Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 2 – Chương 33: Nhà tắm


2 năm

trướctiếp

“Anh tôi thật lợi hại, hai người có thể phá kỷ lục Guinness thế giới rồi đó.” Giang Nghiên bội phục nói.

“Kỷ lục Guinness?” Phó Minh Dã khó hiểu. Đó là cái gì?

Xin hãy tha thứ cho vị thần mới xuống nhân gian ba năm, đối với tất cả những việc không liên quan đến Trà Trà hắn đều thờ ơ.

“Anh xem này.” Giang Nghiên dùng điện thoại tìm cho Phó Minh Dã xem.

“Kỷ lục Guinness thế giới, hai người nhảy dây một phút là 127 cái, hai người tận 168, hình như có chút... Có chút... Không bình thường lắm.” Hồ ly bây giờ mới chợt phản ứng được có gì đó không bình thường.

Như thế này cũng không bình thường đi!!!

Nhân loại vốn có cực hạn, tới một mức độ nhất định, nhảy dây nhiều một chút, chạy bộ hơn 1 giây, lặn xuống sâu 1 mét, đều khó như lên trời.

Hóa hình của Giang Nghiên là động vật, động vật cũng có cực hạn, cho nên có thể lý giải sự khó khăn khi phá bỏ giới hạn.

Nhưng thần cơ hồ không có cực hạn.

Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã vừa mới đổi mới kỷ lục thế giới lên mức quá cao.

Tổ đạo diễn, nhân viên công tác cùng với vài vị khách mời hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là ngạc nhiên. Thi đấu là vừa nhảy vừa tính, lại là trước mặt bao nhiêu người, không thể tồn tại khả năng sai số.

Cái này thực sự là tổ hợp ngẫu nhiên của thương nhân và giáo viên chứ không phải vận động viên chuyên nghiệp à?

Phó Minh Dã: “...” Sao có thể như thế.

Một lần không cẩn thận liền đánh vỡ kỷ lục của nhân loại.

127 và 168 ở trong mắt thần không hề khác nhau, đối với nhân loại lại không phải vậy, Phó Minh Dã rất khó khống chế cái khoảng cách cực kỳ bé nhỏ này.

Thứ Thần minh xem nhẹ, lại là nhảy vọt lớn đối với con người.

Phó Minh Dã vẫn không hề hoài nghi Thích Bạch Trà. Y phụ trách quay dây thừng, tốc độ tay của thần lớn hơn rất nhiều với tốc độ phản ứng của con người. Trong khoảng thời gian Trà Trà nhảy lên y có thể quay mấy vòng dây thừng liền, cho nên Trà Trà có thể phối hợp hoàn thành nhiều lần như vậy cũng không phải là kỳ quái.

Vì lúc nhảy dây, cả thân thể lẫn suy nghĩ của Phó Minh Dã đều đặt ở việc khống chế lực lượng của mình, nên y cũng không chú ý đến việc Thích Bạch Trà hoàn toàn có thể đuổi kịp tốc độ.

Thích Bạch Trà tuy cũng hơi hơi nghi hoặc, nhưng lại tin tưởng Phó tiên sinh mười phần nên hắn cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy ông xã nhà mình quả nhiên là lợi hại.

Nói cho cùng, ở khái niệm của thần, tuy rằng 168 so với kỷ lục của nhân loại có chút lợi hại, nhưng cũng không đến mức quá đáng, chỉ cần rèn luyện thêm là có thể bổ sung vào chỗ chênh lệch này.

Thần thật sự cho rằng như vậy.

Kỳ nhân dị sĩ (người kỳ lạ) trên thế giới có vô số, không phải cứ có thành tích là sẽ có người ghi vào kỷ lục. Tốc độ này của Phó tiên sinh cũng không phải quá khoa trương đi.

Người đi đường đột nhiên gặp một cô gái mặc trang phục cổ trang, phản ứng đầu tiên cũng sẽ là “Chắc cô ấy đang đóng phim”, mà không phải là “Chắc cô ấy từ cổ đại xuyên đến đây”, đây là tư duy theo quán tính, xác suất của trường hợp sau quá nhỏ, người bình thường cũng sẽ không tin.

Đối với Tuyết Thần mà nói, suy nghĩ “ông xã nhà mình cũng là Thần” chính là có xác suất nhỏ như vậy, hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.

Chỉ có Thần minh mới có thể che giấu tồn tại của bản thân dưới mắt hắn. Nhưng trên đời chỉ còn lại hai vị thần minh chưa ngủ, một vị khác là trạch nam vạn năm, có thể nói là ung thư lười giai đoạn cuối, có thâm niên chán đời, thích ngủ và đặc biệt vô tình - Tà Thần đại nhân, ngoại trừ không phong bế ngũ cảm, vị này so với việc ngủ say của các vị thần khác cũng chẳng khác là bao.

Làm sao có thể xuất hiện ở nhân gian, còn vừa đúng trở thành chồng hắn được.

Mọi người chứng kiến kết quả phá kỷ lục thế giới đều chấn động không thôi, ngay cả Dư Âm nhảy được 0 cái cũng không bị để ý đến nữa.

Buổi sáng sau khi quay xong hai lượt thi đấu là kết thúc công việc, còn một môn chạy bộ được xếp lịch quay vào buổi chiều. Hai người ba chân và hai người nhảy dây đều khiến khách mời tiêu hao thể lực nhất định, sau khi nghỉ trưa xong có thể khôi phục trạng thái ban đầu mới có thể đàm bảo thi đấu công bằng.

Sau khi trở về, Phó Minh Dã hỏi Thích Bạch Trà: “Nóng không em?”

Thích Bạch Trà gật gật đầu.

Phó Minh Dã sờ sờ trán Thích Bạch Trà: “Sao lại không có chút mồ hôi nào nhỉ?”

Thích Bạch Trà: “Chẳng phải em đã sớm nói, bản thân là băng cơ ngọc cốt, cơ thể tự mát lạnh không có mồ hôi rồi sao.”

Phó Minh Dã tiếp tục nói: “Lúc nãy mới nhảy xong cũng vậy, nhìn em mặt không đỏ, thở cũng không khó khăn, có phải giấu anh trộm rèn luyện hay không?”

Thích Bạch Trà nói: “Em ở trường học mỗi ngày đều rèn luyện, là anh không nhìn thấy thôi.”

“Phải không?” Phó Minh Dã cố ý trêu hắn: “Vậy sao lúc ở nhà em lại hít thở khó khăn như vậy?”

“Em khi nào... “ Thích Bạch Trà vừa định nói hắn có khi nào rèn luyện ở nhà đâu, nói được một nửa mới đột nhiên phản ứng lại, Phó Minh Dã lại đang nói lời cợt nhả.

“Phó Minh Dã anh...” Thích Bạch Trà quay đầu nhìn y, hai mắt mở to nhất thời không nói nên lời.

Chỉ đành bước nhanh về phía trước, ném Phó Minh Dã lại phía sau.

Hắn tạm thời không muốn nhìn thấy tên lưu manh này nữa.

Phó Minh Dã đứng tại chỗ cười hai tiếng, liền nhanh chân đuổi theo.

-

Hai giờ nghỉ trưa qua đi, hai giờ chiều tiếp tục quay chương trình, mang vật nặng thi chạy chính thức bắt đầu.

Đường chạy tổng cộng 100m, Phó Minh Dã lần này đã chuẩn bị hết sức cẩn thận, trước khi thi đấu bắt đầu đã dùng di động tra kỷ lục thi chạy 100m là bao nhiêu.

Không thể lại tiếp tục phá kỷ lục thế giới nữa.

9.58 giây... Tốt, chỉ cần không chạy xong trong vòng mười giây liền không thành vấn đề.

Xét đến việc trên người hắn còn phải cõng một người, Phó Minh dã quyết định kéo dài thời gian lên 5 giây.

“Lên đi em.” Phó Minh Dã thuần thục ngồi trước mặt Thích bạch Trà.

Thích Bạch Trà bò lên, dặn dò: “Không được quăng ngã em đâu đó.”

“Dù có ngã anh cũng làm đệm lưng cho em.” Đây cũng không phải lần đầu Phó Minh Dã nói ra lời này.

“Cũng không cho.” Thích Bạch Trà nhẹ giọng: “Anh cũng không cho phép bị ngã.”

Phó Minh Dã liền cười: “Đừng lo lắng, giao cho anh, đảm bảo lấy hạng nhất về cho em.”

Hai tổ khác cũng đã ở vạch xuất phát chuẩn bị sẵn sàng.

Người dự thi môn này được tuyển chọn đến không thể ổn hơn. Lưu Khải Thanh và Tần Dĩ Nhu từng hát tình ca với nhau, Thôi Hạo và Phương Nhã Nhi từng diễn người yêu, tổ hợp của bọn họ ở bên nhau, lúc phát sóng cũng không lo thiếu đề tài để nói.

Nhưng mà hình ảnh soái ca cõng mỹ nữ rành rành đẹp mắt như vậy, nhưng ánh mắt mọi người ở đây bao gồm cả quay phim, nhiếp ảnh gia đều không tự giác mà cho đôi thanh niên bên kia nhiều thêm một phần thiên vị.

Phó Minh Dã cõng Thích Bạch Trà đứng dưới ánh mặt trời, hai người chỉ bằng vào giá trị nhan sắc cũng đủ dìm hai tổ bên cạnh xuống. Thích Bạch Trà duỗi tay vuốt nhẹ sợi tóc bị thổi loạn trên trán Phó Minh Dã, Phó Minh Dã xoay đầu lại cười cười với hắn, nhìn vào có một loại cảm giác hài hòa không hề nhẹ.

Mấy cái gặp dịp thì chơi, giả làm người yêu này sao được với chồng chồng hàng thật giá thật nhà người ta.

Bọn họ không cần cố tình xào CP, tự nhiên biểu lộ thân mật liền khiến người ta nhìn ra là trời sinh một đôi.

Mọi người vừa mới nghĩ đến ý này, đã bị một tiếng huýt gió của trọng tài làm bừng tỉnh, vội vàng thu ý niệm về.

Phó tổng chính là người đã có gia đình, thầy Thích nghe nói cũng đã kết hôn, xào CP cái khỉ gì.

Tiếng còi vừa vang, Phó Minh Dã liền như tên rời cung mạnh mẽ lao ra ngoài, dường như trên lưng chỉ là đang cõng không khí, nhẹ nhàng kéo ra một khoảng cách lớn với hai tổ khác.

Thôi Hạo và Lưu Khải Thanh thấy thế, cũng vội vàng tăng tốc độ muốn đuổi kịp. Kể cả là không thể vượt qua cũng không thể bị bỏ lại quá xa, sẽ rất khó coi.

... Nhưng Phó tổng hắn không phải người, bọn họ căn bản đuổi không kịp.

Mắt thấy Phó Minh Dã đã sắp cán đích, hai người rốt cuộc đành từ bỏ, chuyên tâm phân cao thấp cùng tổ còn lại.

“Anh uống nước đi.” Phó Minh Dã vừa đặt Thích Bạch Trà xuống, Thích Bạch Trà liền hỏi nhân viên công tác một chai nước khoáng đưa cho Phó Minh Dã.

Phó Minh Dã xua xua tay: “Không cần.”

“Chạy nhanh như vậy anh không nóng sao? Mồ hôi cũng... Mồ hôi của anh đâu?” Thích Bạch Trà bỗng nhiên phát hiện trên trán Phó Minh Dã một chút mồ hôi cũng không có.

Hắn còn có thể dùng vấn đề thể chất để giải thích, Phó tiên sinh là bởi vì cái gì?

Thời tiết hơn ba mươi độ, mặt trời nóng rực, cõng người chạy hẳn 100m mà không ra mồ hôi?

Quả thực không phải người!

Phó Minh Dã đứng hình, nhanh chóng điều tiết thân thể, chốc lát liền có một đống mồ hôi tuôn ra làm ướt hết lưng áo sơ mi.

“Không có chỗ nào, mồ hôi đều ở phía sau.” Phó Minh Dã quay lưng lại: “Quần áo đều đẫm mồ hôi, dán ở sau lưng anh dính dính khó chịu quá à.”

Tiện thể còn cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm lớn.

Cái này hẳn là sẽ không khiến cho Trà Trà hoài nghi đi....

Thích Bạch Trà vừa thấy, lập tức nói: “Lát nữa anh về tắm rửa một chút, tiện thể đổi một bộ quần áo khác đi.” Thói ở sạch của hắn nhìn thấy thôi cũng khó chịu.

Phó Minh Dã gật đầu, đang muốn đồng ý, trên đường băng đột nhiên truyền đến một giọng nữ hét chói tai.

“A!!!”

Thích Bạch Trà quay đầu lại nhìn, không hiểu sao Phương Nhã Nhi bị ngã trên mặt đất, chân bị trầy một mảng lớn.

Thời tiết nóng nực, Thôi Hạo mới từ phòng điều hòa bước ra, đột nhiên còn phải chạy bộ nên có chút váng đầu mới không cõng người ổn định được.

Nhân viên công tác vội vàng chạy lại.

“Nhã Nhi, xin lỗi xin lỗi.” Thôi Hạo không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội không ngừng nói xin lỗi: “Chân em có sao không, còn có thể đứng lên không? Anh kéo em.”

Phương Nhã Nhi đau đớn nắm mắt cá chân: “Không được, em không đứng được, hình như là bị trật chân rồi...”

Đạo diễn cũng lập tức ngừng thu hình: “Mau đưa đi bệnh viện!”

Sau một trận ồn ào luống cuống tay chân, Phương Nhã Nhi bị đưa đi bệnh viện, lịch quay buổi chiều cũng dừng ở đây. Thôi Hạo thân là đầu sỏ gây tội, về tình về lý đều nên đi bệnh viện nhìn xem, cũng cùng đi.

Sự tình đột nhiên xảy ra, để dư lại vài vị khách mời hai mặt nhìn nhau, từng người trở về nghỉ ngơi.

Thích Bạch Trà nhìn xe cứu thương dần đi xa, nói với Phó Minh Dã: “Chúng ta cũng trở về đi anh.”

Về ký túc xá tắm rửa một chút.

Lại không khéo, hôm nay trường học ngừng cấp nước.

Nói đúng ra, là khu vực này đều bị ngừng cấp nước.

Bởi vì là cuối tuần, học sinh không ở lại nên nước dự phòng của trường học cũng không thể sử dụng. Phó Minh Dã ấn vòi nước xuống, bên trong không chảy ra lấy một giọt nước.

“Không có nước, anh không tắm được.” Phó Minh Dã cầm khăn lông về, đi ra khỏi phòng tắm.

Thích Bạch Trà cảm thấy như là trời cũng muốn sụp xuống: “Thật là ác mộng mà!”

“Không sao, vừa đúng lúc mình đi phòng tắm chung đi. Bên Bắc thành mới khai chương một nhà tắm.” Phó Minh Dã tự nhiên nói.

Thích Bạch Trà như suy tư gì mà nhìn y: “Sao em lại có cảm giác anh sớm có âm mưu vậy nhỉ.”

Ngay cả nơi nào mới khai trương nhà tắm cũng biết. Đường đường Phó đại tổng tài không có việc gì tự nhiên quan tâm cái này làm gì?

Phó Minh Dã mặt không đổi sắc: “Anh nghe nhân viên công ty nói.”

Còn không phải bởi vì đêm đó Trà Trà nói bệnh trĩ tái phát, sẽ không bao giờ cởi toàn bộ quần áo trước mặt mình nữa hay sao, ngay cả tắm rửa cũng không được tiến vào phòng tắm của em ấy.

Không tìm được cơ hội, làm sao có thể trị liệu cho Trà Trà được?

Đến lúc đó dùng chung một cái bể tắm, y không tin Trà Trà còn có thể né tránh.

Trong lòng Phó Minh Dã vu sướng gõ bàn tính, cảm thấy mình quả thật là cmn thiên tài.

Nhưng mà ngàn tính vạn tính không nghĩ tới, đến nơi, Phó Minh Dã cũng đã xả nước đầy bồn, Thích Bạch Trà lại đứng bên cạnh nói: “Anh tắm đi, em đi đến nơi khác đi dạo.”

Phó Minh Dã cả kinh: “... Em không tắm sao?”

Thích Bạch Trà nói: “Em lại không phải là đổ một

thân mồ hôi, buổi tối rồi tắm.”

“Vậy anh cũng tối...”

“Đừng khiến em ghét bỏ anh nha.”

“Trà Trà.” Phó Minh Dã vẫn còn ý đồ cứu vớt: “Tới cũng tới rồi...” hay là cùng nhau tắm đi.

Thích Bạch Trà lại cười nói: “Tới cũng tới rồi, em tiện thể đi dạo phố chắc cũng không có gì đi?”

Phó Minh Dã chán nản ghé vào thành bể tắm: “... Được rồi, đi thôi đi thôi, em chơi cho vui vẻ, mặc kệ anh.”

...

Thích Bạch Trà xoay người đi ra khỏi nhà tắm, bên ngoài ánh dương chói lọi, đánh vào nửa bên mặt hắn, tinh xảo vô song.

Khó có được thời gian tự do, dạo gần đây Phó tiên sinh so với mèo còn dính người hơn.

Kế tiếp là nên đi bệnh viện hay là đi học viện âm nhạc thành phố S đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp