[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 17


2 năm

trướctiếp

Tiết Dương cùng Mạnh Dao đuổi đến nơi Hiểu Tinh Trần, chứng kiến một màn gà bay chó sủa.

Sắc kiếm Tuế Hoa cùng Sương Hoa Phất Tuyết choảng một trận khói bụi mù mịt, nhìn kỹ còn có kiếm quang của Tam Độc. Bốn người không biết vì cái gì lại đánh nhau thành một đoàn, bên cạnh đó còn có một vị nữ tử mặt đeo khăn che đứng sốt ruột nhìn kiếm quang bay loạn lạc.

Kiếm pháp mấy người này đều tinh tuyết, nhưng mà lúc này Tiết Dương và Mạnh Dao hoàn toàn không có tâm trí thưởng thức a~. Tiết Dương nhìn Mạnh Dao hô to: "Mạnh Dao! Ta không đi xa được, ngươi mau đem Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đến đây!"

Mạnh Dao lập tức gật đầu, chạy đến quân doanh Giang Thị.

Một hồi hỗn loạn cuối cùng Tị Trần cùng Tụy Tiện cũng hạ xuống, Tị Trần chắn trước mặt Tống Lam và Hiểu Tinh Trần, Tùy Tiện đương nhiên che trước mặt Giang Trừng. Trạch Vu Quân nghe tin cũng vội vàng đến rồi, Sóc Nguyệt chưa ra khỏi vỏ, nhưng cũng dừng ở trước mặt Kim Tử Hiên, ý bảo ngừng chiến.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhận ra nữ tử kia là Ôn Tình, nhưng nhất thời không kịp quản, Ngụy Vô Tiện quay về phía Giang Trừng hô to: "Các ngươi như thế nào lại đánh nhau rồi! Ôn thị còn chưa đánh thắng, giờ bắt đầu đấu tranh nội bộ rồi?"

Giang Trừng thở hổn hển chật vật nói: "Ngươi hỏi Kim chim công kia đi!"

Kim tử Hiên phía sau Lam Hi Thần cũng hét lớn: "Đầu óc ngươi có bệnh! Ngươi đánh ta trước!"

Lam Vong Cơ cạn lời nhìn hai người kia đang dậm dậm chân, dứt khoát quay đầu hỏi: "Nhị vị đạo trưởng, đến cuối cùng là có chuyện gì."

Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam lắc lắc đầu: "Ta cùng với Tử Sâm dùng xong cơm chiều, nghe thấy tiếng động bên ngoài vì thế liền ra xen, kết quả thấy Giang công tử cùng Kim công tử đánh nhau, chúng ta lên khuyên can, nhưng hai vị này hoàn toàn không nghe, sau đó.....thì các ngươi cũng thấy rồi."

Lam Hi Thần cất cao giọng nói: "Đều là người một nhà, chư vị trước hãy buông kiếm xuống rồi nói đi."

Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên cho nhau tiếng hừ lạnh một cái, cuối cùng vẫn là tra kiếm vào vỏ.

Tìm cái quân trướng ngồi xuống, nói lí lẽ một phen, cuối cùng làm rõ ra là một cái chuyện khôi hài.

Giang Trừng vốn là đến tìm Lam Hi Thần thương lượng lộ tuyến ngày mai, kết quả lại nhìn thấy Kim Tử Hiên cùng Ôn Tình lôi lôi kéo kéo, mà Ôn Tình cũng không mặc gia bào, mặt lại che khăn, nghĩ đến Giang Yếm Ly đối với hắn tốt như vậy, mỗi ngày còn đưa cơm cho hắn, nhất thời khó thở liền đi lên lý luận với hắn.

Kim Tử Hiên thì lại là cái người tính tình cao ngạo, hắn chỉ là nhìn thấy Ôn Tình nên đến hỏi vài câu, mà Ôn Tình cố ý giấu diếm thân phận, Kim Tử Hiên liền phát sinh nghi ngờ muốn bắt nàng về quân doanh Kim thị tra hỏi, kết quả là đụng phải Giang Trừng.

Hai người vốn dĩ rất không hợp nhau, nói chuyện đều khụ khụ....khó nghe, một lời không hợp liền đánh nhau.

Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam đến khuyên can, kết quả hai người đánh đến chẳng phân biệt ai là ai, vì thế liền thành bốn người hỗn chiến gà bay chó sủa vịt kêu quạc quạc.

Nghe xong sự tình, Ngụy Vô Tiện giải thích Ôn Tình là y sư hắn mời đến trợ chiến, sau đó đối với hai người bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, "Ta thật là đến bái phục các ngươi, như vậy cũng có thể đánh nhau."

Tiết Dương ở một bên yên lặng nghĩ: Ta không phải là người bị hại nhiều nhất sao, ngoan ngoãn không chạy loạn, lại bị phù chú kia trừng phạt cho một trận."

Mạnh Dao cũng thập phần khó có thể tin nhìn qua nhìn lại mấy vị tu sĩ nổi tiếng ở Xạ nhật chi chinh này, thật sự không thể nghĩ tới, trên chiến trường anh dũng, tu vi cao siêu, thế mà.....y hệt hài tử.

Quay đầu nhìn Trạch Vu Quân đang miễn cưỡng cười bất đắc dĩ, tự đáy lòng cảm khái nói, tuy rằng so với bọn họ chỉ hơn có vài tuổi, nhưng Trạch Vu Quân bình thường hơn nhiều. ( Chồng bạn là nhất, nhất chồng bạn rồi:">)

Lam Vong Cơ uống một ngụm trà, thanh đạm nói: "Đánh một chút cũng tốt."

Hắn sớm đã nhìn thấu, ở đây chỉ là nhất thời xúc động, mỗi ngày đều ở trên chiến trường giết địch, trong mắt chỉ có máu tươi và thi thể, mỗi ngày đều có người chết đi, quân địch có, huynh đệ cùng trường ngày xưa cũng có.

Chiến trường vẫn luôn trì trệ không tiến, trở về quân trướng còn phải khẩn trương nghiên cứu chiến thuật, trái phải đều là thiếu niên chưa cập quan, lại chẳng thể bộc lộ thống khổ hay mềm yếu ra ngoài, bởi vì bọn họ đều là những người đứng đầu, chỉ có thể oán hận đầy ngập cùng hỏa khí tự mình điều tiết, đề ở trong lòng.

Tuy là đã trải qua sự tình này, từ trước đến nay bản thân đều tâm lặng như nước, cũng không khỏi có thời khắc tinh thần kích động.

Đêm qua một phen thân mật điên loan đảo phượng, Lam Vong Cơ biết, Ngụy Vô Tiện cũng giống như thế.

Ôn thị giống như một ngọn núi lớn, đè trong lòng mỗi người.

Trong quân trướng lập tức lâm vào trầm mặc, mỗi người đều đồng cảm.

Mạnh Dao nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng nhỏ giọng mở miệng nói: "Kim công tử, Giang công tử, nếu chỉ là hiểu lầm, lại đều là chiến hữu kề vai sát cánh, vậy cũng đừng để trong lòng đi?"

Tiết Dương cũng ở một bên lạnh lạnh mở miệng nói: " Đúng vậy, các ngươi đều là một bộ dáng cao cao tại thượng, thế nào lại giống hài tử giận dỗi! Còn liên lụy hai vị đạo chảng nhà ta, mấu chốt còn liên lụy ta!"

Hai vị hài tử nào đó trừng mắt nhìn Mạnh Dao và Tiết Dương liếc một cái, nhưng mà họ biết lời bọn họ nói chính là sự thật.

Ngụy Vô Tiện lặng lẽ một bên nhìn Giang Trừng, làm một cái mặt quỷ.

Lam Vong Cơ đương nhiên dùng cặp mắt màu hổ phách, rất là "Bình đạm" nhìn lướt qua Kim Tử Hiên.

Vì thế, hai vị hài tử kiêu căng kia, vô cùng khó chịu mà thả gian nan ra ba chữ: "Thực xin lỗi."

Lam Hi Thần nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười gật gật đầu: "Chuyện này xem như bỏ qua đi, về sau cũng không cần so đo làm gì. Giang công tử, không phải tìm ta có việc sao? Không bằng cùng ta đi đến trướng trung đi. A Dao cũng đi cùng ta đi, vừa lúc có chút việc ở hậu cần muốn giao cho ngươi."

Mạnh Dao cung kính gật đầu, lúc gần đi còn không quên hương vị bằng hữu mới vẫy vẫy tay, nhìn thấy Tiết Dương cũng xua xua tay với hắn còn không nhịn được cười cười lộ cái răng nanh, liền theo Lam Hi Thần và Giang Trừng rời đi.

Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam chắp tay nói: "Nếu hiểu lầm đã giải, ta cùng Tử Sâm và A Dương cũng về trước.

Ngụy Vô Tiện đáp lễ nói: "Tiểu sư thúc tái kiến, hôm nay thật phiền toái cho hai người."

Hiểu Tinh Trần cười cười, tỏ vẻ không cần để ý, liền rời đi

Vì thế Kim Tử Hiên cũng cáo từ rồi rời đi.

Trong trướng chỉ còn lại Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện đem ghế dịch lại gần một chút, thời điểm lần trước Ôn Tình đến hắn còn hôn mê, lúc này gặp lại cố nhân, trong lòng thực kích động nói: "Tình tỷ! Thư ta và Lam Trạm gửi ngươi ngươi nhận được sao?"

Ôn Tình bị một tiếng "Tình tỷ" kia sửng sốt một chút, lại nhớ đến Lam Vong Cơ đã từng nói qua, Ngụy Vô Tiện cũng là nhớ người.

Đại khái, là xưng hô kiếp trước đi.

Cũng không có sửa hắn, chỉ trong lòng ngực lấy ra một quyển y thư, mở miệng nói: "Ta ẩn cư yên ổn sau đó liền bắt đầu nghiên cứu oán khí cùng Kim Đan, linh lực oán khí tương kỳ, ngươi dùng nguyên thần điều khiển oán khí, oán khí nhập thể tứ phía, tất nhiên sẽ ăn mòn Kim Đan."

"Nếu có thể mượn một vật điều khiển, tuy là uy lực không cường đại bằng việc dùng nguyên thần điều khiển, nhưng lại có thể giảm bớt được oán khí mang đến thương tổn.

"Nhưng vật đó, cần phải vô hại, hoặc là nhận chủ, ta lại thi châm pháo, điều hòa hai hướng, muốn dùng quỷ đạo cũng không phải không có khả năng."

Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, hỏi: "Có nguy hiểm không?"

Ôn Tình có chút kiêu ngạo cười cười, "Chỉ cần pháp khí đủ cường, có thể chịu được nhiều oán khí, cùng với y thuật của ta, sẽ không có vấn đề."

Ngụy Vô Tiện tựa như nghĩ đến cái gì, "Nếu bản thân pháp khí chịu được oán khí, lại có thể điều khiển oán khí, đem oán khí chuyển ra ngoài, trở thành lệnh lênh,..ùm....cũng giống như cây cầu, có được không?"

Đồ vật chứa được một lượng lớn oán khí, đầu tiên hắn nghĩ đến âm hổ phù, nhưng kiếp trước nếm trải nhiều lần, âm hổ phù vô pháp nhận chủ.

Lựa chọn thứ hai, vậy chỉ có Trần Tình.

Ôn Tình kinh ngạc nhìn hắn một cái, gật gật đầu: "Chỉ cần không phải nguyên thần, không đem oán khí dẫn vào thân thể, liền có thể. Nhưng quỷ đạo nói sao cũng là chí âm chi thuật, mà Kim Đan lại là chí dương chi vật, ta biết các ngươi ở hiện tại đánh giặc, nhưng là sau khi chiến tranh kết thúc vẫn là không cần dùng lại."

Ngón tay mảnh khảnh gõ gõ mặt bàn, Ôn Tình nghiêm túc nói: "Một cái cửa lớn, một khi mở ra, rất khó đóng lại."

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ "Trần Tình".

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu.

Ôn Tình nhìn hành động nhỏ của bọn họ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Hai người các ngươi là một đôi đi?"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, cũng nghĩ không có cái gì cần giấu diếm, liền hào phóng gật đầu thừa nhận.

Ôn Tình như suy tư gì đó gật đầu, sau đó nói: "Về sau ta trở về tìm cho các ngươi một cái phương pháp song tu, ta từ sách cổ đọc được. Tu vi hiện tại của Hàm Quang Quân cao thâm, dù sao cũng là một đôi, cái gì không nên làm ta đoán cũng làm xong hết rồi, cũng tốt, đối với bộ công pháp này vừa lúc có thể điều hòa âm khí trong cơ thể."

Ôn Tình thản nhiên nói, Ngụy Vô Tiện da mặt lại đỏ lên, liếc mắt Lam Vong Cơ, người này sắc mặt lại bình thản, phi thường nghiêm túc nghe Ôn Tình nói chuyện.

Ngụy Vô Tiện không khỏi thở dài trong lòng, tiểu cũ kỹ này sống hai đời, hiện tại thật là ngày càng không e lệ!

Ôn Tình dặn dò vài câu, hơn nữa tỏ vẻ bản thân sẽ ở lại quân doanh giúp Ngụy Vô Tiện thi châm một thời gian.

Để tiện chẩn bênh, Lam Vong Cơ an bài cho Ôn Tình ở cùng với Giang Yếm Ly, mà Giang Yếm Ly vốn dĩ đối với Ôn Tình đã từng cứu Ngụy Vô Tiện rất có hảo cảm, liền vui vẻ đồng ý.

Dàn xếp ổn cho Ôn Tình, Lam Vong Cơ nghiêng đầu hỏi: "Trần Tình....như thế nào xuất hiện?"

Hắn biết rõ bản tính Ngụy Vô Tiện, hạ quyết tâm là nhất định sẽ làm, hiện giờ không có nguy hại thân thể, hắn cũng không thể ngăn cản nhiều hơn.

Hắn muốn làm cái gì, cùng hắn đi làm cái đó là được.

Ngụy Vô Tiện nhớ đến lai lịch Trần tình, cười khổ một tiếng, "Lại nói tiếp, vẫn là ở bãi tha ma đào được, không biết là vật có công năng quỷ đạo lớn vậy."

Lần trước đem kiếm trong bụng Huyền Vũ ném vào bảo tha ma hắn liền rời đi, vốn dĩ đời này không cần lại đến, kết quả không nghĩ đến, còn phải trở lại chốn cũ.

Lam Vong Cơ nhìn thần sắc của hắn, bình đạm nói: "Ngụy Anh, ta cùng ngươi đi."

Ngữ khi thả lỏng bình thường, phảng phất chỉ là cùng hắn xuống trấn mua đồ vật chứ không phải là đến cái nơi hung hiểm gì.

Ngụy Vô Tiện vốn có chút buồn rầu bây giờ mắt lại sáng rực, sau đó cười nói: "Vậy phiền Hàm Quang Quân bồi ta đi một chuyến a~!"

Lần này, rốt cuộc cũng không phải một người trở lại bãi tha ma.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp