Họa Mục

Chương 139: Chuyện xưa. Mộng hoàn lương


2 năm

trướctiếp

Mạnh Bà múc một gáo nước Vong Xuyên tưới lên khóm ngọc lan ở góc đình rồi múc thêm một gáo dành để pha trà. Minh giới không có mặt trời, không có trăng sao, chỉ có một phần ánh trăng từ trần gian rọi xuống, nên ngày và đêm của âm phủ đảo ngược với dương gian. Mạnh Bà làm vài món bánh ngọt rồi ngồi nhâm nhi trà, ngắm hoa ngọc lan. Ở Minh giới kiếm đâu ra cây ngọc lan? Đây là quà hối lộ của một người không chịu uống canh quên lãng. Kìa, y đến.

"Cô cô thật khéo chăm, mới đây mà đã ra hoa rồi." Y ngồi xổm, vuốt ve cánh hoa, tóc mai như tuyết dài quá eo, rõ ràng là một khuôn mặt tươi trẻ rạng ngời, nhưng trong mắt ẩn giấu đau thương và âu sầu như đã ngả xế. Mạnh Bà đẩy đĩa điểm tâm ra: "Ăn bữa cuối rồi mau đầu thai."

"Ngày nào cô cô cũng đuổi ta đi đầu thai." Y làm bộ rầu rầu: "Cô cô ghét ta ạ?"

"Ta đã thấy qua vô số linh hồn không chịu dứt lưu luyến trần duyên, vọng tưởng đối nghịch ý trời, tất cả đều có kết cục bi thảm. Phàm là sinh linh có thọ mệnh càng ngắn thì càng dễ thay đổi, họ không chịu nổi sự u tịch của âm phủ, vật vờ chìm đắm vào ký ức day dứt phản chiếu dưới Vong Xuyên, rốt cuộc lao mình xuống sông rồi bị giam giữ ở đáy U Minh ngàn đời." Mạnh Bà nhấp trà, thờ ơ nói: "Ngươi cho là nước Vong Xuyên từ đâu chảy ra? Đó là triệu triệu tỷ tỷ linh hồn từ thuở khai thiên lập địa không chịu dứt nợ tam sinh, tất cả đều kết thúc dưới sông này, trở thành nguồn nước nuôi dưỡng âm phủ..."

"Thật ạ? Chuyện quan trọng vậy mà giờ cô cô mới nói ta biết, từ nay ta không dám khuấy nước Vong Xuyên nữa."

"Liên Hề, ta đã cảnh cáo ngươi đến lần thứ ba. Nếu một ngày ngươi cũng kết thúc dưới Vong Xuyên, ta sẽ múc lấy linh hồn ngươi để pha trà." Nói rồi nàng vẫy y lên ghế ngồi: "Thử xem bánh hôm nay có vừa miệng không? Ăn xong thì giúp ta tìm một cây hoa quỳnh."

Gan bàn chân trần dẫm lên lối mòn lát đá, Hoa sen chợt quay đầu về phía cầu Nại Hà, mắt xanh ngậm lấy một cảnh đìu hiu.

Mạnh Bà vừa ngắm hoa ngọc lan vừa kể chuyện: "Bắc Đẩu là sư phó của Thiên đế, vốn được tuyên phong là Đế sư nhưng đề phòng bảy đệ tử lấn lướt Tử Vi nên Bắc Đẩu chỉ gọi mình là Tôn sư, cũng không can vào việc đế vương trần gian, là một lão thần khuôn phép, ắt sẽ không bao giờ chấp nhận đệ tử của mình làm việc hoang đường."

Hoa sen cắn một góc bánh, mắt liền sáng rỡ, hai tay cầm cả hai miếng lên ăn, bầu má phồng ra như loài gặm nhấm: "Cô cô có từng nghĩ là tại mình vừa đẹp vừa giỏi làm bánh nên linh hồn người ta mê quá mới không chịu đi hông?"

Mạnh Bà liếc xéo y: "Bớt dẻo mỏ."

Nàng biết là nói mãi cũng chẳng lọt tai y đâu nên quyết định làm thinh.

Diêm vương cho y một trăm ngày lai vãng giữa cõi chết và cõi sống, Hoa sen đi nịnh nọt Mạnh Bà thì được thêm bốn mươi chín ngày, y cảm kích tìm một gốc hoa quỳnh đẹp cho nàng. Một trăm bốn mươi chín ngày này, Hoa sen tinh chỉ toàn tâm toàn ý quấn riết lấy một người.

Hầu gia. Y khẽ gọi, dựa đầu vào vai ngài, cùng ngắm bầu trời sao trên non xa. Hầu gia đã gầy đi nhiều, gò má nhô cao, những hõm tối vạch trên gương mặt ngài càng làm hiện rõ vẻ tiều tụy. Hoa sen nhìn ngài, kìm lòng khôn đậu luồn tay vào làn tóc xanh, sợi bạc lẫn ở giữa như những nhát dao cắt vào tim y.

Dẫu rằng tiều tụy, ngài ở trong mắt y vẫn cứ tuyệt đẹp, giống như chưa từng giáng trần lịch kiếp, quanh thân vẫn chói ngời, rỡ ràng hào quang.

Một trăm bốn mươi chín ngày Hoa sen lặng lẽ quấn quýt bên Hầu gia, nhìn ngài cõng tro cốt của y lang bạt đến những nơi cả hai từng muốn đến. Ngài cần mẫn lội sông băng đèo, đặt chân lên núi cao, đôi mắt đen như mực thâu tóm quang cảnh huy hoàng: nửa trời ngàn sao, nửa trời ráng đỏ. Ánh nắng hắt ngược vào lưng làm nhòe những đường nét cơ thể, ngài như một linh hồn giãy giụa trong lửa trần.

Tuyệt đẹp.

Hoa sen xao xuyến đến chừng thốt ra tiếng rên xiết, vòng tay ôm lấy ngài, khao khát bao bọc linh hồn mỹ lệ này khỏi bụi trần.

Khi hồi mõ vang lên báo một trăm bốn mươi chín ngày chấm dứt thì sức mạnh của âm ty liền cưỡng chế lôi Hoa sen từ đỉnh non cao xuống cõi chết âm u, gông cùm y đến trước ngự án của Diêm vương mặt mày lấm lem máu, quát hỏi: "Ngươi tự ý làm rối loạn mệnh số trần gian, có biết tội chưa?"

Hoa sen không hoang mang, không hoảng hốt nâng đôi mắt sáng như sao nhìn lão, đáp: "Thưa đã biết."

"Nếu ngươi nhận..." Diêm vương dữ tợn đập thanh gỗ mun xuống án, sửa soạn tuyên thì bỗng có một vị Phán Quan vội vàng chạy vào bẩm: "Bắc Đẩu có lệnh bắt yêu tinh này!"

Mạnh Bà biến sắc, Diêm vương dù bực tức vì bị chen ngang song cũng đành phải thả yêu tinh. Hoa sen không thể kháng cự bị thu về nguyên hình trong lòng bàn tay tiên nga phụng mệnh Bắc Đẩu, bị mang đến thẳng vực quỷ. Tiên nga ném y về phía trước: "Hãy xem rõ các linh hồn dưới Vạn Quỷ Đạo, ngươi có nhận ra bọn họ chứ?" Liếc nhìn cánh hoa chợt co rúm, tiên nga nói tiếp: "Tất cả đều là thần dân của ngươi."

"Hoa sen, tội ngươi phạm đến mệnh trời..." Giọng nàng trầm xuống, "Bắc Đẩu phạt ngươi đời đời canh giữ vực quỷ."

Y đã sốc, đã kinh hoàng, thất thố, đã nghĩ mình sẽ từ bỏ hết thảy để canh giữ vực quỷ đến khi hóa thành cát bụi, nhưng đâu ngờ ngài lần nữa xuất hiện trước mặt y. Chẳng hề cho y cơ hội cưỡng lại, ngài thu y vào lòng bàn tay, đưa y lên đến tận thiên cung cao vời.

Y chưa từng dám nghĩ mình còn có thể gặp lại ngài, nhất thời xúc động chẳng kìm nổi, khóc sướt mướt bắt ngài lóng ngóng vỗ về. Dung nhan ngài tuấn tú xiết bao, không còn vẻ tiều tụy của Hầu gia, sự dịu dàng khi người xưa nhìn y cũng nào còn vương trên mắt ngài. Hiện tại ngài là Phá Quân thanh tâm quả dục, một lòng truy cầu kiếm đạo.

Y phải dồn nén trái tim đến chừng như sắp vỡ mới chẳng lao vào ngực Tinh quân mà gọi tên Hầu gia, thưa với ngài rằng ta là Kính Minh đây. Ngài có nhớ mình từng thương ta thế nào không? Ngài quên ta mất rồi, ngài quên mình từng thương ta thế nào rồi. Chua xót làm sao.

Niềm an ủi duy nhất ngăn y khỏi vỡ tan là tiếng ngài khe khẽ gọi 'Liên Hề, Liên Hề*', âm thanh thân thương như quá vãng, nặng sức dỗ y bình tâm. Y cố mở to đôi mắt mông lung nhìn ngài, run rẩy nói: "Ta là người ái mộ ngài nhất trên đời này..." Thế nên ngài có thể lại thương ta được không?

* Tiếng gọi "hoa sen ơi, hoa sen à", nói trắng ra là bé Sen lấy tiếng Dao Quang thuận miệng gọi mình làm tên, vì thế trong phần Tiền kiếp bé nó mới tự xưng là Liên Hề.

.

Tóc của Tinh quân đen tuyền, không có nửa sợi bạc, chảy qua kẽ tay Hoa sen như dòng suối. Y nghĩ thông suốt rồi, tuổi thọ của yêu tinh thấp kém như y vốn không dài, có thể kề bên ngài cho đến cuối đời đã là vạn hạnh. Mà ngài không cần vướng phải bụi trần, an lành tiếp tục làm Phá Quân trên thiên cung cao quý.

"Ta có thể nhìn thấy ngươi." Ngài bỗng nói: "Thật kỳ lạ."

Y mỉm cười: "Ngài thấy ta trông như thế nào?"

"Tựa như... rất nhiều điểm sáng." Trong mắt Dao Quang, giữa khoảng không tối đen, trống rỗng, hình hài yêu tinh được dệt bởi chi chít hạt bụi như giũa từ ánh trăng, một người bước ra từ dòng nước Ngân Hà.

"Thế ạ?" Hoa sen búi tóc cho ngài, hai cánh tay dạn dĩ vươn ra trước, bắt chéo nhau hồ ôm lấy Tinh quân mà khéo mượn cớ 'chỉnh vạt áo' ngài, "Ngài muốn biết mình trong mắt ta trông thế nào không?"

"Như thế nào?" Dao Quang có thể nhận thấy y cúi thấp đầu, tóc mai cọ vào vành tai hắn, êm ái nói, "Tam giới mênh mang, vạn vật lu mờ."

"Dẻo miệng." Ngài chạm đầu ngón tay vào môi y, lưu lại hơi ấm bồi hồi.

Phá Quân cung tuy rộng lớn mà không có mấy tiên nga, Hoa sen đi lạc đến hơn mười bận vì giữa chừng chẳng thấy ai để hỏi đường. Y vừa cuống vừa ngượng, nhưng trong cái rủi có cái may là nhờ vậy y tình cờ gặp thấy nguyên hình của Tinh quân. Ngài đang nằm phơi nắng trên sập, thân rắn lấp lánh vảy bạc, đầu gối lên gốc cây quế già, dáng vẻ thư nhàn.

