Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 81: Luân không giả.


2 năm

trướctiếp

"Toà thủ" bên Nam sơn đã đi ba ngày rồi. Vòng thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai cũng đã xong hai trận. Y được xếp đấu trận thứ năm vòng hai này, nếu không xuất hiện, chẳng phải để tu sĩ Vạn Kính môn tự động chiến thắng rồi à?"

"Chắc là có việc chăng?"

"Đúng là một "Toà thủ" thiếu trách nhiệm."

"Nhưng ta thấy "Toà thủ" của Nam Sơn lần này ra tay tàn nhẫn khiếp."

"Cũng không hẳn mà? Không phải ngay đó là Thiên Hải sơn tự làm tự chịu sao?"

"Người này tâm tư kín đáo, nếu là ngươi, ngươi có nghĩ ra được biện pháp như vậy không?"

"Dù ta có nghĩ ra thì cũng chẳng có nhiều linh lực như thế mà. Người này thật là..."

"Ui cha, xem tiếp kìa."

...

Đường Thời đi một mạch hết ba ngày, rốt cuộc y đi đâu, làm gì, chẳng ai biết cả.

Trận chiến của hai mươi người còn lại bên Nam Sơn đã kết thúc. Vòng này vốn đã quét mất một nửa nhân số Nam Sơn, thế nên tình hình bên này không mấy khả quan, dù sao thì chiến lực mạnh nhất ở Nam Sơn cũng là Dương Minh môn, thế nhưng năm nay có vẻ tốt hơn nhiều so với các năm trước rồi.

Tu sĩ tham gia hội Tứ Phương Đài tổng cộng tám mươi bốn người, vòng đầu chỉ có bốn mươi hai người có thể vào vòng trong, nhưng số lượng thực tế làm gì đủ bốn mươi hai. Trong số đó, ngoài Đường Uyển đã chết là thua cuộc ra, Hoành Kiếm phái của Bắc Sơn, Vạn Kính môn và Đại Đạo môn của Tây Sơn, Xuy Tuyết lâu của Đông Sơn đều có một người vì bị thương quá nặng, không thể tham gia vòng trong, ngay cả tên cũng hóa xám tro, nhân số thực tế vào vòng trong chỉ có bốn mươi.

Bên Nam Sơn, Dương Minh môn vào bốn người, trên mức trung bình; Bách Luyện đường chỉ có hai người, đạo Luyện Khí cũng không thích hợp chiến đấu lắm, đó là bình thường thôi; tình hình Tẩy Mặc các lại tốt đến bất ngờ, người đầu tiên vào vòng trong là Đường Thời, sau đó là Bạch Ngọc và Đỗ Sương Thiên, Tống Kỳ Hân bại dưới tay tu sĩ Vô Cực môn, Diệp Thuấn bại bởi tu sĩ Hoành Kiếm phái, về phần tiểu sư muội Ứng Vũ, cũng không biết có phải may mắn không, tên đối thủ kia thấy nó thì không dám ra tay, dù đã ra đòn nhưng lại sợ hãi rụt rè, Ứng Vũ ung dung giành chiến thắng.

Vấn đề lớn duy nhất là Âu Dương Tuấn.

Đối thủ của Âu Dương Tuấn là Hạ Vọng.

"Người này tu vi rất cao, ước chừng đã chạm đến ngưỡng cửa Nguyên Anh kỳ, nhưng có lẽ còn thiếu một cơ hội đột phá. Hắn là Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong mà, đệ mới Kết Đan không lâu, đừng lo nghĩ nhiều nhé."

Hiếm khi Đỗ Sương Thiên nói nhiều như vậy, Âu Dương Tuấn bị thương khá nghiêm trọng, xuýt nữa là hạ xuống cảnh giới luôn rồi.

Thất bại cũng không phải việc gì khó chấp nhận, không thể chấp nhận chính là bại mà không hiểu do đâu.

Trận của Âu Dương Tuấn và Hạ Vọng mới tiến hành không lâu trước đó. Trông Hạ Vọng cũng chỉ là thiếu niên chẳng khác mấy Âu Dương Tuấn, không phải nhỏ nhoi gì, chỉ là không quá nẩy nở, là loại nam nhân chưa hiểu thế sự, rất ngây ngô. Thế nhưng đây là lần đầu hắn xuất thủ ở hội Tứ Phương Đài, cũng ngang ngược ngoài dự kiến của người khác, từ đấu đến cuối chỉ có một chiêu— chưởng.

Bề ngoài của Hạ Vọng hoàn toàn không phù hợp với thực lực cường hãn của hắn ta, chưởng pháp cũng không có gì biến hóa, nhưng dựa vào sức mạnh nghiến ép tuyệt đối đã đánh bại Âu Dương Tuấn.

Nếu nói trận của Đường Thời là tâm cơ khiến người ta chấn động, thế thì Hạ Vọng là sức mạnh ngang tàng khiến người ta vừa kinh hãi vừa ái mộ.

Giữa vòng đầu đã có không ít tu sĩ xuất sắc giành được chú ý của Đất Hoang, không thể nghi ngờ, Hạ Vọng cũng là một trong số đó.

Tầng chủ tầng thứ sáu của Đan các - Tức Phong đánh giá Hạ Vọng: "Trời sinh kỳ tài tu luyện, một viên ngọc thô tinh khiết, nếu có thể chạm trổ tinh tế, tất sẽ thành châu báu."

"..." Thang Nhai chưa nói gì, chỉ nhìn bên Nam Sơn.

Trong hai mươi mốt người Nam Sơn, tu sĩ vào vòng trong có mười người, Tẩy Mặc các Đường Thời, Đỗ Sương Thiên, Bạch Ngọc, Ứng Vũ; Dương Minh môn Chu Ung, Lộ Huyền Minh, Khúc Linh, Ninh Thượng Hiền; Bách Luyện đường Chúc Hằng, Lý Tự Tri.

Chỉ là không biết Đường Thời chạy đi đâu mất rồi.

Ngồi trên khối mây bay cách đó không xa, Tầng chủ tầng thứ bảy của Nghịch các - Thiên Ngự mỉm cười, nhìn đạo bào dính bẩn của mình, lại nói: "Người tên Hạ Vọng này tuy lợi hại, nhưng hình như không phù hợp với Nghịch các của ta."

Tầng chủ tầng thứ ba Đạo các - Hư Không bèn nói: "Nghịch các thấy không thích hợp, vừa vặn Đạo các ta tiếp nhận."

Thang Nhai thầm cười lạnh, lén lút phóng tầm mắt ra xa, đảo qua một vòng chỗ của các núi.

Nam Sơn có Đường Thời, Bạch Ngọc, Đỗ Sương Thiên, Chu Ung, Chúc Hằng, Lý Tự Tri đều là những nhân vật khá lợi hại. Nhưng dù người khác xuất sắc cỡ nào, Thang Nhai chỉ chú ý một mình Đường Thời. So thực lực và kinh nghiệm, Đường Thời đã vượt qua rất nhiều người ở Nam Sơn. Bên Bắc Sơn chỉ có Hoành Kiếm phái Thành Thư và Vô Cực môn Hạ Vọng là trông được, về phần Lưỡng Nghi tông Mạnh Châu, dù tu vi thâm sâu nhưng không có gì nổi bật. Tây Sơn và Đông Sơn chẳng có mấy người tài năng xuất chúng.

Thực lực của Tây Sơn và Đông Sơn đều là đếm ngược, Đại Đạo môn và Vạn Kính môn tổng cộng có ba tu sĩ vào vòng trong, trái lại, Tiểu Phạm tông không mấy tiếng tăm lại có ba hòa thượng, vậy nên toàn bộ Tây Sơn cũng chỉ có sáu người vào.

Đến phiên Đông Sơn thì thảm hại hơn, Thiên Hải sơn hai người, Điểm Thương môn một người, Xuy Tuyết lâu một người, tổng cộng bốn người. Càng khôi hài là Thiên Hải sơn khá may, một đại đệ tử nội môn Tần Khê và một Khâu Ngải Kiền số đỏ. Điểm Thương môn và Xuy Tuyết lâu đều là những người có địa vị cao nhất trong môn, nhưng giờ chỉ có một người vào vòng trong, nhất thời khiến người ta cảm thán, không hổ là thứ hạng cuối cùng trong bốn núi Tiểu Hoang, thật ra vào được bốn người cũng là không tệ rồi.

Nói cách khác, trong bốn mươi người, Đông, Nam, Tây, ba núi tổng cộng có hai mươi vị trí, mà tỉ lệ vào vòng trong của Bắc Sơn đã lên tới gần mười thành, có thể nói là khủng bố.

Tu sĩ Bắc Sơn tham gia hai mươi mốt người, đã có hai mươi người vào, người duy nhất rớt lại là tu sĩ Vô Cực môn, tu sĩ này rất xui xẻo, gặp phải Doãn Xuy Tuyết, chưa đánh mấy chiêu đã hết chiến lực, thế là bị rớt lại một vị trí.

Chênh lệch bao nhiêu năm đã rõ ràng trước mặt mọi người.

Tu sĩ Bắc Sơn tất nhiên là hành diện, thành tích huy hoàng như vậy, liếc mắt là thấy ngay Bắc Sơn đỏ một mảnh trên đài Độc Tôn, đơn giản là tên dưới chân các tu sĩ vẫn là màu đỏ, nơi khác đều đã thưa thớt dần, chỉ có Nam Sơn khá hơn một chút.

Nam Sơn vẫn luôn là lão hạng hai vạn năm, cho dù chiến đấu cá nhân cũng xem như nổi bật.

Nhưng "Toà thủ" của Nam Sơn còn chưa về.

Vòng hai đã tiến hành đến trận thứ tư rồi, vẫn không thấy bóng dáng Đường Thời đâu.

Ờ đằng xa, Doãn Xuy Tuyết ngồi xếp bằng dưới đất, liếc mắt bên kia, mỉm cười: "Nếu y không đến, hội Tứ Phương Đài này chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nữa."

Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời có thù oán, thật sự là có thù, nhưng mối thù này cũng rất lạ lùng, Đường Thời có thể tính kế Doãn Xuy Tuyết mỗi ngày, nhưng cứ như gặp vận rủi, lần nào cũng thất bại. Dù là Mộ Kiếm hay Xuy Tuyết kiếm đi nữa...

Hắn còn phải cảm ơn Đường Thời giúp mình lấy lại được Xuy Tuyết kiếm. Hắn đã rất rất rất lâu rồi chưa được đụng vào thứ đồ cũ này.

Áp chế hoài niệm ở đáy mắt, Doãn Xuy Tuyết nghe thấy Tần Khê bên trái cười một tiếng.

Tần Khê nói: "Nói thế nào cũng là "Toà thủ" của Nam Sơn, dù không biết rốt cuộc vì sao y rời khỏi, nhưng theo ta biết, ranh con này rất đê tiện, khi ngươi nghĩ y không tới, có lẽ y đã tới rồi."

Lời này đúng là không thể nói, bởi vì vừa nói xong, Đường Thời đã tới rồi.

Lúc y xuất hiện ở lối vào của Nam Sơn, cũng không biết là ai hô một tiếng "Tên "Toà thủ" không đáng tin bên Nam Sơn về rồi kia kìa", nhất thời thu hút vô số ánh nhìn, trận thứ tư đang tiến hành tạm thời cũng không có ai nhìn nữa.

Khi đi Đường Thời mang dáng vẻ gì, thì lúc về cũng y như vậy.

Y bước qua cạnh mọi người Nam Sơn, thầm lặng như thể mình chỉ đi có tí xíu, thực tế là tên này đã lặng lẽ mất tích ba ngày, giờ thình lình trở lại, chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng giờ thấy y về rồi, mọi người cũng yên lòng.

Bởi vì sắp đến Đường Thời tỷ thí, nên mọi người cũng không quấy rầy y. Chỉ là không biết vì sao, Ứng Vũ lại lặng lẽ dịch ra xa Đường Thời thêm một tí.

Tình hình chiến đấu và thắng bại của Nam Sơn, dọc đường về Đường Thời đã biết rồi, dẫu sao mấy thành trấn lân cận đều đang thảo luận mấy tin này, phía trên chín núi cũng đầy người, phóng mắt nhìn có thể thấy một đám người ngồi ở các vị trí khác nhau đang xem tỷ thí hoặc trò chuyện liên quan đến trận đấu, thảo luận dự đoán của mình.

Trận thứ tư có vẻ sẽ nhanh kết thúc, Đường Thời nhắm mắt, ngón tay cuộn lại đặt trên đầu gối, bộ dáng hoàn toàn không bị bên ngoài quấy nhiễu.

Nam Sơn có mười người, lúc sau sẽ còn bao nhiêu đây?

Vòng thứ hai, y lại là người ra sân trước, đối thủ trận thứ năm này là người của Vạn Kính môn y đã nhìn thấy sau khi kết thúc trận ở vòng đầu. Chỉ tiếc, mấy bài thơ mình mở ra không phải mấy bài kia.

Đường Thời vô thức nhếch môi, tiến về phía trước, đạp lên hai chữ "Đường Thời" đỏ thẫm, trông thấy tu sĩ lúc trước.

Vạn Kính môn là Đạo môn truyền thống, do đó đạo sĩ kia vừa đến đã ôm quyền với Đường Thời. Tuy người nọ biết Đường Thời lợi hại, nhưng cũng không hoàn toàn sợ sệt, có thể ở lại đến vòng hai đều là tu sĩ Kim Đan kỳ cả. Người nọ tên là Vạn Hồng, một trong những đệ tử nội môn của Vạn Kính môn, hiện giờ may mắn vào vòng trong đã là chuyện bất ngờ rồi. Giành vị trí cao nhất và trở thành "Nhất Nhân Tôn" của đài Độc Tôn, là việc chẳng mấy thực tế đối với Vạn Hồng.

Vạn Hồng này đến với tâm thế chứng Đạo.

Cho nên giờ phút này, Vạn Hồng nhìn Đường Thời, trong lòng vẫn rất bình tĩnh.

Vạn Hồng Kim Đan trung kỳ đối chiến Đường Thời Kim Đan hậu kỳ.

Kết quả thật ra không có gì hồi hộp. Dù Đường Thời là Đạo tu bình thường, nhưng đã ở cảnh giới cao hơn, có ưu thế áp đảo so với Vạn Hồng. Huống chi thủ đoạn công kích của Đường Thời không giống người ta, mà Tây Sơn yếu hơn Nam Sơn, Vạn Kính môn cũng chỉ thường thường, ở ba môn phái tụ hội của bốn núi Đông Nam Tây Bắc, chỉ có thể giành ghế thấp nhất.

Hiện giờ Vạn Hồng đấu với Đường Thời chỉ có thể nói là học hỏi kinh nghiệm thôi.

Tâm tình Đường Thời cũng không quá tốt, nhưng Vạn Hồng này bình tĩnh ôm tâm tư chứng Đạo đến đánh, Đường Thời chỉ có thể uể oải, từ tốn so chiêu với Vạn Hồng.

Sự uyển chuyển của Thái Cực, Vạn Hồng lãnh hội cũng không tệ— Đường Thời hơi chau mày, ngón tay khẽ điểm, kim quang lờ mờ hiện ra, rơi vào Thái Cực đồ Vạn Hồng vẽ ra.

Đường Thời cảm thấy người nọ quả thật là không hoảng, không vội, không sợ, không loạn. Đến lúc này, y mới cảm nhận được, người này nghĩ y đến đây để chứng Đạo và luận bàn sao? Đường Thời đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không kìm được cười ra tiếng.

Mặc dù y không tinh Thái Cực Đạo nhưng dù sao cũng là tu sĩ Đạo môn, Đạo tu trong thiên hạ đều có xuất thân đồng tông, tuy Đường Thời cảm thấy mình không tinh thông, nhưng thực tế, so với người khác đã khá hơn nhiều rồi.

Chỉ là Thái Cực Đạo y đi khác với người ngoài mà thôi.

Sau khi một điểm phá vỡ Thái Cực ấn của Vạn Hồng, Đường Thời nhìn Vạn Hồng thụt lùi vài bước, lúc này y và Vạn Hồng vừa vặn cách nhau một trường. Đường Thời đặt một tay sau lưng đứng ở đó, duỗi ngón tay phải ra, một ít mặc khí đột nhiên ngưng tụ trên móng tay y, như những giọt sương nhanh chóng tụ lại, ngày càng dày đặc.

Đường Thời nhìn Vạn Hồng, "Không ai nói với ngươi rằng ngươi đánh nhau quá chậm chạp thụ động à, phiền lắm biết không hả?"

Vạn Hồng đâu có ngờ vị tổ tông như sát tinh này vậy mà lại chủ động nói chuyện với mình. Trước khi tỷ thí, Vạn Hồng có chào hỏi vị này, đối phương chỉ thờ ơ tự giới thiệu "Nam Sơn Tẩy Mặc các Đường Thời", cũng không nói mấy thứ như "đệ tử nội môn" hay "Toà thủ" linh tinh gì, chỉ mỗi một câu như thế, cứ như con chim sẻ sắp chết thì chẳng thiết sống nữa vậy.

Vạn Hồng cũng không biết vì sao mình có cảm giác như thế, nhưng giờ Vạn Hồng phát hiện hình như cảm giác này rất sai lầm.

Đôi mắt Đường Thời dường như vì đối mặt tranh đấu mà dần sáng ngời.

Ngay từ đầu Đường Thời chẳng hề để đối thủ này vào mắt. Vạn Hồng cũng không cảm thấy bản thân có đủ sức mạnh để khiến Đường Thời coi trọng, vị này đã chém gϊếŧ rất nhiều tu sĩ cùng cấp rồi. Vạn Hồng chỉ ôm tâm tư xin lĩnh giáo mà thôi.

Hiện tại Đường Thời bỗng dưng nói với mình một câu, khiến Vạn Hồng không kịp phản ứng, giật mình chốc lát, mới nói: "Chưa từng có ai nói như vậy."

Đường Thời là người đầu tiên.

Đường Thời nhướng mày, cảm thấy bản thân có chút tinh thần, y mím môi liếc mắt nhìn, giống như gặp được người như Vạn Hồng là chuyện hiếm thấy.

Người chẳng mấy nhiệt tình như thế còn tham gia tỷ thí làm gì?

Đường Thời dựng một ngón tay đã hoàn toàn bị vết mực nhuộm màu, màu mực dày đặc trên móng tay, ngưng tụ thành một giọt mực ở đầu ngón tay y. Đường Thời úp lòng bàn tay xuống, ngón tay dựng thẳng tự nhiên cụp xuống, giọt mực ở đầu ngón tay chầm chậm nở ra, từ nhỏ thành to, từ tốn mà uyển chuyển.

Tích mặc.[1]

[1]: Giọt mực

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, trước ánh mắt dở sống dở chết của Đường Thời, mặc sa.

Màu đen tuyền chạm xuống nền đất, bọt nước bắn lên, ngay sau đó nó như rơi vào trong nước, rồi lan ra xung quanh!

Trong nháy mắt, ý nghĩa của thủy mặc khiến mọi người rung động!

Thủy mặc đan thanh[2] loang trên giấy tuyên thành, hoặc rơi vào hồ sen, mắc sắc cực kỳ đậm, từng vòng từng vòng loang ra giống như vầng sáng, lại không hề chói mắt, cứ như vậy nhòe ra cả một vùng.

[2]: Tranh thủy mặc chủ yếu là tranh dùng mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa. Đan thanh là màu đỏ và xanh thường dùng trong tranh thủy mặc xưa, hiện nay có thể dùng cụm từ này để tranh mực nước nói riêng và hội họa nói chung,

Từ dưới chân Đường Thời, mặc sắc điên cuồng lan tràn, bóng đen của nó nhanh chóng bao trùm khắp sàn đài!

Toàn bộ đài Độc Tôn chỉ trong chốc lát đã bị mặc sắc vô biên tô kín.

Vạn Hồng kinh hãi, nhìn dưới chân mình, rồi phóng tầm mắt nhìn ra, trong khoảng trăm trượng vậy mà lại toàn một màu đen tuyền!

Cả đỉnh đài Độc Tôn trọn một màu đen!

Đường Thời thờ ơ không nhúc nhích, chỉ nói: "Thái Cực của ngươi vẽ xấu quá."

"..." Đám người Tẩy Mặc các của Nam Sơn bỗng nhiên cạn lời.

Bạch Ngọc khoa trương giơ tay che hai mắt mình: "Tên nhóc này biết thì cũng đừng nói ra chứ, đắc tội người ta lắm có biết không?"

"... Thật ra đệ cũng chưa từng thấy Thái Cực đồ nào xấu như vậy..." Không, thật ra chỉ là phương hướng tu luyện khác nhau mà thôi. Tuy Diệp Thuấn thua, nhưng tâm trạng không hề bị ảnh hưởng, vẫn còn trêu chọc được hai câu.

Tống Kỳ Hân chợt xoa trán, cái đám này thật sự là... quá tồi tệ luôn...

Sức lây lan đê tiện của tiểu sư đệ đúng là vô cùng tận.

Đường Thời cũng chỉ nói thật mà thôi.

Lần này y lại vươn tay trái ra, tay phải dẫn mặc khí là âm, vậy tay trái thì sao?

Đường Thời bỗng nảy ra một ý tưởng rất sáng tạo, liền có một câu "Dạ lai phong vũ thanh" và "Nghi thị địa thượng sương". "Soạt" một tiếng, cả nửa sàn đài trắng xóa. Đường Thời vươn tay ra, ngón tay nhẹ vung giữa không trung, sương tuyết phủ lên phân nửa mặc sắc. Dưới sự điều khiển của Đường Thời, nét vẽ vặn vẹo được y chậm rãi sửa lại, trở nên uốn lượn, đường cong lộn xộn dần mượt mà lưu loát.

Ban đầu đồ án khiến người ta cảm thấy hỗn loạn không thể chịu được, nhưng dưới sự điều khiển thong thả từ ngón tay Đường Thời, nó đã nhanh chóng biến hóa.

Lần này, dường như Đường Thời không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, nhưng Tẩy Mặc các lại mỉm cười.

"Đây là điểm hóa Tam Bát Tuyến bút pháp của "Mười ba sách Ấn Tuyên", vậy mà nó lại có thể biến hóa thành chỉ pháp, thậm chí còn có cảm giác hoàn toàn tự nhiên, ôi nhóc con này—"

Thật sự là ngày càng lợi hại.

Bạch Ngọc sờ cằm, tiếp tục xem.

"Mười ba sách Ấn Tuyên" là Đạo môn tâm pháp chủ tu của Đường Thời, vốn đã quen thuộc nằm lòng, hiện tại y vận dụng thủ pháp này có thể nói là quen tay dễ làm. Miễn là lòng bàn tay vẫn còn hư ảnh Phong Nguyệt thần bút, thì ngàn vạn bút pháp y cũng có thể tùy ý sử dụng...

Đồ án vừa được Đường Thời vẽ ra chính là một Thái Cực đồ khổng lồ, lấy toàn bộ sàn đài Độc Tôn làm giấy, Đường Thời cười nói: "Ngươi thấy ta vẽ thế nào?"

Họa pháp Thái Cực này quả thật là siêu việt lạ thường, chỉ là Vạn Hồng nhìn không ra rốt cuộc nó có tác dụng gì, dường như chỉ là rất đẹp mắt thôi?

"Trông đẹp lắm, nhưng thứ cho bần đạo vụng về, thật sự không biết nó có uy lực gì."

À, thế là hoài nghi y rồi.

Đường Thời liếc nhìn Vạn Hồng một cái: "Vẽ chơi thôi."

Mọi người: "..." Đến cả cái quần cũng cởi ra rồi mà ngươi chỉ cho bọn ta xem thế này?!! [3]

[3]: Quần tôi cũng cởi ra rồi mà anh chỉ cho tôi xem thứ này (我裤子都脱了你就让我看这个): dùng để biểu đạt một loại cảm giác không hài lòng khi bị lừa dối bởi nội dung khác với tiêu đề.

Đúng là Đường Thời chỉ vẽ chơi thôi, giờ cũng phát bệnh thần kinh xong rồi. Y siết chặt tay, một cây bút sắt bình thường được nắm trong tay y, chữ mặc trên họa thường bắt đầu di chuyển, Đường Thời tùy ý vung tay áo, một con chữ từ trên tay áo rơi xuống, hắn vừa nhìn, thì là chữ này đi.

"Khô."

Chữ này rơi xuống là trùng hợp ngẫu nhiên, chính là chữ "khô" trong "Nhất tuế nhất khô vinh"[]. Hôm y họa thường, có thể nói là trạng thái bùng nổ, thế nên mọi việc phát sinh ngày đó với Đường Thời là một kỳ tích, mà kỳ tích thì không thể làm lại.

[]: Mỗi năm một lần úa một lần tươi (Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt - Bạch Cư Dị).

Ngòi bút điểm lên một chữ, linh lực theo ngón tay Đường Thời rót vào chữ mặc, sau đó, giống như không thể tiếp nhận linh lực điên cuồng của Đường Thời, chữ "khô" đột nhiên nổ tung.

Mảnh vụn rơi lả tả, chốc lát đã biến thành mặc khí, rồi nhanh chóng xông đến Vạn Hồng.

Vạn Hồng biết mình không xong rồi, lúc nãy Đường Thời chơi đùa với mình là thật.

Thế nhưng Vạn Hồng rốt cuộc vẫn tránh không khỏi, khi Đường Thời tâm tình tốt sẽ chơi đùa với mình, khi không tốt thì trực tiếp hạ Vạn Hồng luôn.

Khi chữ "khô" mặc khí vừa rơi xuống người Vạn Hồng, Vạn Hồng cảm giác được linh lực trong đan điền như nước bị tát cạn, như thấy được cả một vùng đất khô héo, cỏ dại héo úa yếu ớt và những thân cây gãy đổ...

Những cành rễ khô đâm vào cơ thể Vạn Hồng, hút hết linh lực và hóa thành chất dinh dưỡng của chúng.

"Thế nên sang năm sau, xuân phong xuy hựu sinh."

Đường Thời nhìn Vạn Hồng đã mất hết linh lực, đi cũng không được, bèn đưa tay nhấn lên trán Vạn Hồng, ném người nọ về phía đám người Tây Sơn, toàn bộ người Vạn Kính môn của Tây Sơn lập tức đứng dậy, gầm lên với Đường Thời: "Ngươi đã làm gì Vạn Hồng sư đệ?"

"Làm mẹ ngươi."

Sát khí xẹt qua đáy mắt Đường Thời, trả lời một câu thiếu chút làm đối phương nghẹn chết.

Chẳng thức thời gì cả, y không giết Vạn Hồng đã là ban ơn rồi, mẹ nó còn ở đó mà hỏi, đám thần kinh.

Đám người Vạn Kính môn nói không nên lời, chỉ có Vạn Hồng vùng vẫy đứng dậy, phát hiện ngoài linh lực không còn thì mọi thứ đều bình thường. Lại nhớ đến cảm giác vô số cây cỏ quấn lên người mình ban nãy và cả câu cuối cùng của Đường Thời "Xuân phong xuy hựu sinh". Giờ Vạn Hồng nghĩ lại mà thấy sợ, thế nhưng thân thể cũng không có gì khác thường, xem bộ dáng điêu luyện của Đường Thời, nhất định y đã nương tay, nên giờ Vạn Hồng mới còn đứng dậy được.

Vạn Hồng không để ý đến ánh mắt khác lạ và bất bình của mọi người trong môn, cúi đầu chắp tay với Đường Thời: "Đa tạ ân huệ không giết của Đường sư huynh."

Đường Thời nhếch môi cười một tiếng, thầm nói người nọ đúng là ngốc, không phải y không giết, chỉ là giết cũng chẳng ích gì, chỉ lãng phí sức lực mà thôi. Ở hội Tứ Phương Đài mà giết nhiều người quá, thì người Đất Hoang sẽ nghĩ thế nào? Dù y có thích đi nữa, nhưng cũng không hay ho gì đối với Tẩy Mặc các.

Y mặc kệ tình hình bên Vạn Kính môn, thuận tay đập một viên linh thạch xuống đất, tức khắc nghe được tiếng ngọc vỡ trong trẻo, thình lình toàn bộ sàn đài tràn ngập linh khí, linh khí trong viên linh thạch trung phẩm như một cơn bão gột rửa toàn bộ mặc khí và sương tuyết trên đài Độc Tôn, hết thảy đều sạch sẽ.

Đây chỉ là một thuật pháp đơn giản thôi.

Mặc khí trôi nổi khắp nơi bị linh khí đè ép đến sát mép đài, rồi thình lình thu về chính giữa, lại lần nữa hóa thành tích mặc. Đường Thời duỗi ngón tay xáp đến, tích mặc rơi xuống, phủ lên móng tay cái, loang ra rồi nhanh chóng biến mất.

Khi trở về, tất cả dị tượng đã biến mất, trên bằng máu dưới chân Đường Thời vẫn là màu đỏ tươi, trận thứ năm, Đường Thời thắng.

Tên của Vạn Hồng hóa xám tro, đồng thời biến mất khỏi danh sách đối chiến. Đối thủ vòng sau của Đường Thời còn chưa xuất hiện, hiện tại tên y không có liên kết với sợi dây đỏ nào.

Đến khi trở về, ngồi xếp bằng xuống, nhìn trận tỷ thí tiếp theo, Đường Thời mới hỏi tình hình mấy trận trước, nhất là trận của Hạ Vọng và Âu Dương Tuấn. Nghe xong, y im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu sư muội thấy thế nào?"

Mọi người không nghĩ đến Đường Thời tự nhiên lại hỏi Ứng Vũ, con bé có thể thấy thế nào được?

Ứng Vũ cũng hết hồn, cắn môi nói: "Rất lợi hại."

"..." Đường Thời chẳng hề hỏi nhiều, Ứng Vũ chỉ cho y ba chữ, y biết ngay nữ nhân này không nói thật với mình.

Y nói: "Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn [4]. Gặp rồi sẽ biết."

[4]: Binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm (兵来将挡水来土掩): bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Giờ có vội vàng cũng vô dụng.

Lúc này, mọi người mới cảm thấy y có một chút dáng vẻ của "Toà thủ."

Nhưng khi y tiếp tục quay đầu xem tỷ thí, lại nghe Ứng Vũ truyền âm tới: "Hạ Vọng kia rất có thể sẽ là 'Nhất Nhân Tôn' lần này."

Nhất Nhân Tôn, là danh hiệu của người chiến thắng cuối cùng trong trận chiến cá nhân của hội Tứ Phương Đài.

Ánh mắt Đường Thời vẫn đặt phía trước, không hề quay đầu lại, Ứng Vũ cố ý truyền âm cho y là vì không muốn người khác nghe được. Chẳng biết rốt cuộc Hạ Vọng này có bí mật gì.

Ứng Vũ nói tiếp: "Người này tu luyện 'Càn Khôn Vô Cực tâm pháp', tâm pháp này cực kỳ ngang ngược, bá đạo. Thế nhưng tâm pháp này rất dễ nhập ma, nên mới bị Vô Cực môn phong ấn nhiều năm, không ngờ giờ lại muốn giải trừ phong ấn, trả lại cho người luyện."

Càn Khôn Vô Cực tâm pháp là tâm pháp cao cấp nhất của Vô Cực môn— lúc trước rất nhiều tu sĩ tu luyện tâm pháp này, nhưng cũng nhiều người tẩu hỏa nhập ma, vô số người bị tâm pháp hãm chân, cuối cùng rơi vào Ma đạo. Vì an nguy của toàn bộ Đạo môn, Vô Cực môn đã dồn hết sức lực nội môn, thậm chí mời cả tu sĩ đại năng từ Đất Hoang xuất thủ, dồn sức giết hết những người nhập ma, cuối cùng mới giải quyết được vấn đề.

Sau đó, phong ấn Càn Khôn Vô Cực tâm pháp.

Nhưng chung quy là Vô Cực môn không thể không có tâm pháp, vì thế mới có tu sĩ đại năng trong môn hơn mười năm nghiên cứu thảo luận, chia Càn Khôn Vô Cực tâm pháp thành hai bộ: "Càn Khôn tâm pháp" và "Vô Cực tâm pháp". Nhưng sau trăm ngàn năm truyền thừa, Càn Khôn tâm pháp thất lạc, chỉ còn Vô Cực tâm pháp, thế nên Vô Cực môn mới có cái tên hiện tại.

Kỳ thật Vô Cực môn chân chính hẳn là có hai bộ tâm pháp, hoặc là nói, một bộ tâm pháp đầy đủ, nói cách khác— tên chính thức của Vô Cực môn phải là Càn Khôn Vô Cực môn.

Đối với việc này Đường Thời có biết sơ sơ, không ngờ Ứng Vũ cũng biết.

"Sao ngươi biết?"

Ưng Vũ đáp: "Núi nói ta biết đó."

"..." Phải rồi, Đường Thời lúc nào cũng quên nàng có phải người đâu, nó là núi, cũng chẳng biết rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ là sinh ra linh trí tương đối muộn.

Nữ nhân này đi đến đâu cũng có đồng bọn truyền tin tức cho, đây là bản lĩnh thông tin linh hoạt nhất trên đời.

Đường Thời không hỏi nữa, chắc là biết vì sao là đủ rồi.

Dám chắc Vô Cực môn năm đó còn huy hoàng hơn nhiều, thế nhưng tâm pháp lại xảy ra vấn đề, chỉ có thể nhịn đau chia bộ tâm pháp ra làm hai nửa tu luyện, sau này lại tự dưng mất đi một nửa. Tuy hiện tại Vô Cực môn vẫn là tông môn đứng nhất Bắc Sơn, nhưng có lẽ họ không hài lòng với tình trạng này, hoặc là vì có nguyên nhân gì khác, lần nữa giải trừ phong ấn Càn Khôn Vô Cực tâm pháp, giao cho Hạ Vọng thiên phú xuất chúng tu luyện, tình hình tu luyện của Hạ Vọng lại khiến họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Có lẽ, Vô Cực Môn này cũng không đơn giản.

Chẳng biết là đơn thuần muốn nghiên cứu tâm pháp hay là có âm mưu gì khác.

Đường Thời suy tư một hồi, lại qua hai trận tỷ thí.

Trận tiếp theo là Doãn Xuy Tuyết đối chiến người của Đại Đạo môn, thoải mái thắng lợi không chút khó khăn.

Lần này hình như Đường Thời chẳng có việc gì cần xử lý, vẫn luôn ngồi yên vừa xem tỷ thí vừa tu luyện, một công đôi việc— Hạ Vọng đối chiến một vị cố nhân của Đường Thời - Khâu Ngải Kiền, đã là trận thứ mười chín rồi.

Mấy trận vòng đầu, bên Nam Sơn còn tàm tạm, đến vòng thứ hai số người ở lại rất thưa thớt.

Đối thủ của Bạch Ngọc là Mạnh Châu của Lưỡng Nghi tông đã tiếp đãi họ lúc trước, hai người liều mạng một mất một còn, cuối cùng cả hai đều cạn chiến lực, cùng nhau xuống đài. Tuy Bạch Ngọc bại trong vinh quang, nhưng hắn vốn là đệ tử Tẩy Mặc các, có thể đánh đến trình độ này đã không chỉ là lợi hại bình thường rồi.

Đỗ Sương Thiên thành công tiến vào vòng trong như dự kiến, dù sao đối thủ của hắn cũng không quá mạnh.

Khiến người ta không ngờ là Ứng Vũ, nàng luôn chiến thắng một cách lạ lùng, khó hiểu, làm người ta cảm giác đây mới là con hắc mã. [5]

[5]Hắc mã: những người có khả năng khó lường.

Ứng Vũ chiến đấu không có gì mới mẻ, chỉ có mấy chiêu thức tầm thường, nhưng mọi người cảm thấy người đánh với nó như là bị cái gì ngăn cản, chỉ cần vừa nhìn vào mắt Ứng Vũ liền có cảm giác như bị núi cao muôn trượng đè ép.

Đệ tử Vô Cực môn sau khi ra ngoài chỉ cảm thấy vô cùng tà môn, nói với các đồng môn, nhưng đa phần đồng môn đều không tin, bảo hắn nói khùng nói điên.

Tu sĩ đối chiến với Ứng Vũ cười lạnh một tiếng: "Chờ đến khi các người hiểu chỗ bất thường của nàng thì cũng như ta thôi."

Chỉ là mọi người cũng không coi trọng lời hắn nói lắm.

Dương Minh môn chỉ còn lại hai người Chu Ung và Lộ Huyền Minh; Bách Luyện đường Chúc Hằng thì gặp phải Lạc Viễn Thương. Khi đó Đường Thời đã biết hắn nhất định sẽ thất bại, đơn giản là vì dã tâm của Lạc Viễn Thương quá lớn, vất vả lắm mới đến được hội Tứ Phương Đài này, sao có thể để mình thất bại được? Thất bại của Chúc Hằng là không thể nghi ngờ... Thế nhưng Lý Tự Tri vẫn còn ở lại, trở thành nhành hoa duy nhất của Bách Luyện đường.

Nam Sơn tổng cộng còn lại sáu người, cũng đã xem là nhiều rồi.

Trận thứ mười chín, Hạ Vọng lên sân. Khâu Ngải Kiền chỉ là tên chưa Kết Đan, trận này kết thúc còn nhanh hơn cả vòng đầu, dù sao đối thủ của Hạ Vọng trông cũng chẳng chịu được một kích.

Một chưởng đánh Khâu Ngải Kiền ói ra máu, thế là Hạ Vọng thắng.

Trông cũng chỉ là bộ dáng thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt trong trẻo, ra tay thì có thể nói là quả quyết cay độc, quả nhiên Càn Khôn Vô Cực tâm pháp này vô cùng ngang ngược. Hình như Hạ Vọng này tu đạo cũng chưa bao lâu nhưng đã có thành tích như hiện giờ.

Đường Thời không nhìn ra được bao nhiêu sâu cạn, chỉ có thể lắc đầu.

Khi tám mươi bốn tiến vào bốn mươi hai, thực tế là chỉ có bốn mươi người vào, đến khi bốn mươi tiến vào hai mươi, thực tế chỉ có mười chín, Nam Sơn sáu người, lúc này nhìn lại có vẻ vô cùng khổng lồ.

Hiện tại Tây Sơn chỉ có hai hòa thượng Tiểu Phạm tông chống đỡ, Đông Sơn có ba người Tần Khê, Doãn Xuy Tuyết và Lạc Viễn Thương, Bắc Sơn vòng này lại rơi hơn phân nửa. Dù sao thì càng về sau người lợi hại càng nhiều, tỷ lệ thua lại càng lớn.

Bắc Sơn tám, Nam Sơn sáu, Đông Sơn ba, Tây Sơn hai.

Chênh lệch giữa bốn núi Tiểu Hoang đã xuất hiện.

Nam - Bắc Sơn và Đông - Tây Sơn, vẫn luôn tồn tại dạng đối lập như thế này.

Nhưng khi người ngoài xem Đông - Tây Sơn là trò cười, Đường Thời lại biết sự việc bắt đầu ngày càng khó giải quyết rồi đây.

Y trông chờ xem có ai có thể đánh văng Doãn Xuy Tuyết hoặc Lạc Viễn Thương không, không nói bại hết toàn bộ, ít nhất cũng là một trong hai. Nhưng hình như hiện giờ... hoàn toàn không thể trông cậy vào ai.

Bởi vì Bạch Ngọc và Mạnh Châu liều mạng quá hăng, cho nên không có vị trí thứ hai mươi, lúc này hội Tứ Phương Đài xuất hiện một tình huống đặc biệt.

Xuất hiện số lẻ, vòng thứ ba chỉ có mười chín người, tên Đường Thời lẻ loi trên bảng danh sách đối chiến, đặc biệt gây chú ý.

Lúc này, chủ trì toàn bộ trận đơn chiến - Thanh Viễn đạo nhân xuất hiện nói vài lời. Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, ông bèn đứng dậy, lại nhìn những người trên khối mây bay xung quanh, nói: "Người tham dự hội Tứ Phương Đài xuất hiện số lẻ, lấy trình tự sắp xếp của Tứ Phương Đài đã định làm tiêu chuẩn không được thay đổi, do đó hội Tứ Phương Đài vòng thứ ba, trận của Đường Thời không có đối thủ. Theo thông lệ, trực tiếp vào vòng trong."

Phía dưới bắt đầu xôn xao, có người còn to tiếng: "Lại còn có quy củ như thế cơ á?"

"Tên gia súc kia vận khí tốt phết nhỉ? Đúng là trò đùa..."

"Vậy cũng được nữa hả?!"

...

Vậy có được không?

Thanh Viễn đạo nhân chỉ nói những người này quá dễ kích động, ông mỉm cười, lại vung phất trần trên tay: "Thỉnh chư vị an tâm, đừng nóng nảy. Luân không[6] là chắc chắn, thế nhưng cũng không phải luân không là có thể cam đoan vào vòng trong. Mạng lưới kết nối của hội Tứ Phương Đài có quy củ, không quy củ thì sao có quy cách được, do đó— trận đầu vòng thứ ba, sẽ có một vài điều chỉnh."

[6] Luân không "轮空 ": tuyển thủ được vào thẳng vòng trong do vòng trước không có đối thủ.

Đường Thời bỗng nhiên nhíu mày, nhìn về phía Thanh Viễn, vốn dĩ y nghĩ bản thân vận khí tốt, nhưng giờ Thanh Viễn nói thế khiến Đường Thời có cảm giác không quá tốt.

Mọi người và Đường Thời đều đang chờ Thanh Viễn nói tiếp, nhưng dường như các Tầng chủ ngồi trên khối mây bay đều mang vẻ dửng dưng.

Thanh Viễn đạo nhân: "Tứ Phương Đài sẽ chọn ra một tu sĩ của Đất Hoang trên khối mây bay cùng giao thủ ba chiêu với người được luân không."

Da đầu Đường Thời tê dại, ánh mắt của toàn bộ những người trên sân và ngoài sân đều hướng về phía Đường Thời, từ ghen tị, bất bình bỗng nhiên trở thành cảm thông. Ai da, vị huynh đệ Đường Thời này sao vận khí có thể đen đủi đến vậy được?

Thanh Viễn vươn tay, đánh một ấn quyết vào mặt bên Tứ Phương Đài , tên Đường Thời bỗng chốc sáng lên, một tia sáng từ tên Đường Thời nhô ra. Bảy bậc khối mây bay lấy Tứ Phương Đài làm trung tâm, tất cả Tầng chủ ngồi yên không nhúc nhích.

Chuyển động vừa ngừng, ánh sáng liền hướng thẳng đến một bậc khối mây bay.

"Trận đầu tiên vòng thứ ba, người được luân không - Đường Thời và Tầng chủ tầng thứ tám của Tàng các - Thang Nhai, giao thủ ba chiêu."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp