Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 2 – Chương 34: Đạo văn


2 năm

trướctiếp

Thích Bạch Trà lấy di động ra mở hướng dẫn chỉ đường.

Bệnh viện Nhân Dân và học viện Âm Nhạc ở hai hường hoàn toàn ngược nhau. Cho dù vấn đề lộ trình có thể dùng thuấn di để giải quyết nhưng mà thời gian Phó tiên sinh tắm sẽ không lâu lắm, hắn chỉ có thể kịp thời điều tra trước một sự việc.

Tin tức Phương Nhã Nhi bị thương trong khi quay trương trình đã lên hot search, danh hiệu nữ thần quốc dân quả thật không thể khinh thường, hơi chút va chạm đều có thể thành tin tức lớn.

Tổ tiết mục cùng với đoàn đội phía sau Phương Nhã Nhi tốc độ thật là nhanh, cô mới té ngã không bao lâu bây giờ tin tức đã bay đầy trời rồi. Có lẽ đã cùng với đoàn đội của Thôi Hạo bàn bạc qua, tổ tiết mục và đoàn đội của Phương Nhã Nhi không nói rõ là do Thôi Hạo làm ngã, chỉ nói Phương Nhã Nhi trong quá trình quay không may bị thương.

Tin tức này liền áp xuống tin nóng Phương Nhã Nhi ra vào biệt thự cao cấp dễ như trở bàn tay.

Ngày hôm qua còn có người lên Weibo nghi ngờ nhân phẩm Phương Nhã Nhi, hiện tại dưới Weibo Phương Nhã Nhi toàn bộ đều là một đống comment đau lòng với thăm hỏi. Nếu có người còn chưa thuận theo mà không buông tha, tuyệt đối sẽ bị tập thể công kích phun máu chó đầy đầu.

Phương Nhã Nhi mượn sự kiện bị thương áp xuống tin tức xấu, tổ tiết mục cũng có thể mượn cái này xào đề tài và nhiệt độ chương trình, đem một việc ngoài ý muốn xoay chuyển thành đôi bên cùng có lợi.

Không hổ là giới giải trí, phản ứng nhanh chóng, không có lấy một cái đèn cạn dầu.

Bây giờ ở xung quanh bệnh viện có lẽ là có cả một đống phóng viên ngồi canh, muốn bắt được tư liệu trực tiếp xem thương thế của Phương Nhã Nhi thế nào. Phòng bệnh chắc chắn là kín người hết chỗ là không thể nghi ngờ, không thích hợp hành động.

Vẫn là trước tiên đến học viện âm nhạc đi.

Bạn nhỏ nhảy lầu được cứu lại hôm qua, tình trạng tâm lý vẫn còn bất ổn, hắn phải qua xem một ít tình huống bên đó mới được.

-

Xác định xong mục tiêu, chớp mắt Thích Bạch Trà đã xuất hiện ở học viện âm nhạc thành phố S, ẩn thân phía sau một cái cây lớn.

Đây là học viện âm nhạc đứng đầu cả nước, cuối tuần bên trong trường vẫn nhiều học sinh như cũ, đại đa số đều không mặc đồng phục trường.

Đồng phục của trường đại học, cơ bản là vào những dịp quan trọng mới phải mặc, bình thường sẽ không cưỡng chế học sinh phải mặc mỗi ngày. Sở dĩ cảnh sát có thể nhanh chóng phán đoán ra Mạnh Tinh là học viên ở đây chính là bởi vì cậu mặc đồng phục.

Có lẽ Mạnh Tinh cũng không có nhiều quần áo để thay đổi, cho dù là đồng phục được giặt nhiều đến trắng bệch hay là giày chơi bóng đã ố vàng đều có thể nhìn ra sinh hoạt túng quẫn của cậu bé.

Thích Bạch Trà đi ra từ phía sau thân cây, gọi một nữ sinh đang cõng bao đàn guitar lại hỏi: “Vị bạn học này.”

Nữ sinh quay đầu lại, nhìn thấy thanh niên dáng cao chân dài đứng dưới tán cây, chợt ngẩn ngơ.

Người này lớn lên cũng quá đẹp đi. Trong học viện nghệ thuật chưa bao giờ thiếu soái ca, nhưng vị này tuyệt đối là đứng đầu. Trong trường từ khi nào thì có nhân vật bậc này mà lại không bị hot boy hot girl trường phát hiện?

Cô bé vội đi tới: “Học trưởng, anh có chuyện gì sao?”

Tuổi ở nhân gian của Thích Bạch Trà là 27, bên ngoài còn trẻ hơn tuổi một chút, đứng trong trường đại học lại bị coi thành học sinh chứ không phải giáo viên.

Nữ sinh thoáng nhìn mặt Thích Bạch Trà liền ngượng ngùng nhìn chằm chằm mặt đất, cô sợ nhìn nhiều thêm một giây sẽ khiến tim mình đập hỗn loạn.

Cô cúi đầu nhìn ngón tay thon dài trắng trẻo của thanh niên, nghĩ thầm người này chẳng lẽ là học trưởng hệ dương cầm?

“Tôi muốn hỏi một chút việc.” Thích Bạch Trà hỏi: “Em có biết Mạnh Tinh không?”

Nghe mấy học sinh tối qua nghị luận, Mạnh Tinh ở trường này còn rất nổi danh, chỉ là thanh danh không phải quá tốt đẹp.

“Mạnh Tinh?” Nữ sinh sửng sốt: “Trường học này không ai không biết, trước đây là học sinh giỏi nhất hệ sáng tác.” Rõ ràng là vinh dự, nói ra lại là một miệng trào phúng.

“Hơn nữa ngày hôm qua cậu ta nháo thành động tĩnh lớn như vậy, đến hiệu trưởng cũng bị kinh động...” Nữ sinh nói: “Anh trai, anh không phải là học sinh trường chúng em đi? Ở trong trường này không ai không biết cậu ta.”

“Cậu ấy làm sao vậy?” Thích Bạch Trà hỏi một câu, dừng một chút, lại nói: “Tôi đúng là không phải học sinh trường này, em gái của tôi học ở đây, thường xuyên nhắc tới Mạnh Tinh của trường con bé tốt bao nhiêu. Tôi không can thiệp vào chuyện yêu đương của con bé, chỉ là người làm anh, cũng là muốn tới hỏi qua tình huống một chút mới có thể yên tâm.”

Trời ạ, ra mặt cho em gái của mình, đây chính là anh trai nhà người ta trong truyền thuyết đây sao!!

Trong lòng nữ sinh đã nảy sinh hâm mộ với em gái của thanh niên. Nếu như cô cũng có một anh trai dịu dàng xinh đẹp như vậy cơ bản là sẽ chướng mắt bất kể các loại nam sinh!

“Vậy anh vẫn nên khuyên nhủ em gái mình đi, cô bé khẳng định là bị Mạnh Tinh che mắt rồi. Tuy rằng ngoại hình Mạnh Tinh đẹp, tài hoa cũng có, nhưng nhân phẩm không được. Tài hoa này cũng không biết có phải là sự thật hay không đâu...”

Thích Bạch Trà nói: “Em có thể nói rõ hơn không?”

Nữ sinh đặt tay lên bên cạnh khóe miệng, nói nhỏ: “Cậu ta sao chép.”

Thích Bạch Trà: “... Hả?”

“Nghe các học trưởng học tỉ bên hệ sáng tác nói, bình thường cậu ta rất kiêu ngạo, chưa bao giờ giao lưu cùng với người khác, trong trường rất nhiều người nhìn cậu ta không vừa mắt. Nhưng mà là thiên tài, tâm cao khí ngạo là đương nhiên.” Nữ sinh nói: “Em vốn là nghĩ như vậy, nhưng cuối học kỳ một vừa rồi cậu ta giao cho giáo sư một bản nhạc thế mà lại là sao chép, đây là vấn đề nguyên tắc, dù là em cũng không thể nhẫn...”

“Cậu ấy sao chép của ai?” Thích Bạch Trà hỏi.

“Cái này càng nói càng buồn cười, cậu ta muốn sao cũng nên khiêm tốn một chút, lại dám sao chép «Lưu Luyến» của Tần Dĩ Nhu và Lưu Khải Thanh, toàn bộ giai điệu một âm cũng không đổi, quả thực trắng trợn táo bạo. Nói sao chép còn là nhẹ, căn bản chính là đạo nh.... Một bài hát nổi như vậy cậu ta còn dám đạo, khán giả chúng ta có phải kẻ điếc đâu? Ai không biết «Lưu Luyến» soạn nhạc là Tân Dĩ Nhu... Cậu ta còn một hai phải mạnh miệng nói là chính mình viết, dám làm không dám nhận, thật khiến người ta xem thường.” Nữ sinh lắc đầu: “Nghe nói ngày hôm qua còn nháo lên muốn tự sát, thật là diễn nhiều thành quen, cậu ta đó, hiện tại ở trường học chính là trò cười.”

Thích Bạch Trà hơi hơi gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn em.” Nói rồi liền muốn đi.

“Ai, anh trai, em gái anh tên gì, học hệ nào, em có thể giúp anh ở trường nhìn cô bé một chút, loại người này không đáng để thích.” Nữ sinh lắp bắp nói: “Nếu không chúng ta... nếu không lưu lại WeChat hoặc là... Số điện thoại?”

Cô có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô có hành động này. Nếu không phải do mỹ nhan thịnh thế của Thích Bạch Trà, cô cũng sẽ không ở chỗ này nói nhiều như vậy.

Thích Bạch Trà chỉ là lễ phép cười: “Tôi muốn đi đón em gái, về sau có duyên gặp lại.”

“Vậy được...” Nữ sinh thất vọng buông di động xuống.

Soái ca quả nhiên chỉ có thể cùng mình gặp thoáng qua a a a!

-

Văn phòng hiệu trưởng.

“Mạnh Tinh, việc ngày hôm qua em làm thật sự là quá nguy hiểm! Em không nghĩ đến nếu nhảy xuống đụng phải người khác sẽ như thế nào sao?” Hiệu trưởng vỗ mạnh lên mặt bàn, đầy mặt tức giận.

Mạnh Tinh cúi đầu đứng, không nói một lời.

Cậu đã tính toán đến góc độ, từ nơi đó nhảy xuống sẽ không đụng đến người khác, nhiều nhất là bản thân mình ngã chết.

Chỉ là cũng không cần thiết phải nói ra.

Bất kể là cậu nói cái gì, sẽ không có một ai tin.

“Em là học sinh có thiên phú xuất chúng, chúng tôi tin tưởng tài hoa của em nên trước đây mới phá cách để em trúng tuyển, bốn năm nay em ở học viện cũng hoàn thành rất khá. Biết gia đình của em khó khăn còn cho em học bổng, em cũng có thể tự nỗ lực giành được học bổng.” Sắc mặt hiệu trưởng hòa hoãn đôi chút, thở dài một hơi: “Phát sinh sự việc như vậy, chúng tôi cũng thực sự vì em mà đau lòng và tiếc hận. Giáo viên của em cũng rất thất vọng. Nhưng chúng tôi vẫn quyết định cho em một cơ hội, không trực tiếp đuổi học em.”

“Tôi biết, gần đây trong trường học mọi người bàn tán khiến em áp lực rất lớn, chúng tôi sẽ xử lý cẩn thận. Nhưng là người cũng cần phải vì sai lầm của mình mà gánh vác hậu quả, nếu em không làm, người khác cũng sẽ không phê bình em.” Bản thân hiệu trưởng cũng vô cùng ghét hành vi sao chép này, càng là người sáng tác, càng rõ ràng công sức sáng tác đáng quý trọng bao nhiêu, sao chép đáng xấu hổ bấy nhiêu.

Hành vi của Mạnh Tinh đủ để cậu bị thôi học, nhưng hiệu trưởng nổi lên lòng nuối tiếc nhân tài, cảm thấy Mạnh Tinh chỉ là lạc lối, mới muốn cho cậu một cơ hội lần nữa sửa đổi.

Đáng tiếc chính là, Mạnh Tinh chưa bao giờ hiểu được sai lầm của mình, không chịu thừa nhận, không chịu xin lỗi, thậm chí dùng phương thức tự sát để khiến người ta đồng tình.

Quá cực đoan cũng quá ngang bướng hồ đồ, phẩm hạnh như thế không phù hợp, nhân tài như vậy dù có tài hoa xuất chúng hơn nữa cũng không thích hợp tiếp tục học tập.

Mạnh Tinh vẫn là một câu kia: “Vốn dĩ em không làm việc kia.”

Trên mặt hiệu trưởng viết rõ ràng bốn chữ thất vọng và mỏi mệt.

“Thời gian «Lưu Luyến» phát hành sớm hơn thời gian em sáng tác, sao có thể trùng hợp, cũng không thể có khả năng từ đầu đến cuối mỗi một âm tiết giống nhau như đúc. Mạnh Tinh, đây là việc ván đã đóng thuyền, không phải em không thừa nhận là có thể coi như không tồn tại.”

"Trước tiên học giỏi làm người, mới có thể học giỏi âm nhạc.” Hiệu trưởng hít sâu một hơi: “Gần đây trạng thái tâm lý của em không thích hợp tiếp tục ở lại trường học học tập, ra khỏi hoàn cảnh ở đây hy vọng em có thể điều chỉnh tốt trạng thái, ý thức được sai lầm của bản thân.”

“Mạnh Tinh...” Hiệu trưởng nhìn cậu bé đã từng được bản thân cảm thán một câu thiên tài, đau lòng nhắm mắt lại: “Em nghỉ học đi, ký túc xá của trường học em có thể ở lại ba ngày, tranh thủ khoảng thời gian này tìm phòng ở, thu thập mọi thứ rồi dọn ra ngoài đi.”

Mạnh Tinh rũ mắt xuống, an tĩnh đi ra ngoài.

“Cảm ơn thầy cùng với ơn dạy dỗ của giáo sư.”

Mạnh Tinh đứng lại ở cửa, bình tĩnh nói: “Em chưa bao giờ làm việc khiến cho mọi người thất vọng.”

Nói xong câu này, cậu liền tăng nhanh bước chân rời đi.

-

Mạnh Tinh không quay về ký túc xá mà đến căn phòng cậu thường xuyên luyện đàn. Đồng hồ điện tử trên tường an tĩnh nhảy từng con số, cậu mở nắp dương cầm, đầu ngón tay thon dài trên phím đàn đen trắng dừng lại một giây, sau đó đổ xuống một đoạn nhạc làm chấn động nhân tâm.

Dọc theo đường đi cậu đều duy trì thần sắc bình tĩnh, dường như cả người không có cảm xúc, giờ phút này tiếng nhạc dưới đầu ngón tay lại như mưa rền gió dữ kể ra hết thảy cảm xúc nội tâm của cậu.

Áp lực, ủy khuất, cô độc, mờ mịt, không chỗ nói hết...

Là khổ sở che trời lấp đất.

Nếu dùng ngôn ngữ và chữ viết không thể biểu đạt nội tâm tình cảm, thần ban cho nhân loại một phương thức khác chính là âm nhạc.

Ngay cả Thích Bạch Trà lẳng lặng đứng ngoài cửa lắng nghe cũng bị tiếng dương cầm này cảm nhiễm, cảnh giới tâm lặng như nước nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.

Cho dù là ai cũng đều sẽ bị cảm tình như gió cuốn ấy vây quanh, không thể tự kiềm chế.

Đoạn nhạc này là một khúc ngẫu hứng của Mạnh Tinh, do cậu dưới tâm tình buồn bực không thể cầm lòng tùy tay hạ xuống.

Cũng đã đạt tới cấp tiêu chuẩn thế giới.

Nếu để người khác nghe được, nhất định sẽ nhận được vô số tán thưởng.

Nhưng hiện tại chỉ có Thích Bạch Trà đứng ngoài cửa sổ lắng nghe.

Thần nghe được tiếng tim đập của cậu.

Đứa nhỏ này hoàn toàn xứng đáng là thiên tài, thiên tài không thể bị một kẻ đạo nhạc hủy diệt.

Thích Bạch Trà dùng di động quay lại toàn bộ đoạn ngẫu hứng này.

Trong nhà, Mạnh Tinh đàn xong một khúc, ghé mặt vào đàn dương cầm, rốt cuộc không ức chế được nữa mà khóc thành tiếng.

Dáng vẻ cậu nhóc thanh tú khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển, ngón tay thon dài đặt trên phím đàn nhẹ nhàng run rẩy, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Thích Bạch Trà không tiếng động đi vào phòng, đưa cho cậu một tờ khăn giấy.

Mạnh Tinh ngẩn ra, cuống quít dùng tay xoa xoa nước mắt, khép dương cầm lại, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Đứa nhỏ này còn rất hướng nội, không muốn cùng người khác giao lưu, cũng không muốn dáng vẻ chật vật này của mình bị người nhìn thấy.

“Mạnh Tinh, tôi biết cậu không sao chép.” Thích Bạch Trà nói.

Bước chân Mạnh Tinh chợt ngừng.

Cậu xoay người nhìn về phía Thích Bạch Trà, thấp giọng nói: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói, là Tần Dĩ Nhu sao chép của cậu.”

Mạnh Tinh lắc đầu: “Không có khả năng, thời gian cô ấy ra ngạc quả thật là sớm hơn so với tôi... Chỉ là trùng hợp...”

Cậu vẫn luôn có thói quen lúc sáng tác sẽ nhốt mình trong phòng không để ý đến chuyện bên ngoài, căn bản không biết «Lưu Luyến» ở bên ngoài nổi tiếng từ nam ra bắc lại giống bản nhạc của mình như đúc.

Nhưng nói đúng ra, cậu cùng với Tần Dĩ Nhu đều không có cơ hội cho nhau xem nguyên phổ của bản nhạc. Đối phương sao có thể sao chép của cậu?

“Sao có thể là trùng hợp.” Thích Bạch Trà cười cười, trong mắt lại không có độ ấm.

Có một loại hệ thống giải trí tên Ca Hậu, có thể đạo tác phẩm chưa công khai của những nhân tài ưu tú, giành trước một bước công khai ra ngoài, phụ giúp ký chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Sau khi biết phong cách sáng tác của Tần Dĩ Nhu hay thay đổi cùng với tốc độ thành danh cực nhanh, Thích Bạch Trà liền biết hệ thống trong tay Tần Dĩ Nhu là cái loại mặt hàng gì. Chỉ sợ giọng nói ngọt ngào cùng với da thịt hoàn hảo của thân thể kia cũng đều là dùng hệ thống đổi được, xa không nói đến Dư Âm thanh âm thiên nhiên thuần túy, lại sao có thể so với âm thanh của hải yêu chân chính.

Chỉ là loại hệ thống này trực tiếp tước đoạt còn chưa đủ, giống như Mạnh Tinh vậy, bị người sở hữu hệ thống ảnh hưởng đến mức thay đổi nhân sinh, cần phải đòi lại một cái công đạo, để mọi thứ trở lại quỹ đạo nguyên bản.

Hệ thống là vật phẩm phi tự nhiên, làm việc không lưu lại dấu vết, những tác phẩm kia lại càng không có cách tìm hiểu nguồn gốc. Nhân loại không có căn cứ chứng minh Mạnh Tinh trong sạch, ngay cả bản thân cậu cũng trăm lần nghĩ không ra được.

Không sao, đây là chức trách của Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp