[ZSWW/Chiến Sơn Vi Vương] Độc Tôn

Chương 7


2 năm

trướctiếp

"Bệ hạ ngài xem, trạng thái bình thường của tuyến thể Vương công tử không khác gì người thường, sau khi triều kỳ có màu hồng nhạt, hẳn là phản ứng sau triều kì đầu tiên, mà không thấy vết bầm tím, chứng minh Vương công tử chưa có quan hệ kết giao với Càn Nguyên khác."

Vẫn chưa có quan hệ kết khế với Càn Nguyên khác? Hay là triều kì đầu tiên?!

Đây thật sự là kinh hỉ từ trên trời giáng xuống, tuy rằng không hiểu, nhưng tâm tình của Tiêu Chiến lúc này có thể so với trước đó, mừng rỡ như điên.

Bỗng nhiên cái gì đau lòng đều cách xa hắn, hưng trí bừng bừng tự mình giúp Vương Nhất Bác bôi thuốc mỡ, thay cho y một bộ y phục sạch sẽ thoải mái, cùng y ngủ yên.

Nửa đêm trước Vương Nhất Bác ngủ rất sâu, rất yên tĩnh, vừa nhìn đã biết là thật sự mệt mỏi. Tiêu Chiến chống đầu nằm bên cạnh y, dùng ánh mắt tinh tế miêu tả đường nét của y, càng miêu tả càng thích, bất tri bất giác, liền ngủ thiếp theo.

Vừa mới tiến vào nửa đêm, Vương Nhất Bác có chút không thích hợp, y bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong miệng hàm hồ nói: "Không cần, không cần..."

Tiêu Chiến bị bừng tỉnh, hắn thăm dò trán Vương Nhất Bác, quả thật nóng bỏng như cái lò sưởi, mà mu bàn tay lại lạnh đến lợi hại, hắn khẩn trương mắng to thái y vô dụng, rõ ràng bôi thuốc nhưng vẫn phát sốt.

Vì thế, nửa đêm canh ba, Thái bệnh viện dốc toàn lực xuất động, chỉ vì trị một... Bệnh phong hàn khó mở miệng.

Lời này truyền đến tai đương kim quý phi, thật sự không biết tư vị gì, Sở quý phi sinh ra trong danh môn, là ngoại thích của mẫu tộc Tiêu Chiến, cũng chính là biểu chất nữ* của thái hậu đương kim Tiêu vương triều. Theo lý mà nói, tình cảnh của Thái hậu không cách nào ép Tiêu Chiến nạp thiếp, bất quá cũng bởi vì Thái hậu không có quyền, cho nên Tiêu Chiến cũng chỉ là nạp thiếp.

*Cháu họ

Sở quý phi từ nhỏ đã ái mộ Tiêu Chiến, sau khi phân hóa thành Khôn Trạch càng luôn nhớ về hắn, không phải hắn không gả. Lúc đó Tiêu Chiến vẫn là một hoàng tử nghèo túng vừa mới hồi triều không lâu, Sở quý phi đến tuổi xuất giá, phụ thân nàng muốn cùng nàng ấn định hôn sự khác, kết quả không nghĩ tới, Sở quý phi đúng là khóc nháo nếu không phải gả cho Tiêu Chiến liền muốn treo cổ, lúc này mới để thái hậu đi cầu xin Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tâm thuộc về người khác, vốn không muốn lấy nàng. Nhưng hắn không thể chịu đựng nổi lời cầu xin của Thái hậu.

Tình cảnh của Tiêu Chiến lúc đó cũng không tốt, thời kỳ mấu chốt hắn không thể sinh sự, càng làm cho người ta nắm bắt sai lầm, nếu cưới vợ, ngược lại có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái sau này.

Vì thế, vẫn là hoàng tử Tiêu Chiến chính thức cưới con gái Sở gia. Đúng vậy, lúc cưới, đích thật là chính thất, là hoàng tử phi danh chính ngôn thuận.

Sau khi Tiêu Chiến đăng cơ, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi ngồi vào vị trí hoàng hậu, kết quả lại không hiểu sao lại bị phong hoàng quý phi.

Tuy nói Hoàng quý phi cũng dưới một người trên vạn người, nhưng hoàn toàn khác biệt với một chữ "hoàng hậu" đã xác định địa vị của nàng... Nàng dùng hết toàn lực, cũng chưa bao giờ đi vào trong lòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chưa từng chạm vào nàng, cho dù nàng bị triều kỳ tra tấn sống không bằng chết, hắn cũng chỉ bỏ lại một câu: "Vì sao không phục dụng Thanh Tâm Đan? ”

Tiêu Chiến ở chung với nàng khó xử, nàng cũng không phải ngày đêm dày vò sao? Vốn tưởng rằng ngày sau dài, lòng người luôn có thể ấm áp, nhưng mà... Yêu tinh võ triều đưa tới, vậy mà trong một đêm đã chiếm được thứ nàng muốn nhất, nàng làm sao có thể cam tâm?

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

Vương Nhất Bác mơ màng ngủ trong tẩm cung của Tiêu Chiến hai ngày, người ra vào hầu hạ nhiều hơn, tự nhiên truyền khắp Tiêu vương triều: Tiêu Hoàng chưa bao giờ gần Khôn Trạch, lại coi trọng người do võ triều đưa tới.

Cung nhân không ngửi thấy mùi hương trong phòng, nhưng mỗi lần Sở quý phi đi qua, cách sân đều có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt tràn ngập tình dục, hoa phượng hoàng bao bọc tiểu cúc, nàng nghĩ: Tiểu cúc có hà đức gì, có thể làm cho phượng hoàng hoa của nàng ưu ái y như vậy.

Triều kỳ ỷ lại nhất chính là tín hương của Càn Nguyên, Sở quý phi đương nhiên rõ ràng, nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ dùng tín hương trấn an nàng, thậm chí không có kết khế với nàng, tạm thời cũng không có, Sở quý phi chưa bao giờ có được tín hương của Tiêu Chiến...

Mà vị Võ Triều này, Tiêu Chiến lại an trí y ở trong tẩm cung của mình, mặc dù người vắng mặt, cũng là nghĩ hết biện pháp để cho trong cung này tràn ngập tín hương, trấn an y vượt qua thời kỳ triều kỳ.

Nào có sủng ái như vậy? Quả thực chưa từng nghe thấy.

Sở quý phi muốn gặp mặt vị Khôn Trạch này, lại ngại chỗ ở của Tiêu Chiến nàng không có quyền tự tiện vào, cho nên mỗi lần nàng kìm lòng không được đi tới nơi này, lại tích góp một bụng ai oán rời đi.

Vương Nhất Bác chưa qua triều kỳ, Tiêu Chiến cũng không có tâm xử lý chính vụ, mỗi ngày đều sớm hồi cung, sợ Vương Nhất Bác tỉnh lại không thấy người sẽ sợ hãi, lại quên mất, Vương Nhất Bác hiện giờ hình như cũng không biết hắn.

Hôm nay, Tiêu Chiến vừa bước vào tẩm cung liền thấy Vương Nhất Bác đã ngồi dậy, y ôm ngoại bào của Tiêu Chiến quấn trong chăn, được lò sưởi cách đó không xa sưởi ấm.

"Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu không? " Tiêu Chiến đón ánh mắt có chút lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, đến gần hơn một chút.

Hắn ngồi ở mép giường, nhìn Vương Nhất Bác bỗng nhiên ném quần áo của mình xuống, ánh mắt trầm xuống, khàn giọng rất xa cách: "Thỉnh Tiêu Hoàng an. ”

"Đừng nhúc nhích."

Tận hưởng sự triền miên của đêm trước, trải qua ánh mắt xa lạ như vậy, tâm lý luôn có chút chênh lệch: "Không cần câu nệ, giống như khi còn bé là tốt rồi. ”

"Khi còn bé?"

Vương Nhất Bác cẩn thận cố gắng điều động tất cả hình ảnh trong trí nhớ ra ngoài, thế nhưng, y không nhớ ra mình đã gặp Tiêu Chiến, chứ đừng nói chi là còn ở chung.

Vương Nhất Bác khẳng định y không mất trí nhớ: "Vương thượng đã nhận nhầm người?"

"Không," Tiêu Chiến tràn đầy ôn nhu: "Tiểu công tử phủ Quốc Công, Vương Nhất Bác, ta nhận ra. ”

Vương Nhất Bác cực kỳ nghi hoặc, y nhìn Tiêu Chiến, sau đó có chút khẩn trương: "Vương thượng thứ tội. ”

Y thế nhưng, thật sự một chút cũng không nhớ ra.

"Vô tội khả thứ", Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ: "Tiểu nhũ đoàn ngươi, sao lớn lên cũng không đáng yêu. ”

(Tiểu nhũ đoàn ngươi, thật sự là trời không sợ đất không sợ.)

Thanh âm trong trí nhớ chồng lên nhau, Vương Nhất Bác bừng tỉnh đại ngộ: "Ngài, ngài là khi đó..."

Tiêu Chiến hướng về phía Vương Nhất Bác nở nụ cười, rực rỡ như ánh mặt trời, giống như năm đó.

- ------------------------------

Hai người xxx xong rồi đó 😅

Thiếu chương 6 là chương H nên đừng thắc mắc nha 😅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp