Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 1: Đoàn tàu ban đầu


2 năm

trướctiếp

Đó là một chuyến tàu chạy trong bóng tối vô tận.

Nhuế Nhất Hòa tỉnh lại từ trong giấc ngủ say. Cô cảm giác như có một cây gậy sắt nung đỏ đang không ngừng khuấy động trong đầu mình. Một lát sau, cơn đau đớn giảm bớt, cô bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.

Đây là một đoàn tàu có hai mươi hai toa, mỗi toa có năm ghế, tổng cộng một trăm mười chỗ ngồi. Nhưng bây giờ đang trống một trăm lẻ sáu ghế, trong toa chỉ có vẻn vẹn bốn hành khách.

Số ghế của Nhuế Nhất Hòa là 1E, sát cửa sổ. Bên cạnh cô, ghế 1D, 2E, 2D ở phía đối diện đều có người, bọn họ đang ngủ rất say.

Cô là người đầu tiên tỉnh lại trên tàu.

Không biết hoàn cảnh trên tàu có chỗ nào đặc biệt mà mắt trái cô nóng lên, càng ngày càng nóng. Độ nóng này khiến cho tay chân lạnh như băng của cô dần dần ấm lên, trên lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cũng không lâu lắm, thanh niên đầu dưa hấu ghế 2E tỉnh lại. Dáng người cậu ta thấp bé, khuôn mặt tròn trịa bị cặp kính mắt dày cộm đè ép thành một chiếc bánh lớn, đám tàn nhang trên má giống như mè đen rắc lên bánh nướng giúp tăng hương thơm.

Vừa nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa, cậu ta ngạc nhiên kêu lên: “Là chị, sếp Nhuế!”

Nhuế Nhất Hòa gật đầu, gọi đúng tên cậu ta: “Đan Tiểu Dã.”

Mẹ ơi! Thế mà cô lại biết rõ tên mình!

Mặt Đan Tiểu Dã đỏ bừng như quả táo chín, thật lâu sau mới lo lắng quan sát hai bên, vừa nhìn thì ngơ ngác: “Đây là nơi nào?”

Nhuế Nhất Hòa nâng cằm, nói ra suy đoán của mình: “Có lẽ là thế giới sau khi chết.”

“Thật xin lỗi.” Đan Tiểu Dã sửng sốt hai giây, sau đó áy náy nói: “Em không nghĩ việc mình đứng nhất quanh năm lại khiến cho bạn học đứng thứ hai oán hận như vậy, thật đáng sợ! Ban ngày ban mặt lại cầm dao xông vào quán cà phê, đều do em gây rắc rối cho chị... Sếp Nhuế, chị cũng bị giết à?”

Nhuế Nhất Hòa: “Tất nhiên là không, sao cái thằng cha nhắm mắt quơ dao lung tung kia có thể làm người khác bị thương được? Nếu bị thương thì khác gì con lười hình người chứ.”

Đan Tiểu Dã, con lười hình người bị một dao cắt nát cổ họng im lặng hai giây, không nhịn được hỏi: “Vậy chị bị làm sao thế?”

Nhuế Nhất Hòa: “Ghi chép xong đi ra ngoài thì xảy ra tai nạn xe cộ.”

Đan Tiểu Dã: “...”

“Aaaaa...”

Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thét chọc thủng bầu trời.

‘Người đẹp ngủ say’ thứ ba đã tỉnh lại, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi. Ông ta mặc một cái áo sơ mi và một chiếc quần tây rộng, ánh mắt trừng lớn như sắp rớt ra ngoài, lộn nhào một cái cách xa ghế 2D.

“Hai người nhìn tôi làm gì? Mau nhìn ra ngoài cửa sổ kìa! Aaaaa...”

Nhuế Nhất Hòa quay đầu, thấy không biết từ khi nào có một cô bé đầy quỷ khí bám vào cửa sổ tàu, hai bàn tay nhuốm máu đập vào cửa kính.

“Bịch bịch bịch.’’

Mặt cô bé xanh mét, ánh mắt đục ngầu nhìn chòng chọc vào người bên trong tàu, miệng tối om, không nhìn rõ bên trong có đầu lưỡi hay không.

Cơ thể lơ lửng trên không trung... thì không thể là con người đâu nhỉ?

Có lẽ cô bé nhận ra được ánh mắt của bọn họ, chỗ khóe miệng của nó chảy xuống dòng máu tỏ vẻ thèm thuồng.

Đan Tiểu Dã: “Aaaa!”

Nhuế Nhất Hòa chịu đựng sự công kích của từng lớp sóng âm xung quanh: “...”

Cô không nhịn được khuyên hai người đàn ông kia: “Bình tĩnh nào, hình như cô bé không vào được... Mấy người nhìn đi, bị gió thổi bay rồi kìa.”

Quý cô, đây là trọng điểm hả?

Quan trọng là nó rất kỳ quái đấy!

“Khoan đã.” Tiếng thét chói tai của Đan Tiểu Dã dừng lại, chỉ vào cửa sổ xe hỏi: “Cô bé? Cô bé nào? Em chỉ nhìn thấy một đống dấu tay máu.”

Ông chú áo sơ mi cứng đờ người: “... Đúng thế, là dấu tay máu xuất hiện từ hư không.”

Hai người cùng nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa: “Cô nhìn thấy gì? Là thứ gì gõ cửa sổ thế?”

Nhuế Nhất Hòa: “...”

“Rè rè... Rè rè…”

Lúc Nhuế Nhất Hòa không biết nên trả lời như thế nào thì một âm thanh ‘rè rè’ rất nhỏ vang lên trong toa tàu, phát ra từ cái loa màu vàng treo bên cạnh cửa toa.

“Chào mừng quý khách đã lên Đoàn tàu Địa Ngục số 2348 – ‘Rắn đuôi chuông’ vĩ đại! Chúc mừng! Hì hì hì hì…”

Không biết người đang nói chuyện nghĩ tới điều gì thú vị mà bật cười không ngừng.

“Hì hì hì... Lần này đoàn tàu có tổng cộng chín khoang xe lửa, đi từ nhân gian đến địa ngục. Quý khách lên tàu bằng vé, mỗi trạm dừng một vé, hãy ngồi vào chỗ theo đúng số vé nhé. Xin được chính thức giới thiệu, tôi là trưởng tàu Hồ Điệp.”

Nhuế Nhất Hòa phát hiện trên cái bàn nhỏ bỗng xuất hiện bốn tấm vé tàu màu xanh nhạt. Cô nghi ngờ cầm cái thuộc về mình lên, thấy phía trên có hai hàng chữ màu đen: ‘Nhân gian giới: Đám tang cô La 1, số ghế 1E.’

Mặt sau là: ‘Đoàn tàu Địa ngục Rắn Đuôi Chuông số D2348.’

Tiếng kèn đánh thức người vẫn còn mê man cuối cùng. Người đàn ông này có làn da ngăm đen, cao lớn dũng mãnh, chỉ có một khuyết điểm nhỏ bé duy nhất là mái tóc đen không đủ dày.

Anh ta nói mình tên là Nghiêm Tuấn, không muốn ngồi ở đó nên quyết tâm mở cửa khoang tàu bằng bạo lực. Ông chú áo sơ mi cũng đứng lên, tham gia vào ‘Tổ hành động phá cửa’. Hai người cố gắng hơn nửa tiếng đồng hồ mà chẳng để lại một cái dấu chân nào trên cánh cửa, cuối cùng đành bực bội ngồi xuống ghế 1C và 2C nghỉ ngơi.

Dường như tốc độ của đoàn tàu đang chậm dần, đoàn tàu chạy vào trong một đường hầm tối tăm. Ngọn đèn trong khoang tàu u ám hơn rất nhiều, ánh sáng yếu ớt chuyển sang màu xanh trắng.

Đột nhiên Nhuế Nhất Hòa cảm thấy mắt trái nóng rát, giống như có từng luồng hơi nước chui vào mắt. Ngay lúc cô cảm thấy mắt mình sắp nổ tung thì đau đớn chợt biến mất.

Khi mở mắt ra lại, cô chỉ thấy trên những cái ghế trống xuất hiện những cái bóng mờ ảo, nhét đầy khoang tàu chỉ trong nháy mắt. Những bóng ma này không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có dáng vẻ mơ hồ.

Cùng với sự xuất hiện của bóng ma, nhiệt độ trong tàu cũng hạ thấp, cô rùng mình, quay đầu sang thấy chỗ ngồi bên cạnh mình vẫn trống không.

Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa tiếp tục quét qua phía trước, phát hiện hai người đàn ông ngồi ghế 1C và 2C vẫn đang nói chuyện phiếm, nói mấy câu như ‘lạnh quá, lạnh quá’ hay ‘chuyện gì đang xảy ra’ các kiểu. Bọn họ hoàn toàn không chú ý sự xuất hiện của những thứ kia trên xe, cũng không để ý thân thể bọn họ và bóng ma trong suốt trên chỗ ngồi đang dần dần chồng lên nhau.

Nhuế Nhất Hòa hét to với bọn họ: “Mau trở lại ghế ngồi.”

Bóng ma đang quấn quýt Nghiêm Tuấn bị quấy rầy, đầu nó quay một trăm tám mươi độ nhìn về phía cô. Trên khuôn mặt bị dẹp của nó, ngũ quan dần xuất hiện bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Tóc của nó rất dài, gương mặt tái xanh, cứng ngắc một cách mất tự nhiên, nó khẽ nhếch miệng phát ra tiếng cười ‘ha ha ha’ bén nhọn.

“Chào cô!”

Thật kinh hãi, vậy mà thứ kia lại nhếch môi, u ám chào hỏi cô.

Nhuế Nhất Hòa ý thức được: ‘Chắc chắn câu ‘chào cô!’ trong miệng nó có nghĩa là ‘nhìn cô rất ngon miệng.’’

Mặt Nghiêm Tuấn mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”

... Bọn họ không nhìn thấy thứ gì ư?

Lúc này, ông chú áo sơ mi đã bị bóng ma quấn chặt giống như rắn, nó nhanh chóng siết chặt ông ta. Ông chú áo sơ mi hét lên một tiếng, tay chân giơ lên cao trong tư thế bị trói, cơ thể rời khỏi chỗ ngồi.

Bóng ma quấn trên cổ ông ta, mắt ông ta trợn trắng, lè lưỡi.

Hình ảnh phá vỡ tam quan này khiến cho Nghiêm Tuấn ở bên cạnh hoàn toàn choáng váng.

Bóng ma cười khẩy, đầu chợt phình to, cái miệng rộng với hàm răng sắc bén cắn đứt cổ ông chú áo sơ mi.

“Rắc rắc.”

m thanh khiến người ta sởn hết gai ốc vang lên.

Một vũng máu loãng đọng lại dưới ghế ngồi, thân thể không đầu đứng thẳng tắp.

Một người đàn ông trưởng thành còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị cắn rơi đầu chết rồi...

Đầu của ông chú áo sơ mi nhanh như chớp lăn đến bên chân Nhuế Nhất Hòa.

Chiếc loa màu vàng lại vang lên: “Xin các vị hành khách chú ý, đoàn tàu sắp đến trạm dừng. Vui lòng mang theo đồ đạc bên người, xuống tàu theo thứ tự.”

Đây là giọng nói của trưởng tàu Hồ Điệp.

Vé xe biến mất, biến thành một tấm bảng gỗ đầy bụi bẩn.

Có lẽ vật này chính là ‘đồ đạc bên người’, chắc chắn rất quan trọng. Nhuế Nhất Hòa cầm bảng gỗ lên: “Đi thôi, xuống tàu.”

Đan Tiểu Dã run lẩy bẩy, cậu ta gần như bị Nhuế Nhất Hòa lôi ra khỏi tàu. Đầu óc rối bời của cậu ta nảy lên một suy nghĩ không đúng lúc: ‘Sếp Nhuế mạnh ghê!’

Lúc Nhuế Nhất Hòa đi tới trước cửa còn thuận tay kéo Nghiêm Tuấn theo luôn.

Cũng may Nghiêm Tuấn không bị sợ đến ngất đi, phạm vi hoạt động của bóng ma trên người anh ta bị hạn chế. Lúc Nghiêm Tuấn đi qua khỏi cửa xe, bóng ma kia lưu luyến buông tay ra.

Đối với bóng ma, bị ép chia tay với Nghiêm Tuấn là chuyện vô cùng mất mặt, khiến nó rất không vui. Trước khi chia tay, nó còn giống như một cô gái vừa yêu vừa hận anh bạn trai của mình, để lại một ‘vật kỷ niệm’.

Trên trán Nghiêm Tuấn xuất hiện hai hàng dấu răng dính máu.

Cửa đoàn tàu lại đóng kín.

Nhuế Nhất Hòa quay đầu lại, nhìn thấy một đám bóng ma chen chúc đến ghế 2C, máu tươi văng khắp nơi.

Nếu như tốc độ xuống xe của bọn cô hơi chậm một chút, sợ rằng ba người sẽ biến thành thức ăn ngon no bụng cho một trăm lẻ sáu con quỷ.

Loa màu vàng lại vang lên, giọng nói trêu tức của trưởng tàu cứ quanh quẩn bên tai.

“Muốn trở lại nhân gian thì phải kiếm thật nhiều điểm tích lũy! Hỡi những người may mắn, đây là lời khuyên chân thành của trưởng tàu Hồ Điệp.”

Đoàn tàu chạy đi.

Loa bên trong nhà ga nhắc nhở: “Quý khách đã đến trạm dừng ‘Tang lễ cô La’, vui lòng nhanh chóng rời khỏi nhà ga.”

Ba người đã có kinh nghiệm từ lần trước, không ai dám không nghe âm thanh nhắc nhở hành động này.

Im lặng là giai điệu duy nhất giữa ba người, không ai nói chuyện. Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc quan sát nhà ga, các loại chỉ dẫn ở đây không khác gì với ga tàu bình thường trong trí nhớ của cô, sự khác biệt duy nhất là quá ít người... Toàn bộ nhà ga trống không, chỉ có ba người bọn họ.

Cô nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh, họ giống như trái cà phơi sương, hoàn toàn ỉu xìu!

Lúc bọn họ rời nhà ga bằng thang cuốn, âm thanh nhắc nhở ‘vui lòng nhanh chóng rời khỏi nhà ga’ đã biến thành ‘rè rè... Ngài Satan vĩ đại, ngài là vị thần vĩ đại tượng trưng cho tự do và bình đẳng. Người là chúa tể của địa ngục, vua của các loài quỷ. Ánh sáng rực rỡ của ngài tràn ngập vùng đất màu mỡ, nhân từ phán xét tội lỗi của lũ sâu kiến. Cánh cửa địa ngục được mở ra bởi ý chí không thể khuất phục, sự trả thù có mưu tính cặn kẽ, niềm oán hận suốt đời và lòng dũng cảm không chịu đầu hàng. Rè rè... Hãy ca ngợi con dê đã hy sinh, ca ngợi Rắn Đuôi Chuông đã mang lại cuộc sống mới cho các người.’( App truyện T Y T )

Mắt trái của Nhuế Nhất Hoàn lại đau, nhưng so với hai lần trước thì vẫn có thể chịu được. Cô chạm vào con ngươi hơi run lên của mắt trái qua mí mắt, khi cô đi ngang qua tấm kính có thể soi bóng người, cô dựa sát nhìn kỹ lại nhưng không phát hiện mắt trái của mình có gì không ổn. Ánh mắt nhìn rất yếu ớt nhưng khóe mắt lại chẳng đỏ chút nào.

Nhưng cô dám khẳng định rằng, cơ thể của mình đã có một sự thay đổi kỳ lạ... Cô có thể nhìn thấy ma! Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy! Đây là chuyện trước đây cô chưa bao giờ gặp phải.

Hôm nay cô gặp phải quá nhiều chuyện mới lạ... Cô chưa từng tin trên đời có ma, hiện tại tam quan đều vỡ vụn.

Sau khi vượt qua cánh cửa tự động cuối cùng, ba người bước ra khỏi nhà ga.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp