Tổ Điều Tra Đặc Biệt

Chương 50


2 năm

trướctiếp

Ban đầu Phan Lưu Linh kể còn hơi va vấp nhưng mà sau đó thì lại trôi chảy hơn nhiều: "Sau khi ăn xong tôi bắt đầu lên tầng trang điểm, thay quần áo rồi lại ra ngoài vì hôm trước lúc ở nhà bạn tôi đã hẹn là hôm sau sẽ cùng nhau đi uống trà chiều. Tới trung tâm thương mại thì tôi mua hai cái túi cùng một ít quần áo rồi đi uống cà phê. Sau đó, buổi tối chúng tôi lại đến một nhà hàng cũng khá nổi tiếng. Sau khi ăn xong thì tôi lái xe về nhà."

"Theo như ghi chép của lần trước thì bà về đến nhà lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút tối hôm đó. Thời gian chính xác đến vậy sao?" Diệp Yên Nhiên hỏi chen vào một câu.

"Ừm, bởi vì lúc đó sau khi đậu xe xong thì tôi gọi điện cho người bạn đó báo là đã về nhà an toàn rồi. Trong nhật ký cuộc gọi có thời gian cho nên tôi chắc chắn là mình đã về nhà vào thời gian đó." Người phụ nữ nói một cách chắc chắn.

"Sau khi xuống xe, tôi đi bộ về nhà, mới tới cửa nhà thì tôi đã thấy có gì đó không ổn, bởi vì cửa chính lúc đó đang mở. Tôi gọi hai tiếng cũng không có ai trả lời, trong phòng thì tối om. Tôi đứng ở cửa mà không dám bước vào. May mà gần đó có bảo vệ đang đi tuần tra ban đêm. Tôi đã nhờ họ đi cùng tôi vào cửa. Sau khi bước vào, chuyện đầu tiên mà tôi làm là mở đèn, nhìn thoáng qua là thấy phòng khách lộn xộn như một mớ bòng bong. Tôi sợ quá nên đã chạy nhanh lên tầng để kiểm tra phòng để đồ thì quả nhiên, tất cả trang sức của tôi đều biến mất. Còn có tiền mặt được cất trong két sắt và châu báu tôi mua để sưu tầm, điều mất rồi!"

Dù đã nửa năm trôi qua, nhưng khi kể lại Phan Lưu Linh vẫn trông rất tức giận, có thể thấy với bà ta thì việc mất nhiều trang sức châu báu như vậy còn khó chịu hơn việc mất tiền cả ngàn lần.

"Nghe thấy tiếng hét của tôi, bảo vệ mới giúp tôi gọi cảnh sát, sau đó thì cảnh sát tới." Mấy câu sau bà ta nói như kiểu cho có lệ rồi nhìn về phía người ở đối diện bàn trà: "Tình huống lúc đó đại khái chính là như vậy, mấy người còn muốn hỏi chuyện gì nữa?"

Diệp Yên Nhiên cùng nữ đồng nghiệp liếc nhìn nhau một cái, sau khi xác nhận ghi chép không có sai sót thì xuất thần nhìn vào bản ghi chép, rồi nhướng mày: "Bà Phan, bây giờ tôi chỉ có một câu hỏi. Khi bà về đến nhà thì trong nhà có ai hay không? Chồng bà lúc ấy ở đâu?"

"Tôi đã nói là ông ấy thường xuyên đi công tác, ngày xảy ra vụ án ông ấy đang ở nơi khác." Phan Lưu Linh tức giận trả lời, nhưng ánh mắt bà lại né tránh ánh nhìn của cô mà nhìn vào chỗ khác.

"À..." Diệp Yên Nhiên trầm ngâm gật đầu, im lặng vài giây, sau đó cô đột nhiên hỏi: "Buổi sáng, người mà chúng tôi thấy trong nhà bà là dì Trương đúng không? Bà ấy là bảo mẫu trong nhà sao?"

Người phụ nữ dường như cảm thấy câu hỏi của cô không liên quan nên trả lời một cách không mấy vui vẻ: "Đúng vậy."

"Ừm, nếu ông Khổng thường xuyên không có ở nhà, cả căn nhà lớn như vậy đúng là cần có người ở cùng với bà rồi."

"Ừm, dì Trương đã làm việc ở nhà chúng tôi từ khi chúng tôi chuyển tới thành phố Minh Thiệu. Vì chồng tôi biết tôi nhát gan nên lúc tìm bảo mẫu cũng yêu cầu người giúp việc có thể ở lại trong nhà." Khi bà ấy nhắc tới Khổng Trung thì vẻ mặt dịu dàng hơn một chút.

Nụ cười Diệp Yên Nhiên lập tức biến mất khi nghe xong câu trả lời vừa rồi, cô nhướng mày hỏi: "Vậy thì tại sao hôm xảy ra vụ án bà ấy không có ở nhà? Rõ ràng bà vừa nói, buổi trưa hôm đó bà ấy vẫn còn dọn bữa trưa cho bà?"

"...tôi đã nói như vậy sao?" Phan Lưu Linh sửng sốt, nhưng cảm xúc trong ánh mắt bà ta lại không như vậy. Có lẽ bà ta muốn dùng sự kinh ngạc để che đậy cảm xúc thật của mình.

"Bút ghi âm còn ở đây. Bà có muốn nghe lại không?" Diệp Yên Nhiên đẩy bút ghi âm trên bàn sang phía đối diện.

Người phụ nữ từ chối mà không cần suy nghĩ: "Chắc là tôi đã nhớ nhầm rồi, hai ngày đó dì Trương không có ở nhà."

"Vậy mà bà lại nói bà nhát gan, cần có người ở nhà cùng bà. Nếu dì Trương không ở nhà thì buổi tối trước hôm xảy ra vụ án sao bà không ở lại nhà bạn ngủ một đêm luôn?" Diệp Yên Nhiên nắm bắt lấy mâu thuẫn trong lời nói của bà ta, công kích chính xác vào từng điểm.

"Tôi đã nói là tôi không nhớ. Chuyện lâu như vậy rồi mà bây giờ cô mới hỏi. Tôi làm sao mà biết được." Phan Lưu Linh đột nhiên làm khó dễ, hét lên hai câu đến khàn cả giọng, lồng ngực phập phồng vì thở gấp. Một lúc sau, bà ta lại thay đổi lời nói: "Tôi nhớ ra rồi, trưa hôm đó sau khi ăn cơm xong, dì Trương xin nghỉ phép, bà ấy nói là ở dưới quê có việc."

"Có thật không?"

"..." Người phụ nữ nhìn biểu cảm cao thâm khó đoán của Diệp Yên Nhiên, câu trả lời lại như nghẹn lại trong cổ họng, bà ta xoay tròng mắt, mở miệng nhưng không cách nào nói ra hai chữ "thật sự". Mà chỉ có thể nhanh chóng hồi tưởng lại những gì mình vừa nói ban nãy, bà ta sợ lại bị cảnh sát nắm lấy sơ hở rồi hỏi bà đến á khẩu không trả lời được.

Nhưng đáng tiếc là càng nghĩ càng hoảng loạn, càng hoảng thì đầu óc càng không nghĩ được gì, cuối cùng bà ta gần như muốn phát điên.

"Bà Phan, bà có biết...". Diệp Yên Nhiên vươn tay ra, sau khi nhìn thấy người trên sô pha bất giác giật mình vì động tác bất ngờ của cô, khóe môi cô khẽ giật, cầm lấy bút ghi âm trên bàn cà phê: "Bà có biết vì sao chỉ là một vụ trộm cắp mà mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thể phá án không? Bởi vì có người đã nói dối." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Ai nói dối? Ai nói dối?" Phan Lưu Linh như bị chọc trúng tim đen, từ ghế sô pha đứng lên kích động: "Tôi là người bị hại, là nạn nhân! Cảnh sát các cô không đi thẩm vấn tên trộm kia mà lại chạy tới thẩm vấn tôi? Lý nào lại như vậy? Tôi muốn khiếu nại cô!"

Diệp Yên Nhiên bình tĩnh mà nhìn ngón tay chỉ vào mũi cô, cô chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm đối phương, cho đến khi cả gian phòng thẩm vấn chỉ còn tiếng thở phì phò của người phụ nữ, lúc này cô mới nói với giọng điệu không thay đổi: "Bà Phan, mặc dù tôi không biết vì sao bà lại nói dối, nhưng bảo mẫu nhà bà, dì Trương chắc sẽ không nói dối chứ? Cung cấp thông tin sai sự thật gây trở ngại người thi hành công vụ là phạm pháp. Bà đoán xem bà ấy có nguyện ý vì giấu giếm thay ông bà chủ mà bị kết án hay không?"

Phan Lưu Linh cứ bình tĩnh mà nhìn cô, do dùng sức căng cứng toàn thân nên cả người đều run run.

Đột nhiên, bà ta ngã xuống ghế sô pha phía sau, lấy tay che mặt và khóc lóc thảm thiết.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp