Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chap 8


1 năm

trướctiếp

*Editor: Trôi 

*Beta: Thuyên

_______________________________________

Thấy con gái của mình không khách khí như vậy, Thu Lan Huyên xấu hổ xin lỗi.

Nhưng Khương Lam lại không chút để ý, thậm chí còn cười: “Trò chuyện với cô bé ngược lại làm tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn, 2 chai sữa chua mà thôi, cô cũng không cần phải khách sáo. Đúng rồi, hai người muốn ăn cái gì? Đây là thực đơn, gọi món đi! Chút tiền mời khách tôi vẫn có thể trả được.”

Khương Lam nhiệt tình như thế, Thu Lan Huyên từ chối tiếp ngược lại có chút không ổn.

Lúc này bà mới gọi một con vịt nướng kinh đô, Khương Lam cười hỏi Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, em muốn ăn cái gì?”

Cô muốn nói sữa chua, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ, cuối cùng cũng kịp thời sửa miệng: “Mẹ gọi đồ ngon lắm, em ăn giống mẹ.”

Thu Lan Huyên lập tức mỉm cười, vui mừng sờ đầu Liễu Nhiên.

Món vịt nướng chẳng mấy chốc đã được dọn ra, Thu Lan Huyên đưa một phần thịt đã gỡ xương cho Liễu Nhiên, cô há mồm ăn, lập tức nheo mắt hưởng thụ.

Liễu Nhiên: “Ừm ~ ngon quá à.” Vịt nướng ngon ghê, ngon quá trời quá đất ~!

Thu Lan Huyên thấy cô vui vẻ, trên mặt không tự chủ được mà nở nụ cười.

Bà lại gỡ một miếng nói: “Thấy ngon thì ăn nhiều chút, mẹ gỡ xương cho.”

Liễu Nhiên gật đầu lia lịa, Khương Lam thấy cô vui vẻ thì không hiểu sao cũng vui theo.

Ăn uống no đủ, Liễu Nhiên cầm lấy chai sữa chua cuối cùng trên bàn, sau đó thỏa mãn híp mắt hút sữa chua.

Khương Lam thấy cô quả thật rất thích sữa chua liền hỏi: “Còn muốn nữa không?”

Liễu Nhiên kinh hỉ ngẩng đầu: “Có thể ạ?”

Thu Lan Huyên nhanh chóng ấn đầu cô, nói với hắn: “Không cần đâu, trẻ con không thể uống nhiều.” 

Đây đã là chai thứ hai rồi, hơn nữa sữa chua ở khách sạn cũng không phải loại nhỏ.

Liễu Nhiên phản bác: “Con còn uống được.”

Thu Lan Huyên kiên định: “Con không thể.”

Liễu Nhiên: “Có thể mà.”

Thu Lan Huyên: “Không thể.”

Liễu Nhiên: “…”

Mẹ con hai người tranh chấp, Khương Lam lại cười thành tiếng, dùng đầu ngón tay chạm vào bụng Liễu Nhiên: “Bụng em tròn như quả bóng rồi, không nên uống nữa.”

Liễu Nhiên sờ sờ bụng, cuối cùng thỏa hiệp, cái miệng nhỏ uống nốt phần sữa chua còn lại.

Thu Lan Huyên cảm ơn Khương Lam, gì mà bận rộn như vậy còn muốn bao hai người ăn cơm bla…bla… 

Hắn chỉ cười lắc đầu, Liễu Nhiên đảo mắt, đột nhiên mở miệng hỏi: “Công việc của anh là gì vậy ạ?”

Khương Lam liếc nhìn Thu Lan Huyên một cái, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Diễn viên.”

Liễu Nhiên lại hỏi: “Vậy vì sao em không thấy anh trên tivi?”

Câu hỏi này đột nhiên khiến Khương Lam nghẹn họng, hắn suy nghĩ một chút mới nói: “Bởi vì anh đã nhiều năm không đóng phim.”

Liễu Nhiên: “Vì sao vậy ạ?”

Thu Lan Huyên cản không kịp, nhưng Khương Lam cũng không định giấu diếm chỉ vì Liễu Nhiên còn nhỏ: "Bởi vì rất nhiều người không thích anh."

"Vì sao?"

“Bởi vì lúc trước có người nói anh là kẻ xấu, cho nên, anh không thể lên TV nữa.”

“Vì sao cơ?”

"Vì kẻ xấu không thể xuất hiện trước công chúng."

“Vậy anh có phải kẻ xấu không ạ?”

Khương Lam bỗng chốc ngây ngẩn cả người, đúng vậy! Cho nên, hắn có thật sự giống như những gì người khác nói không? Nhưng mà nếu không phải thì sao? Khi tất cả mọi người nói bạn như vậy, thì bạn chính là vậy.

“Anh trông không giống kẻ xấu chút nào.”

Giọng nói của trẻ con lúc nào cũng hồn nhiên vô tư, lại mang theo hai phần chân thành nóng bỏng, làm cho người ta nghe xong cảm thấy tán đồng tự tận đáy lòng.

Những oan ức đã đè nén nhiều năm, bị người đại diện mắng cũng tuyệt không lay động được nội tâm, lúc này chẳng khác nào bức tường thành nứt mà sụp đổ, hóa ra từ đầu nó vốn đã mỏng manh như vậy rồi.

Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ thù, nhưng đứa trẻ này còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.

Cô nói rằng mình không phải là người xấu, mình đúng là không phải như vậy.

“Tại sao người khác lại nói anh là người xấu?” Liễu Nhiên hơi nghiêng đầu, gương mặt thuần túy là sự tò mò, ánh mắt cũng thuần túy là sự tin tưởng đối với Khương Lam.

437 kinh ngạc: “Đội trưởng, tôi không ngờ cô có kỹ năng diễn xuất luôn á, thiệt là quá tuyệt vời.”

Liễu Nhiên vẫn giữ nụ cười trong sáng trên khuôn mặt, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi nói với 437: “Câm miệng, nếu không ta sẽ dùng ngựa Trojan tấn công mi.”

437: “…”

Trên bàn, Thu Lan Huyên và Khương Lam đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đứa nhỏ vô ý hỏi, nhưng câu trả lời lại khó mở miệng như vậy.

Liễu Nhiên vẫn nghiêng đầu nhìn anh, những pha la lị* nghiêng đầu luôn có lực sát thương phi phàm, cô cũng không phải ngoại lệ.

*La lị: ám chỉ các bé gái trong độ tuổi thành niên ( khoảng từ 3 đến dưới 14 tuổi )

“Bởi vì…” Khương Lam dừng một chút rồi nói tiếp: “Bạn gái cũ của anh nói anh đánh cô ấy.”

Thu Lan Huyên im lặng, vụ việc này lúc đó rất ồn ào.

Tin bạo hành của một nghệ sĩ đình đám đã đủ gây sốc rồi, vụ bạo lực này thậm chí khiến một người phụ nữ sảy thai thì tin này càng bùng nổ hơn.

Vào thời điểm đó, scandal này đã gây ra cuộc thảo phạt xã hội như thế nào?

Thu Lan Huyên cũng là một trong những người theo dõi toàn bộ quá trình, tham gia vào đội quần chúng ăn dưa.

Liễu Nhiên “ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy anh đánh sao?”

Khương Lam nhìn cô, bất giác nở nụ cười.

Hắn thật sự có vẻ ngoài rất ưa nhìn, ánh mắt lúc nào cũng cho người ta một cảm giác ôn nhu như nước.

Khương Lam nhìn Liễu Nhiên, hỏi: “Anh nói anh không đánh, em có tin không?”

“Vì sao không tin ạ?” Cô tò mò, nói: “Anh nói không đánh, em tin!”

Khương Lam cúi đầu cười khẽ, thanh âm trầm thấp êm tai: “Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

“Đứa trẻ thì thế nào? Đứa trẻ thì không thể cho rằng anh là người tốt sao?” Liễu Nhiên hỏi.

Khương Lam: “Trẻ con không thể nhìn rõ những việc mà người lớn có thể nhìn rõ.”

Liễu Nhiên: “Nhưng em có thể thấy rõ nhiều việc mà người lớn không thể thấy rõ!”

Đứa bé còn nhỏ, cao có 1m2. Cô trèo lên ghế đứng dậy, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Khương Lam: “Tuy rằng em còn nhỏ, nhưng khi em lớn lên, em cũng sẽ cảm thấy anh là người tốt. Anh mời em uống sữa chua, em tin tưởng anh.”

Một câu nói vô cùng đơn giản, không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn nghe xong lại cảm thấy phảng phất như nghe được giọng nói của một thiên thần.

Khương Lam gần như đã không thể nào nghe thấy những lời này từ miệng của một người xa lạ.

Thậm chí, ngay cả người quen cũng không chịu tin tưởng hắn.

Đến một đứa trẻ còn biết đạo lý tích thủy chi ân*.

Nhưng có một số người lại sớm đã quên.

*Cả câu là: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.

Niềm tin sụp đổ đã lâu, hiện tại mới biết được bản thân từ trước đến nay vẫn luôn hy vọng xa vời.

Trên mặt có chút ngứa, hắn đưa tay lau mặt, mới nhận ra bản thân không tiếng động rơi lệ, ướt cả khuôn mặt.

Khương Lam giương mắt nhìn về phía Liễu Nhiên lúc này vẫn đang hùng dung oai vệ khí phách hiên ngang đứng đấy, cười giải thích: “Anh bị cát bay vào mắt.”

Liễu Nhiên vẻ mặt lãnh đạm: “Rõ ràng là đang khóc.”

Thu Lan Huyên: “…”

Khương Lam: “… Tuy rằng không biết nên nói như thế nào, nhưng mà, bạn nhỏ Nhiên Nhiên, cám ơn em. Hiện tại, anh đã có tự tin đi phỏng vấn.”

Liễu Nhiên: “Vậy anh có thể mua cho em một chai sữa chua nữa được không?”

Khương Lam: “… Được.”

Thu Lan Huyên: “…”

Một bữa cơm, hai bên đều ăn rất tận hứng.

Sau khi Khương Lam ngồi xe rời đi, Liễu Nhiên mới hỏi Thu Lan Huyên: “Vì sao anh ấy lại nói bản thân là người xấu?”

Thu Lan Huyên mới chậm rãi nói ra sự kiện thảo phạt huyên náo dài đến 1 tháng  vào ba năm trước.

Ba năm trước, Khương Lam nổi lên nhờ một bộ phim cổ trang, thật đúng là trong một đêm nổi tiếng khắp trời nam đất bắc.

Ngay cả những người không chú ý đến ngành giải trí như Thu Lan Huyên và Liễu Binh cũng thường xuyên thấy hắn trên các loại app khác nhau.

Ngay sau khi Khương Lam nổi lên liền quyết định hủy hợp đồng rời khỏi công ty.

Sự việc còn chưa được giải quyết xong, trên mạng đột nhiên tuôn ra thông tin hắn đối xử tệ với bạn gái cũ, còn đánh tới sẩy thai.

Về sau còn có các loại scandal bêu xấu xuất hiện, đến trường đánh nhau với bảo vệ, lái xe đụng phải người già rồi chạy trốn, một loạt các tin tức xấu.

Quả thực có thể coi đây là đỉnh cao của đàn ông cặn bã. Ở thời điểm Khương Lam khó khăn nhất, công ty bỏ đá xuống giếng, nói hắn là đồ sói mắt trắng, vừa nổi lên cái là vội hủy hợp đồng bỏ đi.

Tóm lại, năm đó Khương Lam lấy tốc độ cực nhanh mà hot, cũng lấy tốc độ cực nhanh biến mất trước mắt mọi người, có thể nói là ngôi sao băng nhanh lụi tàn nhất.

437 cười đắc ý: “Sếp và bạn gái chung tay hãm hại, đủ thảm chưa?”

Liễu Nhiên: “Đây không phải là trả lại tiền ăn cơm sao?” Cô không hiểu được loại thảm này.

437: “…” Đấy cũng gọi là thảm? 437 cũng không thể hiểu nổi khái niệm thảm của Liễu Nhiên.

----- ngoài lề -----

Uhuhu….cần người ủng hộ để có động lực ra chương mới T-T


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp