Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 5: Giao ước sau núi


2 năm

trướctiếp

Long Bạch vui vẻ chạy về nhà với 20 vạn mà cậu anh ta đã cho mượn.

“Bà Dương! Có người chủ như thế nào thì mới có thể nuôi ra được chó như thế đấy! Tiểu Nha nhà tôi bị chó nhà bà cắn chảy máu rồi, bà phải bồi thường tiền!”

Vừa bước vào thôn, anh ta đã nghe thấy tiếng mẹ mình là Tô Quế Hoa đang mắng Dương Nhị Mai. Bên ngoài còn có một đám dân làng quay quanh.

“Chó nhà tôi chưa từng cắn người, nếu không phải Tiểu Nha nhà bà đến trước cửa nhà tôi trêu chọc nó thì nó đâu có cắn người?!” Dương Nhị Mai cũng không phải đèn cạn dầu, bà ta chống hông nhổ nước bọt lí luận với Tô Quế Hoa, nói ngắn gọn một câu, muốn bà ta bồi thường tiền là không thể!

Tô Quế Hoa bị bà ta làm cho nổi trận lôi đình, nhìn Tiểu Nha khóc đến không thành tiếng lại nhìn bàn tay nhỏ bé bị cắn đến chảy máu, nếu bà ta không làm chút gì đó thì thật có lỗi với thân phận người làm mẹ này: “Hôm nay lão nương sẽ bà chảy máu trước!”

Bà ta thật sự ăn miếng trả miếng, kéo lấy cánh tay đầy đặn như cái bánh bao thịt của Dương Nhị Mai rồi hung hăng cắn một cái!

“A!!! Cái mụ điên ! Lão nương hôm nay liều mạng với bà!” Dương Nhị Mai đưa tay còn lại tát vào mặt Tô Quế Hoa, một bên khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Hai người họ nắm tóc, kéo quần áo, đánh đến khó phân thắng bại, thậm chí còn ôm nhau lật qua lật lại trên mặt đất.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Người đến cản là người đàn ông của Dương Nhị Mai, Long Thiết Sơn. Ông ta là một tên tham ăn biếng làm, bình thường ngoài việc đánh bài ở quán nhỏ bên cạnh cửa thôn thì thời gian còn lại là trốn ở nhà uống rượu. Đối với việc tìm vợ, yêu cầu của ông ta là biết kiếm tiền nuôi ông ta, còn những thứ khác ông ta không quan tâm.

Việc ông ta đi ra khuyên ngăn hoàn toàn là vì hai người đã đánh tới trước cửa nhà rồi, sau khi phân cao thấp không phải sẽ tốn tiền để trị thương sao?

“Mẹ! Đừng đánh nữa, trước tiên nên đưa Tiểu Nha đến trạm xá để tiêm phòng dại đã!” Long Bạch và Long Thiết Sơn cùng nhau kéo hai người phụ nữ cứng đầu này ra xa.

“Chi phí tiêm phòng dại cũng phải tốn 1 ngàn nhân dân tệ! Bà Dương đó hôm nay không bồi thường, mẹ nhất định sẽ quậy cho nhà bà ta chó gà không yên!” Tô Quế Hoa lúc này như một người phụ nữ điên điên khùng khùng, đầu tóc bị kéo rối như ổ gà, nút áo cũng bị đứt mấy nút, trên người đầy bụi đất, phủi tay một cái bụi bay khắp nơi.

Dương Nhị Mai cũng đánh tới đỏ mắt, bà ta phun ngụm nước miếng không hề tỏ ra yếu thế: “Phi! Bà muốn tiền muốn đến điên rồi! Không có tiền tiêm phòng dại thì đừng tới chọc chó nhà tôi!”

“Thím Dương! Thím nói như vậy là không đúng rồi! Mặc kệ là em cháu có trêu chọc chó nhà thím hay không, nhưng chó nhà thím cắn em cháu chảy máu là sự thật! Thím không trông chừng chó nhà mình cẩn thận, nó cắn người thì thím phải chịu trách nhiệm! Nếu không thì chúng ta tìm trưởng thôn đến phân xử!” Long Bạch bế Tiểu Nha lên, liên tục vỗ lưng an ủi cô bé.

Tiểu Nha khóc đến tê tâm liệt phế, không phải chỉ vì vết thương đau, mà phần lớn là do bị chó dọa sợ.

Dương Nhị Mai cũng vuốt lại đầu tóc bị rối của mình muốn tiếp tục phản bác lại. Lúc này trưởng thôn Long nghe thấy động tĩnh bên này nên đã qua tới.

“Bây giờ xã hội đều hòa nhã rồi, hai người phụ nữ tố chất thấp kém này sao còn có thể đanh đá như vậy? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao?” Trưởng thôn Long dùng giọng điệu bề trên, khí thế mười phần chỉ thẳng vào mặt hai người phụ nữ kia mà khiển trách.

Quan dù nhỏ như hạt mè thì cũng là quan, vốn dĩ hai bên còn đang vương mùi thuốc súng, trưởng thôn Long đến khiến họ bình tĩnh lại một chút.

“Long Bạch, cháu đem em cháu đi tiêm phòng dại trước đi, ở đây ta làm chủ.”

Long Bạch bế Tiểu Nha nhanh chóng chạy đến trạm xá của thôn.

“Vợ Thiết Sơn, chó nhà cô cắn người thì cô phải có một nửa trách nhiệm. Tôi thấy hay là như vậy, tiền tiêm phòng dại mỗi nhà bỏ ra một nửa, đừng có đánh nhau nữa! Nếu không nghe theo lời phân xử thì sau này trong thôn có việc gì tốt cũng sẽ không nghĩ đến hai người các ngươi trước.”

Lời này mang theo sự theo đe dọa, Dương Nhị Mai đương nhiên không phục, nhưng trước mặt trưởng thôn Long bà ta không thể tiếp tục lộn xộn, chỉ có thể nể mặt ông ta.

Nhìn nhìn trưởng thôn Long, cuối cùng Dương Nhị Mai không cam tâm tình nguyện mà lấy mấy trăm đồng ra từ trong túi quần ra, bà ta không muốn đích thân đưa cho Tô Quế Hoa, trưởng thôn Long chỉ có thể thở dài rồi đem tiền chuyển cho Tô Quế Hoa.

Sau khi nhận tiền xong, Tô Quế Hoa hướng con chó trong sân làm ra dáng vẻ đe dọa nó, rồi mới vội vã chạy đến trạm xá của thôn.

“Đi vào thôi.” Long Thiết Sơn kéo kéo ống tay áo của Dương Nhị Mai.

“Cái tên vô dụng nhà ông, người ta đánh tôi ông không biết lại giúp một tay sao?! Cút ra! Lão nương không muốn nhìn thấy ông!” Đối với người chồng chỉ biết ăn bám vợ của mình, Dương Nhị Mai chẳng hề che giấu sự khinh thường với ông ta.

Đứa con trai của hai người bọn họ cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, từ nhỏ đến lớn đều là dựa vào nguồn thu nhập của bà ta mà nuôi lớn. Hiện tại, mặc dù con trai ở thành phố làm việc cũng có thể kiếm được vài đồng, nhưng chung quy làm đầu bếp kiếm tiền rất cực khổ. Bận rộn mỗi ngày ở trong bếp cả tháng trời cũng chỉ kiếm được có 4-5 nghìn.

Bị Dương Nhị Mai mắng đến tối tăm mặt mày, Long Thiết Sơn không thể ở nhà được nữa, ông ta vào nhà, từ nơi mà Dương Nhị Mai giấu tiền lấy trộm vài trăm đồng rồi lại đến quán mạt chược giải trí.

Trưởng thôn Long tránh những người khác đi đến cửa sau nhà Dương Nhị Mai gõ cửa.

“Mai tử, Mai tử, mở cửa.” Ông ta lén la lén lút áp mặt vào cửa khẽ gọi.

“Lão nương bây giờ đang giận! Anh đừng đến chọc em không vui! Vô duyên vô cớ đánh nhau một trận còn phải đền mấy trăm đồng! Ai cũng đừng đến trêu ghẹo em.” Người phụ nữ trong nhà một bụng tức giận khó tiêu, mấy trăm đồng đó bà ta phải bán hết cả mảnh cải mới có thể bù lại được.

“Anh bù lại cho em còn không được sao? Thật sự không mở cửa cho anh là anh đi đó.”

Nghe trưởng thôn Long nói sẽ trả số tiền đó, Dương Nhị Mai mới chậm rãi ra mở cửa: “Anh nhìn mặt em đi....” Bà ta thay đổi cách nói chuyện hung dữ với chồng hằng ngày, có chút nũng nịu đưa khuôn mặt đến trước mặt trưởng thôn Long cầu mong sự an ủi.

“Tô Quế Hoa này ra tay cũng thật tàn nhẫn a! Mặt cũng bị móng tay cào tới chảy máu rồi.” Trưởng thôn Long nhíu mày, mau chóng lấy 1 nghìn nhân dân tệ trong túi ra nhét vào tay Dương Nhị Mai: “Cho em nhiều một chút để đến trạm xá lấy thuốc về bôi.”

“Anh xem, tay em cũng bị bà điên đó cắn bị thương rồi. Anh nói xem em có cần đi tiêm phòng dại không?” Dương Nhị Mai mau chóng lấy tiền nhét vào túi rồi tiếp tục làm nũng, hàm ý là tiền vẫn không đủ.

“Không cần!” Trưởng thôn Long lạnh sống lưng, người đàn bà này đúng là biết kiếm chuyện, đôi lúc làm ông ta không đưa thì rất xấu hổ: “Em là bị người cắn chứ không phải chó cắn, chỉ cần chút thuốc khử trùng là được rồi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Anh đi vào bôi cho em....” Dương Nhị Mai khí thế mười phần mời trưởng thôn Long vào nhà.

Hai người này qua lại với nhau không chỉ một hai ngày, ngay từ khi con trai Dương Nhị Mai 10 tuổi, hai người bọn họ đã qua lại với nhau rồi.

“Hôm nay không được, vợ anh đang ở nhà đợi anh về xay gạo nhào mì. Ngày mai anh phải ra sau núi chăn trâu, em cũng đưa đàn trâu nhà em đến sau núi ăn cỏ đi. Ở đó yên tĩnh vả lại mùa đông cũng không có ai lên núi. Anh đi trước đây.” Sau khi dỗ nguội cơn giận của Dương Nhị Mai, trưởng thôn Long mới lén lút rời khỏi nhà bà ta.

Lúc này Tiêu Vinh cũng đã đưa Long Hiểu Hiểu và Long Linh về thôn như đã hứa.

Mấy bà trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ khi xe chạy ngang qua quán nhỏ.

“Thằng nhóc Long Bạch này sợ là không ăn được miếng thịt thiên nga này rồi, Long Linh đi chơi với Long Hiểu Hiểu như vậy, sao có thể không tìm một người đàn ông có tiền cơ chứ.”

“Cái người lái xe không phải là con trai của Tiêu Nhất Đao bán thịt lợn à?”

“Nghe nói cậu ta cũng có chút bản lĩnh, mỗi ngày đều lên thị trấn để tìm hướng đi mới.”

“Cũng không biết là cậu ta nhìn trúng Long Hiểu Hiểu hay là Long Linh nữa.”

“Ha ha, Long Linh đi ra ngoài chơi với người có tiền, khẳng định là bây giờ không để Long Bạch vào mắt rồi, chờ xem đi.”

“Không để vào mắt mới tốt! Chỉ dựa vào Tô Quế Hoa mà cũng xứng có người con dâu tốt như vậy sao?”

“Đúng đúng đúng! Ha ha...”

Những người xem náo nhiệt chưa bao giờ là hiếm Long Linh xuống xe nói tạm biệt với Long Hiểu Hiểu một tiếng rồi lịch sự cảm ơn Tiêu Vinh.

Cảnh tượng này bị gia đình của Long Bạch từ trạm xá trở về nhìn thấy.

Long Bạch vốn dĩ còn đang cười dỗ Tiểu Nha, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái ân cần từ biệt Long Linh, khuôn mặt anh ta tái xanh gục mặt xuống.

Xe đi rồi, nhưng bầu không khí của vài người ở đây thì không được thân thiện cho lắm.

“Tiểu Nha làm sao mà khóc vậy? Tay bị sao vậy?” Long Linh nhìn thấy tay của Tiểu Nha bị quấn băng gạc nên lo lắng hỏi.

Tô Quế Hoa nhướng mày đẩy Long Bạch một cái: “Ngây ra đó làm gì? Mau về nhà đun trà cho Tiểu Nha uống đỡ sợ.”

Long Bạch vốn đĩ còn muốn giải thích vài câu, nhưng trong lòng anh ta cũng đang khó chịu nên chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Muộn chút mới nói đi, hiện tại anh phải về nhà trước đã.”

Long Linh cảm thấy Tô Quế Hoa quả thật là không đơn giản, trong một lúc, nói trở mặt là trở mặt ngay.

“Bí thư Đổng nói việc xây dựng nhà kính, công ty Thiên Thành sẽ cử hai người kỹ thuật viên đến thôn chúng ta để chỉ đạo toàn bộ quy trình.”

Long Linh vừa vào nhà thì nghe thấy Long Tôn Vượng đang hưng phấn nói với Trần Yên Phương về việc tham gia dự án Thiên Thành.

Chính phủ đem doanh nghiệp này cộng với sự hỗ trợ cho nông dân của chính phủ gọi là “ Kế hoạch Thiên Thành”.

“Ba, con nghĩ rằng trước tiên hãy khoan đưa 10 vạn đó cho Long Bạch.” Long Linh không đầu không đuôi nói một câu khiến cha mẹ cô kinh ngạc ngẩn ra.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Yên Phương rất lo lắng hỏi, con gái của mình hiện tại đã là người của Long Bạch rồi, nếu vào lúc này có vấn đề nào xảy ra với chuyện tình cảm của họ, chỉ sợ rằng chuyện này sẽ trở thành trò cười của cả thôn.

Long Linh rót một cốc nước lạnh trên bàn uống, liền cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

“Mẹ anh ấy sáng nay nghe nói cha sẽ cho 10 vạn thì đột nhiên đặc biệt tốt với con, còn đặc biệt chiên hai quả trứng cho con ăn. Nhưng vừa rồi gặp được bọn họ ở ngoài cửa, bà ấy lại trở lại dáng vẻ lạnh nhạt với con. Con không muốn vội vàng gấp gáp, vấn đề của Long Bạch tạm hoãn lại đi.”

“Hừ hừ.” Long Tôn Vượng không nhịn được mà chế nhạo: “Bà ta chính là có chút tâm địa gian xảo, chúng ta và hàng xóm láng giềng đều đã lĩnh giáo qua vài chục năm. Khi đó nếu không phải vì nhìn thấy cha của Long Thần Tín công tác ở cơ quan nhà nước thì làm bà ta có thể bỏ người đàn ông mà bà đã quen mấy năm để gả qua đây.? Không ngờ rằng là cha chồng chưa đến tuổi nghỉ hưu đã mất, ngay cả tiền an ủi bà nội của Long Bạch cũng không cho bọn họ một phần. Cả đời chỉ muốn ngồi không hưởng thụ, nên cuộc sống càng ngày càng tệ đi.”

“Nhưng Tiểu Linh và Long Bạch đã có....” Trần Yên Phương có chút nổi giận nói. Mặc dù bà không muốn gả con gái bảo bối của mình vào một gia đình như vậy, nhưng danh tiết của con gái đã mất rồi, muốn tìm một người con rể tốt khác cũng không dễ tìm.

“Ba, mẹ. Thật sự là hôm đó con với Long Bạch chuyện gì cũng chưa xảy ra. Chúng con dùng cách này để khiến trưởng bối của hai bên đồng ý cho hai người đến với nhau, con không muốn tiếp tục lừa gạt mọi người nữa.”

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp