Tổ Điều Tra Đặc Biệt

Chương 14: Thi thể 8


2 năm

trướctiếp

Bên cạnh một trong những máy tính xách tay còn đặt một chiếc loa nhỏ có tạo hình độc đáo, lúc này toàn bộ căn phòng đều là bản nhạc Heavy Metal đầy ấn tượng. Bành Đức Dũng tương đối nhàn nhã, trong tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt đang bốc hơi nóng, lưng tựa vào ghế, hai chân vắt vào nhau đặt trên cái bàn làm việc.

La Chí Cương dường như quá tập trung, sau khi ba người tiến vào, ngay cả mí mắt cậu ta cũng không thèm nhấc lên.

Ngược lại Bành Đức Dũng lười biếng giơ tay lên, chào hỏi: "Về rồi à? Không phải là nói mang về một người từ công ty vận tải về sao? Sao không thẩm vấn?”

“Người đó không thành thật, sếp nói cứ mang về trước đã.” Tưởng Hoài An đáp lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo đi tới bên ghế ngồi xuống, hiện ra biểu cảm thoải mái đến cực độ: "Mọi người cứ bận trước đi, tôi chợp mắt một lát..."

Dứt lời, hơi thở đã trở nên đồng đều, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ.

Diệp Yên Nhiên kinh ngạc, nhìn thoáng qua Ngôn Thiếu Huy rồi nhìn trạng thái hiện tại của Tưởng Hoài An, sau khi hai người đưa cô về hôm qua, hẳn là đã thức trắng đêm. Bành Đức Dũng ở đằng kia đã quen với việc này, sau khi đứng lên thuận tay kéo áo khoác mỏng đang khoác ở trên ghế mình, không thèm liếc mắt một cái, cứ như vậy ném lên không trung, áo khoác rơi chính xác vào trên người đối phương, ngay cả vị trí cũng rất chuẩn, còn vừa đủ chỗ làm lộ miệng với mũi để thở.

Chỉ một cảnh này đã làm cho Diệp Yên Nhiên âm thầm kinh ngạc, tổ điều tra đặc biệt này quả thật là ngọa hổ tàng long*, không hề đơn giản một chút nào.

*Ngọa hổ tàng long: chỉ những nơi tiềm tàng rất nhiều nhân vật, yếu tố chưa có thể cân đo đong đếm được, kiểu như cao thủ ẩn mình, đến khi xuất hiện là kinh hồn bạc vía, xoay chuyển càng khôn.

"Đội trưởng Ngôn, đã có báo cáo kiểm tra ma túy rồi.” Sau khi Bành Đức Dũng "chăm sóc" đồng nghiệp xong thì xoay người cầm lấy một tờ báo cáo mỏng ở trên bàn và đưa ra.

Ngôn Thiếu Huy nhìn qua một lượt, lông mày bỗng nhếch lên: "Thuốc nhuận tràng?"

"Ừm… Liều lượng cũng không nhỏ, đoán chừng đủ để khiến Hoàng Quốc Việt đột quỵ. Căn cứ vào dược tính còn sót lại trong cơ thể, khoảng một tiếng trước khi ông ta chết. Nhưng đây không phải nguyên nhân tử vong.”

Ngôn Thiếu Huy gật đầu, tiếp tục nhìn xuống: “Propofol?”

Bành Đức Dũng cười gật đầu: "Đúng vậy, sau khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, tôi đã cẩn thận tiến hành kiểm tra lại thi thể Hoàng Quốc Việt. Mặc dù trên lý thuyết thì lớp biểu bì trên cơ thể của người chết đã bị tổn thương trên diện rộng, nhưng tôi đã tìm thấy một mảnh của cây kim, bên dưới lớp da cánh tay của ông ta."

Nói xong, anh ta lấy ra một bức ảnh được phóng to cục bộ: “Là kim tiêm số 7 thông thường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là có người muốn giết ông ta, lại vừa dùng thuốc nhuận tràng vừa tiêm gây mê, có phải hơi nhiều hành động thừa thãi hay không?”

Đối mặt với vấn đề này, Ngôn Thiếu Huy chỉ mỉm cười: “Chưa chắc đã là cùng một người thực hiện.”

Bành Đức Dũng cảm thấy cũng hợp lý, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Nhưng đội trưởng Ngôn, không phải bọn mình đang điều tra vụ mất tích liên hoàn sao? Như vậy nhân lực chủ yếu nên tiếp tục điều về nơi ở của nạn nhân phát hiện ở thôn Bình Sơn chứ? Cũng không thể vì Hoàng Quốc Việt thiếu chút nữa đụng chết hai người mà quay sang điều tra ông ta được?

"À, chắc là Tưởng Hoài An quên nói với mọi người, tối hôm qua lúc tai nạn xảy ra, đã có người lẻn vào trong xe chúng tôi, trong xe có dấu vết bị người ta lục lọi. Thời gian trùng hợp đến vậy? Anh có cảm thấy tai nạn xe của Hoàng Quốc Việt có liên quan đến chuyện này không?”

Bành Đức Dũng hơi giật mình.

Ngôn Thiếu Huy không đáp lại, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt chuyển qua chỗ ảnh chụp và tài liệu báo cáo.

Đột nhiên, cửa phòng họp bị một người từ bên ngoài không chút khách khí mà đẩy mạnh vào, cánh cửa đụng vào trên tường lại bắn ngược trở lại, phát ra một tiếng rất lớn.

Ngay cả Tưởng Hoài An đang ngủ say cũng giật mình bừng tỉnh, đôi mắt ngái ngủ mơ hồ nhìn qua.

Trương Hữu Vinh đứng ở cửa bị năm đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm như vậy, trên khuôn mặt mang nước da màu đồng ít nhiều có chút không được tự nhiên.

Anh ta giơ túi hồ sơ trong tay lên, sau đó dùng lực ném lên bàn hội nghị.

“Phải gõ cửa chứ.” Tưởng Hoài An rên rỉ.

Trương Hữu Vinh giải thích một câu: “Tôi đẩy cửa cũng không cần nhiều sức... Quay lại để đến kiểm tra xem cửa này có bị hỏng hay không thôi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đội trưởng." Diệp Yên Nhiên tiến lên cầm lấy túi hồ sơ, lên tiếng giảm bớt bầu không khí xấu hổ: “Đây là cái gì?”

“Lúc sáng, khi Triệu Hữu Hiên dẫn đội đến thôn Bình Sơn để thu giữ tang vật, đã phát hiện ra một chuyện thú vị.” Trương Hữu Vinh tiếp tục nghênh mặt lên, tầm mắt dừng lại trên người Ngôn Thiếu Huy: "Đội trưởng Ngôn, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”

Nói xong, anh ta xoay người đi từ cửa ra vào đến cửa sổ đối diện hành lang. Vẻ mặt Ngôn Thiếu Huy vẫn không thay đổi, thuận tiện nhét đồ đạc trong tay vào trong tay Diệp Yên Nhiên, sau đó đi ra ngoài.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp