Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 119: Mượn thuyền


1 năm

trướctiếp

Phận đời long đong cuối cùng lại đồng tâm

Sở học của Trần Tinh vốn là giải thích những hiện tượng huyền diệu này, thế là hai người lên ngựa rời khỏi Liêu Hà, vừa đi Trần Tinh vừa giải thích cho Hạng Thuật.

"Hồn phách vốn cấu thành rất phức tạp." Trần Tinh thành thật nói với Ht, "Muốn hiểu được hồn phách, huynh phải biết được ba hồn bảy vía có nghĩa thế nào."

Trần Tinh nói đến sở học, khí chất văn nhân ba hoa khoác lác lộ ra, Hạng Thuật gật đầu nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

"Người sinh ra có ba hồn bảy vía, Thiên, Địa, Nhân ba hồn là dương, bảy vía là âm tồn tại nhờ thân thể, có tác dụng khác nhau. Trước kia huynh đã biết khi người chết thì hồn về thiên mạch, vía tiêu tan ở nhân gia." Trần Tinh nói, "Quỷ hồn chính là mất đi bảy vía."

"Ta biết." Hạng Thuật nói, "Trong đó Địa hồn gọi là 'u hồn', nắm giữ ký ức khi còn sống."

Trần Tinh nói: "Đúng, Thiên hôn đại diện cho 'ta', tức là cảm giác tự mình ý thức được, như trước kia từng nói về 'bản tâm'. Địa hồn mang nhận biết của đời người. Người chết đi, thì ba hồn sẽ bị sức mạnh cực lớn của thiên địa mạch hút đi..."

"Nhân hồn có làm được gì không?" Hạng Thuật ngắt lời.

"Nhân hồn..." Trần Tinh nói, "Là tình cảm với người khác, cũng có thể nói là cảm xúc yêu hận."

Hạng Thuật hiểu, gật đầu. Trần Tinh bỗng nhiên hiểu ra – vì sao Hạng Thuật mất ký ức nhưng vẫn nhớ tình cảm với mình. Chỉ vì cả đời, một khi động tình thì tình cảm hừng hực kia khắc sâu trong lòng, Nhân hồn của ba hồn bảy vía tạo ra tình yêu mà thời gian, thân thể, thậm chí cả ký ức cũng không thay đổi được.

Sớm nghĩ đến việc này thì đã không dằn vặt như vật! Trần Tinh giận dữ hét trong lòng.

Hạng Thuật: "Tiếp đi."

"Lấy Tư Mã Vĩ làm ví dụ," Trần Tinh nói, "Tư Mã Vĩ vừa chếp, ba hồn về thiên mạch, bảy vía tiêu tan, rất hợp lý, đúng không?"

Hạng Thuật nói: "Đúng thế, nhưng vì sao hứn, thậm chí Bạt vương vẫn có thể phục sinh? Hiện giờ hồn phách ai đang ở trong cơ thể bọn họ?"

Trần Tinh ban đầu cũng cũng không biết rõ, nhưng dần dần càng liên quan nhiều đến đám Bạt, cũng dần có mường tượng, nói: "Đây là suy đoán của ta, có lẽ không đúng, huynh nghe xem thế nào."

"Người chết khi còn sống càng mạnh, sức mạnh hồn phách sẽ mạnh theo, khi chết có chấp niệm rất lớn," Trần Tinh nói, "Ba hồn rời thân thể, sẽ đối kháng với sức hút của thiên địa mạch. Đó cũng là 'tâm nguyện chưa hết' hay được nói."

Hạng Thuật: "Ừm."

Trần Tinh nói: "Cái này với từng người sẽ khác nhau, nhưng tạo ra một hiện tượng dù thân xác chết rồi nhưng hồn phách sẽ tồn tại trong thế gian một thời gian ngắn. Trong đó Thiên hồn sẽ rời đi đầu tiên, Địa hồn và Nhân hồn sẽ còn quyến luyến, sau một thời gian Địa hồn bị hút đi chỉ còn Nhân hồn cuối cùng toàn bộ sẽ được tịnh hoá luân hồi. Đây cũng là nguyên nhân tồn tại 'cô hồn dã quỷ'."

Hạng Thuật hiểu, nói như thế dân gian hay nói dến quỷ hồn, những dã quỷ này thường quên mất mình là ai, chỉ nhớ vài ký ức lúc còn sống và yêu hận mãnh liệt, đây chính là mất đi nhận thức về 'bản ngã' của Thiên hồn.

"Quay lại với Tư Mã Vĩ," Trần Tinh nói, "Ta đoán khi hắn chết có chấp niệm rất mãnh liệt, cho nên quá trình biến mất của ba hồn rất lâu, thêm nữa được chôn ở động thiên phúc địa núi Long Trung, có địa mạch bảo vệ thì sức mạnh của thiên mạch sẽ yếu đi."

Thiên địa mạch chỗ lên chỗ xuống, chỗ địa mạch mạnh thì thiên mạch sẽ yếu, lời giải thích này không phải nói không.

"Cho nên hồn phách Tư Mã Vĩ qua trăm năm vẫn chưa tiêu tan." Hạng Thuật nói.

"Đúng!" Trần Tinh tiếp lời, "Sau đó thủ hạ Vương Tử Dạ dùng oán khí bổ sung hồn phách còn thiếu của hắn, khiến hẳn tỉnh lại. Ma Thần huyết tái tạo cái gì cho hắn, có lẽ còn chưa rõ, có lẽ là Thiên hồn, hoặc Nhân hồn? Nhưng lúc hắn tỉnh lại..."

Hạng Thuật nghe hiểu, tiếp lời: "Khi hứn tỉnh lại, hồn phách Tư Mã Vĩ lúc còn sống biến thành một phần của hắn, thêm hồn phách ly tán của mấy chục vạn người ở Tương Dương tụ hợp."

"Đúng rồi." Trần Tinh hớn hở nói: "Cho nên hắn không biết mình là ai, Tư Mã Vĩ hiện giờ cũng không phải Tư Mã Vĩ. Vì Tâm Đăng tịnh hoá Ma Thần huyết, thay Ma Thần huyết lưu trú ở trong hồn phách hắn nên Tư Mã Vĩ về phe chúng ta."

"Do Đa thì sao?" Hạng Thuật hỏi.

"Do Đa lúc chết đi đã bị cấy trái tim Lang Thần vào tồi." Trần Tinh cũng không hiểu thủ thuật này của Vương Tử Dạ, nhưng chắc định thí nghiệm gì đó. Mà Do Đa mới chết thì đã bắt đầu chuyển hoá, cho nên so với Tư Mã Vĩ thì ký ức lúc còn sống rõ ràng hơn, vẫn nhớ người nhà, vẫn nhận biết được, nên vẫn là 'Do Đa'.

"Về những người khác," Trần Tinh nói, "Nếu lúc còn sống đã uống Ma Thần huyết như vậy rất có thể khi chết vẫn giữ được ba hồn. Ma Thần huyết có kịch độc ảnh hưởng lên linh hồn bọn họ, đồng thời cũng ăn mòn thân thể. Như Thác Bạt Diễm."

Ma Thần huyết vào cơ thể phá huỷ sức sống cũng khống chế được hồn phách, một người từ sống thành chết trực tiếp chuyển hoá, không xảy ra quá trình hồn phách chia ra. Nhưng lúc thân thể chết đi, thì ba hồn bị Ma thần khống chế hoàn toàn.

Giống như Xa La Phong.

"Nếu người chưa chết," Trần Tinh nói, "Sẽ như Lục Ảnh và Phùng Thiên Dật, ta có thể dùng Tâm Đăng tịnh hoá Ma Thần huyết."

"Sau khi chết thì không có cách nào nữa." Hạng Thuật nói.

"Cũng chưa hẳn." Trần Tinh nghĩ nghĩ, lúc ấy nếu Chu Chân còn muốn sống, không chừng sẽ có cơ hội? Nhưng Ma Thần huyết đã ngấm vào thể xác hắn, tịnh hoá Ma huyết cũng tức là thiêu cháy thân thể hắn, khó mà nói được.

Phía xa, mốc địa giới Cao Câu Ly đã xuất hiện.

"Không chừng sẽ sớm thôi, đến khi ra tới biển ta sẽ có đáp án của mọi chuyện."

Hạng Thuật nhìn về phía chân trời trên biển, lẩm bẩm nói.

Lần này đến khác hẳn lần trước, Trần Tinh bất ngờ phát hiện Bình Nhưỡng vô cùng phồn hoa, nơi đây hội tụ đường biển của Đông Doanh, Đại Tấn, Tân La khiến Cao Câu Ly trở thành nơi tài phú số một phía đông bắc.

Hoàng cung Bình Nhưỡng dù không quy mô như Kiến Khang, mái vàng ngói xanh nhưng cũng vô cùng khí khái, đầu đông một tầng tuyết mỏng phủ lên, ánh sáng rải lên lấp lánh.

Cao Khâu Phu tại vị mấy năm, phong trào Nho học hưng thịnh, nho sinh Thái học thành đàn, cũng không thiếu thanh thiếu niên các tiểu quốc đến nghiên cứu học vấn.

Lần trước, Trần Tinh bị Tư Mã Vĩ chộpđến, lúc này có Hạng Thuật sau khi thông báo Tiểu Thú Lâm Vương dẫn bách quan tự mình đến cung nghênh, nội quan ở cung Kim Chuyên, Hoàng tộc đều tới, tranh nhau muốn nhìn thấy phong thái Đại Thiền Vu Thuật Luật Không đầu tiên.

"Đại Thiền Vu! Ta còn cho rằng mấy hôm nữa ngươi mới đên." Cao Khâu Phu mang theo hai người con đến trước mặt Hạng Thuật cười nói.

"Từ vị rồi." Hạng Thuật nói, "Hiện giờ ta là Võ thần Hộ pháp."

Bình Nhưỡng đã nhận được văn thư của Sắc Lặc Xuyên từ ngày thứ hai Hạng Thuật từ vị, Thạch Mạt Khôn thả chim cắt thông báo các nước. Nhưng với Cao Khâu Phu mà nói Hạng Thuật vẫn có sức ảnh hưởng không thể coi thường, dùng lễ đối đãi quốc quân vẫn hợp tình hợp lý.

"Ngươi là..." Tiểu Thú Lâm Vương thấy Trần Tinh bỗng nhiên sửng sốt.

"Có phải có cảm giác từng quen biết?" Trần Tinh cười nói. "Mọi người đều nói như vậy, xem ra dáng vẻ ta rất quen mắt."

"Ha ha ha..." Tiểu Thú Lâm Vương nói, "Đúng vậy! Xin mời!"

Hạng Thuật: "Trần Tinh là Đại Khu ma sư, phận đời long đong cuối cùng lại đồng tâm, đã có thanh lư ước hẹn."

"Được được!" Cao Khâu Phu vội nói: "Thế thì phải uống một chén thật say! Chúc mừng ngươi, Thuật Luật Không!"

Cao Khâu Phu tuổi tác tương tự Hạng Thuật, nhưng đã có một trai một gái. Sau khi hàn huyên, Cao Câu Ly thiết tiệc khoản đãi hai người. Trần Tinh lần trước thấy ở hồng lư một lần chóng vánh, nhưng vẫn nhớ rõ ấn tượng hai đứa nhỏ mặt một mí tươi cười, hai đứa nhóc ồn ào nghịch ngợm, quấn lấy Trần Tinh Hạng Thuật, so với Tiêu Sơn nhà mình cấp độ náo loạn này còn hơn, thầm nghĩ quốc vương cũng không dễ dàng gì.

Cao Khâu Phu dỗ dành hai đứa bé để bọn nhóc đi chơi, giải thích: "Bọn nó là do ta nhận làm con thừa tự."

"A." Trần Tinh gật đầu.

Sau đó lại có một nho sinh thanh tú nhã nhặn lễ phép đến, Cao Khâu Phu nói: "Đây là thừa tướng nước ta, Kim Hoán."

Kim Hoán cười nói: "Bái kiến hai vị đại nhân." Nói xong thì tự tay rót rượu thay Cao Khâu Phu, nhìn bộ dáng kia, khí chất lại giống Trần Tinh đến mấy phần. Hạng Thuật giơ chén uống với Cao Khâu Phu, hàn huyên vài câu, Trần Tinh có vẻ không yên lòng nhìn lén Kim Hoán.

Kim Hoán tuy là thừa tướng một nước, nhưng không giống quân thần, lúc cần rót rượu thì rót rượu, không hứng thú chủ đề nói chuyện của Cao Khâu Phu và Hạng Thuật mà lại tò mò với Trần Tinh, hỏi vài việc ở Kiến Khang, hiển nhiên quan tâm tình hình người Hán.

Hạng Thuật và Cao Khâu Phu dừng ôn chuyện, nghe hai người một hỏi một đáp. Kim Hoán hỏi chỉ là tưới tiêu đồng ruộng, phát triển bách công, thương lộ. Trần Tinh không biết nhiều về trị quốc, nhưng có nghe được đôi chút ở chỗ Tạ An thì lựa vài lời đáp lại, nghĩ thầm quả nhiên là thừa tướng.

"Có thể mời bệ hạ quý quốc viết một tờ văn thư, để học sinh Bình Nhưỡng đến Kiến Khang đọc sách?" Kim Hoán hỏi.

Cao Khâu Phu vội nói: "Bỉ quốc sẽ chuẩn bị tiền vàng lễ vật, dâng lên Hoàng đế Đại Tấn."

Trần Tinh: "Ây... ta không quen biết hắn, nhưng có thể hỏi một chút, các ngươi có phương pháp nào mọc tóc hữu hiệu không? Ta nghĩ bệ hạ chúng ta sẽ thích cái này."

Kim Hoán cười nói: "Mấy ngày tới phái người chuẩn bị, nguyện vọng đời ta chính là đến Kiến Khang tận mắt xem người Tán quản lý quốc gia."

Cao Khâu Phu nói với Kim Hoán: "Uống ít thôi, ngươi đi Kiến Khang, Bình Nhưỡng làm sao đây?"

Kim Hoán không uống được nhiều, uống nhiều sẽ kích động, vậy mới đưa cốc cho Cao Khâu Phu, Cao Khâu Phu nhận chén của hắn, uống nốt rượu còn sót lại. Hạng Thuật thấy Cao Khâu Phu không có phi tần, lại quan hệ như vậy với Kim Hoán rõ ràng không bình thường, nhưng không nói toạc ra, chỉ nói: "Hôm nay tới bái phỏng là muốn mượn ngươi một con thuyền."

Cao Khâu Phu nói: "Đã từ vị rồi thì cứ ở Bình Nhưỡng đã? Hôm nào Kim Hoán còn muốn thỉnh giáo Trần tiên sinh, vội vã như vậy làm gì?"

Kim Hoán còn nói: "Thời tiết rét đậm, đi biển cũng không hay, chờ đến đầu xuân đi."

"Không được," Hạng Thuật từ chối Cao Khâu Phu, nói: "Nhất định chúng ta phải đi, còn việc gấp, là việc sống còn, nếu như ngươi không muốn Bình Nhưỡng bị Phù Kiên dẫn một đám người chết phục sinh san bằng thì chuẩn bị sớm đi."

Trần Tinh nghĩ thầm, may còn có Hạng Thuật, nếu không một mình mình không dám uy hiếp quốc vương Cao Câu Ly.

Kim Hoán ước chừng cũng biết tình hình xảy ra ở Trường An nên hỏi: "Đã nghiêm trọng vậy sao?"

Trần Tinh kể lại Vương Tử Dạ và sự việc liên quan đến Bạt, lại kể luôn việc mình muốn ra biển tìm một con yêu quái ra. Kim Hoán nhìn Cao Khâu Phu, Cao Khâu Phu gật đầu để Kim Hoán đi sắp xếp.

"Ta cho ngươi mượn vương thuyền." Cao Khâu Phu nói, "Thế nhưng các ngươi đi ngoài biển tìm con yêu quái này mất bao lâu?"

Hạng Thuật đáp: "Việc này không luyên quan đến ngươi, chuẩn bị thuyền là được. Cao Khâu Phu ngươi thành thân rồi sao không báo một tiếng?"

Cao Khâu Phu vốn định giữ Hạng Thuật và Trần Tinh lại, dù sao một người là võ sĩ đệ nhất thiên hạ, một người là hậu đại danh sĩ thế gia người Hán, có hai người ở đây ắt hẳn quốc lực Cao Câu Ly sẽ cường thịnh, chiêu binh mãi mã để Hạng Thuật suất lĩnh chục vạn đại quân đến xưng bá Trung Nguyên. Dù sao người xưng vương đều có một giấc mơ là thống nhất Thần Châu, bây giờ không nghĩ còn chờ đến lúc nào?

Nhưng Hạng Thuật nói vậy, mạch suy nghĩ của Cao Khâu Phu bị di dời, có vẻ ngại ngùng.

"A, đúng vậy," Cao Khâu Phu nói, "Chuyện này... ta và Kim Hoán quen biết từ bé. Tách xa nhiều lần, Kim Hoán có học vấn, mười năm trước bị người nhà đưa đến Đông Doanh, hai bờ ngóng trông, về sau Cao Câu Ly khai chiến với Đông Doanh mấy lần... ừm... nhưng vận đổi sao dời, may thay ông trời còn thương ta."

Trần Tinh kinh ngạc hỏi: "Hai người yêu nhau mười năm rồi sao?"

"Đúng, đúng." Cao Khâu Phu hiếm lắm mới ngại ngùng, nói: "Quen biết năm mười một tuổi, đúng là mười năm. Hắn là một người hiền lành, có học vấn, nguyện ý nỗ lực cả đời vì Cao Câu Ly. Có hắn bên cạnh ta chính là việc tốt nhất đời này, ta từng nghĩ cả đời sẽ không gặp lại, may là không phải."

Trần Tinh gật đầu, biết câu 'vận đổi sao dời' là nói cả việc hắn và Kim Hoán gặp nhau, hiểu nhau, hứa hẹn không biết đã liên luỵ bao nhiêu đến tranh chấp của Cao Câu Ly và Đông Doanh.

Như một câu đơn giản của Hạng Thuật "phận đời long đong cuối cùng lại đồng tâm".

"Hay là em ra ngoài một lát?" Bỗng nhiên Hạng Thuật hỏi Trần Tinh.

Trần Tinh không hiểu, nói thế nào mà đột nhiên bảo cậu ra ngoài? Huynh bảo ra ngoài? Có còn thiên lý không? Có chuyện gì muốn lừa ta nữa?

Cậu hoài nghi nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật đưa mắt ra hiệu, Trần Tinh lại càng nghi ngờ, ta không muốn ra ngoài, bảo ta làm gì? Nhưng nghĩ trước mặt Cao Khâu Phu cũng nên giữ thể diện cho Hạng Thuật nên đành vui vẻ: "Được."

Sau khi Trần Tinh đi, Hạng Thuật có vẻ do dự, Cao Khâu Phu cũng nhìn ra, hỏi: "Sao vậy? Thuật Luật Không, ngươi cần gì cứ nói đi."

Hạng Thuật cân nhắc rất lâu, cuối cùng nói: "Cao Khâu Phu, việc này... thật khó nói, cho dù ta ngươi chưa phải là an đáp, nhưng tình như huynh đệ, ừm...."

Khi Cao Khâu Phu còn bé, từng được đưa đến Sắc Lặc Xuyên làm con tin, tuy chỉ ở cùng một năm ngắn ngủi nhưng nói chuyện rất hợp ý Hạng Thuật, hai người theo lão Triết Biệt tập bắn tên. Sau khi Hạng Thuật kế nhiệm Đại Thiền Vu, Cao Câu Ly xảy ra chính biến, cũng là Sắc Lặc Xuyên mượn binh giúp hắn bình loạn. Cao Khâu Phu mặc dù không có tình cảm cùng lớn lên như Xa La Phong nhưng lại có mối giao hảo cùng nhau sống chết.

"Mau nói," Cao Khâu Phu nói, "Sao vậy?"

Hạng Thuật nói: "Các ngươi... ngươi và Kim Hoán... bình thường... sẽ không bị thương chứ?"

Cao Khâu Phu: "Bị thương?"

Hạng Thuật lấy bánh trên bàn, cuốn lại nhét vào miệng bầu rượu, lạnh lùng ra hiệu, ý là miệng bình nhỏ quá không nhét cừa.

Cao Khâu Phu cười ha ha, hiểu chuyện, nói: "Thuật Luật Không, vừa đúng mấy ngày nay có một dị nhân Đông Doanh đến Bình Nhưỡng! Đang ở trong thành mở quán hiến nghệ, ta sai người bảo hắn đến diễn riêng, Kim Hoán muốn nghe một chút."

Hạng Thuật: "???"

Cao Khâu Phu nói: "Tên dị nhân này, nghe đồn người có bảo vật, chuyên truyền thụ việc giao hoan."

Hạng Thuật lập tức nói: "Được rồi."

Cao Khâu Phu nói: "Đi xem chút thôi, dù sao vương thuyền cũng phải mấy cái, Kim Hoán chỉ cần chuẩn bị đồ ăn nước uống, ba năm ngày mới xong được."

Hạng Thuật cau mày: "Chỉ cho ngươi một ngày thôi, mau xử lý đi."

Trần Tinh đi dạo trong cung, vô cùng nhàm chán, nhưng rất nhanh sau đó Hạng Thuật mới ngoắc cậu, nội thị mời hai người đến tẩm điện nghỉ ngơi, chuẩn bị y phục Cao Câu Ly mới tinh. Trong cung Kim Chuyên kiến trúc nhà cũng nhỏ so với cung điện rộng rãi ở Kiến Khang hay Trường An, gian phòng có tháp, một bình phong sơn thuỷ chia ra, dùng cửa giấy ngăn cũng có vẻ tinh xảo trang nhã.

"Hai người trò chuyện cái gì vậy?" Trần Tinh hiếu kỳ.

Hạng Thuật giơ tay, chờ Trần Tinh cởi áo nới đai lưng cho y, nói: "Xuất binh."

Xuất binh mà cần né ta sao? Trần Tinh nghĩ thầm, nhưng cũng không hỏi, một lát sau có người đến mời đi tắm rửa. Sau hoàng cung có một suối nước nóng thiên nhiên, hai người ngâm suối, mệt mỏi đường xa của Trần Tinh cũng thế mà bay sạch.

"Cao Câu Ly cũng tốt quá!" Trần Tinh nói, "Thật muốn ở lại đây."

Hạng Thuật nói: "Đến nơi nào em cũng muốn ở lại, đừng có có mới nới cũ như thế?"

Trần Tinh cười nói: "Vì đi cùng huynh nên cảnh sắc nơi nào cũng đẹp hơn. Nếu ta nhớ không nhầm, huynh từng hứa sẽ đưa ta đi rất nhiều nơi?"

Hạng Thuật không nói nữa, mặt ửng đỏ, xoay người ra hiệu Trần Tinh chà vai lưng hộ. Trần Tinh cầm khăn, xoa lưng cho y, sóng tình trong lòng trỗi dậy, cậu ôm y từ đằng sau nói: "Hay là chúng ta thử lần nữa đi."

Hạng Thuật thở gấp, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh: "Không sợ đau sao?"

Trần Tinh căng thẳng: "Có thể chịu... một chút."

Cậu thấy Cao Khâu Phu khí khái hào hùng, phong độ, Kim Hoán thì nho nhã tuấn tú, hai người xứng đôi ăn ý khiến lòng người hâm mộ. Thật tình không biết trong mắt người khác cậu và Hạng Thuật cũng là một đôi ông trời tác hợp.

"Lần sau đi." Hạng Thuật kiềm chế xúc động, ôm Trần Tinh đến trước mặt gội đầu cho cậu, hai người sờ qua sờ lại không kìm lòng được, nhưng không biết phải làm gì nữa. Đến giữa chiều tiếng chuông vang lên, Hạng Thuật mới nhớ ra, hỏi: "Đi xem kịch đi?"

"Có kịch vui để xem sao?" Trần Tinh bất ngờ, nhưng nghĩ Cao Khâu Phu là vua một nước tất nhiên sẽ khoản đãi thịnh tình.

"Đi thôi." Hạng Thuật đổi một bộ võ phục, Trần Tinh thì mặc áo xanh, hai người ngắm kỹ trong gương.

Trần Tinh bỗng nhẹ nhàng nói: "Hai ta cũng rất xứng đôi."

"Xứng?" Hạng Thuật cũng ngạc nhiên, không biết vì sao Trần Tinh lại nhắc đến tù này, nói: "Đều là pháp bảo thành tinh, tất nhiên là xứng rồi, ngoài ta ra em cũng không tìm được ai khác đâu."

Trần Tinh mỉm cười, nói thật Hạng Thuật không phải Định Hải châu, cậu cũng không phải pháp bảo thành tinh, chẳng qua chỉ là lời nói đùa thôi.

Cao Khâu Phu phái xe đưa bọn họ đến một sân kịch trong thành, không muốn rêu rao nên không truyền 'dị nhân' kia vào cung biểu diễn.

"Cao Câu Ly nhà nhỏ, xe cũng nhỏ." Trần Tinh ở trong hộp xe bị chèn đến mức không động đậy nổi.

Hạng Thuật thuận miệng nói: "Không giống đất đai thiên triều mênh mông của mấy người, xe ngựa làm xong thì bị cướp."

Trần Tinh: "Đúng vậy, là bị một tên khốn cướp."

Hạng Thuật: ". . ."

Thị vệ tiên lên, đưa hai người vào nhà kịch, lại khom lưng nâng hai cái mặt nạ che nửa mặt màu đen, Trần Tinh nghĩ thầm cái này là kịch gì, nghe kịch còn phải đeo mặt nạ? Nhưng thấy Hạng Thuật đeo nên cậu cũng đeo theo.

Nhà hát kịch này rất kì lạ, ở giữa có một sân khấu, trước mặt là bốn chỗ ngồi xếp hình quạt, phòng ngồi xem nọ nối tiếp phòng kia, như một cái hộp lớn, bên trong bày một cái bàn, trên đó có rượu.

Thị vệ không biết thân phận Hạng Thuật và Trần Tinh, dùng tiếng Cao Câu Ly nói: "Mời hai vị tiên sinh."

Trần Tinh nghe không hiểu, hai người ngồi trong phòng nhỏ. Sát vách có tiếng Kim Hoán nhỏ giọng nói chuyện, Trần Tinh định chào hỏi thì Hạng Thuật ngăn lại.

Trần Tinh: "?"

Không lâu sau, trong nhà tắt đèn, thị vệ đến trước mặt chỗ ngồi thả xuống một cái rèm tơ thuần chất, mặt bên ngoài thêu kim tuyến chìm, vì thế trong sương phòng thì tối nhưng được màn tơ chắn lại, bên ngoài không nhìn được vào.

Nhưng vì kim tuyến có phản quan, từ chỗ Trần Tinh Hạng Thuật có thể nhìn xuyên qua tơ lụa như khong có gì, nhìn rõ mọi thứ trên sân khấu.

"Hát vở gì vậy?" Trần Tinh nhỏ giọng hỏi.

Hạng Thuật ra hiệu khôgn biết, để Trần Tinh ngồi dựa vào mình, y ở trên giường điều chỉnh tư thế, một nửa lồng ngực trắng trẻo lộ ra dưới lớp võ phục, nắm một tay Trần Tinh, ngón tay trêu đùa lẫn nhau, miễn cưỡng nhìn về sân khấu.

"thùng, thùng" hai tiếng trống vang lên, chỉ nghe trên sân khấu hát nói: "Thực sắc tính dã..."

Sau đó, đèn đuốc trên sân khấu sáng lên, gánh hát cố gắng giảm ánh sáng, rối bóng lượn vòng, tấm màn dịch chuyển để lộ một người đàn ông ngồi quỳ giữa sân khấu, khoác áo bào thêu hoa lệ.

Người đàn ông cầm quạt xếp, nhẹ vỗ trong tay, nói bằng tiếng Hán: "Chư vị hôm nay, không xa tới đây cổ vũ Trường Mã Quân ta, may mắn quá thay!"

Đèn đuốc chiếu vào gương mặt người gọi là 'Trường Mã Quân' kia, có vẻ lãng tử tang thương, người này mũi cao, lông mày đen rậm, bờ môi dày, cơ bắp cánh tay khoẻ khoắn, nhìn qua rất khoẻ mạnh.

Hạng Thuật có vài phần nghi ngờ.

"Trước tiên nói về ta đi." Chỉ nghe Trường Mã Quân nói, "Cố hương ta là một hòn đảo nhỏ cách xa Bình Nhưỡng mười tám ngàn dặm, ở trên đảo khi sinh ra vì có thiên phú dị bẩm nên gọi ta là 'Trường Mã', Trường Mã là người xưa kể lại ở trên đảo có một ngựa hoang hoá thành thần..."

Trần Tinh nghĩ thầm cái gì mà ngựa thần hoang, không phải ngươi là một con ngựa đấy chứ? Vạn Pháp Phục Sinh mới đi hát kịch?

"Về thiên phú dị bẩm này..."

Trần Tinh nói: "Huynh xem hắn giống yêu quái không?"

Hạng Thuật nhìn không ra, không biết vì sao Trần Tinh nghĩ ra cái giải thích này, nhỏ giọng nói: "Yêu quái hoá người? Không phải chứ?"

Trần Tinh huých một cái, hai người không chú ý đến 'thiên phú dị bẩm' của Trường Mã Quân, nhưng tên này vừa nói vừa cởi đai lưng, bên trong cẩm bào không hề mặc gì, thản nhiên cởi đồ hướng xuống dưới sân khấu.

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật: ". . ."

Trần Tinh: "Đây là hát kịch kiểu gì đấy! Ta đi đây!"

Hạng Thuật: "Không xem?"

Trần Tinh: "Cái này... cũng không phải thiên phú dị bẩm gì? Không khác mấy so với... huynh mà. Không, đúng là lớn hơn của huynh... nhưng cũng không lớn, lớn hơn bao nhiêu..."

Hạng Thuật: "..."

Trường Mã Quân dưới ánh đèn đứng dậy, không hề ngại ngùng để người khác nhìn, có vẻ đây là việc đương nhiên, còn nói: "Nói đến đây, nó còn có chỗ hay lắm nha, một lời khó nói hết." Hắn vừa nói vừa lấy quạt vỗ thằng em, nó ngóc đầu dưới ánh đèn, ngạo nghễ dài chừng một thước.

Hạng Thuật: ". . ."

Trần Tinh: ". . ."

Hôm sau, Trần Tinh ngáp liên tục, đi sau lưng Hạng Thuật, Bình Nhưỡng rơi tuyết, như lông ngỗng bay lượn.

Cao Khâu Phu và Kim Hoán đến đưa tiễn, Kim Hoán cũng có vẻ chưa tỉnh ngủ, Cao Khâu Phu và Hạng Thuật lại rất sảng khoái. Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh nói với Cao Khâu Phu: "Hẹn gặp ở Trung Nguyên."

Cao Khâu Phu đứng bên bờ, Kim Hoán và Trần Tinh vẫy tay. Trần Tinh đêm qua chỉ lướt qua đã ngủ, sáng sớm lại bị Hạng Thuật xốc dậy đưa đến bến tàu, vẻ mặt vô cùng uể oải, tạm biệt vương thất Cao Câu Ly, rồi theo sau lưng Hạng Thuật lên vương thuyền.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp