Bến Đò Hoang Vu

Chương 6


2 năm

trướctiếp

Liên kết Viên Tuyết gửi nằm im lìm trong hộp trò chuyện WeChat. Lâm Ôn sau khi đọc đã không nhìn lại lần nào.

Việc hôm nay của cô cần phải làm thêm giờ ở ngoài văn phòng. Bố trí hội trường đến tám rưỡi, vẫn còn chút việc cần hoàn thiện.

Bành Mỹ Ngọc nói nhỏ: "Chuyện tốt thể nào cũng bị cướp, lúc làm việc vất vả thì đến bóng dáng cũng không thấy."

Cô ấy đang mắng nữ sinh thực tập đó.

Lâm Ôn mở điện thoại xem giờ.

“Đói chết mất.” Bành Mỹ Ngọc hỏi cô: “Đợi chút rồi cùng đi ăn khuya chứ?”

“Không được rồi, muộn lắm.”

“Chính vì muộn rồi nên mới ăn khuya đấy.”

... Thời gian này không phải quá sớm để ăn khuya sao?

“Cô hỏi bọn họ xem sao?” Lâm Ôn đề nghị.

Bành Mỹ Ngọc cao giọng hỏi những người khác, mọi người hào hứng hưởng ứng, nói đã sớm đói bụng đến tay chân rụng rời rồi.

“Nếu không thì đi luôn bây giờ, còn chút việc này thì mai hẵng làm?”

“Tôi đã sớm muốn rút lắm rồi.”

“Lâm Ôn, hay là cô làm thêm đi, tôi đói đến xỉu đây.”

Mọi người đáng thương kêu ca.

Bành Mỹ Ngọc đứng bên nhíu mày, Lâm Ôn vẫn hài hòa: "Được rồi, mọi người đi đi, còn chút việc này để tôi làm cho."

Mọi người hoan hô, kéo nhau rời đi.

Lâm Ôn ở lại thêm mười phút, làm xong mọi việc thì rời hội trường.

Ngoài hội trường là không gian trống trải, tiếng người ở xa xa, đèn đêm chiếu sáng rực rỡ, mây trời hiện rõ, đêm tối không còn giống đêm tối nữa.

Lâm Ôn nhìn về một hướng, đứng ở cửa như một tác phẩm điêu khắc, gió thổi một hồi, cô mới chậm rãi đi về hướng đó.

Nhà Nhậm Tái Bân thuê ở gần đây, cô muốn đến xem xem.

Khoảng cách hai nơi theo đường thẳng không xa, đi bộ mất hai mươi phút. Lâm Ôn đi thang máy lên tầng, mở khóa vân tay bước vào nhà.

Nhậm Tái Bân sống một mình, thuê một căn nhà gồm một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích vừa phải, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy hết.

Căn nhà có mùi đã lâu không thoáng gió, Lâm Ôn cũng không mở cửa sổ, cô đi vào phòng bếp, rồi qua mở tủ quần áo.

Trong bếp không có nguyên liệu nấu ăn tươi mới, trong tủ quần áo còn trống không.

Lâm Ôn nhớ trước đây vali của Nhậm Tái Bân đặt cạnh tủ quần áo, bây giờ cạnh tủ không có chiếc vali nào.

Người đã thật sự rời đi, không phải nói dối.

Lâm Ôn không ở lâu trong phòng, cuối cùng nhìn quanh nhà một phòng, cô đóng cửa rời đi.

Khu nhà này hơi xa nhà cô, không có xe buýt đi thẳng, ga tàu điện ngầm cũng không ở gần đây, trước đây cô cũng không đến đây nhiều lắm.

Không có phương tiện giao thông công cộng, Lâm Ôn vào phần mềm đặt xe.

Xe taxi về đêm rất thưa thớt, đợi một lúc không có tài xế nhận cuốc, Lâm Ôn đứng đợi dưới tán cây bên ngoài khu nhà, xe cộ xung quanh ra vào, phải rất lâu sau cô mới thấy có phản hồi.

Điện thoại di động hiển thị mẫu xe và biển số xe, tài xế nhận cuốc vẫn còn cách đó không xa, Lâm Ôn nhìn về phía cuối đường, cô liếc nhìn từng chiếc xe màu đen lướt qua.

Một lúc sau, một chiếc ô tô màu đen lái ra khỏi khu nhà, từ từ lọt vào tầm mắt của Lâm Ôn. Cô thờ ơ nhìn lướt qua logo và biển số xe.

Là một chiếc Mercedes.

Lâm Ôn ngẩn người, trong nháy mắt chỉ còn lại đuôi xe. Cô kiểm tra lại biển số xe, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng khu nhà nơi chiếc xe vừa rời đi.

“Có phải cô gọi xe không?” Một chiếc xe đen khác dừng trước mặt Lâm Ôn.

Lâm Ôn hoàn hồn lại.

Đèn đường hắt bóng của cô lên thân xe, bóng đen méo mó, cô không nhúc nhích, bóng đen cũng không nhúc nhích, giống như một người bạn đồng hành đang chờ cô ra lệnh.

Lâm Ôn ghét sự phức tạp, mối quan hệ giữa người với người mà cô theo đuổi từ trước đến nay đều đơn giản, muốn đơn giản thì không thể quan tâm đến mọi việc, lòng bao dung thì cuộc sống mới thuận hòa.

Nhưng cô cũng rất ghét bị lừa dối.

Lý trí bảo cô mở một mắt nhắm một mắt coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trái tim khiến cô cồn cào như nằm trên đống lửa.

Cuối cùng Lâm Ôn hít một hơi thật sâu, cô lên xe nói với tài xế: “Giúp tôi bám theo chiếc Mercedes trước mặt.”

Xe đã đi được một khoảng, Lâm Ôn nói biển số xe, tay chỉ hướng để tài xế đuổi theo.

Tài xế hẳn đã tích lũy không ít kinh nghiệm trong trường hợp kiểu này, bình tĩnh nhấn ga đuổi theo, chỉ trong chốc lát đã thấy bóng chiếc Mercedes kia.

Lâm Ôn ngồi giữa ghế sau, nhìn chăm chú chiếc xe ở phía xa.

Hôm nay Chu Lễ cũng đến khu nhà, không thể trùng hợp như vậy, anh ấy cũng có những người bạn khác sống ở khu nhà đó sao.

Nhậm Tái Bân không ở nhà, tối muộn thế này Chu Lễ đến đó làm gì?

Đầu óc Lâm Ôn như nổi bão, cô nghĩ đến khả năng lớn nhất sau khi tính ra một loạt suy đoán, đó là vừa rồi Chu Lễ đã đưa Nhậm Tái Bân về nhà.

Tiếc là cô đã bỏ lỡ.

Nhưng đây chẳng qua là suy đoán của cô, cũng có thể giờ Nhậm Tái Bân đang ở trên xe Chu Lễ.

Có thể có hàng nghìn khả năng, nhưng một điều có thể chắc chắn 100% là…

Lúc này cô mà quay lại nói không chừng sẽ bắt hụt, nhưng ít nhiều sẽ có kết quả nếu bám theo Chu Lễ.

Đèn giao thông dọc đường quá nhiều, tài xế cố gắng theo sát, nửa đường vẫn bị một lần đèn đỏ chặn lại.

“Có thể không đuổi kịp đâu.” Tài xế phòng hờ nói với Lâm Ôn.

“Không sao, anh tiếp tục đi thẳng đi, tôi quan sát xem sao.”

Đèn đỏ hết, Lâm Ôn nhìn khắp nơi tìm xe nhưng không thấy bóng dáng.

Phía trước có chỗ rẽ, tài xế không xác định được là tiếp tục đi thẳng hay rẽ, anh ta hỏi Lâm Ôn.

Lâm Ôn đột nhiên nhớ đến một chỗ, cô nói: “Tiếp tục đi thẳng đi.”

Đi về trước chính là đến đài truyền hình.

Có lẽ là thực sự may mắn, khi đến gần đài truyền hình, Lâm Ôn lại thấy chiếc Mercedes kia.

Cô cho là Chu Lễ muốn đi vào đài truyền hình, nhưng xe lại quay đầu đi một hướng khác.

Tài xế linh hoạt đuổi theo.

Lần này không bị mất dấu nữa, chiếc Mercedes tấp vào lề dừng lại một lúc.

Tài xế không đi về trước nữa, anh ta nói phía trước là bãi đậu xe của quán bar.

Đi được mấy chục mét, Lâm Ôn lập tức xuống xe. Đợi một lúc, cô liền nhìn thấy Chu Lễ từ ghế lái đi ra, sau đó đi thẳng đến quán bar phía trước.

Người vừa rời chiếc xe Benz, Lâm Ôn mở cửa xe, chần chừ mấy giây rồi đuổi theo Chu Lễ.

“Chu Lễ…”

Xung quanh quá ồn ào, vừa rồi chậm trễ một lúc, Chu Lễ vừa vào cửa quán bar thì giọng nói của cô mới vang lên.

Lâm Ôn chạy đến cửa quán bar, ngẩng đầu nhìn tấm biển sáng lung linh.

Đã đến đây rồi, cô không muốn lãng phí sức lực nữa, nên hôm nay gõ trống nâng cao tinh thần luôn đi.

Lâm Ôn bước vào theo.

Quán bar này có vẻ đã mở được vài năm, diện tích có vẻ không lớn lắm, nhưng rất đông người.

Lâm Ôn đeo một chiếc túi tote to, trong túi có một đống đồ, nặng đến nỗi bả vai cô trĩu xuống.

Cô nhấc quai túi xách lên, xắn tay áo, tìm kiếm bóng dáng của Chu Lễ.

Xung quanh hình như không có, ở quầy bar cũng không có.

Một người đàn ông với một cánh tay xăm hình bông hoa lớn bê hai khay bia lướt qua tầm mắt của Lâm Ôn, cô vô thức nhìn theo hướng đó.

Ngồi trên chỗ ghế dài phía tây là một nam một nữ. Người phụ nữ thắt bím tóc, ăn mặc theo phong cách rất punk, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, đang cười lớn nói chuyện với người đàn ông.

Người đàn ông nới lỏng cà vạt, không biết nghe được điều gì, trên mặt cũng mỉm cười.

Anh chàng xăm hình bông hoa lớn trên cánh tay đi đến bên cạnh, người phụ nữ punk vỗ vai người đàn ông, rồi giúp cánh tay xăm hoa đặt bia xuống.

Lâm Ôn đứng yên, do dự không biết có nên bước đến làm phiền cuộc sống về đêm phong phú đầy màu sắc của người khác hay không.

Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định.

Chu Lễ và cánh tay xăm hoa đang nói chuyện, vừa liếc mắt, ánh mắt lơ đãng bắt được một dáng người.

Chiều nay anh xem một bộ phim tài liệu trên ti vi, một con chó nhỏ màu trắng đi lạc vào đàn chim cánh cụt để thu hút lũ chim cánh cụt đến xem.

Đèn trong quán không mờ, hôm nay có rất nhiều người đến đây, không khí rất ồn ào.

Nhiều người như vậy, Lâm Ôn không hề ăn mặc bắt mắt, nhưng cô quá an tĩnh nhu thuận, quá khác biệt với không khí nơi này, giống như con chó nhỏ màu trắng đi lạc kia, rất khó để người khác không chú ý đến.

Chu Lễ tò mò nhướng mày, cà vạt chưa nới hết, anh bỏ tay xuống, đứng dậy đi về phía Lâm Ôn.

Lâm Ôn thấy anh tự mình dânh "tới cửa", không đợi anh bước đến, cô tiến lên trước, chủ động đi về phía anh.

“Sao lại đến đây, đi với đồng nghiệp sao?” Kiểu “người bạn nhỏ” này không giống như sẽ đến quán bar để giải trí, Chu Lễ cúi đầu hỏi cô.

Lâm Ôn không vòng vo, cô cao giọng nói: “Không phải, tôi đi theo anh.”

Trước đây khi đến Vân Nam du lịch, cô có đến quán bar. Quán bar ở đó chỉ có ca sĩ hát dân ca, không khí nhẹ nhàng đậm chất nghệ thuật.

Quán bar này lại mời ban nhạc rock, không khí hừng hực như lửa. Cô cảm thấy phải nói vào tai thì người ta mới nghe được.

Chu Lễ nghe Lâm Ôn nói vậy, đương nhiên rất bất ngờ.

“Ý em là gì?” Anh ra hiệu: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Người phụ nữ punk tò mò: “Bạn anh à?”

Chu Lễ không giới thiệu, anh nói với người phụ nữ punk: “Cô đi làm việc đi đã.”

Người phụ nữ punk vừa nghe vậy, đứng lên nói: “Được. Em gái muốn uống gì không?”

Cô ấy hỏi Lâm Ôn, Lâm Ôn lắc đầu khách khí: “Cảm ơn, không cần.”

Người phụ nữ punk và cánh tay xăm hoa rời đi, để lại một bàn đầy bia chưa mở.

Chu Lễ lại ngồi xuống, Lâm Ôn cũng đi theo ngồi ở phía bên kia bàn.

“Nói đi.”

Lâm Ôn không nhìn ra điểm nào khác thường trong phản ứng của Chu Lễ, cô không biết vì tâm lý Chu Lễ vững vàng nên không sợ hãi, hay do cô suy đoán sai nên đã hiểu lầm đối phương.

Lâm Ôn nói thẳng: “Vừa rồi tôi thấy anh rời nhà Nhậm Tái Bân.”

Chu Lễ nhướng mày, dừng hai giây mới đáp: “Em nhìn thấy tôi?”

“Ừ.”

“Chắc chắn không nhìn nhầm?”

Lâm Ôn cũng dừng lại hai giây, sau đó rất khéo léo hỏi lại: “Anh muốn phủ nhận sao?”

Cô thấy xe của Chu Lễ, không phải bản thân Chu Lễ, nhưng cô không muốn nói ra sự thật. Nói thật thì Chu Lễ có thể tìm trăm cái cớ qua loa để nói với cô, ví như anh cho người khác mượn xe.

Nhưng nếu cô nói như chém đinh chặt sắt là không nhìn nhầm, lỡ Chu Lễ hỏi thêm vài câu, cô sợ không lòng vòng được.

Không bằng chừa cho mình đường sống, ném bóng lại về phía anh.

Chu Lễ tiếp bóng lần hai: “Em thấy tôi sao không gọi, còn đi xa đến tận đây?”

“Anh lên xe nhanh quá, tôi không đuổi kịp.”

“Phải không?” Chu Lễ cười, cầm lên một chai bia, xoay trong tay cũng không mở nắp chai.

Lâm Ôn cân nhắc nụ cười bất ngờ của anh, chậm rãi hỏi: “Nhậm Tái Bân ở đâu?”

“Em thấy cậu ấy sao?”

Lúc này Lâm Ôn nói thật: “Không thấy, nên tôi đến hỏi anh.”

“Tôi cũng không thấy cậu ấy.”

Lâm Ôn gọi tên anh: “Chu Lễ.”

Chu Lễ nhìn cô.

Không biết cô nóng nảy hay lo lắng, hai má hơi ửng hồng, nhưng vẻ mặt trầm mặc như nước, ánh mắt chăm chú nhìn người, rất nghiêm túc chờ câu trả lời của anh.

Chu Lễ dường như thở dài, sau vài giây, anh cầm nắp chai bia gõ lên ống tay áo, hỏi: “Đây là màu gì?”

“... Gì cơ?”

“Màu gì?”

Lâm Ôn không hiểu: “Màu đen.”

Chu Lễ ngả người ra sau, sau đó nói với cô: “Người đàn ông lái xe của tôi mặc âu phục ca-rô màu xanh nước biển.”

“...”

“Dáng người khác tôi cả trăm lần.”

“...”

“Em vốn không hề thấy người.”

“...”

Giọng Chu Lễ bình thường: “Hơn nữa tôi mới tan sở, xe về tay tôi còn chưa tới hai mươi phút.”

Lâm Ôn hơi hé miệng, nhất thời không biết nói gì.

Việc này mà giống như cô suy đoán, Chu Lễ sẽ kiếm cớ nhưng Chu Lễ thậm chí còn không cho cô cơ hội.

Đừng nói là tiếp bóng, bóng này đập thẳng vào mặt cô rồi.

Lâm Ôn ngàn đoán vạn đoán cũng không đoán được người lái xe không phải chủ xe, ngay câu nói đầu tiên đã bị Chu Lễ thử.

Tai Lâm Ôn nóng lên, cô biết tật xấu của mình, chỉ cần tâm trạng dao động, da cô sẽ ửng đỏ.

May là có người đến chữa cháy cho cô.

“Đến đây.” Người phụ nữ punk bưng một ly đồ uống đến, nhiệt tình cười nói với Lâm Ôn: “Là loại không cồn, cô cứ yên tâm uống đi. Tôi mời cô ly này.”

Lâm Ôn đưa hai tay nhận: “Cảm ơn.”

“Sao anh còn chưa uống?” Người phụ nữ punk chỉ đống bia trên bàn hỏi Chu Lễ: “Không mở được à?”

Bia cơ bản là loại 330ml được đóng trong những chai nhỏ màu sắc sặc sỡ, Lâm Ôn không nhận ra loại nào.

“Hôm khác thử lại rượu, lát nữa phải lái xe.” Chu Lễ đặt chai rượu đang cầm trên bàn.

“Hả?” Người phụ nữ punk khó hiểu: “Sao vậy, không phải anh đã hẹn người lái thay rồi sao?”

“Đổi rồi.” Chu Lễ lời ít ý nhiều.

Người phụ nữ punk không hiểu “đổi rồi” ý là người lái lỡ hẹn hay gì, bối rối rời đi.

Chu Lễ thấy Lâm Ôn nhìn chằm chằm bia trên bàn, nói với cô: “Đây là vài nhãn hiệu bia yêu thích ở nước ngoài, ông chủ muốn tìm người đến thử mùi vị để làm đại lý.”

Tối qua sau khi rời tiệm của Chopin, anh đã đến thẳng đây, đã thử một loạt rồi.

“Muốn uống không?” Chu Lễ hỏi.

Lâm Ôn lắc đầu, thật ra cô đang suy nghĩ.

Bây giờ suy nghĩ xong xuôi, cô uống một ngụm, sau đó bình tĩnh hỏi: “Anh cho Uông Thần Tiêu mượn xe à?”

Hai tay cô đang cầm ly nước, mái tóc dài hiếm khi buộc đuôi ngựa thấp, không được buộc gọn gàng, một lọn tóc buông thõng xuống má phải, hai cánh tay trắng nõn lộ ra, chiếc túi to đùng che chân, dây túi còn cuốn trên cánh tay, cảm giác như cánh tay gầy gò của cô có thể bị chiếc túi kéo gãy vậy.

Phối hợp với giọng nói và ánh mắt này, bộ dạng quá chân thành dịu dàng.

Trận bóng này quá tốt.

“Đi thôi.”

“Sao?”

Ban nhạc rock đến đoạn cao trào, tiếng hoan hô bùng nổ như sấm, dường như nóc phòng cũng bị nổ tung.

Lâm Ôn không nghe được lời của Chu Lễ.

Chu Lễ đứng lên, đi đến cạnh Lâm Ôn.

Anh cúi người, đặt ngón tay vào nút thắt cà vạt, kéo lỏng chút, cúi xuống gần lỗ tai đỏ bừng của Lâm Ôn, nói với cô: “Tôi sẽ bán lão Uông cho em, đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp