Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 120: Đi thuyền


1 năm

trướctiếp

Nơi có em, là nơi ta thuộc về.

*câu này Hạng Thuật nói là 'ôn nhu hương', cơ mà nghĩa gốc của 'ôn nhu hương' với mình nghe hơi sến quá nên mình đổi thành câu thế này.

Vương thuyền ra khơi.

So với lần trước rời khỏi Cao Câu Ly, con thuyền này còn khí thế, hoành tráng hơn, trên thuyền có lắp nỏ cứng rất lớn, thuyền ba tầng, boong thuyền rộng rãi, đầu thuyền có mũi sắt. Hải quân Cao Câu Ly ở khắp nơi trên thuyền, giữa gió tuyết giong buồm ra khơi, chưa đến một canh giờ đã cách xa hải cảng Bình Nhưỡng.

Nhưng lúc ở gần biển, một cơn bão tuyết từ phương bắc xông tới, gào thét lướt về phía biển xa.

Thời tiết này mà ra khơi đúng là ý tồi. nhất là khi vương thuyền tiến vào vùng biển bão, mưa lớn cùng với tuyết cuốn về phía cánh buồm, thuỷ thủ nháo nhào hô to, chỉnh hướng đi.

Hạng Thuật mới vừa lên thuyền một lát, Trần Tinh đi theo cũng lên lầu thuyền, thuyền lắc một cái Trần Tinh suýt nữa ngã từ cầu thang xuống.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hạng Thuật quát.

"Ông trời không cho chúng ta ra biển!" Võ sĩ đứng đầu hồ, "Vẫn nên về trước thôi."

Hạng Thuật nói với Trần Tinh: "Em vào phòng trước đi." Sau đó quay người, tay cầm la bàn, bước trên con thuyền đang lắc lư, đi qua boong thuyền đến mũi thuyền.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh hô, "Hay là cứ về trước đi?!"

"Tránh cho tốt đi đã!" Hạng Thuật quát.

Gió ngày càng lớn, ngay sau đó gió bão cuốn cả tuyết đổ ụp xuống, thuỷ thủ trên thuyền vội vàng kéo buồm, muốn giữ ổn định hướng đi của vương thuyền. Chiếc thuyền lớn mới ra khơi được nửa ngày đã tiến vào vùng biển bão, thực sự đen đủi.

Nhưng gió tuyết vừa đến không thể nào quay lại nữa. Hạng Thuật nghiêng người, tay trái ôm lấy boong tàu, tay phải túm lấy dây thừng, gầm một tiếng.

Cánh buồm hơn vạn cân bị y kéo chuyển hướng, con thuyền suýt nữa lao thẳng vào bão thì lại sượt qua mép cơn lốc, chỉ cần sai lệch một chút thì lốc xoáy sẽ cuốn cả thuyền vào!

Hạng Thuật hô: "Giao cho ta! Mau ẩn náu đi! Tìm chỗ cố định cơ thể lại!"

Gió bão ập tới, sẽ cuốn cả người không kịp tránh trú xuóng biển, thế là võ sĩ Cao Câu Ly vội trốn vào buồng nhỏ, hoặc ôm lấy mạn thuyền, hoặc cởi móc câu, cột bản thân vào cột buồm.

Gió dữ đến, nó như một người khổng lồ gào thét, biển giận sóng trào, giống một cánh tay của thần kéo cánh buồm như tranh đoạt với Hạng Thuật. Hạng Thuật gầm lên, gắng sức nắm chặt dây thừng xoay người một cái, hai chân trượt trên boong thuyền, dùng hết sức lực cố định trụ buồm.

"Hạng Thuật..." Trần Tinh trượt trên boong tàu nghiêng ngả tới, ôm chặt lấy Hạng Thuật.

"Quay về mau!" Hạng Thuật quát.

Trần Tinh ôm eo y, trong chớp mắt ánh sáng bùng lên, Hạng Thuật hoá thành Võ thần Hộ pháp, kéo dây thừng về phía mình, cột buồm kêu vang, cánh buồm lại chuyển hướng, vương thuyền lướt qua lốc xoáy.

"Ta, cũng là."

Trần Tinh: "!!!"

Hạng Thuật mở to hai mắt, trong cơn lốc một gương mặt lạnh lẽo xuất hiện, khói đen bay lên.

...Xi Vưu!

"Ta cũng là thiên địa..."

Bão tố lạnh buốt đập vào mặt, ầm vang, mang theo cả sóng biển, xối hai người ướt đẫm, ngay sau đó một luồng lửa sáng loé rạng phóng ra, ngăn cản gió lớn và băng tuyết...

...Trần Tinh cầm lông vũ Phượng Hoàng trong tay, hướng về phía cơn bão, kêu gọi linh khí đất trời, phóng lửa.

Một tiếng ầm vàng, chân hoả tiềm ẩn trong lông vũ Phượng Hoàng va vào sóng biển, lập tức đẩy lùi cơn bão.

Gương mặt Xi Vưu hiện lên bị đánh tan, vương thuyền thoát khỏi cơn lốc, nhanh như chớp lao vút về phía ngoài biển.

"Xi Vưu." Hạng Thuật lẩm bẩm.

Trần Tinh thu lại lông Phượng, nhìn Hạng Thuật, ánh mắt còn vẻ sợ hãi. Bão tố dần ngưng, hai người lên lầu chỉ thấy phía xa mây đen từng tầng, ngoài mấy cột sáng thì chỉ có biển cả tối tăm mênh mông vô bờ.

"Nơi đó chắc hẳn là di chỉ đại chiến của Cao Câu Ly và Tân La, Bách Hội, thâm chí là cả Đông Doanh." Trần Tinh lẩm bẩm nói, "nên Xi Vưu mới tụ tập được nhiều oán khí trong thời gian ngắn như vậy. Lần này gã biết chúng ta ra biển."

"Gã chắc chắn biết." Hạng Thuật nói, "Gã vẫn luôn ở trong bóng tối theo dõi em, không cần phải sợ gã."

Thời điểm giá rét, vạn dặm xung quanh cũng không có thuyền đánh cá, chỉ có vương thuyền ở giữa vùng biển bao la hùng vĩ, tạo vật có hoành tráng tới đâu cũng chỉ là một giọt nước giữa biển.

Đứng trên lầu một hồi, thời gian vô bờ, Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu lời của Lục Ảnh và Trùng Minh, thời gian mênh mông và đất trời rộng lớn đúng là thứ mà người phàm không khống chế được.

"Hồi bẩm Võ thần!" đội trưởng đội võ sĩ đi biển lớn tiếng nói, "Đã căn theo hướng gió chỉnh đường đi1"

Gió bấc nổi lên, cánh buồm căng gió, Hạng Thuật nhìn la bàn trong tay khẽ gật đầu, sau đó quay người cùng Trần Tinh vào phòng.

Vương thuyền Cao Câu Ly chsinh là thuyền lớn mà Tiểu Thú Lâm Vương dùng lúc hải chiến, boong tầu phân làm ba phần thượng, trung, hạ, sắp xếp mấy phòng họp lúc chiến trận, có cả thư phòng và chỗ nghỉ của tướng lĩnh, trong đó tầng cao nhất là tẩm điện để sinh hoạt ngày thường. Con thuyền buôn lần trước đi biển quả là không so bì nổi.

Trần Tinh kiệt sức, ra biển bị Xi Vưu giày vò như vậy khiến cả người ướt nhẹp, cậu hắt hơi một cái. Các võ sĩ nhóm lò lửa, bấy giờ thời tiết rét mướt mới ấm hơn một chút.

"Lúc đầu ta còn tưởng ông trời không cho chúng ta ra biển," Trần Tinh nói, "Không ngờ là gã."

Trần Tinh dở khóc dở cười, Hạng Thuật lại không hề gì nhìn Trần Tinh, hạ giọng: "Việc nghịch lại ông trời cũng không phải lần đầu ta làm, ngay cả Tuế Tinh ta còn có cách huống chi là một tên Xi Vưu?"

Trần Tinh nghe vậy thì cười to, cười xong lại rét đến run cả người. Hai người ngồi sưởi ấm bên lò sưởi, Hạng Thuật cởi áo tháo đai lưng, cởi sạch không còn gì, cũng không tránh né Trần Tinh, cầm quần áo ném sang một bên.

Vương thuyền bắt đầu vũng vàng đi hơn lúc trước, Trần Tinh giương mắt nhìn y, gương mặt đỏ ứng, tuy dêm qua Hạng Thuật thản nhiên khiến lễ giáo của cậu thay đổi, nhưng lúc này thấy thân thể Hạng Thuật cậu không thoát khỏi xao động, cực kỳ ngại ngùng nhưng cũng không nỡ dời mắt.

Bên ngoài có tiếng sóng biển, thuyền lớn lắc lư đẩy Trần Tinh vào lòng Hạng Thuật.

Hạng Thuật nhỏ giọng hỏi vài câu, dù Trần Tinh mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ, cố gắng miêu tả lại kéo tay Hạng Thuật chỉ lên vị trí thoải mái nhất của mình, nói được một nửa thì cậu lại ngại ngùng, vừa xoay người vừa cười ha ha.

Hạng Thuật cũng không nhịn được mà cười, sải tay nằm trên giường.

Trần Tinh cảm thấy rất xấu hỏ, Hạng Thuật thì nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Đây là thời điểm vui sướng nhất của ta trong đời này từ nhỏ tới lớn."

Trần Tinh: "Ấy...a thật sao? Sao ta cảm giác... Huynh không sung sướng chút nào... huynh cứ sợ ta đau, huynh... thực ra cũng không cần lo ta khó chịu như vậy, cứ việc..."

Hạng Thuật ngang ngược kéo tay Trần Tinh để cậu gối lên vai y, cầm tay cậu, chăm chú xem xét tay Trần Tinh, lại nhìn vào mắt cậu.

"Vậy ta mặc kệ em có đồng ý hay không." Hạng Thuật hờ hững nói.

"Hiện giờ không được!" Trần Tinh vội nói, "Ta sẽ chết mất! Cho ta nghỉ một lát!"

Vương thuyền dong buồm được mấy ngày thì thời tiết cũng đẹp hơn, trời sao đêm đông, trên đại dương bao la mãi mãi không đóng băng xuất hiện sao trời rực rỡ. Hạng Thuật thi thoảng ra ngoài nhìn hướng la bàn, vạch ra một con đường. Căn cứ theo lời Trùng Minh, chỉ cần đi thẳng về phía sao Nam Đẩu thì có thể tìm được người tên 'Viên Côn' kia, chỉ không biết còn cách hòn đảo yêu quái này lưu trú bao lâu.

Mặt trời mọc rồi lặn, trên biển không có việc làm, ngoài việc mỗi ngày giao lưu nói ngắn gọn với mấy võ sĩ Cao Câu Ly vài câu thì Hạng Thuật quay về phòng cùng Trần Tinh chờ đợi. Quần áo Trần Tinh đều bị lấy đi, mà trừ lúc cần thiết thì Hạng Thuật không rời Trần Tinh nửa bước, hai người cứ có thời gian sẽ đối mặt, mới đầu Trần Tinh cảm thấy rất ngại vì sao Hạng Thuật ở chỗ nào cũng chỉ cần ngủ dậy đã yêu cầu, dù Trần Tinh bất động nhưng cũng bị ôm vào lòng, thân mật mọi lúc.

"Đưa quần áo cho ta." Trần Tinh nói, "ít nhất cũng cho ta mặc đồ lót chứ!"

Nhưng Hạng Thuật rất tự nhiên, đứng bên cửa sổ đổ nước, nói với Trần Tinh: "Sau khi giao bái thanh lư không được mặc quần áo ba tháng, em làm quen trước đi."

Trần Tinh lúc nào cũng có thể ngắm nhìn Hạng Thuật rất vui sướng, nhưng việc không mặc quần áo khác gì với loài thú, đi ngược lại thói quen của cậu.

"Cho ta uống nước." Trần Tinh nói.

Trần Tinh vốn cho thân thể mình không chịu hành hạ được như vậy nhưng lại phát hiện ra mỗi khi thân mật với Hạng Thuật xong thì cũng không mệt mỏi đến thế.

Như thế... Trần Tinh không biết phải hình dung thế nào, cùng Hạng Thuật triền miên suốt thời gian này cảm thấy trời đất bao la tất cả mọi thứ bị quên lãng, chỉ có ở đây cùng nhau, một khắc không rời, chỉ muốn ở bên y mãi mãi.

Cậu rốt cục cũng hiểu vì sao có vài người khi yêu nguyện hẹn thề đời đời kiếp kiếp. Dùng biển làm chứng, dãy núi Âm làm chứng, dù là kiếp sau hay kiếp sau nữa, dù có luân hồi chuyển thế nguyện mãi mãi không rời xa Hạng Thuật.

"Núi Âm có nghe thấy chúng ta nói không?" Trần Tinh ôm Hạng Thuật, cuối cùng cũng quen được.

Lúc mặt trời mọc, Trần Tinh cúi đầu hôn Hạng Thuật.

"Có." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh nói: "Biển cả cũng sẽ biết."

"Sẽ biết." Hạng Thuật nói, "Ta vĩnh viễn không để em rời đi."

Gió biển thổi vào, xuyên qua lâu thuyền, trời trong mây trắng, núi hẹn biển thề, vương thuyền đã đi được hơn ba tháng, mùa đông qua đi, sống lưng ánh bạc của đàn cá lướt qua mặt biển, gió bấc đã đổi hương đông nam, mùa xuân tới,

"Gió sắp dừng, tuyết sẽ tan," Hạng Thuật hôn ngón tay Trần Tinh, nhìn vào mắt cậu, nói: "Nơi nào có em đó chính là nơi ta thuộc về."

Biển vẫn như lần trước, sóng biển từng đợt khiến con thuyền lắc lư, bọn họ tựa sát vào nhau; khi thì sóng êm gió lặng, mặt biển như tấm gương phản chiếu sao trời. Trong đêm yên tĩnh, Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu câu 'Mang em đi' mà Hạng Thuật từng nói.

Rời xa Trung Nguyên, đi dọc con đường tơ lụa về phía tây, đến một nơi xa khác, dến một nơi không ai nhận ra bọn họ, đến một thế giớikhác, ở nơi đó không có gánh nặng trách nhiệm, cũng không có thương tổn dớn đau, chỉ có nhau. Như biển cả êm đềm, một vương thuyền cô độc xa rời ồn ã, không có ai đến quấy rầy bọn họ.

Giống như nơi điểm cuối thế giới, Trần Tinh nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật, nghĩ thầm.

Hạng Thuật đã ngủ, Trần Tinh vươn tay kéo tay y gối lên bỗng nhiên nhận ra một việc.

Đêm nay quá yên tĩnh... yên tĩnh đến kì lạ, không có gió, thậm chí bên ngoài cũng không có tiếng nói chueyẹn.

Trần Tinh đẩy cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, trong đêm yên tĩnh trời biển một màu, vương thuyền dừng giữa biển rộng, mặt biển phản chiếu sông Ngân xán lạn.

"Hạng Thuật," Trần Tinh lay Hạng Thuật nói, "Thuyền không di chuyển!"

Hạng Thuật chỉ nằm im, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ, Trần Tinh nhận ra có chuyện rồi – dù Hạng Thuật có ngủ say mấy vẫn giữ cảnh giác, chỉ cần có chuyện khác thường sẽ tỉnh lại ngay lập tức. Sao mà ngủ như thế này được?

"Hạng Thuật?" Trần Tinh cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng đúng lúc này ở một nơi nào đó trong phòng có một quầng sáng đỏ toả ra.

Trần Tinh lập tức xuống giường thấy hộp lưu ly đặt trên kệ, mở ra là chiếc lông vũ Trùng Minh cho cậu.

Trần Tinh cầm lông vũ đi ra ngoài phòng ngủ, hồng quang lại sáng lên một chút.

Cậu quay đầu nhìn Hạng Thuật, định gọi y lần nữa nhưng Hạng Thuật không tỉnh lại. Trần Tinh nghĩ thầm trời ơi! Y phục của ta! Y phục của ta bị huynh cất đi đầu rồi.

Trần Tinh cầm lông phượng không hề thấy lạnh, vẫn trần trụi thò đầu từ trong phòng ra, lỡ như có kẻ địch phải làm sao đây...

Nhưng khi vừa mới ngó ra ngoài Trần Tinh bỗng ngây người.

Cánh buồm dừng lại giữa không trung với một hình dáng kỳ quái, võ sĩ gác đêm vẫn giữ nguyên tư thế đang leo xuống bậc thang dây, dây thừng vung lên tạo thành một đường cung giữa không trung.

Thời gian ngừng lại!

Trần Tinh kinh ngạc, đi chân trần lên boong tàu, ngắm nhìn bốn phía, không có sóng, không có gió, chỉ có sao Nam Đẩu trên trời sáng lấp lánh.

Đầu thuyền có một thanh niên mặc đồ đen, tóc dài rối tung.

"Ngươi..." Trần Tinh nheo mắt, hỏi dò.

Thanh niên xoay người, một miếng vải đen che kín mắt, gương mặt trắng mang theo cảm giác yếu ớt bệnh tật, bờ môi mỏng khẽ nhếch, khoé miệng còn vương ý cười, nói: "Nhiên Đăng toả ngàn dặm, ánh sáng như ban ngày, thần kiếm dài vạn trượng, Bất Động Như Sơn."

Trần Tinh: "..."

Trần Tinh trần trụi, đứng tự nhiên trước mặt thanh niên kia, cậu biết với yêu quái có mặc quần áo hay không không quan trọng, bọn họ cũng chẳng có đạo đức lễ nghĩa liêm sỉ như con người, vô số yêu tộc sinh ra đã cuồng dã không bị quản thúc, liên kết với đất trời, như Trùng Minh Lục Ảnh là đại yêu quái chỉ xuất hiện trước con người mới hoá ra quần áo, để chứng tỏ không phải yêu quái bình thường, hoặc tương tự gì đó, thanh niên bịt mắt này cũng vậy, lại là bằng hữu của Trùng Minh ắt hẳn cũng là đại yêu phi thường.

"Viên Côn?" Trần Tinh hỏi, thấy hắn che mắt bằng vải đen, lại nghi ngờ có lẽ hắn không mù thật.

Viên Côn vươn tay về phía Trần Tinh, lông phượng từ trong tay Trần Tinh bay lên, nhẹ nhàng đậu xuống tay Viên Côn, bị hắn lấy đi.

Trần Tinh đang định giải thích thì thấy Viên Côn cầm lông phượng, lông vũ hoá thành đốm lửa, toả ra khắp nơi, sau đó khẽ gật đầu, lúc này cậu nhận ra chắc Trùng Minh đã gửi tin tức gì đó trên chiếc lông chim này, truyền cho Viên Côn mới tạm dừng câu chuyện.

"Ngươi rất thông minh." Viên Côn nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói.

Trần Tinh đang muốn tiến lên, Viên Côn quay người hướng về phía biển, đưa lưng về phía Trần Tinh, còn nói: "Đại Khu ma sư, vốn ta và ngươi là địch không phải bản, Vạn Pháp Quy Tịch xét đến cùng là tai vạ do nhân tộc gây ra, bây giờ lại còn ép buộc Trùng Minh..."

Trần Tinh nghe lời mào đầu đã nhủ thầm không ổn, ở cùng với Lục Ảnh Trùng Minh quá lâu khiến cậu quên mất một việc, không phải yêu tộc ai cũng dễ nói chuyện như vậy, mà yêu và người từng là hai cực đối lập ở Thần Châu. Ba trăm năm qua Vạn Pháp Quy Tịch khiến tranh chấp giữa Khu ma sư và yêu tộc trôi vào quên lãng.

Nhưng Viên Côn không có vẻ ẩn nhẫn, trong lời của hắn Trần Tinh ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Đột nhiên Viên Côn dừng lại, dường như cảm nhận được sự uy hiếp.

Hạng Thuật xuất hiện ở boong tàu, cũng trần truồng, đến sau lưng Trần Tinh, không biết y tỉnh lại lúc nào, phát hiện Trần Tinh không ở bên cạnh lập tức đi tìm.

Trần Tinh vô cùng kinh ngạc, Viên Côn tạm dừng thời gian chắc hẳn phải dùng đến pháp thuật mạnh mẽ nào đó, chỉ để mình cậu nói chuyện với hắn, nếu không lúc trước Hạng Thuật không ngủ say như vậy. Hạng Thuật lúc này chỉ dựa vào sức mình mà thoát được trói buộc của Viên Côn.

Hạng Thuật làm sao lại làm được?

Trần Tinh có vẻ hỏi dò nhướng mày với Hạng Thuật. Hạng Thuật ra hiệu để y giải quyết.

"Là bạn là địch," Hạng Thuật nói, "Việc gì phải rạch ròi lúc này? Nhân tộc và yêu tộc hiện giờ chí ít cũng có chung mục đich là tru sát Xi Vưu. Còn bao ân oán chờ sau này nói cũng chưa muộn. Huống chi nội bộ loài người vốn cũng có tranh chấp."

Viên Côn im lặng một hồi, không nói nữa. Hạng Thuật đi lên trước, cầm tay Trần Tinh, cảm giác da thịt tiếp xúc khiến Trần Tinh an tâm hơn mọt chút.

"Đúng thế," Viên Côn hạ giọng , "Chuyện về sau ai nói rõ được đâu?"

Hạng Thuật từ trước đến giờ vẫn luôn cảnh giác rất rõ ràng với yêu tộc, Trần Tinh vốn định giảng hoà, khiến bầu không khí hoà hoãn lại thì Hạng Thuật lại tự nhiên nói: "Như vậy xin hãy trợ giúp."

Khẩu khí Hạng Thuật không kiêu ngạo không tự ti, với hai tộc thì đây là lần hợp tác vô cùng công bằng, Trần Tinh nghĩ thầm may có y ở đây nếu không cậu không biết ứng phó với tên này thế nào, lại nghĩ tới rốt cục chân thân của Viên Côn là gì? Là rồng chăng? Nếu không vì sao lại ở biển?"

"Nói đi," Viên Côn nói, "Muốn hỏi gì?"

"Tương lai." Hạng Thuật gằn giọng.

Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật vừa đến đã thẳng thắn vào vấn đề như vậy.

"Không có tương lai," Viên Côn lẩm bẩm, "Trước mặt các ngươi chỉ có biển cả mênh mông.

Nói xong, Viên Côn đi về phía Hạng Thuật đang nắm tay Trần Tinh.

"Ta cảm thấy trước tiên chúng ta nên mặc quần áo vào," Trần Tinh nói, "Cứ cảm giác kì quái thế nào."

"Lạnh không?" Hạng Thuật hỏi sau đó kéo Trần Tinh về phía mình.

"Loài người các ngươi cứ chấp nhất cho rằng số mệnh cố định." Viên Côn lẩm bẩm, "Như sao trên trời nhưng không phải như vậy."

"Số mệnh là bọt khí từ biển bốc lên, ngàn ngàn vạn vạn, chỉ có con đường trước mắt hiện ra mới khiến một trong vô số 'khả năng' trở thành thật."

"Cho nên," Hạng Thuật nói, "Ba năm sau có chuyện gì xảy ra cũng chưa kết luận được?"

Viên Côn không trả lời, thu tay lại.

"Chúng ta cần Bất Động Như Sơn." Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói, "Lục Ảnh nói ngươi có khả năng khống chế giấc mơ và đi xuyên qua thời gian, nếu không nhìn thấy được tương lại vậy chí ít cũng cho chúng ta biết Bất Động Như Sơn được đúc ra sao."

Khoé miệng Viên Côn cong nhẹ, lộ ra một nụ cười thần bí.

"Bất Động Như Sơn đúc thế nào?" Viên Côn lẩm bẩm nói, "Ta nghĩ cả đời này, cho đến khi Thần Châu huỷ diệt cũng không thể đúc lại một thanh thần binh."

Trần Tinh bỗng nghĩ đến chuyện khác: "Thần Châu sẽ huỷ diệt sao?"

"Đừng đổi chủ đề." Hạng Thuật hạ giọng, lại hỏi Viên Côn: "Nếu Bất Động Như Sơn không thể nào đúc lại thì phải làm gì mới đánh bại được Xi Vưu?"

Viên Côn đáp: "Lúc ngươi giải thoát linh khí trong Định Hải châu đã mất đi cơ hội duy nhất đánh bại Xi Vưu rồi. Theo lý thuyết, từ đêm hôm đó, dù Vạn Pháp Phục Sinh, thuỷ triều đảo ngược thì tương lai ắt sẽ thất bại."

Hạng Thuật: "..."

Viên Côn hạ giọng: "Ngươi khi trước nếu không phải nghĩ nhầm thì đã có thể trừ bỏ tất cả, cuối cùng giải thoát linh khí đất trời, cùng Tâm Đăng quay lại."

Trần Tinh trong chớp mắt đã hiểu! Toàn bộ quá khứ có Tuế Tinh chỉ dẫn đã sắp xếp xong xuôi... sau bốn năm cậu chết đi, Hạng Thuật sau khi chém giết Xi Vưu, Định Hải châu vỡ vụn, dùng sự hi sinh của hai người đổi lại thái bình cho nhân gian!

Nhưng mọi chuyện đã được sắp xếp lại bị Hạng Thuật phá vỡ, chỉ vì Hạng Thuật muốn cậu còn sống thế đã nhiễu loạn số mệnh bọn họ. Nhưng cũng vì thế mà bọn họ mất đi cơ hội duy nhất tiêu diệt Xi Vưu!

"Cũng không mất đi." Hạng Thuật bỗng nhiên nói, "Tuế Tinh nói cho ta biết, còn khả năng."

Viên Côn cười giảo hoạt, đáp: "Đã vì thế sao không hỏi Tuế Tinh? Mà ở đây hỏi ta làm gì?"

Hạng Thuật cau mày, Trần Tinh không biết làm sao hỏi tiếp. Nhưng cùng lúc Hạng Thuật giơ tay, trên cánh tay chín phù văn được Chúc Âm giao phó cho y lần lượt toả sáng nhàn nhạt.

"Nếu không có phần thắng," Hạng Thuật gằn giọng, "Chúc Âm cũng không trả lại chín phù văn này cho ta."

Vẻ mặt Viên Côn lúc đó biến hoá rất nhỏ, khó lòng nhận ra.

Viên Côn duỗi tay, bàn tay lướt trên cánh tay Hạng Thuật, chầm chậm lướt qua chín phù văn, phù biến đổi màu sắc, từ vàng hoá xanh, dường như toả ra một ngọn lửa lượn lờ.

Trần Tinh: "Hơn nữa, Tuế Tinh nói, Xi Vưu đã chết, cũng có thể nói là không chết! Chúng ta vẫn còn cơ hội!"

"Thật sao?" Viên Côn lạnh lùng, "Có lẽ là vậy? Có thể còn khả năng nào đó giấu trong vô số tương lai. Nhưng ta không nhìn thấy."

Một khoảng thời gian im lặng xong, Viên Côn lại nói:

"Thôi về việc nó giấu ở đâu, các ngươi có thể lựa chọn tự mình đi tìm. Đã là nhờ vả của Trùng Minh ta có thể đưa các ngươi vào mộng cảnh đi xem năm cuối cùng bị Định Hải châu cưỡng chế cắt đứt mà các ngươi không biết. Nhưng mộng cảnh vô cùng hung hiểm, các ngươi có thể lạc đường không quay về được, nghĩ kĩ rồi làm."

Nói xong, Viên Côn quay người trở lại đầu thuyền, để Hạng Thuật và Trần Tinh đứng đó.

"Đương nhiên các ngươi có thể từ chối," Viên Côn nói, "Quay về Giang Nam, trải qua con đường các ngươi từng đi, lần này tương lai có chuyện gì xảy ra sẽ không biết được, cũng không trả lời được."

Hạng Thuật và Trần Tinh nhìn nhau.

Hạng Thuật vốn định nói để y đi còn Trần Tinh ở đây chờ, nhưng lúc hai người đối mặt, y nhận ra điều Trần Tinh muốn nói, mở miệng: "Muốn đi thì cùng đi cùng về."

"Được lắm," Trần Tinh nói, "Đúng là như vậy."

Hai người nắm tay, im lặng nhìn nhau, Hạng Thuật thở dài, nhìn Viên Côn một chút, nói: "Nếu là lúc trước ta sẽ không nói như vậy."

Trần Tinh ôm eo Hạng Thuật, tựa đầu lên vai y, hai người yên lặng ôm nhau giữa thời gian ngưng đọng. Hạng Thuật nhỏ giọng: "Ta thấy tên này không tốt đẹp gì cả."

Trần Tinh nói: "Nhưng ta tin Trùng Minh, hắn sẽ không lừa gạt chúng ta."

Hạng Thuật nhìn Viên Côn, thực tế bọn họ không có lựa chọn khác, nghĩ nghĩ nói: "Em có thể nhìn ra hắn là gì không?"

Trần Tinh vẫn đang nghĩ việc này, Viên Côn là rồng sao? Không giống, trên đời có đại yêu nào sống ở ngoài biển? Trần Tinh mơ hồ nghĩ tới một khả năng.

"Nghĩ kỹ chưa?" Viên Côn thản nhiên nói.

Hạng Thuật nắm chặt tay Trần Tinh, nói: "Nghĩ kỹ rồi."

Viên Côn im lặng một lát, sau đó đưa tay cởi băng vải che mắt, dể lộ song đồng tử một bạc một vàng, ánh sáng luân chuyển.

"Nhân gian không phải ngôi nhà vĩnh viễn của các ngươi," Viên Côn lẩm bẩm, "Nhưng thù của yêu và người, ngày sau thanh toán cũng chưa muộn. Thôi, đã vậy giúp các ngươi một lần có sao? Nhớ lấy, mộng cảnh mở ra tất cả mọi người sẽ bị cuốn vào."

Sau một khắc, toàn bộ áo bào Viên Côn bay lên, hoá thành từng luồng khí xoay tròn quanh vương thuyền, hắn hoá thành nguyên hình trên không trung – một con cá bay dài như một chiếc thuyền hai mươi trượng, cá lớn quan sát vương thuyền nho nhỏ, mười hai vây cá bay mua, trên đầu hiện ra hai hàng mắt phát sáng!

Mượn bão cưỡi gió chín vạn dặm! Côn!

"Mộng cảnh cũng là thực..." Côn vương giữa cơn lốc há miệng, gầm lên.

"Mộng cảnh là tương lai..."

Hạng Thuật chăm chú ôm chặt Trần Tinh vào lòng, Trần Tinh thắp Tâm Đăng lên, trong gió lốc mờ tối, thân thể hai người phát sáng. Mười tám con mắt của Cự Côn đồng loạt toả sáng, thế gian tăm tối, sau đó một luồng sáng ầm ầm phóng ra.

"Cho nên, từ ngày mai đừng sợ ta sẽ chết, được không? Hãy giúp ta đi hết con đường này, mà ta sẽ mãi mãi nhớ rằng...Trên đời này có một người quan tâm đến ta, gọi tất cả bằng hữu tới, tiêu tán hết gia tài, chỉ vì muốn ta được sống, bầu bạn với ta..."

Tiếng nói của Trần Tinh vang vọng khắp đất trời, sau một khắc, giọng Hạng Thuật trầm thấp vang lên.

Hạng Thuật vô thức siết chặt nắm tay, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Trần Tinh.

"Ta cũng luôn khắc ghi."

Trần Tinh nhướn mày, nhìn sườn mặt y.

"Ta cũng sẽ khắc ghi..."

Ánh sáng từ từ thu lại, tụ hợp trước mặt hai người.

"...trên đời này từng có một người, tình nguyện thiêu sạch ba hồn bảy vía của chính mình, để hoá thành..."

"...một ngọn đèn chiếu rọi khắp thế gian."

Ánh sáng thu lại xong biến mất hoàn toàn, Trần Tinh và Hạng Thuật đứng trong hoa viên, hai người kinh ngạc nhìn nhau, khôi phục quần áo như cũ.

"Ta..." Hạng Thuật nghi hoặc cúi đầu nhìn.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh lập tức hô to một tiếng ôm lấy Hạng Thuật. Hạng Thuật vô thức ôm cậu, ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.

"Tinh nhi?" Hạng Thuật lẩm bẩm, "Là em sao?"

"Đúng... là ta!" Trần Tinh ý thức được, bọn họ cùng quay về! Đây là mơ? Vì sao mọi thứ lại chân thực như thế? Cậu từng trải qua việc quay lại phòng giam ba năm trước nhanh chóng tiếp nhận được tình cảnh này, sau đó cậu sờ mặt Hạng Thuật, nói: "Trời ạ, đây là... đây là lúc nào? Một đêm trước trận Phì Thuỷ! Hai ta đều quai lại!"

"Không." Hạng Thuật lẩm bẩm, "Đây là giấc mơ mà cái tên gọi là Viên Côn kia mở ra cho chúng ta."

Trần Tinh quay người, nhìn cây hoa trong vườn, sờ lên xác nhận là thật, có cảm xúc, lại tự véo tay mình. Hạng Thuật im lặng, kéo tay cậu nói: "Đừng đùa nữa! Hiện giờ phải làm gì?"

Trần Tinh chần chừ không nói, bỗng nhiên nhớ ra Bất Động Như Sơn bảo Hạng Thuật quay người, nói: "Cho ta xem một chút?"

Trần Tinh kiểm tra Bất Động Như Sơn, vũ khí vẫn còn, giấc mơ này rất thực.

"Mộng cảnh tức là thực," Trần Tinh nói, "Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của Viên Côn với chúng ta, không thể coi là mộng. Phải cẩn thận hành xử."

Hạng Thuật có vẻ không biết làm gì, ngẩng đầu nhìn bóng đêm.

"Các ngươi còn phải chuẩn bị bao lâu?" Tạ An đi đến.

Hai người cùng nhìn Tạ An, ngay cả Tạ An cũng chân thực như vậy, Trần Tinh có cảm giác bất an.

Hạng Thuật phẩy tay đuổi Tạ An, nói với Trần Tinh: "Cùng đi xem xem."

"Chờ chút1" Trần Tinh nghĩ ra một việc, kéo Hạng Thuật đến phòng mình, mở cửa, thấy vòng Nguyệt Bối Hạng Thuật đặt trên gối cậu.

Hạng Thuật lập tức đỏ mặt.

"A! Quả nhiên còn đây!" Trần Tinh vui vẻ nói, thế là tự đeo lên, lại lấy cái kia đeo cho Hạng Thuật.

Hạng Thuật xoay cổ tay lại nhìn vào mắt Trần Tinh, hạ giọng 'ừ' một tiếng.

___________________________________________

H rồi đấy :)) ứ ừ nhau rồi đấy, chúng ta đến miếng nước lèo còn k được húp, nhưng không sao mình vẫn vui vì edit H cực ỉa ạ =)))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp