[Tuấn Triết] Muốn Cưỡi Tuấn Tuấn Chút Không

I


2 năm


1.
Cung Tuấn là một chú chó tinh.

Điều thứ nhất trong Bộ Luật xử phạt An ninh trật tự đối với yêu quái ở lại nhân gian chính là : Xin hãy giấu diếm thân phận thật của mình, không được để nhân loại phát hiện.

Nhưng hiện tại dường như cũng phải ít nhất năm triệu con người cảm thấy cậu là một chú chó. (=))))))

2.
"Chuyện là vậy." Cung Tuấn thở dài một hơi.

"Vậy là giấy thông hành ở nhân gian của em đã bị tịch thu nên giờ phải thi lại ?" Trương Triết Hạn ngồi trên ghế sofa gật đầu. "Giống giấy phép lái xe ấy hả ?"

"Đúng rồi." Cung Tuấn rũ mi mắt, vừa vô tội vừa buồn bực. "Ây dà oan muốn chết, hai ngày nay lịch trình bận quá nên em quên nộp hóa đơn phạt, ai ngờ bọn họ thẳng tay tịch thu giấy phép luôn, chẳng phải em vẫn có thể bị trừ về 0 điểm à, chỉ kém có một tháng !"

Trương Triết Hạn bèn cười : "Nộp hóa đơn phạt ? Em đi đâu nộp cơ ?"

"Thì nhân cơ hội đi du lịch nộp, cứ nộp xong là em sẽ đi chùa cầu phát tài." Cuộc sống khó khăn ghê, bé tham tài thở dài.

Vẻ mặt Trương Triết Hạn có chút thăm dò xem kịch vui, thuận theo hỏi : "Thế em vi phạm chỗ nào ? Hút tinh khí con người à ?"

"Anh đừng có đoán mò !" Cung Tuấn sờ sờ lỗ tai đỏ bừng. "Cứ như hiện giờ nè, một đống người coi em là chó, bên trên thấy số lượng topic với độ hot cao quá nên tịch thu luôn, xét là em bại lộ thân phận thật. Em đúng là tuổi Đậu Nga* mà !"

*TQ có câu "Oan như Đậu Nga", lấy từ một bộ phim triều nhà Nguyên.

"Vậy cũng được nữa hả ?" Trương Triết Hạn cười run người. "Đâu thể chứ, Cục Yêu quái tụi em nghiêm khắc đến thế à ?"

"Hiện giờ kế sách căn cứ vào niên đại, cả đám công nhân bệnh tâm thần tự động quyết định hết, em làm gì được đây ?" Cung Tuấn ôm đầu gãi gãi. "Quả thật là kẻ câm ăn hoàng liên* mà..."

*Kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được...

"Cảm giác như ăn Tết ?" Trương Triết Hạn chen vào.

"Ây em đang nói chuyện nghiêm túc đấy nhé anh đừng có cợt nhả !" Cung Tuấn tức phình người vỗ đầu gối anh.

Lúc này Trương Triết Hạn mới cúi người xuống, nhìn Cung Tuấn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, lông mày nhướng lên : "Ha ha, còn nói chuyện nghiêm túc nữa chứ. Thầy Cung, bộ em nói gì là anh tin liền hả, em là Cung Tuấn hay anh là Cung Tuấn ?"

3.
Hóa ra nói nửa ngày, Trương Triết Hạn vẫn cho rằng cậu đang gạt anh, còn lừa cậu tưởng rằng anh thật sự tin.

Cung Tuấn rất nản lòng : "Này, em không đùa đâu..."

Trương Triết Hạn nhìn dáng vẻ khổ hề hề của cậu, tưởng cậu thất vọng vì chưa giỡn đủ, bèn tiếp tục chọc ghẹo, nói : "Em là chó thật à ? Vậy nói nghe xem em là chủng loại gì đi, anh tò mò lắm, tại trên mạng đồn đãi tùm lum, chậc, Husky, Samoyed hay Collie thế ?"

Cung Tuấn đáp : "Giấy thông hành của em bị tịch thu rồi, qua mười hai giờ hôm nay em sẽ..."

Bỗng nghe bụp một tiếng, khói nổ tung, trên mặt đất chỉ còn lại một đám lông xù xù màu trắng to đùng.

"...Bị cưỡng chế biến về hình dạng thật." Đám lông trắng to đùng kia phát ra giọng nói tội nghiệp của Cung Tuấn.

4.
Trương Triết Hạn bị dọa tới tay chân co quắp, chợt lui vào góc sofa, trừng to mắt quan sát chú chó đang nằm sấp trên mặt đất thôi mà đã cao gần ngang sofa.

Cung Tuấn thật sự là chó con.

Chó con cực bự.

5.
Cung Tuấn bất đắc dĩ nói : "Giờ anh tin chưa ?"

Trương Triết Hạn mất nửa ngày mới thò đầu ra khỏi ghế sofa, liếm môi một cái, do dự cất lời : "Anh hiểu lí do rồi... Nhưng mà sao em to thế ?"

Cung Tuấn ngại ngùng rụt lại, nói : "Vớ vẩn, em không hề rất to, em chỉ hơi xù lông tí thôi."

6.
Trương Triết Hạn lấy lại tinh thần bắt đầu xoa nắn đầu chó.

"Wow, em y hệt một con Samoyed mà được nhân đôi lên ấy."

Cung Tuấn bị xoa nắn tới mức nói cũng không rõ ràng, đành phải tránh đầu ra, run lỗ tai nói : "Cha em là gấu trắng, mẹ là Samoyed, cơ mà chắc em thiên về gấu trắng nhiều hơn chút..."

Gấu trắng xếp hạng sáu trong top 10 loại chó lớn nhất thé giới, bảo sao to thế.

"Vậy sao em bảo mình thích Collie ?" Trương Triết Hạn tiếp tục bắt đầu xoa xoa nắn nắn thân thể của cậu.

"Em cũng đâu thể tiết lộ hình dạng thật đâu, nếu thế thì mọi người ai cũng sẽ xem em thành chó loại hình gấu trắng. Lúc đó điểm của em còn nổi không ?" Cung Tuấn buồn rầu thở dài, nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm. "Không giấu gì anh, cũng tại vì Collie rất thông minh. Collie là bé cún có trí thông minh đệ nhất đấy."

"A, thứ không thể có được mãi khiến tâm can rối bời~~~" Trương Triết Hạn vừa cười vừa hát, hai cánh tay đều vùi vào trong đám lông trắng, cảm giác như đang phê bông, cả bàn tay chốc lát đã không tìm ra.

"Ây da trời ơi, anh đừng vò lông em, mùa xuân em rất dễ bị rụng lông đó !!!"

7.
Trương Triết Hạn giờ mới hiểu tại sao khi nãy vừa vào cửa cậu đã an vị trên mặt đất, hóa ra là rất tri kỷ sợ ghế sofa bị dính lông.

Mẹ nó, tên cẩu nam nhân này thật đáng yêu.

8.
"Đã biết sẽ bị trừ điểm, em còn nói với anh làm gì ?" Trương Triết Hạn ôm lấy cổ chó, dụi vào cười hề hề như tên trộm.

Cung Tuấn nhịn xuống xúc động muốn liếm chóp mũi anh, nói : "Hiện giờ giấy phép của em bị tịch thu hết rồi, chân trần sợ gì người đeo giày."

"Ôi em vẫn ngông thật, khoan, không đúng. Cung Tuấn," Trương Triết Hạn nâng đầu chó lên, nhìn chằm chằm đôi mắt vô tội quen thuộc kia, hỏi. "Vậy nếu như giấy thông hành không bị thu, có phải em định giấu anh cả đời không ?"

Cung Tuấn mạnh mẽ lắc đầu, lỗ tai mềm mềm rũ xuống cũng phần phật bay bay. Trương Triết Hạn thấy chơi vui muốn chết, đưa tay nắm chặt lỗ tai cậu : "Có chuyện thì nói, đừng có tỏ vẻ dễ thương."

"Đâu, em có định nói với anh thật mà." Chó con tủi thân.

"Khi nào nói ?" Anh truy tới cùng, quyết không buông tha.

"Em không nói được không ?" Chó con cúi đầu,

"Không thể !" Trương Triết Hạn chém đinh chặt sắt.

"...Khi em cầu hôn anh."

"...WTH ?"

9.
"Đó là quy định. Hiện giờ cho phép yêu quái kết hôn với nhân loại, nhưng chỉ khi cầu hôn hoặc bị cầu hôn mới được tiết lộ thân phận thật của mình. Nếu đối phương có thể chấp nhận thì đi tới Cục Yêu quái ký hiệp nghị lĩnh chứng, còn đối phương không thể chấp nhận thì..." Cung Tuấn ngừng một chút, mắt cún ướt át nhìn Trương Triết Hạn. "Cục sẽ phái người đến tiêu trừ ký ức của nhân loại."

Trương Triết Hạn nắm lỗ tai chó mà lòng bàn tay toát cả mồ hôi.

Cung Tuấn thấy anh không nói tiếng nào, bèn cẩn thận từng li từng tí nói : "Triết Hạn, tay anh nóng ghê."

"A, vậy em nói cho anh làm chi ! Thế thì anh chẳng còn chút kinh hỉ nào hết !" Trương Triết Hạn kéo kéo lỗ tai cậu, xoay người vùi vào ghế sofa.

"Không phải anh hỏi em à ?" Cung Tuấn lấy cái mũi ủi ủi anh. "Triết Hạn ? Trương Triết Hạn ? Đại ca..."

Anh đẩy đầu cậu ra, không thèm quay lại. "Thầy Cung tự tin quá nhỉ, nếu lỡ anh không chấp nhận nổi thì sao, sẽ bị mất trí nhớ phải không ?"

Cung Tuấn rốt cuộc cũng nhịn không được liếm liếm đầu ngón tay anh. "Sao có thể, cái này không phải em tự tin, mà là em có lòng tin vào anh." Cậu nghĩ nghĩ rồi lại xác nhận lần nữa : "Anh sẽ chấp nhận mà, đúng không ?"

"Mặc dù em là chó con, nhưng mà em rất trắng nè, lông bông bông, xù xù nữa."

Còn cực kì thích anh.

Làm gì có ai lại không thích chó chứ ?

10.
Trương Triết Hạn một tay nắm chặt miệng Cung Tuấn, quay đầu nhìn cậu : "Em đừng nói chuyện, đừng ép anh, anh không muốn hôn chó đâu."

11.
Trương Triết Hạn kéo chó lên sofa, ôm ôm vuốt lông cho cậu.

"Cho nên mấy ngày này em phải thi lại chứng chỉ, ôn tập đàng hoàng, nhưng mà do bị tịch thu giấy phép nên không biến về hình người được, phiền anh chăm sóc..."

"Hiểu rồi, nuôi em mà, không thành vấn đề."

Cung Tuấn nhịn muốn nghẹn, nhỏ giọng nói : "Đừng nói vậy, nghe như trai bao ấy."

"Đâu nào, em giờ cùng lắm cũng là thú cưng thôi." Trương Triết Hạn cười xấu xa bóp bóp thịt trên mặt cậu.

"Vớ vẩn, dù hiện tại em đang ở hình thái chó, nhưng mà em vẫn là bạn trai anh đấy." Chó con tranh luận vì địa vị của mình.

Trương Triết Hạn nói : "Đề cử em một cuốn sách, «Lo lắng thân phận»"

Cung Tuấn uy hiếp nhe răng nanh nhẹ nhàng mài mài ngón tay anh.

Trương Triết Hạn lùi lại một bước. "Vậy cứ coi như em là cẩu nam nhân của anh đi nhé."

"Ấy, chó con cắn người rồi ha ha ha ha ha ha !"

12.
Trương Triết Hạn nắm móng chó chơi, hỏi : "Nếu em là yêu quái thì có biết chút phép thuật gì không ? Biến hình ? Thuấn di ? Lấy đồ vật không dùng tay ?"

"Làm gì dễ thế." Cung Tuấn nằm trên đùi anh. "Tu luyện thành người khó lắm anh biết không, lấy được giấy thông hành còn khó tới mức em thi rớt hai lần nè."

"Không biết cái nào hết à ?" Trương Triết Hạn nhíu mày, cười nói : "Em trông cũng ngon miệng lắm đó thầy Cung..." Đôi mắt anh đảo xung quanh, cười xấu xa bổ sung. "Đúng là một món ăn."

Cung Tuấn nghĩ nghĩ, giẫm lên đầu gối anh vươn thẳng nửa người trên. "Nghĩ kỹ lại thì cũng có, phép thuật của em chính là khiến tất cả những người nhìn thấy em đều cảm giác cực kì vui vẻ."

Trương Triết Hạn ngẩn người. "Thật à ?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha em nói cái gì anh cũng tin à, anh là Cung Tuấn hay em là Cung Tuấn hả ?" Cung Tuấn đạt được ý xấu cười to một trận, lăn trở lại lên đùi anh, cái đuôi đập bộp bộp vào ghế sofa.

"Cung Tuấn em học xấu rồi !" Trương Triết Hạn bị người dùng chính lời mình đùa ngược lại, bèn xoa loạn lên bụng chó con.

"Đừng xoa đừng xoa, ngứa ! Ha ha ha ha ha ha..."

13.
Trương Triết Hạn thở hổn hển : "Em ngồi sang bên cạnh đi, chân anh tê." Anh lau mồ hôi. "Còn nóng nữa."

Cung Tuấn thè lưỡi, nghe lời dịch mông ra kế bên.

Trương Triết Hạn nhìn chú chó con to đùng tròn vo đang ngoan ngoãn ngồi cạnh, bèn không nhịn được dang tay ôm cậu. "Được rồi được rồi, kệ đi."

Đầu Cung Tuấn bị anh kẹp chặt, lộ ra nụ cười chó vừa ngạt thở vừa hạnh phúc.

"À, vậy em có thể cõng anh được không ?" Trương Triết Hạn nằm nhoài trên lưng cậu, bộc phát ý tưởng.

Cung Tuấn bất đắc dĩ : "Cõng gì chứ, anh muốn cưỡi em thì cứ nói thẳng... Đúng là muốn mạng mà..."

"Vậy anh cưỡi em được không ?" Trương Triết Hạn biết nghe lời, đôi mắt lóe sáng lấp lánh. "Anh từng cưỡi ngựa với lạc đà rồi, nhưng mà chưa bao giờ cưỡi chú chó nào lớn vậy hết !"

"Được, lại đây." Cung Tuấn nhảy xuống ghế sofa.

Trương Triết Hạn chắc hẳn mới là người có phép thuật ấy, muốn gì được đó.

Mười mấy tấm ảnh chụp anh và cái phương tiện giao thông mới, tấm nào nhìn cũng y chang photoshop.

14.
"Còn công việc của em thì sao ?"

"Xin sếp nghỉ." Cung Tuấn trả lời. "Nói là em bị viêm ruột thừa cấp tính."

Trương Triết Hạn nói : "Vậy anh có nên xin nghỉ phép mấy ngày luôn không, chứ để em một chú chó ở nhà thì cô đơn lắm."

Cung Tuấn nói : "Em có thể đi làm với anh mà !"

Thế là Tiểu Vũ nhận được một tin nhắn Wechat : "Mua giùm tớ một cái vòng cổ cho chó, loại cỡ lớn ấy."

Tiểu Vũ kinh ngạc : "Chó đâu ra mà cỡ lớn vậy ?"

Đối phương trả lời : "Tuấn Tuấn đó."

Tiểu Vũ đưa tay che mặt vuốt mạnh, rep lại. "Trương Triết Hạn, đồ chơi tình thú thì cậu tự đi mua không được hả ? Taobao đi tớ xin cậu đấy."

Trương Triết Hạn không nói gì, đột nhiên gọi video tới, trực tiếp xổ ra : "Tiểu Vũ à đầu cậu suốt ngày suy nghĩ mấy thứ bẩn thỉu gì thế ?"

Tiểu Vũ lập tức mắng ngược lại : "Cậu suốt ngày làm mấy thứ bẩn thỉu gì thế hả Trương Triết Hạn ?"

Trương Triết Hạn mở màn hình, ngữ khí đắc ý : "Là chó thật đấy ! Loại lớn tới mức có thể cõng người luôn !"

Hình như anh đang di chuyển, màn hình lộ ra một chút cằm, khóe miệng giương cao, tiếp đó giọng nói tràn đầy phấn khởi vang lên : "Cậu muốn cưỡi Tuấn Tuấn tí không ?"

Tiểu Vũ không chút rung động trả lời : "Cậu muốn ăn đấm không ?"

"Ây cậu đúng là chả chịu nói chuyện đàng hoàng gì hết !" Cả khuôn mặt anh lần nữa choáng hết màn hình, đôi mắt to tròn trừng hắn, sau đó dời điện thoại di động ra xa.

Tiểu Vũ hô "CMN" một tiếng : "Cậu lấy đâu ra con chó bự dữ vậy ?"

"Dùng mị lực tính cách câu dẫn nó tới." Trương Triết Hạn đến gần, ngồi xổm bên cạnh chú chó, kéo nó vào màn hình. "Tớ nói rồi, đây là Tuấn Tuấn."

Tiểu Vũ không rõ rốt cuộc Trương Triết Hạn lấy nickname bạn trai đặt cho chó là muốn chửi người hay tình thú nữa. Điểm đó trên người anh rất khó phân biệt, nhưng đối với Cung Tuấn chắc chẳng phải chuyện gì khó đâu nhỉ, dù gì trong mắt cậu ta cảnh Trương Triết Hạn lấy tay áo lau nước mũi cũng đều rất lãng mạng.

Xong đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play