Y rón rén lại gần, hai bàn tay hết xòe rồi nắm: nửa rất muốn vuốt ve hình rắn của ngài, nửa lại không dám. Dao Quang đã ngửi được mùi của Hoa sen từ xa, mơ màng thè lưỡi: "Ôm ta."

Hoa sen ngạc nhiên rồi ngại ngùng bế ngài lên đùi. Nhân gian vào mùa đông, tinh tú trên trời cũng thay đổi, rắn tiên bị ảnh hưởng bởi bản năng giống loài, thích ngủ vô cùng, tìm chỗ ấm trên yêu tinh mà dán vào, lim dim mắt rất đáng yêu.

Dưới tán quế chi thơm ngát, Dao Quang mơ một giấc mơ kỳ lạ, hắn trở về thời thơ ấu, hoan hỉ bò khỏi hang tắm dưới làn nước từ trời, giọt mưa đập vào vảy rắn, thấm qua lớp biểu bì, hòa cùng dòng sinh mệnh khô khát. Dao Quang thích nước. Nước là sự sống, mát lành và uyển chuyển, bao dung vô bờ, không bủn xỉn, không phân bì. Nước thấm qua hàng chục lớp địa chất, len lỏi vào tất cả ngóc ngách, đi tới mọi nơi để nuôi sống sinh linh.

Dao Quang mở mắt ra thấy mình nằm giữa ngàn tinh tú, nhất thời hoảng hốt như trở về hoang địa, vẫn là một con rắn chỉ biết nghển cổ nhìn trời. Dù lòng như tơ vò thì trên mặt Tinh quân vẫn trấn tĩnh, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ tựa vào cây quế của Hoa sen, nghi vấn: tại sao ta có thể thoải mái hóa về hình rắn trước y? Tại sao ta lại không có bất cứ sự cảnh giác nào với y?

Dao Quang vươn ngón tay lại gần gò má y, khi suýt chạm vào thì khựng lại. Tự nhiên hắn bất an. Hắn không nhìn thấy gì ngoài một mình y, vì vậy y càng trở nên 'không thực', giống như bụi trần tụ tan, như sương khói rã rời, hồ bị chạm khẽ thì sẽ lập tức tan biến.

Hắn có nằm mơ chăng? Lẽ nào y vốn không có thật?

Thần tiên rất hiếm khi chiêm bao, những giấc mộng của thần tiên thường mang tính điềm báo. Đã hơn tám ngàn năm Dao Quang không nằm mộng, hắn nắm tay lại, hóa về hình người bế Hoa sen lên, cắm y vào lọ hoa trên đầu giường.

.

Thiên Tuyền gọi Thất đệ lại hỏi: "Sư phụ sắp quay về, đệ định làm gì với yêu tinh kia?"

Dao Quang hơi nghi hoặc: "Huynh thấy có vấn đề gì ư?"

Cự Môn dìu dắt Phá Quân từ nhỏ đến lớn, xưa nay chưa bao giờ thắc mắc về việc riêng của Dao Quang. Thiên Tuyền uyển ngữ nói: "Bảy cung chúng ta trước giờ không giữ tha nhân, Hoa sen còn là một yêu tinh, Tham Lang và Văn Khúc thì thích nói hươu nói vượn. Tính khí của sư phụ đệ hiểu quá rồi, lâu lâu ngài mới về xem chúng ta nên là ta muốn tránh làm ngài phật ý, được không?"

Nghe vậy, Dao Quang yên lặng cân nhắc: yêu tinh kia hơi xíu là khóc lu loa, chỉ thất thần ngồi nhìn hắn mà cũng tự dưng rơi nước mắt được, nếu bắt y ra trước Bắc Đẩu thì không khéo sẽ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.

Tinh quân trở về, hóa về nguyên hình dựa vào lòng y, dụi dụi tới lui tìm nơi ấm nhất rồi lại bắt đầu buồn ngủ. Hoa sen vuốt ve rắn tiên, bất đắc dĩ cười: "Nhân gian mới chỉ vào giữa thu mà ngài đã mê ngủ rồi, càng ngày càng lười biếng."

Nói rồi y kéo chăn đắp lên chân cho ngài dễ ngủ. Thực chất Dao Quang cũng thấy kỳ lạ, bình thường hắn không bận việc thì chỉ chú tâm luyện kiếm đạo, cớ sao từ lúc 'bị' yêu tinh ôm là ngày càng bỏ bê tu luyện.

Cơ mà Dao Quang thích cảm giác cuộn tròn trên chân y, thật ấm áp, thơm ngát, dễ chịu, mới nghĩ ngợi tí xíu thì ngủ quên. Mỗi lần Phá Quân ngủ, mặc kệ là bao lâu, Hoa sen luôn ngồi bất động, y chỉ rủ mắt nhìn canh giờ qua canh giờ, ngắm mãi không chán bóng người thương.

Tinh quân bị một cái bụng đói đánh thức, Hoa sen ngượng ngùng bê chén chè sen, ăn một muỗng rồi múc cho hắn một muỗng. Lạ lùng là hắn không thấy khó chịu dù bị đối xử như loài vật. Dao Quang ăn hạt sen, cảm giác ngấy dâng lên cổ họng làm hắn ngỡ mình vẫn đang mơ: sao ta lại có phản ứng như vậy? Hoa sen đút ngài ăn, nhìn thấy hết mọi mờ mịt ấy, đột ngột nâng ngài lên ngang tầm mắt, tiếng cười vỡ tan trên bờ môi hồng, "Ta chạy đâu cho thoát khỏi tay ngài."

Thân rắn tiên run bật lên, Phá Quân chợt rối loạn nhưng lập tức trấn tĩnh lại khi nhìn vào mắt y. Y đã nghe thấy đối thoại của hắn với Thiên Tuyền về Tê Nguyệt.

Dao Quang lại càng hiểu rõ: Thiên Tuyền cố ý cho y biết việc hắn định làm với y. Phá Quân cho là Cự Môn nhìn ra sự kỳ lạ của mình nên lo ngại hắn bị yêu tinh làm dao động đạo tâm. Dù lý giải được sự quan tâm của Thiên Tuyền nhưng lòng hắn tự dưng rất khó chịu, đây là lần đầu tiên Phá Quân cảm thấy bất mãn với Cự Môn.

Ngay từ đầu Dao Quang đã thấu triệt tình cảm ái mộ trần trụi Hoa sen dành cho mình nhưng hắn chẳng thể đáp lại y, coi như rủ lòng thương thì hắn cũng đã dung túng y hết mực.

Nếu đã bại lộ thì cũng không cần giấu giếm nữa, Dao Quang hóa về hình người, lãnh đạm nói: "Ta muốn lấy ngươi để đúc thành linh kiếm trấn áp sát khí của Tê Nguyệt." Để giết quỷ, để chém hồn, để thanh tẩy oán linh, để cứu rỗi thương sinh... chỉ ngươi mới có thể giúp ta làm việc này. Nhưng hắn không nói ra - vì Hoa sen vốn dĩ không có nghĩa vụ phải hi sinh cho người khác, hắn chỉ đang ích kỷ làm theo ý riêng của mình, vì thế sẽ không thanh minh cho bản thân.

Nếu y có thể thất vọng rồi buông bỏ tình cảm với hắn thì tốt hơn. Trần duyên có tình ái, vướng vào như rơi xuống khổ hải, tốt nhất đừng nên động tình.

Hoa sen nắm chặt lấy hai tay Tinh quân, bỗng dưng cười rộ lên: "Tốt quá!"

Dao Quang sững sờ, trong lòng thảng thốt, cứ nghĩ y sẽ òa khóc nhưng sao lại có thể cười rạng rỡ?

"Tốt quá." Y thoải mái nhào tới ôm chầm lấy hắn, cánh tay ra sức siết chặt cứng Dao Quang, thái dương áp vào thái dương, lẩm bẩm lặp lại: "Quá tốt rồi." Ta từng ghen với cả một thanh kiếm vì nó lúc nào cũng được ngài đeo bên mình, giờ thì khỏi phải ghen chi nữa.

Dao Quang hơi mất tự nhiên khi bị y ôm nhưng cũng không tránh né, yên tĩnh dựa vào ngực y. Y cúi đầu hôn má hắn, hơi thở ấm áp vấn vít quanh mang tai, "Ta sống không được lâu nữa, ở trên thiên cung cũng chán rồi, ngài cùng ta xuống dạo chơi nhân gian nhé?"

Dao Quang mải miết cảm nhận hơi ấm và hương thơm của y rồi đáp: "Được..."

.

Vì thế, Phá Quân ném việc Bắc Đẩu sắp về lên chín tầng mây, phiêu bạt cùng Hoa sen dưới nhân gian.

Nhân gian đầy ắp sinh lực, tươi đẹp nức tiếng, bốn mùa luân phiên qua lại như con thoi dệt trăm ngàn cảnh đẹp như mơ. Sinh mạng cũ vừa mất đi liền có sinh linh mới được sanh hạ, bi hoan biến đổi, thế thái rộn rịch, người người nô nức... thần tiên không khéo cũng dễ say theo nhịp sống nhân trần.

Hoa sen soi gương sờ vào nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, bồi hồi nhận ra bản thân đã già. Ngài vẫn đẹp như cũ, thời gian nào thể ảnh hưởng tới ngài. Ngài thích hóa về nguyên hình, cuộn tròn trên đùi y. "Ta thường nghe nói." Ngài gác đầu lên ngực y: "Thiên giới tuy mỹ lệ, Minh giới dù huyền ảo nhưng đều vô hồn, chẳng sánh bằng nhân gian, mọi cảnh quan ở nhân gian đều 'sống'."

Chỉ ở nhân gian mới cảm nhận được cái đẹp vô ngần của sự sống.

Hoa sen dịu dàng ôm rắn tiên vào lòng nói: "Ngài cứ như thế này, ta đưa ngài đi đây."

Gió đêm săn sắt, lửa đèn suy tàn, trăng ngà chiếu sáng đầm nước loang loáng màu trời, rắn tiên nằm trong ngực yêu tinh nghĩ xem y muốn làm gì. Hoa sen bước lên mặt nước, một tay ôm rắn, Dao Quang liền quấn lên cổ y, tay kia áp vào gốc cây đước giữa đầm: "Ngài nhìn xem."

Dao Quang bỗng nhìn thấy - là nhìn thấy thật sự, từ cây đước già bay ra hàng ngàn con đom đóm như vỡ tổ, như thể mạch nước Ngân Hà phun trào. Đom đóm lượn lờ vòng quanh đầm rồi tản tác trên mặt nước, uyển chuyển vẽ vời như nghệ nhân rẽ cát, biến đổi màu sắc.

Dao Quang ngạc nhiên rúc vào cằm y, trước mắt hắn là cảnh tượng nhân gian phồn hoa, đèn đóm rực rỡ, đình đài, lầu các sơn son thếp vàng, sóng vỗ đèn hoa, táo đỏ nhúng đường, ô giấy dầu che rợp trời... Tất cả là những nơi hai người từng đi qua.

"Làm sao mà..." Dao Quang biết rõ mình bị trời phạt mù mắt, nhưng yêu tinh sao có đủ sức làm phép trên hắn?

Hoa sen chọt mũi hắn: "Ngài có thể thấy ta, vậy thì ảnh phản chiếu trong mắt ta ngài cũng phải nhìn thấy, đúng không ạ?"

Đạo hạnh của y thấp kém, chỉ có thể tận lực ghi nhớ vào tâm trí tất cả những điều y thấy rồi trở lại nơi mình sinh ra để tạo nên ảo ảnh thế này. Dao Quang trầm ngâm nhìn ngắm ký ức tái hiện của yêu tinh, bỗng nói: "Nếu ta nhìn thông qua mắt của ngươi thì cảnh đẹp vốn là do nó đẹp, hay vì nhờ nó được phản chiếu vào mắt ngươi nên mới đẹp?"

Y chỉ cười ôm rắn tiên vào lòng hôn một cái. Cả hai ngắm hồi ức, thủ thỉ chuyện cũ.

Vốn đêm nay là một đêm yên bình nếu chiếc vảy ánh đỏ náu trong tán cây đước không bị quấy nhiễu. Ti Nguyệt nặng đầu cựa quậy, nhất thời không rõ bản thân đang ở đâu, hất lá khô và bã mùn trườn ra ngoài. Mây mù che lấp mặt trăng, không khí ẩm thấp báo hiệu sắp đổ trận mưa lớn, con rắn uốn mình nhìn xuống đầm nước, thấy một con rắn khác.

Dao Quang. Ti Nguyệt co đồng tử nhìn chằm chằm vào hắn, có phần không ngờ hắn vẫn còn vô sự, rồi liếc qua yêu tinh - lớn thế này rồi, không biết y đã bị ép ngủ đông bao lâu. Bụng rắn bò cực kỳ tĩnh lặng, Ti Nguyệt đã ngủ tại đây quá lâu nên mùi cũng bị cỏ cây che mờ, tránh khỏi khứu giác của Dao Quang. Y lắng nghe bọn họ trò chuyện để nắm tình hình, giảo quyệt tiếp cận phía sau Hoa sen, chờ thời cơ.

"Á!" Hoa sen chợt nhận thấy một cơn đau đớn xoáy vào hõm vai, chưa kịp nhìn rõ cái gì thì tầm mắt đã tối sầm, ngã xuống tê liệt. Dao Quang hóa về hình người vươn tay che chở y, tay còn lại chém ra tấn công Ti Nguyệt.

Ti Nguyệt khoái trá cười lớn biến thành khói đen.

"Hoa sen! Hoa sen?" Dao Quang kiểm tra thân nhiệt và mạch đập, nhanh chóng cởi áo y ra, hai ngón tay bóp vào mép vết rắn cắn, không chút chần chừ hút chất độc. Nhổ ba bãi máu đen, hắn mới thấy thân nhiệt y ấm lại, thở phào chữa lành, nhận thấy giọt mưa liền ôm y tìm nơi trú. Mưa gió mịt mùng ướt rượt vạt áo Dao Quang, mà Hoa sen vẫn khô ráo.

"Ngài... ơi?" Hoa sen nằm trong lòng hắn hồi tỉnh, ánh mắt lo lắng.

"Ổn rồi." Dao Quang dìu y đứng dậy.

Yêu tinh không chất vấn chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghiêm túc sờ soạng từ trên xuống dưới hắn xem có rụng cọng tóc nào không, rồi mới ôm chầm lấy hắn: "Giờ mới đúng là ổn."

Bị y sờ lung tung vậy, tự nhiên cơ thể Dao Quang hơi nóng lên, không nghĩ nhiều, hắn để y dắt mình đi tìm nhà trọ, nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay càng nóng kinh người. Hoa sen thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, sờ vào cổ hắn: "Ngài bị sốt sao?"

Dao Quang lắc đầu gạt tay y ra, dùng mu bàn tay che nhân trung, khàn giọng: "Ta không sao." Nhưng chỉ mới bước một bước liền mềm mại ngã vào ngực y, nặng nhọc thở dốc, mắt mờ sương ướt át.

Hoa sen hết hồn ôm lấy ngài, sống một đời rồi, chuyện thân cận da thịt chẳng còn xa lạ, mặt cũng đỏ ửng. Người trong ngực y bứt rứt cựa quậy, tứ chi như bùn xuân, đẩy không ra mà còn vô tình rờ rẫm. Y nóng cả thắt lưng, trái tim đập thình thịch, vòng tay qua eo ngài, hốt hoảng nhìn dung mạo diễm lệ như thoa son, nghĩ loạn: Hầu gia và Tinh quân đỏ mặt đều đẹp giống nhau...

.

Loài rắn vốn dâm loạn, máu yêu xà là loại xuân dược mạnh nhất thế gian, huống hồ Ti Nguyệt là một con rắn quỷ ngàn năm. Để cảm ơn Hoa sen đã đánh thức y dậy, y đã tốn máu quý giá của mình đấy.

Ti Nguyệt không rõ bản thân đã ngủ bao lâu, chậm rãi bước qua cầu Nại Hà, chặn cán ô trước mặt Mạnh Bà: "Này, bao lâu rồi cô chưa thấy ta?"

Mạnh Bà tiếp tục tưới gốc hoa quỳnh, lãnh đạm nói: "Người ngươi muốn tìm không ở đây."

"Ồ, cô biết người ta muốn tìm sao?"

"Ngươi năm lần bảy lượt chọc giận Bắc Đẩu. Thân mình chưa chắc đã lo xong, đừng kéo linh hồn người ấy vào chuyện này nữa."

Ti Nguyệt dùng chóp ô nâng cằm nàng lên, nhấn từng chữ: "Ta hỏi là: cô biết người ta muốn tìm sao?"

"Ti Nguyệt," Mạnh Bà vẫn làm ngơ, giọng đều đều, "năm xưa Dao Quang moi tim rút xương ngươi mới cứu ngươi một nạn khỏi tay Bắc Đẩu. Ngươi với Hoa sen và Phá Quân chẳng hề thù oán, cớ sao cứ phải quấy phá họ?"

Quả thực, đó là sai lầm của Bắc Đẩu, sai lầm khi để máu ngài chảy vào tiên đan của Thiên Bạch Xà mà sinh ra Ti Nguyệt và Dao Quang. Khi Bắc Đẩu nói chỉ có một đứa được theo ngài, tức là đứa còn lại phải bị giam cầm vĩnh viễn trong hoang địa. Thế nên Dao Quang moi tim, rút xương Ti Nguyệt - chính là để cứu Ti Nguyệt khỏi lời nguyền bị giam cầm.

Dao Quang bẩm sinh có tố chất tu tiên, Ti Nguyệt chưa bao giờ hoài nghi điều này, cũng chưa bao giờ ghét Dao Quang. Nhưng y rất căm ghét Bắc Đẩu. Tuy nhiên hiện tại Ti Nguyệt không rảnh quan tâm Bắc Đẩu, đồng tử dài mảnh co lại, toát ra hơi thở của dã thú, cố chấp hỏi: "Minh Dư ở đâu?"

Bấy giờ Mạnh Bà mới nâng mắt nhìn con quỷ, lộ ra nét cười u uất: "Ngươi không nghe thấy gì ư? Trong lồng ngực mình?"

Ti Nguyệt sửng sốt chạm tay vào ngực, nơi vốn rỗng tuếch, trống trải mấy ngàn năm liên tiếp nảy lên những nhịp đập xa lạ, ký ức năm xưa chợt tái hiện trước mắt, cả người lảo đảo lùi lại một bước. Mạnh Bà múc nước sông pha trà, hương thơm vấn vít, mơ hồ nghe con rắn quỷ nói: "Trái tim gì mà nhỏ bé, chẳng cảm thấy chút sức nặng nào..."

Lời tác giả: Chỉ còn một bao thủy tinh nữa là hết chuyện xưa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp