Tuyệt Phối

Chương 39: Sức Hấp Dẫn Của Bàn Tay


2 năm

trướctiếp

“Không đi bệnh viện đâu…”

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nắm lấy tay áo người đàn ông, quật cường dặn dò.

Lục Chinh bế cô lên xe, hạ thấp ghế sau xuống.

Giơ tay ra đặt lên trán, rồi lại đặt lên gò má, mi tâm nhíu chặt lại.



Phó Hi bị cái nóng làm cho tỉnh lại, cô có cảm giác như đang ở trong phòng xông hơi, toàn thân nhớp nháp.

Phòng xông hơi?

Đột nhiên giật mình một cái, xoay người ngồi dậy.

Ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh đánh, giá một lượt, một lúc sau mới thở phào một hơi.

Vén chăn lên, lúc này cô mới phát hiện ra có mũi kim tiêm trên mu bàn tay, dịch quản đang chảy liên tục, nhìn nghiêng lên trên là bình truyền dịch.

“Tỉnh rồi à?”

Bên ngoài, có người đẩy cửa đi vào.

Phó Hi nhướn mày, “Gà Giò?”

Người đàn ông đen mặt lại, “Cô gọi tôi là cái gì?”

“Gà – Giò!”

“Cô thử nói lại một lần nữa xem?”

“Gà … ô!”

“Cô dám thật hả?”

“Ô ô!” Bỏ tay ra!

“Cô còn dám gọi linh tinh nữa không?”

Phó Hi trừng mắt nhìn, lắc đầu.

“Coi như cô biết điều.” Nói xong, bàn tay bịt miệng chuyển thành sờ trán, “Cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng hạ sốt rồi.”

“Gà Giò, cái này thì phải làm thế nào?” Cô chỉ tay vào đầu kim tiêm trên mu bàn tay.

“Cái gì mà làm thế nào… Đù, cô còn dám gọi cơ à?”

Phó Hi giật kim truyền dịch ra, xoay người một cái, lăn vào trong cùng, lưng chạm vào tường.

Cũng may chiếc giường này đủ lớn.

“Xem ra anh tôi nói không sai chút nào, đúng là cô tự tìm đường chết!” Nghiến răng nghiến lợi.

“Anh của anh?” Đôi mắt chuyển động, “Lục Chinh à?”

“Nếu không thì ai?”

Phó Hi “chẹp” một cái, “Sao ai cũng có quan hệ thân thích với anh ấy thế nhỉ?”

“Qua đây.”

“Làm gì?” Bỗng nhiên cảnh giác.

“Đo nhiệt độ!”

“Ồ, thế thì anh ném nhiệt kế qua đây, để tôi tự đo.”

Bàng Thiệu Huân: “…”

“Anh ấy… đâu rồi?” Phó Hi cắn môi, hai tròng mắt đảo khắp nơi.

“Ai?”

“Lục Chinh.”

“Chẳng phải cô phải gọi anh ấy là cậu sao?”

Phó Hi nhún vai, “Xưng hô thôi mà, gọi là gì có quan trọng không?”

“Xưng hô không quan trọng, nhưng vai vế quan trọng.”

“Thế thì sao?” Cô gái nghiêng đầu, như cười như không nhìn anh ta.

Bàng Thiệu Huân lắc đầu, “Coi như tôi chưa nói gì.” Nhưng trong đáy mắt lại có ý tứ sâu xa xẹt qua.

Phụ nữ ấy à, thông minh khôn khéo, còn kèm theo một lưỡi dao “sắc” bén nhọn nữa.

Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, cũng không phải là không có lý của nó.

Anh ta còn định nói gì đó, nhưng điện thoại đã reo vang, “Cô cầm lấy nhiệt kế, kẹp dưới nách, bảy phút.”

“Ờ.” Phó Hi ngoan ngoãn đón lấy, kẹp chặt.

Bàng Thiệu Huân xoay người đi ra ngoài cửa, “Alo, chào anh, tôi là…”

Phó Hi thở phào một hơi, nằm thẳng xuống, bắt đầu tỉ mỉ quan sát căn phòng này.

Trang trí cách điệu bằng hệ màu nâu xám, ngoài giường và hai chiếc tủ đầu giường ở hai bên thì chỉ có một chiếc ti vi ở phía trước cực kỳ nổi bật, phía sát tường có một chiếc bàn làm việc, bên cạnh là một chiếc giá sách, trên giá sách xếp đầy sách báo.

Đơn giản đến mức cẩn thận tỉ mỉ, lạnh lùng cứng rắn, cương ngạnh.

Rất giống phong cách của một người nào đó.

Phó Hi nhảy xuống giường, đi chân trần dưới sàn nhà cũng không thấy lạnh, mang theo cánh tay kẹp chiếc nhiệt kế đi đến trước giá sách, lấy thử một cuốn sách ra xem.

“Lịch sử quân sự thế giới”.

Rút thêm cuốn nữa, “Lý thuyết về chiến lược” – Dell Hart.

Rút đến không dưới mười lần mới phát hiện ra một cuốn khiến cô có chút hứng thú – “Napoleon ngoại truyện”.



Cuốn sách này còn có tên khác là “Cuộc sống cá nhân của Napoleon”, tác giả là một người Pháp, chủ yếu kể về tình sử kinh diễm của Napoleon.

Phó Hi lật thử hai trang, sau đó không còn dũng khí xem tiếp nữa.

Da bọc chữ Hán, bán thịt chữ Pháp?

Thật thiếu đạo đức!

Đến WC lượn một vòng, kinh ngạc phát hiện ra có một bồn tắm mát xa lớn, trên bồn rửa tay bày tinh dầu các loại mùi hương.

Phó Hi nhìn quét qua một lượt, còn có cả mùi dưa leo nữa sao?

Dưa leo?

Toàn thân run rẩy, cảm giác ghê rợn nổi lên.

“Phó Hi, mười phút rồi.” Bàng Thiệu Huân gọi cô.

“Ờ, đến ngay.”

Dưới ánh đèn, người đàn ông cầm lấy nhiệt kế, đốt ngón tay thon dài.

“Sẽ không có di chứng về sau chứ?”

“Thuốc của bọn lang băm, phục vụ ham muốn nhất thời, đặc biệt hại sức khỏe. Cũng may là thuốc mới, còn đang ở thời kỷ thử nghiệm, lại cộng thêm việc lượng thuốc bị đưa vào cơ thể không nhiều lắm, cũng không phải bị tiêm thẳng vào tĩnh mạch nên cô vẫn được coi là phúc lớn mạng lớn.”

“Tôi nghe nói là không có thuốc giải?”

“Có. Giao cấu.”

Khóe miệng Phó Hi khẽ giật.

“Vậy bây giờ tôi không sao rồi chứ?”

“Tạm thời không. Để đề phòng chẳng may, tôi đặt thuốc hạ sốt ở trên bàn.”

“Ồ.”

“Có lẽ A Chinh sẽ về ngay thôi, tôi có việc ở bệnh viện, tôi đi trước đây.”

Phó Hi tiễn anh ta ra ngoài cửa, dựa vào cạnh cửa, cười híp mắt vẫy tay, “Bye bye Gà Giò, nhớ phải nhớ đến tôi đấy nhé, muazzz…”

Người đàn ông lảo đảo suýt ngã.

Lại ngẩng đầu lên, rầm một cái, cánh cửa đã đóng kín.

Ngẩng đầu lên, nhìn trời, “Anh, chúc anh may mắn…”

Chưa đầy mười phút sau, Phó Hi đã bắt đầu đi dạo một lượt khắp căn nhà.

Ba phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp hai WC, cộng thêm một ban công lớn, ở đó đặt một cái ghế dựa, còn có một bàn cà phê hình tròn.

Ngoài những đồ điện gia dụng tất yếu bình thường ra, có rất ít những đồ linh tinh khác.

Quy củ chỉnh tề, ngăn nắp rõ ràng, ngay cả gối dựa đặt trên sô pha cũng đặt cùng một mặt, quay về cùng một hướng.

“Cung Xử Nữ hả? Hay bệnh ngăn nắp?”

Phó Hi vắt chéo chân, lắc lư, trầm tư.

Một cơn gió mát lạnh thổi qua, rèm cửa lay động, bất chợt rùng mình một cái.

Lúc này mới phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, ngửi thử một cái thì thấy vị chua nồng đậm.

Nghĩ đến bồn tắm mát xa trong nhà tắm, “Bà đây quyết định, trước tiên phải đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho cái đã…”

Một bồn nước ấm, năm giọt tinh dầu dưa leo, cả bồn tắm bị phủ kín bởi một tầng hơi nước.

Khi cởi đồ, Phó Hi mới phát hiện ra trên người mình không phải là chiếc khăn tắm rẻ tiền khi ở Tiểu Nam Quốc nữa mà là một bộ quần áo.

Tay dài vạt dài, rộng rãi cao cổ, giống như một thùng nước màu nâu, phủ kín từ cổ cho đến đầu gối.

Một chữ, xấu!

Hai chữ, cực xấu!

Cái thứ đồ này sao có thể mặc trên người cô gái xinh đẹp đang ở thời kỳ thanh xuân phơi phới như cô được chứ?

A di đà Phật, thật là tội lỗi quá mà!

Không biết là ai thay đồ cho cô nữa…

Trước mắt lướt qua gương mặt dịu dàng thanh tuyển của Gà Giò, một giây sau lại đổi thành dáng vẻ mặt lạnh không một biểu cảm gì của Lục Chinh.

Tròng mắt xoay chuyển, không hề có vẻ gì ngượng ngùng, mà ngược lại trở nên đắc ý, dù sao thì, trong hai anh em nhà này, một người ngốc, một người lạnh, đều là đàn ông cực phẩm hiếm có.

Mặc kệ là ai thì hình như cô đều được lời cả.

Đột nhiên, ánh mắt ngưng lại, dừng lại trên hai chiếc bánh bao nhỏ trước ngực, khí thế nhất thời tan biến hết.

“Khi nào thì chúng mày mới có thể mãnh liệt hơn đây?”

Thật là phiền phức!

Xả nước đầy đến tám phần, đóng nước lại, mùi hương tinh dầu đã lan tỏa, tươi mới thơm mát xông thẳng vào mũi.

Khi cởi đồ, cô mới phát hiện mình chưa lấy đồ để thay, nhảy ra phòng ngủ, cạch—

Mở cánh cửa tủ ra.

Áo sơ mi, đồ vest được phân loại chỉnh tề, màu sắc rất Lục Chinh, phong cách rất Lục Chinh.

Khóe miệng Phó Hi giật giật, tiện tay vơ đại một cái, cũng không thèm nhìn, đi thẳng vào phòng tắm.

Cởi hết, lột hết, gấp rút sà vào vòng ôm của bồn tắm.

Ba mươi phút sau, Phó Hi đi từ nhà tắm ra.

Vừa tiếp xúc với không khí tươi mới, bỗng nhiên thấy cực kỳ thoải mái, cảm giác như cả người như được sống lại một lần nữa.

Hít hít mũi, có hơi nghẹt một chút, lại sờ trán, có lẽ là không sốt.



Cô muốn gọi điện cho Lục Chinh, muốn nhờ anh mua quần chíp, nhưng lại đau lòng phát hiện ra rằng mình không có số điện thoại của anh.

Ừm, đành phải gọi cho Bàng Thiệu Huân trước vậy.

“Alo, xin chào.” Hào hoa phong nhã, đơn giản ngắn gọn, câu mở đầu rất chi khách khí.

“Gà Giò!”

“… Cô lại muốn giày vò gì tôi thế?” Đầu bên kia hơi ngẩn người, ngay sau đó là tràn ngập ghét bỏ, từ xa cũng thấy được.

“Chắc là anh biết số điện thoại của Lục… cậu tôi chứ?”

“Không biết.”

“Nói dối trắng trợn.”

“Muốn tìm anh ấy?”

“Đúng thế!”

“Có chuyện gì?”

“Ồ, tôi muốn nhờ anh ấy mua hộ chút đồ nhỏ nhỏ xinh xinh.”

Đầu kia ho khụ một tiếng, không dám nói thẳng lặp lại lời cô: “Nhỏ nhỏ xinh xinh?”

Phó Hi bĩu môi, “Xem ra bác sĩ Bàng cũng hiểu biết ghê nha!”

“Khụ khụ… đừng có ăn nói linh tinh! Còn nữa, sao cô lại biết số điện thoại của tôi?”

“Nhờ các chị y tá hiểu lòng người đó.”

“Lưu manh!”

“Chẹp, Gà Giò đúng là Gà Giò, không chịu nổi trêu chọc! Yếu xìu…”

Lảm nhảm một hồi, cuối cùng cũng lấy được số điện thoại của Lục Chinh từ tay anh ta.

Phó Hi đọc thầm một lần, nhớ kỹ, sau đó dùng máy bàn gọi.

Di động và ví tiền của cô đều để ở Tiểu Nam Quốc, nhưng đa số số điện thoại liên hệ bên trong đều đã được cô nhớ rõ trong đầu, thuộc làu làu!

Mất rồi thì mất, cái cũ không đi sao cái mới tới được.

“Tút tút…”

Gọi hai lần, không ai nghe máy?

Lần thứ ba vẫn vậy, Phó Hi buồn bực đặt điện thoại xuống.

Thong thả bước đến sân thượng, trời u ám, giống như trước khi màn đêm buông xuống, lại giống như cảnh sáng sớm khi mặt trời còn chưa xuất hiện.

Đáy mắt người con gái lướt qua sự mơ màng, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?

Quay đầu lại, nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

04:50.

Thì ra là buổi sáng.

“Ài.” Chống cằm, khuỷu tay chống vào lan can, Phó Hi nhìn bầu trời phía xa xăm, lại nhìn cảnh tượng mênh mông yên tĩnh ở gần.

Hơi nước mờ mịt, lại thêm lớp sương mù buổi sáng sớm còn chưa tan hết, cảnh tượng mông lung như chốn tiên cảnh.

Quả không hổ tên gọi thập phần tiên khí “Bồng Lai”.

Chẳng trách không cảm nhận được thời tiết của trời hè nóng nực, vào thì ôm sông, lui nhìn thấy núi, còn có thể hưởng thụ cảm giác nhìn bao quát, đủ để thỏa mãn khát vọng chinh phục và cảm giác anh hùng của bất kỳ người đàn ông nào.

Nhìn bên ngoài, bố cục chung cư dù có đơn giản thế nào nhưng giá tiền thì chắc chắn còn cao hơn cả biệt thự bình thường.

Thế nào gọi là xa hoa khiêm tốn, là đây chứ đâu!

Phó Hi thầm mắng một câu “đồ trong nóng ngoài lạnh”, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ của riêng mình.

Người ta nói, sự tâm huyết chính trực và tinh lực của đàn ông có liên quan đến nhau, còn tinh lực lại ảnh hưởng trực tiếp đến sức mạnh chiến đấu ở trên giường.

Sự tâm huyết chính trực có ba tiêu chí – xe, nhà, “súng”.

Đầu tiên, là có khác biệt hay không; thứ hai, là sự khác biệt về phẩm chất.

Còn Lục Chinh, anh có, hơn nữa chất lượng còn không hề thấp.

Tiếng khóa cửa chuyển động kéo suy nghĩ còn đang lơ lửng trên mây của Phó Hi trở về với thực tại, quay người, không đợi cô tiến vào phòng khách, bóng người cao lớn của người đàn ông đã chặn ở ngay cửa ban công.

Xi… nhanh đấy!

“Cậu!” Cô cười, giòn giã mở miệng.

Trên mặt người đàn ông lộ vẻ quái dị, “Tắm rồi?”

“Ừm.”

“A Huân đâu?”

“Nghe điện thoại, nói là bệnh viện có việc nên đi rồi.”

Người đàn ông “ừ” một tiếng đáp lại, bỗng nhiên, ánh mắt khựng lại, dưới con mắt ngẩn ngơ của Phó Hi, anh đưa tay gạt những sợi tóc bay tán loạn trên trán cô ra rồi áp lên trán.

Bàn tay rất ấm, rất rộng, lại hơi mang cảm giác mềm mại ấm nóng của da thịt, có xúc cảm cứng rắn.

Trái tim đập loạn lên bỗng nhiên ổn định trở lại.

Phó Hi chớp mắt, gọi anh một tiếng.

Lục Chinh hơi nhíu mày, “Hạ sốt rồi.”

Cô vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng anh đã nhanh hơn, chỉ vào tóc mai bết vào hai bên má, sắc mặt biểu lộ vẻ không đồng ý.

“Chưa sấy khô?”

Phó Hi lắc đầu, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, không né không tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp