Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 109


4 tháng

trướctiếp

Bọn họ quay phim chụp ảnh ở trường của Lộ Dương một ngày.

Sau đó, mọi người nghỉ ngơi hai ngày để Lão Khách cắt ghép chỉnh sửa.

Hiện tại Lộ Dương đang ngủ ở lầu ba của phòng làm việc, qua mấy lần quay phim bên ngoài, quan hệ của Lão Khách và Lộ Dương vẫn tương đối tốt, chuyện Lão Khách mãi nhớ thương em gái Tiểu Lộc đã bị Lộ Dương quơ nắm đấm uy hiếp rất nhiều lần, nhưng sau đó vẫn cứ tái phạm.

Có thể thấy rằng mị lực của em gái Tiểu Lộc thật sự rất khá.

Nhưng nếu nói Lão Khách có tâm tư khác với Tiểu Lộ thì... thật sự không có. Tề Trừng cũng kinh ngạc lắm, vì lần đầu tiên cậu thấy có người nhìn nhận người khác bằng hai con người khác nhau như vậy, lại còn tự mình phân biệt rõ ràng nữa chứ.   

Lão Khách: Lộ Dương, đừng có động chạm đến Tiểu Lộc!

Châu Châu là một người đã lăn lộn ở thế giới 2D rất lâu, vô cùng thẳng thắn giải đáp: "Lão Khách là trai thẳng 100%, người mà cậu ta thích là hình tượng em gái Tiểu Lộc thôi, đó là niềm vui trong lòng của cậu ta, không có liên quan gì đến Lộ Dương hết."

... Ok chuyện thế giới giả tưởng của mấy người, vui là được.

Video chủ đề học đường được định rằng sẽ đăng lên vào ngày mười tám tháng Tám. Lúc bấy giờ, phần lớn thư thông báo trúng tuyển đã được phát hết, vừa hay đuổi kịp mùa tốt nghiệp.

Tề Trừng nói, khi nào video được đăng lên thì cả studio sẽ được ra đảo chơi ba ngày.

Vậy nên hiệu suất làm việc của Lão Khách cực kỳ cao, anh ta lựa thời gian rồi nói: "Đăng ngày mười tám thì sao, để đại ca Lộ một đường phát tài luôn."

"Vâng, tôi lại cảm ơn quá." Lộ Dương nói.

Lão Khách chột dạ, bởi vì trước đó màn hình khoá của anh ta đã đổi thành hình Tiểu Lộc mặc lolita, kết quả bị Lộ Dương phát hiện, thiếu chút nữa đã bị y đập chết. Giờ anh ta nghe thấy Lộ Dương nói thế thì lập tức lấy lòng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu, phải làm mà."

Quyết định xong xuôi, mọi người lựa chọn đăng bài vào tám giờ sáng.

Đại Lộ Dương Quang: Chúc những ước mơ hoài bão của tất cả các bạn học đều trở thành sự thật, mùa hè mùa của tuổi trẻ, vĩnh viễn không tiêu tan. [video]

Kill Tui lập tức chiếm lấy bình luận đầu tiên: 【Chưa có xem, nhưng mà tui phải chiếm cái vị trí đầu tiên này đã. Nhìn caption là biết do ông chủ Cam đăng rồi, còn lâu Tiểu Lộ mới sến rện... à không, văn chương như vậy!】

Tề Trừng: ???

Cái gì mà sến rện hả!

Sau đó, cậu dùng tài khoản của mình trả lời Kill Tui: Tui ghim cô rồi đó nhe!

Kỹ thuật của Lão Khách vẫn cực kỳ tốt, hơn nữa còn có nhan sắc của Lộ Dương, toàn bộ video rất ngắn, chỉ có ba phút. Các đoạn video ngắn nhoáng lên, trên màn hình xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi đơn bạc với mái tóc mềm mại mang theo vài phần ngoan ngoãn, đang đứng trên bục giảng viết đề bài. Dưới sân thể dục là bóng cây toả xuống loang lổ, thiếu niên chơi bóng xong với một thân đẫm mồ hôi, đứng ngửa cổ uống nước.

Tràn trề hơi thở thanh xuân tươi trẻ.

Sau đó là cảnh trước cửa phòng học với hàng lan can tróc sơn, một cậu thiếu niên mặc áo thể dục màu trắng xanh đang lười biếng dựa vào một bên. Mùa hè thì không thể thiếu dưa hấu, từng ngón tay thon dài sạch sẽ của Lộ Dương cầm miếng dưa hấu, cắn cả một miệng to.

Tiếp đó lại xuất hiện bóng dáng thiếu niên nằm sấp trên bàn giải đề, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.

Trên màn hình lần lượt xuất hiện những cảnh quay vô cùng đẹp.

Rồi cuối cùng màn hình tối đen, xuất hiện hai chữ "ngoài lề".

Trong video hiện lên dòng phụ đề cùng với lời nói của một người lạ.

"Ha ha ha ha Lộ Dương, em ăn dưa giống như chồn ăn vậy á, gặm cả miếng bự luôn há há há."

"Oa, idol Lộ Dương, chắc là hồi đi học nhận được nhiều thư tình lắm chứ gì?"

Lộ Dương phủ nhận: "Không có..."

Ông chủ Cam gầm gừ: "Mọi người đừng có nói lung tung, năng lượng tuổi trẻ của chúng ta là năng lượng tích cực, người yêu của Tiểu Lộ chỉ có mỗi học hành thôi!!!"

"Ha ha ha ha ha ha."

"Hơ hơ hơ hơ hơ."

Đây là tiếng cười của TT và trợ lý nhỏ.

Lộ Dương cũng mỉm cười theo, song cũng đáp rất nghiêm túc: "Đúng vậy, người yêu của em là học hành."

"Chắc chắn là hồi cấp ba ông chủ bị ế rồi."

"Há há há bảo sao."

"Mấy người còn muốn đi team building không hả!" Ông chủ nóng lên.

Màn hình lại tối đen, hiện lên dòng chữ: Ông chủ tổ chức team building cho tụi tui ba ngày hai đêm, cho nên không nói nữa đâu, mọi người biết thế là được rồi ~

Cuối cùng vang lên tiếng ve kêu, cùng với đó là hình ảnh bóng râm và ánh mặt trời ngày hè.

Chúc cho ước mơ của tất cả bạn học đều trở thành sự thật ~

Video kết thúc ở đây.

Tề Trừng chia sẻ lại video, viết trạng thái: Tí nữa đăng ảnh sau nha. Với lại hồi đi học ông chủ chỉ iu học tập thôi, bây giờ không phải ế nữa rồi hi hi hi [vui vẻ]

【 Bao giờ ra bưu thiếp vậy ông chủ, thật sự luôn á, tổ chức bán đi mà, xin luôn.】

【 Tui muốn bưu thiếp, nhưng với cái vận cứt chó của mình thì tui nghĩ vĩnh viễn tui cũng không trúng được đâu.】

【Tiểu Lộ càng ngày càng hot rồi, xác suất của mấy lần rút thăm trúng thưởng cũng càng ngày càng thấp đi, hết hy vọng luôn! Tuyệt vọng vờ lờ! 】

【Hẹn ước ngày mùa hè thật sự rất tuyệt, tui thích chủ đề này.】

Tề Trừng nhấn trả lời lại bình luận hỏi về bưu thiếp: 【Bởi vì studio này hơi bị lười, nhưng mà mọi người gào thét nhiều như thế nên tui sẽ ra bộ sưu tập, khoảng cuối năm thì tụi tui sẽ suy xét ra mắt trọn bộ bưu thiếp, để xem coi có thể làm được mấy năm.】

【!!!】

【Ủng hộ hai tay!】

【Hưng phấn! Chờ mong!】

Song song với đó cũng có những bình luận không dễ nghe, ví dụ như có người bảo lần trước đăng bài rút thăm trúng thưởng trên Weibo nhất định là do chó cùng rứt giậu, bây giờ thì nghèo rồi, bắt đầu lùa gà này nọ, lúc trước thì nói là sẽ không bán mà chỉ tặng, bây giờ lại bảo cuối năm sẽ ra mắt nguyên bộ sưu tập, không có tiền thì đừng làm bộ làm tịch vân vân.

Tề Trừng cũng lười giải thích và kiện cáo mấy tài khoản này. Ngoại trừ những anti-fan cực đoan bịa đặt tung ảnh photoshop hắt nước bẩn ra thì những người thế này thật sự không cần phải để ý tới làm gì.

Lộ Dương càng ngày càng nổi tiếng, fan càng ngày càng nhiều, Tề Trừng cũng hiểu được chuyện này, không phải ai cũng yêu thích và ủng hộ bọn cậu, những người không thích bọn cậu thì bọn cậu cũng không cần phải vì số người này mà đau lòng lo âu.

Ngày 20, cả studio ra đảo chơi.

Tề Trừng đã đặt trước một căn biệt thự gần biển, cả studio chỉ có Lão Khách và Lộ Dương là nhân viên chính thức, trợ lý nhỏ và TT đều là làm việc bán thời gian, một người là sinh viên cao đẳng, một người là sinh viên đại học. Châu Châu thì ở tút Ma Đô xa xôi, thỉnh thoảng mới nhận đơn, mặc dù vậy nhưng khi hỏi trong nhóm chat, vừa bảo sẽ bao vé máy bay phí ăn phí ở là...

Tất cả mọi người đều đi!

Những con người thực tế này... Tề Trừng Trừng ha ha ha gửi vé máy bay cho mọi người, nhắn trong nhóm: "Không phải cùng chuyến bay, tự trả tiền taxi nha."

TT: Ông chủ muôn năm.

Trợ lý nhỏ: Nịnh cái gì mà nịnh!? Ông chủ vạn tuế!

Châu Châu: ??? Ông chủ vạn vạn tuế!

Lão Khách: ... Ông chủ lợi hại.

Cam ngọt nhà Đại Bạch: Tui cảm ơn mọi người, nhưng mà tui muốn đầu bạc răng long với ông xã tui, không cần vạn tuế đâu!

Những người khác: ...

Ông chủ cứ có cơ hội là lại rải cơm chó rồi. Nhưng mà nói mới nhớ, lâu như vậy rồi mà mọi người chưa bao giờ gặp được "Đại Bạch" kia, ai cũng khá tò mò. Có người từng hỏi Lộ Dương, nhưng mà Lộ Dương kín miệng quá, chẳng nói tiếng nào khiến mọi người lại càng hiếu kỳ hơn.

(Truyện chỉ được đăng tại ứng dụng WA.TT.PAD, bởi acc cmj_jinju! Đọc đúng chỗ giùm!!!)

"Ông xã, em phải đi team building ba ngày, à không, hai ngày rưỡi thôi, buổi chiều em sẽ trở về." Tề Trừng dính lấy ông xã nỉ non.

Bạch Tông Ân nói: "Trừng Trừng có thể chơi nhiều hơn mà."

"Ơ ông xã không nhớ em hả?!" Túi dính người online.

Bạch Tông Ân ôm lấy cái túi nọ, hôn nhẹ rồi nói: "Anh nhớ Trừng Trừng chứ. Nhưng thấy Trừng Trừng làm quen được nhiều bạn mới, cùng bọn họ đi chơi, anh lại rất vui. Em đi chơi rồi ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em."

"Hi hi." Tề Trừng ngẩng đầu hôn chồng, vừa nói: "Vậy em sẽ chơi nhiều hơn một xí."

Khi ở bên ông xã, cảm giác trong cậu rất khác. Những lúc hai người dính lấy nhau, hoặc là lúc ngồi bên bàn làm việc bận rộn/ làm cá mắm ngồi chơi game và đọc truyện, cậu đều cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng đi chơi với những người bạn cùng trang lứa thì lại là một cảm giác vui vẻ khác.

Cái nào cũng hạnh phúc hết.

Tề Trừng đi thu dọn hành lý, cuối cùng Bạch Tông Ân không nhìn nổi nữa, đành phải xắn tay giúp bạn nhỏ nhà mình soạn quần áo đi "trại hè": "Thời tiết bên kia nắng nóng, em phải mang kem chống nắng vào, đừng để da bị phơi đến bỏng."

"Khi xuống nước chơi nhất định phải có nhân viên cứu hộ ở đấy."

"Có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

Y hệt như các bậc phụ huynh không yên lòng dặn dò con em mình khi nó ra ngoài chơi vậy. Tề Trừng Trừng ở một bên cười cười, ngoan ngoãn gật đầu nói vâng dạ.

Chuyến bay của cậu là vào buổi sáng, cùng với Lộ Dương, Lão Khách, TT và trợ lý nhỏ. Vé nào cũng là khoang hạng nhất cả, tuy chỉ bay có hai tiếng nhưng không biết từ lúc nào mà Tề Trừng đã quen tiêu dùng thoải mái rồi.

Có thể tiêu tiền để làm cho bản thân hạnh phúc, vui sướng và thoải mái, thế thì cứ làm thôi. Khác hẳn với lúc vừa mới xuyên qua, khi ấy cho dù đã được ông xã cho một tấm thẻ đen, nhưng khi ra ngoài đi dạo trung tâm thương mại giữa mùa đông giá rét, Tề Trừng vẫn không dám vung tiền lung tung để mua một cái áo lông vũ "quý giá", mặc cho cả thân đều đã run lên như cầy sấy vì lạnh.

Bây giờ tiêu tiền của ông xã, Tề Trừng không còn cảm giác sợ hãi bất an như lúc đầu nữa rồi.

Bởi vì cậu và ông xã là người một nhà, đồng thời cậu cũng tin rằng bản thân cực kỳ yêu anh, cũng vô cùng tin tưởng anh cũng yêu mình như vậy, thế nên cậu mới thẳng thắn và tự tin tiêu xài đến thế.

Buổi sáng trước khi xuất phát, Phạn Phạn thấy ba nhỏ xách vali đi ra ngoài cùng với ba lớn, nhóc trợn to hai mắt, sốt ruột ê ê a a nói chuyện, âm thanh phát ra như đang gọi pá pá pá.

Tề Trừng đón lấy con trai rồi nói: "Ba đi mua ruy băng cho con, Nga Tử ngoan, thơm một cái nào."

Phạn Phạn nghe hiểu được thơm, thế là bẹp một cái làm cho má của ba đính dầy nước miếng. Tề Trừng cười ha ha, lại đùa giỡn muốn cắn hai cái má đầy thịt của Phạn Phạn, chọc cho nhóc con cười khanh khách vung hai cánh tay.

Hai ba con cười giỡn với nhau.

"Ngoan, ngày nào ba cũng sẽ gọi điện cho con hết." Tề Trừng xoa đầu Nga Tử rồi nói.

Cậu không muốn rời xa Phạn Phạn, nhưng cậu cũng muốn đi chơi nữa.

Dì Trịnh đón lấy Phạn Phạn, nói: "Tiểu Trừng yên tâm đi, Phạn Phạn dễ dỗ lắm."

"Dạ, nếu thằng bé khóc thì dì gọi cho con nhé."

"Ừm, dì biết rồi, con đi trên đường cũng chú ý an toàn."

Bấy giờ Tề Trừng mới ra khỏi nhà. Xe của ông xã đang chờ cậu, anh sẽ đưa cậu ra sân bay trước rồi mới đến công ty. Trên đường đi, Tề Trừng vẫn còn không yên tâm, cứ lải nhải với ông xã: "Nếu buổi tối Phạn Phạn nhớ em mà khóc thì anh nhất định phải nói cho em biết đó, em sẽ trở về ngay."

Bạch Tông Ân xoa mái tóc của thiếu niên: "Em cứ đi chơi vui đi, không cần lo việc trong nhà, có anh đây rồi."

Từ Danh Thành bay ra đến đảo chưa đầy hai tiếng.

Mọi người gặp nhau ở sân bay, qua cổng kiểm tra an ninh rồi lên máy bay, đến đâu là Tề Trừng cũng đều gửi tin nhắn cho ông xã, đến khi hạ cánh rồi cũng nhắn tin báo bình an cho anh, để ông xã biết hết về hành trình của cậu.

Tài xế đã chờ sẵn ở sân bay, xe SUV vừa hay chở đủ bảy người.

Sau khi cất hành lý xong xuôi, mọi người bắt đầu xuất phát!

Bầu trời xanh thẳm, bãi biển cát trắng và mềm mại, có cây cọ, có dứa ngọt, măng cụt, dừa tươi, sầu riêng. Trong biệt thự, tủ lạnh có đầy đủ đồ uống, trên bàn bày sẵn trái cây. Căn biệt thự này có ba tầng, cách bãi biển chỉ năm đến sáu phút đi bộ.

"Oa, ông chủ hào phóng quá!"

"Ông chủ đỉnh đỉnh!"

"Cảm ơn ông chủ!"

Sau đó tất cả mọi người liền đi chọn phòng cho mình, đương nhiên căn phòng đón nhiều ánh sáng nhất thì dành cho ông chủ rồi. Tề Trừng và Tiểu Lộ ở tầng hai, những người khác thì chọn đại, đứng ở ban công là có thể nhìn thấy biển xanh.

... là kiểu khiến người ta có cảm giác muốn hét một tiếng thật to thật sảng khoái với biển.

Châu Châu vẫn chưa tới đây, chuyến bay của cô ấy bay lúc hai giờ chiều.

Mọi người thu dọn xong xuôi thì bắt đầu gọi đồ ăn, bên này còn cung cấp nguyên liệu nướng thịt, trợ lý nhỏ hỏi buổi tối mình nướng thịt được không, Tề Trừng nói có thể, còn bảo mấy ngày team building này, mọi người muốn chơi cái gì cũng được, cậu trả hết!

Đương nhiên đáp lại vẫn là một tràng ông chủ hào phóng quá.

Mùa hè trên đảo cực kỳ nóng và tia cực tím cũng rất mạnh. Tề Trừng bôi kem chống nắng xong là lập tức kéo Lộ Dương lại phun cả tuýp kem chống nắng cho y. Lộ Dương đen mặt, thôi vậy, bôi thì bôi đi.

"... Lần trước phơi nắng đến bong cả da mà em không nhớ hả?" Tề Trừng nói.

Lộ Dương: "Chỉ là tróc da thôi mà."

"Em đừng có mà nghĩ ba cái gì mà đàn ông con trai không quan tâm mấy vết sẹo đấy nhé, anh chẳng hiểu nổi luôn á." Tề Trừng vừa than thở vừa vỗ vỗ cánh tay Tiểu Lộ: "Ầy, ai mà tin được dưới làn da xinh xẻo trắng bóc này lại là một người đàn ông mạnh mẽ lực điền đâu chứ."

Cũng bởi vì Tiểu Lộ quá mạnh mẽ nên dù có mặc đồ nữ thì y cũng không sao cả, không cảm thấy khó chịu gì, bởi vì đối với y, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Cơm nước xong, mọi người ai nấy đều về phòng ngủ.

Tề Trừng gọi video cho dì Trịnh, dì Trịnh nói hồi sáng Phạn Phạn có khóc một chập, mới vừa cho uống sữa xong, giờ đã ngủ rồi. Tề Trừng nhìn thấy hàng lông mi cong vút của con trai, thấy thằng bé ngủ ngon lành quá nên cũng yên tâm.

Đợi về rồi cậu sẽ mang cho Nga Tử một dây ruy băng đủ màu sắc luôn!

Hơn năm giờ tối, cả ngày nắng nóng cuối cùng cũng hạ nhiệt bớt, tuy độ ấm vẫn khá cao nhưng có gió biển thổi vào nên vẫn có thể chơi vui vẻ được.

"Hôm nay không quay, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một ngày đã." Tề Trừng nói với một đám người đang chờ bán mình cho tư bản.

Chơi trước thôi.

Thật ra nơi họ ở là thuộc một hòn đảo có khu du lịch đàng hoàng, nhưng hai nơi được phân chia rõ ràng. Khu du lịch bên kia tương đối náo nhiệt, khách tham quan lui tới lui đi, còn chỗ bọn họ ở là biệt thự tư nhân, chỉ có những khách đã đặt trước biệt thự thì mới có thể đi vào.

Vậy nên phòng ốc hay ăn uống gì cũng đều rất thuận tiện, còn có thể gọi đến sảnh chính bên kia để đặt đồ ăn nữa.

Biển rất ít người, cát vừa trắng tinh vừa sạch sẽ, nước biển cũng trong vắt. Bên bờ biển còn có các hoạt động như lướt sóng, thuyền kayak cho hai người, lái mô tô nước một người, lặn biển, du thuyền...

Nước biển bị nắng rọi xuống nên rất ấm áp, mặt trên ấm áp, mặt dưới lạnh lẽo, bước xuống rồi mới thấy thật sự rất mát.

Tề Trừng biết bơi, trước kia trong trấn nhỏ mà cậu ở có một con sông, không ai dạy mà cậu cũng tự biết bơi kiểu chó, nom rất khó coi, nhưng ít nhất là cậu không sợ nước và đã biết bơi rồi. Trong cả đoàn chỉ có mình Lộ Dương là không biết bơi mà thôi.

"...... Ha ha ha ha ha." Tề Trừng cười lớn, nhìn vẻ mặt cool ngầu của Tiểu Lộ thì lập tức nghẹn lại: "Xin lỗi, anh không nhịn được, để anh dạy cho em nha."

"Dạy bơi chó hả?" Lộ Dương phản kích.

Tề Trừng: ... Hu hu hu cười không nổi nữa rồi.

May mắn thay, có một huấn luyện viên.

Tề Trừng trả thù việc bị cười nhạo bơi chó vừa rồi, lập tức lén quay lại cảnh huấn luyện viên dạy Tiểu Lộ tập bơi, sau đó đăng lên trên mạng.

Cam ngọt nhà Đại Bạch: Á há há há em í nói tui là bơi chó, mời mọi người cùng xem em í bơi kiểu gì nè!

【 Mlem mlem ~ xì xụp, tui chỉ thấy mỗi cặp chân dài của Tiểu Lộ thôi.】

【Vừa trắng vừa thẳng vừa dài, cứng rồi! *nói trước, bà mày đây là quỷ háo sắc đấy* 】

【!!!! Mẹ ơi, Tiểu Lộ có cơ bụng kìa đúng không? Trông rõ vãi đmm. 】

【 Tôi muốn trở thành huấn luyện viên đó, muốn sờ, à không, muốn dạy Tiểu Lộ bơi cơ.】

【 Chị muốn quang minh chính đại sờ eo với chân của Tiểu Lộ chứ gì! Tui cũng muốn, eo của Tiểu Lộ nhỏ vl.】

【 Ông chủ cam, em muốn nhìn anh!! 】

....

Lưu Tư Niên nhìn thấy tin tức ngập tràn, tiện tay mở ra xem.

Trong video là bãi biển rộng mênh mông, khuôn mặt của Lộ Dương bị nước biển làm cho ướt đẫm, mái tóc ướt sũng dán vào hai má, tiện tay vuốt vài cái là lộ ra cái trán trơn bóng, một đôi mắt xinh đẹp ướt át, có thể là do bị sặc bởi nước biển nên trông yếu thế hơn bình thường rất nhiều.

Vòng eo nhỏ thon, đôi chân dài thẳng.

Huấn luyện viên đỡ lấy thắt lưng Lộ Dương, song lại nhấc chân y lên: "Đúng, bụng phải dùng sức vào, chân thì đạp..."

Lưu Tư Niên nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đặt trên phần eo của Lộ Dương.

"Ông chủ xem cái gì thế ạ?"

"Đặt vé máy bay, tôi đi..." Lưu Tư Niên nhìn xuống rồi nói tiếp: "Khách sạn biệt thự xx, đảo yy."

...

7 giờ tối.

Mấy người họ tự mở tiệc BBQ trong sân. Tề Trừng ngồi trên ghế mây, trong tay cầm một quả dừa, vừa hút vừa mở điện thoại di động nói chuyện phiếm.

Khuôn mặt núng nính đầy thịt của Nga Tử lập tức xuất hiện đầu tiên.

Tề Trừng hưng phấn vẫy tay: "Phạn Phạn, Phạn Phạn ơi."

( Đọc tiếp ->)

Ngày hôm sau ở đảo, vì thời gian không gấp rút lắm nên mọi người đều vừa làm vừa chơi rất vui vẻ.

Song lại còn gặp được Lưu Tư Niên. Lúc đó, Tề Trừng còn sửng sốt một chút: "Trùng hợp ghê á..."

"Mọi người cũng ở đây à? Trùng hợp thật đấy." Lưu Tư Niên cười.

Lộ Dương âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Thời tiết mát mẻ vào buổi sáng rất thích hợp để chụp ảnh. Lần này chủ đề ở đảo chính là các loại vận động lành mạnh, chụp mấy bộ ảnh mang đến cảm giác bùng nổ hóoc-môn, ví dụ như để Tiểu Lộ lướt sóng vậy.

Lộ Dương: "Anh giết em đi còn hơn."

Lưu Tư Niên ở bên cạnh nói: "Tôi biết này, tôi có thể dạy cho cậu. Mà nếu cậu thật sự không học được thì tôi có thể lướt cùng cậu."

Lời này làm cho ánh mắt của Lộ Dương lập tức thẳng tắp.

"Ai học không được hả?!"

"Chú dạy đi, dạy tôi."

Tề Trừng không chen vào được: "..." Vốn dĩ cậu định nói không lướt sóng cũng được, sửa thành bóng chuyền bãi biển cũng ổn rồi, bọn họ có tận hai ba kế hoạch lận. Nhưng thấy Tiểu Lộ xông pha quá, anh Lưu cũng thực nhiệt tình, nên cuối cùng cậu không nói nữa.

Lướt thì lướt đi.

Nói là lướt sóng chụp ảnh, nhưng thật ra là nửa ngày đều chỉ chơi mà thôi. Tính tình Lộ Dương quật cường, lòng hiếu thắng mạnh mẽ, cứ vậy lăn lộn với Lưu Tư Niên trên mặt biển cả buổi sáng. Ban đầu còn có thợ trang điểm, trợ lý nhỏ với ông chủ ngồi hóng chuyện, nhưng cuối cùng mọi người không chịu nổi ánh mặt trời nữa nên đành phải đi về trước.

Tề Trừng hô to: "Thằng nhóc Lộ Dương này, em đừng có cậy mạnh quá đó!"

Kết quả là đến chiều hôm đó quay, Tiểu Lộ thật sự đã học được, đáng mừng lắm. Nhưng thời gian đứng trên ván lướt sóng tương đối ngắn, chưa được một hai phút là sẽ nhảy xuống biển, vẫn không vững vàng lắm. Mỗi khi như vậy là Lưu Tư Niên lại rất lo lắng, ở bên cạnh xông tới đỡ Tiểu Lộ lên.

"Ông chủ, trong ống kính lỡ có mặt anh Lưu rồi." Lão Khách hỏi. Mấy cảnh này tư thế lướt sóng của Lộ Dương rất đẹp, giờ mà xoá thì có hơi đáng tiếc.

Tề Trừng nói: "Để tí em đi hỏi coi có giữ lại được không."

Lưu tiên sinh quả thật rất tốt tính, vừa nghe hỏi đã gật đầu đồng ý. Bởi vì ống kính lấy nét khuôn mặt Lộ Dương, nên hình bóng Lưu Tư Niên trên màn ảnh chỉ thấy khá mờ mờ... Nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan dáng vẻ rất tuấn tú của hắn.

Nhưng vì chính chủ cũng đã gật đầu không để ý rồi, nên tất cả các thước phim đều được giữ lại.

Tề Trừng ở hải đảo hơn hai ngày, thật sự rất lo cho ông xã và con trai, thế nên chiều ngày thứ ba là cậu đã mua vé máy bay đi về, trước khi đi còn nói: "Biệt thự này được đặt một tuần lận, mọi người cứ ở lại chơi nhé."

Vốn dĩ cậu tưởng rằng Lộ Dương sẽ rời đi cùng mình, nhưng ai ngờ thằng nhóc này lại đòi ở lại.

Tề Trừng: ???

Còn có gì đó hơi là lạ nữa.

Lộ Dương một tay đút túi nói: "Em vẫn chưa học lướt sóng xong."

"... Hình như em hơi bị liều mạng quá rồi á?" Đã quay xong xuôi rồi mà còn muốn làm tốt hơn nữa, Tề Trừng bội phục nói: "Lợi hại đó! Anh đây trốn về trước vậy, chơi vui nhá, Tiểu Lộ cố lên!"

Tề Trừng không nói cho ông xã biết rằng mình về sớm.

Trên đường về cậu còn kiếm chỗ mua một dây ruy băng bảy sắc cầu vồng, là kiểu được quấn lại với nhau, hình như là loại vòng mà các bạn nhỏ thường đeo ở cổ tay cổ chân vào Tết Đoan Ngọ chăng? Dù sao thì Tề Trừng Trừng cảm thấy nó rất nổi bật, phụ hoạ cho thẩm mỹ của con trai mình, mua!

Chờ đến khi cậu về thì thấy chú Quyền với dì Trịnh đều đang ở nhà.

Hưng phấn vui sướng chạy vào nhà – Tề Trừng: "Nga Tử đâu ạ?" Cậu không thấy bóng dáng Phạn Phạn đâu cả.

Chú Quyền: "Sáng nay Tông Ân bế thằng bé tới công ty rồi."

???


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp