Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 8: 8 vết cắn, bảo vệ động vật


2 năm

trướctiếp

Linh Chi đã rơi vào giấc ngủ say, mà lúc này, bên ngoài căn phòng yên tĩnh mờ mịt, ánh nắng đã buông xuống mặt đất.

Giang Thành đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát, sau đó đứng dậy chỉnh trang qua qua rồi gọi một cú điện thoại cho trưởng phòng bộ phận an ninh Lộ Vũ, ngay lập tức đầu bên kia đã bắt máy.

“Quan chấp chính đại nhân, chuyện liên quan tới những người đã tiếp xúc với số tiền kia, trước mắt tiến độ điều tra của chúng ta được một phần ba, chờ đến ngày kia hẳn là có thể điều tra ra được toàn bộ.” Ngón tay Lộ Vũ nhấn một cái lên trên bàn phím của máy tính, báo cáo tình hình công việc cho Giang Thành.

“Không cần tìm nữa.” Giang Thành mở cửa, bước ra ngoài, ngoài cửa ánh nắng sáng sớm chói chang, chiếu sáng toàn bộ cây cỏ hoa lá trong sân vườn.

“Hả?” Lộ Vũ hơi nghi hoặc một chút lên tiếng: “ Quan chấp chính đại nhân, ngài không muốn tìm người nữa sao?”

“Chính cô ấy đã tự dâng mình tới cửa.” Giang Thành quay đầu, hướng mắt nhìn vào nhà của mình, từ tốn nói.

“Còn có chuyện như thế sao?” Lộ Vũ kinh ngạc, đầu năm nay vậy mà lại có người can đảm dám tự mình chọc tới Giang Thành, quả thực là có dũng khí.

“Ừ.” Giang Thành một tay mở cửa xe ra, ngồi vào trong xe, âm thanh anh trầm thấp êm tai vang lên trong xe: “Đưa tiền cho tôi.”

“Được, tổng cộng là hai triệu ba trăm chín mươi hai nghìn ba đồng.” Lộ Vũ báo giá trị của chồng tiền giấy được sắp xếp hoàn chỉnh cho Giang Thành nghe.

Giang Thành chỉ sững sờ ngạc nhiên trong chớp mắt, anh không nghĩ tới thế mà còn có những đồng tiền tính theo đơn vị xu.

“Đưa đến văn phòng trung ương của chính phủ.” Giang Thành nói với Lộ Vũ, sau đó anh cúp điện thoại, lái xe hướng tới chỗ văn phòng trung ương trong thành phố Linh Kỳ cách đó không xa.

Giang Thành bận rộn với công việc cho tới tận trưa, vào thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, anh rót một chén cà phê, chậm rãi ung dung uống một ngụm, nhìn xuyên qua cửa sổ rộng lớn sát đất, nhìn xem khung cảnh toàn thành phố phồn hoa.

Anh nghĩ buổi chiều hôm nay hẳn là nên gặp mặt sở trưởng của Viện Nghiên Cứu trong thành phố Linh Kỳ, Vệ Quốc, một lần, để người trong Viện Nghiên Cứu điều tra thêm tư liệu có liên quan đến Huyết tộc, có lẽ có thể tìm ra một chút manh mối có liên quan đến ấn ký này trên cổ anh.

Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến hai tiếng đập cửa nhịp nhàng, hai tay hai người nọ đồng thời cùng nắm chặt tay nắm cửa phòng làm việc của Giang Thành.

Trưởng phòng bộ phận an ninh Lộ Vũ quay đầu nhìn thoáng qua lão già tóc bạc đang đứng bên cạnh anh ta, móc từ trong túi ra một điếu thuốc lá: “Lão Vệ, ông cũng tìm Quan chấp chính đại nhân? Làm một điếu trước được không? Chuyện của tôi tương đối gấp.”

Vệ Quốc vốn chỉ là muốn tới báo cáo cho Giang Thành biết rằng Viện Nghiên Cứu vừa có một phát hiện mới, chuyện của Viện Nghiên Cứu đương nhiên không gấp gáp, khẩn cấp bằng chuyện của bộ phận an ninh, thế là lão già tóc bạc nhưng vẫn còn vài sợi vàng đang đứng bên cạnh đưa mắt nhìn sang, nhận lấy điếu thuốc bỏ vào túi, đứng dạt sang một bên nhường lối đi.

Từ bên trong cánh cửa kia, Giang Thành lạnh lùng nói vang: “Mời vào.” Lộ Vũ đẩy cửa tiến vào, từ trong túi lấy ra một phong bì đựng đầy tiền xu.

“Quan chấp chính đại nhân, số tiền ngài muốn điều tra đều ở đây hết.” Lộ Vũ đem phong bì đặt lên bàn.

Giang Thành nghiêng người sang, đối mặt với bàn làm việc, cầm phong bì lên. Sau đó, dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Lộ Vũ, anh cẩn thận đếm số tiền trong phong bì.

“Thiếu một tệ ba xu.” Giọng nói Giang Ảnh nhấn rõ từng chữ rõ ràng, mang theo sự lạnh lùng.

Lộ Vũ tay chân luống cuống, từ trong túi tìm ra một tệ ba xu bị nãy bị rơi ra từ trong phong bì, anh ta đưa tới, Giang Thành nhận lấy, xếp chúng nó lại một cách vuông vức, gọn gàng, rồi để lại hết vào trong phong bì, động tác cẩn thận nghiêm túc.

Hiện tại Lộ Vũ xác định, tiền này tuyệt đối không phải tiền đứng đắn, không chừng liên quan đến chuyện bí mật gì. Anh ta ở trong lòng hít sâu một hơi, thầm nghĩ có chuyện lớn sắp xảy ra.

Nhưng Giang Thành chỉ đem phong bì chứa tiền cất đi, cho Vệ Quốc tiến vào, Lộ Vũ sờ lên cái mũi, tiêu sái cáo từ (thoải mái chào tạm biệt rồi đi ra).

Vệ Quốc cất bước đi vào văn phòng, bộ dạng nho nhã thong dong (nhẹ nhàng, thảnh thơi), ông đúng lúc nhìn thấy Giang Thành đem phong bì chứa đầy tiền bỏ vào trong ngăn kéo ở văn phòng, nghiêm túc cầm khóa khóa nó lại, cẩn thận cất giữ.

Ông đương nhiên sẽ không đi quan tâm việc cá nhân riêng tư của Giang Thành, chỉ đưa tài liệu trong tay đưa tới trước mặt Giang Thành, báo cáo phát hiện mới trong mấy ngày gần đây của Viện Nghiên Cứu với Giang Thành.

“Bốn giờ đêm ngày hôm trước, chúng tôi phát hiện có người xâm nhập tại bệnh viện trung tâm thành phố, có ý đồ xâm nhập kho máu dưới mặt đất của bệnh viện, bị thiết bị hồng ngoại phát hiện.” Vệ Quốc ngồi ghế ở trên ghế tiếp khách phía sau bàn làm việc, hướng về phía Giang Thành chậm rãi nói.

Ngón tay thon dài của Giang Thành vuốt nhẹ tay cầm chén cà phê làm bằng sành sứ, anh biết đó chính là Linh Chi.

“Cô ấy bị cảnh vệ đuổi bắt, thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, năng lực ẩn nấp cũng vượt qua người bình thường, chúng tôi chỉ thu thập được máu cùng mẫu vải quần áo của cô ấy.” Vệ Quốc lật một tờ tư liệu trong tay: “Cuối cùng cô ấy bỏ trốn vào trong nhà của ngài, cô ấy đã bị ngài đánh chết rồi sao?”

Mắt Giang Thành nhàn nhạt quét qua ông, anh đương nhiên sẽ không nói với người ngoài rằng ngày đó là ngày anh suy yếu, không thể chuyển động, anh nhấn rõ từng chữ lạnh lẽo: “Không có, tôi đã giam cô ấy lại.”

“Tốt rồi.” Vệ Quốc yên lòng nhẹ gật đầu: “Cô ấy không phải con người, sinh vật không biết tên bị mất dấu ở trong thành phố rất nguy hiểm, nhưng có quan chấp chính đại nhân ngài trông giữ sẽ không xảy ra vấn đề.”

“Cô ấy là cái gì?” Cho dù Giang Thành đã từ trong miệng của Linh Chi mà biết đáp án, nhưng anh vẫn muốn hỏi Vệ Quốc.

“Nhìn đặc điểm thì hẳn là giống giống loài đã tuyệt chủng cách đây ngàn năm trước, Huyết tộc, cụ thể còn cần phân tích dạng gen trong máu và so sánh với cơ sở trong kho số liệu mới có thể có kết quả chính xác.” Vệ Quốc tỉnh táo nói.

“Xế chiều hôm nay sẽ có kết quả?” Giang Thành đứng dậy hỏi.

“Đúng vậy.” Vệ Quốc trả lời.

“Tôi sẽ đến Viện Nghiên Cứu xem báo cáo.” Giang Ảnh phân phó nói.

“Vâng.” Vệ Quốc trịnh trọng gật đầu.

Buổi chiều, Giang Thành tự mình đi đến Viện Nghiên Cứu trong thành phố Linh Kỳ, đây là một tòa kiến trúc khổng lồ chỉ thuần một màu trắng tinh, thiết kế như hình giọt nước, phảng phất giống như bọt nước lăn tăn trên mặt biển.

Giang Thành đi theo Vệ Quốc đi thẳng một mạch đến phòng nghiên cứu, anh đã thay đồng phục của Viện Nghiên Cứu, áo khoác màu trắng phủ lên cơ thể thon dài, mảnh mai, lúc đi đường ào ào tựa như mang theo gió.

Bên trong phòng nghiên cứu, một vài nhà nghiên cứu đang đứng song song cạnh nhau phân loại mẫu vật, trông thấy Giang Thành đi vào, bọn họ lễ phép gọi một tiếng: “Quan chấp chính đại nhân.”

Chỉ có một người duy nhất đứng trong góc có vẻ như bị cái tên này dọa sợ, dáng người của cậu ta thon gầy, nhìn từ phía sau lưng thấy không rõ khuôn mặt. Lúc đầu cậu ta vốn đang điều chỉnh thuốc thử nồng độ trong tay, chợt nghe thấy tiếng nói của Giang Thành, tay của cậu ta lắc một cái, ống nghiệm trong tay không cẩn thận từ trượt xuống, hỗn hợp thuốc thử màu xanh lam nhạt cùng mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi xuống trên mặt bàn, một mớ hỗn độn.

Giang Thành nhàn nhạt liếc qua bóng lưng người kia, nhận ra cậu ta.

“Cậu ta vẫn còn ở đây?” Ngữ khí của Giang Thành nghiêm túc, mang theo sự lạnh lùng thấu xương.

“Cậu ta… Vẫn còn có chút năng lực, bộ phận số liệu trong trụ sở Viện Nghiên Cứu vẫn còn phải dựa vào sự phân tích của cậu ta.” Vệ Quốc có chút chột dạ.

“Không cần giữ cậu ta lại.” Ngữ khí Giang Thành hời hợt, anh rất mau đem chuyện này ném sau đầu, quan tâm tới chuyện hiện tại.

“Kết quả so sánh mẫu máu với cơ sở dữ liệu?” Giang Thành ngồi trên ghế cao, hai chân dài trùng xuống, trực tiếp hỏi.

Vệ Quốc đưa cho Giang Thành một cái máy tính bảng, trên màn hình có nền đen hiện lên vô số số liệu màu xanh lam nhạt, tại chính giữa màn hình, có một chuỗi tổ hợp gien mã màu đỏ sậm, đang tiến hành so sánh cùng cơ sở kho số liệu khổng lồ.

Đợi đến khi quá trình so sánh hoàn tất, còn cần mất thêm một chút thời gian, Vệ Quốc cầm vài cái túi hút chân không bằng nhựa tới, bên trong là một chút mẫu máu cùng vài mảnh vải vụn.

“Đây là những gì chúng tôi thu thập được liên quan tới cô gái đêm hôm đó.” Vệ Quốc giới thiệu nói: “Trên quần áo của cô ấy có một mùi hương thực vật, chúng tôi phát hiện là mùi hương của hoa sơn chi.” (hoa sơn chi còn được gọi là hoa dành dành)

Giang Thành liếc nhìn những vật này một chút, nghĩ đến bộ dạng chật vật đêm hôm đó của Linh Chi khi xông vào phòng của mình, trên người cô khắp nơi đều tràn đầy những vết thương nhỏ, nhưng chỉ cần sau khi hút máu của anh, vết thương của cô đều lành lặn.

Nhưng là... Anh vẫn mơ hồ cảm giác không vui.

“Chỉ có một lần này thôi.” Giang Thành mở miệng, ngữ khí mang theo mệnh lệnh.

Vệ Quốc nghiêm túc, chỉ hơi gật đầu một chút, không còn dám hỏi nhiều.

Lúc này, trên thiết bị máy tính bảng vang lên âm thanh thông báo, tổ hợp chuỗi gen thuộc về Linh Chi quả nhiên là trùng khớp với chủng tộc cổ đại từng xuất hiện – Huyết tộc.

“Quả nhiên là Huyết tộc.” Vệ Quốc từng đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú, thấy được chủng tộc đã từng tuyệt chủng trong lịch sử một lần nữa xuất hiện, ông vừa kích động nhưng cũng lo lắng.

“Ừ.” Giang Thành thản nhiên đáp: “Tra ra tất cả các tư liệu, thông tin có liên quan đến Huyết tộc, về cả đặc điểm cùng cả năng lực.”

“Vâng.” Vệ Quốc trịnh trọng nghiêm nghị đáp, sau đó lại đổi đề tài hỏi: “Vị Huyết tộc này rất có thể là cơ thể sống duy nhất còn tồn tại trên thế giới, Quan chấp chính đại nhân, ngài có muốn xem phân loại giống loài của cô ấy không?”

“Xem phân loại giống loài đi.” Giang Thành đến đây, cũng chính là vì mục đích này, ngón tay của anh đặt trên mặt phẳng màn hình máy tính bảng thao tác điều khiển thuần thục, rất nhanh tìm ra danh mục giống loài của sinh vật, tổ hợp gen của Linh Chi vẫn còn hiện lên ở chính giữa trên màn hình.

Ở hai bên màn hình, có các mục khác nhau với màu sắc khác nhau, căn cứ tùy theo độ hiếm gặp, tính công kích và thuộc tính đặc trưng để phân chia đến các chuyên mục khác nhau, ở trong mục màu đỏ tươi của chuyên mục dị sinh vật (sinh vật ngoài hành tinh,…: tóm lại đều khác con người), chỉ cần xâm nhập vào thành phố Linh Kỳ, liền sẽ bị cảnh vệ lập tức đánh chết, mà ở trong mục màu xanh lục thuộc dị sinh vật, có thể cùng con người hài hòa ở chung.

Mà trong tất cả những mục này, mục đặc biệt nhất là mục màu vàng, những sinh vật bên trong mục này cực kỳ quý hiếm, và đồng thời những sinh vật này không được tính là nguy hiểm, cần con người cẩn thận bảo vệ, một khi có con người can đảm dám tấn công những sinh vật này, sẽ phải nhận lại sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngón tay Giang Thành không chút do dự đem tổ hợp gien của Linh Chi kéo vào bên trong mục màu vàng, điều này tượng trưng cho việc cô là giống loài cực kỳ quý hiếm và vô hại, cần tất cả người dân trong thành phố Linh Kỳ cẩn thận bảo vệ.

“Quan chấp chính đại nhân, ngài chắc chứ?” Vệ Quốc nhìn thấy Giang Thành ấn dấu vân tay xác nhận vào, tất cả những sự việc quan trọng của thành phố Linh Kỳ đều cần trải qua sự cho phép của Giang Thành mới thực hiện được.

“Chắc.” Giang Thành đem máy tính bảng thả lại trên bàn: “Tôi đã xác nhận qua, cô ấy không gây bất kỳ một nguy hiểm nào.”

Bởi vì lấy năng lực của chính bản thân Linh Chi, cô thậm chí còn không thể cắn rách làn da một con người có thân hình cứng cáp, huống chi, thời điểm tên Huyết tộc ngu ngốc này đói bụng đến cực điểm thế mà chỉ đi đến kho máu tìm máu uống, thậm chí cô còn mang tiền.

Vệ Quốc mặc dù cảm thấy rất hứng thú đối với việc làm sao Giang Thành lại như thế xác nhận được, nhưng ông không dám đặt câu hỏi, chỉ có thể nghiêm túc đem quyết định của Giang Thành truyền xuống dưới.

Sau khi xem xét việc ở Viện Nghiên Cứu xong xuôi, thấy mặt trời đã lặn, anh lái xe trở về nhà.

Mở cửa nhà ra, căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, Giang Thành cất bước lên lầu, mở ra của phòng của chính anh, liền nhìn thấy bên trong gian phòng chỉ là một màu tăm tối. Đầu Linh Chi vùi vào bên trong gối đầu, hoa sơn chi nho nhỏ trên đỉnh đầu ngoan ngoãn dán trên tóc của cô, hô hấp của cô ra vào đều đều.

Linh Chi lại vẫn còn đang ngủ.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp