[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 29


2 năm

trướctiếp

Vào đêm, Kim Lân Đài.

"Đại để chính là như vậy, nhị ca cảm thấy A Dao nên làm như thế nào?" Kim Quang Dao đã thay quần áo khi ngủ, thường phục chỉ còn duy nhất chu sa giữa trán chưa lau đi.

Lam Hi Thần sau khi nhận được mật hàm của Kim Quang Dao, liền dùng một chút công pháp của Vân Thâm đi vào Kim Lân Đài, sau khi nghe hắn kể lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "A Dao, chuyện này nguyên bản vì muốn giúp Vong Cơ nên mới đem ra, hiện giờ sự tình như thế này, vẫn nên để Tử Huân công tử ra mặt giải quyết mới được."

Kim Quang Dao khó xử: "Đúng, nhưng Tử Huân...hắn thật sự không thích ta."

Lam Hi Thần nói: "Thế ngươi có muốn nhị ca ra mặt giúp ngươi?"

Kim Quang Dao lắc lắc đầu, "Loại chuyện phức tạp như thế này không thích hợp để Nhị ca ra mặt."

Lam Hi Thần cười nói: "A Dao trong lòng đã có chủ ý, cũng đã biết nên làm cái gì. Nếu đã không muốn Nhị ca ra mặt, vì sao lại truyền tin cho ta?"

Kim Quang Dao giương mắt nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, cúi đầu, thấp giọng nói: "A Dao đại khái là muốn gặp Nhị ca."

Lam Hi Thần cười, "A Dao, nếu nhị ca đã đến đây, ngày mai tất nhiên sẽ cùng ngươi đi xem Tử Huân công tử, nhị ca ở đây, A Dao không cần sợ."

Kim Quang Dao chần chờ nói: "Nhị ca.... có chê ta phức tạp hay không?"

"Sao lại như thế, A Dao không được nghĩ nhiều.

Kim Quang Dao nói đông tây một hồi mới nở nụ cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một thiếp mời nói: "Là do A Dao nghĩ nhiều, Nhị ca, còn có một chuyện, sinh nhật của Tử Hiên ca đãi gia yến vào tháng sau, vừa lúc nhị ca đến đây, có thể chuyển cho Hàm Quang Quân."

Sau đó lại có chút mệt mỏi cười nhạt, "Cũng không biết Tử Hiên ca thích cái gì, phụ thân đóng cửa không ra, Kim phu nhân trở về nhà mẹ đẻ, cái gia yến này đều giao cho một mình ta xử lý. A Dao thật nhiều việc."

Lam Hi Thần nhận thiếp mời, thiếp mời Kim thị đều sử dụng chỉ vàng thêu hoa văn trên mặt, vẻ đẹp quý giá vô cùng. Hắn mở ra xem một chút, chợt nhớ đến năm đó hắn đăng ký cho Mạnh Dao làm đệ tử Lam thị, sinh nhật Mạnh Dao cũng là ngày này."

Thời gian có chút lâu rồi, Lam Hi Thần cũng có chút không xác định rõ nói: "Nhị ca nhớ không lầm.....sinh nhật A Dao, tựa hồ cũng là ngày này?"

Kim Quang Dao sửng sốt, "Nhị ca nhớ không sai."

Lam Hi Thần nghĩ thầm quả nhiên nhớ không lầm, Mạnh Dao đến LAm thị được nửa năm Xạ Nhật Chi Chinh liền mở màn, sau đó trở lại Kim gia. Suy nghĩ cẩn thận lại, ba bốn năm qua như thế nhưng không có một lần có một cái sinh thần tốt.

Lam Hi Thần cười cười, "Kim yến này là A Dao làm cùng với Tử Hiên công tử sao? Nhị ca còn phải chuẩn bị cho A Dao một phần lễ vật thật tốt."

Ai ngờ sau khi Kim Quang Dao nghe xong sắc mặt trắng đi, mấp máy môi không trả lời.

Lam Hi Thần nghi hoặc nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn lại thiếp mời.

Trên thiếp mời chỉ có tên của một mình Kim Tử Hiên.

Đây là gia yến chỉ thuộc về sinh nhật của một mình Kim Tử Hiên.

Cho dù bọn họ đều là nhi tử, cùng một ngày sinh thần.

Một người lại vì người khác xử lý yến hội, còn không biết trong ngày sinh nhật mình có thể ăn một chén mì trường thọ hay không.

Lam gia tuy rằng không thích bày vẻ, sẽ không mở tiệc chiêu đãi tứ phương. Nhưng sinh thần hắn cùng đệ đệ tất nhiên cũng sẽ có một cái gia yến nhỏ ăn mừng, các trưởng lão trong tộc cũng sẽ đến.

Thế nào mà Kim Quang Dao ở nơi này, lại có chút thê lương như vậy.

Thiếp mời trong tay Lam Hi Thần bất giác bị nắm chặt một chút.

Lam Hi Thần khắc chế cảm xúc của mình, không nói đến gia yến sinh thần, thấp giọng hỏi: "A Dao muốn lễ vật như thế nào?"

Kim Quang Dao hơi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn vị trước mắt đoan chính quy phạm, minh nguyệt xuất trần Trạch Vu Quân, cắn cắn môi dưới mà trả lời: "Nhị ca không cần lo lắng, A Dao trước nay đều không làm sinh thần."

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có mẫu thân nhớ rõ ngày sinh nhật mà dẫn hắn đến tiệm ăn ăn một bữa cơm, hoặc là nấu một chén mì trường thọ, sau này tuổi mẫu thân đã cao, nhan sắc không còn sắc xảo như trước, cũng không có nhiều tiền làm sinh nhật cho hắn.

Lúc vào Lam thị, chưa được bao lâu gặp phải Xạ Nhật Chi Chinh, cũng không rảnh nhớ đến cái việc nhỏ này.

Đương nhiên, cũng không ai để ý chuyện này.

Lam Hi Thần lại lắc lắc đầu, "Nhị ca, muốn tặng lễ vật cho A Dao."

Sau đó lại nghiêm túc nhìn Kim Quang Dao, "A Dao nghĩ xem muốn thứ gì?"

Kim Quang Dao nhìn thần sắc bướng bỉnh lại nghiêm túc của hắn, không khỏi nở nụ cười, Nhị ca như vậy, hắn thật sự không có biện pháp cự tuyệt.

Cuối cùng thỏa hiệp nói: "A Dao không thiếu cái gì, Nhị ca thực sự muốn tặng, vậy thì tặng A Dao một bức chân dung đi."

Lam Hi Thần gật gật đầu lại hỏi: "A Dao muốn họa cái gì?"

Kim Quang Dao nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ánh mắt ngó tới ngó lui, lại nhìn sắc trời, cười nói: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, không bằng Nhị ca họa bộ dáng hiện tại của ta đi."

Lam Hi Thần ngẩn người, kim Quang Dao hiện tại ăn mặc một thân áo ngủ thêu mẫu đơn tố sắc, tóc dài rũ vai, mi điểm chu sa, đôi mắt hàm quang. Không phải Kim tuyết lãng bào cao nhã cùng quý khí hằng ngày, nhưng thật ra lại đơn giản mà phong tình.

Lam Hi Thần gật gật đầu, "Được."

Vì thế Kim Quang Dao bắt đầu đem bút giấy đến, lại lấy tới đuốc đèn, dù bận vẫn ung dung ngồi đối diện Lam Hi Thần, ánh mắt nhu thuận mà nhìn y.

Lam Hi Thần là đệ nhất công tử thế gia, tất nhiên tài hội họa cũng không phải tầm thường, bút lông sói chấm mực, chỉ cần vài nét bút rơi xuống, lại có thể phác họa bộ dáng giống Kim Quang Dao vô cùng.

Y mười phần chuyên chú di bút, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối chiếu bộ dáng của Kim Quang Dao. Kim Quang Dao nhìn vị kia chuyên tâm một lòng vẽ bộ dáng của mình, phảng phất như mỗi nét vẽ đều quý trọng như nhau. Ánh mặt mềm mại, không ý thức được bản thân toát ra vài phần lưu luyến.

Ánh nến trường minh, công tử múa bút, vẽ giai nhân trong tranh.

Nửa canh giờ sau, Lam Hi Thần vẽ xong rồi, Kim Quang Dao tập trung nhìn vào, người trong tranh với mình mười phần tương tự, giữa mày điểm chu sa, sóng mắt ẩn tình, thân khoác tố y, Lam Hi Thần còn vẽ thêm mấy cành ngọc lan bên cạnh, trong cũng rất phong nhã.

Trạch Vu Quân ngày thường cao cao tại thượng lại khó có chút thấp thỏm dò hỏi: "A Dao...có vừa lòng không?"

Kim Quang Dao nhìn bức họa trên thư án, một lúc lâu sau, mới ngẩn ngơ đáp: "Vừa lòng, Nhị ca, A Dao rất thích."

"Nhị ca, từ nhỏ lớn lên đến giờ, đây là lễ vật tốt nhất A Dao nhận được."

"Chỉ là bản vẽ của Nhị ca quá đẹp, A Dao không muốn cho người khác nhìn thấy, ngày mai liền tìm thợ thủ công đóng khung, ngày ngày treo trên đầu giường, cũng không phụ tâm huyết của nhị ca."

Lam Hi Thần cười cười, "A Dao như vậy là tốt, chỉ muốn một bức họa, Nhị ca tất nhiên tận lực, có thể được A Dao thích, liền viên mãn."

Kim Quang Dao yên lặng đem bức họa cất đi, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Nhị ca, nếu có một ngày A Dao không tốt, sinh hư, thì làm sao bây giờ?"

Lam Hi Thần hít sâu nhìn Kim Quang Dao, lại nhớ đến đệ đệ nhà mình cùng em dâu nói tới gút mắt ở kiếp trước, ảm đạm mở lời: "A Dao sẽ không thay đổi, nếu A Dao sinh hư, đó là do Nhị ca không bảo vệ ngươi tốt."

Kim Quang Dao nhất thời nghẹn lời, lại không biết lời này động tới cảm xúc nơi nào của Lam Hi Thần, làm thần sắc y bỗng nhiên ảm đạm như vậy, vội cười trêu chọc nói: "A Dao biến hư sao lại là trách nhiệm của Nhị ca được? Vậy A Dao ngàn vạn lần không dám sinh hư!"

Lam Hi Thần cũng miễn cưỡng cười một chút, trên mặt biểu lộ chân thành: "Nhị ca vẫn sẽ luôn làm bạn với A Dao, cho nên A Dao sẽ không thay đổi."

Trái tim Kim Quang Dao run rẩy, cười khổ nói: "Nhị ca, ngươi đừng nói thêm nữa."

Lam Hi Thần càng thêm nghiêm túc: "Lời Nhị ca nói, đều là sự thật."

Kim Quang Dao tổng cảm thấy đêm nay Lam Hi Thần có chút khác lạ, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, "Nhị ca, trời đã khuya, sắp đến giờ Hợi, nhị ca có muốn đi nghỉ ngơi không?"

Lam Hi Thần nghiêng đầu tự nghĩ một chút nói: "A Dao không muốn nói chuyện cùng Nhị ca sao?"

"Sao có thể!" Kim Quang Dao lập tức phủ nhận, "Nhị ca nếu không mệt, A Dao nguyện ý tiếp chuyện với Nhị ca."

Lam Hi Thần thu liễm thần sắc, cười nói: "Vậy A Dao cùng ta trò chuyện đi, Nhị ca còn chưa cùng A Dao đánh cờ bao giờ, hơn nữa từ Cô Tô đến Lan Lăng, cũng không phải gần."

Kim Quang Dao tưởng tượng người này vì một phong thư của mình, rõ ràng là có thể trực tiếp truyền tin cho mình, lại lập tức bay đến Kim Lân Đài gặp mặt, liền cảm thấy không có biện pháp cự tuyệt.

Vì thế đứng dậy nói: "Được, Nhị ca không nghỉ, A Dao cũng không nghỉ, A Dao có một chút trà mới, lấy đến cho Nhị ca nếm thử."

Lam Hi Thần cười vui vẻ: "Làm phiền A Dao."

Không lâu sau đó, tẩm điện Kim Quang Dao vang lên tiếng bàn cờ.

Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày thứ hai.

Ngụy Vô Tiện nhớ đến sự việc của Ôn Uyển, khó có ngày mà dậy thật sớm, đi theo Lam Vong Cơ cùng nhau đưa tiểu Ôn Uyển an bài chổ ở cùng với đổi tên, tới gần trưa cuối cùng cũng làm xong.

Hết thảy cũng giống kiếp trước, sửa tên Lam Nguyện, sau sẽ lấy tự là Tư Truy, mười lăm tuổi bắt đầu dùng, làm môn hạ của Hàm Quang Quân. Xuất phát từ tư tâm, Ngụy Vô Tiện vẫn đem hắn cùng Cảnh Nghi an bài chung một chỗ.

Tiểu Cảnh Nghi lúc này cùng với A Uyển không sai biệt lớn lắm, mở to đôi mắt tròn xoe mà đánh giá đồng bọn mới, sau đó thoải mái hào phóng vươn tay cầm lấy tay Ôn Uyển.

"Ngươi hảo! Ta, ta là Lam Cảnh Nghi!"

"Ngươi tốt, ngươi hảo, ta là Ôn....Lam Nguyện!"

Ôn Uyển thầm nhớ lại, Tiện ca ca đã nói, đổi tên của mình, là Lam Nguyện.

Cảnh Nghi không để ý một chút nào mà cười cười, lôi lôi kéo kéo tay nhỏ của Lam Nguyện, "Về sau, chúng ta chính là, là, hảo bằng bằng!"

Ngụy Vô Tiện ở một bên cười cười chọt chọt ót của Cảnh Nghi, "Cái gì mà hảo bằng bằng, là hảo bằng hữu!"

Cảnh Nghi che đầu lại, "Được, hảo bằng hữu!"

Lam Nguyện cũng cười, mồm miệng chưa rõ cũng học hắn nói: "Hảo....bằng hữu!"

Ôn Tình thấy vậy cũng coi như thật sự buông xuống một cái tâm nguyện, sau khi dùng thiện, hướng hai người cáo từ, rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ngụy Vô Tiện đứng ở sơn môn phất phất tay với nàng, từ biệt lần này, không biết bao giờ mới gặp lại.

Bất quá Ngụy Vô Tiện không phải là người quá để tâm vào mấy chuyện này, một lát liền trở lại bình thường. Vốn định kéo Lam Vong Cơ về Tĩnh Thất nghỉ ngơi, lại gặp phải đoàn người của Hiểu Tinh Trần, đến thương lượng chuyện thủy tai cùng với giải chú cho Tiết Dương.

Vì thế lại tốn hơn nửa buổi chiều.

Thẳng đến lúc vào đêm, mới tiễn đoàn người Hiểu Tinh Trần rời đi, Ngụy Vô Tiện nằm nhoài trên lòng ngực của Lam Vong Cơ kêu rên: "Lam Trạm, ngày hôm nay mệt mỏi quá a!"

Lam Vong Cơ cũng không tỏ ý kiến liếc mắt nhìn hắn, Xạ Nhật Chi Chinh mỗi ngày so với này còn mệt hơn nhiều, cũng không thấy người này than mệt.

Nhưng tay vẫn yên lặng đỡ eo hắn, để hắn nhẹ nhàng tựa xuống.

Ngụy Vô Tiện trề môi reo lên: "Lam Trạm~ chúng ta về tĩnh thất đi, ta đói bụng, sắp chết đói, đói đến thất khiếu bốc khói!"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Được."

Hôm nay đại khái là một ngày bận rộn, hai người còn chưa đi đến Tĩnh Thất, đã bị một môn sinh vội vã ngăn cản.

Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, Ngụy Vô Tiện kiếp trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lâu rồi cũng có thói quen thả chậm bước chân, có thể làm môn sinh đệ tử tuân thủ gia quy chạy nhanh, khẳng định là có đại sự.

Môn sịnh chạy đến trước mắt hai người, liền thở không kịp nói: "Hàm, Hàm Quang Quân, không tốt, Kim Lân Đài bốc cháy, Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn cùng ở trong đó!"

Lam Vong Cơ thất thố mở to mắt, Ngụy Vô Tiện trực tiếp hô lớn: "Kim Lân Đài cháy?"

Môn sinh gật đầu thật mạnh, "Kim Lân Đài phái môn sinh ngự kiếm cấp báo, chính xác vạn phần!"

Hai người liếc nhau, Ngụy Vô Tiện ngưng mi nói: "Lam Trạm, chúng ta đi Kim Lân Đài!"

Lam Vong Cơ gật đầu, thần sắc trên mặt không che dấu được lo lắng, "Việc này không nên chậm trễ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp