuốn sách này, trong khoảnh khắc hoàn toàn bung mở liền bộc phát ra vô số ánh sáng màu bạc, tựa như một cơn bão hay một trận lốc xoáy mà phóng lên cao, hai bên tóc mai Đường Thời cùng ống tay áo ngấm nước đến nhàu nhĩ của y đều theo gió bay lên, lay động phần phật!

Đôi mắt y, đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Doãn Xuy Tuyết.

Hết thảy mọi việc nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt Đường Thời đã lấy xong cuốn sách này.

Tại sao ở thời điểm nguy hiểm như thế lại lôi một cuốn sách ra?

Hành động tiếp theo của Đường Thời, liền cho mọi người đáp án.

"Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt."

Tiếng nói vừa dứt, quyển sách tựa như có linh tính mà tự động lật trang, sau đó dừng lại ở một tờ có viết "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt". Ngón tay thon dài của Đường Thời hạ xuống trên trang sách, nhẹ nhàng ép trang giấy đang dựng thẳng xuống, đây là một bài thơ, hoặc có thể nói, là một nửa bài thơ.

Bên cạnh trang sách có một hàng chấm đen, lúc trước trong đó có hai chấm màu vàng đậm, mà bây giờ lại tối sầm mất một nửa, thứ này có lẽ đã căn cứ linh lực trong cơ thể còn bao nhiêu mà tự động phán đoán Đường Thời có thể sử dụng nó bao nhiêu lần.

Một thuật pháp mà chỉ dùng một lần đã có thể rút sạch linh lực trong cơ thể Đường Thời, sẽ đáng sợ đến mức nào?

Mà đối mặt với sát khí của Doãn Xuy Tuyết, Đường Thời không thể không sử dụng.

Thanh kiếm kia, quá sắc bén, kiếm ý kia, quá bức người!

Doãn Xuy Tuyết gần như rợn cả tóc gáy, chỉ nhìn bộ dạng này của Đường Thời, hắn liền có dự cảm không ổn.

Trong lúc đó, hắn bỗng nhớ tới khi còn ở cảnh Băng Thiên Tuyết Địa, nhóm người của Xuy Tuyết lâu đứng tại chân núi thấy được trận đấu pháp trên thành băng tuyết — Đường Thời luôn là một kẻ có thể khiến người khác kinh ngạc, đây là điều không thể nghi ngờ!

Hiện tại, Doãn Xuy Tuyết không thể để cho Đường Thời xuất thủ, chỉ cần tên kia ra tay, hắn sẽ chỉ còn một con đường chết.

Loại cảm giác về nguy cơ này đã từng trợ giúp Doãn Xuy Tuyết chạy thoát vô số lần, vì vậy lúc này đây Doãn Xuy Tuyết lựa chọn tin tưởng trực giác của mình, tuyệt đối — tuyệt đối không thể để Đường Thời ra tay!

Kiếm ý của hắn vẫn còn đang trong giai đoạn hình thành, Đường Thời trước đó đoán không sai, Doãn Xuy Tuyết đích thực là một Kiếm tu.

Là người sáng lập Xuy Tuyết lâu, tu vi của hắn đã từng đạt tới Quy Hư kỳ, nhưng khi hắn tiến vào Độ Kiếp kỳ phải đối mặt với thiên kiếp, trong nháy mắt thất bại liền bị đánh vào luân hồi vô hạn, chín kiếp đầu đã xui xẻo tới cực điểm, đời này chính là cơ hội cuối cùng để tu luyện lại, ai ngờ được lại dính phải tên sát tinh chuyên phá rối như Đường Thời.

Hắn bỗng nhiên bắt đầu hối hận, cứ chia một nửa mộ kiếm cho tên kia là được rồi, sao hắn lại luẩn quẩn trong lòng muốn giết cái gã này chứ?

Bây giờ đâm lao phải theo lao, chỉ đành phát động kiếm ý còn chưa hoàn toàn hình thành!

Doãn Xuy Tuyết đứng lơ lửng trên không, vạt áo trắng như tuyết nhẹ nhàng tung bay, hai tay áo phấp phới, trên thanh trường kiếm màu tím, một điểm ánh bạc đầu mũi kiếm dường như phóng lớn, tựa một ngôi sao tỏa sáng bốn phía.

"Côn Lôn trảm!"

Ảo ảnh của núi Côn Lôn sau lưng hắn nương theo động tác xuất kiếm này mà cất cao vô hạn, tựa như một ngọn núi đang không ngừng sinh trưởng.

Đường Thời lúc này vẫn chăm chú nhìn câu thơ trên trang sách, như thể không thèm chú ý tới hiểm nguy trước mắt.

"Ly ly nguyên thượng thảo,

Nhất tuế nhất khô vinh.

Dã hoả thiêu bất tận,

Xuân phong xuy hựu sinh."

*Cỏ trên cánh đồng bời bời,
Mỗi năm một lần úa một lần tươi
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết,
Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở

Bài thơ này của Bạch Cư Dị, câu đầu tiên mô tả sức sống "bời bời"* của cỏ mọc đồng hoang. Cỏ xuân um tùm bao trùm toàn bộ vùng quê, dõi mắt trông về phía xa, tất cả đều là một màu xanh um tươi tốt, gió mát nhẹ thổi qua liền đung đưa phơ phất.

*Bời bời: nhiều và ngổn ngang, lộn xộn

Đường Thời tựa hồ hóa thân thành một trong vô vàn ngọn cỏ, ở trên thảo nguyên dõi mắt nhìn trời cao.

Đôi mắt y nhắm lại, cố gắng cảm ngộ ý cảnh, mà trong lúc đó, Doãn Xuy Tuyết bất chợt rơi vào một vùng không gian lạ thường.

Toàn thân Doãn Xuy Tuyết bao phủ sát ý vô biên, hắn mang theo chính là tuyết đọng ngàn năm không đổi trên đỉnh Côn Lôn, là ánh bạc chói mắt trên mũi nhọn của Côn Lôn kiếm, là tuyết, và cũng là kiếm ý.

Nhưng những gì trước mắt hiện tại, lại như muốn hòa tan hết thảy băng tuyết cuồn cuộn quanh hắn.

Hiện ra trước mắt hắn là cỏ thơm um tùm, gió mát nhẹ lướt qua mặt, toàn thân hắn dường như cũng muốn nhẹ nhàng lay động theo cảm giác thư thái đó.

Cảm giác trong một chớp mắt kia, không thể nghi ngờ là vô cùng tuyệt diệu, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.

Giọng nói của Đường Thời vang lên bên tai Doãn Xuy Tuyết, nhưng hắn không nhìn thấy Đường Thời, khắp tầm mắt chỉ có một màu cỏ xanh bát ngát.

Thực ra Đường Thời đang ở ngay dưới chân nhìn theo hắn, không hề phát ra tiếng động nào.

Chỉ có thanh âm của y, vang vọng khắp đất trời, chỉ có thanh âm của y...

"...Nhất tuế, nhất khô vinh..." (Mỗi năm, một lần úa một lần tươi)

Đó là một loại lực lượng mang tính quy tắc, không chỉ gói gọn trong hai chữ "ý cảnh", đáng sợ hơn là, loại quy tắc này không thể bị thay đổi.

Linh lực trong cơ thể Đường Thời thông qua bàn tay y mà điên cuồng đổ vào Trùng Nhị bảo giám, vì thế mọi người ở xa xa chỉ thấy ánh sáng bạc tỏa ra từ quyển sách trong tay Đường Thời càng lúc càng mạnh, tựa hồ muốn áp đảo toàn bộ bể khổ cuồn cuộn sôi trào trong cảnh Khổ Hải Vô Biên, mà trên thực tế — hết thảy cảnh tượng trên Khổ Hải Vô Biên, đều theo đó mà chấm dứt.

Khô, vinh.

Hai chữ này, là nguyên nhân chủ yếu khiến trước đây Đường Thời không thể sử dụng câu thơ này.

Bởi vì sự tồn tại của chúng là thứ mà đến giờ Đường Thời vẫn không thể nào hiểu được.

Lực lượng Trúc Cơ kỳ vẫn còn đang tích trữ trong cơ thể y, y chưa tới giai đoạn tu tâm, lại càng chưa đến giai đoạn lĩnh ngộ "Đạo" là như thế nào.

Lúc này, y có thể sử dụng "Nhất tuế nhất khô vinh" chẳng qua là vì được Trùng Nhị bảo giám trao cho năng lực đặc biệt mà thôi, một chiêu này, không phải Đường Thời đánh ra, mà là Trùng Nhị bảo giám đánh ra.

Cuốn sách này tựa như có linh tính, vào khoảnh khắc ngón tay thon dài của y  chạm tới, hai chữ kia đột nhiên luân phiên nhấp nháy, sau đó sinh động trồi ra khỏi trang giấy, bay lượn vòng quanh tay phải Đường Thời, đồng thời lòng bàn tay phải của y lại có cảm giác như bị đóng băng — một cây Phong Nguyệt thần bút, đã có phản ứng ngay tại lúc này.

Hoa văn hình bút lông hơi hơi lóe sáng, hai chữ "Khô" và "Vinh" liền lặng lẽ vỡ vụn ngay khoảnh khắc đầu lưỡi Đường Thời thốt ra chúng, con chữ đỏ tươi đẹp đẽ nổ tung thành một mảng sương mù, sau đó nhẹ nhàng bay múa bên trên cuốn sách.

"Khô."

Sắc xanh tươi đẹp làm say lòng người trước mắt Doãn Xuy Tuyết, đột nhiên biến thành màu vàng úa của héo tàn.

Lá cỏ mới một khắc trước còn nhẹ nhàng bay theo gió, bị một mảng vàng úa từ phía cuối chân trời quét qua liền đổi màu trong nháy mắt, tựa như bị cọ vẽ của ai đó nhuộm màu. Cỏ cây vốn sinh trưởng mạnh mẽ, bây giờ bỗng trở nên tiều tụy uể oải, khô vàng không thôi.

"Dã hỏa thiêu bất tận." (Lửa đồng đốt vô tận)

Ngọn lửa cháy lan đồng cỏ, lúc này đột nhiên từ phương xa quét tới, nóng rực bức người, nhưng thứ đáng sợ không phải là cảm giác nóng cháy đó, mà là những gì cái nóng này mang đến thực khiến người ta tuyệt vọng.

Cỏ cây khô héo phủ đầy thảo nguyên trước mắt hắn bắt đầu giãy dụa, chúng là sinh linh, cũng có sinh mệnh, chúng không muốn bị lửa đỏ bao phủ, khiến chính mình vùi thân trong một mảng tro tàn.

Hết thảy cỏ cây, tất cả đều điên cuồng lay động!

Không chỉ mình Doãn Xuy Tuyết phải chịu thống khổ, Đường Thời cũng cảm thấy cơ thể mình nóng rực như bị thiêu cháy.

Y lập tức ra khỏi cảnh giới khiến người mê muội của "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt", muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay sau đó lại một lần nữa thân bất do kỷ mà chìm đắm vào trong cảm giác thống khổ đó.

Vừa rồi Đường Thời cảm thấy mình là một ngọn cỏ, nhưng hiện tại y đã biết, mình là một thằng ngu.

Y đương nhiên vẫn là một ngọn cỏ, một ngọn cỏ bị lửa rực lan tràn thiêu cho cháy khét.

Doãn Xuy Tuyết đã bị đám lửa đột nhiên xuất hiện này vây khốn, lửa kia tựa như dấy lên từ trong lòng hắn, muốn diệt cũng không diệt nổi.

Lửa đồng tràn lan khắp chốn, cháy mạnh đến đáng sợ, chỉ trong thời gian ngắn, vô số cỏ khô gần như bị thiêu rụi toàn bộ. Đây là một loại hủy diệt điên cuồng, ngọn lửa hoang dã này dường như muốn thiêu đốt hết thảy mọi vật trong trời đất thành tro bụi!

Doãn Xuy Tuyết, ngay trong khoảnh khắc này, thất bại.

Hắn đứng bình tĩnh đứng giữa không trung, áo bào tung bay phần phật, nhưng ánh mắt đã nhuốm đầy tro tàn.

Ảo ảnh núi Côn Lôn sau lưng hắn vẫn còn mang theo bóng mây mờ ảo nơi chân trời, nhưng tuyết phủ trên đỉnh núi lại như đã bị cái gì đó hòa tan.

Băng tuyết dần dần tiêu tan, một màu xanh biếc vô tận từ phía dưới tràn lên, rồi sau đó sắc xanh lại hóa khô vàng, cuối cùng là một mảng đỏ rực điên cuồng!

Kiếm ý Côn Lôn, vốn phải lạnh băng, vốn phải thánh khiết.

Không nên có thảo nguyên bời bời cỏ mọc, bất kỳ thực vật nào cũng không thể chịu được sự lạnh giá của nó, không thể sinh tồn trên ngọn núi này. Côn Lôn, phải là một mỹ nhân băng giá, không cách nào tới gần.

Lại càng không nên xuất hiện bất cứ sắc khô vàng nào, khiến dung nhan nàng tiều tụy.

Lửa, chính là vật cấm, khiến vẻ tinh xảo của nàng bị hủy hoại. Một khi băng tuyết đều bị hòa tan, Côn Lôn sẽ không còn là Côn Lôn ngàn năm tuyết phủ, càng không còn là một điểm kiếm quang từ ngàn xưa do hàng vạn năm ngưng luyện mà thành!

"Phụt" một tiếng, Doãng Xuy Tuyết phun ra một búng tâm huyết*, Côn Lôn kiếm như bị sét đánh, giữa thân kiếm xuất hiện một đường rạn nứt đáng sợ, tinh thần đã cùng Côn Lôn kiếm nhỏ máu nhận chủ lập tức có kẽ hở, không thể tiếp tục chống đỡ kiếm ý kinh người.

*Tâm huyết: máu đầu tim.

Doãn Xuy Tuyết tỉnh ngộ lại từ trong ý cảnh vừa rồi, nhìn về phía Đường Thời, lại thấy được một cảnh tượng càng thêm kinh người.

Lúc này lông tóc toàn thân Đường Thời dường như đều bị cháy rụi, từng vân da đều rỉ máu, nhìn cực kỳ thê thảm!

Mẹ nó, tên này rốt cuộc đã phát động đại sát chiêu gì?

Đường Thời bây giờ đã đau đớn đến chết lặng, tê dại đến không điều khiển nổi cơ thể, thảm đến mức nào chứ!?

Trong bài thơ này, câu "Nhất tuế nhất khô vinh" kỳ thực có sự đối ứng trong ý nghĩa với hai câu sau. "Nhất tuế" tức một năm, xuân sinh thu chết, chính là "khô vinh".

Lửa đồng thiêu đốt chính là quãng thời gian tương ứng với chữ "khô" trong câu thứ hai "Nhất tuế nhất khô vinh", Đường Thời lý giải vô cùng chuẩn xác, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng ý cảnh này lại đả thương địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm.

Toàn thân y giống như bị nướng cháy khét, máu rỉ ra chính là mỡ chảy ra ngoài, Đường Thời cảm thấy lát nữa mình được đặt lên bàn ăn cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Cái loại cảm giác đến cả đầu óc cũng phải bị cháy hỏng này...

Nước biển, cuối cùng lại bắt đầu chuyển động.

Giờ khắc này, Thị Phi nhìn ra Đường Thời đang trong trạng thái nguy hiểm, hắn thấy người nọ lung lay giữa không trung như sắp ngã xuống, tựa như một khắc sau sẽ rơi vào lòng biển đang một lần nữa sôi trào, cuối cùng vẫn không thể khắc chế bản thân, nâng tay lên liền đánh ra tuyệt kỹ của Tiểu Tự Tại Thiên — "Khứ phiền não chỉ" (ngón tay gạt đi phiền não).

Vô số dấu tay nhập vào mi tâm Đường Thời, vì vậy ý thức đã mơ hồ như được rót vào một dòng nước mát, chút ít linh khí màu vàng đang bắt đầu trào dâng trong cơ thể cũng theo đó mà tập trung lại, đôi mắt nhắm chặt của y, chậm rãi mở ra.

Trong nháy mắt đó, con ngươi của y cũng mang sắc vàng, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi khép lại, đến khi mở ra thì đã khôi phục màu sắc ban đầu.

Đau đớn trên người Đường Thời còn kịch liệt hơn so với lần đầu tiên sử dụng "Xuân phong xuy hựu sinh" (Khi gió xuân thổi lại sinh sôi) trong thời khắc nguy cấp kia, nhưng không biết có phải vì đã có ký ức về cảm giác đau đớn đến phát sợ hay không, khiến lúc này đây dù còn đau hơn so với lần trước, nhưng y vẫn có thể chịu được, không đến mức nhe răng trợn mắt.

Linh lực trong thân thể y, gần như đều bị một chiêu này hút sạch.

Hiện tại Đường Thời cảm thấy mình không chỉ sử dụng một câu "Nhất tuế nhất khô vinh", mà là toàn bộ nửa bài thơ liên kết với câu thơ này.

Giữa vô tận mệt mỏi, đôi môi Đường Thời khẽ hé mở, rành mạch phun ra một chữ — "Vinh!"

Sau đó biển lửa trong đầu y cuối cùng cũng chậm rãi tàn lụi, dường như phải mất rất lâu, mà cũng có thể chỉ trong chớp mắt, đã chỉ còn lại tro tàn đầy đất.

Nhưng ngọn lửa này đến cùng cũng không thể đốt sạch tất cả cỏ cây, chúng vẫn chôn giấu trong lòng đất, cùng đợi gió xuân năm tới phất qua.

Do đó một câu "Xuân phong xuy hựu sinh" liền tự nhiên mà hiện ra như vậy.

Ngọn gió dịu dàng mơn trớn gò má Đường Thời, cũng mơn trớn vùng đất bạt ngàn trong lòng hắn, cánh đồng hoang vu bên trong Đường Thời, một lần nữa cỏ thơm um tùm.

Lúc này linh lực như bị cái gì hấp dẫn, đột nhiên điên cuồng mà dũng mãnh tràn vào thân thể y, tựa như cỏ dại sinh trưởng trên khắp vòm trời này, đã trải qua một lần suy yếu, tự nhiên sẽ trở nên càng ngoan cường cứng cỏi, bộc phát ra vô vàn sinh mệnh lực!

"Khô", là "Dã hỏa thiêu bất tận";

"Vinh", tức "Xuân phong xuy hựu sinh"!

Loại cảm giác dồi dào no đủ này khiến đôi mắt Đường Thời chợt ngập tràn thần thái, vô số linh lực vừa tiêu hao hết giờ đã trở lại, kéo theo sự sung mãn tràn đầy, cũng mang theo cảm giác hùng mạnh vô tận, giữa một vùng bể khổ vô biên đã gần như bùng nổ này — y giơ tay, lệnh bài chữ "Quy" đã bị y thu hồi một lần nữa hiện ra!

Lúc này mà không đi thì còn đợi tới lúc nào?

Mắt thấy đã gần như có thể giết chết Doãn Xuy Tuyết, nhưng lúc này mặt biển đã dậy sóng cuồn cuộn, nước biển vốn vì trận chiến của y với Doãn Xuy Tuyết mà ngưng đọng, giờ đây lại bắt đầu sôi trào!

Vô số tường nước trồi lên từ mặt biển, rậm rạp như rừng, cao chạm trời xanh!

Đường Thời thực sự hoài nghi nơi này điên rồi, hoặc có người cầm cả vùng biển này mà lật qua lộn lại, nên mới gây ra biến động lớn như vậy.

Nhưng cũng không có vấn đề gì, chiến đấu cũng đã chiến đấu, ẩu đả cũng đã ẩu đả, thoải mái cũng thoải mái rồi, quan trọng nhất là, vật muốn cướp cũng đã cướp được!

Máu tươi đầm đìa toàn thân Đường Thời bỗng chốc bị nước biển đập vào người rửa trôi sạch sẽ, đợt sóng thứ nhất đã tới gần, Đường Thời vận lực dưới chân, cả người bay vụt lên cao, ngay lúc sóng biển sắp xông tới liền lao về phía bầu trời cao xa, sau đó lệnh bài chữ "Quy" không ngừng phóng lớn, một thước hai thước ba thước, một trượng hai trượng ba trượng*...

*1 thước bằng 1/3 mét, 1 trượng bằng 10 thước.

Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng!

Một tấm lệnh bài dài ba mươi trượng, tựa như một đám mây đen khổng lồ phủ kín bầu trời trên đỉnh đầu mọi người, thế giới tức khắc trở nên tăm tối.

Trong vùng tối này, nước biển vẫn cuộn trào như trước, chỉ một lát sau, lệnh bài chữ "Quy" khổng lồ đã bị Đường Thời đập xuống mặt biển!

Sóng lớn chưa từng có dậy lên, xung quanh lệnh bài chữ "Quy" bùng nổ từng lớp lại từng lớp tường sóng nước —

Giữa tiếng sóng biển đinh tai nhức óc, Đường Thời giương giọng hô: "Lên thuyền!"

Y đi đầu nhảy xuống phần đầu tấm lệnh bài to lớn, giẫm lên chữ "Quy" cổ kính được phóng lớn vô hạn, sau đó, Thị Phi nghe được thanh âm, cũng dẫn theo mọi người hạ xuống mặt trên lệnh bài.

Trong bể khổ vô biên, đâu đâu cũng là biển cả, Đường Thời nghiêm mặt đánh ra một thủ quyết, lại nói một câu: "Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."

Đây vốn là một câu kệ ngữ của Phật gia, giờ lại được nói ra từ miệng một kẻ xuất thân Đạo môn như Đường Thời, vậy mà không có nửa phần trúc trắc, thủ quyết y đánh ra thậm chí còn ẩn hiện kim quang nhàn nhạt.

Thị Phi nhìn qua, nhưng không nói lời nào, chỉ chắp hai tay, đứng ở bên cạnh.

Cảm giác tìm đường sống trong chỗ chết, hiển nhiên tương đối hiếm có khó tìm.

Dù chớp mắt đã dùng pháp lực khiến nước biển ướt đẫm cơ thể bốc hơi toàn bộ, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi. Trước kia họ là tu sĩ cao cao tại thượng, linh lực và thuật pháp cũng không tầm thường, ai ngờ lần này tiến vào mười tám cảnh Tiểu Hoang lại gặp phải vô số chuyện kỳ quái, không thể nói hết chỉ trong dăm ba câu.

Cũng đều đã trải qua tình cảnh sống chết như thế, trong chốc lát cảm khái rất nhiều, vì vậy không một người lên tiếng.

Điểm trọng yếu của tấm lệnh bài này chính là chữ "Quy" khắc trên nó.

Bọn họ từ một bên bể khổ tới đây, không biết lúc này quay về hướng cũ, liệu còn có thể tìm thấy ranh giới ban đầu?

Bể khổ vô biên, quay đầu, chính là bờ.

Đường Thời cũng không thao túng tấm lệnh bài đã hóa thành thuyền lớn này, nó tựa như đã được thiết lập từ trước, tự tiến lên theo một quỹ đạo nhất định.

Kỳ thực lần này tiến vào mười tám cảnh Tiểu Hoang, nếu như không có tấm lệnh bài kia, Cảnh cuối cùng này sẽ là Cảnh dồn người ta vào chỗ chết.

Bể khổ vô biên, quay đầu lại biết tìm bờ nơi nao?

Có lẽ nhóm người Tiểu Tự Tại Thiên tinh thông Phật pháp còn có thể tìm được bờ, nhưng người khác thì hoàn toàn không có biện pháp.

Trong lúc tất cả mọi người trầm mặc, thuyền lớn rất nhanh rẽ sóng tiến về phía trước, vô cùng ổn định, cũng khiến mọi người vô cùng an tâm.

Sau đó mũi thuyền hơi nâng lên, không ngờ lại chậm rãi thoát ly đại dương màu lam vô biên vô tận, bay đến giữa không trung, đồng thời càng ngày càng bay xa.

Đường Thời nhìn xuống biển cả dưới chân, khắp tầm mắt vẫn là một màu lam, thật sự là vô biên vô hạn, nhưng đến khi cách xa thêm một chút, lại dần dần tạo cảm giác trong suốt mơ hồ.

Bọn họ không ngừng tiến xa ra bên ngoài, quay đầu nhìn lại, không ngờ Tiểu Hoang cảnh này thực sự là một hành tinh, toàn bộ là một màu xanh thăm thẳm, không có một tia tạp chất, cũng không có bất cứ đảo hay đại lục nào, tựa như một viên ngọc lưu ly màu lam trong suốt, thanh sạch tinh khiết, thậm chí ngay cả sóng dữ cũng không còn nhìn thấy.

Mười tám cảnh Tiểu Hoang, cảnh Khổ Hải Vô Biên, vốn là mỹ lệ đến vậy sao?

Đường Thời thoáng chốc nhớ lại rất nhiều chuyện, y ngơ ngẩn hồi lâu.

Bọn họ vẫn đang tiếp tục rời xa Tiểu Hoang cảnh, rời xa viên ngọc thủy tinh xanh thẳm này.

Những người khác bên cạnh Đường Thời chưa từng xem qua bản đồ trong hành lang hình chữ Hồi (回), cũng không biết mười tám cảnh Tiểu Hoang chính là mười tám tiểu hành tinh vây quanh đại lục Linh Khu, quang cảnh giờ khắc này nhìn thấy khỏi phải nói đã gây ra rung động cỡ nào.

Càng đi xa, cảnh sắc có thể nhìn thấy càng nhiều.

Họ trông thấy cảnh Khổ Hải Vô Biên toàn thân xanh thẳm, thấy cảnh Băng Thiên Tuyết Địa được bao phủ trong màn tuyết bạc, thấy cảnh Thiên Câu Vạn Hác cát vàng đầy trời...

Xanh lam, trắng, vàng, cam, xanh lục... Kể cả đủ mọi màu sắc hay trong suốt, thậm chí cả màu đen...

Từ xa nhìn lại, Mười tám cảnh Tiểu Hoang tựa như mười tám viên ngọc thủy tinh xinh đẹp, rải rác xung quanh Khu Ẩn tinh, vây quanh đại lục kia mà chuyển động, cực kỳ đẹp đẽ.

Cảnh tượng tươi đẹp mà hoành tráng như vậy, chấn động khiến người sợ hãi, ánh mắt Đường Thời thật lâu không thể thu hồi.

Thiên địa vũ trụ huyền ảo phi thường, bọn họ nhìn lại, trong không gian tăm tối còn có những ánh sao khác sáng lên, chỉ có điều cách quá xa, không thể nhìn rõ.

Ngay lúc họ từ từ thấy rõ toàn bộ Khu Ẩn tinh cùng các Tiểu Hoang cảnh chung quanh, thậm chí nhìn thấy Bồng Lai Tiên Đảo bên trái và Tiểu Tự Tại Thiên cùng Thiên Chuẩn Phù Đảo nằm gần nhau tại bên phải đại lục Linh Khu to lớn, lệnh bài chữ "Quy" vốn đang bay ra ngoài lại như mất đi lực lượng thần bí khống chế nó, đầu thuyền bắt đầu chậm rãi trầm xuống, rồi rơi xuống như một ngôi sao băng, bên ngoài có một màn khí tựa như vòng bảo hộ sáng lên, sau đó bọn họ liền thấy đại lục Linh Khu càng lúc càng gần!

Tiểu Tự Tại Thiên là một quần đảo nhỏ trên biển, hòn đảo lớn nhất tên là Tam Trọng Tiểu Tự Tại Thiên*, lúc này ánh mắt Thị Phi liền dời về hướng đó, Ấn Hư bên cạnh hắn hưng phấn chỉ cho mọi người: "Nơi này chính là Tiểu Tự Tại Thiên!"

*Tam trọng: ba tầng, ý nói Tiểu Tự Tại Thiên có ba tầng. Đây là tên riêng nên mình sẽ giữ nguyên phiên âm Hán Việt.

Tiểu Tự Tại Thiên thần bí trong mắt người ngoài, giờ khắc này đang xẹt qua trước mắt bọn họ. Chẳng qua là ở trên trời bay vút qua mà thôi, mà lúc này Đường Thời quay đầu nhìn về phía Thị Phi, lại thấy ánh mắt hắn sáng lên lấp lánh, hắn đứng sát mép thuyền, dùng ánh mắt ôn hòa bao dung này mà chăm chú ngắm nhìn quần đảo phía dưới, và hòn đảo cao nhất kia —

Tiểu Tam Trọng Tự Tại Thiên (ba tầng trời tiêu diêu tự tại).

Cách nơi đó không xa là một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên mặt biển, có lẽ là Thiên Chuẩn Phù Đảo chăng?

Mọi người cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút như vậy, sau đó liền nhanh chóng đi xa.

Lệnh bài chữ "Quy" rơi xuống ranh giới giữa Đông sơn và Nam sơn, va mạnh vào lưng chừng một ngọn núi khiến nó gần như đứt đoạn, mọi người ngã trái ngã phải một hồi mới đứng vững được, một tấm lệnh bài khổng lồ cứ như vậy mà bị kẹt lại, sau đó nứt vỡ.

Mọi người đi xuống, Đường Thời quay đầu nhìn lại, cũng biết tấm lệnh bài chữ "Quy" này đã không thể dùng được nữa.

"Ây, chúng ta cũng coi như xong việc rồi, xin cáo từ các vị." Lạc Viễn Thương cực kỳ thoải mái, xoay người liền đi.

Người của Chính Khí tông đã chết hết, Hoành Đạo kiếm tông còn ba người, Phi Tiên phái có hai người, Xuy Tuyết lâu chỉ còn lại Doãn Xuy Tuyết còn đang ở trong cảnh Khổ Hải Vô Biên không biết sống chết ra sao, tất cả mọi người đều rời đi.

Bên phía Thị Phi, ba hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên đều không đi ngay. Đường Thời nhìn về phía hắn, Thị Phi chắp tay thành chữ thập hỏi: "Không biết Đường Thời sư đệ có tính toán gì cho sau này không?"

Đường Thời tiếp nhận câu chuyện, cũng không khỏi khẽ cười một cái, "Sự tình sau này, sau này hãy nói."

Thực ra y đã sớm có quyết định, chỉ là bây giờ không thể nói, bên cạnh Thị Phi còn có hai đồng môn kia kìa.

Thị Phi tựa hồ hiểu sự băn khoăn của y, lúc sắp rời đi chỉ nói một câu: "Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn."

"Non xanh nước biếc luôn biến đổi*, vậy xin cáo từ." Đường Thời chắp tay, toàn thân toát lên vẻ vân đạm phong khinh. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tựa hồ muốn kết thúc tất cả, sau đó lại có một khởi đầu mới.

*Nguyên văn là: Câu "Thanh sơn lục thủy thường lưu" này có lẽ Đường Thời "chế" lại từ câu "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu" – non xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài. Đây là câu chào tạm biệt phổ biến của Trung Quốc, ý nghĩa là dù chuyện gì xảy ra thì quan hệ chúng ta vẫn không thay đổi, sẽ còn gặp lại. Ở đây bạn Đường Thời bỏ đi từ "bất cải" (không thay đổi), chắc ý là tình cảm đôi mình đến đây là xong, hẹn không bao giờ gặp lại =)))

Thị Phi vốn muốn nói, hữu duyên có thể đến Tiểu Tự Tại Thiên... Tuy nhiên cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ chắp tay một cái, rồi xoay người rời đi.

Xung quanh nơi này là non xanh nước biếc, phía sau là ngọn núi bị đập vỡ, trước mắt lại là con đường quanh co, quanh co, không nhìn thấy phần cuối.

Đường Thời chăm chú ngắm nhìn bóng lưng Thị Phi, thấy vạt áo hắn bị gió thổi bay phơ phất, tựa như ngày đó trên ngọn núi chính của Thiên Hải môn, hắn đứng nơi bậc thang chín mươi chín bậc.

Hết quyển 2 ❤️


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp