Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 2 – Chương 25: Vô giải


2 năm

trướctiếp

Sau khi tự giới thiệu bản thân xong chương trình liền bắt đầu quay. Tổ tiết mục đã đưa thời khóa biểu cho giáo viên cùng với mỗi vị học sinh, tiết thứ nhất chính là toán học.

Các mục kiến thức và bài tập đều được tổ tiết mục chuẩn bị, nội dung rất đơn giản, giải phương trình tuyến tính bậc hai cùng với bất đẳng thức.

... Cái này thật sự là chương trình học bậc cao trung sao?

Thích Bạch Trà lúc cầm trong tay đề mục có chút hoài nghi thần sinh. (người bình thường là hoài nghi nhân sinh =)))

Nhưng cũng không khó giải, tổng thể muốn chính là sự thú vị của chương trình, không phải kiểm tra lực học. Trình độ cao trung là trình độ của đại bộ phận con người đều có, nhưng đã tốt nghiệp nhiều năm, các khách mời đã sớm đem tri thức thời cao trung trả hết cho giáo viên rồi, thật ra những cái đề mục này mới gọi là khó xử.

Không ra loại phép tính nhà trẻ như 1+1=2 đã là tôn trọng lớn nhất của tổ tiết mục với chỉ số thông minh của các khách mời ở đây rồi.

Các tiết học này thông thường sẽ không chiếm sóng nhiều, về cơ bản các cảnh quay của lớp âm nhạc và diễn xuất mới xuất hiện nhiều. Thích Bạch Trà hiểu rõ điều này, cho nên dăm ba câu giải thích lại về phương trình tuyến tính bậc hai và bất đẳng thức khiến các khách mời đã ra xã hội nhiều năm nhớ lại kiến thức liền bắt đầu phát đề bài.

Đề bài tổng cộng có mười mục, đúng một câu được một điểm, không trả lời hoặc trả lời sai không được điểm. Tổ âm nhạc cùng với tổ biểu diễn đều có ba khách mời, điểm số cuối cùng được cộng tổng của ba người lại.

Sau khi tất cả các môn đều được đánh giá, mỗi nhóm sẽ tổng điểm các môn, nhóm nào tổng điểm cao hơn sẽ dành chiến thắng.

Phó Minh Dã mặc dù cũng đi học, cũng làm bài nhưng không liên quan đến tỉ số, chỉ là khách quý được đặc biệt mời đến mà thôi – tuy rằng cái đặc biệt này cũng chính là do y đề ra.

Phó Minh Dã đến khiến cho không khí tại trường quay lập tức lung lay, các khách mời đều lên mười hai vạn phần tinh thần, lập chí muốn thể hiện thật tốt trước mặt đại lão.

Nhận được đề bài, Lưu Khải Thanh, Tần Dĩ Nhu, Phương Nhã Nhi, Thôi Hạo lập tức liền bắt đầu múa bút thành văn, chuẩn bị nộp lên một bài thi được điểm tuyệt đối.

Giang Nghiên cắn cán bút, vò đầu bứt tai.

Hồ ly không phải đi học.

Hồ ly đứng đầu đi chăng nữa cũng sẽ không.

Vừa rồi lúc Thích Bạch Trà giảng bài, toàn bộ quá trình hắn đều nhìn chằm chẳm mặt Thích Bạch Trà căn bản không hề chú ý người kia đang dạy cái gì.

Cũng không chú ý tới hắn đối với khuôn mặt Thích Bạch Trà mê muội bao lâu, Phó Minh Dã liền mặt đầy sát khí nhìn hắn bấy lâu.

Trên mặt Phó Minh Dã ngập tràn sát khí, ngọn lửa trong mắt thiêu đốt hừng hực.

Nhìn cái gì mà nhìn!

Thật muốn lập tức xốc con hồ ly này lên bàn nướng, đào cái tròng mắt kia ra.

Nhưng đây là lớp học của Trà Trà, không thể quấy rối.

Phó Minh Dã bức chính mình nhịn lại.

Nhưng mà Tần Dĩ Nhu và Thôi Hạo lại chú ý tới.

Phó tổng nhìn chằm chằm vào Giang Nghiên, ánh mắt thâm trầm áp lực, cất giấu tất cả tình tố, rõ ràng là có hứng thú với hắn.

Quả thực làm cho bọn họ ăn một tấn chanh.

Giang Nghiên thật đúng là nam nữ đều mê, ngay cả Phó Tổng cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Giang Nghiên không biết mình ở trong mắt mọi người đã thành người đàn ông được đại lão coi trọng. Hiện tại cả đầu hắn chỉ nghĩ làm sao có thể làm xong bài thi, nếu không nộp giấy trắng lên, nhân dân cả nước đều biết hắn không có văn hóa.

Hồ ly ném không được cái mặt này.

Giang Nghiên lặng lẽ nhìn xung quanh, muốn tìm người nào đó để chép.

Khoảng cách giữa bàn học khiến mọi người không cách nào nhìn thấy đáp án của người khác. Nhưng hắn không phải người, là yêu, thị lực không phải dạng vừa đâu.

Kể cả là gian lận cũng không ai phát hiện được.

Bên trái hắn là Phó Minh Dã, bên phải là Dư Âm, những người khác đều nằm trong điểm mù.

Hai người cũng đủ để hắn chép rồi.

Giang Nghiên trước nhìn bên phải, tươi cười liền ngưng lại.

... Trên bàn Dư Âm chính là giấy trắng.

Thiếu niên còn đang ngẩn người, tự cao tự đại, ngay cả bút cũng chưa cầm.

Được rồi, hắn không nên trông cậy con hải yêu nhỏ này có thể hiểu được phương trình tuyến tính bậc hai, hải yêu chậm chạp thậm chí còn không hoàn mỹ dung nhập vào xã hội nhân loại được như hắn.

Hồ ly đạo hạnh ngàn năm có thể dễ như bàn tay mà nhìn thấu chân thân của hải yêu nhỏ tuổi, hắn đã ngửi được mùi hương của cái đuôi cá kia lúc làm thành món ăn rồi.

Hồ ly ăn cá.

Nhưng Giang Nghiên quyết định đại phát từ bi buông tha hải yêu nhỏ này. Hắn không ăn sinh vật đã sinh linh trí, hơn nữa hải yêu nhỏ lớn lên rất đẹp, xem xét giá trị sau này lớn hơn giá trị dùng để ăn lúc này.

Không thể trông cậy vào sinh vật biển, hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào đại lão thương nghiệp trong nhân loại ví dụ như vị Phó Minh Dã tiên sinh này...

Hả? Sao người này cũng là giấy trắng?

Tươi cười trên môi Giang Nghiên chậm rãi biến mất.

Cái này cùng với hắn tưởng tượng không giống nhau.

Phó Minh Dã cúi đầu, bút máy ở giữa ngón tay xinh đẹp xoay tròn. Y nhìn vào đề thi với thần sắc rất chuyên chú.

Chỉ có chính y biết đại não mình giờ phút này đang trống rỗng.

Hải yêu từ đáy biển đi lên sẽ không có tri thức nhân loại, Cửu Vĩ Hồ tu hành ngàn năm cũng sẽ không có tri thức của nhân loại, còn lại vị hơn phân nửa thời gian là ngủ kia - Tà Thần đại nhân...

Đương nhiên càng con mẹ nó sẽ không có tri thức của nhân loại.

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi muốn làm cái gì? Nhìn đề mục toán học trước mắt, Tà Thần đại nhân lại bắt đầu tự hỏi các loại vấn đề về triết học.

Vừa nãy Thích Bạch Trà giảng bài y cũng không nghe, bởi vì bị bao phủ bởi ghen tuông nên chỉ vội vàng dùng ánh mắt giết chết tên yêu diễm tiểu tiện hóa Giang Nghiên.

Không thể để Trà Trà biết trình độ văn hóa của hắn còn không bằng học sinh trung học.

Tà Thần ném không được cái mặt này.

Quả nhiên chép bài tập vẫn là tốt nhất

Phó Minh Dã lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, vừa lúc chạm vào tầm mắt Giang Nghiên đang nhìn sang bên này.

Ánh mắt chạm nhau, vô cùng ăn ý, đều từ ánh mắt lẫn nhau thấy được... thất học. =))

... Liền biết không nên trông cậy vào con hồ ly vô dụng này.

Giang Nghiên đụng phải ánh mắt Phó Minh Dã, hơi kinh hãi, vội vàng cúi đầu, miễn cho bị phát hiện ý đồ chép bài của hắn.

Phó Minh Dã cao lãnh quay đầu lại, làm bộ như vừa nãy chỉ tùy ý nhìn thoáng qua.

Tần Dĩ Nhu vừa mới làm xong đề bỏ bút xuống, nhìn thoáng qua bên này lại vừa vặn nhìn thấy hai người hai mắt thâm tình nhìn nhau.

Phó tổng làm bộ lơ đãng trộm nhìn Giang Nghiên, Giang Nghiên như bị điện giật mà thẹn thùng cúi thấp đầu.

Cô bỗng nhiên không có tâm tình làm gì hết.

Trả lời đúng đề bài, lại thua tâm Phó tổng.

Tần Dĩ Nhu cũng không phải nhất định là muốn leo lên một tầng quan hệ với Phó Minh Dã, cô đã có hệ thống bên cạnh cũng đủ để cô ở giới ca sĩ sừng sững không ngã.

Nhưng cô vẫn không muốn bỏ lỡ bất luận cơ hội nào có thể giúp mình bò về phía trước.

Giới giải trí chính là một tràng danh lợi, cô có năng lực có dã tâm, rất thích hợp với nơi này.

Tần Dĩ Nhu quay đầu lại, cầm bút cố ý sửa một đáp án chính xác thành sai.

⸺ làm đúng hết tất nhiên là hoàn mỹ, nhưng nhân tài có lỗi sai chẳng phải là sẽ có thêm thời gian lên sóng sao?

Dư Âm từ đầu tới đuôi cúi đầu không nói một lời, độ tồn tại cơ hồ là bằng không.

Cậu thật sự là quá không hợp đàn.

Thân là một khách mời tham dự gameshow, biểu hiện của cậu như vậy hiển nhiên là không đủ tiêu chuẩn.

Thích Bạch Trà xuống khỏi bục giảng, dừng lại trước bàn Dư Âm gõ gõ.

Dư Âm mờ mịt nâng mắt lên.

Hai tròng mắt trong vắt như nước tựa như hàm chứa một tầng sương mù mông lung, vừa ngốc manh lại vô tội.

“Không làm đề sao? bạn học Dư.” Thích Bạch Trà hỏi.

Dư Âm: “...”

Cậu không biết tiếp xúc với người khác, càng không biết nói gì.

Nhân loại xa lạ khiến cậu sợ hãi.

Trên người Thích Bạch Trà lại không có mùi vị con người làm cậu bài xích, tràn ngập một cỗ hơi thở nhàn nhạt ôn hòa làm cậu thấy thoải mái.

Không phải là cảm giác được biển rộng dịu dàng vây quanh, mà là loại cảm giác thoải mái thanh tân được tuyết trắng ôm lấy.

Đối với loại sinh vật máu lạnh như Hải Yêu, cảm giác đó giống như là đem nhân loại đang đứng giữa hè ném vào trong phòng điều hòa mát lạnh, nháy mắt cả thân lẫn tâm đều thoải mái.

Khiến cho hải yêu nhỏ thả lỏng đề phòng, nhịn không được muốn thân cận.

Dư Âm cúi đầu, nhẹ giọng nói ra câu đầu tiên từ lúc vào phòng học đến giờ: “Em... không biết.”

“Thầy Thích, em cũng không biết!” Giang Nghiên giơ tay lên nói, không chút nào cảm thấy ngượng ngùng: “Có thể một mình giảng lại cho em một lần được không?”

Thích Bạch Trà xoay người nhìn hắn: “Các cậu muốn sử dụng một lần cầu viện?”

Mỗi vị khách mời đều có một lần sử dụng cầu viện, có thể yêu cầu giáo viên giảng lại một lần nội dung không nghe hiểu, hoặc là một lần nữa có cơ hội làm lại đề.

Cơ hội chỉ có một lần, theo lý thuyết không đến lúc cuối cùng thì sẽ không dễ dàng vận dụng.

Mới ở tiết đầu tiên đã sử dụng cơ hội cầu viện, chỉ là lại dùng ở trên hệ phương trình tuyến tính bậc hai...

Thật là lãng phí.

Giang Nghiên nói: “Xác định.”

Thích Bạch Trà gật gật đầu: “Được, cùng tôi qua bên kia.”

Lớp bổ túc tiểu học một - một sẽ tiến hành ở một gian phòng khác, không thể để những học sinh khác nghe thấy.

Lạch cạch!

Tay Phó Minh Dã đang chán chết xoay cán bút lưu loát bỗng nhiên dừng lại, bút trong tay không cầm chắc liền rơi xuống mặt đất.

Ở phòng học an tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng.

Tần Dĩ Nhu ngồi bên cạnh vội vàng nhặt bút lên, thả lại trên bàn Phó Minh Dã: “Bạn học Phó... Bút của anh.”

Phó Minh Dã vẫn như cũ không rảnh liếc mắt nhìn cô.

Ánh mắt Tà Thần đại nhân âm u tựa như đang ấp ủ mưa rền gió dữ.

Trà Trà muốn cùng tên yêu diễm tiểu tiện hóa Giang Nghiên ở chung một chỗ trong phòng, còn đơn độc giảng đề cho hắn.

Nghĩ cũng đừng có nghĩ !

Tà Thần đại nhân phẫn nộ cầm nắp bút đặt thật mạnh trên bàn.

Áp khí trong phòng học dường như là thấp đi vài phần.

Những người khác trong phòng hay ngay cả đạo diễn ngồi trước màn hình đều rùng mình một cái, không biết chỗ nào chọc cho vị đại lão này không hài lòng rồi.

Giây tiếp theo, bạn học Phó thân mặc đồng phục giương mắt, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn tươi đẹp.

“Thầy Thích, vừa nãy em cũng có chút nghe không hiểu, muốn đi theo nghe giảng cùng có được không?”

Mọi người: “...”

Đại lão, anh sao lại OOC như vậy !

(Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.)

Vị này là thương nhân giàu nhất Trung Quốc trong tưởng tượng của bọn họ hẳn là phải ở trên thương trường oai phong một cõi, mỗi ngày đối mặt với toàn giấy tờ hơn trăm triệu, tiến hành các loại tính toán phức tạp...

Mà không phải là mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi phương trình tuyến tính bậc hai giải như thế nào.

Thích Bạch Trà liếc nhìn Phó Minh Dã, việc công xử theo phép công: “Một lần sử dụng cơ hội cầu viện.”

Phó Minh Dã đáp ứng rất kiên quyết: “Đúng, không thành vấn đề.”

Thích Bạch Trà lại quay đầu lại nhìn Dư Âm: “Bạn học Dư có muốn cùng tham gia không?”

Dư Âm do dự nhìn mặt hai người kia, lắc lắc đầu.

Số lượng con người lớn hơn hoặc bằng ba đối với hải yêu chính là hoàn cảnh khiến cậu không khỏe cực độ.

Tuy rằng ba vị này không một ai là người.

Nhưng Dư Âm một người cũng không nhìn ra được.

Thích Bạch Trà không miễn cưỡng, cùng hai học tra Giang Nghiên và Phó Minh Dã đi sang lớp học bên cạnh.

Mấy người còn lại nhìn theo bọn họ đi ra ngoài, biểu cảm rất là phức tạp.

Giang Nghiên vừa nói muốn học bù, Phó tổng liền đi theo cũng nói muốn học bù, gấp gáp không chờ nổi mà đuổi theo.

Mục đích quá rõ ràng.

Chương trình này hoàn toàn chính là trò chơi để đại lão theo đuổi người.

Khiến người ta hâm mộ không thôi.

-

Ba người đi vào phòng học bên cạnh, nhiếp ảnh gia lập tức tiến hành quay chụp.

Nội dung đoạn đơn độc phụ đạo này cũng phải phát sóng.

Bọn họ vây quanh một cái bàn học, Phó Minh Dã trước tiên kéo ra một cái ghế tựa cho Thích Bạch Trà ngồi xuống, sau đó lại kéo một cái khác ra.

Giang Nghiên đang định nói cảm ơn, Phó Minh Dã liền tự mình ngồi xuống đối diện Thích Bạch Trà.

Giang Nghiên: “...”

Được rồi, Phó Minh Dã cũng không có ý chuẩn bị ghế cho hắn.

Giang Nghiên sờ sờ mũi, cực kỳ tự nhiên kéo ghế cho mình, như không có chuyện gì ngồi một bên.

Thích Bạch Trà cạn lời nhìn hai người, lắc lắc đầu. Có một chút buồn cười, cũng có một chút dịu dàng bất đắc dĩ.

Phó tiên sinh cực kỳ giống một bạn nhỏ đi nhà trẻ, không khóc không nháo không phát tiết, lấy một phương thức cực kỳ ấu trĩ ám chỉ rằng mình giận dỗi.

Thích Bạch Trà viết xuống giấy nháp một ví dụ, tay cầm tay dạy hai vị sinh vật phi nhân loại bằng cấp không bằng trẻ con nhân loại đi nhà trẻ.

“Hệ phương trình tuyến tính hai ẩn số có thể được chuyển đổi thành phương trình tuyến tính một ẩn bằng cách cộng và trừ các phần tử hoặc thay thế và loại bỏ các phần tử, chẳng hạn như 2x + 3y = 5, x - 4y = 7, có thể trở thành...”

Lúc này vì vấn đề thể diện, một Tà Thần một hồ yêu đều nghe đến cực kỳ nghiêm túc.

“Đều nghe hiểu chưa?” Thích Bạch Trà sau khi nói xong một lần hỏi.

Phó Minh Dã gật đầu: “Hiểu rồi.”

Giang Nghiên nói: “Em cũng hiểu rồi!”

“Vậy trước tiên làm vài ví dụ mẫu thử xem sao.”

Thích Bạch Trà tùy tay ra vài đề bài: “Như đã đề cập trước đó, nghiệm của phương trình tuyến tính hai ẩn số có thể là vô số nghiệm, không có nghiệm và một nghiệm duy nhất. Không nhất thiết bài nào cũng có thể giải, một số câu hỏi không thể giải được. Không giải được nghĩa là không thể loại bỏ chúng...”

Thích Bạch Trà viết hai đề bài giống nhau như đúc, xé hai tờ nháp đưa cho hai người.

Lúc đưa cho Phó Minh Dã, Thích Bạch Trà nhẹ nhàng đụng vào mu bàn tay y một chút.

Phó Minh Dã trong lòng vừa động, lấy giấy nháp che lại ngón tay khiến camera không quay được cảnh vừa rồi.

Y lật giấy nháp lại, mặt trước bản nháp là đề bài, mặt sau là một hàng chữ xinh đẹp được ghi bằng bút máy.

⸺ Yêu anh, là nghiệm duy nhất Thích tiên sinh giải được.

Khóe môi Phó Minh Dã bất giác cong lên, lặng lẽ cầm tờ giấy nháp giơ lên che khóe miệng vui vẻ.

Vài điểm ghen tuông ấu trĩ đột nhiên tiêu tán không còn gì.

Y nhanh chóng làm xong đề bài, cũng ở mặt sau viết một câu.

“Thầy Thích xem giúp em một chút.” Phó Minh Dã đưa bản giấy nháp về cho Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà cúi đầu chữa bài, ánh mắt vừa chạm tới câu nói kia, trong mắt lại hàm một chút ý cười.

Chữ Phó tiên sinh viết rất tự nhiên tiêu sái.

⸺ Yêu em, là phương trình Phó tiên sinh không thể giải.

(ở chỗ này là vô giải, tên chương. Như trên đã giải thích, không thể giải nghĩa là không thể loại bỏ được)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp