Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 50: Mặc sư nhị phẩm


2 năm

trướctiếp

Thang Nhai tuyệt không ngờ tới giữa đường lại nhảy ra một tên hổ báo như Đường Thời. Tỳ Hưu lâu giăng bẫy chính là để bắt được người áo xám này, lại không ngờ gã còn có chút bản lĩnh, thế mà lại muốn chạy thoát khỏi tay hắn.

Lúc này đây, nhìn người áo xám đã bị đá ngã trên đất, ánh mắt Thang Nhai cuối cùng cũng chuyển về phía Đường Thời vừa đột nhiên ra tay.

Người trẻ tuổi này, thật là lệ khí đầy người.

Thang Nhai từng bước đi tới, đến bên cạnh người áo xám rồi giơ tay ra, bàn tay như có lực hút kéo đối phương lên. Dường như đã tính toán từ trước, bàn tay hắn vừa vặn ấn lên đỉnh đầu người áo xám, Thang Nhai ngâm nga nói: "Tưởng thoát được sao?"

Bên môi người áo xám còn dính máu tươi, gã oán hận liếc nhìn Đường Thời một cái rồi cười gượng: "Thang tiên sinh thật lợi hại."

"Ta đương nhiên là lợi hại." Thang Nhai cười tủm tỉm, "Ngươi thật sự cho rằng màn kịch lớn nhất của buổi đấu giá này là linh bảo thất phẩm sao? Lừa ngươi thôi..."

Đường Thời đứng một bên nghe cũng dần dần hiểu ra sự việc.

Có vẻ buổi đấu giá lần này chính là cái bẫy dành riêng cho người áo xám. Đường Thời còn nhớ rõ lúc trước gã mua một món pháp bảo tên là Thiên Ma đoạn nhận, đó là ma khí, là vũ khí mà người tu ma ưa dùng, vậy có nghĩa là...

Hơn nữa sau đó khi linh bảo thất phẩm xuất hiện, người áo xám này lại muốn ra ngoài trước, quả nhiên là có ý đồ xấu. Chỉ là không biết thân phận của gã là gì mà lại có thể khiến Thang Nhai bỏ công sức như vậy để truy bắt.

Người áo xám tức đến khó thở, "Người tu tiên mà cũng đê tiện như vậy – a..."

Hắn đột nhiên kêu thảm, chỉ thấy trên tay Thang Nhai toả ra một luồng sáng, đồng thời con ngươi phía sau kính mắt lại một lần nữa ánh lên màu lam nhàn nhạt, "Đối phó với ma tu các ngươi còn cần quan tâm đến nhân nghĩa sao? Sưu Hồn*..."

*Sưu: lục xoát, tra xét

Sưu Hồn thuật, chỉ có thể sử dụng với tu sĩ thấp hơn mình ít nhất hai đại cảnh giới, nếu không sẽ vô dụng, thậm chí còn có thể bị phản phệ. Lúc trước Yến Hồi Thanh phán đoán tu vi của Thang tiên sinh tối thiểu phải là Xuất Khiếu kỳ, mà tu vi của người áo xám này chỉ tương đương với Đường Thời, bị sưu hồn cũng là đương nhiên.

Có điều, người bị sưu hồn gần như chắc chắn sẽ trở thành phế nhân.

Loại hành vi như sưu hồn vốn chính là việc tổn hại âm đức, hơn nữa còn gây ra thương tổn không thể vãn hồi đối với người bị sưu hồn.

Cho đến bây giờ còn chưa có ai nghe nói tới phương pháp sưu hồn nào hoàn toàn vô hại.

Đường Thời và Yến Hồi Thanh đều nhìn mà lạnh cả người.

Người áo xám thất khiếu* chảy máu, toàn thân run rẩy không ngừng, làm người chứng kiến cũng phải run rẩy theo.

*Thất khiếu: bảy lỗ trên đầu, bao gồm hai hốc mắt, hai lỗ mũi, miệng, hai lỗ tai

Ánh sáng xanh trong mắt Thang tiên sinh đột nhiên loé mạnh hơn, dường như đã nhìn thấy rất nhiều thứ trong đầu người áo xám, sau đó khoé môi hắn nhếch lên cao hơn. Hắn nhẹ nhàng thả tay ra, cùng lúc đó một ngọn lửa màu lam nhạt bùng lên trên tay hắn, thiêu người áo xám thành tro bụi. Gã đã hoàn toàn tan biến, mà túi trữ vật rơi trên mặt đất lại không tổn hại mảy may.

Thang tiên sinh xoá bỏ ấn ký thần thức trên túi trữ vật rồi thuận tay ném cho Vân Cẩm đang nơm nớp lo sợ phía sau: "Thu dọn chỗ này đi."

"Vâng." Giọng nói hơi run run, Vân Cẩm cung kính đáp lời.

Ngay sau đó, Thang tiên sinh liền nhìn về phía Đường Thời, cười nói: "Cước pháp và tu vi đều khá tốt, sát khí cũng không tồi."

Yến Hồi Thanh thực ra không ngờ Đường Thời lại đột nhiên bộc phát ra một cước đẹp như vậy. Quả là một chuyên gia đột kích lão luyện, bề ngoài nhìn có vẻ ôn hoà nhã nhặn, chẳng qua là không thèm tỏ thái độ, đến khi ra tay thì tuyệt không lưu tình, mà động thủ xong lại trở về với bình tĩnh tuyệt đối.

"Chút tài mọn mà thôi, đối với Thang tiên sinh chắc cũng chẳng là gì." Đường Thời cực kỳ khiêm tốn.

Thang tiên sinh không phải hạng người mà họ có thể dây vào. Người này dám công khai làm những việc như vậy, chứng tỏ không gì có thể làm hắn kiêng dè. Một khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định liền có thể không cần quan tâm cái nhìn của người khác, sức mạnh chính là chân lý.

Dường như Thang tiên sinh còn có việc cần làm, hắn cười một tiếng, dùng ngón tay cuốn lấy sợi xích bạc rũ xuống từ gọng kính rồi quay người rời đi.

Đường Thời và Yến Hồi Thanh đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Trước khi rời khỏi hành lang bừa bộn này, họ quay đầu nhìn lại nơi người áo xám biến mất — chỉ với một ngọn lửa đã hoàn toàn tiêu huỷ một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đúng là mỗi cái phất tay của tu sĩ đẳng cấp cao đều nhuốm đầy sát khí.

Rất nhiều người không biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khi tới nơi chỉ thấy Thang tiên sinh ra tay với một tu sĩ cấp thấp nên trong lòng đều có chút sợ hãi.

Là một trong số ít người biết rõ mọi việc, Đường Thời và Yến Hồi Thanh lại không phản ứng gì. Yến Hồi Thanh dẫn Đường Thời trở lại hậu đường, sau đó hai người được đưa tới nơi giao dịch chính thức.

Bây giờ Yến Hồi Thanh mới được nhận trực tiếp mấy món đồ mình đấu giá lúc trước, đồng thời cũng có người đưa cành cây Tam Mộc cho Đường Thời. Sau khi bảo hắn kiểm hàng rồi cất đồ xong, người kia lại hỏi mượn thẻ bài của hắn, vì vậy Đường Thời đưa thẻ bài lúc trước Vân Cẩm giao cho mình ra.

"Kim ngạch giao dịch hôm nay của ngài tổng cộng là bốn mươi chín ngàn một trăm linh thạch. Lượng giao dịch vượt quá một ngàn được tăng lên cấp hai, quá mười ngàn tăng lên cấp ba, hiện tại kim ngạch của ngài chưa tới một trăm ngàn nên cấp bậc của ngài là cấp ba."

Nhân viên kia làm việc rất nhanh nhẹn, hắn vừa nói vừa lấy ra hai miếng bạch ngọc rồi ấn vào thẻ bài của Đường Thời, vậy là ba trên chín cánh hoa đã được nạm bạch ngọc.

"Trong túi trữ vật này là linh thạch ngài thu được, Tỳ Hưu lâu đã rút ra hai phần trăm giao dịch."

Kim ngạch giao dịch bao gồm cả mua vào và bán ra, Đường Thời mua hết mười ngàn và bán được ba chín ngàn một trăm, cộng lại mới nhiều như vậy.

Được như thế cũng nhờ đây là sàn đấu giá cao cấp nên đồ đấu giá đều rất có giá trị, nếu là sàn đấu giá bình thường thì giá trị giao dịch sẽ không quá lớn.

Đường Thời nhận lấy thẻ bài, chỉ nhìn thoáng qua rồi cất đi luôn.

Bên kia Yến Hồi Thanh cũng đã xong việc, ông gọi Đường Thời: "Nếu không còn việc gì nữa thì chúng ta về thôi."

Đường Thời gật đầu, đang định rời đi thì thấy Vân Cẩm đi vào phòng, cười nói với Đường Thời: "Xin ngài dừng bước. Người vừa mua được linh thuật ngài chế tạo muốn biết danh hào và cấp bậc linh thuật sư của ngài, không biết ngài có thể tiết lộ hay không? Nếu ngài không muốn nói, chúng ta sẽ báo cho người mua."

"Cấp bậc linh thuật sư?" Đường Thời hơi sửng sốt, lại thêm một khái niệm mà y không biết.

Yến Hồi Thanh giải thích: "Đây là lần đầu tiên y chế tác linh thuật, nên giờ y còn chưa có cấp bậc."

Đôi mắt Vân Cẩm lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng đưa ngón tay lên che miệng, sau đó cười nói: "Nếu đã vậy thì cũng không cần báo danh hào nữa. Đúng rồi, linh thuật của ngài đã được giám định là tam phẩm, chứng tỏ ngài có năng lực chế tạo ra linh thuật tam phẩm, cho nên chắc chắn sẽ được xếp vào hàng linh thuật sư cấp ba. Chúng ta cũng có hợp tác với Vạn Cơ lâu, nếu hiện tại ngài còn chưa được phân cấp, chi bằng — ngài đi cùng ta, chỉ một lát là có thể làm xong thủ tục đăng ký."

Đường Thời nhìn về phía Yến Hồi Thanh, Yến Hồi Thanh gật đầu cười: "Mới Trúc Cơ kỳ đã trở thành linh thuật sư tam phẩm, ngươi thật sự lợi hại đấy."

Đường Thời thật sự không có khái niệm gì với mấy danh hiệu này, nên nếu Yến Hồi Thanh không những không phản đối mà còn có vẻ rất ủng hộ thì hắn cứ đi thôi.

Bọn họ ra khỏi phòng giao dịch, vừa đi sang bên cạnh đã tới trước một cánh cửa sổ trông rất giống hiệu cầm đồ.

Vân Cẩm hô lên: "Thuỷ Sinh, vị khách này muốn đăng ký phân cấp linh thuật sư, đây là tư liệu về linh thuật y chế tạo."

Nói xong, nàng đưa một viên ngọc giản vào trong cửa sổ, có lẽ là ngọc giản ghi lại thông tin về hai linh thuật của Đường Thời. Vật này xem như đã được Thang Nhai giám định, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì, người bên trong chỉ mất một lát đã xem xong nội dung trong đó.

"Quả là một linh thuật tốt, đăng ký đi."

Người nọ cười một tiếng, liền thấy bên trong loé lên một luồng sáng, rồi một viên ngọc giản bay ra ngoài: "Ghi lại thông tin của ngài vào ngọc giản là xong."

Đường Thời dùng linh thức thăm dò, phát hiện bên trong có một bảng đăng ký thông tin. Nội dung khá đơn giản, có tên họ, môn phái, tu vi hiện tại, lại còn có cả mấy mục linh tinh như sở thích cá nhân, làm người ta chỉ biết câm nín. Đường Thời tuỳ tiện điền vào, sau một lúc y nói "Đã xong", tiếp đó ngọc giản liền được thu lại.

Một lát sau, một tấm thẻ sắt màu đen được đưa ra, "Đây là thẻ bài của Vạn Cơ lâu chúng ta. Vạn Cơ lâu là công hội của toàn bộ linh thuật sư trên đại lục Linh Khu, sau này ở những nơi khác ngài cũng có thể đến Vạn Cơ lâu chọn mua linh thuật hoặc giám định đẳng cấp cho linh thuật mới chế tạo, hạng mục nào cũng có, chỉ xem ngài có muốn tham gia hay không. Cộng đồng linh thuật sư cũng có rất nhiều hoạt động, nếu ngài thấy hứng thú thì có thể chú ý thông tin của Vạn Cơ lâu."

Cảm giác này thật là... Các ngành nghề đều có tổ chức của riêng mình nha.

Đây chỉ là thẻ chứng minh thân phận mà thôi, Đường Thời nhận lấy.

Bọn họ ra ngoài, trước khi đi Vân Cẩm còn nói với Đường Thời: "Nếu ngài lại chế tạo thêm được linh thuật mới thì có thể mang thẳng đến Tỳ Hưu lâu, hoặc sau này ngài cần tài liệu quý hiếm gì cũng có thể liên hệ với chúng ta, Tỳ Hưu lâu dù sao cũng là sàn đấu giá, cái gì cũng có thể có, nhanh và tiện hơn nơi khác nhiều."

Đây là đang lôi kéo khách hàng cho Tỳ Hưu lâu sao?

Ý đồ tạo quan hệ của Vân Cẩm khá rõ ràng, Đường Thời chợt cảm thấy bây giờ mình đã có thể coi là có cảm giác tồn tại rồi.

Ycười cười, chỉ nói mình còn chưa biết có thể tạo ra được linh thuật mới hay không, đến lúc đó rồi tính.

Bây giờ đã là giờ Tý (23 giờ đến 1 giờ), lúc bọn họ trở về trời đã hoàn toàn tối đen, Yến Hồi Thanh bấy giờ mới nói với Đường Thời: "Linh thuật sư tam phẩm tuy không so được với luyện đan sư tam phẩm nhưng cũng đã có thể coi là tôn quý, so với tu sĩ Kim Đan kỳ chạy đầy đường bây giờ thì linh thuật sư tam phẩm hiếm thấy hơn hẳn. Đến khi thanh danh của ngươi lưu truyền ra ngoài, sợ là sau này sẽ có vô số người tìm tới cửa, ha ha ha... Của quý như ngươi thế mà lại gia nhập Tẩy Mặc các chúng ta, ha ha ha..."

Yến Hồi Thanh cười cực kỳ khoái trá, tiếng cười vang vọng khắp núi Chiêu Diêu.

Một già một trẻ buổi chiều ra ngoài đến tối mới về, nhưng cũng không phải là chuyện gì đáng ngờ. Chỉ là tham gia đấu giá mà thôi, ai sẽ lời ra lời vào chứ.

Trước khi chia tay, Yến Hồi Thanh còn dặn Đường Thời phải cố gắng cho đợt kiểm tra bảy ngày sau rồi mới rời đi.

Đường Thời đứng tại chỗ, bỗng cảm thấy mình có thể coi là thắng lợi trở về.

Xung quanh không một tiếng động, hắn đứng dưới cây đa bên sườn dốc, đột nhiên rất muốn nói chuyện với ai đó.

"Ân Khương, lúc đó ngươi có thấy ma tu kia không?"

"Cảm nhận được." Ân Khương uể oải đáp, lại phàn nàn: "Ngươi đó, đừng có mà cứ đến tối mới gọi ta được không? Buổi tối không được ngủ ngon sẽ ảnh hưởng tới làn da của phụ nữ đó, ngươi đã nghe nói tới giấc ngủ làm đẹp da bao giờ chưa? Thiệt tình..."

Sao y biết được da của yêu tu mà cũng bị ảnh hưởng bởi giấc ngủ chứ, nhưng hắn biết thừa nàng chỉ đang tán nhảm mà thôi. Đường Thời mặc kệ mấy câu kia, lại hỏi: "Ta đột nhiên muốn biết tu vi của ngươi là gì."

"Nếu xét theo tiêu chuẩn của nhân loại thì ta là yêu tu Đại Thừa kỳ đó nha." Ân Khương dương dương tự đắc.

"Vậy ngươi có biết tu vi của vị Thang tiên sinh kia không?" Đường Thời lại hỏi.

Ân Khương chần chờ một chút rồi mới nói: "Tu vi của hắn hẳn là hậu kỳ Xuất Khiếu, đang dần tiến tới Quy Hư kỳ, nhưng có thể thành công hay không còn chưa biết. Sao tự nhiên ngươi lại muốn hỏi cái này?"

Đường Thời nhìn lòng bàn tay mình, trước giờ mọi người đều nghĩ hai ấn ký trên lòng bàn tay y là vết bớt kỳ lạ nào đó, hoặc nếu có nghi ngờ y mang bí mật thì cũng sẽ không liên hệ ấn ký trên tay với pháp bảo này nọ. Kể cả bản thân Đường Thời cũng vậy, nếu y thấy trên mặt hoặc tay người khác có hình vẽ thì cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng hôm nay y lại được chứng kiến Sưu Hồn thuật...

Nếu sau này có ai đó sưu hồn y thì phải làm thế nào để giữ được bí mật về Trùng Nhị bảo giám và Phong Nguyệt thần bút?

Y thậm chí còn nghĩ Ân Khương nhiều khả năng đã biết bí mật về hai hình vẽ trên tay mình. Nhưng Ân Khương không nói gì, thì y cũng cứ coi là nàng chưa biết thôi.

"Ta muốn biết... có cách nào để tránh việc bị sưu hồn không?"

"Sưu Hồn thuật vốn là yêu thuật, giờ lại bị tu sĩ nhân loại học lỏm. Các ngươi cái tốt không học, lại đi học mấy thứ bàng môn tà đạo này." Ân Khương nghe tới cái tên Sưu Hồn liền bật cười, cảm thấy việc này thật đáng chế nhạo, nàng nói: "Ta có biện pháp, nhưng mà... sao ta lại phải nói cho ngươi?"

"Nếu ta muốn giao dịch thì sao?" Đường Thời vẫn còn nhớ điều kiện Ân Khương đưa ra ngày đó.

"..."

Ân Khương lập tức trầm mặc. Nàng lưỡng lự hồi lâu rồi mới đột nhiên thốt lên: "Hoá ra hôm đó ngươi không hề ngủ sao?"

"Ừ." Đường Thời rất thản nhiên.

Ân Khương hết nói nổi. Nàng mắng một câu "Đê tiện", sau đó mới nói: " Ta muốn trở về Thiên Chuẩn Phù Đảo, còn muốn thoát khỏi cái hộp này, nhưng mà Thiên Chuẩn Phù Đảo rất nguy hiểm với nhân loại."

"Bây giờ không giống ngày xưa."

Đường Thời đột ngột cắt lời nàng. Y cũng biết nàng đang thắc mắc, liền nói tiếp, "Tỳ Hưu lâu đã mở rộng kinh doanh đến tận Thiên Chuẩn Phù Đảo, chứng tỏ hiện giờ nơi đó đã rất khác so với thời ngươi bị nhốt vào hộp, ít nhất là quan hệ giữa yêu tu và nhân loại cũng không căng thẳng như ngươi nghĩ."

Vậy nên không phải không thể đi vào, nhưng vẫn còn một vấn đề: "Hiện tại thực lực của ta không đủ."

"Thực ra ngươi đã tính hết rồi chứ gì? Một khi ta đồng ý giao dịch với ngươi, sau này ta sẽ phải bày mưu tính kế giúp ngươi, không để ngươi rơi vào tay người khác, càng không được để ngươi bị sát hại, bởi không chắc sau này sẽ còn ai khác ngoài ngươi bằng lòng giúp đỡ ta." Giọng nói Ân Khương hơi run rẩy, có vẻ rất phẫn nộ.

Nhưng Đường Thời lại nói: "Con người ta vốn rất bỉ ổi, nhưng thực ra không đến mức bỉ ổi như ngươi nghĩ."

Nghe thế, Ân Khương lại trầm mặc một lần nữa.

Giao dịch giữa người và yêu sao...

Đường Thời suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nếu ta đi đến Thiên Chuẩn Phù Đảo, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, vì thế không thể đòi thù lao thấp được. Chỉ một việc giải quyết nguy cơ bị sưu hồn có lẽ là không đủ."

"Điều này ta biết rõ, ta chỉ đang cân nhắc mà thôi." Ân Khương thở dài, "Bây giờ trừ ngươi ra cũng chẳng còn ai giúp được ta nữa. Đổi thành người tu Đạo bình thường, nếu không một kiếm chém luôn thì cũng sẽ giao ta cho sư môn, nào có như ngươi... Được, ta sẽ giúp ngươi. Đừng kháng cự linh thức của ta, dẫn linh thức của ngươi lại tiếp xúc với nó."

Đường Thời nghe lời làm theo, một lát sau liền cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng chui vào trong thức hải, trông giống như chữ viết — đó là một linh thuật sao?

"Thực ra tu luyện luôn có hai loại, một loại là tu luyện linh lực từ bên ngoài, còn một loại khác là tập trung tu luyện tinh thần lực, loại này có thể tác động trực tiếp tới linh thức của ngươi."

Lão yêu quái như Ân Khương hiểu biết rất rộng, giờ Đường Thời được nàng chỉ điểm, liền có cảm giác như được khai sáng, "Đại đa số thời điểm, tu vi của tinh thần tương đương với tu vi của thân thể, ví dụ như cấp bậc tinh thần của tu sĩ Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ cao hơn Kim Đan kỳ. Tuy nhiên đối với người có công pháp chuyên tu luyện tinh thần lực thì lại khác, tinh thần lực của họ có thể lên tới Nguyên Anh kỳ trong khi tu vi vẫn còn là Kim Đan kỳ. Phạm vi bao phủ của linh thức bọn họ có thể đạt đến mức như của Nguyên Anh kỳ, đồng thời khi đột phá lên tu vi cao hơn sẽ không dễ bị quấy nhiễu."

"Ngươi có biết người ta thường nói Tiểu Tự Tại Thiên không cần phải đột phá không?"

"Biết."

Dường như hoà thượng Tiểu Tự Tại Thiên chỉ có độ kiếp mà thôi, người bên ngoài truyền rằng họ chỉ cần cứ tu luyện tu luyện rồi tự nhiên sẽ thăng cấp, cụ thể như thế nào Đường thời cũng không rõ.

Giờ Ân Khương lại đề cập tới bí mật này, nàng cười một tiếng, nói: "Dù sao Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng ở ngay cạnh Tiểu Tự Tại Thiên. Thực ra thì, tuy Tiểu Tự Tại Thiên cũng coi trọng tu vi của thân thể, nhưng điểm lợi hại thực sự của bọn họ lại là tinh thần lực. Khi đó trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, hầu như tất cả mọi người đều bị yêu tu của Hồ tộc mê hoặc, chỉ riêng mấy hoà thượng Tiểu Tự Tại Thiên không hề suy chuyển, ngươi còn nhớ chứ? Người ta gọi đó là định lực, nhưng chỉ người có tinh thần lực rất mạnh mới có thể đảm bảo mình có được định lực như vậy. Sao người khác bị ảnh hưởng? Đó là bởi không đủ định lực, nhưng nói đến cùng vẫn là vì tinh thần lực quá thấp. Các loại kinh phật của Tiểu Tự Tại Thiên đều là tu luyện tâm cảnh, tu luyện tinh thần. Phật viết bát khổ*, đó chính là muốn người tu hành nhận hết tra tấn đày đoạ, từ đó tôi luyện tinh thần."

*Bát khổ: tám nỗi khổ mà theo Phật giáo, con người sống trên đời ai ai cũng phải chịu — bao gồm sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tăng hội, ngũ ấm thạnh.

"Cho nên ý của ngươi là... Bọn họ không cần đột phá là bởi tinh thần lực của họ cao sao?" Đường Thời nhíu mày.

Ân Khương giải thích: "Thực ra cái gọi là đột phá chính là đột phá về mặt tinh thần. Đối với người có tinh thần lực không cao, việc phá vỡ bình cảnh thực ra là một quá trình tôi luyện tâm lý và khả năng tiếp nhận. Giờ ngươi là Trúc Cơ kỳ, hẳn là lúc đột phá từ Luyện Khí kỳ lên cũng cảm nhận được có cái gì đó đang quấy nhiều mình đúng không? Càng về sau tình trạng đó sẽ càng nghiêm trọng."

"..." Nói cách khác, nếu tu luyện được tinh thần lực đủ cao thì đột phá tu vi hay thăng cấp đều thuận lợi như nước chảy thành sông. Đường Thời đột nhiên hiểu được tầm quan trọng của thứ mà Ân Khương đưa cho mình.

Đây không phải linh thuật, mà chính là một bộ tâm pháp.

Ân Khương mỉm cười, nàng biết Đường Thời đã nhận ra đây là đồ tốt, liền nói: "Sưu Hồn thuật cũng dựa vào tinh thần lực, nếu bây giờ ngươi có tinh thần lực của Nguyên Anh kỳ thì sẽ có thể sưu hồn của tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ. Bên cạnh đó, có phương pháp công kích tinh thần thì đương nhiên cũng có biện pháp phòng ngự tinh thần. Bộ tâm pháp ta cho ngươi là của Tiểu Tự Tại Thiên."

Đường Thời lại càng hoảng sợ, "Làm sao ngươi có được?"

Ân Khương khinh thường, "Hừ, đồ của lão nương đều là hàng tốt, ngươi quan tâm ta lấy từ đâu làm gì. Ngọc giản trong Tàng Kinh các thừa mứa đến mức sắp hoá thạch hết rồi, lão nương đang tạo phúc giúp bọn chúng thì có."

Giọng điệu nàng nghe cứ như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, cái kiểu này là muốn trả thù sao?

Đường Thời không dám ho he, chỉ tự mở nội dung mà linh thức của Ân Khương vừa truyền vào trong thức hải ra xem, đó là — "Tâm Kinh".

Mở đầu là quy tắc chung —

Quan tự tại bồ tát. Hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử...*

*Đây là một đoạn trong Bát Nhã Ba La Mật Đa tâm kinh, còn gọi tắt là Tâm Kinh. Đây là một bộ kinh rất phổ biến tại nhiều quốc gia và thường được dùng trong việc đọc tụng.

Kinh văn rất dài, nhưng từng con chữ đều ẩn giấu huyền cơ, sau đó mới đến pháp môn* tu luyện. Đường Thời chỉ vừa đọc mà đã hoa cả mắt, nhưng cả linh hồn lại trầm mê trong đó, không dứt ra được.

*Pháp môn vừa có nghĩa là phương pháp, vừa có nghĩa là cửa Phật.

Ân Khương hừ lạnh một tiếng, nhờ đó hắn mới có thể thoát ra khỏi u mê. Đường Thời sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lại nghe Ân Khương lạnh lùng nói: "Đây là một bộ tâm pháp khá cao thâm của Tiểu Tự Tại Thiên, tu vi của ngươi không cao nên rất dễ bị sa vào. Có điều, ngươi nên nghĩ kỹ xem có luyện hay không. Đây là tâm pháp của Phật môn, nếu ngươi luyện nó thì rốt cuộc ngươi là người tu Đạo hay tu Phật?"

Đường Thời tiện tay lấy ra một viên ngọc giản rồi ghi thông tin trong đầu vào đó, một lát sau mới nói: "Không phải Đạo cũng chẳng phải Phật, ta thích tu thế nào thì tu, tại sao nhất định phải theo quy củ chứ?"

Đây là lần đầu tiên Ân Khương được nghe cách nói như vậy. Người bình thường ai mà không đặt nặng hướng đi riêng của từng trường phái? Chỉ có mình Đường Thời là không thèm để ý.

Nhưng nghĩ lại thì cũng là vì người khác vốn không có cơ hội đó, ai có thể mang theo bên mình một lão yêu quái không biết đã sống bao lâu như Đường Thời chứ?

Có một con lão yêu quái, cũng giống như có một quyển bách khoa toàn thư.

Hôm nay Ân Khương để lộ một chút thủ đoạn như vậy, sau này chắc chắn sẽ bị Đường Thời quấn lấy hỏi này hỏi nọ.

"Quyển Tâm Kinh này trước mắt sẽ chủ yếu giải quyết vấn đề phòng ngự linh thức của ngươi, còn lại thì sau này có thể từ từ tu luyện. Nhưng đây đã là tâm pháp Phật môn cao cấp nhất mà ta có rồi, cao hơn nữa sợ ngươi không luyện nổi."

Ân Khương tốt bụng nhắc nhở một câu.

Đường Thời lại thầm nhổ nước bọt trong lòng: Vậy rốt cuộc lão yêu bà nhà ngươi có được nó bằng cách nào hả?

Y vẫn luôn cảm thấy Ân Khương mang một loại thái độ thù địch rất kỳ lạ đối với hoà thượng Tiểu Tự Tại Thiên, vượt xa so với đạo tu và ma tu.

Có được tâm pháp khiến Đường Thời yên tâm hơn. Ân Khương cũng không nhắc đến chuyện của Thiên Chuẩn Phù Đảo, nói cho cùng thì tu vi hiện tại của Đường Thời không đủ dùng, chỉ có thể chờ sau này rồi tính.

Ân Khương đã ở trong hộp bao năm nên thực ra cũng không ngại chờ thêm vài ngày, tuổi thọ của nhân loại chung quy không bằng yêu tu, huống hồ tốc độ tu luyện của Đường Thời cũng không chậm lắm. Nếu có thêm Tâm Kinh hỗ trợ, chẳng bao lâu nữa là hắn có thể tự ra ngoài lang bạt, có lẽ đến lúc đó nàng sẽ có thể trở lại Thiên Chuẩn Phù Đảo chăng?

Đường Thời đến gần cửa phòng, thấy trời đã gần sáng, mới thôi đả toạ tu luyện.

Y đẩy cửa ra, theo lệ thường ngắm nhìn thái dương dâng lên, một ngày mới đã bắt đầu.

Từng ngày của Đường Thời cứ như vậy mà qua đi.

Trong mấy ngày này, Yến Hồi Thanh lại đến tìm hắn bàn chuyện hai linh thuật kia. Đương Thời đưa luôn hai linh thuật cho ông, sư môn có ơn với hắn, sao hắn có thể chiếm lợi từ họ? Tuy Đường Thời là tiểu nhân, nhưng một số chuyện hắn lại rất rạch ròi.

Y thực sự thích Tẩy Mặc các. Tẩy Mặc các đã cho y ân huệ, y báo đáp lại cũng là việc bình thường.

Sư môn mà tốt thì y đi ra ngoài cũng có mặt mũi hơn, đơn giản là đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Khi đó, Yến Hồi Thanh cầm ngọc giản cảm động cả buổi, cuối cùng vẫn cười mà nhận lấy.

Không chỉ vậy, Đường Thời còn đề nghị Yến Hồi Thanh một chuyện, vì thế hai ngày sau Tẩy Mặc các dán thông báo muốn tuyển người chuyên môn làm linh thực phu, hoặc đào tạo đệ tử thành linh thực phu. Công việc là phụ trách gieo trồng các loại linh thực như cỏ Chúc Dư, quả Thất Châu, mỗi ngày cần dành riêng ra vài giờ để chăm sóc linh thực, một tháng có thể lĩnh thù lao mười linh thạch.

Ban đầu còn không có ai tham gia, nhưng chẳng bao lâu sau số người báo danh đã nhiều lên.

Chung quy sẽ có những người rất khó tiến xa hơn trên con đường chế tác quyển trục. Ngành này rất coi trọng thiên phú, thiên phú tới giới hạn là tiền đồ cũng dừng lại tại đó. Giờ có một lối rẽ là trở thành linh thực phu, thù lao cũng không ít, quan trọng hơn là linh thực phu cao cấp cũng rất được coi trọng trong giới tu chân, vậy nên trong tình huống này người có lý trí sẽ lựa chọn thay đổi hướng đi của mình.

Sáng kiến này là Đường Thời đưa ra, sau đó môn phái tiến hành phân công.

Trước đây khi nghe giảng, biết được đệ tử ngoại môn nhiều mà đệ tử nội môn ít như vậy, hơn nữa phần lớn căn bản không thể trở thành Mặc sư, Đường Thời đã suy nghĩ làm thế nào để giải quyết việc này. Đến khi biết Yến Hồi Thanh muốn coi trọng việc trồng linh thực hơn, Đường Thời liền bắt được điểm mấu chốt. Đó chính là phân công hợp tác, một bộ phận chuyên phụ trách linh thực, một bộ phận chuyên chế tạo quyển trục. Người toàn năng tất nhiên là đáng hâm mộ, nhưng không phải ai cũng đủ sức để học hết những việc này.

Suy cho cùng họ là một môn phái, người cần đào tạo là cả một tập thể chứ không phải vài cá nhân.

Một số ít đệ tử tinh anh có thể được đào tạo chuyên sâu, nhưng với những đệ tử bậc thấp thì kiến thức phải học quá bề bộn, đối với họ không phải là chuyện tốt.

Bây giờ phân ra như vậy, họ chỉ cần phải làm việc vừa khả năng thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Mỗi chuyên ngành đều có chuyên gia*, đơn giản là vậy.

*Nguyên văn là "thuật nghiệp hữu chuyên công", bắt nguồn từ danh tác "Sư thuyết" của Hàn Dũ – một tác gia kiệt xuất thời Đường. Câu này hàm ý không nên dựa vào thân phận hay học thức mà đánh giá người khác, bởi ai cũng có chuyên môn của mình, sẽ có những lĩnh vực mà họ hiểu biết hơn bạn rất nhiều, bạn sẽ cần phải học tập họ.

Chẳng bao lâu nhân công cho vườn linh thực đã được chiêu mộ đủ. Ước chừng có hai trăm người báo danh gia nhập, họ nhanh chóng được Yến Hồi Thanh truyền thụ linh thuật Xuân Chủng Thu Thâu loại hiệu quả gấp ba, bắt đầu được bồi dưỡng thành nhân viên chuyên nghiệp để tiến hành gieo trồng các loại linh thảo.

Đệ tử của Tẩy Mặc các cũng cần học cách gieo trồng linh thảo, nhưng không đến mức mỗi người đều cần phải trồng riêng một linh điền. Việc này đã có chuyên gia phụ trách, họ chỉ cần hiểu rõ cách trồng trọt là được.

Rốt cuộc việc quan trọng nhất vẫn là chế tạo quyển trục, kỹ năng khác cũng chỉ là nghề tay trái. Nếu làm quyển trục đã không tiến bộ mà còn phân tâm luyện tập nghề tai trái thì có thể coi là mất nhiều hơn được.

Bản thân Đường Thời thực ra không để ý tới việc cải cách này, nhưng y thường xuyên bị bắt đi sung công, sau đó Yến Hồi Thanh còn tìm đến y để mua vũ quyết, Đường Thời liền đưa cho họ vũ quyết đã được cải tạo.

Yến Hồi Thanh thường trêu Đường Thời rằng bây giờ y chính là đại gia sau màn của vườn linh thực.

Đường Thời không thèm phản ứng, y bảo những gì mình làm chỉ là nói bâng quơ vài câu mà thôi.

Bảy ngày trước lần kiểm tra thứ hai đã sắp trôi qua, Đường Thời vừa tu luyện vừa luyện tập làm quyển trục, nhưng vẫn không có thêm kiến giải gì mới đối với "Xuân hiểu".

Thành tựu duy nhất trong mấy hôm nay là việc tu luyện Tâm Kinh. Tâm Kinh có ba cảnh giới lớn, mỗi cảnh giới lại chia thành các tầng nhỏ hơn, tinh thần lực của Đường Thời vốn không tệ, nên đã có thể chậm rãi chạm tới ngưỡng cửa của tầng thứ nhất. Nhưng dù sao tu luyện tinh thần lực cũng không phải lĩnh vực quen thuộc của hắn, nên tốc độ khá chậm chạp.

Nhưng chỉ cần chạm tới ngưỡng cửa, Đường Thời đã cảm thấy linh thức trong thức hải lớn mạnh hơn rất nhiều, khi dùng linh thức tra xét vật xung quanh cũng thấy rõ ràng hơn hẳn.

Y tin rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ có hy vọng đạt tới trình độ chống cự được Sưu Hồn thuật.

Đương nhiên còn có thứ quan trọng hơn, đó chính là — nếu cứ tiếp tục tu luyện theo tâm pháp này, về sau việc đột phá cảnh giới của Đường Thời sẽ rất đơn giản. Bề ngoài chủ tu Đạo, nhưng bên trong chủ đạo lại là Phật gia.

Nếu không tẩu hoả nhập ma, Đường Thời thấy mình sẽ có thể đạt tới cảnh giới kiêm tu Phật Đạo.

Giới hạn tinh thần vững bước tăng lên, tu vi thân thể cũng sắp tới được ngưỡng cửa của trung kỳ Trúc Cơ, chỉ có việc chế tác quyển trục là không thuận lợi. Dù bút pháp và thủ pháp của y đều đang tiến bộ vượt bậc, nhưng vẽ tranh vẫn luôn thất bại.

Một quyển giấy Chúc Dư đã sắp dùng hết sạch, Đường Thời đã vẽ liên tục mấy ngày rồi.

Ngày mai chính là đợt kiểm tra thứ hai, Đường Thời biết mình cơ bản là không có khả năng trở thành mặc sư nhị phẩm.

Y mới nhập môn được mấy ngày? Trở thành mặc sư nhất phẩm đã là may mắn rồi, nếu còn thăng cấp lên mặc sư nhị phẩm thì thật là thiên lý bất dung.

Thực ra có trở thành mặc sư nhị phẩm hay không đối với y cũng không quá quan trọng, quan trọng là... Đường Thời đi vào ngõ cụt rồi.

Đến chiều hôm nay, thấy mảnh giấy Chúc Dư cuối cùng dần nhuộm đầy nét mực, Đường Thời rốt cuộc cũng biết — việc chế tác quyển trục này, quả thực không thể lấy cần cù bù khả năng được.

Mấy ngày hôm nay y vẫn luôn vẽ "Xuân hiểu", nhưng không một bức có thể khiến bản thân vừa lòng.

Đường Thời buông bút, ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tơ máu trông ra ánh tà dương ngoài cửa sổ. Y ngây người một lúc lâu, cuối cùng đi ra ngoài.

Nên nghỉ ngơi một chút — y tự nói với mình.

Bởi vậy y đi dọc theo suối Mặc lên trên núi, đến khi nhìn thấy Đường Mặc điện, không biết vì sao Đường Thời lại lén lút đi vào.

Trong điện vẫn treo đầy tranh vẽ như trước, Đường Thời cưỡi ngựa xem hoa nhìn một loạt, lại bỗng dừng lại trước một quyển trục.

Đó là...

Bức tranh mà Bạch Ngọc vẽ khi trở thành Mặc sư ngũ phẩm, "Hoa rơi nước chảy".

Bản thân cụm từ "hoa rơi nước chảy" này cũng thực văn nhã.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, trên bức hoạ này cũng như vậy. Bên cạnh dòng suối nhỏ trên núi là một cây đào nở hoa rực rỡ giữa không gian nhuộm đẫm sắc xanh, có hai cánh hoa rơi xuống, nhưng chỉ lưng chừng giữa không trung. Lại nhìn trên mặt nước, dường như không vương một cánh hoa.

Bức tranh này nhìn như chưa vẽ xong, nhưng chỉ là 'nhìn như' mà thôi

Nó đã hoàn thành, hơn thế nữa còn là một quyển trục ngũ phẩm.

Hoa rơi nước chảy, hoa đã rơi xuống, nước vẫn chảy dài. Cánh hoa còn chưa chạm mặt nước, nhưng người xem ai cũng biết nó sắp rơi xuống rồi, bởi thế sẽ bất giác vì cảnh tượng trong tranh mà sinh lòng phiền muộn — hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, vậy tội gì mà còn rơi xuống?

Tâm tình Đường Thời vì bức hoạ này mà chập chờn gợn sóng, cảm giác tiếc thương vô hạn chợt nảy sinh trong lòng. Y vươn tay ra, muốn đỡ lấy hai cánh hoa kia, không cho nó rơi xuống nước.

Nếu nước chảy vô tình, thì hoa rơi cần chi phải si tình?

Nhưng ngay giây phút vươn tay ra, Đường thời đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, y chợt tỉnh lại, thế mới biết mình suýt nữa đã trúng chiêu.

Y quay đầu lại, không ngờ lại thấy Bạch Ngọc đang đứng trước điện. Hắn đứng ngược sáng, nhìn không rõ biểu tình trên mặt: "Nếu không phải ta thấy tiểu sư đệ ngươi mất hồn mất vía chạy vào Đường Mặc điện, không yên tâm nên theo vào thì sợ là hôm nay ngươi đã bị bức "Hoa rơi nước chảy" này làm hại rồi. Nhóc con nhà ngươi bị làm sao vậy?"

Đường Thời xấu hổ, y biết nhất định là lúc mình vươn tay ra, Bạch Ngọc đã sử dụng thuật pháp nào đó khiến y tỉnh lại. Y lạnh cả sống lưng, thầm nhủ sau này không được lỗ mãng như vậy nữa.

"Chỉ là suy nghĩ của sư đệ gặp bế tắc nên ra ngoài đi dạo, sau đó vô tình đi vào đây thôi." Đường Thời giải thích một phen.

Bạch Ngọc thấy mắt y giăng đầy tơ máu, không nhịn được mà cợt nhả khuyên y: "Trong việc chế tác quyển trục không thể nóng lòng cầu thành, mỗi bức tranh đều cần cẩn thận suy ngẫm, cảm ngộ ý cảnh. Có rất nhiều thứ trong đầu ngươi tưởng tượng rất tốt, mà khi vẽ xuống lại chẳng ra gì. Khi ta mới bắt đầu cũng từng rất hoang mang, nhưng sau này dần dần sẽ tốt hơn."

Hắn đang an ủi mình sao? Đường Thời cười, chỉ nói: "Đa tạ sư huynh chỉ giáo, Đường Thời đã hiểu."

"Mai là kiểm tra rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng đi đây."

Bạch Ngọc gật đầu, thấy y đi ra thì vỗ vai y cười cười, rồi cùng đi ra ngoài.

Sau khi chia tay Bạch Ngọc, Đường Thời nhìn bóng lưng hắn, chợt nhớ tới bức tranh "Hoa rơi nước chảy" kia. Y cảm thấy nếu Bạch Ngọc có thể vẽ ra một bức họa như vậy, chắc hẳn tâm tư hắn phải có điểm tương đồng với ý cảnh của nó.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình — rốt cuộc là ai hữu ý, ai vô tình đây?

Trong đầu y bất chợt hiện ra đóa mai đỏ trên áo nhị sư tỷ Tống Kỳ Hân. Đường Thời thầm nghĩ, Bạch Ngọc sư huynh vẽ hoa cũng rất đẹp, vậy sao hắn lại vẽ đá tảng lên áo? Chẳng lẽ là không muốn đụng hàng với nhị sư tỷ?

Đường thời cũng không nghĩ nhiều, y quay đầu nhìn bức tranh trong điện một lần nữa, chợt ngộ ra một điều.

Hoa muốn rơi xuống lại không rơi hẳn, thủ pháp này tựa như nửa lộ nửa che, ngược lại sẽ cho người xem càng nhiều không gian để tưởng tượng. Đường Thời từ đó nhớ tới một thủ pháp khác — lưu bạch*.

*Lưu bạch là một thủ pháp nghệ thuật Trung Hoa, áp dụng cho cả thơ họa, triết lý, lối sống... Trong hội họa, 'lưu bạch' hiểu nôm na là để lại một khoảng trống trong tác phẩm, lấy sự trống rỗng làm vật dẫn để thể hiện ý cảnh của tác phẩm bằng cách dẫn dắt, khơi gợi trí tưởng tượng của người xem.

Buổi kiểm tra hôm sau chớp mắt đã đến, lúc này đang có hơn hai trăm người tập hợp trên quảng trường nhỏ lần trước để tham gia kiểm tra.

Cũng giống lần đầu tiên, Đường Thời cầm bút lên mà không biết vẽ cái gì. Bức "Hoa rơi nước chảy" nhìn thấy hôm qua cũng không giải quyết được vấn đề trong quá trình vẽ "Xuân hiểu" của hắn, dù trong đầu y đã hiện rõ cảnh tượng muốn vẽ, nhưng khi vẽ ra vẫn cảm thấy không vừa ý.

Hôm nay, y biết rõ dù mình có miễn cưỡng vẽ "Xuân hiểu" thì cũng không thể thành công.

Đường Thời bất động hồi lâu, sau đó ánh mắt y chuyển tới núi cao hai bên quảng trường, rồi lại rơi xuống rừng cây, cuối cùng dừng lại ở suối Mặc.

Y bất chợt nhớ tới cụm từ mà mình nghĩ đến hôm qua — lưu bạch.

Cuối cùng Đường Thời cũng cầm bút lên một lần nữa, đến giờ khi mọi người đã vẽ được không ít thì y mới bắt đầu.

Y là không ít người biết đến câu chuyện kia*, nhưng là một người đọc tạp, Đường Thời lại biết đằng sau câu chuyện đó vẫn còn một câu chuyện khác.

Y chỉ là từ "lưu bạch" mà nhớ tới bức tranh đó* mà thôi. Bức tranh đó vốn không theo thủ pháp lưu bạch, nhưng sự gắn kết giữa ý cảnh và ý thơ của nó lại vô cùng tinh chuẩn, làm người ta không thể không thán phục.

Cảnh giới mà Đường Thời muốn đạt tới, có lẽ chính là như vậy.

Một ông lão bình thường* cũng có thể đạt tới cảnh giới đó, mà Đường Thời thân là một tu sĩ Trúc cơ kỳ lại vẫn đang khổ cực truy cầu, từ đó có thể thấy được có những cảnh giới không thể dùng sức mạnh để thay thế. Có một số việc không thể giải quyết bằng sức mạnh.

* Bức tranh mà Đường Thời nói đến là bức "Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền" (cũng là bức mà Đường Thời vẽ cuối chương) của Tề Bạch Thạch, cũng chính là 'ông lão bình thường', còn 'câu chuyện kia' là câu chuyện về sự ra đời của bức tranh này.

Tề Bạch Thạch (1869 – 1957) là một trong những danh hoạ vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Hoa, còn Lão Xá (1899 – 1966) là một tác gia nổi tiếng cùng thời với Tề Bạch Thạch. Chuyện kể rằng Lão Xá cực kỳ yêu tranh của Tề Bạch Thạch nên đã ngỏ ý muốn ông vẽ tặng tranh cho mình theo những chủ đề mà ông đặt ra, được Tề Bạch Thạch đồng ý. Thế là Lão Xá đưa cho Tề Bạch Thạch một bức thư mà mình đã chuẩn bị từ trước rồi ra về. Sau đó Tề Bạch Thạch mở thư ra xem, thấy chủ đề Lão Xá giao cho mà trợn tròn mắt: đầu tiên là "Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền" (tiếng kêu của con ếch vượt khỏi dòng suối, vang xa mười dặm) của Tra Thận Hành đời Thanh, tiếp theo là "Thê mê đăng hỏa canh nghi thu" (ngọn đèn dầu ảm đạm bi thương trong tiết thu) của Triệu Chấp Tín, rồi thì "Thủ trích hồng anh bái mỹ nhân" (tay ngắt hoa đào đỏ thắm tặng mỹ nhân) của Tô Mạn Thù, cuối cùng là "Kỷ thụ hàn mai đái tuyết hồng" (mấy cây mai ấp ủ sắc đỏ giữa trời tuyết giá lạnh).

Bốn câu này đều là thơ, hơn nữa còn là những câu thơ có ý cảnh tuyệt đẹp nhưng lại cực kỳ khó thể hiện bằng hình ảnh. Tề Bạch Thạch trời sinh cố chấp, chủ đề càng khó ông lại càng muốn vẽ, vậy nên ông trăn trở suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng vẽ ra bốn bức tranh từ bốn câu thơ đó.

Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền

Thê mê đăng hoả canh nghi thu

Thủ trích hồng anh bái mỹ nhân

Kỷ thụ hàn mai đái tuyết hồng
Bốn bức tranh đều vô cùng xuất sắc, không cố chuyển hoá hết từng câu chữ thành hình ảnh nhưng lại vô cùng gợi tả, khơi gợi suy tưởng của người xem để từ đó thể hiện ý cảnh của câu thơ. Trong đó được đánh giá cao nhất là bức "Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền", sau này nó cũng trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu của Tề Bạch Thạch.

Câu thơ mô tả "tiếng kêu của con ếch vang xa mười dặm", nhưng làm sao để vẽ được tiếng ếch kêu? Người bình thường có thể sẽ vẽ một đàn ếch cùng há mồm kêu to, nhưng như thế thì chỉ thể hiện được "ếch kêu" mà không lột tả được "tiếng vang xa mười dặm". Tề Bạch Thạch thì khác, ông thậm chí còn không vẽ một con ếch nào, mà chỉ vẽ núi non trập trùng, suối nước chảy xiết cùng mấy con nòng nọc bơi xuôi theo dòng nước. Nhưng từ đó người xem có thể mường tượng ra, ở trên núi nơi bức tranh không vẽ tới liệu có phải đang có tiếng ếch kêu vang gọi lũ nòng nọc con; mà nhìn dòng nước xiết cuồn cuộn chảy qua sơn cốc dài dằng dặc này, ta lại có thể thấy được không gian rộng lớn vô cùng, đâu chỉ có mười dặm xa?

Không hề vẽ ếch mà lại thể hiện được tiếng ếch kêu xa, Tề Bạch Thạch đã hình tượng hoá câu thơ một cách vô cùng tinh tế chỉ bằng cách khơi gợi suy tưởng của người xem, đó chính là đỉnh cao của ý cảnh
(* Bức tranh mà Đường Thời nói đến là bức "Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền" (cũng là bức mà Đường Thời vẽ cuối chương) của Tề Bạch Thạch, cũng chính là 'ông lão bình thường', còn 'câu chuyện kia' là câu chuyện về sự ra đời của bức tranh này.

Tề Bạch Thạch (1869 – 1957) là một trong những danh hoạ vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Hoa, còn Lão Xá (1899 – 1966) là một tác gia nổi tiếng cùng thời với Tề Bạch Thạch. Chuyện kể rằng Lão Xá cực kỳ yêu tranh của Tề Bạch Thạch nên đã ngỏ ý muốn ông vẽ tặng tranh cho mình theo những chủ đề mà ông đặt ra, được Tề Bạch Thạch đồng ý. Thế là Lão Xá đưa cho Tề Bạch Thạch một bức thư mà mình đã chuẩn bị từ trước rồi ra về. Sau đó Tề Bạch Thạch mở thư ra xem, thấy chủ đề Lão Xá giao cho mà trợn tròn mắt: đầu tiên là "Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền" (tiếng kêu của con ếch vượt khỏi dòng suối, vang xa mười dặm) của Tra Thận Hành đời Thanh, tiếp theo là "Thê mê đăng hỏa canh nghi thu" (ngọn đèn dầu ảm đạm bi thương trong tiết thu) của Triệu Chấp Tín, rồi thì "Thủ trích hồng anh bái mỹ nhân" (tay ngắt hoa đào đỏ thắm tặng mỹ nhân) của Tô Mạn Thù, cuối cùng là "Kỷ thụ hàn mai đái tuyết hồng" (mấy cây mai ấp ủ sắc đỏ giữa trời tuyết giá lạnh).

Bốn câu này đều là thơ, hơn nữa còn là những câu thơ có ý cảnh tuyệt đẹp nhưng lại cực kỳ khó thể hiện bằng hình ảnh. Tề Bạch Thạch trời sinh cố chấp, chủ đề càng khó ông lại càng muốn vẽ, vậy nên ông trăn trở suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng vẽ ra bốn bức tranh từ bốn câu thơ đó.

Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền

Thê mê đăng hoả canh nghi thu

Thủ trích hồng anh bái mỹ nhân

Kỷ thụ hàn mai đái tuyết hồng
Bốn bức tranh đều vô cùng xuất sắc, không cố chuyển hoá hết từng câu chữ thành hình ảnh nhưng lại vô cùng gợi tả, khơi gợi suy tưởng của người xem để từ đó thể hiện ý cảnh của câu thơ. Trong đó được đánh giá cao nhất là bức "Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền", sau này nó cũng trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu của Tề Bạch Thạch.

Câu thơ mô tả "tiếng kêu của con ếch vang xa mười dặm", nhưng làm sao để vẽ được tiếng ếch kêu? Người bình thường có thể sẽ vẽ một đàn ếch cùng há mồm kêu to, nhưng như thế thì chỉ thể hiện được "ếch kêu" mà không lột tả được "tiếng vang xa mười dặm". Tề Bạch Thạch thì khác, ông thậm chí còn không vẽ một con ếch nào, mà chỉ vẽ núi non trập trùng, suối nước chảy xiết cùng mấy con nòng nọc bơi xuôi theo dòng nước. Nhưng từ đó người xem có thể mường tượng ra, ở trên núi nơi bức tranh không vẽ tới liệu có phải đang có tiếng ếch kêu vang gọi lũ nòng nọc con; mà nhìn dòng nước xiết cuồn cuộn chảy qua sơn cốc dài dằng dặc này, ta lại có thể thấy được không gian rộng lớn vô cùng, đâu chỉ có mười dặm xa?

Không hề vẽ ếch mà lại thể hiện được tiếng ếch kêu xa, Tề Bạch Thạch đã hình tượng hoá câu thơ một cách vô cùng tinh tế chỉ bằng cách khơi gợi suy tưởng của người xem, đó chính là đỉnh cao của ý cảnh.

Đường Thời đang vẽ cái gì?

Người chủ trì lần này là chưởng môn Tô Hàng Đạo. Bây giờ trong đầu ông còn đang nghĩ tới chuyện mà Bách Luyện đường nói, đồng thời lo lắng về kế hoạch của Ma tu, bởi vậy dù đang chủ trì nhưng cũng không yên lòng.

Trước đó Đường Thời mãi mà không động bút, như thể đang phát huy phong cách trong lần kiểm tra đầu tiên. Giờ y đột nhiên bắt đầu vẽ, Tô Hàng Đạo liền từ xa nhìn lại.

Kỹ thuật vẽ của Đường Thời tiến bộ rất nhanh, hơn nữa vì nhập môn chưa lâu nên bút pháp vẫn còn mang hương vị tự nhiên chứ không quá trau chuốt như những người khác. Bởi vậy, dù tranh của y không quá đẹp, thậm chí có thể nói là còn hơi vụng về, trông giống như một bản luyện vẽ, nhưng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt người xem. Hơn nữa bố cục trong tranh của y cực kỳ tốt, khả năng lựa chọn và lột tả chủ thể cũng luôn khiến người khác kinh hỉ.

Không biết lần này y có thể khiến người xem kinh hỉ không đây?

Ngón tay Đường Thời chuyển động rất linh hoạt, y chỉ dùng một cây bút, một màu mực đen để vẽ từ đầu đến cuối.

Từ giữa núi đá lởm chởm tuôn ra một con suối, dòng nước chảy xuôi về phương xa.

Đường Thời đã học qua thủ pháp phong ấn linh thuật, nhưng vẫn còn hơi gượng gạo, vậy mà lúc này y lại có thể sử dụng rất tự nhiên.

Tiếng nước chảy róc rách liền tràn ra từ quyển trục, làm những người xung quanh Đường Thời đều phải liếc nhìn.

Cũng may mọi người đều đã vẽ xong, nên giờ tất đều quay lại xem Đường Thời vẽ.

"Thứ thực quân khê biên bộ nguyệt vận"* (phong thái người quân tử dạo bước bên bờ suối)

*Đây là bài thơ của một thi nhân đời nhà Thanh tên là Tra Thận Hành

"Vũ quá viên lâm thử khí thiên, phồn tinh đa thượng vãn lai thiên.
Tiệm trầm viễn thúy phong phong đạm, sơ trường phồn âm thụ thụ viên.
Huỳnh hỏa nhất tinh duyên ngạn thảo, oa thanh thập lý xuất sơn tuyền.
Tân thi vị tất năng hài tục, giải sự nhân hi mạc lãng truyện."

*Dịch nghĩa: "Khu vườn sau mưa thời tiết hơi nóng, sao phủ kín bầu trời đêm.
Núi non phương xa nhuốm màu xanh nhạt, nhìn qua tưởng là cây cối rậm rạp.
Ánh đom đóm lập loè trong bụi cỏ, tiếng ếch kêu vượt khỏi dòng suối vang xa mười dặm.
Bài thơ mới không chắc có hợp với thế tục hay không, mong người hiểu biết đừng làm lớn chuyện."
( bản dịch của nhà young forever)

Y nâng bút chấm mực, ngòi bút khẽ đưa, vẽ xuống rất nhiều vệt đen trông như những dấu phẩy. Điểm một chấm đen, sau đó nhẹ phất bút thành một cái đuôi nho nhỏ, cứ thế từng con nòng nọc vô cùng linh động được tạo nên, đang sôi nổi bơi lội trong dòng suối trên trang giấy.

Núi non trập trùng, nước suối sạch trong, nòng nọc sống động...

Bức tranh này chính là —

Đường Thời nâng tay, đề một hàng chữ bên cạnh bức hoạ: Oa thanh thập lý xuất sơn tuyền (tiếng ếch kêu vượt khỏi dòng suối, vang xa mười dặm).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp