[Châu Mẫn] Nhiệt Hải

Chương 13


2 năm

trướctiếp

Mùi vị của Triệu Phiếm Châu rất quyến rũ, cơn say hiếm hoi cùng sự tức giận khiến cho cậu mang một mùi hormone nam tính nồng nặc, trộn lẫn với hương thơm của bột giặt mà Trương Mẫn không thể quen thuộc hơn được nữa, đó là quần áo do chính tay anh giặt rồi phơi, chỉ cần vỗ nhẹ trên mặt cũng đủ làm cho miệng lưỡi khô rát, bụng dưới thắt lại.

Trương Mẫn nhắm mắt, lông mi tựa như đóa hoa xuân dưới mưa, nặng nề không nhấc lên nổi. Thứ anh ngậm vào miệng đã cương cứng một nửa, to lớn giống hệt Triệu Phiếm Châu, ở trong miệng anh hăng hái hưởng thụ. Thật ra đây là lần đầu tiên Trương Mẫn tiếp xúc gần với tính khí của đàn ông như vậy, nhưng anh vẫn làm rất tốt, kỹ thuật không có tình cảm có thừa, đây là người anh cố chấp hướng về từ rất lâu rồi, cho dù Trương Mẫn đang thất vọng, xấu hổ, tức giận, nhưng trong tim anh lại có một nơi không thể khống chế được mà cảm thấy hạnh phúc mong manh. Anh không muốn ngẩng đầu nhìn Triệu Phiếm Châu dù chỉ một cái, tập trung liếm cho Triệu Phiếm Châu cứng lên như thể đang cố gắng hoàn thành sứ mệnh của cuộc đời. Thật ra cũng không khó lắm, khi thứ xinh đẹp đó vừa tiếp xúc với đầu lưỡi anh liền to thêm một vòng, ngang ngược đấu đá lung tung
giữa hai cánh môi căn mọng của anh.

Tư thế của Trương Mẫn không được thoải mái lắm, vóc dáng Triệu Phiếm Châu rất cao, cậu lại ngồi ở chỗ khó với tới. Anh do dự một lát rồi quỳ xuống, lần thứ hai ngậm vào, nền gạch thật cứng, khiến đầu gối anh phát đau, phòng tắm đầy hơi nước cùng với nước mắt anh lăn dài từ cằm xuống bờ ngực trần trụi, phát sáng dưới ánh đèn ấm áp.

Tính khí của Triệu Phiếm Châu không giống với vẻ mặt thanh tú lãnh đạm của cậu, thô to phơi bày ra tính công chiếm của nó, gân xanh nổi lên khiến cho bề mặt có chút gồ ghề, Trương Mẫn phải liều mạng nuốt nước miếng mới không làm ướt lông của cậu, một dương vật tốt như vậy rất xứng với gương mặt của cậu, chỉ sợ ai nhìn thấy đều sẽ cầu cậu làm mình một lần. Trương Mẫn vươn tay cầm lấy nơi không thể ngậm vào được, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ma xát, cố gắng ngẩng đầu để Triệu Phiếm Châu tiến vào sâu hơn, đến khi chóp mũi xinh xắn sắp chạm đến bụng dưới của Triệu Phiếm Châu mới hài lòng dừng lại. Anh mơ hồ cảm giác được một đôi tay to mạnh mẽ giữ chặt đầu anh không cho anh động, cổ họng bị xâm phạm giống như âm đạo mềm mại, nhưng càng nhiều hơn là sự thỏa mãn, phản ứng nuốt xuống theo bản năng khiến anh có chút buồn nôn, nước mắt sinh lý còn dễ tuôn trào hơn cả nước mắt tâm lý, rơi xuống cằm, giúp anh thoải mái khóc một trận.

Triệu Phiếm Châu cuối cùng cũng buông tay, Trương Mẫn mất đi xiềng xích, ngập ngừng rút ra, phun thứ vừa mới xâm nhập vào cơ thể ra, kéo ra một sợi chỉ bạc giữa môi anh cùng tính khí của Triệu Phiếm Châu, tựa như một chiếc cầu treo mục nát, có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Trương Mẫn nuốt hỗn hợp chất lỏng không biết là gì trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, mắt cậu đỏ ngầu, phẫn nộ đan xen với dục vọng khiến cho cậu trở nên thật xa lạ. Trương Mẫn cảm thấy tim đau nhói, không suy nghĩ nhiều, muốn làm một kẻ hèn nhát chỉ biết giương mắt nhìn cậu, lần nữa ngậm thứ đã hơi lạnh đi vào miệng, muốn lưu lại niềm vui cuối cùng cho chính mình.

Triệu Phiếm Châu nhìn Trương Mẫn đang tới lui dưới thân mình, có chút xuất thần, điều này thật thoải mái, hai mươi năm qua cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy --- Cậu rất nhạt nhẽo trong chuyện tình dục, bình tĩnh như cảm xúc của cậu vậy, tĩnh lặng tựa biển sâu, đôi khi nhàm chán sẽ tự an ủi để bắn ra mà thôi, cao trào qua đi liền êm đềm trở lại, thậm chí là càng trở nên trống rỗng hơn. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy tim mình như đang bị tra tấn trong đống lửa đống than, vừa hưởng thụ bạn cùng phòng sớm chiều ở chung quỳ gối dưới thân cậu, thân mật như người yêu ngậm tính khí của cậu vào miệng mút lấy, vừa cảm nhận dư vị tức giận cùng dục vọng hỗn loạn trong đầu, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Miệng anh mềm mại như vậy, đầu lưỡi ướt át linh hoạt như vậy, anh cũng liếm cho "người mình thích" như vậy sao? Trương Mẫn cẩn thận vì không muốn làm cậu bị thương, trong mắt Triệu Phiếm Châu đang mất đi lý trí lại biến thành kinh nghiệm phong phú, không biết anh đã làm chuyện này cho bao nhiêu người rồi? Người nào cũng là người anh thích sao? Dáng vẻ ngọt ngào của Trương Mẫn khi nhắc đến "người mình thích" tựa như cơn ác mộng vây lấy Triệu Phiếm Châu, khiến trái tim chua xót lại càng thêm đau đớn, nếu anh thích đàn ông, vậy thì vì sao, vì sao không phải là tôi, dựa vào đâu không phải là tôi.

Triệu Phiếm Châu nhìn Trương Mẫn đang trần như nhộng, tính khí vừa mới mềm đi lại đáng thương ngẩng đầu trong lần khẩu giao tuyệt đối không phải là anh tình tôi nguyện, Triệu Phiếm Châu bị mấy loại cảm xúc trong lòng làm cho rối bời, nội tâm phiền muộn lại khiến cậu bắt đầu nói ra những lời không suy nghĩ. Cậu nắm lấy bả vai Trương Mẫn, so với lúc được anh ngậm vào còn khó khống chế hơn: "Anh cứng rồi. Đồng tính luyến ái đều biến thái như vậy sao? Tùy tiện liếm cho ai cũng có thể cứng được?"

Trương Mẫn bị giữ chặt hơi sửng sốt một chút, nhưng anh không đáp lại, dừng lại mấy giây sau đó điên cuồng phun ra nuốt vào. Anh liếm mút từ đầu đến gốc giống như mút kẹo, dựa hoàn toàn vào bản năng để lấy lòng thứ này, cuối cùng anh rút ra một chút, chỉ dùng dùng lưỡi bao bọc phần đỉnh, cảm nhận được tính khí trong miệng đang hưng phấn run lên, sau đó mặc kệ Triệu Phiếm Châu đang kéo anh ra, cố chấp giữ lấy, bị bắn mạnh vào miệng và mặt.

Triệu Phiếm Châu không ngờ anh lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy, càng không ngờ anh lại làm được đến mức này, có chút mềm lòng, sau khi phát tiết xong ý thức bắt đầu chậm rãi quay trở lại, do dự một chút rồi nắm lấy tay Trương Mẫn kéo anh lên, nhưng Trương Mẫn lúc này như một vũng bùn nhão, hai bên miệng và má đính đầy tinh dịch, kéo cũng không đứng dậy, giống như một con búp bê xinh đẹp mất đi linh hồn. Anh trầm mặc hồi lâu mới từ từ đứng lên, hai đầu gối đỏ lên do quỳ lâu, khiến anh đứng có chút khó khăn, anh gạt mạnh tay Triệu Phiếm Châu ra.

Trương Mẫn vươn tay lấy chiếc áo sơ mi trắng treo ngay ngắn xuống chậm rãi lau tinh dịch trên khóe miệng và mặt, giống như đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, bình tĩnh mở miệng, cổ họng sử dụng quá độ có chút khàn khàn: "Đồng tính luyến ái không biến thái, là tôi biến thái."

Triệu Phiếm Châu mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại bị Trương Mẫn ném áo sơ mi vào mặt, cúc áo cứng đập vào phát đau, càng khiến cậu tỉnh táo hơn mấy phần.

Trương Mẫn đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm, không thèm quay đầu, thờ ơ còn hơn người lạ, cứ như một trận kiều diễm phong tình vừa phát sinh trong phòng tắm chỉ là ảo giác, nhưng âm cuối nghẹn ngào run rẩy đã vạch trần rằng anh không hề tiêu sái như vẻ bề ngoài.

"Áo sơ mi là mua cho cậu, đền cho chiếc áo bị giặt hỏng."

Cửa phòng tắm đóng sầm lại, để lại một mình Triệu Phiếm Châu đang ôm chiếc áo sơ mi ẩm ướt không nói nên lời. "Chúng ta hết nợ rồi." Trương Mẫn nói với cậu.

Khi trương Mẫn mặc quần áo cầm điện thoại đi trên đường trời đã bắt đầu đổ mưa, khi còn bé anh luôn học cách mượn cảnh trữ tình, nhưng thật sự đến lượt mình mới hiểu được mưa thu đánh vào một người đang buồn là cảnh tượng tê tâm liệt phế đến mức nào. Anh có chút mờ mịt, không biết nên đi về đâu, mấy tháng trước rời khỏi nhà cũng không mờ mịt đến vậy. Mưa không lớn, nhưng dội vào người có chút lạnh, anh vô định bước đi một lúc rồi mới chậm chạp nhận ra rằng mình đang run lên. Mệt quá, Trương Mẫn nghĩ, mệt quá, có lẽ... Có lẽ nên về nhà.

Khi anh ngồi trên xe taxi thì trời đã mưa to hơn, hạt mưa tí tách đập vào cửa kính xe, chia cắt thành phố thành những đường kỳ quái, Trương Mẫn đột nhiên nhớ đến hôm đó rời khỏi nhà, cánh cửa đắt tiền bị anh đập đến vang trời, cứ như làm vậy mới thể hiện được quyết tâm không trở về, hiện giờ lại ngồi trên xe trở về cái lồng tinh xảo kia. Rời khỏi "nhà", nơi anh và Triệu Phiếm Châu từng ở, Trương Mẫn đưa ngón tay lên cửa kính phát họa hình giọt mưa, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Khi đó anh đã đóng cửa một cách nhẹ nhàng.

Anh không cần phải tỏ ra tức giận, hay khoe quyết tâm bỏ đi của mình, lần dũng cảm đầu tiên trong cuộc đời của anh đã thất bại thảm hại, anh không muốn nếm trải lần thứ hai. Trương Mẫn nhắm đôi mắt nóng rực, buồn bã nghĩ, anh sẽ không quay lại nơi đó nữa.

Triệu Phiếm Châu không nhạy bén trong chuyện tình cảm cuối cùng cũng khôi phục được một chút lý trí sau khi bình tĩnh lại, cậu vuốt ve chiếc áo sơ mi trong tay, tim đập dữ dội, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ "Áo mà anh ấy dùng để tự an ủi là áo anh ấy định tặng mình" và "Mình đã làm tổn thương anh ấy một cách quá đáng", trong lúc cậu còn đang bối rối không biết nên làm thế nào về cảm xúc khác thường của mình --- Cậu biết cậu đã quá thô bạo, đây chính là "món quà" mà gia đình cậu ban tặng, nhưng cậu vẫn luôn lịch sự với mọi người, tuyệt đối không làm chuyện xúc phạm người khác, nhưng khi đối mặt với trái tim vỡ vụn của Trương Mẫn, cậu mới biết vừa rồi mình đã mất kiểm soát đến mức cảm thấy không quen.

Tâm tư cậu rối bời, điện thoại Trương Mẫn không gọi được, mở Wechat lên, khung trò chuyện vẫn còn dừng lại ở tin nhắn Trương Mẫn trả lời cậu hôm qua, "Biết rồi, chơi vui vẻ." cùng một biểu tượng cảm xúc mặt cười, cậu nhắn tin hỏi anh đang ở đâu lại chỉ nhận được một dấu chấm than màu đỏ. Trong một buổi chiều mưa u ám tầm thường, cậu đã vô cớ bỏ rơi Trương Mẫn, Trương Mẫn cũng bỏ rơi cậu với một lý do hợp tình hợp lý, không thể chèo thuyền trong biển nóng, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

Triệu Phiếm Châu chờ đợi trong sự áy náy suốt một ngày cũng không thấy Trương Mẫn trở về, đến lúc này cậu mới nhận ra cậu không biết gì về Trương Mẫn cả. Cậu không biết bạn bè của anh, không biết lớp của anh, không biết nhà của anh, ngoại trừ ngoài ý muốn biết được tính hướng của anh thì hai người họ còn thua kém cả bạn bè bình thường. Tối hôm đó cậu xem lại Xuân Quang Xạ Tiết lần nữa, rồi lại theo đề cử diễn viên xem Đông Tà Tây Độc, vô cùng ấn tượng với lời thoại: "Bất kỳ ai cũng có thể trở nên tàn độc, chỉ cần nếm qua cái gì gọi là ghen tị."

"Tôi đang ghen." - Suy nghĩ này một khi đã xuất hiện trong đầu thì tựa như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, điên cuồng bùng cháy trong lòng. Cậu đứng ngồi không yên, có lẽ... Triệu Phiếm Châu lần đầu tiên bước vào phòng Trương Mẫn sau khi anh rời đi, mở tủ ra liền nhìn thấy chiếc hộp chứa "đồ của người Trương Mẫn thích" vẫn còn ở đó, anh không mang nó đi.

Triệu Phiếm Châu thở ra một hơi, hạ quyết tâm lấy nó ra, hộp giấy rất dễ mở, tính bảo mật cực kém, giống như Trương Mẫn ở phương diện tình yêu này có trăm ngàn sơ hở. Triệu Phiếm Châu run rẩy lấy thứ bên trong ra đặt lên giường, lần đầu tiên biết thế nào là hối hận, thế nào là đau lòng, thế nào là... Thích.

Trong hộp không có nhiều thứ, hầu hết đều là giấy, nhìn kỹ thì có một tấm hóa đơn thuê xe, một hóa đơn quán bar, cùng một vé vào cửa khu vui chơi, thậm chí còn có một mảnh gương nhỏ --- Dường như là từ lần mẹ Triệu Phiếm Châu đến tìm cậu, đống hỗn độn này là do Trương Mẫn thu thập, không ngờ anh lại thích trộm rác. Mà thứ khiến Triệu Phiếm Châu đau lòng nhất chính là một khung ảnh, hẳn là mua ở khu vui chơi lần đó, màu ảnh kém chất lượng cùng khung ảnh gia công thô, ở góc bên trái còn có dòng chữ "Ảnh lưu niệm tàu lượn siêu tốc công viên XX", đương nhiên là chữ không hề đẹp. Ảnh chụp trong khung rất đơn giản, Triệu phiếm Châu nhìn nó suýt nữa rơi nước mắt, cậu nên nghĩ đến, cậu nên nghĩ đến sớm hơn, Trương Mẫn nói đi WC thật ra là đi mua bức ảnh này, thậm chí còn mang khung ảnh bình thường này về nhà, ảnh chụp đúng lúc hai người nắm tay nhau, bị Trương Mẫn dùng bút bi khoanh một hình trái tim, bên cạnh viết một câu:

"Yêu thầm cũng giống như một trận cảm mạo ^_^"

Triệu Phiếm Châu, mẹ nó mày đã làm cái quái gì vậy. Triệu Phiếm Châu hung hăng chà xát mặt mình, lần đầu tiên rơi lệ.

Trong biệt thự, Trương Mẫn nằm trên chiếc giường xa lạ âm thầm chịu đựng cơn đau đầu và cảm lạnh tấn công cùng lúc, anh mắc mưa, về đến nhà lại bị cha quở trách bằng những lời khó nghe, chỉ bệnh đến mức này đã phải cảm tạ trời đất. Cha anh tóc đã hơi bạc nhưng uy nghiêm vẫn không giảm, không thèm nhìn anh một cái, giống như người mắc mưa chạy về nhà không phải con ông mà chỉ là một con chó hoang bình thường. Ông lật tờ báo, "hừ" một tiếng, thanh âm lãnh đạm: "Cha đã nói rồi, khi nào con không thích đàn ông nữa thì hẵn về."

"Con... Không thích nữa." Trương Mẫn không muốn dây dưa, bây giờ anh rất lạnh, rất mệt, chỉ muốn nằm xuống, ông có thể xem anh là một phế vật, một kẻ thất bại, không sao cả, anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nghĩ về bất cứ thứ gì, cũng không muốn nghe bất cứ điều gì, mọi thứ đều không liên quan đến anh.

Cha anh không để ý đến anh, Trương Mẫn giống như được đại xá nặng nề bước lên lầu, trở về phòng của mình, ném mình lên chiếc giường lạnh lẽo nhưng mềm mại, giống như được chuẩn bị để làm giường bệnh cho cơn mưa thu không thể tránh khỏi này.

Một trận cảm mới ập đến, Trương Mẫn mơ hồ nghĩ, bên môi dường như còn lưu mùi của cậu.

Trận cảm mạo mang tên Triệu Phiếm Châu cũng đến lúc khỏi hẳn rồi.

Thành phố này có mùa xuân và mùa thu ngắn, mùa hè và mùa đông dài, khi bông tuyết đầu tiên của mùa đông rơi trên chóp mũi Triệu Phiếm Châu, đã hai tháng rồi cậu không nghe được tin tức gì của Trương Mẫn. Cậu từng mơ thấy Trương Mẫn một lần, trong mơ anh cũng khóc như vậy, Triệu Phiếm Châu muốn giải thích, nhưng bất luận nói gì Trương Mẫn cũng giống như không nghe thấy, từng chữ từng chữ nói, có một người rất thích cậu, đã từng rất thích cậu.

Sắp đến Giáng Sinh, trong tủ kính bày ra rất nhiều thứ xinh xắn để thu hút sự chú ý của bọn trẻ, khóc lóc cầu xin mẹ đem thứ vô dụng này về nhà. Triệu Phiếm Châu mặc một chiếc áo khoác đen bước vội qua cửa hàng quần áo có logo chữ "M" ở trung tâm thành phố, trời đột nhiên đổ tuyết, khăn choàng cổ lông xù chỉ mang đến sự ấm áp hữu hạn, cậu không muốn chen chúc trong đám người để mua những quả táo giáng sinh đắt tiền trong cửa hàng, chỉ muốn về nhà thật nhanh. Trong cửa hàng quần áo sáng ngời có một người đàn ông tựa thanh hạnh đang chọn quần áo, tóc anh dài ra một chút, vẻ mặt trầm tĩnh hơn trước, tùy ý chọn vài món rồi quẹt thẻ, không có hứng thú nhìn ra bên ngoài xem tuyết rơi đầy trời là cảnh sắc thế nào.

Trên đường có một cửa hàng nhỏ không phát bài Jingle Bells như những cửa hàng khác, giọng nam trầm buồn truyền đến tai Triệu Phiếm Châu, biển lặng lại dậy sóng.

"Xa nhau một ngàn ngày, mỗi ngày đều mong gặp lại

Chỉ sợ người tìm ra tôi trước

Nhưng cứ thẳng bước ngang qua

Đến ông trời cũng giúp người trốn tránh không gặp tôi."

***

Chuyện là tôi mới đào hố Châu Mẫn mới á, cùng tác giả với fic này luôn nà, mọi người thích cp này thì sang đọc thử nha 🥺🥺🥺 (Thi cử cũng không ngăn được tôi đào hố=))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp