[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 13


2 năm

trướctiếp

Vì lý do cái chap 12 nó ngắn quá nên tui bù thêm cho mọi người 1 chap nè:)))) go gõ xong đăng liền chưa kiểm tra lại nên có gì mn kiểm lại giúp tui nhe <3

--------------------------------

Chiến trường đã đẩy mạnh tới vùng Lang Gia, ít ngày nữa sẽ cùng Kim Tử Hiên hội họp.

Lan Lăng Kim thị thái độ hời hợt, trừ bỏ quân do Kim Tử Hiên đứng đầu, chiến tích không cái gì đẹp.

"Kim Quang Thiện vẫn giống như kiếp trước a, cỏ đầu tường nghiêng ngả." Ngụy Vô Tiện trong miệng ngậm một cọng rơm, nghiêng người dựa trên ghế nhìn chiến báo các nơi khinh thường nói.

Lam thị Song Bích cùng Giang Trừng cũng đang ở trong quân trướng, Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Kim Quang Thiện tham sống sợ chết, toàn bộ Kim gia chỉ có thấy qua một mình Kim Tử Hiên, đáng tiếc vẫn là một con chim khổng tước."

"Nơi này," Lam Vong Cơ chỉ một chỗ trong quân đồ, "Khoảng năm ngày sau, Ôn thị phát tinh binh đánh úp Kim Tử Hiên, binh lực dưới trướng hắn tổn thất gần một nửa."

" Hắc hắc, xem ra đây chính là thời điểm đến gặp chim khổng tước." Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng từ trên ghế nhảy dựng lên, nhìn Giang Trừng nói: "Kim Quang Thiện làm Lan Lăng Kim thị tông chủ lại không làm, còn muốn tay cầm binh phù, thời điểm nhượng binh phù, chúng ta chia làm hai đường, Giang thúc thúc ở đây, ta cùng Lam Trạm đi chi viện Kim Tử Hiên, ngươi cùng Trạch Vu Quân nghĩ cách trộm binh phù."

"Cái này.....chỉ sợ không tốt lắm đâu?" Lam Hi Thần có chút hơi khó xử, rốt cuộc cử chỉ này quá là không quân tử.

Ngụy Vô Tiện tất nhiên biết để người Lam gia bọn họ làm loại chuyện này còn không bằng để cho họ về chép gia quy một ngàn lần còn hơn, vì thế mở miệng an ủi nói: "Ai da, Trạch Vu Quân, huynh cũng biết, kiếp trước Ôn Nhược Hàn chết, toàn dựa vào..... cái người kia. Hiện giờ chiến trường cách Bất Dạ Thiên ngày càng gần, thời điểm bất thường, đủ đoạn bất thường, Trạch Vu Quân cũng không cần tự mình đi trộm, chỉ cần quấy nhiễu Kim Quang Thiện, loại chuyện trộm cắp này, để Giang Trừng làm, tuyệt đối thuần thục."

Giang Trừng đụng Giang Trừng một chút, "Binh phù ở phía sau gương đồng ở Phương Hoa Điện, ta cho ngươi hai tấm bùa chú, có thể ẩn hình trong thời gian hai nén hương."

"Cút cút cút, ai thèm đi trộm cắp." Giang Trừng ghét bỏ đẩy hắn ra, lại hỏi: "Ngươi như thế nào lại biết binh phù ở đó?"

"Tất nhiên là kiếp trước biết chứ sao." Ngụy Vô Tiện không thèm để ý trả lời, lại thấy ánh mắt dò xét của Lam Vong Cơ.

Chột dạ cười cười, làm biểu tình yên tâm với hắn.

Thương nghị kết thúc, Ngụy Vô Tiện ở lại cùng Giang Trừng nói vài câu về phương pháp sử dụng bùa chú, rời khỏi quân trướng, Lam Vong Cơ đã ở một bên chờ sẵn.

Mỗi thời điểm Lam Vong Cơ chờ hắn, luôn là mang cầm ôm kiếm, nhắm mắt dưỡng thần, một thân thẳng tắp, phảng phất nếu như hắn không đến, y sẽ luôn như vậy chờ đợi hắn.

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chạy đến bên người hắn, "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ mở bừng mắt, nhìn hắn một cái, dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói: "Ngươi dùng quỷ đạo."

Giấu đầu lòi đuôi, sờ sờ cái mũi của mình, Ngụy Vô Tiện bĩu môi lầm bầm trả lời: " Chính là phái một tiểu Địa Phược Linh đi điều tra một chút, ta xem trong người, Kim Đan không có vấn đề, hơi thở cũng không loạn, không tin, buổi tối ngươi đến xem thân thể ta thử xem?"

Nói xong, còn ái muội nhìn Lam Vong Cơ chớp chớp mắt.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, "Ngụy Anh, quỷ đạo tổn hại thân......"

"Càng tổn hại tâm tính, ta biết rồi, Hàm Quang Quân, lời này kiếp trước ngươi nói với ta không một trăm cũng có 80 lần, hiện giờ ta sống qua ba kiếp, có thể đổi cách nói khác được không? Tỷ như, thương thương Ngụy Anh ngươi đừng dùng quỷ đạo, ngươi bị thương ta sẽ đau lòng gì đó." Ngụy Vô Tiện nói xong liền tưởng tượng câu như vậy từ trong miệng Lam Vong Cơ nói ra, nhịn không được cười vài tiếng.

Sau đó lại giơ ba ngón tay đặt ở bên tai, bổ sung nói: "Lam Trạm, thật sự không có việc gì, như vậy không có dùng nhiều oán khí như điều khiển hung thi đâu, ta còn muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão, hằng đêm mỗi ngày, khẳng định không để bản thân có việc, ngươi yên tâm, có được không?"

Lam Vong Cơ từ trước đến nay đều không có biện pháp đối với hắn, huống chi lúc trước Ôn Tình cũng không có nói một chút cũng không thể dùng, chỉ là bản thân sợ Ngụy Anh sẽ có việc gì, mới cấm hắn dùng quỷ đạo.

Lại thở dài, "Không cần cậy mạnh."

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nhón chân lên hôn trên má Lam Vong Cơ một cái, "Được rồi, không nói cái này, Bên kia, Tống đạo trưởng có tin tức sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Ngày hôm trước nhận được tin của Tống đạo trưởng, trên thư nói bùa chú của ngươi rất hiệu quả."

Ngụy Vô Tiện đắc ý cười, "Tất nhiên, đây là chuyên môn của ta, vì muốn khắc chế Tiết Dương thi độc phấn với những cái lung tung rối loạn rồi chạy trốn mà chuẩn bị. Mà may mắn thúc phụ ngươi cùng Bạch Tuyết quan trưởng lão là chỗ quen cũ, Tống đạo trưởng lại cùng Tiểu sư thúc của ta như hình với bóng, bằng không hai người bọn họ thường xuyên ở nơi xa xôi vì bá tánh trừ túy, thật đúng là không biết bắt đầu tìm từ đâu."

"Tiết Dương, ngươi tính toán như thế nào?"

"Ta sao?" Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Kỳ thật Tiết Dương cũng là cái người đáng thương, dù sao hắn hiện tại cũng không hại ta, định đoạt như thế nào, vẫn là giao lại cho Tiểu sư thúc phân xử đi. Ta cho bọn họ một đạo phù chú, về sau dùng, chỉ cần Tiết Dương rời khỏi Tiểu sư thúc khoảng cách hơn 30 trượng, cả người liền phát đau, một bước khó đi."

Lúc trước đó, cái khoảng cách này làm hắn nghiên cứu cả nửa ngày, không thể ảnh hưởng sinh hoạt hằng ngày của Tiểu sư thúc, lại làm Tiết Dương không thể chạy xa, suy nghĩ nữa ngày, trăm mét là khoảng cách thích hợp nhất.

Lam Vong Cơ nghe vậy hơi gật đầu, không yên tâm hỏi: "Phù chú này có giải pháp?"

" Có, tất nhiên là có." Ngụy Vô tiện như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vui vẻ cười một chút, "Chỉ có ta và ngươi có thể giải, đương nhiên, lần trước đưa tin ta cũng có nói với Tiểu sư thúc, chờ hắn cảm thấy thời cơ chín mùi có thể cởi bỏ phù chú, đến Cô Tô tìm chúng ta là được."

Lam Vong Cơ bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, dùng ánh mắt "Giải thế nào" nhìn hắn.

"Lam Trạm, ngươi muốn biết thì trực tiếp mở miệng hỏi, ta cũng sẽ không không nói cho ngươi." Ngụy Vô Tiện đương nhiên xem hiểu ánh mắt hắn, cười cười giải thích: "Muốn giải phù chú này, yêu cầu cầm sáo hợp tấu một khúc Vong Tiện, thêm linh lực của Vong Cơ cầm mới có thể giải, vốn dĩ ta cũng muốn đem Trần Tình thêm vào, bất quá kiếp này Trần Tình không có xuất thế, cho nên chỉ có thể để linh lực của Vong Cơ cầm dao động vào trong.

Lam Vong Cơ gật gật đầu, thế gian tuy có nhiều phương pháp giải phù chú, không không nghĩ rằng còn có thể có phương pháp như vậy.

Ngụy Anh hắn quả nhiên là thiên tài.

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên áp sát vào hắn, thần bí nói: "Nhị ca ca, ngươi có biết hay không, đây là do kiếp trước ta nghiên cứu."

Kiếp trước Trạch Vu Quân vừa mới bế quan, Lam Trạm việc nhà quấn thân, sợ Ngụy Vô Tiện mệt nhọc nên luôn không cho hắn đi theo. Vì thế hắn liền nghiên cứu cái bùa chú này, tác dụng khoảng cách cũng ít hơn rất nhiều so với hiện tại, nguyên ý là hạ chú trên người mình, Lam Trạm khẳng định không để hắn đau, chỉ có thể đi đâu đều mang theo hắn, nguyên lai giải là muốn Vong Cơ cầm cùng Trần Tình hớp khúc mới giải được, hiện tại chỉ cần Vong Cơ cầm là có thể.

Vài cái thời điểm nghiên cứu phương pháp giải, Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy cái giải pháp này có điểm lãng mạn, nghiên cứu thành công đã ở trong Tĩnh thất cười rất lâu.

Bất quá nghiên cứu xong không bao lâu, Lam Vong Cơ bỗng nhiên không bận rộn vậy nữa, thật sự sự tình chưa xử lý xong sẽ đưa đến Tĩnh thất, sợ Ngụy Vô Tiện chỉ có một mình nhàm chán, Ngụy Vô Tiện bị cái tiểu tâm tư này thỏa mãn, cái đạo phù chú này cũng đã bị Ngụy Vô Tiện vứt vào góc nào đó không biết.

Hiện giờ, trời xui đất khiến lại có đất dụng võ.

Lam Vong Cơ nghe xong lịch sử sinh ra đạo phù chú này, con ngươi đựng đầy ý cười, "Hồ nháo."

Khi đó Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều ồn ào muốn đi ra ngoài chơi, còn tuyên bố mỗi ngày quấy rối Vân Thâm Bất Tri Xứ gà bay chó sủa, bản thân mình làm sao không nhìn ra được, hắn bất quá là muốn bản thân mình chú ý hắn nhiều hơn, làm bạn với hắn mà thôi.

Ngụy Vô Tiện nhìn trong mắt đầy ý cười của y, chỉ cảm thấy tình quang ánh tuyết, băng sơn tan rã, muốn đem bản thân mình tan theo, nắm lấy tay Lam Vong Cơ kéo về quân trước của mình.

"Sau hai ngày liền phải đi tìm con chim khổng tước kia, chúng ta bây giờ trở về mỗi ngày"

- -----kéo màn-------

Chạng vạng ngày thứ ba, Giang Trừng nhiên giao binh phù cho hai người, Ngụy Vô Tiện tò mò hỏi: "Trạch Vu Quân như thế nào có thể bám trụ lão cáo già Kim Quang Thiện? Kéo hắn chơi cờ? Ngâm thơ đối chữ?"

Giang Trừng nhớ đến tình cảnh ngày đó, còn cảm thấy có chút vi diệu, mở miệng nói: "Làm gì có chuyện Trạch Vu Quân bám trụ, Trạch Vu Quân tuy rằng bình thường khéo đưa đẩy, nhưng nói chuyện tào lao huyên thuyên sự tình thì cũng không có làm được, lúc trước làm ta còn lo lắng. Là môn sinh Trạch Vu Quân mang theo, nga đúng rồi, nếu không phải ngày đó ta còn không biết, môn sinh Trạch Vu Quân như thế nào lại là con riêng của Kim Quang Thiện."

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, trăm miệng một lời nói: "Mạnh Dao."

"Các ngươi làm sao mà biết được?" Giang Trừng kỳ quái nhìn hai người liếc mắt một cái, sau đó suy nghĩ cẩn thận,"Nga, lại là kiếp trước đúng không."

Ngụy Vô Tiện xua xua tay, "Ngươi không làm sao mà biết được, Mạnh Dao làm sao lại cùng các ngươi đi Kim Lân Đài?"

Giang Trừng lắc lắc đầu, "Cụ thể ta cũng không biết, ngày đó ta cùng Trạch Vu quân đang chuẩn bị ngự kiếm đi Kim Lân Đài, Trạch Vu Quân phiền não với ta dùng cái cớ gì có thể thuần lý thành chương bám trụ Kim Quang Thiện thời gian hai nén hương. Kết quả Mạnh Dao này liền từ quân doanh chạy ra tới, còn mang theo tín vật của Kim Quang Thiện, hướng Trạch Vu Quân nói mang hắn theo, nhất định có thể bám trụ Kim Quang Thiện."

"Không nghĩ tới thật đúng là, Mạnh Dao cư nhiên là đi Kim Lân Đài nhận thân, Kim Quang Thiện không thể không ra mặt giải quyết, Trạch Vu Quân lại ở một bên, Kim Quang Thiện lại khó chịu không thể đem Mạnh Dao đuổi đi, ba người ở Đấu Nghiến Thính lúc lâu, ta trộm xong binh phù còn phải ở bên ngoài đợi một hồi."

Ngụy Vô Tiện vội vàng hỏi: "Kết quả ra sao? Nhận thân thành công sao?"

Tên Mạnh Dao này làm cái quỷ gì, chẳng lẽ đời này còn muốn trở thành Kim Tông Chủ?

Giang Trừng buông tay, " Không có, Mạnh Dao cuối cùng đối với Kim Quang Thiện nói một câu ngươi như vậy phụ thân ta nhận hay không cũng thế, còn không bằng ở lại Cô Tô Lam thị, liền cùng Trạch Vu Quân rời khỏi Kim Lân Đài. Lại nói tiếp, Trạch Vu Quân còn rất che chở Mạnh Dao này."

Nghe xong, Lam Vong Cơ như suy tư gì nhìn Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái, nhẹ lay động phía dưới: "Cũng không quá đáng ngại."

Ngụy Vô Tiện cũng như suy tư gì cân nhắc nói:" Xem ra hắn cũng không tồi."

Giang Trừng nhìn hai người đối thoại tâm linh tương thông thần bí, lại nổi lên cơn ớn lạnh quen thuộc, ôm Tam độc nói "Ta phải đi về tìm sư tỷ ăn cơm" liền chạy.

Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng chạy trối chết của Giang Trừng, không nhịn được cười một hồi, mới xoay người kéo tay Lam Vong Cơ nói: "Đi thôi, kiểm kê binh mã, còn phải đi tìm chim khổng tước."

Hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mang theo trăm tên Kim Đan tu sĩ đi trước tìm nơi đóng quân của Kim Tử Hiên, ở phụ cần mà dựng lên vài cái doanh trướng nhỏ.

Ôn thị quả nhiên giống như kiếp trước phái người đánh lén.

Kiếm quang của Tuế Hoa ẩn hiện giữa chiến trường, Lam Vong Cơ canh thời cơ dẫn dắt 50 tu sĩ từ chỗ cao tập kích bất ngờ, mà Ngụy Vô Tiện tất dẫn số tu sĩ còn lại chặt đứt đường lui của Ôn thị.

Tị Trần kiếm quang lạnh lẽo bay đến đâu, tu sĩ Ôn gia ngã xuống đến đó.

"Lam nhị công tử?!" Kim Tử Hiên trợn to mắt nhìn Lam Vong Cơ đột ngột xuất hiện.

"Ta cùng với Ngụy Anh thu được chiến báo, đến đây giúp ngươi." Lam Vong Cơ cách xa lên tiếng trả lời, tiện tay trảm một tên tu sĩ Ôn gia âm mưu đánh lén dưới kiếm.

Bởi vì sự xuất hiện của Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, tập kích nhanh chóng kết thúc, sau khi kiểm kê thương vong cũng không quá lớn, Kim Tử Hiên trên người cũng không có nhiều vết thương, chỉ là đột nhiên bị đánh lén, lại bị dập xuống quá nhanh chóng, ít nhiều có chút chật vật.

Nhưng mà bên trong chiến tranh, cũng là một bộ dáng lúc nào cũng cố gượng.

"Hôm nay đa tạ nhị vị tương trợ." Kiểm kê xong thương vong, Kim Tử Hiên cuối cùng lại rơi vào trầm lặng, đối với hai người ôm quyền nói lời cảm tạ.

Mặc kệ có người mưu hại hay dùng mưu kế hay không, kiếp trước Kim Tử Hiên là chết ở trong tay chính mình, trước khi chết còn để lại một câu "A Ly....còn đang đợi ngươi...." Ngụy Vô Tiện vĩnh viễn cũng không quên được.

Tuy rằng hiện tại hắn vẫn là một con chim khổng tước, nhưng nhìn thấy mặt Kim Tử Hiên, trong lòng vẫn không khỏi có một tia áy náy.

Hai người thi lễ trả lại, Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn xung quanh nói: "Kim công tử, có chút truyện quan trọng, lắm người nhiều tai mắt, có thể về doanh trướng thương thảo một chút."

Ba người đi vào doanh trướng của Kim Tử Hiên, cho những người không liên quan lui ra ngoài. Ngụy Vô Tiện nhìn chung quanh bốn phía, tuy rằng vẫn là hoa văn Kim tinh tuyết lãng như cũ, khác địa điểm nhưng quân trướng cũng giống với Giang thị Lam thị, chỉ khác vài cái nhu yếu phẩm, làm hắn nhịn không được nhớ tới quân trướng của Kim Quang Thiện kiếp trước, hết sức xa hoa, cần cái gì cũng có, không biết còn tưởng rằng hắn đang đi du sơn ngoạn thủy.

Vì thế đối với Kim Tử Hiên có thêm nhiều phần hảo cảm.

Ngụy Vô Tiện mở miệng nói: "Kim công tử, hiện giờ chiến trường đều đang hướng gần đến Bất Dạ Thiên, càng tới gần chiến lực Ôn thị lại càng thêm cường hãn, một trận ác chiến không thể tránh khỏi. Ta nói đến chuyện này ngươi cũng đừng để ý, dáng vẻ kia của phụ thân ngươi chắc hẳn ngươi cũng biết, nói khó nghe chính là cỏ đầu tường, khó tránh khỏi sẽ không phản chiến, hoặc là dụng binh bất lợi."

Kim Tử Hiên không phải là một ngốc tử, hắn dĩ nhiên nhìn ra được phụ thân của mình không muốn đem hết toàn lực cùng Ôn thị đối đầu, thời khắc cấp bách cũng chừa đường lui cho bản thân.

Nội tâm bản thân tuy rằng khinh thường, nhưng cũng không dám nói cái gì.

Trầm ngâm một lát, nghiêm túc mở miệng nói: "Ngụy công tử, ngươi định như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp