[Đam Mỹ] Sóng Ngầm

Nhị


2 năm


6

Tống Thiên Thiên đi mua trà sữa, trước khi đi còn không quên hôn lên má tôi một cái, liếc mắt xem thường Lục Phùng Triển rồi mới quay đi. Còn lại tôi ngồi đối mặt với Lục Phùng Triển.

Máy lạnh ở quán trà sữa khá đầy đủ, đặc biệt là khu vực khách ngồi, thậm chí có mấy chiếc ghế lạnh đến tê tái.

Nhìn thấy hắn ngồi đối diện mình, trong một khoảnh khắc, tôi có chút hốt hoảng.

Mỗi lần nhìn thấy Lục Phùng Triển, tôi không khỏi nghĩ rằng, đã nhiều năm như vậy - nhìn xem, thời gian luôn trôi đi quá nhanh không biết chừng, hóa ra chỉ trong nháy mắt đã là bảy năm. Nhưng Lục Phùng Triển dường như không hề thay đổi, khuyên môi nổi loạn vẫn nằm đó không hề xê dịch vị trí, sáng ngời khó có thể bỏ qua.

Đương nhiên, tính tình cặn bã của hắn bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi.

Lục Phùng Triển rất nôn nóng gõ ngón tay lên mặt bàn, tôi không khỏi quay đầu nhìn, trên ngón tay hắn có vài chiếc nhẫn với nhiều kiểu dáng khác nhau, khiến ngón tay của gã trở nên khác biệt.

Tôi thất thần cúi đầu liếc mắt nhìn ngón tay mình, đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Lại ngẩng đầu lên nhìn Lục Phùng Triển, hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.

Tôi đợi một lúc, sau khi xác định hắn không muốn nói thì tôi chủ động phá vỡ trầm mặc, "Có chuyện gì sao?"

--------------------

7

Lục Phùng Triển dừng động tác gõ ngón tay, dường như lấy lại tinh thần, hắn nhìn vào mắt tôi.

"...Em lâu rồi không tới tìm anh." Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, mang theo một loại áp lực, giữa lông mày hắn hiện lên một tia phiền muộn khó chịu.

Tôi ngẩn ra, "Ừ. Thì sao?"

Lông mi hắn run lên, vẻ mỏng manh này không phù hợp với bề ngoài của hắn, nhưng lại không có chút đáng thương nào, thật giống như hắn đang ngụy trang một cách vụng về.

"... Sao em không tìm anh?"

"Tôi cứ nghĩ đây là quy tắc bất thành văn của người lớn", tôi cười, "Tôi không đến tìm anh, nghĩa là đã chấm hết. Không phải sao?"

Lục Phùng Triển mấp máy môi, ánh bạc cũng chuyển động theo cánh môi hắn. Hắn nhếch môi cười, "Kết thúc? Sao có thể đơn giản như vậy."

"Huống hồ, tại sao không phải là em và cô ta kết thúc?" Lục Phùng Triển hỏi, hắn cẩn thận nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên thở dài, "Được rồi, là anh sai, Hà Thanh, đừng nóng giận được không?

Kiểu xin lỗi thỏa hiệp này thật khiến người ta kinh tởm.

"Tôi không tức giận."

Tôi chỉ có thể nói như vậy.

--------------------

8

"Vậy thì cậu muốn thế nào?" Trong mắt Lục Phùng Triển xẹt qua một tia tức giận, còn che giấu chút bất an, hắn thấp giọng nói: "Không có tin tức, không nghe điện thoại. Có ý tứ gì? Trực tiếp chia tay phải không?"

Tôi khó hiểu nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Không phải như anh từng nói à? Mạnh ai nấy chơi, nếu không muốn chơi nữa thì bỏ. Tôi không muốn chơi nữa. Tôi bỏ. Có vấn đề gì sao?"

Lục Phùng Triển liếc tôi một cái rồi lẩm bẩm: "Được rồi, đừng tức giận. Lần trước đó thực sự chỉ là cấp dưới của anh. Anh uống quá nhiều nên cô ấy đưa anh về thôi."

Thật kỳ lạ. Theo logic của hắn, mỗi người tự chơi theo cách riêng của mình - tôi có tức giận gì đâu?

"Tôi thực sự không tức giận..." Cứ giải thích mãi thì thật là ngu xuẩn, mà chuyện Lục Phùng Triển nhắc tới, hắn và cái người gọi là cấp dưới trong công ty đứng trước cửa nhà gã hôn nhau, nếu gã không đề cập đến, tôi cũng sẽ không có bao nhiêu ấn tượng, "Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi."

Tôi chống cằm, mỉm cười, lúc nhìn lên thấy Tống Thiên Thiên bưng hai ly trà sữa đi về phía chúng tôi.

Lục Phùng Triển im lặng một hồi, sau đó cười lạnh một tiếng, dường như không tin: "Mệt mỏi sao? Vì ai chứ?"

Tống Thiên Thiên vừa vặn đi tới, tình cờ nghe được câu hỏi này.

Tôi đứng dậy nhận lấy ly trà sữa từ tay Tống Thiên Thiên, rồi kéo người ngồi xuống bên cạnh mình.

"Còn có thể là ai?" Tôi thỏa mãn nhấp một ngụm trà sữa, không tệ, rất ngon, "Đương nhiên là anh, Lục Phùng Triển."

"Thanh Thanh, uống thử của em đi!" Tống Thiên Thiên cười ngọt ngào, đưa ly của cô ấy cho tôi, tôi nâng tay lên đón lấy, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Phùng Triển, chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi lộ ra, giống hệt chiếc trên tay cô ấy.

--------------------

9

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Phùng Triển hôn người khác, tôi thực sự choáng váng, đầu óc ong ong, cảm giác cả thế giới đều quay cuồng. Nhưng sự thật chứng minh, khả năng chấp nhận của con người là vô hạn, gặp qua nhiều lần, tôi không còn cảm giác gì nữa.

Tình cảm thời niên thiếu chân thành mà cuồng nhiệt, đáng tiếc tôi gặp phải một con chó.

Lục Phùng Triển chưa bao giờ giải thích bất cứ điều gì, có lẽ là do lần đầu tiên phát hiện ấy, tôi đã không có phản ứng mình nên có, vì vậy Lục Phùng Triển cho rằng tôi yêu hắn nhiều đến mức có thể chịu đựng mọi thứ.

"Vì sao?" Tôi hỏi.

Câu hỏi của tôi không đầu không đuôi, nhưng tôi chắc rằng Lục Phùng Triển biết tôi đang nói cái gì.

Biểu cảm của Lục Phùng Triển rất nhàn rỗi và tùy ý. Hắn có vẻ chắc chắn rằng tôi sẽ không rời đi. Hắn nằm trên bãi cỏ, tư thế duỗi thẳng, không chút để ý nói: "Em cũng có thể như vậy, mạnh ai nấy chơi, không muốn chơi nữa thì cứ bỏ, không khó phải không? "

Ta bắt chước hắn nằm trên cỏ, híp mắt nhìn bầu trời, "Kỳ thật không khó."

Ngoại tình mà thôi, không khó chút nào.

--------------------

10

Thực ra, phản bội nhiều người mới khó, còn phản bội một người thì đơn giản hơn nhiều.

Tôi không chắc Lục Phùng Triển có nhớ Tống Thiên Thiên hay không, cô ấy là người đầu tiên hôn Lục Phùng Triển mà tôi bắt gặp.

Không lâu sau đó, Tống Thiên Thiên chặn tôi lại trong khu dạy học, cô ấy nói rằng ngay khi nhìn thấy ánh mắt tôi, cô ấy đã đoán được sự tình, mặc dù lúc đó tôi với Lục Phùng Triển một câu cũng không nói.

Tiếp đó Tống Thiên Thiên mắng, Lục Phùng Triển thực sự là một tên cặn bã chết tiệt.

Tôi gật đầu đồng ý.

Tống Thiên Thiên nói, Lục Phùng Triển thực sự kinh tởm.

Tôi tiếp tục gật đầu.

Sau đó Tống Thiên Thiên nói, hay là chúng ta ở bên nhau đi, coi như là trả thù hắn?

Rất có đạo lý.

--------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play