Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chap 12


1 năm

trướctiếp

*Editor: Trôi

*Beta: Thuyên
_______________________________________

Lúc Liễu Nhiên tới nơi thì chương trình đã phát sóng đến ngày thứ ba, có đầy đủ các thành viên tham gia.

Vào ngày đầu tiên ghi hình, đến sớm nhất là Uất Dật Phàm tóc vàng. Cậu vốn là idol debut ở nước ngoài, cũng là idol nổi đình nổi đám ở Trung Quốc hiện nay.

Sau đó các bé và khách mời khác cũng lần lượt đến, biệt thự Hạnh Phúc càng thêm náo nhiệt và hot trên mạng hơn.

Vào ngày đầu tiên, các cặp "cha con" giữa tụi nhỏ và các minh tinh thật sự là được ghép ngẫu nhiên.

Hôm đó có ba bé đến sớm nhất, cũng là thành viên cũ đã từng tham dự hai mùa trước. Lần lượt là Tư Tư và Mã Khắc của mùa 1, cùng với Kali của mùa 2.

Bọn nhỏ vừa tới biệt thự Hạnh Phúc đã được xếp vào các phòng khác nhau, chờ "ba" hoặc "mẹ" của mình đến mở cửa.

Ba minh tinh tới đầu tiên cũng không biết đứa nhỏ trong ba phòng là ai, họ chọn ngẫu nhiên phòng để mở, điều này cũng đại biểu cho việc bọn họ chính thức thiết lập mối quan hệ “người thân” giữa mình và đứa bé trong một tháng tiếp theo.

Những nhóm được xác định vào ngày đầu tiên bao gồm: Uất Dật Phàm với bé trai nổi tiếng Mã Khắc của mùa 1, ảnh đế Tạ Hiểu Đông và “King Of Fame” của mùa 2 – Kali, cuối cùng là nữ khách quý duy nhất Dương Điền Na cùng nhóm với cô bé xinh đẹp Tư Tư ở mùa 1, cũng là bé gái duy nhất bằng tuổi Liễu Nhiên.

Sáng sớm hôm sau, hai bé ngoài giới đến, hai đứa nhỏ này có thể lựa chọn "ông bố" mà mình thích.

Bởi vậy, 2 nhóm: Chu Chân & bé Ngải Lị 3 tuổi, Tỉnh Tử Dương & bé Xuân Vũ 4 tuổi đã được thành lập.

Khương Lam là khách quý tới trễ nhất, thế nên là vẫn chưa chọn được bé nào.

Mà Liễu Nhiên lại là đứa nhỏ đến muộn nhất, tất nhiên không còn sự lựa chọn nào khác, hai người chốt đơn thành một nhóm luôn.

Cái tổ hợp “cha và con gái” này nhìn như là một sự kết hợp tự nhiên, nhưng thật ra đều là do tổ chương trình cố tình sắp đặt tình huống, làm như vô tình xếp hai người thành một đội.

Tất cả tụm lại cùng nhau chào hỏi, Khương Lam nói muốn đưa Liễu Nhiên về phòng xếp hành lý trước. Mọi người đều đồng ý, thế là hắn mang theo vali dẫn Liễu Nhiên đến phòng ngủ.

Căn phòng ở tận cùng hành lang bên trái của tầng hai, trên cửa có treo một cây nấm màu đỏ.

Liễu Nhiên cau mày nhìn cây nấm, Khương Lam đang định mở miệng hỏi cô "trông dễ thương không?"...

Ấy thế mà còn chưa kịp hỏi, Liễu Nhiên đã lạnh lùng nói một câu: "Nấm này có độc."

Khương Lam: "..."

Cô đẩy cửa bước vào, thấy tranh sơn mài đầy tính nghệ thuật lấy màu hồng làm chủ đạo treo trên bốn bức tường, trên trần nhà còn treo thêm vài ngôi sao năm cánh màu vàng. Cạnh cửa sổ đối diện có một giường tầng, dưới cửa sổ có một cái bàn nhỏ. Bên tay phải là một cái ban công lớn có ghế xích đu.

Tổng thể căn phòng theo phong cách mộng mơ, cũng có hai phần thoải mái.

Khương Lam quan sát biểu hiện của Liễu Nhiên, thấy vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt, không kinh ngạc nhưng cũng không khinh thường.

Lần đầu tiên trong đời hắn đau đớn phát hiện ra mình vậy mà không thể hiểu thấu tâm tư của một đứa trẻ.

Khương Lam chỉ có thể ngập ngừng hỏi: "Em muốn ngủ giường trên hay là giường dưới?"

Mỗi một minh tinh và bé con đều có quan hệ người thân tạm thời, họ có trách nhiệm chăm sóc đứa nhỏ, bởi vậy nên cũng được sắp xếp ở chung phòng với nhau.

Liễu Nhiên nhìn lướt qua chiếc giường, phát hiện giường trên tương đối nhỏ, liền duỗi tay chỉ lên trên nói: "Em ngủ giường trên ạ."

Khương Lam nhìn lên giường trên, sau đó thương lượng: "Nhưng trên đó cao quá, hay là em ngủ ở dưới đi!"

Liễu Nhiên lắc đầu nói: "Em là trẻ con mà, giường trên lại nhỏ nữa ạ."

Khương Lam sửng sốt, lập tức xúc động muốn rớt nước mắt.

Nhưng hắn kiên quyết nói: "Không sao cả! Anh ngủ giường trên cũng không chật lắm đâu."

Liễu Nhiên liếc hắn một cái, sau đó lắc đầu nói: "Tốt nhất vẫn là em ngủ trên đi ạ! Em đến làm công cho người ta, cũng không thể già mồm cãi láo quá."

Khương Lam: "..." Hả? Làm công? Excuse me, bé mới có mấy tuổi hở?

Vì đứa nhỏ đã tỏ ra rất muốn ngủ giường trên, sự phân chia này cũng cực kỳ hợp lý với điều kiện vật chất hiện tại, Khương Lam lại không nỡ cự tuyệt nên dạy cô cách trèo lên.

Hiện nay giường tầng được cải cách làm người tiêu dùng rất hài lòng, ngoại trừ thang ở đầu giường, cuối giường còn có ngăn kéo có thể biến thành cầu thang.

Liễu Nhiên giống như chú khỉ con lập tức nhảy lên, cô ngồi trên đó cười, nói: "Vui quá đi."

Khương Lam cười khẽ lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

Hắn xoay người kéo hành lý Liễu Nhiên mang đến trước ngăn tủ, muốn giúp cô sửa sang lại quần áo.

Kết quả là ngay khi mở vali ra hắn liền kinh ngạc... sữa chua chất thành một đống.

Khương Lam: "... Em mang nhiều sữa chua như vậy đến làm chi???"

Liễu Nhiên kỳ quái nhìn hắn: "Sữa chua không phải là để uống ạ?"

Khương Lam: "..." Em xem thử đống sữa chua này trông có giống như là có thể uống hết trong vòng một tháng không!!! Sữa chua của em còn nhiều hơn quần áo luôn đó!!!

Bên trong rương hành lý, chỉ có 7 bộ trang phục hè siêu mỏng cùng hai đôi giày với mấy đôi tất.

Đây mà là mang hành lý đến hả? Em mang nguyên cái vali sữa chua đến thì đúng hơn đấy!

Hắn thở dài, lấy vài bộ quần áo đáng thương bỏ vào tủ quần áo, sau đó dùng giọng điệu cha già dấu yêu nói với cô: "Sữa chua một ngày chỉ được uống hai chai thôi nhé."

Câu nói này cuối cùng cũng chạm tới ranh giới của sự bình tĩnh của Liễu Nhiên: "Cái gì cơ??? Ai quy định? Đây không phải là biệt thự Hạnh Phúc sao!?"

Khương Lam cạn lời: "Biệt thự Hạnh Phúc chẳng có liên quan gì đến sữa chua cả, hạnh phúc không được định nghĩa bằng sữa chua đâu."

"Thế cái gì mới định nghĩa được hạnh phúc cơ ạ?"

Đứa nhỏ hỏi quá mức đúng lý hợp tình, Khương Lam nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể nói: "Dù sao cũng đều là đồ uống liền, uống nhiều không tốt cho sức khỏe."

Liễu Nhiên không vui: "Không chết là được rồi!"

Khương Lam: "..." Có phải uống hạc đỉnh hồng đâu mà đòi chết!!!

Liễu Nhiên nhảy xuống giường, cô ngồi xổm trước mặt Khương Lam, ngẩng đầu tha thiết mong đợi nhìn hắn, lo lắng hỏi: "Thật sự chỉ có thể uống hai chai thôi sao ạ?"

Thật đáng thương, Khương Lam bật cười, hắn cố hết sức nghiêm túc nói: "Hai chai."

Liễu Nhiên tức giận không vui. Khương Lam bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn bánh quy handmade bên trong hỏi: "Đây là cái gì?"

Liễu Nhiên tức giận khoanh tay trước ngực, không vui nói: "Lễ gặp mặt ạ."

Khương Lam nghĩ đến Thu Lan Huyên có lẽ là vừa cằn nhằn vừa nhét mấy thứ này vào, trên mặt không khỏi nở nụ cười nói: "Mẹ em đã chuẩn bị sẵn như vậy, chắc chắn là hi vọng em có thể chung sống hòa thuận với mọi người, chúng ta mang xuống cho họ đi!"

Liễu Nhiên nheo mắt nhìn đống bánh quy, nhớ rằng Thu Lan Huyên đã tự mình mày mò làm những thứ này trong bếp lúc trước khi xuất phát, bóng lưng của bà khi ấy tràn đầy vẻ lo lắng.

Bởi vậy, Liễu Nhiên thở dài nói: "Mẹ em tự tay làm đấy ạ, ăn ngon lắm."

Thế là “hai cha con” nắm tay nhau vui vẻ xuống lầu.

Khương Lam lần lượt phân phát quà gặp mặt cho mọi người, đồng thời đưa Liễu Nhiên đến làm quen với các bạn nhỏ khác.

Mã Khắc là một bé trai 5 tuổi mũm mĩm, tóc đen mắt đen trông khá là đáng yêu.

Kali có mái tóc màu nâu, vừa nhìn đã biết là con lai, đôi mắt sáng tựa ngọc lưu ly.

Ngải Lị chính là bé gái kể chuyện cổ tích bằng tiếng Anh trôi chảy trong cuộc phỏng vấn, vóc người nho nhỏ trông đáng yêu cực kỳ.

Tư Tư có mái tóc xoăn bồng bềnh, làm đại kiểu tóc nào trông cũng rất đẹp, đôi mắt đen láy như đá quý, mặt trái xoan xinh xắn dễ thương.

Xuân Vũ mặc một bộ vest nhỏ, đôi mắt tròn xoe nhìn Liễu Nhiên với vẻ đầy tò mò.

Cứ như thế, mọi người đã làm quen được với nhau.

Mấy đứa trẻ cũng không bài xích Liễu Nhiên chỉ vì cô là người mới, công lao này không thể không tính cho mớ bánh quy mà Liễu Nhiên mang đến.

Người lớn phải chuẩn bị cơm tối, thu dọn quần áo và dọn dẹp phòng.

Sáu người phân công hợp tác, các bạn nhỏ thì ở trong phòng khách tự chơi với nhau.

Liễu Nhiên không muốn chơi với mấy đứa con nít, cô cũng không phải thật sự 6 tuổi.

Thế là Liễu Nhiên đi quanh phòng khách một mình, cuối cùng tìm thấy một quyển truyện cổ tích trên kệ để đọc.

437 đọc truyện cổ tích với cô, câu chuyện nói về vịt con xấu xí trải qua muôn vàn khó khăn biến thành thiên nga trắng, hai người đọc đến hăng say.

Sau khi đọc xong câu chuyện, 437 bình luận: "Cô biết không, ở thế kỷ 21 dân gian có một câu nói: Nhỏ giống hoa lớn lại thành cỏ, nhỏ giống cỏ lớn lại thành hoa." 

Liễu Nhiên mờ mịt, 437 lại nói: "Có vài đứa trẻ lúc còn nhỏ xinh xắn đáng yêu cực, lớn lên lại chẳng còn xinh như trước nữa. Nhưng có vài đứa trẻ hồi nhỏ trông cũng thường thường, lớn lên thì chẳng khác gì vịt hóa thiên nga."

Liễu Nhiên chậm rãi nheo mắt hỏi: "Mi đang cà khịa ta đấy à?"

437: "Ủa???"

Liễu Nhiên: "Ta cảm thấy mình bị cà khịa."

437: "Không phải mà!!!"

Liễu Nhiên cười, 437: "..." Cô làm tui sợ rồi đấy!?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp