Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 117: Xa quê


1 năm

trướctiếp

Chúng ta rồi sẽ gặp lại nơi phía cuối luân hồi.

Đêm đó, ngoài trướng gió nổi lên thổi ngang qua thảo nguyên.

"Ngày mai chúng ta sẽ lập tức lên đường?" Trần Tinh rúc trong chăn, hỏi Hạng Thuật.

"Em nói xem?" Hạng Thuật mặc mỗi áo đơn, nằm trên giường, nhìn Trần Tinh, cả hai đối mặt với nhau.

Lúc Trần Tinh về vương trướng có hơi căng thẳng, tối nay có xảy ra chuyện gì không? Tuy rằng cậu rất thích Hạng Thuật nhưng trước nay không nghĩ tới khi tâm ý tương thông rồi bọn họ sẽ thành thế nào.

Trong vương trướng đèn đuốc bập bùng khiến cậu nhớ đến tập tục người Hán – động phòng hoa chúc.

Lát nữa Hạng Thuật sẽ không làm gì mình chứ... Dọc đường quay về Trần Tinh cứ nghĩ lăn nghĩ lộn, nếu huynh ấy muốn làm gì thì sao? Mình cũng chỉ đành tiếp nhận, mà giữa nam nhân với nhau thì làm thế nào?

Thế mà Hạng Thuật lại rất tự nhiên, vẫn như mọi ngày, cởi quần áo rồi lên giường nằm. Liếc nhìn Trần Tinh một cái, có vẻ cũng nghĩ đến chuyện này. Trần Tinh bị y nhìn như vậy thì đỏ bừng cả mặt.

Y y y... chúng ta ngủ cùng như vậy sẽ xảy ra chuyện gì? Lúc này trong đầu Trần Tinh đều chỉ nghĩ đến 'việc gì sẽ xảy ra', hơi mơ hồ mong chờ nhưng lại cực kỳ căng thẳng. Nghĩ kĩ lại, không phải bình thường bọn họ cũng ngủ như thế sao? Từ sau khi quen biết Hạng Thuật cũng có ngủ chung một phòng rồi, thậm chí còn chung giường nhưng lúc đó Trần Tinh không cảm thấy căng thẳng gì.

Dưới tàng cây, sau khi Hạng Thuật hôn cậu, chỉ cần hai người ở cùng nhau Trần Tinh đều muốn được hôn, cảm giác ấy quá tuyệt! Cậu muốn hôn Hạng Thuật mà chỉ lo y cảm thấy cậu quá tuỳ tiện.

Đèn đuốc tắt rồi, Hạng Thuật nói: "Em muốn ở lại Sắc Lặc Xuyên bao lâu?"

"Ta..." Trần Tinh chần chừ, nói: "Tuỳ huynh, hay là rời đi? Có nhiều việc thật nhưng ta không vội, chỉ muốn..."

Sau đó Hạng Thuật vươn tay, cầm tay Trần Tinh, nhẹ nhàng kéo cậu về phía y. Tim Trần Tinh đập rộn ràng, lúc đến gần y cậu còn nói: "...đã có manh mối, hay là mau chóng xuất phát..."

"Lại đây nào." Hạng Thuật nói, "Cuối cùng cũng không còn ai."

Trần Tinh như mở cờ trong bụng, lại nhích tới gần, Hạng Thuật giơ tay để cậu gối lên tay mình. Trần Tinh thở gấp, sau đó Hạng Thuật nghiêng tới, ôm cậu vào lòng.

Trần Tinh: "! ! !"

Hành động này khiến Trần Tinh cảm thấy xốn xang, có cảm giác như nằm mơ, trong chốc lát, nhiệt độ từ cơ thể Hạng Thuật, mùi vị da thịt dưới lớp quần áo mỏng khiến cậu không biết phải làm gì.

"Cho nên, vậy... chúng ta đi biển, trên biển tìm cái người có tên gì đó?" Trần Tinh có phần choáng váng.

Hạng Thuật cau mày: "Lúc này có phải nên nói chuyện khác không?"

Trần Tinh: "A, được được... huynh có nhớ đến việc lấy, lấy tiền mà cha huynh để lại..."

Hạng Thuật không muốn nghe Trần Tinh nói nữa, vì thế ôm chặt cậu, cúi đầu hôn môi. Dầu tiên là nắm tay sau đó lại kéo cậu vào lòng, cái hôn này khiến lí trí Trần Tinh sụp đổ hoàn toàn, nụ hôn này so với khi trên nền tuyết còn ấm áp, nóng rực, mang theo cả cảm giác quấn quít, như một con dã thú bắt được con mồi, ngập tràn ý định khống chế nó.

"A." Trần Tinh căng thẳng đến mức run rẩy, hai tay không biết đặt vào đâu, cuối cùng run rẩy ôm lấy vai Hạng Thuật.

Không biết hôn bao lâu, Trần Tinh sắp không thở nổi, Hạng Thuật mới buông ra, cúi đầu nhìn vào mắt cậu.

"Ta muốn giao bái thanh lư với em." Hạng Thuật hạ giọng nói.

Trần Tinh bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, cứ nghĩ Hạng Thuật sẽ kiềm chế một chút, không ngờ tên này còn không kiềm chế bằng mình.

"Giao bái thanh lư... là thành hôn sao?" Trần Tinh lo lắng hỏi, đồng thời cảm giác được sau nụ hôn kia, hai người đều có phản ứng. Trần Tinh nóng cả mặt, muốn tách khỏi y mộ chút để bình tĩnh lại. Nhưng Hạng Thuật không cho cậu lùi ra sau, tay hơi dùng sức ôm lấy eo Trần Tinh, không nói lời nào mà kéo cậu sát về phía mình.

"Ừm." Hạng Thuật hạ giọng, ánh mắt ấm áp, "Ở lều cỏ lâu quá, sợ phải chờ đợi lâu, em... có phải thấy ngại không?" y lại buồn cười: "Thẹn thùng vậy làm gì? Không phải em thích ta sao?"

"Đúng... đúng..."

Trần Tinh cảm giác được Hạng Thuật cố gắng kiềm chế, hai bên đều khống chế bản thân nhưng phản ứng cơ thể không lừa được. Lúc này lại khiến cậu không cảm thấy xấu hổ, còn có phần thích thú, vô cùng thản nhiên vì cả trái tim và cơ thể đều đang nói thật.

Trần Tinh nhẹ nhàng thở dốc, khẽ gật đầu.

Hạng Thuật hơi di chuyển thân dưới, bọn họ cọ xát qua lớp quần mỏng, Trần Tinh cảm thấy không chịu nổi, kêu 'ui' một tiếng.

Hạng Thuật cũng không nhịn được thở dốc một hồi, ôm chặt lấy cậu, cúi xuống hôn lên gương mặt Trần Tinh.

Trong đầu Trần Tinh giờ chỉ nghĩ: "Không xong rồi, nên làm cái gì đây?" Đột nhiên ôm siết Hạng Thuật, 'Ừ' một tiếng, hỏi: "Giao bái thanh lư không phải là... thành thân sao? Thành thân, được, được."

Hạng Thuật giải thích: "Dưới một vùng bỏ hoang của núi Âm, dựng lều, giao bái xong thì ở đó một trăm ngày."

"A?" Trần Tinh hỏi, "một, một trăm ngày?"

Hạng Thuật khẽ gật đầu, hai người hơi tách ra, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, hỏi: "Ở lâu vậy làm gì?

"Em nói xem làm gì?" Hạng Thuật chịu thua Trần Tinh, lại hơi động đây. Trần Tinh cảm nhận được sự thoải mái, dục vọng trong lòng như muốn xông ra, thì hiểu ý của Hạng Thuật.

"Một trăm ngày?" Trần Tinh nói, "Tròn ba tháng chỉ ở lều cỏ sao?"

"Ừm." Hạng Thuật cực kỳ hưởng thụ cảm giác có người đẹp trong lòng, chỉ muốn hôn Trần Tinh, vừa sáp lại gần thì phải trả lời, đành vừa hôn vừa nói đứt quãng.

Tập tục ở Sắc Lặc Xuyên là sau khi dựng thanh lư, hai người thành hôn, sau đó khách khứa rời đi, ở dưới núi thần chỉ còn một chiếc lều vải nhỏ. Hai người trong vòng một trăm ngày sau khi thành hôn đều quấn quít trong trướng. Đồ ăn nước uống sẽ có người nhà hoặc huynh đệ mang đến.

Bình thường nam nữ thành hôn, sau khi hết ba tháng quay về có thể cân nhắc việc đặt tên cho con cái. Mặc dù người Hồ không câu nệ, đàn ông giao bái thanh lư cũng được nhưng vẫn phải theo truyền thống, dù sinh con hay không nhất định phải ở thanh lư đủ ba tháng. Sau đó, phu thê hay phu phu rời thanh lư xong tình cảm ngày càng khắng khít.

"Vậy... chuyện đó làm sao?" Trần Tinh hỏi, cảm thấy Hạng Thuật đêm nay có phần khác lạ, nhưng lại quen thuộc, giống như từng xảy ra trong mơ... hả? Trong mơ? Ta không mất trí nhớ, sao lại trong mơ?"

Đột nhiên Trần Tinh nhớ lại, một ngày nào đó cậu hôn mê... nhớ lại cảm giác mà con rồng toả sáng kia đem đến cho cậu giữa biển mơ.

"Em chưa thấy ngựa giao phối sao?" Hạng Thuật không hiểu được, sao Trần Tinh không biết chuyện này?"

"Cơ mà cả hai đều là nam," Trần Tinh nói, "Cái này... cái này... ấy..."

Cảm giác căng thẳng ban đầu biến mất, Trần Tinh nâng người, hôn lên mặt Hạng Thuật. Hạng Thuật định trêu chọc cậu rõ ràng đồng ý mà không thẳng thắn. Nhưng nụ hôn chủ động này khiến y chìm trong tim ý, đến lúc này rồi không cần kiềm chế giữ lễ nữa, lập tức giữ Trần Tinh hôn đáp lại.

"Tuỳ tiện đi vào chỗ nào đó," Hạng Thuật nói, "Thế nào cũng có chỗ."

Trần Tinh: "! ! !"

Trần Tinh đang định nói ta không phải ngựa, vì sao huynh... ngay sau đó đã bị Hạng Thuật hôn. Đêm nay cậu bị Hạng Thuật hôn mãi, xúc động không chịu nổi. Huynh ấy rất thích ta, Trần Tinh mở cờ trong bụng, định làm gì thì làm đi.

"Ngủ sao?" Hạng Thuật sắp không khống chế được, chỉ cần Trần Tinh trả lời "không ngủ được" thì sẽ cởi quần áo, hiện giờ y cứng như sắt rồi, người Thiết Lặc động tình đều như dã thú, Hạng Thuật dùng hết sức để khống chế mình, dù sao Trần Tinh cũng là người Hán, sợ trực tiếp quá sẽ doạ cậu.

"Được." Trần Tinh lại nói, "Hôm nay chắc huynh mệt lắm rồi."

Trong đầu Hạng Thuật là hình ảnh ngày đó trên thuyền, trong lòng là Trần Tinh trắng mềm, trên người có mùi hương nhẹ, cảm giác ôm cậu chỉ có thể dùng 'ôn nhu hương' để miêu tả. Nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện, có lẽ Trần Tinh cũng mệt mỏi, đành kiềm chế thân thể hừng hực này, đáp: "Có một chút."

"Ta... có thể chạm vào huynh không?" Trần Tinh nói, "Huynh ôm ta ngủ."

Không phải nói nhảm đấy à? Hạng Thuật cởi áo trong, kéo tay Trần Tinh ấn lên quần lót mình, nhướng mày hỏi, thấy ý của cái quần không? Trần Tinh đỏ ửng cả mặt, nói: "Không cần."

Thế là tay Trần Tinh đặt lên vai Hạng Thuật, có phần ngại ngùng, Hạng Thuật lại nói: "Là của em."

Nghe như vậy, trong lòng Trần Tinh ngập tràn gió xuân, nói: "Ta cũng là của huynh."

"Mệt thì ngủ đi." Hạng Thuật hạ giọng, "Về sau có thời gian, ta sẽ không rời khỏi em ngày nào cả."

Trần Tinh hít sâu, vẫn còn quần lót ngăn cách nhưng dấu hiệu hai bên đều không lắng xuống.

"Ta muốn nói chuyện với huynh một lát." Hôm nay là một ngày không thể quên trong cả đời này của Trần Tinh.

Hạng Thuật dùng ngón tay vuốt nhẹ lên mũi Trần Tinh, một tay vòng qua eo cậu, một tay ôm vai cậu.

"Huynh thích ta từ khi nào?" Trần Tinh có vẻ không hiểu, ánh mắt còn vương nét cười.

Hạng Thuật rõ là không muốn trả lời câu hỏi này, chuyện này không phù hợp tính cách của y, định quay người nằm thẳng thì Trần Tinh lại không buông ra.

"Lúc phát hiện em không thể rời khỏi ta." Hạng Thuật nghĩ nghĩ đáp.

Trần Tinh nói: "Nói bậy, rõ là huynh thích ta trước."

Hạng Thuật: "Là em."

Trần Tinh: "Là huynh."

Hai người: "..."

Trần Tinh định đẩy Hạng Thuật nhưng Hạng Thuật không buông tay, da thịt nóng hổi dán sát vào Trần Tinh, nghĩ nửa ngày hai người im lặng rất lâu, Trần Tinh chờ y trả lười nhưng chờ, chờ mãi, đang lúc Hạng Thuật định mở miệng thì Trần Tinh đã thở đều, ngủ thiếp đi rồi.

Hạng Thuật hơi bất ngờ, sau đó ôm chặt Trần Tinh, để cậu quấn lên người mình nửa nằm úp sấp, điều hoà nhịp thở, dần bình tĩnh lại rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sớm hôm sau, Trần Tinh ngáp dài, đây là đêm cậu ngủ thoải mái nhất trong mấy ngày gần đây. Hạng Thuật đã tỉnh, đang chờ bên ngoài bình phong, đồ đạc cũng dọn xong rồi, kim châu biểu tượng vương trướng của Đại Thiền Vu cũng được gỡ xuống.

Lúc rời vương trướng, Hạng Thuật quay đầu liếc nhìn.

Trần Tinh biết lần này là Hạng Thuật thực sự rời khỏi cố hương. Nhưng Hạng Thuật không lộ ra biểu hiện miễn cưỡng nào, có lẽ trong lòng y cũng có nhưng vì Trần Tinh y lại không lời oán giận, thản nhiên tiếp nhận lựa chọn này.

"Đi," Hạng Thuật chỉ nói một chữ.

Trên đời này có một người vì cậu rời bỏ quê hương cùng nhau lưu lạc đất trời.

Trần Tinh nghĩ đến đây vô cùng chua xót, vì sao lần trước rời Sắc Lặc Xuyên cậu không nhận ra, hành động rời xa quê hương của Hạng Thuật có ý nghĩa gì chứ?

"Chúng ta sẽ còn quay lại." Trần Tinh nghiêm túc nói với Hạng Thuật, "Ta thích nơi này, ta thích Sắc Lặc Xuyên."

Hạng Thuật thuận miệng: "Nịnh nọt gì? Em chri muốn về Giang Nam, ở trong viện trồng hoa tử đằng đọc sách thôi."

Trần Tinh nói: "Không, giờ ta thích chốn này. Vì Sắc Lặc Xuyên chứng kiến chúng ta bên nhau."

Hạng Thuật ghìm ngựa, quay đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh giục ngựa tới.

"Vậy sau này quay lại?" Hạng Thuật hỏi.

"Trở về chứ," Trần Tinh nói, "Nhất định sẽ về."

Trước Sắc Lặc Xuyên đều là người tiễn biệt Đại Thiền Vu Thuật Luật Không, Trần Tinh vô cùng kinh ngạc là sáu vạn người Nhu Nhiên cũng chờ xuất phát, Xa La Phong mặc võ bào, đội mũ lông, vạt áo tung bay trong gió.

"An đáp!" Xa La Phong nói, "Chúng ta cũng đi!"

Trần Tinh vô cùng kinh ngạc, Hạng Thuật lại như đã biết trước, nói: "Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!"

Người Nhu Nhiên đến phía tay, sau khi rời khỏi Sắc Lặc Xuyên, thì tiến về phía tây núi Âm tìm một nơi ở mới. Xa La Phong lại làm động tác cài cung bắn tên với Trần Tinh, hô: "Người Hán! An đáp của ta giao cho ngươi! Chăm sóc hắn cho tốt, sau này còn gặp lại!"

Trần Tinh hô: "Sau này còn gặp lại, Xa La Phong!"

Lục Ảnh, Tiêu Sơn, Thác Bạt Diễm, Tư Mã Vĩ cưỡi chiến mã, đứng ở bình nguyên chờ Trần Tinh và Hạng Thuật. A Khắc Lặc vương và vương phi đến chào từ biệt, vương phi ôm Na Đa La, A Khắc Lặc vương ôm chó của Trần Tinh.

Trần Tinh xoa đầu nó, nói với vương phi: "Nhất định phải chăm sóc nó nhé, nó là ân nhân cứu mạng ta."

Vương phi cười nói: "Được, ta biết rồi, nhất định không bạc đãi nó."

Con chó nức nở mấy tiếng, nhào về phía Trần Tinh, giãy dụa trong lòng A Khắc Lặc vương, Trần Tinh đặt ngón tay lên trán nó: "Không được chạy loạn, chờ chúng ta ở hồ Ba Lý Khôn."

Hạng Thuật nói: "Rốt cuộc nó tên là gì?"

Trần Tinh cười nói: "Gọi là Hạng Thuật đi."

Hạng Thuật: ". . ."

Gửi nó ở Sắc Lặc Xuyên là quyết định mà Trần Tinh nghĩ mãi, dù sao hành trình này còn phải đi nhiều nơi, ở Tắc Bắc thịt ăn không hết, có thảo nguyên chạy chơi, là nơi tốt nhất cho nó.

Thạch Mạt Khôn dẫn người từ Sắc Lặc Xuyên đi ra, khung cảnh vô cùng hùng vĩ, cho đến tận con đường bên ngoài thung lũng đám người mới dừng lại.

"Giá!" Cuối cùng Hạng Thuật không quay đầu, dẫn mọi người rời khỏi Sắc Lặc Xuyên. Hai bên sườn núi, đàn sói xuất hiện, có một con bái đứng dốc cao, tiêng sói tru vang dậy, tiễn biệt Lục Ảnh và Tiêu Sơn.

Sắc Lặc Xuyên, dưới núi Âm, trời như túp lều, bao trùm khắp nơi.

"Đến đây thôi." Lục Ảnh nói, "Sau đây ta còn vài lời muốn nói với các ngươi."

Hạng Thuật nói: "Ta cũng có chuyện muốn nói."

Đến chân núi phía nam núi Âm, lá phong đỏ như máu, mặt đất phủ sương trắng, dòng suối róc rách chảy, bọn họ dừng bên ngoài rừng phong. Trần Tinh nghĩ nghĩ, ra hiệu Lục Ảnh nói trước, Lục Ảnh lại ra dấu 'mời', để Hạng Thuật mở đầu.

Hạng Thuật lấy một cái hộp từ lưng ngựa, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh khẽ gật đầu, Hạng Thuật bèn giao hộp cho Thác Bạt Diễm.

"Thác Bạt Diễm, phiền ngươi đến Giang Nam một chuyến." Hạng Thuật biết Thác Bạt Diễm có ý định tìm Tạ An, thì mở hộp ra, để hắn nhìn bốn chiếc nhẫn A Khắc Lặc vương tặng cho Trần Tinh, bộ nhẫn này giao cho Tạ An chắc hẳn sẽ phát huy tác dụng hơn nữa. Dù sao phương nam còn một hủ giao, Ôn Triệt cũng từng làm Khu ma sư, hiện tại bọn họ không thể trở về, sợ Vương Tử Dạ sẽ phát động bài bố sớm, Tạ An khó lòng ngăn cản.

Thác Bạt Diễm nhìn Lục Ảnh, im lặng một lát sau đó nhận lấy hộp, nói: "Được."

Thác Bạt Diễm cứ như vậy mà đồng ý với thỉnh cầu của Hạng Thuật, Trần Tinh cũng hơi ngạc nhiên. Sau đó, Hạng Thuật lại nói: "Tư Mã Vĩ, ngươi cũng đi về cùng, hỗ trợ Tạ An, nếu có dị biến, tuỳ thời hành động."

Tư Mã Vĩ khẽ gật đầu, giục ngựa rời đi, Thác Bạt Diễm lại nói: "Lục Ảnh."

Trần Tinh và Hạng Thuật chủ động tránh, Hạng Thuật lại gọi Tiêu Sơn: "Tiêu Sơn đến đây."

Tiêu Sơn không tình nguyện nhưng vẫn nghe lời Hạng Thuật, phóng ngựa đến chỗ hai người để Thác Bạt Diễm và Lục Ảnh nói chuyện riêng một lúc. Một lát sau, Thác Bạt Diễm vẫy tay với bọn họ: "Hẹn gặp ở Giang Nam!" Thế là quay đầu ngựa, hội hợp cùng Tư Mã Vĩ mà đi.

"Ca ca, huynh cố ý để huynh ấy đi sao?" Tiêu Sơn hỏi Hạng Thuật.

Hạng Thuật không nói gì, Lục Ảnh dắt ngựa đến, nói: "Ngựa để lại cho các ngươi, ta không cần."

Trần Tinh nhìn về Thác Bạt Diễm dần khuất xa, nhướng mày hỏi thăm Lục Ảnh.

Lục Ảnh nói: "Hắn không nói gì, chỉ là đọc nửa bài thơ, thấy rất hay."

"Thơ gì?" Trần Tinh hỏi.

"Cứ đi rồi lại đi," Lục Ảnh dịu dàng nói, "cùng chàng sinh biệt ly."

Trần Tinh: "Cách xa ngoài vạn dặm, mỗi người một phương trời, đường gian nan trắc trở, biết khi nào gặp lại."

"Ngựa Hồ gọi gió Bắc, chim Việt đậu cành Nam." Lục Ảnh bất đắc dĩ, nhún vai, "Sau đó hắn nghĩ lúc lâu rồi nói 'thực sự không nhớ rõ'."

Trần Tinh không nhịn được bật cười, Lục Ảnh cũng thấy buồn cười, Trần Tinh lại rưng rưng, nói: "Ta đã biết chuyện này không có kết quả."

Lục Ảnh: "Nhưng ta không nhịn được mà hứa với hắn, nếu có duyên sau này sẽ gặp lại. Để nguyện vọng này đi cùng hắn cả đời đi. Đương nhiên, ta cũng chúc phúc cho hắn, có thể tìm được người yêu thuộc về hắn."

Nói xong Lục Ảnh xoa đầu Tiêu Sơn, Tiêu Sơn dường như nhận ra chuyện gì, hai mắt đỏ hoe, nước mắt cố ghìm lại, ôm chặt lấy Lục Ảnh không buông.

Lục Ảnh mỉm cười, hỏi: "Con đường tơ lụa phải đi từ Trường An ư?"

"Đi dọc Trường Thành," Hạng Thuật nói, "tới Hà Tây tìm theo thương đội, đi cùng bọn họ là được."

Lục Ảnh gật đầu, nói: "Tiêu Sơn, ta cũng đi đây."

"Không!" Nước mắt Tiêu Sơn trào ra, "Huynh không được đi! Không thể đi!"

Lục Ảnh nói: "Tiêu Sơn ta cảm thấy một ngày kia con sẽ thành Đại Thiền Vu thảo nguyên, con tin không?"

Trần Tinh: "! ! !"

"Con sẽ có rất nhiều bạn bè," Lục Ảnh nói, "Cũng có người nhà của con, ái nhân, con cái. Như Thuật Luật Không nói, ta chúc con, con cháu đời đời, không ốm không đau."

Tiêu Sơn cứ nghẹn ngào, ôm chặt Lục Ảnh không buông, bả vai nhỏ run rẩy. Lục Ảnh mỉm cười: "Ta và Tiêu Khôn đều là đại yêu, sẽ ăn thịt người, còn nhớ lời khi bé con hỏi ta không? Con hỏi khi nào ta thả con đi, con xem xem? Đây chẳng phải là thả con đi sao? Vui lên đi, đừng khóc."

"Ta không đi!" Tiêu Sơn ôm chặt Lục Ảnh.

"Tiêu Sơn," Trần Tinh nói, "Đi thôi, ta đưa đệ đến Giang Nam, Tạ sư huynh, đồ đệ Đạo Uẩn vẫn còn chờ đệ dạy võ công pháp thuật đó."

"Không!" Tiêu Sơn lo lắng nói, "Lục Ảnh, huynh có thể đi cùng chúng ta tới phương nam! Có nhiều nơi ta muốn dẫn huynh đi! Những nơi huynh chưa từng đến! Huynh khoẻ rồi, không bị bệnh nữa vì sao vẫn muốn đi?"

Lục Ảnh nói: "Duyên phận chúng ta chỉ tới đây thôi, Tiêu Sơn, con về sau phải nghe lời Trần Tinh. Lục Ảnh sẽ sống tốt, ta muốn tìm vị thánh nhân kia, kể rằng dưới thần lực của ngài chúng sinh thế gian đều được dẫn độ, ngàn chấp niệm sẽ được khai ngộ, con xem? Đó không phải rất tốt sao?"

Tiêu Sơn nhắm mắt, hai tay từ từ buông ra.

"Đến lúc rồi." Lục Ảnh nói với Trần Tinh và Hạng Thuật, "Phó thác duy nhất của ta, giao lại cho hai người."

Tiêu Sơn dưới sức mạnh của thần lực, chậm rãi ngủ, Lục Ảnh bế nhóc lên giao cho Trần Tinh, Trần Tinh để Tiêu Sơn ngồi trên lưng ngựa, ôm trước mặt.

"Chúng ta sau này có còn gặp lại không?" Trần Tinh tiếc nuối hỏi.

"Sinh linh đều có lúc phải đi," Lục Ảnh nói, "Sinh mạng loài người quá ngắn ngủi, chỉ sợ hôm nay đi cũng là vĩnh biệt."

Hạng Thuật nói: "Trước mặt thời gian, ai chẳng vậy? Đều là phù du mà thôi."

"Nói đúng." Lục Ảnh phóng khoáng cười một tiếng hoá thành Bạch Lộc, quay người rời đi, giọng nói dịu dàng còn vang vọng lại, bay về phía chân trời.

"Chúng sinh đều sinh ra từ đất, cuối cùng cũng trở về với đất."

"Ở cuối luân hồi chúng ta sẽ gặp lại."

Trần Tinh thở dài, Hạng Thuật lắc cương ngựa, cùng nhau rời đi, hướng về phía Đông.

Phía đông Sắc Lặc Xuyên, Trường Thành sừng sững ở đường chân trời, Hạng Thuật đi theo thương đạo dọc Trường Thành nhưng không tiến vào Trường Thành. Sau khi đến địa giới Ký Châu cảnh sắclại thay đổi, gió nhỏ hơn, ven đường sam, bách, chân trời phủ sương, phía xa có khói bếp, có dấu chân.

Tiêu Sơn tỉnh, lúc mở mắt suýt ngã từ lưng ngựa xuống, Trần Tinh vội ôm nhóc, Tiêu Sơn nhanh chóng nhớ ra chuyện gì, hô: "Lục Ảnh!"

"Đến chỗ ta," Hạng Thuật giảm tốc độ ngựa, nói: "Đừng giày vò Trần Tinh."

Trần Tinh không khỏi buồn cười, lúc ở cùng Hạng Thuật, Tiêu Sơn không khác gì một nhà ba người, Tiêu Sơn nghe Hạng Thuật xong không tình nguyện đi qua, nhìn thấy ngựa lại muốn giãy ra thì bị Hạng Thuật tóm chặt, quát: "Nghe ta nói!"

Trần Tinh nghĩ thầm quả nhiên vẫn để Hạng Thuật đối phó nhóc con này, nếu muốn làm loạn mình không phải đối thủ của Tiêu Sơn.

"Lục Ảnh đi đâu rồi?" Tiêu Sơn hỏi.

"Ngươi không luyến tiếc hắn sao?" Hạng Thuật nhìn phương xa, thuận miệng hỏi.

Tiêu Sơn đáp: "Huynh ấy còn trở về không? Có phải sẽ không về Trung Nguyên nữa?"

Hạng Thuật lại hỏi: "Vì sao ngươi muốn tìm hắn? Vì hắn là người nhà của ngươi?"

Tiêu Sơn: "Huynh ấy là Lục Ảnh, Lục Ảnh chính là Lục Ảnh!"

Trần Tinh nháy mắt với Hạng Thuật, ra hiệu Hạng Thuật đừng nói nữa, đổi chủ đề đi, nghĩ khác đi thì có lẽ Tiêu Sơn vẫn còn nghe hiểu.

Vẻ mặt Tiêu Sơn ủ rũ.

Hạng Thuật nói: "Ngươi học xong rồi, về sau cũng không cần ngươi chăm sóc Trần Tinh, tự ta làm được. Hiện tại ta dạy cho ngươi một điều, cũng là thứ quan trọng nhất."

Tiêu Sơn: "?"

Hạng Thuật: "Còn sống, làm việc gì cũng được chỉ cần không thẹn với bản tâm. Hai con ngựa này cho ngươi, đi làm việc ngươi muốn làm đi."

Nói xong, Hạng Thuật buông Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn: "Ca ca!"

Trần Tinh: "... ... . . ."

Tiêu Sơn xốc lại tinh thần, xoay người nhảy lên một con ngựa trống, ghìm cương xoay ngựa, quát: "Giá!" Sau đó phóng ngựa đi.

Trần Tinh còn chưa kịp định hình chuyện gì, ngạc nhiên nhìn Hạng Thuật lại nhìn Tiêu Sơn, định giục ngựa hô: "Này! Tiêu Sơn!" Nhưng Hạng Thuật vươn tay kéo dây cương của Trần Tinh lại.

"Em định đi hóng hớt gì?" Hạng Thuật ngạc nhiên nói, "Việc này đâu có can hệ gì đến em?"

Trần Tinh: "Hạng Thuật huynh đang nghĩ gì đấy?"

"Tiêu Sơn!" Hạng Thuật quát.

"Cái gì?" Tiêu Sơn đã phi ngựa rõ xa, hơi bối rối, quay đầu đáp lại.

Hạng Thuật: "Lúc đi qua Sa Châu tiện nghe ngóng xem tên Phùng Thiên Quân kia còn sống hay không! Đi đi!"

"A!" Tiêu Sơn hô lớn rồi lại phi ngựa đi.

"Nó..." Trần Tinh nói, "Nó vẫn là trẻ con mà mới mười hai tuổi!"

"Nó là đàn ông rồi," Hạng Thuật nói, "Cả ba năm quá khứ, Tiêu Sơn năm nay mười sáu. Nó có quyền lựa chọn cũng có quyền không từ bỏ. Nó không có trách nhiệm phải cùng chúng ta đi đối chiến Xi Vưu, đúng không?"

Trần Tinh giận không phát ra được bị Hạng Thuật nói đến á khẩu, giận lây sang Tiêu Sơn hô: "Tiêu Sơn! Tên nhóc khốn này! Còn không tạm biệt ta! Cái đồ không tim không phổi! Ông đây không nuôi ngươi!"

Hạng Thuật: ". . ."

Tiêu Sơn đi vội vàng, quên mất chào từ biệt Trần Tinh, sau khi đến quan đạo bỗng có tiếng hô: "Trần Tinh! Ta nhất định sẽ quay về!" Sau đó nhóc trở thành một chấm đen, biến mất.

Khoé miệng Trần Tinh co giật, lại nhìn Hạng Thuật.

"Được rồi, ta biết." Trần Tinh nói, "Huynh đổi cách khiến mọi người xung quanh rời đi."

Hạng Thuật chuyển ngựa vè phía đông, nổi nóng: "Em mới là đồ đổi cách rồi gây sự vơi ta! Còn không bỏ được ai? Đi, đi tìm Thác Bạt Diễm, tìm Tiêu Sơn đi. Ta đi."

Trần Tinh nghĩ thầm huynh cũng là tên khốn, là đồ khốn lớn dạy ra Tiêu Sơn là đồ khốn nhỏ.

"Thế đi đâu? Đi dọc Trường Thành sao?" Trần Tinh dở khóc dở cười.

"Cao Câu Ly, tìm Tiểu Thú Lâm Vương mượn thuyền!" Hạng Thuật ở phía trước nói, "Nếu không sao ra được biển? Mau tìm chỗ ăn cơm chiều, không phải ngủ ngoài trời đó."

Trần Tinh đành giục ngựa đuổi theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp