Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 19: Manh mối


2 năm

trướctiếp

Nhưng người này tìm được một món pháp bảo gọi là "Định Hải châu", dùng nó khôi phục được pháp lực.

"Đi!" Phùng Thiên Quân vừa kịp phản ứng, không lo Hạng Thuật nữa, đành để y tự sinh tự diệt, tóm chặt Trần Tinh lôi về hướng cửa vào, khi Hạng Thuật xông lên, hai người chui tuột qua phía dưới bụng ngựa của võ tướng kia!

Trần Tinh còn định quay đầu nhìn, nhưng Phùng Thiên Quân đã quát: "Đừng nhìn!" Rồi xoay đầu cậu lại, ôm lấy Trần Tinh chạy đi, trong chớp mắt đã chạy xa hơn một trượng, Trần Tinh còn ngoắc tay với Hạng Thuật: "Hạng Thuật! Ngươi chạy mau đi!"

Hạng Thuật vung vỏ kiếm, hóa thành một đường quang ảnh từ màn trời u ám hạ xuống, võ sĩ giáp đen kia giục ngựa đuổi theo, Hạng Thuật lại kéo dài khoảng cách, không hướng về phía hắn nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, y đã xoay tròn vỏ kiếm chém đứt một cánh tay của binh sĩ bên cạnh!

Vỏ kiếm làm bằng sợi vàng và bạc với thép tinh, nên không cứng cá, nhưng ở trong tay Hạng Thuật lại như một chiếc roi mềm vừa tung ra thì quang ảnh đầy trời.

Kẻ địch lại tập hợp lao lên, hướng về phía Hạng Thuật, hoàn toàn im lặng. Binh sĩ bị Hạng Thuật chém đứt tay đứt chân, đồng loạt nhặt tay chân lên lắp lại trên người, phần thân thể sinh ra thịt mềm nối liền những đoạn tay chân bị chém.

"Rốt cuộc các ngươi là ai!" Hạng Thuật trở lại, thu vỏ kiếm, ngăn trước cửa cốc, mở to hai mắt giận dữ hét, "Khắc Da Lạp và các ngươi có quan hệ gì! Nói mau!"

Không ai trả lời, chỉ thấy tướng lĩnh giơ trường kích trong tay – đó là tín hiệu tấn công hắn.

Cổng tổng thự Khu ma ti, Trần Tinh cảm giác mình đụng phải cái gì như xông qua một bức tường vô hình.

Phùng Thiên Quân: "Sau đây phải làm gi! Đều nhờ cả vào đệ!"

Trần Tinh xuống đất, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ở bên ngoài, bên trên có bốn chữ được chiếu trong gương "Vạn pháp nhất tông."

Ngoài cửa có một tấm bia đá, trên ghi: "Đại Hán Khu ma ti tổng thự".

Trần Tinh kinh hô: "Tìm thấy rồi! Tốt quá rồi! Quả nhiên ở đây!"

Trần Tinh nhanh chóng chạy vào Khu ma ti, bên trong bày trí đúng như miêu tả trong sách, chỉ là không có ai, biết bên trong thế giới này toàn là Bạt, không có người sống nhưng cậu vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng, gọi: "Có ai không?"

"Có ai không có ai không có ai không..."

Đáp lại, chỉ có tiếng vang.

Phùng Thiên Quân nhìn hai bên, lớn tiếng nói: "Nơi này có pháp bảo gì? Mau nghĩ cách đánh lui kẻ địch!"

Trần Tinh vô cùng sốt ruột, bên ngoài có truy binh, trong Khu ma ti dù có pháp bảo thì có bao nhiêu tác dụng?

Chính sảnh Khu ma ti, tấm biển chính giữa vẫn ghi bốn chữ bị xoay ngược "Quang diệu tứ dã", phía dưới có một thanh kiếm sắt màu đen. Phùng Thiên Quân tiến đến lấy kiếm nhưng không nhấc lên được, có vẻ như bị hàn chặt vào bệ đỡ, lại chạy lên lầu hai, nói: "Ây không được rồi, Thiên Trì, hộ pháp của đệ có vẻ gặp nguy hiểm."

Trần Tinh vội đi theo, chỉ thấy Hạng Thuật đang tấn công quân địch thì chạy về phía sơn cốc.

Hạng Thuật hiểu rõ, ngăn cản quân địch tấn công thì không dùng sức mạnh đối cứng được, đành phải kéo dãn khoảng cách, khiến đôi phương mệt mỏi mới phản công. Nhưng xông lên thì bọn chúng sẽ đến cổng Khu ma ti mất nên đành đi vòng quanh, triền đấu với đối phương.

Trong chốc lát, một mũi tên gỗ dài ba thước xé gió bay vọt tới cắm thẳng lên thân cây!

Hạng Thuật ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ lầu ba Khu ma ti, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân đang chiếm một góc, liên tục lên nòng cho nỏ Gia Cát, Trần Tinh hô: "Dẫn yêu quái tới!"

Hạng Thuật vọt tới gần Khu ma ti, Trần Tinh dùng sức dùng máy móc, bằng toàn bộ sức lực di chuyển nỏ Gia Cát, hai người kéo một phát, lập tức tên bắn ra liên tiếp, từng mũi tên từ trong hộp bay ra, như mưa lao về phía trước Khu ma ti.

Hạng Thuật suýt nữa bị bắn trúng, quát: "Ngươi có thể bắn tên được không đó!"

"Đương nhiên là không!" Trần Tinh hô, "Đừng yêu cầu nhiều thế! Chịu đựng chút đi!"

Phùng Thiên Quân hô: "Mới kia là ta bắn! Giờ sẽ xuống giúp ngươi!"

Đang nói chuyện, Phùng Thiên Quân từ lầu ba nhảy xuống, rút Sâm La đao lao vào vòng chiến, tiếp ứng Hạng Thuật.

ĐÚng lúc này, hai người mới thấy được sức mạnh của Tuế Tinh trên người Trần Tinh, Trần Tinh vừa dùng nỏ Gia Cáp, vừa hô to vừa bắn, tên bắn đến không chệch một ai, nhắm đâu chỉ đó bắn toàn vào đầu hoạt thi, tên tướng giáp đen kia hơi giật mình, còn chưa đến nửa nén hương, toàn bộ thủ hạ đã ngã đầy đất.

Tướng lĩnh kia quả quyết giục ngựa quay đầu chạy, Trần Tinh điều chỉnh nỏ, một tiễn cuối cùng còn lại, cậu hô: "Này!"

Trần Tinh định dịch nỏ lại, không cẩn thận khi đẩy nó mới mắc chân ngã sấp xuống thì tóm lấy nỏ, nỏ Gia Cát bị lệch hướng, mũi tên được bắn ra bay xiên lên trời, Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân cùng thu vũ khĩ, nhìn đường cong do mũi tên tạo ra. Ngay sau đó, tướng lĩnh giục ngựa xông khỏi sơn cóc, mũi tên kia bay qua trăm bước, rơi xuống, 'Coong' một tiếng trúng mũi giáp, bắn đứt cổ võ tướng, cái đầu nó xoay tròn bay ra ngoài.

Hạng Thuật không nói hai lời, vội xông ra ngoài, sợ tướng lĩnh kia ý thức được, gắn lại đầu mình, Hạng Thuật nhảy lên giữa không trung, xoay người đẹp mắt như chơi xúc cúc, tung chân!

Hạng Thuật cản lại đầu lâu của tướng lĩnh kia, đá bay ra ngoài, Phùng Thiên Quân đuổi theo mấy bước, chống tay lộn vòng, tiếp tục đạp một cước, cái đầu kia bay vào trong Khu ma ti.

Trần Tinh cũng tiếp bức, đá văng đầu lâu từ lầu ba xuống, nhưng vừa đá xong, 'coong' một tiếng, đau đớn kêu thảm, cái mũ giáp cứng quá, đầu lâu nện xuống hai lượt cầu thang, 'đông' một cái rơi xuống, làm bụi bay đầy lên,

Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân bình an rút vào trong Khu ma ti, tướng lĩnh kia không có đầu đang giục ngựa đi dạo bên ngoài, muốn lấy lại đầu mình, Hạng Thuật rút vỏ kiếm, nó lại không dám vào, rời đi.

Trần Tinh đi vào giữa phòng, cầm thanh kiếm kia lên, tay vừa nắm vào, toàn bộ thân kiếm tỏa ra bạch quang.

Trần Tinh: "?"

Mặt đất phía dưới kiếm sắt, hiện ra một vòng phù chú phát sáng.

Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân cùng nhìn thanh kiếm, Trần Tinh nhấc nó lên chẳng tốn sức lực gì, cúi đầu nhìn mê man không biết gì ném cho Hạng Thuật.

Hạng Thuật đón lấy, vung kiếm mạnh rồi múa một vòng, đang định đuổi theo quân địch thì tướng lĩnh không đầu kia đã rời khỏi hẻm núi.

Ba người thở phào.

Trần Tinh duỗi tay duỗi chân ngồi xuống tháp ở chính sảnh Khu ma ti, dang tay, đung đua hai chân, nói: "Thế nào? Cuối cùng vẫn phải nhờ ta đúng không?"

Năm ngón tay Hạng Thuật hơi co rút lại, y hít sâu một hơi, Phùng Thiên Quân nói: "Hiền đệ thật lợi hại, chỉ là... sau đây chúng ta làm thế nào ra ngoài? Có ý tưởng gì không?"

Trần Tinh đáp: "Nghỉ một chút, mệt chết, cách thì thế nào cũng nghĩ được, nơi này đi vào được thì sẽ đi ra dược."

Phùng Thiên Quân nhấc đầu lâu trong sảnh lên, kéo mặt nạ trên mũ sắc, hiện ra một gương mặt màu cahfm.

"Cẩn thận nó cắn người." Trần Tinh nhắc nhở.

Hạng Thuật nhíu mày, trầm giọng nói: "Đám kia không như Bạt bình thường, chém đứt tứ chi xong chỉ cần ấn lại là tái sinh. Quái vật như vậy sao lại xuất hiện ở đây?"

Trần Tinh nghĩ nghĩ, đáp: "Truyền thuyết về Bạt có nhiều loại, hoạt thi chúng ta nhìn thấy khi trước là cấp thấp. Loại này là võ sĩ chắc là đám cao cấp hơn? Phùng huynh, cái đầu này vẫn rất anh tuấn nha."

Phùng Thiên Quân gỡ mũ giáp xuống, cẩn thận cầm cái đầu đi về phía hai người, cái đầu trợn mắt, không ngừng há mồm làm cái loại biểu cảm, dùng sức vặn vẹo như muốn cắn người.

"Đặt lên đi, để ta xem xét." Trần Tinh nói.

Phùng Thiên Quân đặt cái đầu lên bàn, Trần Tinh cầm một nhánh cây chọc miệng nó thì nhánh cây bị cắn đứt. Mới nhớ ra đám võ sĩ khi bị bắn nổ đầu, đám hoạt thi này đã mất năng lực hành động. Nhưng đầu vẫn còn, dù có bị chém rơi, thân thể vẫn hành động được như cũ, nói các khác nếu chém đôi cái đầu này ra, kỵ sĩ không đầu đang đi lang thang bên ngoài sẽ...

Trần Tinh đang nghiên cứu cái đầu, thì một quyển sách ném lên mặt cậu.

"Ấy!"

"Đây là thứ ngươi muốn tìm?" Hạng Thuật không còn kiên nhẫn nữa, đã đi khố phòng tìm kiếm một phen tìm được một quyển sách. Trên sách toàn là Hán triện, chữ triện bắt nguồn từ thời Tần, dùng cho quan lại, chữ cái vặn vẹo khó nhận biết. Thiên hạ hiện giờ dùng chữ lệ, người Hồ học chữ lệ đã thấy khó hiểu, nhìn chữ triện còn khó hiểu hơn.

"Chữ ở đây đều bị ngược," Trần Tinh mở sách ra, nói, "Rất khó nhận ra, ngươi tìm được ở đâu?"

"Trên kệ trong địa khố, viết một nửa." Hạng Thuật đáp, "Chỉ có quyển này là đặc biệt, ngươi xem thì biết."

Trần Tinh xem một đông sách chỉ thấy là cầu khúc viết bằng chữ triện, mà chữ viết không đảo ngược như trong kính mà tuân theo quy tắc của hiện thế! Điều này có ý gì? Sách này là có người từ hiện thế đi vào gương, ở đây mới viết!

Hạng Thuật mặc dù không quen đọc chữ triện nhưng chữ viết trái phải thế nào cũng nhận ra, trên kệ đều là sách mở bên phải, chỉ có quyển này mở từ bên trái.

Trần Tinh lẩm bẩm: "Đây là viết từ 299 năm trước, là ai ghi lại?"

"Đọc đi." Hạng Thuật nói.

"Vĩnh Bình năm mười tám, ở tại nhân gian, đã hơn ba trăm năm, trong mấy trăm năm, ta đi khắp Thần Châu, rốt cục tìm được Định Hải châu trong một đầm lầy... Định Hải châu? Vạn Pháp Quy Tịch, chú định sẽ thành kết cục cuối cùng của Khu ma sư, nhưng Định Hải châu vẫn tỏa ra linh khí cuồn cuộn."

Trần Tinh: "! ! !"

"Có pháp bảo này về sau, vốn định tiêu hủy toàn bộ các ký lục, nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chuyện thế gian, tám chín phần mười chưa bao giờ thỏa nổi lòng người, lại phòng ngừa những việc chưa xảy ra, lỡ như có chuyện xảy ra mới giữ trong Âm Dương giám[1]..."

"Thôi." Trần Tinh lẩm bẩm nói, "Cố gắng hết sức, nhân gian bãi bể nương dâu cũng chỉ trong một cái chớp mắt, mọi chuyện về sau mưu đồ nhiều quá thì có nghĩa lý gì?"

Trần Tinh lật thêm một trang, mấy trang sau không còn chữ, chỉ dùng nét bút vẽ ra mấy đường cong đơn giản, nhìn qua có vẻ là địa đồ, trực giác mách bảo quyển sách này ghi lại những chuyện có liên quan đến Vạn Pháp Quy Tịch.

"Đây là của một vị tiền bối nào đó lưu lại." Trần Tinh sau khi xem xong nói với hai người, "Ta không biết vì sao người làm như thế có ý gì... nhưng nhất định người biết chuyện Vạn Pháp Quy Tịch!"

Ba người nghĩ thật lâu, Hạng Thuật cau mày: "Không nhắc tới bạt."

Trần Tinh lắc đầu nói: "Không có."

Phùng Thiên Quân nói: "Vì thế thế giới trong gương là do hắn làm?"

Trần Tinh gật đầu nói: "Có lẽ, theo thời gian này xem ra sách được viết vào năm thứ hai khi Vạn Pháp Quy Tịch. Trong một năm nay linh khí thiên địa đã biến mất toàn bộ, nhưng người này tìm được một món gọi là 'Định Hải châu', dùng nói khôi phục pháp lực." Nói xong cậu nhìn bốn phía, xem xét không gian bọn họ đang đứng, còn nói: "Sau đó, người dùng Âm Dương giám, tạo ra thế giới trong gương mà chúng ta đang dứng đây, lưu lại một cuốn sách chưa viết xong?"

Hạng Thuật lật lời bạt và mấy tờ địa đồ, cẩn thận xem xét tấm cuối cùng, phía trên chỉ vẽ sông núi và hồ nước, không có bất kỳ chữ viết hay ký hiệu địa điểm nào.

"Không đúng." Hạng Thuật nhíu mày nói, "Không phải vậy, trừ phi ngươi đọc nhầm."

Trần Tinh: "? ? ?"

"Câu chữ trong sách đúng là ý này." Trần Tinh giải thích, nói: "Rất hợp lý mà, toàn bộ pháp lực biến mất, vị tiền bối này tìm được Định Hải châu, nó là chìa khóa khôi phục pháp lực... không đúng."

Trần Tinh cũng ý thức được vấn đề, nhưng không nói được nguyên nhân ở đâu.

Phùng Thiên Quân nói: "Trong thư nói, hắn tìm kiếm Định Hải châu đã 'mấy trăm năm', khi ấy pháp lực vẫn còn trên nhân gian, linh khí thiên địa chưa từng biến mất, dù hắn biết nguyên nhân thì làm sao biết được kết quả từ mấy trăm năm trước để tìm Định Hải châu?"

Trần Tinh không nói gì.

"Định Hải châu ở đâu?" Hạng Thuật hỏi.

Trần Tinh mờ mịt nhún vai.

"Ta thấy không có khả năng ở trong gương rồi." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh thừa nhận chuyện này, Hạng Thuật lật xem ba trang địa đồ của thư tịch, nói: "Chắc chắn trong ba tấm bản đồ này sẽ có một nơi, kỳ quái, nếu hắn lấy được Định Hải châu thì sẽ làm gì đây? Bị người đoạt mất?"

"Đây là manh mối kế tiếp," Trần Tinh hít sâu, "Cuối cùng cũng có đầu mối, tốt quá rồi, chuyến này không phí công vô ích. Chỉ là nghĩ các thu lại Âm Dương giám, hiện giờ rơi vào tay huynh trưởng Phùng đại ca... có chút nguy hiểm, ừm."

Trần Tinh liếc nhìn Phùng Thiên Quân, ba người hiểu ngầm lẫn nhau. Chắp vá lại, dường như tái hiện gần đủ mọi chuyện. Trước tiên tiền bối Khu ma sư sau thời điểm Vạn Pháp Quy Tịch, đã giữ lại Âm Dương giám ở tổng thự Khu ma ti tại Trường An, mà khi Phùng gia kiến thiết lại Tùng sơn, xây dựng Tùng Bách Cư, gặp vài chuyện ngẫu nhiên mà lấy được tấm gương này.

Nhưng Bạt xuất hiện là chuyện gì?

Có quá nhiều đáp án, phải hỏi Phùng Thiên Dật mới biết.

Trần Tinh đứng dậy, thu dọn sách vở, nói: "Ngươi tìm thấy ở đâu, đưa ta đi xem xem."

Phùng Thiên Quân muốn đứng dậy đi theo, Hạng Thuật lại thủ thế, Phùng Thiên Quân biết Hạng Thuật có ý là hắn nên tránh hiềm nghi, đành nói: "Ta ở lại canh giữ cái đầu này."

Trần Tinh nhanh chóng đi xuống địa khố, so với nhà kho mà Tây Phong tiền trang sửa sang lại, trong khố phòng rộng rãi hơn, bên trong bày đầy giá binh khí và kệ sách, chỉ có giá binh khí là trống rỗng.

Hạng Thuật chỉ một giá đỡ, Trần Tinh tìm đến một mặt gương đồng bình thường, đốt đèn tìm tòi trên giá sách.

"Quá đủ!" Trần Tinh ở sư môn đọc qua không điển tịch bị thiếu được lấy ra từ Khu ma ti, nhân gian có rất nhiều pháp bảo hùng mạnh, trong ti có ghi chép nhưng qua năm tháng, khi truyền đến tay Trần Tinh đã thất lạc nhiều. Bây giờ thông tin về tất cả pháp bảo đều còn trước mặt, Trần Tinh lập tức mừng rỡ, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, chẳng quan tâm gì nữa, xem trước đã rồi nói.

"Phong Hà Yên La, Trấn Yêu xử... Tâm Đăng? Tâm Đăng!"

Trần Tinh vạn lần không ngờ tới ở đây có ghi chép về Tâm Đăng! Đại khu ma sư nhiều thế hệ đề phòng mất mát, cố ý lưu lại các bản sao chép, cứ như vậy dù có biến cố chiến loạn, thì Khu ma sư kế thừa pháp bảo vẫn có thể quay về ti, lấy được tâm pháp sử dụng, nhưng Tâm Đăng thế nào thì mỗi người nói một kiểu, có người cho rằng nó chỉ xuất hiện khi Ma sắp giáng thế, mà Tâm Đăng là một món không có thực thể, "Hư huyễn linh bảo", có tính là pháp bảo hay không vẫn còn tranh cãi.

Trần Tinh như nhặt được chí bảo, lập tức ném Âm Dương giám ra sau đầu, đọc thẻ tre như chết đói lâu ngày. Trên thẻ trúc có ghi lại các dùng Tâm Đăng, gồm ba tác dụng diệt ma, trừ tà, giữ bản tâm trong sáng. Mà quan trong nhất, đúng như lời sư phụ, Tâm Đăng hiện thế, không chịu ảnh hưởng của Vạn Pháp Quy Tịch!

Vì Tâm Đăng dùng 'nguyên liệu' là tam hồn thất phách, tồn tại trong hồn phách người nắm giữ. Lúc thi triển pháp bảo này là dùng Nhiên Đăng trong lòng, chiếu sáng khắp nơi, như tinh hỏa liêu nguyên, dẫn động linh khí đất trời, tụ lại để trừ tà.

Năm đó sư phụ chỉ bảo những sự huyền bí của Tâm Đăng, cũng chỉ là kiến thức nửa vời, hiện giờ Trần Tinh tìm được độc bản, cũng nói là, khi linh khí thiên địa cạn kiệt, dù sức mạnh của Tâm Đăng có yếu đi nhưng vẫn dùng được!

Trên độc bản xác định rõ một việc: Tâm Đăng chỉ có thể bảo vệ vạn vật thế gian không bị ma chướng xâm chiếm, khu trục tà khí, không thể trảm yêu trừ ma, càng không đả thương người. Về ý nghĩa nào đó, 'pháp bảo' này chuyên dùng khắc chế 'Ma' mà sinh ra. Đối với những vật tà ma, ánh sáng này có thể làm địch nhân bị thương, nhưng với người thì cũng chỉ phát sáng để hù dọa một chút mà thôi...

"Mang ra ngoài rồi xem." Hạng Thuật nhắc nhở, "Âm Dương giám..."

Trần Tinh lấy lại tinh thần, tìm lại ở phía trước, cuối cùng ở chỗ pháp bảo bắt đầu bằng chữ 'Thiên', rút một cuộn thẻ tre, mở ra.

"Âm Dương giám: pháp bảo thượng cổ. Có thể mở ra thế gian vạn vật, dùng linh khí thiên địa để điều khiển, đằng sau khắc minh văn."

Hạng Thuật ở bên chong đèn, Trần Tinh đại khái đã hiểu cách dùng pháp bảo, cau mày nói: "Cái này có thể là Âm Dương giám, nhưng dùng thế nào? Hẳn là..." Nói xong cậu nhớ đến suy đoán lúc trước – oán khí.

Pháp bảo trên đời muốn sử dụng phải có linh khí thiên địa, nhưng linh khí cũng chỉ là một thứ sức mạnh luân chuyển giữa đất trời. Oán khí của người chết, theo lý thuyết thì gần giống linh khí, nhưng phương thức biểu hiện khác nhau. Linh khí sạch sẽ, oán khí dơ bẩn, cũng thường nói là thiên địa có hai khí 'thanh trọc'[2]. Từng có yêu thuật tà ma, dùng máu làm phép, hoặc dùng nhân hồn luyện hóa cũng là mở ra cánh cửa sử dụng oán khí.

Mà người giữ gương hiển nhiên tìm được cách sai khiến oán khí, có lẽ là từ người tử trận trên chiến trường, luyện hóa pháp bảo này, biến nó thành của mình, vừa vặn làm chỗ chứa cho hoạt thi.

"Âm Dương giám là một thứ hai mặt, mặt dương ở nhân gian, mặt âm là trong thế giới này. Muốn mở ra con đường nối liền hai thế giới phải tìm được mặt âm ."

Trần Tinh xem hết mọi cách sử dụng, tấm gương đã bị luyện hóa, sử dụng thì đơn giản không làm khó cậu được. Nhưng thứ này giấu ở đâu thì khó tìm.

Hạng Thuật gõ gõ thanh kiếm nặng trong tay, phát ra âm thanh, ra hiệu Trần Tinh nhìn xem.

"Đây là cái gì?" Hạng Thuật hỏi.

Trần Tinh để Hạng Thuật cầm lên, quan sát hoa văn trên kiếm, nói: "Trên thân khắc Cửu Tự Chân Ngôn. Có lẽ dùng hàng yêu."

Hạng Thuật: "Trong bí khố Phùng gia không phát hiện kiems này, chỉ có vỏ kiếm."

Nói xong, Hạng Thuật cắm kiếm vào vỏ kiếm kia, vừa khít.

Trần Tinh mờ mịt: "Ta cũng không rõ, chưa hề xem qua thanh kiếm nào có miêu tả như thế này. Âm Dương giám mở ra một thế giới, sức mạnh cũng hạn chế, sao chép càng nhiều thứ phức tạp thì càng cần nhiều pháp lực. Nếu ta đoán không sai trong thế giới này chỉ có thành Trường An, thậm thí không phải toàn bộ thành. Nếu như thanh kiếm này là pháp bảo, Âm Dương giám cũng không thể sao chép được pháp bảo khác, quá tôn pháp lực."

Trần Tinh lại đốt đèn, tìm trên kệ, xác thực không có, nhưng có một cuộn thẻ tre ghi "Sâm La Vạn Tượng", nói rõ bảo đao, ở trong sư môn Trần Tinh đã xem qua, mới lấy xuống để giao cho Phùng Thiên Quân.

Hạng Thuật cúi đầu nhìn kiếm, nói: "Có thể mang về hiện thế?"

Trần Tinh đáp: "Cái này khó nói... Nhưng ngươi có thích không? Thích thì giữ đi, dù sao cũng là đồ của Khu ma ti, ta làm chủ cho ngươi, dù không có linh lực cũng có thể dùng đánh người... đừng đánh ta là dược!"

Hạng Thuật giơ tay, Trần Tinh lập tức tránh, Hạng Thuật lại xoay người, Trần Tinh hiểu ra Hạng Thuật đang trêu cậu, thầm nghĩ, ngươi thế mà còn đùa cợt, đúng là nhìn nhầm rồi.

"Hai vị." Phùng Thiên Quân ở bậc thang nói, "Hai người làm xong việc chưa? Ta cảm thấy tốt nhất nên đi xem xem, chúng ta gặp phiền toái rồi."

Hạng Thuật đeo cả kiếm lẫn vỏ lên lưng, mấy bước đã lên một tầng, Trần Tinh đuổi theo, ném ghi chép về Sâm La Vạn Tượng cho Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân không kịp nhìn kỹ lại dẫn hai người vội vàng chạy lên ba tầng nữa.

Chỉ thấy sắc trời ảm đạm không rõ đêm ngày, từ khe núi Tùng, lít nha lít nhít toàn là hoạt thi, gần mười vạn con bao vây tổng thự Khu ma ti, trên các gò cao một đám võ sĩ đang giương cung cài tên.

Tướng lĩnh không đầu đứng ở một điểm cao trên Tùng sơn, hướng về phía tổng thự Khu ma ti.

_____________________________

[1] Âm Dương giám: Gương âm dương

[2] Thanh trọc: thanh - sạch sẽ, trọc - ô uế


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp