Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 110


4 tháng

trướctiếp

Tề Trừng nhớ ông xã và con trai, cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa cho có trên máy bay, kết quả là về nhà thì thấy trống không.

"... Vậy mình ở đây chờ hai ba con anh ấy về vậy." Nói rồi cậu lại nghĩ một hồi, sau đó bổ sung: "Hay mình vẫn nên đi đi nhỉ? Mình phải đi đón Phạn Phạn về, nếu không thì ông xã đi làm sẽ bị quấy rầy mất."

Cậu cảm thấy mình đã tìm được một cái cớ hoàn hảo rồi!

Đúng đó, đi đón Nga Tử thôi.

Tề Trừng nói với chú Quyền một tiếng rồi cất hành lý đi, sau đó vui vẻ đi vào gara, lái con siêu xe của mình xuất phát. Lần trước ông xã đã nói với cậu về địa chỉ của công ty là ở trong khu CBD, từ đây lái xe qua đó rất thuận tiện.

Cậu lái rất chậm, cả đường đi hơn bốn mươi phút, chủ yếu là vì cậu lái con xe này nên tất cả mọi người đều nhường đường cho cậu!

Đến cổng công ty, Tề Trừng phát hiện đây là một tòa nhà rất mới. Đỗ xe xong, cậu gửi tin nhắn cho ông xã.

[Ông xã, em về sớm rồi nè, em có thể tới công ty anh để ăn cơm với anh và Phạn Phạn hông? Có tiện không á?]

Nếu ông xã nói mình bận thì cậu sẽ lập tức về ngay!

Tin nhắn vừa được gửi qua thì cậu liền nhận được tin trả lời.

[Em đến công ty rồi sao? Anh bảo trợ lý Hình xuống lầu đón em, lần trước em từng gặp cậu ấy rồi.]

Tề Trừng: !

Kinh ngạc đến ngây người. jpg

Sao ông xã biết cậu đã tới công ty chứ?

[Hề hề hề]

Công ty vẫn còn rất mới, sảnh lớn vô cùng sạch sẽ, không khí mát lạnh. Tề Trừng vừa đi vào khu chờ thì lễ tân đã hỏi cậu tìm ai.

"Em tìm Bạch..." Ông xã làm chức vụ gì nhỉ? Tề Trừng không biết nên nói bừa: "Tìm Bạch tiên sinh ạ."

"Cậu tìm tổng giám đốc Bạch sao? Xin hỏi có hẹn trước không?"

Thì ra ông xã là tổng giám đốc Bạch!

"Em vừa mới hẹn xong rồi, tí nữa là có người đón em, các chị không cần để tâm đến em đâu, em tự ngồi ngốc một mình là được rồi."

Vì sắp được gặp ông xã và Phạn Phạn nên suốt đường đi Tề Trừng đều rất vui vẻ, trên mặt cũng bất giác mang theo ý cười, nói chuyện với quầy lễ tân cũng khách sáo lễ phép, còn có vài phần tuỳ ý như "người một nhà" nhưng cũng không làm người ta thấy ghét, chỉ cảm thấy cậu thật đáng yêu thân thiện mà thôi.

Đứng ở quầy lễ tân là hai chị gái, cả hai nghĩ thầm cậu trai này đáng yêu thật, làn da trắng trẻo, mắt vừa to vừa sáng, hai má đầy thịt rất dễ thương... ớ, hình như có hơi quen mắt.

Cái kiểu hình dung này thật sự rất quen.

"Cậu Tề."

Trợ lý Hình bước ra từ thang máy rồi vội vàng đi tới chào hỏi: "Để cậu chờ lâu rồi, mời đi hướng này."

"Không lâu đâu, tôi cũng vừa mới tới thôi." Tề Trừng cười nói rồi lễ phép mỉm cười gật đầu chào hai chị gái lễ tân, sau đó đi vào thang máy với trợ lý Hình.

Cậu vừa đi, hai chị gái lễ tân hơi sửng sốt: Chuyện này... Có trợ lý Hình tự mình xuống đón thì thôi đi, lại còn chào hỏi vô cùng khách sáo lễ phép rồi dẫn đến thang máy của tổng giám đốc Bạch nữa chứ... Cậu thiếu niên này là ai vậy?

Mặt tròn, mắt to, con ngươi đen láy...

"Trông giống đứa bé hồi sáng mà tổng giám đốc Bạch ôm ấy nhỉ?"

"Không thể nào chứ????"

(Truyện chỉ được cập nhật duy nhất tại WA.TT.PAD cmj.jinju!!!!)

Tầng trên cùng.

Trước mặt nhóm trợ lý, Tề Trừng còn giả bộ rất bình tĩnh, dù sao cậu cũng phải giữ thể diện cho ông xã chứ, không thể nóng vội giống như con nít được, phải gồng lên!

"Cậu Tề, ở trong này." Trợ lý Hình gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra: "Tổng giám đốc Bạch đang ở bên trong."

Trong nháy mắt nhìn thấy ông xã và Phạn Phạn, Tề Trừng Trừng chững chạc lập tức phấn khởi hẳn lên, vứt hết hình tượng ổn trọng gì đó ra sau đầu, vừa vui sướng chạy tới vừa kêu: "Ông xã! Phạn Phạn! Em nhớ hai người lắm!"

Trợ lý Hình phối hợp đóng cửa lại.

Tề Trừng hoàn toàn không chú ý tới người khác.

Bấy giờ ông xã và Phạn Phạn đang ở trên sô pha trong khu nghỉ ngơi, Phạn Phạn đang đạp hai chân béo vừa nghe thấy tiếng Tề Trừng thì lập tức mở to hai mắt sáng rực, quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.

Cái mặt đầy thịt tỏ vẻ vô cùng vi diệu khi nhìn thấy ba nhỏ.

Phạn Phạn kinh ngạc xong rồi thì lập tức vẫy vẫy cánh tay làm một con ngỗng lớn đòi bế. Tề Trừng nhào tới ôm lấy con trai, toàn thân mềm mại toàn thịt là thịt, nhóc con ăn được lắm. Cậu chụt chụt lên hai má Phạn Phạn xong, định quay đầu chụt với ông xã...

Vốn dĩ cậu chỉ muốn hôn lên má anh mà thôi, nhưng ai ngờ ông xã lại vừa hay xoay đầu sang, thế là hai người liền hôn lên môi nhau.

Chóc!

Một âm thanh cực kỳ vang dội luôn.

Trên mặt Tề Trừng vô cùng vui vẻ, sau đó Nga Tử trong ngực cậu bắt đầu không hài lòng, lắc lắc mông, cánh tay vung vung muốn ba nhỏ chú ý mình, miệng thì ríu rít gọi a pá a pá.

"Sao con vẫn cứ gọi a pá thế hả, là papa mới đúng." Tề Trừng lưu luyến dời ánh mắt đặt trên người ông xã đi, quay sang đùa giỡn với con trai, nhưng cậu vừa nhìn đã thấy, nhóc con vừa nãy còn đang vui vẻ bây giờ đã xị mặt xuống, mếu miệng, mặt thịt tràn đầy vẻ oan ức, đôi mắt to tròn còn lóe lên ánh nước.

"Đừng có nói với ba là con muốn rỉ nước mắt đấy nhé?" Tề Trừng hỏi Nga Tử.

Phạn Phạn tủi thân lắm, dùng hai cái má thịt của mình cọ vào ngực ba, bàn tay nhỏ bé nắm thành quả đấm nhỏ, ríu rít ê a làm nũng giận dỗi.

"Ba trở về mà con không vui à? Ba còn mua quà về cho Phạn Phạn nữa này." Tề Trừng thơm Nga Tử, đùa giỡn nói: "Phạn Phạn không cần thì ba sẽ đưa cho ba lớn đây."

Bạch Tông Ân: "Quà gì thế?"

"Một cái vòng tay bảy màu siêu siêu đẹp luôn."

Hai chồng chồng nói chuyện với nhau, Phạn Phạn ngồi trong lòng vẫn còn đang làm ầm ĩ, nhưng vừa thấy hai ba không có ai để ý đến mình thì nhóc lập tức sốt ruột, tròn tròn hai mắt hết nhìn ba nhỏ rồi lại nhìn ba lớn, ê a nói chuyện, ý muốn gây chú ý.

Nhưng chỉ cần Tề Trừng nhìn Nga Tử là nhóc con này lại bắt đầu bĩu môi tủi thân làm ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Biết rõ đây là dấu hiệu sắp ăn vạ khóc lóc, thế nên Tề Trừng quyết đoán nói chuyện phiếm với ông xã, thuận tiện thơm thơm hôn hôn vài cái, thế là Phạn Phạn lại càng sốt ruột thêm, "sao nại không có ai nhìn mình vậy?", "mình rớt nước mắt mà không có ai xem thì lỗ mất rồi", "giờ khóc hay không khóc đây?", đủ thứ cảm xúc phức tạp.

Tề Trừng lén để ý, trong lòng cười ha ha.

"Nga Tử giỏi giở trò làm bộ làm tịch quá đó."

"Em ăn cơm chưa?" Bạch Tông Ân đưa ly nước của mình qua.

Tề Trừng vừa xuống máy bay đã về nhà rồi chạy thẳng đến đây, một giọt nước cũng không kịp uống, thế nên cậu lập tức nhận lấy ly nước của anh rồi tu ừng ực, vừa uống vừa tranh thủ thời gian đáp: "Em có ăn trên máy bay rồi, mùi vị cũng tàm tạm."

Không đến mức tệ nhưng cũng không tính là ngon, nói chung cũng ổn.

"Pá pá ~" Phạn Phạn vặn mông, giòn giã gọi ba nhỏ.

Tầm mắt Tề Trừng liền dời về cục thịt trong ngực, lần này nhóc con không giả vờ khóc nữa rồi.

"Bé cưng ngoan quá, Nga Tử của ba ngoan nhất." Nói rồi cúi xuống thơm thưởng cho Phạn Phạn.

Phạn Phạn cười lộ ra mấy cái răng hạt gạo, cứ nhão nhão dính dính lấy ba nhỏ, cười vui vẻ không thôi, hoàn toàn không muốn buông tay. Tề Trừng cũng muốn ôm con trai nên một tay bế nhóc một tay cầm ly uống nước, nói chuyện với ông xã một chốc lại quay sang dỗ Nga Tử, dù sao cũng cực kỳ bận rộn và vui vẻ.

Bạch Tông Ân nhìn mà muốn cười, vuốt ve mái tóc của Trừng Trừng, nói: "Em muốn uống trà chiều gì không? Anh gọi cho em một phần."

Bữa trưa Trừng Trừng đã không được ăn ngon rồi, với lại chỗ anh còn bận công việc nữa.

"Được hả được hả? Vậy thì để em tự gọi đi." Tề Trừng lấy điện thoại di động ra, dùng phần mềm tra đồ ăn gần đó, hỏi: "Ông xã có ăn không?"

"Anh không."

Tề Trừng lập tức gọi cho mình một phần bánh mousse dâu tây, một ly trà sữa ba phần đường, còn gọi thêm cả trái cây. Lúc thấy địa chỉ định vị thì cậu chợt sửng sốt: "... Khoa học Kỹ thuật Túng Tranh." 

Khoa học Kỹ thuật Túng Tranh*

(*"Túng" ở đây có cùng âm pinyin với "Tông" trong Bạch Tông Ân, "Tranh" cũng có âm pinyin giống với "Trừng" trong Tề Trừng nha)

Công ty của ông xã tên là như vậy sao?

Lúc tới đây cậu không có ngắm nghía toàn bộ toà nhà, trong đầu chỉ nghĩ đến ông xã và Nga Tử, thế nên cũng không chú ý đến tên của công ty. Tề Trừng lại nhớ về cốt truyện cũ, trong truyện, ông xã của cậu cũng thành lập công ty, nhưng mà công ty đó có tên liên quan đến người cha quá cố của anh.

Mặc dù cậu không nhớ rõ cái tên đó là gì.

Nhưng chắc chắn nó không phải là Khoa học Kỹ thuật Túng Tranh.

"Đúng là địa chỉ này rồi." Bạch Tông Ân đang ngồi sau bàn làm việc xem văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp lại cậu: "Lát nữa trợ lý Hình sẽ xuống lấy cho em."

Một vẻ hoàn toàn không có gì kỳ lạ, giọng điệu giống như tên công ty như vậy là một chuyện rất bình thường.

Vậy người kỳ lạ ở đây là cậu à?

Nhưng mà cái tên Khoa học Kỹ thuật Túng Tranh cũng rất hay, mang hài âm "Tông" của ông xã và "Trừng" của cậu, siêu hay luôn. Ban đầu Tề Trừng nghe qua còn thấy khiếp sợ, nhưng bây giờ nghĩ đến thì...

Hề hề hề ngọt ngào quá đi.

Ông xã làm thế chẳng phải là show cơm chó hả?

Nghĩ vậy, cậu lập tức không hỏi gì về cái tên của công ty nữa, chỉ nói: "Ò, để em đi nói với trợ lý Hình."

Bạch Tông Ân không ngăn thiếu niên, anh ngẩng đầu rồi ôn hòa nói: "Đây là lần đầu em tới đây, để trợ lý Hình dẫn em đi dạo một vòng chút."

"Không cần đâu, em muốn ngắm anh làm việc cơ." Tề Trừng nhớ ông xã lắm, thế nên không muốn đi dạo vòng quanh gì cả.

Nửa tiếng sau, bánh ngọt trà sữa của Tề Trừng đến, trợ lý Hình cầm lên. Bàn trà ở ghế sô pha quá thấp nên không thích hợp để ăn uống, cũng may là bàn làm việc của ông xã vẫn có ghế trống nên bây giờ Tề Trừng đang nằm bò ra một góc để ăn, Phạn Phạn vẫn ngồi trong ngực cậu như vậy, cậu cứ ăn một muỗng lớn thì Phạn Phạn sẽ liếm liếm chút kem còn dính lại trên thìa.

Nhưng cho ba miếng thì chỉ có một miếng là cho liếm thật. 

Hai ba con ăn đến là vui vẻ, Phạn Phạn hưng phấn đung đưa cái chân mập mạp trên đùi ba.

"Con đừng có lắc nữa nào, tí nữa ngã giờ đó."

Bạch Tông Ân muốn bế con trai nhưng Phạn Phạn lại không cho ba lớn bế, cả hai ngày nay nhóc đều dính lấy ba lớn rồi, không thèm thuồng gì mấy cái ôm từ ba lớn nữa sất, bây giờ nhóc con chỉ muốn dính lấy ba nhỏ mà thôi. Tề Trừng vui vẻ nói: "Đây gọi là tiểu biệt thắng ba lớn đó hả, con dính lấy ba vài ngày xong lại bám lấy chú Quyền với dì Trịnh chứ gì."

Ăn uống xong xuôi.

Một tiếng sau, cuối cùng Phạn Phạn cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ nữa mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của bả nhỏ. Nga Tử vừa ngủ, Tề Trừng liền lâm vào nhàm chán, cậu cứ ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động riết cũng thấy vô nghĩa, nhưng lại không muốn quấy rầy công việc của ông xã, thế là đành nhỏ giọng hừ hừ rầm rì: "Em vẫn nên đi dạo một vòng thôi."

"Ừ, em đi đi." Bạch Tông Ân vẫn luôn chú ý đến mọi cử chỉ hành động của thiếu niên.

Thế là Tề Trừng liền đi dạo một chút, cậu rất tò mò về công ty Khoa học Kỹ thuật Tung Tranh này. Trợ lý Hình muốn tự dẫn cậu đi, Tề Trừng lập tức đáp: "Không cần đâu, tại tôi ngồi một chỗ lâu quá nên hơi chán, muốn đi loanh quanh tí thôi."

"Được, cậu Tề."

Trợ lý Hình giới thiệu qua về công ty cho cậu: "... Bởi vì vừa mới chuyển đến đây nên..."

"Chuyển đến đây á?" Tề Trừng tò mò: "Lúc trước cũng đã có công ty rồi ạ?"

"Lúc trước cũng có, nhưng mà quy mô công ty nhỏ hơn rất nhiều, tên gọi là Hoa Lâm, công việc cũng tương đối hỗn loạn, chủ yếu là làm việc online, sau này chi nhánh bên nước Mỹ có đột phá nên ông chủ đã tự mình điều khiển tất cả, mua tòa nhà này rồi hợp nhất các bên lại, đặt tên là Khoa học Kỹ thuật Túng Tranh, bây giờ chủ yếu đang làm về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo..."

Cái này thì Tề Trừng biết.

Hoá ra ông xã vẫn luôn gầy dựng sự nghiệp, chuyên tâm làm ăn.

Bọn họ đi vòng quanh một chút, vì công ty mới được thành lập nên ở bộ phận nghiên cứu phát triển có rất nhiều người nước ngoài, màu da của mỗi người đều khác nhau, hơn nữa còn nói tiếng Anh. Vì là phòng thí nghiệm nên Tề Trừng không đi vào.

Sau khi đi dạo qua loa một vòng, Tề Trừng liền trở về phòng làm việc của ông xã trên tầng cao nhất.

"Trừng Trừng du lịch vòng quanh công ty có vui không?" Bạch Tông Ân lại login thành đồ bắt chước Trừng Trừng.

Giống y như lúc Tề Trừng cõng Phạn Phạn chơi trò "Phạn Phạn Kỳ Tích du lịch vòng quanh thế giới" vậy.

Tề Trừng: "Siêu to luôn, có quá trời người, đỉnh cực!"

Ông xã là tuyệt vời nhất!

Bạch Tông Ân vẫy tay, Tề Trừng lập tức đi qua, chồng chồng hai người liền dính lấy nhau. Bạch Tông hôn thiếu niên mấy cái, lúc này mới nói: "Bây giờ toàn bộ công ty đều biết vợ của tổng giám đốc Bạch tới thị sát rồi đấy."

!!!

"Em, em, ý em không phải vậy!" Mặt cún của Tề Trừng đỏ lên. Cậu thật sự không nghĩ đến chuyện đến đây thị sát, tuyên bố chủ quyền này kia đâu... "Nhưng mà, hình như ý tưởng đó cũng không tệ."

Tề Trừng hôn lại ông xã: "Như vậy thì mọi người đều biết ông xã đã kết hôn!"

"Ừ, mọi người sẽ biết anh đã có Trừng Trừng rồi." Bạch Tông Ân cười đáp.

____

Juu: ê hong biết ai giống tui hong, cơ mà dạo này hễ edit đến chỗ Phạn Phạn là tui lại liên tưởng đến em bé Mật Ong – con của Múi Xù & Bi Bảo á. Kiểu ẻm cười xinh, mắt tròn xoe (tuy hỏng phải mắt đen) rồi da trắng bóc, xong tay chân núng nính, ngấn nào ra ngấn đó, y như hình ảnh tác giả miêu tả Phạn Phạn luôn :)))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp