Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 86


2 năm

trướctiếp

Kim Vũ Nguyệt Chi là loại linh thảo sống cộng sinh trong lớp lông dày của Kim Vũ Lịch Điểu, loài linh thú được xem như bán thần thú.

Giống như giao long vượt kiếp hóa rồng, Kim Vũ Lịch Điểu nếu tu luyện sẽ trở thành Đại Bàng Kim Sí Điểu, hay còn được gọi với cái tên là Thái Dương Thần Điểu.

Nhưng Kim Vũ Nguyệt Chi lại rất ít lộ ra ngoài khi mặt trời còn ló dạng, mà ẩn trong lớp lông vũ của Kim Vũ Lịch Điểu để che dấu ánh mặt trời.

Kim Vũ Nguyệt Chi chỉ hấp thu nguyệt tinh hoa, nên chỉ xuất hiện vào đêm trăng.

Dù vậy Kim Vũ Chi không thể sống nếu mọc ở nơi tối tăm ẩm thấp, càng không thể phát triển nếu không hấp thụ chất tiết từ da lông của Kim Vũ Lịch Điểu.

Ngược lại, Kim Vũ Lịch Điểu cần Kim Vũ Nguyệt Chi để hấp thu nguyệt tinh hoa để tu luyện.

Có nhiều tư liệu cho rằng, Kim Vũ Lịch Điểu là hình thái ban đêm, còn Kim Sí Điểu lại là hình thái ban ngày.

Kim Vũ Nguyệt Chi có ba công dụng chính, thứ nhất đó là giúp ngộ đạo, thứ hai là giúp độ kiếp, thứ ba là chữa nội thương.

Công dụng nào cũng rất quý giá, nhất là ngộ đạo cùng độ kiếp, thực sự có thể khiến cho bất cứ ai cũng phải thèm khát.

Ngộ đạo không phải lúc nào cũng có thể vào cảnh giới kỳ diệu đó, Vũ Linh từng may mắn chạm được một lần ở Mộc U Cốc bí cảnh.

Tu vi lên nguyên anh thì chiến đấu đã không còn nhiều tác dụng, nên ngộ đạo cảm nhận thiên địa mới là điều tất yếu.

Có nhiều người ngộ đạo không chỉ tăng lên tu vi củng cố cảnh giới, mà còn cảm ngộ được phép tắc thần thông, rất quý giá.

Tuy nghe có vẻ rất thần kỳ, cơ mà Kim Vũ Nguyệt Chi chỉ giúp tăng một phần khả năng cảm ngộ.

Nên không phải có là ngộ đạo được, còn phải xem thời vận và ngộ tính, bằng không Kim Vũ Lịch Điểu sẽ bị săn lùng đến tuyệt chủng mất.

Mà độ kiếp, có thể giúp làm giảm uy lực kiếp lôi từ xuất khiếu kỳ trở xuống, nhiều lắm cũng là từ xuất khiếu lên hoá thần.

Tuy là Kim Vũ Nguyệt Chi tuy chỉ có thể giảm kiếp lôi từ xuất khiếu lên hoá thần, dù còn cần thêm vài tài liệu quý giá không kém phối hợp mới được, nhưng vẫn là thứ khiến ai cũng phải điên cuồng.

Dù sao lên hoá thần cũng là một cửa chặn, đa phần mọi người đều kẹt ở cửa này, mà bước lên hoá thần mới được xem như là cường giả đỉnh phong chân chính.

Chỉ cần có một phần vạn an toàn ai cũng liều mạng tranh thủ, bởi khi bị kiếp lôi đánh chết, thì đồng nghĩa với hồn phi phách tán, mãi không thể luân hồi.

Đây là cái giá vì tranh ngược với quy luật tự nhiên mà cầu tiên đắc đạo.

Còn đại thừa?

Đa phần đại thừa kỳ tu sĩ đều bế quan, đoạn tuyệt tham gia vào tục sự bên ngoài, mà đến độ kiếp thì đã phi thăng, nên hoá thần được xem là cường giả đỉnh phong.

Chữa nội thương thì có nhiều linh dược khác có tác dụng tương tự, nên ai cũng không lấy công dụng này để luyện dược.

Khi Vũ Linh lấy ra Kim Vũ Nguyệt Chi thì Tiêu Diễm là người lao tới nhanh nhất dù ở cách xa nhất, nhưng câu đầu tiên mà Tiêu Diễm nói sau khi cầm lên Kim Vũ Nguyệt Chi đó là.

"Thần Hy a, không phải ngươi vì lời dụ dỗ của nha đầu thối này mà đi đánh cướp đồ chứ của người khác?"

"Thật quá đáng, đây là ta tự mình tranh thủ đến đấy!"

Vũ Linh tức giận đến mức muốn lật bàn, tên hồ ly thối tha, dám gọi là nha đầu thối, ngày nào cũng tắm hết đấy, thối chỗ nào chứ!

Cơ mà đây không là trọng điểm, trọng điểm là tại sao lại nghĩ bản thân dụ dỗ Mộ Thần Hy trộm cướp, dù bản thân trước từng đề nghị đi cướp đồ, cũng cướp lấy vài lần.

Nhưng bản thân thật là một thanh niên? Không, thiếu nữ? Hay là bé gái? Mặc kệ, tóm lại bản thân là một người chính trực, là một người gương mẫu tam tốt, chỉ khi bần cùng mới sinh ra tặc tâm thôi.

Hơn nữa cho dù bản thân có dụ dỗ, cũng là dụ dỗ đem Mộ Thần Hy đi bán thận, thận của nam chủ chắc có giá cao lắm, nhưng dù thế thì cũng không lấy đến được Kim Vũ Nguyệt Chi đâu.

"Tự mình lấy đến? Ngươi đang nói chuyện cười chắc?"

Tiêu Diễm chỉ vào mặt Vũ Linh cười nhạo.

Vũ Linh thấy gân xanh trên trán dang co giật từng hồi, đẩy ra ngón tay trông rất ngứa mắt kia đang chỉ vào mình, cười nghiến răng nói.

"Nếu ngài thấy đây là truyện cười, vậy ngài chính là đang cười nhạo bản thân mình đấy, thưa Tiêu sư thúc đáng kính."

"Nói gì hả? Nha đầu thối"

Tiêu Diễm trừng mắt hỏi.

"Bởi vì bản lĩnh này, chính là học từ ngài đấy! Quan trọng là, ta không phải tên nha đầu thối, ta có tên của mình, xin hãy gọi đúng, cảm ơn"

"Nha đầu thối hôm nay to gan nhỉ? Muốn ăn gạch của bổn thiếu gia đây sao?"

"Đã già rồi mà cứ gọi thiếu gia không thấy ngượng hả? Lão già thích ức hiếp trẻ con kia"

"Muốn chết?!"

"Ngại quá ta còn trẻ nên rất yêu đời, nên lo cho chính ngài đi"

Hình Liệt Phong dùng thuốc thoa lên khối u trên trán, co giật khoé miệng xem hai người đấu võ mồm.

"Thần Hy, Tiêu Diễm lên cơn ta còn hiểu, nhưng nha đầu đó có ở bên ngoài ăn bậy hay không mà sao cũng không bình thường thế này?"

Bình thường Vũ Linh rất ít cùng tiêu Diễm đấu võ mồm đến gay gắt như thế, dù sao Tiêu Diễm cũng có vũ lực trị cao hơn, nên Vũ Linh thường không dám làm càng.

Vậy mà hôm nay lại gan phì chống đối đến cùng, thì đúng là kỳ quái.

"Cao hứng quá đầu"

Mộ Thần Hy liếc nhìn Vũ Linh còn hăng say cải cọ, Hình Liệt Phong nghe vậy chỉ có thể gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

"À, là thế a..."

Hình Liệt Phong cầm lên hộp ngọc chứa Kim Vũ Nguyệt Chi, vẫn thấy khó tin nói.

"Đây quả thực là Kim Vũ Nguyệt Chi, niên kỷ cũng khoảng hai trăm năm trở lại. Làm thế nào các ngươi lấy về thứ quý giá như thế này được?"

Thực ra Kim Vũ Nguyệt Chi không phải là chưa từng thấy, ở đại gia tộc như họ, cũng chứa một hai góc.

Dù sao không phải loài Kim Vũ Lịch Điểu cực kỳ hiếm, hay mỗi con chỉ có một gốc Kim Vũ Nguyệt Chi mọc trên người .

Nhưng đã mang danh bán thần thú thì không phải dễ dàng hạ gục được, nên dù không thực sự là kỳ vật hiếm có, nhưng không phải ai cũng có thể đụng vào.

"Trao đổi"

Mộ Thần Hy ngắn gọn đáp lời, khiến cho Hình Liệt Phong phải ngưng nghẹn.

"Ta biết là trao đổi, dù gốc cây này không quá hai trăm năm, tác dụng cũng vì thế mà đại giảm, nhưng để lấy đến cũng không dễ dàng. Các ngươi đã lấy gì để đổi chứ?"

"Hừ, nói đi, làm thế nào được tới?"

Tiêu Diễm không muốn cùng Vũ Linh tranh cải ngu ngốc nữa, ngồi xuống nghiêm túc hỏi, một bộ nếu không nói rõ ràng thì không bỏ qua.

"Ta biết đấy"

Không biết từ lúc nào Hàn Tư Viễn đã đến, còn đứng ở sau lưng Vũ Linh.

Hoá thần kỳ tu sĩ có thể vô thanh vô tức đi đến bên cạnh bốn người mà không để bị phát hiện, dù vậy Vũ Linh vẫn bị dọa cho ra mồ hôi lạnh.

Cần giả thần giả quỷ đến thế không? Hù chết người nha.

Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm vội lên tiếng chào hỏi Hàn Tư Viễn, Hàn Tư Viễn phẩy tay tỏ ý không cần khách sáo.

Sau đó ngồi xuống vị trí trống cạnh Vũ Linh, vì Vũ Linh đã quay về hình dáng nhỏ nên còn dư nhiều chỗ trống trên ghế.

Hàn Tư Viễn lại không muốn cùng mấy tên tiểu bối lớn đầu kia chen chúc nên đến ngồi cùng Vũ Linh.

Hàn Tư Viễn nhận lấy tách trà từ Vũ Linh, khen ngợi mà xoa cho mái tóc đã chải gọn của Vũ Linh rối tung lên, lại hài lòng cảm nhận độ mềm mượt mà lòng bàn tay truyền đến.

Tóc thật mềm...Càng xoa càng muốn cắt đi làm thảm nha~

Vũ Linh buồn bực chỉnh lại tóc một lần nữa, lại mạc danh cảm thấy da đầu tê dại.

Bị bệnh?

"Lão tổ, ngài không đến tháp canh sao?"

Hình Liệt Phong hỏi

"Ta đã nhờ người khác đến thay thế rồi, từ giờ đến sáng mai vẫn rảnh rỗi, vừa lúc Thần Hy truyền tin đến, nên tranh thủ lại xem các ngươi một lúc."

Hàn Tư Viễn thoải mái uống ngụm trà, lại nói.

"Hơn nữa, biết tin nha đầu ngốc này đã lấy về một thứ thú vị như thế, ta làm sao bỏ qua được"

Mộ Thần Hy đảo mắt nhìn Vũ Linh đang láu liếc nhìn sang nơi khác, trong khi đó Tiêu Diễm lại lên tiếng.

"Lão tổ, chuyện khi nãy ngài nói thế là có ý gì? Ngài biết gì sao?"

Hàn Tư Viễn cười đáp.

"À, thật ra tên treo giá của Kim Vũ Nguyệt Thảo là một đạo hữu mà ta từng quen biết. Hắn từng cùng ta trao đổi một món đồ để giữ mạng, nhưng món đồ đó không có giá trị bằng Kim Vũ Nguyệt Chi, mà ta cũng không cần đến nên ta đã lấy thứ khác của hắn để thay thế"

Lại than thở nói.

"Tên xui xẻo đó ở mấy chục năm trước trúng độc, nên gấp gáp chạy ngược chạy xuôi tìm thuốc giải, còn suýt chết không ít lần, ngẫm lại cũng thật tội a"

Lão tổ, ngài nói câu đó thì đừng tỏ ra biểu lộ vui sướng khi người gặp họa a.

"Khụ, thế nên Kim Vũ Nguyệt Chi là cái giá để trả cho người giải được độc của hắn"

Hàn Tư Viễn lắc nhẹ trà trong tách, cười nhìn Tiêu Diễm nói.

"Độc hắn trúng là thứ độc đứng hàng thứ tư trong Thiên đại kỳ độc, Tiêu tiểu tử chắc biết thứ đó mà nhỉ?"

"Vô Vọng"

Tiêu Diễm cau mày đáp, mắt lộ ra phức tạp nhìn Vũ Linh, nếu trúng loại độc đó, thì nha đầu này lấy đến thứ đó cũng không là việc lạ.

Vô vọng là tên của một loại độc, nói là độc thì cũng chưa đúng lắm, phải nói đó là cổ độc, hay còn gọi là nguyền rủa.

Vô vọng sở dĩ mang tên là vô vọng bởi nó không có thuốc giải, hay nói đúng hơn là nó căn bản không thể giải được bằng thuốc.

Mười vị trí đầu trong thiên đại kỳ độc rất khó tìm thuốc giải, loại thứ tư này thì càng đặc thù, cơ bản là đã trúng thì chỉ có thể nói là xui tận kiếp.

Cổ trùng khi vào cơ thể rồi thì sinh sôi rất nhanh, nhất là tính ẩn nấp dung hoà của nó, dù là hoá thần cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được.

Cổ trùng này không sợ dị hoả càng không thể bị bức ra, dù linh lực tán đi hay cuồng loạn, nó cũng ngoan cố bám trụ.

Đáng sợ nhất là nó không hành hạ bằng cách làm người khác thấy thống khổ hay đau đớn, cũng không ăn rớt tu vi hay linh lực.

Nhưng thứ nó hấp thu chính là khí vận của ký chủ, tu tiên khí vận giữ vai trò vô cùng trọng yếu, nếu sở hữu thiên phú nghịch thiên, mà không có khí vận trên thân, thì cũng rất dễ chết.

Khí vận cũng là một cách biểu hiện của thiên đạo, tục xưng định mệnh hay số phận, nên tu vi càng cao, đối với khí vận càng xem trọng.

Mà Vô Vọng lại lấy mất khí vận, điều đó chẳng khác gì khiến cả thế giới đều đẩy họ đến tuyệt vọng.

Chẳng hạn một người mất đi khí vận thì dù uống nước cũng bị sặc chết, đi đường bằng cũng bị vấp té chết, hay cầm một cái gối cũng bị trượt chân đập đầu chết, ăn cơm thì bị nghẹn chết.

Không làm gì cũng bị nghi ngờ là thủ phạm, con trai cũng là con nhà hàng xóm, nhìn một cô gái thì bị bắt vì tội làm con nhà người ta có thai, đi ngang con chó cũng bị nó cắn, chết rồi thì bị vứt xác, dù làm quỷ hồn cũng trở thành môi quỷ bị chúng quỷ xa lánh.

Tóm lại, người khác làm gì cũng yên ổn, mà bản thân đều chật vật khó khăn, bi kịch hơn là không chỉ người đó xui, mà những ai có quan hệ cũng bị vạ lây, nên là chẳng ai dám đến gần  vì sợ bị vận xui làm đến chết thì oan lắm.

Vũ Linh nhớ lại những gì được miêu tả về loại độc này, chỉ cảm thấy thà chịu dày vò đau đớn tới chết có khi còn dễ chịu hơn là trúng thứ tà dị này.

Người đưa giá trao đổi của Kim Vũ Nguyệt Chi chính là bị Vô Vọng dày vò đến xanh cả mặt, dù trốn cách mấy cũng không thể thoát khỏi vận xui cứ kéo đến ùn ùn.

Mà vì sợ bị lấy mất khí vận nên chẳng ai dám tiếp cận, càng đừng nói là giúp giải quyết vấn đề, nên cuối cùng chỉ có thể chết trong cô độc cùng xui rủi.

Tu chân giới gọi những người trúng phải độc này là Môi Thần, có thể thấy nó ác liệt đến mức nào.

"Nhớ năm xưa chỉ vì cùng hắn trao đổi một thứ có thể hạn chế môi vận, ta cũng đã đề phòng rất kỹ, nhưng Vô Vọng quả nhiên là thứ đáng sợ, vì ngay sau đó ta đúng là đã gặp rắc rối lớn."

Hàn Tư Viễn chậc lưỡi cảm thán, lại thuận tay vò tóc Vũ Linh, lấy làm kỳ nói.

"Nhưng ai mà ngờ nha đầu này đánh bậy đánh bạ mà cũng tìm ra cách giải được chứ"

Vũ Linh phiền muộn ôm đầu ai oán nhìn Hàn Tư Viẽn, chọc cho Hàn Tư Viễn càng khoái trá ra sức đè ép mái tóc đáng thương của Vũ Linh.

Tiêu Diễm thở dài nhìn Vũ Linh, nhớ đến thời gian trước nha đầu này bỗng nổi hứng hỏi về các loại độc.

Trùng hợp là Tiêu Diễm ngẫu nhiên cũng có được một tử cổ trùng của Vô Vọng, tuy không bằng mẫu trùng, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Thực ra Kim Vũ Nguyệt Chi này cũng là một trong các cơ duyên của nữ chủ, nhưng là ở năm mươi năm sau.

Khi đó nếu không phải gặp nữ chủ thì người trao đổi Kim Vũ Nguyệt Chi đã chết vì vận xui của mình rồi.

Nên người đó không chỉ đưa Kim Vũ Nguyệt Chi mà còn nguyện trở thành thủ hạ của nữ chủ.

Vũ Linh có xem cũng cùng tác giả bàn luận về mấy thứ thế này, nhất là cách giải cũng là từ bản thân nghĩ bậy mà ra, nên miễn cưỡng cũng coi như biết cách giải.

Nghiên cứu thêm bổ sung những thứ cần thiết thì cũng tạo ra thuốc giải thực sự, kia là trong tiểu thuyết, là lý luận bậy bạ mà ra, thực tế thì vẫn phải thay đổi cho phù hợp.

Vũ Linh đã nghĩ là cổ trùng thì giống như giun trong bụng, nhưng thay vì sống ở dạ dày cùng ruột, thì nó lại chạy nhảy khắp nơi.

Thế nên dựa trên lý luận về cách diệt giun, cùng với tìm hiểu về thuộc tính của loại cổ trùng này, Vũ Linh đã đưa ra một cách giải quyết.

Sau đó ở Hình Liệt Phong biết được Tiêu Diễm có hàng mẫu của Vô Vọng, Vũ Linh đã đến cùng Tiêu Diễm thương lượng.

Rồi tiến hành thử nghiệm, dù sao Vô Vọng rất ngoan cố, nên muốn ép buộc sao cũng được, chỉ cần cẩn thận đừng chạm vào nó là được.

Chính Tiêu Diễm cũng không ngờ nó thực sự hiệu nghiệm, vốn chỉ muốn cho Vũ Linh kiến thức một chút mà thôi, ai mà tin nổi cách của Vũ Linh quả thực đã giải quyết được tử trùng của Vô Vọng.

Cơ mà vì đã giải quyết nên hàng mẫu cũng không còn, nên Tiêu Diễm đã cố ngăn mình không xung động mà dùng kiếm rượt chém Vũ Linh.

Đấy là hắn thiên tân vạn khổ mới tìm được a, còn đang tính dưỡng để đưa vào tên Phong Tử kia đây.

Vũ Linh còn từng nói muốn bán con trùng nhỏ ăn hại của mình cho Tiêu Diễm để đền bù, khiến Tiêu Diễm dứt khoát một cái phất tay, cho một quạt văng đi ra ngoài để đỡ chướng mắt.

Nhưng Tiêu Diễm vẫn không tin tà, cho rằng Vũ Linh chỉ là ăn may, tử trùng đó cũng rất yếu rồi nên mới bị nha đầu này hành cho chết, ngẫm lại vẫn thấy tức.

Giờ nha đầu này lại thực sự đụng phải Vô Vọng chính bản, Tiêu Diễm che mặt thở dài, thầm nguyền rủa một vạn lần trong lòng.

Hàn Tư Viễn nhìn Tiêu Diễm, lại ẩn nấp phủi đi mấy sợi tóc rụng, cười như không cười nói.

" Lần trước các ngươi tìm ra cách hoá giải, xem đến đúng là có hiệu quả. Ngươi có thể công bố đó là thuộc về gia tộc các ngươi, nhưng về nha đầu này thì không nên đề cập tới."

Lại nói.

"Tất nhiên, thứ gì nên có cũng phải có, ta nói như thế thôi, ngươi xem mà làm đi"

Tiêu Diễm mím môi, trịnh trọng gật đầu đáp.

" Đệ tử hiểu, lão tổ an tâm"

Giải được Vô Vọng không phải chuyện nhỏ, nếu vô ý có thể đắc tội nhiều lắm, nhưng không thể phủ nhận là có cách giải quyết sẽ nâng cao địa vị cùng lợi ích rất lớn cho Tiêu gia.

Mà Vũ Linh, vẫn chưa đến lúc để nha đầu ngốc này lộ diện, cần chờ đến khi trưởng thành hơn, như thế mới có thể tự bảo vệ mình được.

Hàn Tư Viễn búng ngón tay vào trán Vũ Linh, khiến cho trán Vũ Linh sưng thành một cục u y như Hình Liệt Phong, Hàn Tư Viễn cười lạnh nói.

"Còn nha đầu gan phì nhà ngươi, dám tự ý phát ra ngôn thề, còn cả gan lấy danh nghĩa ta ra để làm bia đỡ, ngươi cũng ngại mạng mình quá dài a"

"Xin lỗi, đệ tử biết sai"

Vũ Linh ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, tình huống khi đó không làm thế thì không lấy được tin tưởng a.

Hơn nữa Vũ Linh xác nhận có thể giải quyết mới dám ra tay, bản thân cũng không phải kẻ liều mạng ngu ngốc.

Để lấy đến Kim Vũ Nguyệt Chi, Vũ Linh phát ra ngôn thề là sẽ trị độc bằng được mới thôi, không thì sẽ bị môi vận ám lấy cả đời.

Hơn nữa có ngọc bội của Hàn Tư Viễn, nên người đó miễn cưỡng tin tưởng Vũ Linh, còn nói nếu Vũ Limh thất hứa sẽ phát ra Tuyệt Sát Lệnh, khiến cả Tu Chân Giới đuổi giết mới thôi.

Ngẫm lại thật là mệnh nữ xứng a, nữ chủ không cần làm gì người ta không chỉ đưa dược mà còn hiến thân, bản thân lại phải thề độc còn bị dọa sẽ phát lệnh truy sát.

Thiên a, cho lôi đến phách nữ chủ đi!

Vũ Linh nhận lấy Kim Vũ Nguyệt Chi trước, cũng hẹn người đó là sau khi kết thúc chợ đen giao dịch hội thì đến tìm Vũ Linh chữa trị.

Người đó giao cho Vũ Linh một ngọc bài, sau đó liền dọn quán rời đi, thú thật khi đó Vũ Linh cũng lạnh toát mồ hôi, còn bị Mộ Thần Hy không ngừng áp suất thấp đè ép cả đường, rất muốn khóc nha.

"Giờ mới biết sai, cũng muộn rồi. Trở về ném ngươi vào Lạc Mai Vô Phương Trận, không tăng lên trúc cơ không cho ra"

"D-út-et--ai--òi"

Hàn Tư Viễn nhéo má Vũ Linh đến biến dạng mới thôi, lại nghe giọng của Vũ Linh, phì cười nói.

"Ra nha đầu ngươi cũng biết nói tiếng thú a"

Vũ Linh khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của Hàn Tư Viễn, lại nghe Tiêu Diễm nói.

"Vũ Linh, nói đi sao ngươi lấy đến thứ này? Với tình trạng hiện tại của ngươi, ngươi vốn không thể dùng, mà chờ đến lúc dùng được, nó cũng mất tác dụng. Vậy sao ngươi lại lấy đến?"

Tiêu Diễm cũng rất ít khi gọi thẳng tên Vũ Linh như thế này, Vũ Linh thả hai tay đang xoa dịu gương mặt bị bóp đỏ của mình xuống.

Thấy mọi người đều nghiêm túc nhìn bản thân, Vũ Linh biết lúc này không thể đùa giỡn, nên thẳng thắng đáp.

" Vì trị thương"

"Trị thương? Nội thương của ngươi đâu nghiêm trọng đến thế?"

Hình Liệt Phong cau mày hỏi, dù Vũ Linh đúng là còn ám thương, nhưng không tổn hại căn cơ, điều dưỡng thêm một hai năm là tốt rồi.

Hàn Tư Viễn chống cằm nhìn Vũ Linh, đôi mắt híp lại như muốn xem rõ trò vui.

"Không phải cho ta" Vũ Linh lắc đầu.

Vũ Linh cầm lên hộp ngọc, đưa đến trước mặt Mộ Thần Hy.

"Là cho sư thúc"

Gương mặt lần này không phải bị bóp mà đỏ, mà là do gượng mà đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn, qua hai kiếp người, Vũ Linh chưa từng nói lời ngon ngọt hay tỏ ý tốt với ai, vì nó không cần thiết. Nhưng hôm nay...

"Ta biết, thời gian qua sư thúc đã luôn chăm coi dạy dỗ ta, giúp ta rất nhiều điều. Hơn nữa dù không nói nhưng ta biết ngài còn vì ta mà bị thương, cho nên..."

"Cho nên?"

Hình Liệt Phong hứng thú chọt tay vào gương mặt đỏ như quả cà chua của Vũ Linh, cười hề hề hỏi.

"..."

Vũ Linh cúi mặt, Hình Liệt Phong càng chọt nhiều hơn, đến mức gương mặt của Vũ Linh đã chuyển từ từ đỏ sang đen.

"Phong Tử, ngươi thật biết phá hỏng không khí"

Tiêu Diễm mạnh tay đè cục gạch lên đầu Hình Liệt Phong, lại không chút khách khí kéo tên ngốc vô duyên này ra chỗ khác.

"Hai người tiếp tục, không cần quan tâm đến chúng ta"

Hàn Tư Viễn phẩy phẩy tay kêu lên.

Vũ Linh:"..."

Mộ Thần Hy:"..."

"Chậc, được rồi. Đúng là không thú vị."

Hàn Tư Viễn chậc lưỡi, đứng dậy đi đến một gian phòng trống, sau đó đóng cửa lại.

"Các ngươi tiếp tục"

Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong cũng chạy vào phòng.

Vũ Linh thở dài, cúi đầu đối với Mộ Thần Hy nói.

"Nói tóm lại sư thúc xin nhận lấy thứ này"

Tác dụng trị nội thương của Kim Vũ Nguyệt Thảo dù có nhiều thứ có tác dụng tương tự.

Nhưng Kim Vũ Nguyệt Chi lại là linh dược có khả năng trấn an huyết mạch chi lực, Mộ Thần Hy sở hữu huyết mạch đặc thù, nên thường rất dễ bị nội thương nếu sử dụng linh lực quá nhiều.

Đó là bởi huyết mạch chi lực bị kích thích, lại không thể dung hòa với linh lực trong cơ thể nên thương càng thêm thương.

Nhưng huyết mạch của Mộ Thần Hy là gì thì Vũ Linh lại không biết, bởi đấy là hố văn a, tác giả không viết thì sao bản thân biết được.

Cho nên đưa Kim Vũ Nguyệt Chi là tốt nhất để Mộ Thần Hy trị thương,dù thấy có chút tội lỗi vì cướp mất cơ duyên của nữ chủ còn phá hư kịch tình.

Nhưng ngẫm lại, trong nguyên tác Kim Vũ Nguyệt Chi cũng vào bụng nam chủ cũng là Mộ Thần Hy, nên cũng không tính là phá hư, là đi?

"Nói tiếp"

Mộ Thần Hy đứng lên đi đến trước mặt Vũ Linh, mở miệng.

"Ah?"

"Nói tiếp lời khi nãy, ta muốn nghe"

Giọng của Mộ Thần Hy vang lên trên đầu, không hiểu sao trán Vũ Linh lại chảy xuống một giọt mồ hôi, cảm giác kỳ quái đến không biết nói gì cho phải.

"Ta..."

Vũ Linh ngẩn đầu lại thấy gương mặt của Mộ Thần Hy gần trong gan tất, nhất là đôi mắt, nhìn như bầu trời sao giữa biển đêm huyền ảo, khiến Vũ Linh nhất thời khó mà dời mắt.

Nhưng tình cảnh này có gì đó không đúng?!

Đây chẳng phải là tình cảnh máu chó của nam nữ chính trong ngôn tình sao?

"T-Ta..."

Giờ Vũ Linh mới biết bản thân cũng có tật nói lắp, nhưng đầu óc lúc này lại không biết nên nói gì, đành quyết đoán ngậm miệng trừng mắt nhìn lại.

"Thôi, về phòng đi"

Mộ Thần Hy khẽ thở dài, quay đầu cầm lấy hộp ngọc thả vào nhẫn trữ vật, sau đó đi đến phòng của mình.

Đến khi Mộ Thần Hy đóng cửa lại, Vũ Linh mới thở dài ngán ngẩm mà vò mái tóc vốn rối tung của mình.

Cũng không tiếp tục ở lại khách phòng mà đi đến phòng của mình, vừa đi vừa rầu rĩ nói thầm.

"Hôm nay mình bị quỷ nhập mất rồi"

Trong phòng Mộ Thần Hy cầm lấy hộp ngọc, mở ra liền thấy một góc linh chi màu vàng, cả thân cây sáng bóng trong suốt thông thấu như pha lê, lại phát ra ánh sáng nhợt nhạt tựa như ánh trăng.

Có hai con hạc giấy ở nằm im ở bên cạnh, một màu xanh một màu đỏ.

Mộ Thần Hy mở ra hạc giấy màu xanh, bên trên viết hai dòng chữ ngay ngắn.

-Dù biết đã muộn, nhưng vẫn muốn nói-

-Sư thúc, Sinh Thần Vui Vẻ-

Sinh thần của Mộ Thần Hy đã qua từ lâu, mà khi đó Vũ Linh đang ở Phàm Giới.

Mộ Thần Hy lại mở ra hạc giấy màu đỏ, trong đó viết lên năm chữ.

-Cảm ơn vì tất cả-

Mộ Thần Hy đóng lại hộp ngọc, lại gấp hạc giấy về như cũ, miệng khẽ nhếch lên một độ cung rất nhỏ

"Ngốc"

Đêm dù lạnh, nhưng lại dịu dàng đến ấm lòng.

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết chương ---

Góc cảnh ngoài lề.

"Ngươi nghe lén"

Hình Liệt Phong hắc tuyến nhìn Tiêu Diễm dỏng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiêu Diễm bĩu môi khinh thường.

"Ngươi nói mấy lời đó có thể dời cái thân to xác của mình ra khỏi cánh cửa không?"

Hình Liệt Phong cười khan, nói.

"Như nhau thôi"

Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong tuy rằng diện cớ vào phòng, nhưng cả hai lại nhịn không được hé cửa ra nhìn.

Vậy mà lại bị Hàn Tư Viễn không biết làm thế nào xuất hiện kéo lại, khiến hai người suýt bị hù chết, rõ ràng ngài ấy đã vào phòng bên cạnh rồi a.

"Lão tổ, ngài..."

Nhưng Hàn Tư Viễn lại cười bí hiểm, tạo ra một mặt thủy kính, bên trong hiện lên chính là cảnh bên ngoài.

Hàn Tư Viễn lại mang ra một ít linh quả cùng linh trà, sau đó ngồi nghiêm túc nhìn chăm chú vào thủy kính, miệng lại cắn linh quả.

" Tới a, cùng xem. Lần này sẽ không bị tên đồ đệ thành tinh kia của ta phát hiện ra đâu."

Tiêu Diễm:"..."

Hình Liệt Phong:"..."

"Dù ta rất thích xem trò vui, nhưng các ngươi không thấy còn quá sớm sao? Nha đầu đó còn chưa tới mười bốn tuổi đây, hơn nữa cái tổ quạ trên đầu kia thật chướng mắt, mất hết cảnh đẹp còn che tầm nhìn của ta"

Sư tổ, đó chẳng phải tác phẩm của ngài sao?

Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong đồng  dạng có suy nghĩ như thế khi nghe Hàn Tư Viễn lẩm bẩm

"Có gì mau tới a, bốn mắt nhìn nhau như thế tới khi nào a, muốn làm gì thì cũng nhanh lên đi chứ! Tên đồ đệ ngốc."

Hàn Tư Viễn thấy hai người trong thủy kính vẫn chậm chạp không có hành động, liền càu nhào trách cứ.

Sau đó họ thấy Mộ Thần Hy thu hồi hộp ngọc, rồi đi về phòng, Vũ Linh cũng thế.

Mọi thứ kết thúc và chẳng có gì sảy ra.

Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong hai mặt nhìn nhau, rõ ràng khi nãy họ thấy Mộ Thần Hy đã lạnh lùng liếc mắt nhìn vào chỗ này, nên mới xoay người rời đi.

Hàn Tư Viễn cũng nhận ra điều đó, nên chậc lưỡi hủy đi thủy kính.

"Đúng là thành tinh, ẩn nấp vậy mà cũng nhận ra. Lần sau nhất định phải làm lại cái khác để không nhận ra mới thôi, có như vậy thì mới xem được trò vui của tên đồ đệ đáng ghét đó a"

Lão tổ, hình tượng của ngài, băng a~

—————
Ps: Chưa sửa lỗi, thấy lỗi ở đâu nhắn lại giùm. Tks


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp