Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 2 – Chương 45: Ghi chép


2 năm

trướctiếp

Lúc từ buồng vệ sinh đi ra Thích Bạch Trà dựa vào trước ngực Phó Minh Dã thấp thấp thở gấp, trong mắt ngập nước, đuôi mắt nhiễm hồng.

Hình ảnh này thật sự khiến người liên tưởng. Không biết còn tưởng rằng Phó đại tổng tài phát rồ, không màng Thích Bạch Trà bị trọng thương, cùng người ở trong phòng vệ sinh náo loạn một phen.

Đương nhiên trên thực tế Phó tiên sinh cũng không có Tró như vậy.

Ở mà nói như vậy cũng khá giống.

Ngay từ đầu Thích Bạch Trà rất mờ mịt, hỗ trợ là có ý gì? Loại việc này chẳng lẽ còn có thể làm hộ sao?

Việc kế tiếp Phó tiên sinh làm, hắn vạn lần không thể lường được.

Phó tiên sinh hạ thấp giọng, nói một chữ.

“Suỵt ⸺⸺”

Thích Bạch Trà: “...”

Tốt, hắn biết ý của cái này tuyệt đối không phải bảo hắn đừng lên tiếng.

Dù gì cũng sinh hoạt ở xã hội nhân loại lâu như vậy, Thích Bạch Trà cũng từng nhìn thấy một ít hình ảnh. Như là trên đường cái có một đôi mẹ con đang đi, nhóc con đột nhiên nghẹn tiểu, bên cạnh lại không có nhà vệ sinh công cộng, người mẹ sẽ mang đứa nhỏ đi đến một góc giải quyết, miệng nói ra chính là cái từ này.

Thích Bạch Trà mỗi lần gặp loại trường hợp này đều sẽ lễ phép tránh đi, nhưng thính lực tốt, vẫn có thể nghe thấy âm thanh.

... Phó tiên sinh đây là coi hắn như thiếu nhi, không, trẻ sơ sinh sao?!

Da thịt tuyết trắng cả người thanh niên đều biến thành màu hồng phấn như tôm luộc, hết sức ngon miệng mê người.

Mu bàn chân hơi hơi căng thẳng, ngón chân bụ bẫm xấu hổ cuộn tròn lại, xấu hổ đến mức có thể đào ra một tòa bệnh viện dưới chân.

“Đủ rồi... trở về đi.” Thích Bạch Trà như không còn sức lực nói.

Phó Minh Dã nhíu mi: “Nhưng em còn chưa có ra mà.”

Thích Bạch Trà mặt vô biểu tình: “Không bằng anh ném em vào đi.”

Nhét hắn vào bồn cầu xả nước luôn đi. Thói ở sạch tính là cái gì, mất mặt mới là chuyện lớn.

“Để anh nghĩ cách khác.” Phó Minh Dã suy tư một lát, đột nhiên nói: “Có rồi.”

“Cái gì có...” Thân thể Thích Bạch Trà cứng đờ, hạ giọng: “Anh đừng chạm vào... Không phải đi WC sao? Anh đây là muốn... ưm.” Hắn khó nhịn mà phát ra một tiếng than nhẹ từ trong cổ họng.

Phó Minh Dã hôn hôn vành tai đỏ bừng của hắn, trấn an nói: “Hôn nơi này có thể kích thích bài tiết nước tiểu.”

“Anh sao lại... Biết cái này?”

Phó Minh Dã: “Khụ.”

Cũng không thể nói trong quá trình học tập trước kia nhìn thấy đủ loại cách chơi, trong đó liền có phương diện này...

Nhưng y chưa từng dùng ở trên người Trà Trà. Trà Trà thích sạch sẽ, hắn cũng không có hứng thú với mấy thứ như thế.

Trước mắt là bất đắc dĩ.

“Phó tiên sinh, dừng lại... xin anh đó.” Giọng Thích Bạch Trà mang theo âm mũi, có kích thích từ sinh lý cũng có chút tâm lý vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Vừa rồi còn cùng phương pháp như làm với trẻ sơ sinh để giúp hắn, đảo mắt liền thành cảnh thiếu nhi không nên nhìn, như thế này cũng quá sức chịu đựng của hắn rồi.

Ánh mắt Phó Minh Dã tối đi: “Nhanh nào.”

Người yêu ở trong ngực mình nở rộ, Phó Minh Dã cũng nhẫn đến khó chịu. Nếu là đổi thành trước đây, hắn đã sớm cùng Thích Bạch Trà lăn lên giường lớn ở nhà, chuyện gì cần làm đều phải làm.

Nhưng hiện tại không thể. Vết thương mới của Trà Trà chưa lành, lại thêm thương mới.

Cho nên Phó Minh Dã chỉ là trầm mặc mà hỗ trợ.

Không biết qua bao lâu, một cỗ nước lạnh rốt cuộc tí tách tí tách chảy ra.

... So với nước trong bồn cầu còn sạch sẽ hơn.

Thích Bạch Trà nhắm mắt lại, cắn môi, hận không thể phong bế ngũ cảm, căn bản không muốn nghe thấy thanh âm kia.

Hôm nay tuyệt đối là ngày hắn mất mặt nhất đời này, quả thực khiến hắn hoài nghi thần sinh.

Thứ hắn bắt chước chảy ra chỉ là nước trong suốt, là loại hương vị ngọt lành còn có thể uống được, chỉ mong dùng một loại hỗn hợp chất lỏng khác, Phó tiên sinh không nhìn ra sơ hở.

Phó Minh Dã đương nhiên không nhìn ra sơ hở.

Kể cả là Thích Bạch Trà thật sự biến ra bảy sắc cầu vồng, thì Tà Thần đại nhân không dính khói lửa nhân gian chỉ sợ cũng không phát hiện có gì không thích hợp.

Nhìn thấy thanh niên rốt cuộc cũng giải quyết được, Phó Minh Dã cũng nhẹ nhàng thở ra, ấn xả nước, giúp Thích Bạch Trà kéo quần, lại đi đến bồn rửa tay rửa sạch tay.

Sau đó ôm ngang người ra ngoài.

Cuối cùng cũng thoát khỏi tư thế thẹn đến sắp ngất, cả người Thích Bạch Trà đều bủn rủn.

Bây giờ cả người hắn đều là hoảng hốt.

Cảm giác giới hạn cuối cùng lại đột phá thêm một tầng.

Vừa lên giường Thích Bạch Trà liền kéo chăn trùm qua đầu.

Phó Minh Dã xốc chăn lên: “Không được buồn hỏng người đâu em nhé.”

Hai mắt Thích Bạch Trà thất thần, một hồi lâu mới một lần nữa nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt.

Hắn bất mãn nhìn chằm chằm Phó Minh Dã: “Anh thật quá đáng.”

Phó Minh Dã dở khóc dở cười: “Anh là vì giúp em.”

“Chính là anh quá mức.” Hai mắt mỹ nhân còn đang ngập tràn nước mắt sinh lý, sương mù mênh mông, lúc nói chuyện như đang lên án, nhìn qua như vừa bị người ta bắt nạt.

“Được rồi, là anh quá mức.” Phó Minh Dã thở dài: “Nhưng chỉ sợ ngày mai còn phải tiếp tục quá mức.”

Thích Bạch Trà khiếp sợ ôm chặt gối đầu: “Còn nữa?!”

Thể nghiệm kia, một lần đủ để hắn suốt đời khó quên.

“Gãy xương lại không thể một tuần liền khỏi. Em bây giờ ngay cả tự mình xuống giường đi lại cũng không được.” Phó Minh Dã nói: “Chẳng lẽ một tuần em chỉ vào WC có một lần?”

Thích Bạch Trà: “...”

Thanh niên lại cái kéo chăn, che khuất vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Trước lạ sau quen, Tuyết bảo bảo, không cần phải thẹn thùng, you can do it!!!

Thích Bạch Trà chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại xốc chăn lên, ngồi dậy rầu rĩ nói: “Nghe anh.”

“Lúc này mới ngoan.” Phó Minh Dã đứng dậy: “Anh đi múc nước cho em rửa mặt lau mình.”

Thích Bạch Trà theo phản xạ nói: “Có thể rửa mặt, lau mình thì không cần đi?”

Căn bản là hắn sẽ không bẩn.

Hiện tại hắn đối với việc Phó tiên sinh tiếp xúc thân mật có chút sợ hãi.

Chủ yếu là thể nghiệm vừa rồi ở trong nhà vệ sinh thật sự là quá... Khó lòng giải thích.

Phó Minh Dã ngạc nhiên nói: “Gãy xương liền trị hết luôn cả thói ở sạch của em rồi sao?”

Thích Bạch Trà gãi gãi gối đầu, khắc chế xúc động ném nó lên mặt Phó Minh Dã: “Anh vẫn là đi múc nước đi.”

...

Phó Minh Dã bưng chậu rửa mặt chứa đầy nước đặt lên ghế. Thích Bạch Trà hơi ngửa mặt, tùy ý Phó Minh Dã lau cho hắn.

Phó Minh Dã tinh tế dùng khăn lông miêu tả lại ngũ quan tinh xảo của thanh niên, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ không tì vết.

Thật xinh đẹp.

Sao lại có người có thể nhẫn tâm xuống tay với Trà Trà xinh đẹp như vậy.

Hắn là tà ác của thế gian này hoá thành còn có thể bị một cái liếc mắt của Trà Trà bắt được, sao lại có kẻ lỡ thương tổn Trà Trà?

Phó Minh Dã tưởng tượng xong tâm tình liền không xong.

Động tác cẩn thận tránh đi miệng vết thương của Thích Bạch Trà, thay người kia lau thân thể.

Ánh mắt chạm đến cánh tay bó thạch cao, Phó Minh Dã thu mắt: “Bây giờ còn đau phải không?”

Thích Bạch Trà nói: “Không đau.”

Từ lúc hắn tỉnh lại liền không cảm giác được đau đớn nữa, ban ngày nói đau càng nhiều là tủi thân ở trong lòng.

“Ai làm em bị thương?” Phó Minh Dã rốt cuộc dò hỏi: “Hôm nay anh gọi điện thoại cho hiệu trưởng, ông ấy nói chiều nay em xin nghỉ. Em xin nghỉ đến tòa nhà kia làm gì?”

Thích Bạch Trà đã nghĩ đến sau khi bị phát hiện sẽ tránh không khỏi vấn đề này, sớm chuẩn bị một lý do hoàn hảo để thoái thác.

Tóm lại chuyện về Ma Vương mà nói ra chính là thiên phương dạ đàm, hắn chỉ có thể tận lực hợp lý hoá chuyện xưa mà thôi.

(Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những chuyện lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công)

Thích Bạch Trà nói: “Em vốn muốn xin nghỉ đi tìm anh.”

“Tìm anh?”

“Đúng vậy, bỗng nhiên muốn gặp anh.” Thích Bạch Trà nói: “Chỉ là không nghĩ tới nửa đường bị người ta đánh hôn mê, tỉnh lại liền ở trong căn nhà kia. Phương Nhã Nhi và người đại diện của cô ấy cũng hôn mê bất tỉnh. Sau đó gã xoay người nhìn em, trên mặt mang mặt nạ, liền tiến lại đánh em hôn mê... em không biết gã trông như thế nào.”

Pascal đã chết, chuyện này ở nhân loại chỉ có thể trở thành án treo.

Phó Minh Dã hỏi: “Hắn mang mặt nạ gì em?”

Thích Bạch Trà dừng một chút, nói: “Mặt nạ của ác ma.”

Pascal là ác ma chân chính.

Thích Bạch Trà không thạo nói dối, đặc biệt không thạo nói dối Phó tiên sinh, hắn chỉ có thể nói nhiều như vậy.

Phó Minh Dã như suy tư gì gật gật đầu.

“Lúc anh gọi điện thoại cho em...”

“Di động vừa lúc rơi trước mặt em.” Thích Bạch Trà nói: “Lúc ấy gã dùng gậy đánh em...”

“Đừng nói nữa.” Phó Minh Dã nắm chặt nắm tay: “Anh nhất định sẽ tìm ra gã.”

-

Thích Bạch Trà nằm viện, Phó Minh Dã thân là người nhà người bệnh đương nhiên là có giường bên cạnh. Nhưng mà đêm nay Phó tiên sinh không ngủ trên giường, mà là canh giữ ở mép giường Thích Bạch Trà nhìn hắn đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Thích Bạch Trà tỉnh rất sớm, thấy Phó tiên sinh ghé vào mép giường, mặt lộ vẻ mệt mỏi, ngủ thật sự an tĩnh.

Y ở mép giường canh một đêm.

Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn một lát, không nhịn được quấy rầy.

Phó Minh Dã rất mau đã mở mắt ra, lộ ra tươi cười với hắn: “Trà Trà, chào buổi sáng.”

Y sẽ không chỉ vì không ngủ được mà lộ vẻ mệt mỏi, tối hôm qua y vừa canh giữ bên cạnh, vừa âm thầm điều động tà khí đuổi theo điều tra hung thủ. Tà khí trong thiên hạ tuỳ y sử dụng, thân là hung thủ càng sẽ không thiếu tà niệm, đáng lẽ y phải tìm được.

Đáng tiếc không thu hoạch được gì, hung thủ thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Mãi cho đến hừng đông, Phó Minh Dã mới ghé vào mép giường nghỉ ngơi một lát.

Thích Bạch Trà cũng cười cười: “Chào buổi sáng.”

Hôm nay thật là vừa tỉnh đã bị Phó tiên sinh làm cho cảm động.

Câu tiếp theo của Phó Minh Dã chính là: “Muốn đi WC sao?”

Thích Bạch Trà: “...”

Hån lại hết cảm động.

...

Rửa mặt buổi sáng qua đi, Thích Bạch Trà ngồi trên giường dùng bữa sáng.

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người gõ, vài người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, đầu tiên là chào hỏi Phó Minh Dã, sau đó nhìn về Thích Bạch Trà trên giường bệnh.

“Chào ngài, Thích tiên sinh, chúng tôi là người của Cục Công An, muốn ghi chép một chút sự việc ngày hôm qua.”

Phó Minh Dã báo án không hề che giấu, cảnh sát biết người báo là hắn, do đó biết còn có một sát biết người báo là hắn, do đó biết còn có một người bị hại là Thích Bạch Trà cũng không kỳ quái.

Hôm qua Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân cũng đã đã làm ghi chép, Thích Bạch Trà bởi vì bị thương cần phải tĩnh dưỡng nên cảnh sát mới chờ đến hôm nay.

Trong đó cũng có một phần ý tứ do Phó Minh Dã hy vọng Thích Bạch Trà nghỉ ngơi một chút. Từ trước đến nay y vẫn luôn bảo vệ Thích Bạch Trà, hôm qua trên mạng ồn ào truyền tin tức Phương Nhã Nhi bị bắt cóc cũng từ đầu tới đuôi không hề xuất hiện hình ảnh của Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà lễ phép gật đầu: “Mời ngồi.”

Cảnh sát cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người yêu thần bí trong truyền thuyết của Phó tổng, không ngờ tới là dưới tình huống như thế này, quả nhiên là phong hoa vô song.

Tuy nhiên, công việc còn ở phía trước, bọn họ đều tạm thời thu hồi tâm tư hóng hớt, chuyên tâm điều tra vụ án.

Lý do thoái thác của Thích Bạch Trà nói với cảnh sát với lý do hôm qua nói với Phó Minh Dã không khác lắm, cơ bản là thuật lại một lần. Đối với vấn đề của cảnh sát trả lời cặn kẽ đến một giọt nước cũng không lọt, đương nhiên cũng không thể cung cấp được manh mối hữu dụng gì.

Hắn vô tình lãng phí thời gian bọn họ phá án, nhưng hắn chỉ có thể nói dối. Kiện án cấp bậc Ma Vương là chức trách của thần minh, nhân loại không thể tham gia vào.

Cảnh sát vừa làm ghi chép vừa gật đầu, lúc nghe thấy mặt nạ ác ma liền lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.

Ngày hôm qua bọn họ có đến dò hỏi Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân, gặp được một tình huống hết sức kỳ quái.

Phương Nhã Nhi vốn nên vì xảy ra việc ngoài ý muốn phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng lại không biết vì sao cùng người đại diện xuất hiện ở biệt thự cao cấp vùng ngoại ô, hôn mê ở đó.

Thân thể hai người đều không đáng ngại, chỉ có trạng thái tinh thần không tốt lắm, vẫn luôn nói kẻ bắt cóc hai người là ác ma, có sừng dài và đôi cánh màu đen, gã còn muốn rút linh hồn bọn họ làm giao dịch.

Lời nói như thế này rõ ràng là dưới tinh thần bất ổn mới nói ra được, dù là ai cũng khó có thể tin.

Vụ án nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.

Hiện tại Thích Bạch Trà nói hung thủ mang mặt nạ ác ma, cảnh sát mới hiểu được. Đại khái là Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân kinh hách quá độ, mới hình dung hung thủ mang mặt nạ thành ác ma thực sự.

Lúc này mới coi như qua đi.

Thích Bạch Trà hỏi: “Hiện tại có người nào hiềm nghi không?”

“Kẻ tình nghi tạm thời không có. Nhưng mà có một người có nghi vấn liên quan.”

“Vậy sao?”

“Người này anh có quen không?” Cảnh sát đưa ra một tấm ảnh.

Trần Thi Diệu.

Cảnh sát hơi trẻ tuổi một chút nghĩ sao nói vậy nói: “Cô ta là thế thân của Phương Nhã Nhi,nhưng trước đây bởi vì từng bịa đặt bôi đen Phương Nhã Nhi nên bị huỷ hợp đồng, có mâu thuẫn với Phương Nhã Nhi vì vậy mà có lý do gây án. Cùng ngày phát án, Phương Nhã Nhi vốn nên nằm ở bệnh viện lại xuất hiện ở hiện trường vụ án, Trần Thi Diệu lại xuất hiện ở trên giường bệnh của Phương Nhã Nhi. Hộ sĩ mỗi một giờ sẽ kiểm tra phòng một lần, chúng tôi hoài nghi cô ta giả bộ Phương Nhã Nhi qua giờ kiểm tra phòng để hung thủ có thêm thời gian...”

Cảnh sát bên cạnh nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho cậu cảnh sát trẻ: Chứng cứ vô cùng xác thực trước tiên đừng để lộ ra nhiều như vậy.

Cậu cảnh sát hậm hực im miệng.

Thích Bạch Trà lắc đầu: “Không quen biết.”

Cảnh sát có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Được, chúc anh sớm ngày bình phục.”

Thích Bạch Trà: “Đi thong thả.”

Chuyện này đổ lên đầu Trần Thi Diệu thật đúng là rất vô tội, cô ta chỉ là đột nhiên bị đổi về thân thể, cũng không tham dự bắt cóc gì đó.

Nhưng cô ta lại thực sự không vô tội, còn chính là đầu sỏ gây ra sự kiện này.

Pascal không phải là đổi chỗ linh hồn của hai người mà là thay đổi hình dạng của Phương Nhã Nhi và Trần Thi Diệu, biến mặt hai người thành mặt của đối phương.

Sau đó lại thi pháp đổi vị trí hai người. Vì thế Phương Nhã Nhi bị đổi mặt vào căn phòng của Trần Thi Diệu thuê, Trần Thi Diệu có được dung mạo của Phương Nhã Nhi lại xuất hiện ở nhà Phương Nhã Nhi. Cô ta không có ký ức của Phương Nhã Nhi, sợ bị người đại diện phát hiện ra sơ hở, cố ý ngã cầu thang để bị thương đầu là có thể để tất cả mọi thứ không thích hợp thành nhớ không rõ qua loa lấy lệ là được.

Chưa từng ngoài ý muốn, ngay từ đầu chính là một hồi âm mưu.

Hiện tại Pascal đã chết, hai người cũng không phải trở lại thân thể của mình, mà là biến trở về dung mạo của chính mình.

Cho nên mọi người mới phát hiện Trần Thi Diệu ở trên giường bệnh, lại phát hiện Phương Nhã Nhi ở biệt thự cao cấp.

Trần Thi Diệu trong lúc vô ý lại thay Pascal đội cái nồi này, cô ta không thể giải thích tại sao khi Phương Nhã Nhi xảy ra chuyện cô ta lại xuất hiện trên giường bệnh của Phương Nhã Nhi. Có vết nhơ muốn tẩy cũng rất khó, huống chi cô ta còn có tiếng xấu ác ý bịa đặt, dù cho chứng cứ không đủ không thể bắt được, thanh danh sau này cũng sẽ không quá tốt đẹp.

Cái này cũng coi như là cái giá cô ta phải trả đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp