Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 38: Mộc U Cốc bí cảnh-Kết Thúc.


2 năm

trướctiếp

P/S:Do tăng lên thêm một chương nên có thay đổi tên chương trước, vì lý do không nỡ cắt ý nên đành lòi ra thêm một chương so với dự định.

Chương 38: Mộc U Cốc bí cảnh-Kết Thúc.

Sau khi sương mù bao phủ, Vũ Linh thấy mọi người bắt đầu trở nên hoảng loạn, nhân lúc này Vũ Linh mới dùng truyền âm cho Tiêu Lẫm đám người.

Thuốc bột Vũ Linh thả ra được làm từ Kỳ Ban Hoa, thường được nữ nhân ở Tu Chân Giới dùng làm hương liệu, nhưng nó có một tác dụng phụ mà Vũ Linh mới tìm ra.

Đó là nếu kết hợp với biến dị giải độc đan, nó sẽ tạo thành một loại hương liệu vô mùi vô vị, nhưng khi dính vào cơ thể thì nhiệt độ của cơ thể sẽ khiến nó phát huy tuyệt vời tác dụng.

Đảm bảo năm mét trong vòng, tuyệt đối ruồi bọ cũng phải chết, yêu thú cũng sẽ tránh xa, Vũ Linh dám tự tin vỗ ngực xác nhận.

Cho nên sau khi thả ra thuốc bột, Vũ Linh liền phong bế ngũ quan, truyền âm lần nữa cho Tiêu Lẫm đám người.

"Phong bế ngũ quan, ta sẽ tranh thủ, hãy mau chóng rời đi"

Nói xong liền tế ra lúc trước Ngọc Quan Hiên đưa cho Trấn Hồn Linh, dùng linh lực quán thâu vào bên trong Trấn Hồn Linh.

Trấn Hồn Linh phát ra âm thanh khiến Thiên Cơ Tông đám người ôm đầu kêu to, đây là Trấn Hồn Linh âm thanh ảnh hưởng đến bọn họ thần thức, nhân lúc này Vũ Linh nhanh chân chạy đến đầu hướng gió.

Tô Duyệt ở sương mù xuất hiện liền biết không ổn, có người sau lưng muốn ra tay với mình, nhưng sương mù ngày càng dày đặt khiến Tô Duyệt khó mà tìm ra đối phương vị trí, ngay cả Lưu Thẩm Nhã cùng La Hoàng Thanh đám người cũng bị sương mù che mất.

Sương mù này là từ đâu mà ra?

Tô Duyệt căng thẳng, nàng không nhận thấy bất kỳ linh lực chấn động nào quanh đây, mà Vân Vụ Quyết không thể tạo ra như thế dày đặc mà khoảng cách rộng lớn như thế sương mù.

Đing linh.

Đang muốn thả ra thần thức, thì Tô Duyệt lại nghe một tiếng chuông thanh thúy, đầu như bị mạnh mẽ nện vào một búa, cũng may Tô Duyệt thần thức mạnh mẽ có thể nhanh chóng thanh tỉnh, nhưng La Hoàng Thanh đám người thì không may mắn như vậy.

Nếu đoán không sai âm thanh khi nãy là do Trấn Hồn Linh phát ra, Tô Duyệt nương theo âm thanh của Trấn Hồn Linh, nhưng nàng chưa đến thì đã thấy một bóng đen lướt từ bụi cây đi ra, biến mất khỏi tầm mắt của Tô Duyệt.

Tô Duyệt dám chắc tất cả là do người này làm ra, nàng phải bắt lại hắn, nhưng khi Tô Duyệt vừa định vận dụng linh lực đuổi theo, mũi nàng liền ngửi được một mùi vô cùng kinh khủng.

Tô Duyệt thề, hai đời làm người, đây là mùi ghê tởm nhất nàng từng nghe qua, càng kinh tởm hơn mùi vị đó là từ nàng phát ra.

Tô Duyệt chống người ói mửa, giờ đừng nói đuổi theo, ngay cả đứng Tô Duyệt còn đứng không vững, dù đã phong bế ngũ quan nhưng cái mùi vị đó vẫn không thể quên đi được, vừa nghĩ Tô Duyệt lại muốn phun.

La Hoàng Thanh bên này cũng chịu chung Tô Duyệt tình cảnh, so với Tô Duyệt còn thảm, cả đám bọn họ tụ tập chung một chỗ khiến mùi vị càng thêm nồng nặc, có vài tên không chịu nổi mà chết ngất.

La Hoàng Thanh ôm bụng, sắc mặt tím đen dọa người, nói ra cũng là vô lực.

"Chết tiệt, nếu để ta biết ai thả ra mùi ghê tởm này, ta nhất định không tha cho hắn, ụa..."

Lưu Thẩm Nhã sau khi thấy sương mù, trực giác nói rằng nơi này không nên ở lâu, cho nên sau khi sương mù che phủ cả tầm mắt khiến Lưu Thẩm Nhã mất đi xung quanh mọi người bóng dáng, nàng cũng ra quyết định phải rời khỏi nơi cổ quái này.

Lưu Thẩm Nhã cũng không lo lắng Tiêu Lẫm đám người thế nào, nàng chỉ là nhất thời nổi hứng mang hai người kia đến đây, gặp phải Tô Duyệt cùng rắc rối nơi đây là ngoài ý muốn.

Giờ thì hai người kia đã hợp đội với đám người Tiêu Lẫm, Lưu Thẩm Nhã cũng không cần phải lo lắng thêm cho họ, nàng cũng không có nghĩa vụ đó, cho nên Lưu Thẩm Nhã liền nhanh chóng dựa theo trực giác mách bảo rời khỏi nơi này.

Vũ Linh chỉ đơn thuần tạo ra sương mù, nên Lưu Thẩm Nhã rất dễ dàng thoát khỏi, dễ dàng đến nỗi Lưu Thẩm Nhã cũng phải nghi ngờ, chỉ là giờ phải nhanh chóng rời đi nên Lưu Thẩm Nhã cũng không tiện ở lại nghiên cứu.

Nhưng lúc nãy Lưu Thẩm Nhã vẫn dính phải một ít thuốc phấn, vì vậy ở Lưu Thẩm Nhã vừa đi ra không lâu, nàng liền đụng phải một con trúc cơ sơ kỳ yêu thú, còn chưa làm gì con yêu thú đó thì nó đã co đuôi bỏ chạy.

Yêu thú khứu giác linh mẫn, Lưu Thẩm Nhã dính thuốc phấn ít nên phải mất khá lâu mới bốc mùi, đợi mùi phát ra, Lưu Thẩm Nhã vốn định đi tranh thủ tìm thêm chút cơ duyên, kết quả đành dẹp bỏ vì phải ngâm mình cả ngày dưới nước, mà hồ nước nàng ngâm, khắp mặt hồ cá ngửa trắng bụng nổi lình bình.

Lưu Thẩm Nhã:"..."

Còn Tiêu Lẫm đám người, sau khi được Vũ Linh truyền âm, dù có chút e ngại khi một người không biết là ai nói ra yêu cầu, nhưng lý trí cho biết người đó không có ác ý với mình, Tiêu Lẫm quyết định liều thử một lần nghe theo người đó.

Quả nhiên sau đó bọn họ an toàn rời đi, Tiêu Lẫm nhìn người mặt áo choàng đen đang đứng bên cạnh thanh y mang mặt nạ nam tử, mới hiểu được hai người này quen nhau.

Tiêu Lẫm tiến lên, chấp tay cảm kích nói.

"Ta là Thiên Kiếm Tông Tiêu Lẫm, hôm nay đa tạ hai vị đạo hữu ra tay cứu giúp, nếu sau này có việc cần hỗ trợ xin hãy đến Thiên Kiếm Tông tìm ta, Tiêu Lẫm ta tuyệt sẽ cố gắng ban trợ hết mình."

"Hừ, ta không hiếm lạ ngươi trợ giúp." Tiết Hoài Lâm bĩu môi phiết mặt.

Thân là Ma Ảnh Các tam thiếu gia, hắn mà cần một nho nhỏ đệ tử như Tiêu Lẫm giúp đỡ sao? Đừng có đùa.

"Khụ, khi nãy là vị này đạo hữu ra tay tương trợ đi, thật lòng đa tạ"

Tiêu Lẫm ho khan, cũng không tiếp tục cùng Tiết Hoài Lâm nhận lãnh mông, đối với mặc áo choàng che kín Vũ Linh nói.

Vũ Linh kéo xuống mũ trùm che đi phần lớn dung mạo, nàng đã suy nghĩ rất kỹ nên quyết định không cùng Tiêu Lẫm đám người hợp đội.

Bởi thế không nhất thiết phải cùng Tiêu Lẫm nhận biết, Tiêu Lẫm vừa hỏi, Vũ Linh cũng chỉ gật đầu dùng giọng giả đáp.

"Không cần khách khí, ta chỉ làm việc ta nên làm"

"Liệu có thể cho ta biết hai vị phương danh, xin đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn ngay cả ân nhân cứu mạng mình mà cũng không rõ tên"

Tiêu Thịnh Bân tiến lên, nhìn Tiết Hoài Lâm cùng Vũ Linh, dè dặt nói.

"Được thôi, nể tình các ngươi có thành ý như thế, bổn thiếu gia sẽ nói cho ngươi ta cao quý tên gọi, tên ta là Tiết Hoài Lâm, nhớ kỹ cho ta."

Tiết Hoài Lâm nhún vai nhếch miệng, đắc ý cười khẩy nói.

Tiêu Lẫm đám người cười khan, cảm thấy người này thật sự quá kiêu ngạo, nhưng không có ác ý nên cũng cười khan cho qua.

Lại quay sang Vũ Linh, Tiết Hoài Lâm nói.

"Còn tên này là kẻ hầu của ta."

Người hầu?

Vũ Linh:"..."

Ta muốn giết người, đừng ngăn ta.

Tiết Hoài Lâm như mới nhớ ra điều gì, đối với Vũ Linh nói:" Ah, mà ngươi tên là gì thế?"

Tiết Hoài Lâm đám người:"..."

Vũ Linh:"..."

"Huh? Mùi gì thế?"

Tiêu Thanh Loan chợt bịt mũi nhăn mi, khó chịu lên tiếng.

"Ah, là tên nào thả ra mùi kinh khủng như thế" Tiêu Tịnh Khánh bịt mũi kêu lên.

Tiết Hoài Lâm cũng nhịn không được che mũi, nói.

"Tên kia, ngươi nói mùi này...hả?"

Tiết Hoài Lâm định cùng Vũ Linh hỏi xem nơi phát ra mùi kinh dị này, nhưng vừa quay qua thì đã không thấy Vũ Linh bóng dáng, nhìn lại không biết Vũ Linh từ lúc nào đứng cách xa bọn họ.

Tiết Hoài Lâm:"..." Tên này đi đến đó khi nào?

"Ngươi đứng ở đó làm gì thế hả?" Tiết Hoài Lâm chỉ tay la lên.

"Đừng đến đây, mùi là từ các ngươi phát ra" Vũ Linh kéo áo choàng lên trên mũi, che đi mùi hôi.

"Đừng nói với ta mùi này là ngươi thả" Tiết Hoài Lâm trầm mặt một lúc mới nói ra một câu.

Hắn nhớ khi nãy, bọn họ hạ gục Kim Dực Bàng, tên này cũng ném vào miệng Kim Dực Bàng một thứ gì đó, khiến Kim Dực Bàng trong nháy mắt thành gà trụi lông không nói, miệng còn tràn bọt mép, chết không nhắm mắt.

Cho nên Tiết Hoài Lâm đoán, sỡ dĩ tên này kêu họ lên đầu hướng gió, nhất định là trong sương mù bị hắn động tay chân.

"Ah, hẳn là vậy" Vũ Linh ngẩn đầu bốn lăm độ nhìn trời, cười nói.

"Quả nhiên là ngươi, tên đáng chết" Tiết Hoài Lâm bạo phát rống to chỉ tay vào Vũ Linh.

"Ta đã kêu các ngươi mau chóng rời đi, ai kêu các ngươi chậm chạp nên bị dính thuốc phấn, trách ta sao?"

Vũ Linh nhún vai, không chút hối lỗi nói.

"Ngươi...ngươi không biết khống chế phạm vị thả thuốc sao?" Tiết Hoài Lâm tức giận nói.

Tiết Hoài Lâm đồng ý tên này động tay chân vào sương mù, nhưng điều kiện tiên quyết là không dính lên hắn.

"Ah, tay run nên lỡ tay" Vũ Linh vô tội trả lời.

"Run?"

"Phải, lần đầu thử thuốc nên hưng phấn quá tay ta run, lần sau sẽ không."

Mọi ngươi:"..."

Lần đầu thử thuốc?

Người này xem họ là chuột bạch sao?

Còn có lần sau?

Còn là thôi đi.

"Đừng ở đó nói nhảm, mau đưa ra thuốc giải, hôi chết ta"

Tiết Hoài Lâm gân xanh không ngừng co giật, rống giận nói.

"Thuốc giải? Ngươi bị ngu à! Đã là thuốc độc thì cần gì thuốc giải."

Vũ Linh giang hai tay, ném ngu xuẩn ánh mắt nhìn Tiết Hoài Lâm.

Mọi người:"..." Nói rất hay rất chính xác, bọn họ không lời chống đỡ.

Tiết Hoài Lâm:" Tên khốn nhà ngươi!!!!"

Tiết Hoài Lâm thấy mình sắp bị tên này làm tức chết, đã vậy khi muốn tiến lên bắt hắn thì mùi hương kinh tủng kia lại đâm vào mũi, làm Tiết Hoài Lâm muốn ngất vì mùi hôi đáng sợ này, tên này làm thế quái nào lại tạo ra được mấy thứ kỳ dị như thế.

"Mùi này có tác dụng xua đuổi yêu thú nên các ngươi có thể yên tâm, không cần lo bị yêu thú đuổi giết, trừ khi ngươi chọc nó, còn thời gian hết tác dụng, thật xin lỗi, ta cũng không rõ"

Vũ Linh suy xét một chút, cười tươi nói.

Mọi người:"..."

Đây là Vũ Linh vô tình tìm ra, lần đó bị dính một ít lên người, kết quả là mất ba ngày mới hết, nhưng đó chỉ là một chút ít thuốc, mà những người này dính so Vũ Linh còn nhiều gấp ba lần, bởi thế Vũ Linh không dám chắc là ba ngày sau nó sẽ hết a.

"Khụ, ta nghĩ trước hết mọi người nên tìm chỗ thay đổi y phục, biết đâu có thể làm mất mùi..." Tiêu Lẫm ho khan, dẫn đầu mở miệng.

"Nga, không thể nào làm mất mùi đâu, cho dù ngươi dùng tẩy trần thuật đi nữa." Vũ Linh nhàm chán chọt vào.

Tiêu Lẫm:"..."

"Được rồi, dù sao các người cũng an toàn, hai ngày sau bí cảnh sẽ đóng cửa, cũng đến lúc đi rồi." Vũ Linh nhìn Tiêu Lẫm đám người, nói.

"Hai vị định rời đi? Tại sao không cùng chúng ta tổ đội, như thế sẽ an toàn hơn" Tiêu Lẫm lên tiếng đề nghị.

"Không, ta thích độc hành, thứ này cho ngươi"

Vũ Linh lắc đầu, ném cho Tiêu Lẫm một lọ sứ, nhìn vào Tiêu Ngọc Nhan đang dựa người vào Tiêu Tịnh Khánh nói.

"Nó sẽ có ích cho nữ nhân kia"

Tiêu Ngọc Nhan lúc đầu tuy luôn ác cảm với Vũ Linh, nhưng cũng không làm điều gì xấu, tính cách điêu ngoa tùy hứng chút, Vũ Linh cũng không có ấn tượng xấu về Tiêu Ngọc Nhan, vì vậy xem Tiêu Diễm mặt mũi hạ, Vũ Linh cũng sẽ ra tay ban trợ một thanh.

"Cái này..." Tiêu Lẫm sửng sốt, nhất thời phản ứng không kịp, hắn không hiểu tại sao người này lại giúp đỡ mình nhiều đến thế.

"Ta chỉ muốn trả nợ, không cần suy nghĩ nhiều" Vũ Linh quay mặt nói.

Vũ Linh sỡ dĩ không muốn cùng nhóm người Tiêu Lẫm hợp đội, bởi vì từ đầu đến giờ Vũ Linh chưa từng cùng bọn họ giao tập, từ khi bí cảnh mở ra Vũ Linh luôn độc hành mà họ lại đã hợp mặt cùng nhau tìm kiếm cơ duyên, nếu giờ bộc lộ ra thân phận, nhất định sẽ để vài người trong đội sinh ra bất mãn, thậm chí là phát sinh ra nhiều điều nghi kỵ.

Vũ Linh tính cách không giỏi giao tiếp, càng chán ghét nơi có nhiều người, vì trong đầu Vũ Linh luôn nghĩ chỗ nào có nhiều người, chỗ đó có phiền phức.

Chưa kể giờ còn có Tiết Hoài Lâm ở đây, không tiện lộ ra chân thật dung mạo, Vũ thấy tốt nhất vẫn là xem như chưa gặp là được, đợi đi ra bí cảnh hợp lại cũng không muộn mà cũng an toàn.

Thứ Vũ Linh đưa là đan dược Mộ Thần Hy chuẩn bị cho nàng, một loại đan dược tên Tục Mạch Đan, có thể trị cho Tiêu Ngọc Nhan kinh mạch đứt gãy, ít nhất là không biến thành phế nhân.

Nó có thể hoàn toàn trị khỏi hay không, vậy thì xem Tiêu Ngọc Nhan khí vận rồi, mà Tiêu gia có thiên tài luyện đan như Tiêu Diễm, Tiêu Ngọc Nhan hy vọng hồi phục cũng rất cao.

Ngoài ra còn một ít đan dược trị thương, đây xem như Vũ Linh kết thúc cùng Tiêu Lẫm nhân quả, sau khi biết đám người Tiêu Lẫm vì nàng phát tâm ma thề.

Nhưng Vũ Linh ngàn vạn không ngờ tên dở hơi kia lại là Tiết Hoài Lâm-Ma Ảnh Các tam thiếu gia, theo lý Tiết Hoài Lâm phải cùng Lưu Thẩm Nhã hợp đội a, nhưng giờ lại thành cùng Vũ Linh.

Cái này là thế nào a?

Mà khi nãy Tiết Hoài Lâm gặp Lưu Thẩm Nhã cũng không tỏ vẻ gì, chẳng lẽ Vũ Linh vô tình làm kịch tình thay đổi?

Nhắc tới Lưu Thẩm Nhã, giờ mới để ý Lưu Thẩm Nhã cũng không thấy đâu.

Mà cũng không cần quan tâm, giờ lo cho mình mới tốt, khi nãy Vũ Linh tiêu hao gần hết linh lực, lại thêm thương thế khi đấu với Kim Dực Bàn, phải tìm chỗ nào trị thương đợi đến bí cảnh đóng cửa mới ra.

"Vậy thì ta tách ra ở đây."

Vũ Linh quay đầu bước đi, cũng không đợi Tiêu Lẫm đám người nói gì, Vũ Linh đã dùng phong hàng phù hóa thành tàn ảnh lướt đi.

"Thật là một người khó hiểu" Tiêu Thịnh Bân đi đến trước mặt Tiêu Lẫm, thở dài nói.

Tiêu Lẫm cười:" Trên đời có không ít kỳ nhân dị sĩ, có lẽ hai người kia cũng thế"

Chỉ là Tiêu Lẫm không hiểu trong lời người áo choàng đen kia trả nợ là ý gì?

"Kỳ nhân dị sĩ? Tên áo choàng đen kia chỉ là luyện khí ba tầng thôi" Tiêu Doãn bĩu môi nói.

Tiêu Huỳnh lắc đầu:" Không hẳn, nếu sương mù khi nãy là do người đó làm, thì người đó không đơn giản như vẻ ngoài"

Có thể vô thanh vô tức tạo ra sương mù như thế, làm sao có thể chỉ là một nho nhỏ luyện khí ba tầng tu sĩ, không chừng người đó đang che dấu tu vi.

Tiêu Lẫm xem lại đan dược Vũ Linh đưa, không khỏi kinh ngạc khi thấy bên trong có một viên Tục Mạch Đan, đan dược này là cấp cao bình thường rất khó luyện chế, không ngờ người đó lại đưa cho hắn một viên thế này.

Còn những đan dược khác, tất cả đều là hồi xuân đan và bồi nguyên đan, đúng lúc bọn họ dùng hết đan dược có những thứ này sẽ thuận lợi cho mọi người hồi phục.

Người áo choàng đen đó thật ra là ai? Tại sao hắn lại dễ dàng đối xử tốt với bọn họ như thế?

Tiêu Lẫm nhíu mi, khó hiểu nhìn xem Vũ Linh biến mất phương hướng.

"Ah? Kia nam tử cứu giúp Tiêu Hoàng và Tiêu Thế Thành trở về đã biến mất rồi" Tiêu Thanh Loan bỗng thốt lên.

"Chẳng lẽ hắn ta còn ở trong sương mù?" Tiêu Doãn kinh ngạc nói ra.

Mọi người sửng sốt, nếu như thế chẳng phải người đó phải một mình đối mặt với cả Thiên Cơ Tông đám người?

"Mọi người không cần lo lắng, ân nhân đã truyền âm nói rằng ngài ấy đi trước." Tiêu Hoàng xoa xoa tóc, mở miệng nói.

"Thế à, ta còn chưa kịp đa tạ vị đó đạo hữu, xem ra là ta quá vô ý rồi" Tiêu Lẫm thở dài, phiền muộn nói.

"Ân nhân chắc sẽ không trách móc gì đâu, ngài ấy tốt lắm" Tiêu Thế Thành xoa mũi, cười nói.

"Hy vọng là thế"

"Mọi người tranh thủ ngồi khôi phục thương thế đi, chúng ta sẽ đến cổng ra của bí cảnh sau hai canh giờ nữa." Tiêu Lẫm phân ra đan dược, dặn dò nói.

"Vâng"

"À, nhưng mùi hôi thế này, chúng ta phải làm sao a?" Tiêu Thanh Loan thở dài, lên tiếng.

"..."

--- --- ---

Vũ Linh dừng lại, quay mặt nhìn Tiết Hoài Lâm, buồn bực nói.

"Ngươi định đi theo ta đến khi nào?"

Tiết Hoài Lâm nhướng mi, chỉ tay vào Vũ Linh.

"Đến khi nào ngươi giải cho ta cái này xú thí mùi vị, bằng không ta sẽ đi theo ngươi mãi"

Kêu hắn tách ra đi riêng, sao đó để hắn đi đến đâu cũng mang theo cái này xú kinh mùi vị, hắn mới không ngu, phải đi theo tên này đòi thuốc giải, cho dù không có thuốc giải thì bắt tên này chịu chung hắn mới thấy hả dạ.

Vũ Linh nâng tay đỡ trán :"Ta nói là thứ này không có thuốc giải, ngươi theo ta cũng vô ích"

"Bổn thiếu gia không muốn đi, hừ, ngươi thật lắm lời"

Nghe Tiết Hoài Lâm nói thế, Vũ Linh trắng mắt nhìn hắn, quyết định thi hành kế hoạch ba không: không nghe, không nhìn, không nói.

Màu trắng Lửa Tùng Thử cùng trùng nhỏ nhảy thoát lên vai Vũ Linh, hai tên đòi nợ này có vẻ trở nên thân thiết hơn, chúng đồng loạt hướng Tiết Hoài Lâm bất mãn kêu gào.

"Hưh? Đây là ngươi linh sủng? Sở thích của ngươi cũng quái dị thật đấy. " Tiết Hoài Lâm kinh ngạc xem chúng, đối với Vũ Linh chế nhạo cười.

"Một con chuột nhắt đầy lông lá, một con sâu rớm xấu xí, mắt thẩm mĩ của ngươi thật tệ hại" Tiết Hoài Lâm tiếp tục nói

Vũ Linh trầm mặt, nhưng hai tên tiểu tử kia có vẻ bất mãn với Tiết Hoài Lâm chê bai nhận xét, vì thế màu trắng Lửa Tùng Thử nhảy lên vai Tiết Hoài Lâm, không chút khách khí thả bom vào mặt hắn.

"Con chuột đáng chết, ngươi dám..."

Tiết Hoài Lâm tức điên muốn túm lại màu trắng Lửa Tùng Thử, nhưng màu trắng Lửa Tùng Thử lại nhanh nhẹn tránh thoát và nhảy lên đầu Vũ Linh, đắc ý hướng Tiết Hoài Lâm kêu lên.

Tiết Hoài Lâm thấy nó như thế, dĩ nhiên rất tức giận, một con chuột nhắt mà cũng khinh thường hắn, không thể chấp nhận được, còn muốn nhào tới thì trên mặt lại dính một đám chất nhầy màu trắng, Vũ Linh túm xuống màu trắng Lửa Tùng Thử ném ra sau, mắt ngạc nhiên xem trùng nhỏ phun ra màu trắng chất nhầy.

Thật không ngờ trùng nhỏ còn cái này kỹ năng.

"Aaaa, cái thứ gì đây? Tại sao lại không lấy ra được?"

Xem Tiết Hoài Lâm cố gắng gỡ ra đám chất nhầy trên mặt, Vũ Linh hứng thú dùng tay lấy lên một ít, quả thật rất dính a.

"Tên kia, mau giúp ta lấy ra"

Vũ Linh bĩu môi, cũng không từ chối, nâng tay nắm lấy chất nhầy mạnh mẽ kéo ra, theo sau là tiếng la như giết heo của Tiết Hoài Lâm, Vũ Linh ngoáy ngoáy lỗ tay, điếc thật.

Giờ trên người Tiết Hoài Lâm trên người không chỉ có mùi của thuốc bột Vũ Linh thả ra, nay thêm mùi của màu trắng Lửa Tùng Thử, Vũ Linh phải lấy ra vải bịt mũi mới thấy tốt hơn phần nào.

Nhưng mà nhờ vậy cho đến lúc đi tới cổng ra của bí cảnh, bọn họ đều không hề gặp yêu thú hay con người chặn giết, xem như thuận lợi về đích.

Khi Vũ Linh và Tiết Hoài Lâm đã tịnh dưỡng thương thế xong, khoảng cách bí cảnh đóng cửa chỉ còn vài giờ, sau đó hai người liền nhanh chân chạy đến cổng ra của bí cảnh.

Khi Tiết Hoài Lâm cùng Vũ Linh kịp thời chạy tới, và thấy nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, nhưng so với tràng diện lúc đầu khi bí cảnh mở ra, thì số lượng giảm đã hơn phân nửa.

Vũ Linh thấp rũ mắt, chỉ là một luyện khí kỳ bí cảnh số lượng đào thải đã cao đến thế, Vũ Linh nhận thức sâu hơn về thế giới này tàn khốc quy tắc.

Đôi tay ở thế giới này của Vũ Linh vẫn chưa nhộm máu người, Vũ Linh tự hỏi đến một ngày chính đôi tay này cầm kiếm giết người khi đó nàng sẽ thế nào?

Ám ảnh của kiếp trước, liệu có thể lần nữa vượt qua?

Lúc vào truyền thừa điện, tuy Vũ Linh có thể phá giải tâm ma, nhưng sâu trong lòng Vũ Linh vẫn còn rất nhiều chướng ngại, chỉ là chưa đến thời điểm giải quyết mà thôi.

Vũ Linh lại nhận ra bất lợi của người có hai thế làm người, so với người khác càng nhiều hơn chấp niệm cùng tâm lý chướng ngại, đặt biệt là ở một thế giới tu chân thế này.

Cùng Tiết Hoài Lâm chọn một vị trí trống, Vũ Linh và Tiết Hoài Lâm ngồi xuống dưới ánh mắt dò xét kiêng kỵ của những người xung quanh.

Không phải bọn họ kiêng dè hai người Vũ Linh thực lực, mà là e ngại Tiết Hoài Lâm trên người mùi vị, dưới ánh mắt chán ghét căm thù của xung quanh mọi người mặt của Tiết Hoài Lâm không phải là bình thường đen.

"Lại thêm một tên có mùi hôi thối đi đến."

"Bọn họ bị cái gì thế nhỉ, mang mùi đó đến đây làm liên lụy chúng ta, thật là đáng ghét"

"Đám chuột cống này tại sao không cút đi, thật hôi thối"

"..."

Vô số những lời khó nghe vang lên xung quanh, Vũ Linh thấy Tiết Hoài Lâm trên tay gân xanh đang nổi lên tai, nhưng Vũ Linh ngăn lại Tiết Hoài Lâm muốn xung động thân thể.

"Đừng quan tâm, xem như ruồi bọ đang kêu là được, chúng ta là người không hiểu tiếng ruồi bọ"

Vũ Linh truyền âm cho Tiết Hoài Lâm, khuyên ngăn nói.

"Nhưng bọn chúng dám sỉ..."

"Chẳng phải ta nói chúng ta là người sao? Ngươi hiểu chúng nói gì à?" Vũ Linh liếc mắt nhìn Tiết Hoài Lâm, tà nghễ nói.

"Ta, hừ, tất cả là tại ngươi mà bổn thiếu gia phải thành thế này"

Tiết Hoài Lâm nghĩ lại mà tức, trước giờ hắn đây là lần đầu tiên phải chịu nhịn nhục thế này, trên đường đến đây hắn luôn bị kỳ thị soi mói, mà thủ phạm khiến hắn thành như thế chính là cái tên đáng chết bên cạnh.

"Là ngươi quá chậm chạp thì đừng trách ta" Vũ Linh châm chọc cười lạnh.

"Nhưng nếu ngươi muốn trả thù, thì không nên hành động ở đây, bằng không ngươi sẽ bị quần công đấy" Vũ Linh quét mắt nhìn xung quanh, hảo tâm nhắc nhở.

"Hừ, xem như ngươi giỏi..."

Vũ Linh nhún vai cười, giờ nơi đây đông người phức tạp, để Tiết Hoài Lâm gây chuyện tại đây không là ý tưởng tốt, không chừng còn liên lụy bản thân dính vào đại rắc rối, tại đây sau một tháng sống sót trong chiến trường này, có thể còn bình an sống đến giờ thì không phải người đơn giản, huống chi vài giờ nữa bí cảnh sẽ đóng cửa, đến khi đó ra ngoài muốn gây sự thế nào cũng không sao.

Vũ Linh nhớ khi nãy có người nói 'lại thêm một tên' tức là còn có người khác dính thuốc phấn có mặt tại đây.

Nhìn lại, thấy Tô Duyệt cùng Thiên Cơ Tông đám người đang ở xa xa ngồi nghĩ, quay hướng bên trái là Tiêu Lẫm đám người, Lưu Thẩm Nhã cũng có mặt trong nhóm Tiêu Lẫm.

Có thể sớm tìm ra như thế còn là vì không ai dám đến gần họ, cho nên mới dễ dàng tìm thấy như thế, mà Vũ Linh và Tiết Hoài Lâm đứng khuất sau, cho nên những người đó không thấy hai người Vũ Linh.

Lần lượt có người tiếp tục đi đến, nơi đất trống này ngày càng đông đúc, ước chừng ba canh giờ sau mọi người nhận ra bí cảnh rung động.

Quen thuộc cánh cổng xuất hiện, đến lúc này mọi người liền hiểu bí cảnh đã đến lúc đóng cửa.

Mọi người đứng dậy di chuyển đi qua cánh cổng to lớn, những người không đến kịp sẽ bị bí cảnh tự động truyền tống ra ngoài, chỉ là nếu đi qua cánh cổng thì có thể an toàn ra ngoài, còn do bí cảnh tự động tống xuất, không chừng sẽ thương nặng đến thành phế nhân, hoặc là bị ném đi đến một nơi nào đó ở Tu Chân Giới, tóm lại là vô cùng nguy hiểm.

Vũ Linh bước qua cánh cổng, biến mất sau màn chắn, và khi Vũ Linh lần nữa mở mắt cảnh tượng đã là bên ngoài bí cảnh, quảng trường rộng lớn cùng các tông phái dẫn đội.

(Chưa xong còn tiếp)

---End chap---


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp