Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 1 – Chương 8: Lịch sử


2 năm

trướctiếp

Phó Minh Dã lái xe đến nơi đỗ xe chuyên dụng dưới lầu công ty, vừa xuống xe liền có một đám bảo tiêu mang kính râm mặc tây trang phô trương thanh thế đến đón, nhìn qua rất có phong cách.

Nhìn thấy Phó Minh Dã mở cửa xe ra, đáy lòng mọi người đồng loạt phát lạnh.

Bảo tiêu khom lưng cung kính nói: “Phó tổng.”

Phó Minh Dã mặt vô biểu tình trong đám người vây quanh bước nhanh vào văn phòng, đem hình tượng tổng tài mặt lạnh đắp nặn đến thập phần nhập tâm.

Tà Thần chưa bao giờ thích hơn người, y chỉ thích một người là Trà Trà mà thôi.

Cùng lúc đó trong công ty, một đám nhân viên đang chen chúc dán mặt lên cửa sổ pha lê, khẩn trương quan sát tình huống dưới lầu.

Đây là thời điểm tổng tài đi làm, bọn họ phải cẩn thận điều tra xem xét, điều này chính là điều kiện quyết định bọn họ có thể vui sướng mà vượt qua một ngày làm việc hay không.

“Thế nào thế nào?” Nhân viên phía sau chen không nổi liều mạng nhảy lên hỏi: “Phó tổng hôm nay tâm tình có tốt không?”

“Hình như không tốt lắm.” Một nhân viên nữ mới đến không lâu do dự nói: “Mặt mày lạnh tanh, dọa chết tui rồi.”

Những người khác sốt ruột nói: “Nói trọng điểm!”

Phó tổng làm gì có ngày nào mặt không lạnh? Có thể nói là diễm vương sống trong công ty.

Một nhân viên thâm niên trong công ty lập tức nói trọng điểm: “Phó tổng hôm nay lái Porsche đi làm!”

Mọi người kinh hãi, sắc mặt nhanh chóng xám xịt.

Phó tổng hôm nay phiền muộn.

Phó tổng phiền muộn, toàn nhân viên sẽ xong đời.

“Xong rồi xong rồi xong rồi, hôm nay tôi không dám vào văn phòng Phó tổng đâu! Tiểu Trương, cậu giúp tôi đem phương án này giao cho Phó tổng đi, nói là cậu viết cũng được, không sao cả.”

“Ý anh là em thay anh lãnh công trạng sao? Hay là anh muốn em thay anh đi tìm chết!!”

Trong công ty người làm việc lâu một chút đều có thể lấy ra một bộ kinh nghiệm về tâm tình vị tổng tài này. Tuy rằng Phó tổng của bọn họ hỉ nộ không hiện ra mặt, vạn năm đều là trưng ra cái mặt than, ngẫu nhiên có cười một chút cũng là lạnh lùng như muốn giết người, nhưng tâm tình của Phó tổng cũng rất dễ suy đoán.

Bởi vì y sẽ đổi xe!

Phó tổng lái Rolls-Royce, nghĩa là tâm tình y bình tĩnh, thường như thế cả ngày sẽ không phát sinh chuyện gì.

Phó tổng lái Lamborghini hoặc Ferrari, chính là tâm tình đang nhẹ nhàng sung sướng. Cả ngày hôm đó công ty sẽ tràn ngập bầu không khí vui vẻ, bởi vì Phó Tổng vui vẻ có thể thăng chức, tăng lương, tăng tiền thưởng cuối năm.

Phát sinh loại tình huống này đều là bởi vì Phó Minh Dã cùng vợ nhỏ nhà mình tiến hành vận động buổi sáng, mang theo tâm tình tốt đẹp đến công ty.

Nếu lái Porsche hoặc Maserati, nghĩa là trong lòng Phó tổng phiền hà hoặc tức giận. Lúc này tốt nhất là không nên làm phiền y, lần trước có một vị trưởng phòng ngày đó không có mắt vì việc nhỏ mà đi vào, ngày hôm sau đã bị sung quân Châu Phi đào quặng, nhân viên bình thường mà phạm sai lầm còn có khả năng phải cuốn gói ra đi.

Lần trước Phó Minh Dã rầu rĩ không vui, bởi vì Thích Bạch Trà quên không hôn chào buổi sáng mình.

Nếu lái Mercedes chạy băng băng... vậy xong rồi, Phó tổng sẽ tiến vào trạng thái khổ sở tự bế, cả ngày cũng không phản ứng với ai, rầu rĩ đến mức như là sắp đi tham dự lễ tang đến nơi.

Nhưng Phó Minh Dã cơ hồ đã lâu không chạy Mercedes rồi, duy nhất một lần là bởi vì ngày hôm trước tan tầm nhìn thấy tấn nghi đội, tiện đà nhớ đến sinh mệnh nhân loại yếu ớt lại liên tưởng đến sau này mất đi Trà Trà... Đó là lần đầu tiên y ý thức được sinh mệnh con người và Thần linh chênh lệch lớn như thế, thương tâm một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn khổ sở vô cùng, làm cho Thích Bạch Trà khó hiểu không thôi.

“Đều tập trung ở chỗ này làm gì thế!” Nữ nhân viên một thân chính trang, khuôn mặt nghiêm khắc lạnh giọng quát lớn: “Phó tổng sắp đến, còn không nhanh quay trở lại vị trí cẩn thận làm việc!”

Nhóm nhân viên giật mình, quay trở lại vị trí làm việc: “Vâng, chị Linda!”

Linda lại dẫm lên giày cao gót, xụ mặt rời đi.

Một thanh niên đi phía sau tay ôm một đống văn kiện cẩn thận nói: “Chị Linda, Phó tổng anh ấy... đáng sợ như vậy sao?”

Linda liếc nhìn trợ lý mới: “Ngày đầu tiên làm việc của cậu lại rơi đúng vào ngày Phó tổng tâm tình không tốt, lát nữa đừng run tay làm đổ ly nước là được.” Phó tổng khí thế lãnh ngạnh đến cô cũng phải e dè nữa là người trẻ tuổi mới ra đời này.

Ngụy Tùng Nam cười cười: “Em nhất định biểu hiện thật tốt.” Hắn dừng một chút, có chút đắc ý nói thêm một câu: “Em pha cà phê rất ngon.”

Câu này lại như là vẽ rắn thêm chân. (nói thừa)

Linda nhăn mày lại: “Quên không nói, Phó tổng không uống cà phê, chỉ uống bạch trà.”

Yêu ai yêu cả đường đi, Phó Minh Dã yêu tất cả các loại Bạch Trà.

Ngụy Tùng Nam sửng sốt, khó xử nói: “Em không biết pha tr...”

“Học trong vòng ba ngày.” Linda tiếp tục bước về phía trước không quay đầu lại: “Công việc này bên ngoài có rất nhiều người muốn làm.”

Ý là, nếu học không xong sẽ thay đổi người.

Ngụy Tùng Nam cắn răng: “... Vâng.”

Mụ già, hiện tại cứ kiêu căng ngạo mạn đi, chờ ta trở thành phu nhân tổng tài rồi, xem ta có cho mụ cuốn gói khỏi chỗ này hay không! Hắn oán hận suy nghĩ.

Linda không nói nữa, tiến lên đón Phó Minh Dã.

Linda là thư ký và trợ thủ đắc lực của Phó Minh Dã, là một phụ nữ mạnh mẽ, có năng lực và tận tâm với sự nghiệp của mình, ngày thường sẽ giúp Phó Minh Dã xử lý công việc ở công ty.

Linda tuy làm việc kiên quyết như sấm rền gió cuốn, nhưng không phải người không nói lý, đối với nhân viên mới nhận chức cô đều sẽ chỉ điểm vài câu, nên được nhân viên trong công ty rất kính nể.

Phó Minh Dã ban đầu chỉ muốn làm một tổng tài an nhàn, trước đây muốn lấy Phó thị chỉ vì muốn có đủ vốn liếng để theo đuổi Trà Trà, cho Trà Trà có cuộc sống tốt đẹp nhất mà thôi. Y căn bản là lười xử lý mấy việc vặt vãnh lung tung rối loạn của nhân gian, không bằng dùng thời gian nhiều một chút bầu bạn với Trà Trà.

Sở dĩ vẫn kiên trì mỗi ngày đi làm, tan tầm đương nhiên không phải là lãng phí thời gian ở công ty xử lý công vụ, mà là một mình ở văn phòng xử lý kỳ nguyện của con người cùng với tìm phương pháp làm cho người thường trường sinh bất lão.

Trước khi thành công, mấy việc này không tiện để cho Trà Trà biết được.

Thần tới nhân gian đi một chuyến, vốn định nhìn một chút liền trở về, sau lại vì một người ở lại, làm hết mọi việc cũng chỉ vì người kia.

Hôm nay Phó Minh Dã phiền muộn, cũng bởi vì giấc mơ kia kích thích đến y.

Y muốn mau chóng tìm được phương pháp để Trà Trà có thể trường sinh bất lão.

-

Lễ tân: “Phó tổng.”

Nhân viên công ty: “Phó tổng.”

“Phó tổng.”

“...”

Phó Minh Dã bước vào tòa nhà văn phòng, đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài đi lên tầng 16 là tầng làm việc của mình. Dọc theo đường đi không ngừng có nhân viên công ty hướng y gật đầu chào hỏi, lại không dám chớp mắt thở phào nhẹ nhõm sau khi y đi qua.

“Phó tổng.” Vừa lên lầu 16, Linda liền nghênh diện chào hỏi.

Phó Minh Dã lạnh lùng không đáp lại, lập tức đi về phía văn phòng tổng tài.

Ngụy Tùng Nam ở ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Phó Minh Dã liền ngắm đến ngây người.

Hắn là một mau xuyên giả (người xuyên không), nhiệm vụ chính là ở mỗi thế giới công lược một nhân vật được hệ thống chỉ định, đến khi xoát đủ độ hảo cảm thì tự sát rồi đi đến thế giới tiếp theo.

Vốn dĩ lúc biết được mục tiêu công lược của thế giới này hắn còn rất bất mãn, một tổng giám đốc công ty 32 tuổi đã mất vợ mà thôi. Tuy rằng lớn lên phong độ miễn cưỡng cũng coi như nhân trung long phượng, nhưng nếu so với những người đàn ông hắn từng công lược trước kia vẫn là thua xa.

Nhưng không nghĩ tới lúc chân chính chính đi vào thế giới này, tra tư liệu về Phó Minh Dã trên Baidu, Ngụy Tùng Nam liền hoàn toàn luân hãm.

Người đàn ông diện mạo tuấn mỹ tuyệt luân này là ai? Sao lại không giống với ảnh chụp hệ thống cung cấp? Hơn nữa mới 27 tuổi?

Hắn đi qua nhiều thế giới, tự xưng là nhìn đàn ông ưu tú đến quen mắt, vẫn là trong nháy mắt bị hạ gục bởi Phó Minh Dã.

Nhìn ra cả Trung Quốc, không một người đàn ông nào giàu có như Phó Minh Dã mà đẹp trai trẻ tuổi được như anh ta, không một người đẹp trai trẻ tuổi nào có thể giàu có bằng anh ta, quả thực là con rể số một trong lòng các bậc phụ huynh.

Hắn vội vàng hỏi hệ thống chuyện là như thế nào, hệ thống cũng ấp úng không trả lời được, cuối cùng chỉ nói là truyền tống tư liệu ra bug (lỗi), tiến hành sửa lại một lần nữa.

Ngụy Tùng Nam mang theo ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn đến Phó Thị với mục đích rõ ràng, chính là muốn câu dẫn Phó Minh Dã.

Chỉ tiếc tư liệu xuất hiện lệch lạc, Phó Minh Dã ở thế giới này không mất vợ. Một năm trước y cùng người yêu đồng giới tiến hành hôn lễ làm oanh động toàn cầu, nhưng vì bảo vệ người yêu, một tấm ảnh chụp cũng không hề bại lộ trước mắt công chúng.

Hệ thống âm thầm nghi hoặc, nó nhớ vợ của Phó Minh Dã rõ ràng là nữ mà... Bản chất người này là một tên gay đi lừa hôn, sao bây giờ đột nhiên lại biến thành người yêu đồng giới.

Thế giới này chỗ nào cũng lộ ra điều không thích hợp. Hệ thống không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể bảo trì trầm mặc, nhìn ký chủ nhà mình tự tin đến u mê.

Kết hôn thì sao? Ngụy Tùng Nam tự tin suy nghĩ, hắn cũng không phải chưa từng đoạt lấy người đã có vợ.

Chưa từng có đàn ông hắn công lược không được.

Nắm được tâm của một đám đàn ông tốt, đem bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay, nhìn bọn họ vì hắn chết đi mà đau đớn, chính là thứ tốt nhất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của Ngụy Tùng Nam.

Ác niệm mãnh liệt như vậy, rõ ràng truyền đến lỗ tai Phó Minh Dã đi phía trước.

Cái dị thế hồn phách kia đang mơ ước có được y.

Phó Minh Dã liếc mắt một cái liền nhìn thấu người phàm đến từ dị thế, trên người còn mang theo một loại gọi là Công Lược hệ thống là sản phẩm công nghệ cao, người nọ đại khái chính là dựa vào thứ này mở ra một lỗ hổng thời không để nhảy chuyển thế giới.

Nhưng y không thèm để ý chút nào.

Người thường đối với thần minh chỉ là con kiến.

Ngay cả sản phẩm công nghệ cao đi nữa, trong mắt Thần cũng chỉ là đồ chơi cấp thấp. Phó Minh Dã là Thần của thế giới này, không có nghĩa y không biết còn có thế giới khác tồn tại. Thần minh cường đại thậm chí có thể tay không xé rách thời không.

Nhưng mà cũng không có vị thần nào muốn làm việc tốn công vô ích này. Thần minh tự tiện đi đến các thế giới khác sẽ bị ý thức thế giới bài xích, cũng sẽ trở thành kẻ địch của thần minh thế giới kia. không có vị thần nào thích thần minh của dị thế xâm nhập lãnh địa của mình cả.

⸺⸺ Chứ không phải bởi vì Tà Thần đại nhân còn chưa cường đại đến mức có thể xé rách thời không đâu!

Nếu như y có thể cường đại đến mức đó, thì liền có thể bỏ qua pháp tắc, không cần chịu giới hạn của thế giới này “người thường không thể trường sinh”.

Chịu tự nhiên pháp tắc hạn chế, thần không thể tạo ra lỗ hổng thời không, bằng không sẽ chịu thiên phạt, ngủ say mấy vạn năm. Thần thậm chí là phải phụ trách tu bổ lỗ hổng, đuổi đi hồn phách đến từ dị thế, giữ gìn an ổn cho thế giới.

Đây là chức trách của thần minh.

Chỉ là Tà Thần đại nhân lười không muốn động.

Y không có tinh thần trượng nghĩa mãnh liệt như vậy, vị khách không mời mà đến này có gây ra sóng gió gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn và Trà Trà, y sẽ không thèm để ý tới.

Y dừng chân lại, quay đầu hỏi Linda: “Người này là trợ lý mới tới?”

Trong lòng Ngụy Tùng Nam mừng như điên, Phó Minh Dã nhanh như vậy đã chú ý tới hắn sao?

Mị lực của hắn quả nhiên không thể ngăn cản.

Ngụy Tùng Nam trong lòng vui sướng, tiến lên một bước nói: “Phó tổng chào ngài, em là Ngụy...”

“Đổi người khác.” Phó Minh Dã đánh gãy lời hắn, nhàn nhạt nói: “Người này tôi không thích.” Sau đó xoay người vào văn phòng.

Ngụy Tùng Nam đứng im tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng vì xấu hổ.

Linda cũng không hiểu ra sao. Phó tổng lúc tâm tình không tốt tuy rằng có lúc sẽ đổi cấp dưới, nhưng đều là nói có sách mách có chứng, chưa bao giờ vô duyên vô cớ nhằm vào người.

Chỉ có thể nói nhân vật mới này vận khí không được tốt đi, đến đúng lúc Phó tổng nổi nóng.

“Cậu rời đi đi.” Linda tuy rằng đồng tình, khá thương cảm nhưng không giúp gì được.

Hốc mắt Ngụy Tùng Nam đỏ lên: “Chị Linda, chị có thể hướng Phó tổng cầu tình được không, hãy cho em thêm một cơ hội...”

Linda có chút do dự.

“Mười phút sau còn chưa đổi trợ lý.” Thanh âm bình tĩnh của Phó Minh Dã truyền tới: “Tôi không ngại thư ký cũng đem đổi luôn đâu.”

Linda quyết đoán nói: “Mời cậu lập tức đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Ngụy Tùng Nam: “...”

-

Thích Bạch Trà tiến vào phòng học, học sinh liền sôi nổi reo lên: “Thầy thích, Trang Tĩnh Y hôm nay không đi học ạ!”

“Trang Tĩnh Y không sao rồi.” Thích Bạch Trà báo bình an cho học trò: “Em ấy hôm nay xin nghỉ.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?” Nhóm học sinh tò mò hỏi.

“Bị lưu manh bắt cóc, may mà không xảy ra việc gì, cũng đã giải quyết xong rồi, sau này khi em ấy đi học cũng đừng hỏi chuyện.” Thích Bạch Trà chỉ nói vài câu: “Hiện tại bắt đầu học bài.”

Giáo viên 8 giờ rưỡi đi làm. 8 giờ 40 vào tiết một, trước đó, học sinh đều đã ăn sáng, tập thể dục.

Thích Bạch Trà có đôi khi cảm thấy học sinh thời hiện đại thật vất vả, thức khuya dậy sớm, múa bút thành văn, bài tập chồng chất như núi.

Nhưng nghĩ lại những câu chuyện thời cổ đại đục vách tường mượn ánh sáng ngày xưa, lại cảm thấy hóa ra xưa nay đều là như thế.

Trước kia hài tử nhà nghèo không thể đi học, chỉ có công tử quý tộc mới có thể đọc sách biết chữ, sau đó tầng lớp bình dân cũng gian khổ học tập đọc sách, viết chữ mười năm thi đậu công danh, nữ tử vẫn chưa thể đi học. Lại đến thời dân quốc, rầm rộ sáng lập trường học tư thục cho phụ nữ, cho đến bây giờ cả trai lẫn gái đều có thể ngồi trong một phòng học cùng nhau đọc sách, học tập... Loại biến ảo thời đại này, chỉ có thể là chính mắt nhìn thấy, tự mình thể nghiệm.

Hắn may mắn được chứng kiến sự thay đổi của thế giới này.

“Giở sách giáo khoa đến trang 42, bài học hôm nay chính là...” Câu nói của Thích Bạch Trà dừng một chút.

Là cố nhân.

2500 năm trước, nhân gian lúc đó đang là hoàng triều Đại Lê. Tuyết Thần du lịch thế gian, quen được hai ba người bạn tốt nhàn tản đánh cờ, thưởng rượu ngắm trăng. Nói cho cùng, lúc đó cũng coi như nghé con mới sinh không sợ cọp, chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, một mãng phu lỗ mãng, một kẻ mới bước chân vào võ lâm. Lại dám ngồi đó khoác lác, một muốn nhập sỹ làm quan vì dân dâng mệnh, một muốn chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia, một muốn trường kiếm thiên nhai hành hiệp trượng nghĩa.

Khi hỏi đến Tuyết thần, thanh niên nhấp môi cười khẽ, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ: “Tại hạ bình sinh vô chí, chỉ nghĩ nhàn vân dã hạc, nấu tuyết pha trà.”

Kết quả là nhàn quá, cố tình lại vào lúc ấy hậu cung của hoàng để xuyên đến một dị thế hồn phách, giết chết hoàng đế đoạt được long khí, muốn dùng vận khí của toàn bộ hoàng triều tới tẩm bổ lực lượng cho ả.

Vận số của Hoàng đế chưa hết, không thể chết lúc này, người xuyên việt kia động đến chính là khí vận của toàn bộ thế giới. Một khi ả thực hiện được, thế giới này sẽ sụp đổ, cuối cùng hủy diệt.

Thần minh là thần bảo hộ thế giới, tuyệt đối không cho phép loại tình huống này phát sinh.

Sau khi Tuyết Thần nhận thấy được, không hề lưu tình tru sát hồn phách dị thế kia. Nhưng hoàng đế đã chết, lịch sử đã bị thay đổi, Tuyết Thần không còn biện pháp khác, chỉ phải biến mình thành hình dáng của hoàng đế, xử lý mười mấy năm triều chính, đem lịch sử đi đúng quỹ đạo.

Cũng xác thật là bẻ lái quỹ đạo trở lại, thậm chí bởi vì hắn quá mức thánh minh, hoàng triều đại Lê vận khí lại càng cường thịnh.

Ba người bạn tốt kia cũng đều thực hiện được khát vọng, một người thành bạch y khanh tướng,

một người thành thiếu niên tướng quân, còn một người thành giang hồ hiệp khách. Chỉ là thừa tướng cùng tướng quân đều không biết, người trên ngự tòa kia chính là bạn tri kỷ năm xưa của bọn họ.

Đại Lê vận khí cường đại, triều đại tiếp theo vận khí liền yếu đi. Vì đền bù, Tuyết Thần lại ở hoàng triều Vân Nhạc làm thêm một lần thừa tướng, một lần đại tướng quân, cân bằng vận khí hai triều sau đó quyết định không bao giờ chạm vào chính trị cùng quyền lực nữa, thật sự là quá mệt mỏi.

Vậy nên một chương lịch sử về hoàng triều Đại Lê, Thích Bạch Trà tất nhiên liền nhìn thấy rất nhiều cái tên rất quen thuộc. Hắn hơi hơi mỉm cười, cách 2500 năm thời gian, hướng từng người đã từng là bạn thân thăm hỏi.

“Em biết, em biết! Hôm nay giảng về hai vị danh thần thời Đại Lê, Thừa tướng Lý Hạ Nhiên và tướng quân Võ Định Xuyên!” Một học sinh có tri thức rất phong phú đĩnh đạc nói: “Lý Hạ Nhiên là con cháu nhà quan lại, từ nhỏ chăm chỉ hiếu học, thích thơ từ ca phú, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, sọt giấy rác trong nhà mỗi ngày đều nhét đầy giấy luyện chữ của y...”

“Cũng không phải.” Thích Bạch Trà lắc đầu: “Thời niên thiếu hắn chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, mỗi ngày dạo thanh lâu, đam mê son phấn, còn bởi vậy mà bị cha hắn từ thanh lâu bắt về chỉnh đốn bằng gia giáo. Ngày hôm sau vẫn kéo cái mông bị thương chạy ra cùng người ta đấu khúc khúc (chọi dế).”

“...?” Học sinh ngẩn ngơ: “Trong sách không phải nói như vậy ạ!”

Thích Bạch Trà hỏi: “Trong sách còn nói cái gì?”

Học sinh đáp: “Còn nói tướng quân Võ Định Xuyên là người văn võ song toàn, từ nhỏ thuần thục binh pháp, bách chiến bách thắng.”

“Mười phần sai.” Thích Bạch Trà đơn giản khép sách lại, từ từ kể ra: “Võ Định Xuyên xuất thân thấp kém, dốt đặc cán mai, là dựa vào chồng chất chiến công đao thật kiếm thật mới bò lên được. Sau lại còn bởi vì học thức tự nháo ra không ít chê cười...”

Hắn đem việc vặt hằng ngày trong trí nhớ trở thành chuyện xưa thú vị giảng giải cho học sinh nghe, nhóm học sinh đều nghe đến say sưa.

Bọn nhỏ thích nhất tham gia tiết lịch sử của thầy Thích, không chỉ bởi vì thanh âm thầy Thích dễ nghe, lại còn đẹp trai, hơn nữa có thể nghe được rất rất nhiều chuyện xưa không thể nghe được ở chỗ người khác.

Thích Bạch Trà nhìn bọn nhỏ nghiêm túc nghe giảng phía dưới, hơi hơi hạ xuống mi mắt.

Trong những người đó chỉ còn mình hắn còn sống, những việc đó cũng chỉ còn hắn nhớ rõ.

Có thể lấy hình thức dạy học kể chuyện xưa cho người khác nghe, ít nhất có thể làm cho người biết chuyện này không còn là mình hắn.

Một tiết học nhẹ nhàng vui vẻ rất nhanh kết thúc, bọn nhỏ còn có chút chưa đã thèm, còn có học sinh đuổi theo hỏi: “Thầy Thích, sao thầy lại biết nhiều như vậy ạ? Ở đâu có thể đọc được những chuyện xưa thú vị như thế?”

Thích Bạch Trà cười khẽ, chỉ chỉ đầu chính mình: “Nơi này.”

-

Thích Bạch Trà trở lại văn phòng, buổi sáng sau khi tiết một kết thúc hôm nay hắn không phải lên lớp nữa, chỉ cần phê duyệt sửa chữa lịch sử tác nghiệp ngày hôm qua.

Phê chữa xong mấy trang, Thích Bạch Trà lấy di động ra muốn xem một chút tin tức nóng của hôm nay. Nhập sinh nhật Phó Minh Dã vào mật mã lại thất bại, ngẩn ra một chút mới ý thức được đây là di động Phó Minh Dã.

Di động Phó Minh Dã mật mã cũng là sinh nhật trên căn cước của Thích Bạch Trà. Hai người đều biết nhưng đều không có thói quen xem di động của đối phương.

Di động của Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã là đồ đôi, cùng loại, kích cỡ giống nhau. Sáng nay vội vàng ra cửa, hai người đến di động cũng lấy sai.

Di động của hắn thì không sao, cũng không có người nào liên hệ. Phó Minh Dã quản lý một công ty lớn như vậy, di động nhất định có tư liệu quan trọng cùng với phương thức liên hệ của đối tác thương nghiệp lớn.

Phải mau đến đưa cho anh ấy mới được.

Một mình đi tới, Thích Bạch Trà cũng không hề băn khoăn, trực tiếp thuấn di đến gần tòa văn phòng Phó thị.

Ngụy Tùng Nam còn đang bồi hồi ở dưới lầu, tâm phiền ý loạn gãi gãi tóc.

“Hệ thống, Phó Minh Dã hiện tại độ hảo cảm đối với tao là bao nhiêu?"

Hệ thống trả lời: “0.”

“0?!” Ngụy Tùng Nam khiếp sợ nói: “Mày có nhầm hay không? Tao có trang bị nhất kiến chung tình, mục tiêu công lược ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tao đều điên đảo, độ hảo cảm sẽ tự động tăng lên 10, mày lại bug gì đó có phải không???”

Hệ thống nói: “Chính là ký chủ, mục tiêu vừa rồi cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu.”

Ngụy Tùng Nam: “...”

Xuất sư chưa tiệp thân chết trước (xuất sư không bao lâu đã chết), hắn nuốt không trôi cục tức này.

“Không được, tao phải nghĩ biện pháp đến gần hắn mới được.”

Đoạn hội thoại này của Ngụy Tùng Nam và hệ thống Thích Bạch Trà không nghe thấy, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là một hồn thể dị thế.

Người ở trước mặt thần không có chỗ nào có thể che giấu.

Người từ ngoài đến sẽ phá hỏng trật tự bản thổ của thế giới, nhẹ thì thay đổi vận mệnh một hai người, nặng thì giống như kẻ trước kia Thích Bạch Trà gặp phải, mơ ước vận khí của toàn thế giới.

Thân là thần minh nơi này, giữ gìn trật tự thế giới là chức trách của hắn.

Bắt gặp người nhập cư trái phép qua lỗ hổng thời không,Thích Bạch Trà đều tùy thời mà xử lý.

An an phận phận không sinh sự, thì đuổi quay lại thế giới ban đầu, nếu ở nguyên thế đã chết, không thể trở về thì thanh trừ ký ức dị thế trở thành dân bản xứ; đã gây thành đại họa hoặc cố ý đoạt xá thân thể người sống thì tru sát linh hồn.

Đương nhiên còn có một loại tình huống khác, đi qua Cục Quản Lý Thời Không được cục phê duyệt. Cục này được thành lập bởi vì có thế giới thần minh ở đó toàn bộ đều đã ngủ say, không thể bảo vệ thế giới. Trong lúc thế giới có xu thế sụp đổ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo sẽ có người từ thế giới khác đến cứu vớt thế giới đó.

Nhưng hiện tại thế giới này trước mắt hiển nhiên không cần người cứu với, Tuyết Thần hắn đây còn chưa có chết đâu.

Thích Bạch Trà đi đến trước mặt Ngụy Tùng Nam, lễ phép chào hỏi: “Xin chào, vị tiên sinh này.”

Ngụy Tùng Nam chợt thấy một trận gió lạnh thổi qua, rùng mình một cái.

Hắn ngẩng đầu, thấy thanh niên thanh diễm lạnh lẽo mỉm cười nói: “Xin hỏi ngài có chứng nhận công tác của Cục Quản Lý Thời Không hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp