[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 11


2 năm

trướctiếp

Lại uống thêm mấy ngày thuốc, ăn một lần châm, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái sinh long hoạt hổ, hận không thể đi tìm Giang Trừng đánh hai hiệp.

Lam Hi Thần ngày trước đã đem bội kiếm của ba người đến Vân Mộng, thấy Ngụy Vô Tiện đã dần bình phục, Lam Vong Cơ liền mang Tùy Tiện trả cho hắn.

Ngụy Vô Tiện có chút hoài niệm vuốt ve hai chữ Tùy Tiện giản dị tự nhiên trên thanh tiên kiếm của mình, kiếp trước bỏ mình, nó liền tự động phong kiếm, không bao giờ nguyện để người khác sử dụng.

Gọi là Tùy Tiện, mà một chút cũng không hề Tùy Tiện.

Ngụy Vô Tiện vuốt kiếm, ngẩng đầu nói: "Lam Trạm, đời này nhất định sẽ hảo hảo dùng hắn."

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu.

Dưới ánh trăng gặp được, một hồi tỷ thí, làm hắn mang thiếu niên này ghi tạc vào lòng.

Trên hồ Bích Linh, nhất kiếm kinh hồng, chưa bao giờ quên.

Vậy mà đã là chuyện của vài thập niên trước, nhưng đó lại chính là hình ảnh trước sau khắc rõ ràng nhất trong lòng của Lam Vong Cơ, chống đỡ hắn đi qua từng năm chờ đợi người.

"Lam Trạm? Ngươi suy nghĩ cái gì?" Nhìn Lam Vong Cơ khó có được chút sững sờ, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu hỏi.

Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Không có gì."

Thuận tay giúp Ngụy Vô Tiện sửa sang lại quần áo, lại nói: "Huynh trưởng cùng Nhiếp tông chủ đã cùng bách gia thống nhất, Xạ Nhật Chi Chinh mở ra, ta phải về Vân Thâm."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, Xạ Nhật Chi Chinh là việc lớn, bọn họ mỗi người đều có chức trách riêng của mình, tình cảm đôi lứa cùng với bảo vệ gia tộc*, cái nào nặng cái nào nhẹ, hắn tự hiểu rõ.

( hiu hiu nguyên văn là " nhi nữ tình trường cùng gia quốc lộ nghĩa" tui không tra được nên không biết phải ghi thế nào, cầu cứu!!!!! hai người nam nhân mà dịch nhi nữ tình trường cũng hơi kỳ:)))))

Huống hồ Ôn thị không trừ, nói gì viên mãn, nói gì yêu đương.

Nhà cửa không còn, nói gì tình yêu.

Lam Vong Cơ vốn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện còn muốn làm nũng ồn ào, không nghĩ tới hắn lại cười sáng lạn, "Lam Trạm, sau khi trở về, muốn ngươi mỗi ngày đều nhớ ta a!"

Khóe miệng hơi hơi cong, khẽ hôn lên trán hắn, nhẹ giọng nói: "Vẫn luôn suy nghĩ đến ngươi."

Ngụy Anh hắn, khi làm việc lớn thì không hàm hồ.

Ngụy Vô Tiện đứng dậy đem Tùy Tiện đeo lên eo, cười cười: "Đã lâu không có đi ra ngoài chơi, Lam Trạm, ngươi đi cùng ta một chút đi."

"Được."

Kỳ thật Ngụy Vô Tiện cũng không biết muốn làm gì, muốn đi đâu, đại chiến sắp đến, trong lòng hắn lại không có ít nhiều sợ hãi, nhìn nhìn đạo lữ bên cạnh như cao sơn bạch tuyết, trong lòng lại khó được yên ổn.

Hai người đi chậm rãi dọc theo bờ sen, tay áo vân văn trắng tinh thùng rộng che khuất mười đầu ngón tay đan vào nhau.

"Đó là....." Đi đến một cái đình hóng gió, Ngụy Vô Tiện thấy Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đang ngồi trong đó, lôi kéo Lam Vong cây trốn đến sau một cây cột nhìn lén, rất sợ bọn họ một lời không hợp lại muốn cãi nhau.

Ngu Tử Diên nhướng mày, "Đây là vật gì?"

Giang Phong Miên nói: "Tam nương mở ra xem liền biết."

Ngu Tử Diên mở hộp gỗ ra, một chiếc trâm ngọc tinh xảo được đặt an tĩnh bên trong.

Âm thanh của Ngu Tử Diên có chút run rẩy, "Đây là...."

"Tam nương, sắp phải chinh chiến." Giang Phong Miên bỗng nhiên nắm một bàn tay Ngu Tử Diên, "Trâm này lúc trước muốn đưa cho nàng, nhưng mà quân vụ quấn thân, mới kéo dài đến hôm nay. Một trận chinh phạt Ôn thị đã định, đao kiếm vô tình, sa trường sớm tối họa phúc, có vài lời nói ta sợ không nói cả đời hối tiếc."

Ngu Tử Diên khó có khi không tiếp lời, trầm mặc nhìn chằm chằm Giang Phong Miên nắm tay mình.

Âm thanh Giang Phong Miên thành khẩn ôn nhu: "A Anh đối với ta, là con của cố nhân, ta nuôi nấng hắn, chỉ có như vậy thôi. Từ lúc cùng nàng thành thân đến nay, lòng ta chưa từng có người khác. Năm đó, tuy là hai nhà liên hôn, nhưng nếu như ta không muốn, cần gì phải cùng nàng sinh con dạy cái."

"Tam nương, ta biết nàng cho rằng ta đối với A Trừng khắc nghiệt, đối với A Anh phóng túng. A Anh tuy rằng thông minh hơn người, nhưng ta biết tính tình hắn, hắn đối với vị trí tông chủ tuyệt đối không có tâm tư, càng không có ý cùng Giang Trừng phân cao thấp, chuyện này nàng chưa chắc không biết. Nhưng nàng có biết ta đối với A Trừng yêu cầu quá cao, là bởi vì hắn là người thừa kế duy nhất của Giang thị, cũng là nam hài tử duy nhất của Giang Phong Miên ta, ta đối với hắn, chưa từng có thành kiến."

Ánh mắt Ngu Tử Diên hơi rung động một chút.

"Rất nhiều hiểu lầm của những năm trước, ta vốn không muốn nhắc lại. Nhưng hôm nay, tương lai không biết sống chết, có chút lời muốn nói, sợ không nói được nữa."

Giang Phong Miên bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Tam nương, lòng ta trước giờ chỉ có một mình nàng, lúc trước bởi vì sự việc của A Anh, ta vốn nghĩ nàng sẽ lý giải được, chưa từng giải thích nhiều hơn, lại tạo thành khoảng cách nhiều năm qua, là ta có lỗi."

Ngu Tử Diên trầm mặc một lúc lâu, một cái tay khắc cầm lấy ngọc trâm, có một chút run rẩy khó nhìn ra.

"Giúp ta mang lên đi."

"Được."

Gió thổi nhẹ qua, len lỏi liên hương cùng sương đêm.

Lam Vong Cơ nhìn sườn mặt của Ngụy Vô Tiện, cảm nhận lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi.

"Lam Trạm, như vậy thật tốt." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười nhẹ một chú, nhìn đình hóng gió cách đó không xa, Giang Phong Miên lại trân trọng đem trâm ngọc cài lên tóc Ngu Tử Diên..

"Ừm." Lam Vong Cơ cũng nhìn về phía đình hóng gió, đem tay Ngụy Vô Tiện nắm thật chặt.

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại hôn một cái lên mặt y, "Đi thôi, Lam Trạm, ta mang ngươi đi ăn bánh nướng ta thích ăn nhất."

Khóe mắt ôn nhu hôn Ngụy Vô Tiện một chút, "Được."

Mà y không nói, ngày hôm trước thay Ngụy Vô Tiện thu hồi Tùy Tiện, Giang Phong Miên từng gọi hắn lại.

"Lam nhị công tử, Giang mỗ có chuyện xin hỏi."

"Giang tông chủ mời nói."

Giang Phong Miên chần chờ mở miệng nói: "Lam nhị công tử, cùng A Anh....không phải quan hệ ân nhân cứu mạng đi, A Anh không giỏi nói dối, ta nhìn ra được."

Lam Vong Cơ sửng sốt, nhìn ánh mắt Giang Phong Miên, hẳn là trong lòng đã có suy đoán, đơn giản cũng không giấu diếm, hành lễ nói:"Ta cùng Ngụy Anh, sau này đã kết thành đạo lữ."

Giang Phong Miên biểu tình một bộ mặt quả nhiên, cười cười: "Quả thực như thế, A Anh, đành để cho ngươi thêm phiền toái."

Đối mặt với trưởng bối, Lam Vong Cơ sống qua hai kiếp cũng có chút hơi khẩn trương, mở miệng nói: "Sẽ không, Ngụy Anh rất tốt. Chỉ là Giang tông chủ sẽ cảm thấy Ngụy Anh cùng nam tử kết làm đạo lữ, liệu có không ổn?"

Giang Phong Miên cười cười lắc đầu, "Đã là lựa chọn của A Anh, chỉ cần hắn vui vẻ là được. Huống chi ta xem thần sắc hai ngươi, đều là đôi bên tình thâm ý thiết, cần gì cản trở, cần gì bất mãn? Bất quá hiện nay hai ngươi còn chưa cưới hỏi đàng hoàng, việc này tạm thời không nên tuyên dương, chiến sự đến gần, cũng không phải thời gian tốt để đính hôn, ta sẽ thay các ngươi giữ bí mật.

Trong lòng Lam Vong Cơ cảm kích, "Đa tạ Giang tông chủ."

Giang Phong Miên gật gật đầu, cũng đối với Lam Vong Cơ lễ nghĩa có nhiều hơn vài phần hảo cảm.

Lam Vong Cơ lấy Tùy Tiện, đang muốn đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên xoay người lại thi lễ nói: "Giang tông chủ, lúc trước Vong Cơ không biết ăn nói, cùng Ngụy Anh bỏ lỡ nhiều năm, Vong Cơ đường đột, hiện giờ hết mức trân trọng, mong rằng Giang tông chủ không phải có tiếc nuối.

[ "Lam Trạm, kỳ thật Giang thúc thúc yêu Ngu phu nhân, chẳng qua Giang thúc thúc kỳ thật rất giống ngươi, rất nhiều chuyện đều không muốn nói, thẳng đến cuối cùng, Ngu phu nhân đều không biết."

"Khi đó ta cùng Giang Trừng ghé vào đầu tường xem, Ngu phu nhân chống đối một hơi, cuối cùng cũng rất muốn cầm tay Giang thúc thúc."

"Nếu bọn họ có thể có cơ hội một lần nữa, nói rõ với nhau thì tốt rồi."

"Bất quá, không có cơ hội này." ]

Lam Vong Cơ nhớ đến ở kiếp trước trong một lần săn đêm, gặp gỡ một đôi phu thê, trượng phu lời nói không tốt, thê tử tính cách lại cường thế, Ngụy Vô Tiện nhìn đôi tiểu phu thê kia, phát ra cảm khái như thế.

Giang Phong Miên có chút kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, mặt Ngu Tử Diên hiện lên ở trong đầu, sờ sờ hộp gỗ ở trong lòng ngực, bất đắc dĩ cười cười: "Lam nhị công tử, nói rất đúng."

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, lại hành lễ lần nữa, "Vong Cơ cáo từ."

Mà chuyện nhỏ này, hiện giờ không cần nhắc lại với Ngụy Anh.

Chỉ cần hắn mọi thứ hết thảy đều tốt, sẽ không có tiếc nuối.

Ở lại với Ngụy Vô Tiện đến lần thi châm thứ hai, sau đó đem phương pháp thi châm giao lại cho Giang Phong Miên, Lam Vong Cơ liền trở về Cô Tô, mà Ngụy Vô Tiện đương nhiên cùng mọi người ở lại Vân Mộng, Vân Mộng bắt đầu khởi nghĩa cùng tiên môn thế gia thương thảo công việc chinh chiến.

Một đêm nọ trước trận chiến, Lam Vong Cơ đề bút viết một phong thư, mang theo một tấm bản đồ cùng không ít ngân lượng, gửi về Di Lăng y quán.

[ Xạ nhật chi chinh sớm mai bắt đầu, nơi này cách xa chiến trường, dân cư thưa thớt nhưng thích hợp cư trú, chọn ngày mang tộc nhân đi về nơi này, đừng để cành mẹ đẻ cành con, cần phải cẩn thận.]

Thôn xóm trên bản đồ đã từng là địa giới của Tây Vực, hiện giờ đã bị nhập vào địa giới bổn quốc, nhưng vị trí xa xôi, cũng không phải chổ pháo đài, thực thích hợp để ẩn cư.

Hắn và Ngụy Vô Tiện đã từng có cơ duyên hảo hợp du ngoạn đến tận đây, thấy sơn minh thủy tú, dân cư lại ít.

Lúc ấy Ngụy Vô Tiện ngồi trên một cành cây, cảm khái nói:" Nếu năm đó biết cái nơi này, tuy rằng hơi xa một chút, bất quá ta sẽ đem Ôn Tình cùng tộc nhân đưa tới nơi này, ai cũng không tìm được họ, như vầy tốt hơn bãi tha ma rất nhiều."

"Đáng tiếc, bọn họ đều không còn nữa."

Ngụy Vô Tiện nói xong, lại nhìn cách đó không xa một con suối trong lành, tự giễu nói: "Nới này khẳng định thức ăn so với bãi tha ma, thủy sản nhiều hơn."

Lam Vong Cơ yên lặng nghĩ: Ngụy Anh, tâm nguyện này hiện giờ, đã có thể thực hiện.

Một tháng sau, Xạ Nhật Chi Chinh mở màn.

Giang Phong Miên làm chủ soái Vân Mộng, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện song song làm phó soái, Lam Vong Cơ trước đó đã đem Vân Mộng hành quân đồ đưa đến quân doanh, thêm vào đó binh lực của Vân Mộng hao tổn không quá lớn, Ôn thị cũng thiếu cảnh giác, mấy trận đều toàn thắng.

Vân Mộng Song Kiệt, cũng ở trên chiến trường bùng nổ danh tiếng.

Sau đó hơn tháng, Nhiếp Minh Quyết chém xuống thủ cấp của Ôn Húc, treo trên đài cao ở Bất Tịnh Thế, binh sĩ khắp nơi khí thế đại đại ủng hộ.

"Chiến trường đẩy mạnh nhanh hơn so với dự tính."

Trong quân trướng, Ngụy Vô Tiện đang cùng Giang Trừng nhìn sa bàn* thảo luận, khả năng vì tin tức thắng lợi liên tục, sĩ khí tăng vọt, sĩ khí tăng vọt, chiến trường khắp nơi tình tình chiến đấu đều không tệ lắm.

(Sa bàn: là cái mô hình đánh trận của mấy vị tướng mà mọi người xem phim hay thấy é)

Giang Trừng gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng Ôn thị chưa chắc đã dùng toàn lực, chiến trường càng ngày càng hướng gần đến Bất Dạ Thiên rồi, ba ngày sau Cô Tô Lam thị sẽ đến cùng chúng ta hội hợp, cùng đẩy mạnh."

Ngụy Vô Tiện trong mắt bỗng nhiên có chút sáng lên, "Cô Tô Lam thị? Ta đây không phải là rốt cục có thể nhìn thấy Lam Trạm rồi."

Giang Trừng ghét bỏ nói: "Lam Vong Cơ khẳng định sẽ đến, hắn chính là Cô Tô Lam Thị chủ chiến, tháng trước còn phải phong danh diệu, Hàm Quang Quân. Bất quá ta hiện tại thực sự hoài nghi lúc trước các ngươi rốt cục là ai cứu mạng ai, như thế nào cảm giác hắn càng ngày giống ân nhân của ngươi?"

Ngụy Vô Tiện cười ha hả vỗ vỗ vai Giang Trừng: "Sư muội a sư muội, ngươi không hiểu!"

Giang Trừng trong đầu lại nhớ đến Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ bế trong lòng ngực, thật sự cảm giác chính mình cũng không hiểu, trắng mắt liếc Ngụy Vô Tiện một cái, tiếp tục thảo luận lộ tuyến hành quân ngày mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp