Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 30: Mộ Thu


2 năm

trướctiếp

Cái người kia ấy, đẹp như hoa

Nhưng sốt ruột cũng vô dụng, lúc bé Trần Tinh thích cảnh ăn tết náo nhiệt, chỉ tiếc mới lớn một chút đã bị đưa vào núi, cô độc nhiều năm như vậy nên giờ cậu chỉ muốn chơi đùa.

"Vậy được." Trần Tinh nói, "Ngươi có nhớ mình từng nói, chỉ cần chữa khỏi cho Xa La Phong, ta bảo gì ngươi cũng làm không?"

"Cuối cùng cũng nghĩ ra?" Hạng Thuật nói, "Chờ ngươi nhắc việc này lâu rồi, muốn ta làm hộ pháp đúng không? Việc ta đã đồng ý, nói được thì làm được."

Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật sảng khoái đáp ứng như vậy, cực kỳ ngạc nhiên.

Hạng Thuật: "Những ngày qua, ta vẫn ngẫm nghĩ lại những lời ngươi nói."

Trần Tinh: "Ai, tỉnh táo đi, không phải yêu cầu này, ngươi nghĩ ta là người thế nào? Ép ngươi làm hộ pháp, ngươi không cam tâm tình nguyện thì còn có ý nghĩa gì?"

Lần này đến lượt Hạng Thuật bất ngờ, hoài nghi nhìn Trần Tinh, nhíu mày.

Trần Tinh cười nói: "Mai là tiết Mộ Thu, ngươi dẫn ta đi chơi, được không?"

Hạng Thuật nhìn chằm chằm Trần Tinh, rất lâu không đáp lại, cuối cùng mới nói: "Được thôi."

Tiết Mộ Thu, là lễ hội long trọng nhất của Sắc Lặc Xuyên, các tộc mang rượu ngon cùng dê bò đến một mảnh đất trống, ghép một bàn dài cả dặm, để mọi người tự tổ chức ăn uống. Mười sáu tộc dựng hơn mười đấu trường, đua ngựa, kỵ xạ, đấu vật, thuần trâu... Quả thực là một lễ hội hoan lạc phóng khoáng!

Trần Tinh nhìn thấy náo nhiệt như vậy, lập tức reo một tiếng đi đến bên cạnh đấu trường, người đông nghìn nghịt, Hạng Thuật thì tự đi chuẩn bị lễ tế thiên. Trần Tinh dạo nửa ngày, gào thét hô hào bên chỗ đấu vật, lại dùng dược liệu đánh bạc với người Hồ, thắng không ít rồi mua một con ngựa tốt lông đỏ sẫm, cưỡi dạo bốn phía.

"Thần y!" Thanh niên Thiết Lặc tìm cậu nửa ngày, vội nói, "Đại Thiền Vu tìm ngươi! Mau đến đài cao đi!"

"Hạng Thuật!" Trần Tinh hô, "Ngươi thấy ngựa ta mua thế nào?"

Nhiều người đã tụ tập trước đài, Trần Tinh dắt ngựa tới, Hạng Thuật ở phía trên đài cao, mặc một bộ võ giáp Thiết Lặc bằng vàng ròng, lộ ra dây thắt trước cơ ngực xinh đẹp, múi bụng đẹp đẽ, trong tay cầm cung ngọc, có vẻ bực bội nói: "Ngươi bảo ta dẫn ngươi đi, cuối cùng buổi sáng đã chạy mất dạng!"

Trần Tinh cười nhìn y, thấy Hạng Thuật đứng thẳng trên đài hơi nghiêng người, lại càng ngọc thụ lâm phong, trong khoảnh khắc cậu nghĩ nát óc, dùng toàn bộ sở học văn thơ cũng không có câu nào phù hợp để miêu tả lại.

"Cái người kia ấy, đẹp như hoa." Trần Tinh đến gần Hạng Thuật, cảm thấy tim mình đập loạn, khó thở. Nhưng dù sóng lòng có dồn dập thế nào thì biểu cảm bên ngoài vẫn chỉ là bình tĩnh mỉm cười.

"Cái gì?" Hạng Thuật nhướn mày, không hiểu.

Trần Tinh nhảy lên đài, giúp Hạng Thuật chỉnh lại áo giáp.

"Khen ngươi xinh đẹp!" Trần Tinh nói, "Người Hồ các ngươi, đúng là không hiểu phong tình!"

Trần Tinh đến sát mép đài, người phía dưới huýt sáo, Hạng Thuật chỉ phía sau ra hiệu cho cậu mau tránh đi, đứng ở sau mà nhìn.

Xa La Phong cũng tới đài, hô: "Bắt đầu rồi sao?"

Hạng Thuật ra hiệu, Xa La Phong hạ lệnh, người Nhu Nhiên bốn phía vội vã thổi kèn hiệu, toàn bộ người Hồ ở Sắc Lặc Minh lập tức dừng việc đang làm, chen lấn vọt về phía đài cao.

Xa La Phong nhận một đôi chim nhạn, trước cổ chim nhạn buộc dây đỏ, trên dây treo một cái chiêng cỡ bàn tay.

Trần Tinh nói: "Định làm gì vậy?"

Hạng Thuật cầm cung ngọc, hạ giọng: "Mở mắt nhìn cho kỹ."

Trần Tinh: "Nhất tiễn song điêu? Bỏ đi, ngươi bắn trúng được sao? Lỡ như không trúng thì thế nào?"

Hạng Thuật: "Bắn không trúng thì mất mặt."

Trần Tinh: "Không phải... Nếu như bắn trúng, chim nhạn làm sai chuyện gì? Chúng nó vô tội mà!"

Hạng Thuật cao giọng dùng tiếng Thiết Lặc tuyên bố tiết Mộ Thu bắt đầu, phía dưới không ai hò reo, mấy chục vạn người đen nghịt vây quanh đài cao, chật như nêm cối.

Xa La Phong quát: "Bắt đầu!" Nói xong buông đôi chim nhạn, cả hai giương cánh bay về phía chân trời.

Chỉ trong chớp mắt, đôi chim kéo nhau đi, vỗ cánh mấy cái đã trở thành một chấm đen nho nhỏ.

Hạng Thuật chầm chậm kéo trường cung, ba mươi vạn người dưới đài nín thở, Trần Tinh nghẹn họng nhìn chằm chằm, ngươi có bản lĩnh này thật ư?!

Ngay sau đó, Hạng Thuật xoay người, kéo cung thành hình trăng tròn, mượn lực lúc xoay qua, trường cung hướng phía chân trời, viu, viu, viu, ba mũi tên liên tiếp bay vụt!

Hôm đó trong thành Trường An, Hạng Thuật cách trăm bước bắn trúng Âm Dương giám trong tay Phùng Thiên Dật đã là thần kỹ[1], Trần Tinh vạn lần không ngờ y muốn dùng tiễn ky bắn cái chiêng trên không!

Chim nhạn càng bay càng cao, Hạng Thuật lại bồi một tên cuối cùng.

Mũi đầu tiên, dây đỏ đứt, cái chiêng từ trên không rơi xuống, nhận mũi thứ hai, 'đông' vang một tiếng.

Mũi thứ ba cũng 'đông' một tiếng, trúng!

Một tiễn cuối cùng bay đến, xuyên thủng cái chiêng, âm vang chấn động!

Thoáng chốc, cả sân hò reo ầm ĩ như dời non lấp biển, mười sáu tộc hò hét vang trời, Hạng Thuật thu cung, ồn ào phía dưới lên đến cực điểm, bầu không khí có vẻ không kiềm chế được nữa, cho dù là nam nữ già trẻ, đều vừa múa hát vừa tản ra, như thủy triều tràn khắp bốn phương tám hướng. Xa La Phong cười to, kéo tay Hạng Thuật, Hạng Thuật ném cung, ngoắc ra hiệu Trần Tinh, bắt lấy cổ tay cậu, ba người chạy xuống đài.

Khắp nơi đều bầy rượu ngon đồ ăn, đám người bắt đầu đấu rượu, Trần Tinh bị ẩn tới ẩn lui, lúc trước uống không ít rồi, hơi rượu khiến cậu hơi choáng, Xa La Phong vừa lớn tiếng rống gì đó, Hạng Thuật lại nói: "Uống ít một chút! Ta không muốn bế ngươi về đâu!"

"Không sao!" Trần Tinh hô.

Hạng Thuật bảo mọi người yên lặng, Xa La Phong lại đưa Trần Tinh một bát rượu, Hạng Thuật đang uống một bát, Trần Tinh nói: "Xa La Phong ngươi vừa mới khỏe, uống ít thôi."

Có người mang rượu đến cho Xa La Phong, Hạng Thuật tựa trước bàn, nhận thay, ngửa cổ uống cạn, đám người Hồ nhốn nháo ồn ào, Xa La Phong cười ha ha, đè Hạng Thuật lên bàn, cúi đầu hôn y một cái.

Trần Tinh: "..."

Mọi người lại xôn xao, cười vang, Hạng Thuật đưa tay ra cản, không chờ đến lúc Xa La Phong chạm tới môi đã vung chân đá hắn sang một bên, giận dữ hét: "Cút mau1"

Trần Tinh cũng cười theo, bỗng nhiên không biết vì sao mà cảm thấy hơi khó chịu, giống như bị đè xuống, chuếnh choáng không thở nổi.

Xa La Phong giả vờ nằm trên đất, 'ui da' 'ui da' kêu mấy tiếng. Hạng Thuật sợ đạp phải miệng vết thương của hắn mới tiến lên kiểm tra. Trần Tinh lại tới trước, nói: "Ta xem thử xem?"

Xa La Phong cười đẩy Trần Tinh ra, dùng tiếng Nhu Nhiên hô to muốn đấu vật với Hạng Thuật, hắn nhảy lên một cái, cưỡi lên lưng Hạng Thuật, lại bị Hạng Thuật tóm chặt lấy, nhưng ghét bỏ hắn vô dụng, khoát tay muốn đi, lại bị Xa La Phong chặn đường.

"Thuật Luật Không!" Xa La Phong cười hô, "Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Đánh thắng ngươi thì ta là Đại Thiền Vu! Ngươi chấp ta một tay!"

Mấy tên nhóc Nhu Nhiên bên cạnh cũng hô: "Đánh một trận! Đánh một trận! Đánh một trận đi!"

Hạng Thuật trào phúng cười một tiếng, vắt một tay sau lưng.

Giữa sân bị người ta vây quanh, che mất tầm mắt của Trần Tinh.

Trần Tinh đặt chén rượu xuống, nghe được từ trong vòng người truyền ra tuyến hoan hô, bỗng nhiên cảm thấy xót xa cô độc, cậu vội vàng rời bàn, bỏ qua đám người, đi về phía nam Sắc Lặc Xuyên.

Mình bị sao đây? Trần Tinh không hiểu, cảm giác nặng nề cứ đè lên cậu. Bầu trời đen nghịt, không thấy trời xanh, cảm giác gió tuyết bắt đầu thổi.

Cậu bò lên đống cỏ khô, yên lặng ngồi xuống, chưa bao giờ phiền muộn như vậy. Nhớ nhà? Quê hương mình rốt cuộc ở đâu? Trần Tinh ngậm cọng cỏ, loạng choạng nằm xuống, vùi mình vào trong lớp cỏ khô, mắt nhìn nền trời xám xịt nặng nề, bên tai còn văng vẳng tiếng hô hào của người Hồ.

Trần Tinh cảm thấy hơi bực bội, cảnh tượng vốn huyên náo vui vẻ, trong nháy mắt lại vô vị nhạt nhẽo, nhớ lại tư thế hiên ngang của Hạng Thuật, có chút không vui, giống như đồ của mình bị cướp vậy, cảm giác kia cực kỳ rối loạn, xoắn thành một mớ bòng bong.

Tiếng hô ngày càng gần, Trần Tinh căm tức hơn, ngồi dậy hô: "Ầm ĩ thế! Đang làm cái gì vậy?!"

Chỉ thấy các đó không xa có một đội tuần tra chạy về phía thảo nguyên, tản thành hình quạt, cũng hô quát ầm lên. Trần Tinh bị biến cố này cắt đứt mạch suy nghĩ, nhảy xuống đống cỏ, leo lên ngựa, chạy về phía vòng vây.

Chỉ thấy mười mấy kỵ binh Nhu Nhiên vây quanh một người, người kia đội đấu bồng màu đen, vải che mặt, cầm một thanh tề mi trường côn, cảnh giác nhìn đám kỵ binh.

Trần Tinh học được chút tiếng Nhu Nhiên, hỏi: "Đây là ai?"

Sắc Lặc Xuyên bây giờ ai cũng biết cậu, người Nhu Nhiên thấy Trần Tinh tới mới nhường đường, vị khách kia vừa thấy Trần Tinh đã nói: "Thiên Trì!"

Người đó cởi lớp vải che mặt xuống, bỏ mũ áo choàng, hai mắt trong veo, môi hồng răng trắng, cười nói: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi!"

"Thác Bạt Diễm?" Trần Tinh vạn lần không ngờ tới việc sẽ gặp Thác Bạt Diễm ở đây, vội nhảy xuống ngựa, chạy nhanh tới. Thác Bạt Diễm cũng xuống ngựa, giang tay cười to, ôm lấy Trần Tinh.

"Ta nghe nói Đại Thiền Vu đưa ngươi về Sắc Lặc Xuyên," Thác Bạt Diễm nói, "Mới xin lệnh của bệ hạ, đến tìm ngươi."

Trần Tinh vội ra hiệu cho đám người, đây là bằng hữu của mình, sắc mặt đám người Nhu Nhiên hơi khác lạ, nghe vậy cũng vội hành lễ rời đi.

"Ở lại qua tiết Mộ Thu?" Thác Bạt Diễm nhìn lại.

Phiền muộn trong lòng Trần Tinh bị sự xuất hiện của Thác Bạt Diễm quét bay, gặp lại bằng hữu, cậu cảm thấy vui vẻ hẳn, cười noins: "Đúng vậy, sao ngươi chạy xa như vậy, cũng không gửi thu trước? Chỉ có mình ngươi à?"

Thác Bạt Diễm gật đầu, một tay bá vai Trần Tinh, dắt ngựa, chậm rãi đi về phía Sắc Lặc Xuyên, nói: "Ngươi ở đây thế nào? Bọn họ rất kính trọng ngươi, vì Đại Thiền Vu sao?"

"Hắn?" Trần Tinh khịt mũi coi thường, kể lại chuyện thời gian qua, lại nói: "Ta bảo người tìm Hạng Thuật đến?"

Thác Bạt Diễm có chút lo lắng, nhìn phía xa, lại nhìn Trần Tinh.

"Triều đình thế nào rồi?" Trần Tinh hỏi, "Tìm ta có chuyện gì?"

Thác Bạt Diễm mang theo tin tức Trung Nguyên, thực tế cũng không khác biệt lắm với những gì có thể suy luận ra. Sau khi Hạng Thuật đưa Trần Tinh rời đi, Phù Kiên quay về Vị Ương cung, Bạt loạn kết thúc, Vị Ương cung bị hủy tan nát suýt nữa khiến Phù Kiên phun máu, đành phải sai người nhanh chóng sửa chữa. Mà đêm xuống Mộ Dung Xung ở lại trong cung, bị Phù Kiên thuyết phục, tạm thời không đi gây sự với Hạng Thuật.

Điều kiện trao đổi là – phải đuổi theo Phùng Thiên Quân, giao cho Mộ Dung gia xử trí.

Nhưng từ Phù Kiên đến văn võ bá quan đều hiểu rõ, Mộ Dung gia tộc ghi thù, hiện giờ không dám trực tiếp đối đầu với Hạng Thuật, chẳng qua là kiêng kị Cổ Minh, dù sao chư Hồ nhiều năm ta giết ngươi ngươi giết ta, tranh đấu liên miên, sau khi nhập quan càng gây ra thù sâu hận nặng. Hạng Thuật nắm lực lượng lớn mạnh trong tay, Phù Kiên chỉ mong dàn xếp ổn thỏa, chờ lúc có cơ hội sẽ giải quyết sau.

Nhưng Mộ Dung Xung cũng có thể diện, Thanh Hà công chúa chết không rõ ràng, cũng không biết giải thích thế nào, vì vậy Phù Kiên ra lệnh truy nã đuổi bắt Phùng Thiên Quân.

"Huynh ấy đi rồi." Trần Tinh nói.

"Ta biết." Thác Bạt Diễm nói, "Về sau, ta xin bệ hạ sẽ cho lệnh đặc xá, người động thủ là Đại Thiền Vu, người Phùng gia mưu phản, không liên can đến ngươi... Bên Mộ Dung Xung ta cũng nói chuyện qua, ngươi yên tâm."

Trần Tinh mê man, chỉ biết gật đầu cảm ơn.

Thác Bạt Diễm nói: "Ta nói muốn đưa ngươi về, bệ hạ bảo, ta phải tự tới hỏi ngươi."

"Đi đâu?" Trần Tinh hỏi.

"Về Trường An." Thác Bạt Diễm nói, "Ngươi không muốn trở vè sao? Có ta ở đây, không ai dám ức hiếp ngươi."

Trần Tinh bỗng nhiên hiểu, cười một cái, Thác Bạt Diễm hơi cúi đầu, cậu nhìn hắn chăm chú, ấn đường hắn có nhuệ khí thanh niên, khiến Trần Tinh cảm thấy Thác Bạt Diễm rất đáng yêu.

"Đi uống rượu không?" Trần Tinh nói, "Bọn họ đang mở hội, rượu ngon lắm."

"Được!" Thác Bạt Diễm lập tức nói, "lâu lắm không tham dự tiết Mộ Thu!"

Trần Tinh đưa Thác Bạt Diễm về chỗ tổ chức hội, sau khi các tộc bắt đầu, đã đấu vật, nói chuyện yêu đương, tiết Mộ Thu vừa là lễ hội thu hoạch còn là thời điểm nam nữ trẻ tuổi nhân dịp bày tỏ cõi lòng. Mượn hơi rượu, nhóm người Hồ theo đuổi nữ hài, làm những việc bình thường không dám, nói những lời mọi khi đè xuống, bầu không khí như tỏa sáng, đứng trước bàn tiệc rượu, cảm nhận được Sắc Lặc Xuyên phong tình vạn chủng.

Trần Tinh mang rượu cho Thác Bạt Diễm, tửu lượng Thác Bạt Diễm rất tốt, ôm một vò rượu đến một gốc cây ven sông, trước tự uống nửa vò, rồi nhìn Trần Tinh, gương mặt đỏ bừng.

"Thiên Trì," Thác Bạt Diễm nói, "Ta có lời muốn nói với ngươi, từ ngày bệ hạ ở Ngự thư phòng nói... nói... việc kia, ta đã nghĩ rất lâu."

Trần Tinh tự nhiên hiểu ra tại sao Thác Bạt Diễm ngàn dặm xa xôi, cho dù bọn họ đã rời khỏi Trường An, mà vẫn đuổi thẳng tới Sắc Lặc Xuyên, nếu nói Phù Kiên truyền tin thì thôi, nhưng khi gặp mặt câu đầu tiên là 'ta tìm được ngươi', mà chẳng nói việc khác chỉ riêng chuyện này đã khiến Trần Tinh cực kỳ cảm động.

"Ta biết ngươi muốn nói gì." Trần Tinh cười nói, "Đến, cạn chén."

Trần Tinh chủ động chạm bát với Thác Bạt Diễm, uống xong, Thác Bạt Diễm kinh ngạc nhìn Trần Tinh.

"Ngươi rất đẹp," Thác Bạt Diễm cười nói, "Thiên Trì theo ta về đi, ta vẫn muốn, thành thân với một người như em, em chỉ cần yêu cầu thì việc gì ta cũng đồng ý, em bảo ta làm gì thì ta làm cái đó."

"Thác Bạt huynh," Trần Tinh thở dài, nhìn sâu vào mắt Thác Bạt Diễm, nói: "Cảm ơn huynh không quản xa xôi ngàn dặm tìm ta, trước khi rời khỏi Trường An, ta quên mất một việc, là trả lại nó cho huynh."

Nói xong, Trần Tinh rót chút rượu lên tay, cởi nhẫn của Thác Bạt Diễm xuống, chìa ra.

Thác Bạt Diễm im lặng không nói, Trần Tinh kéo tay hắn, dúi chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Thác Bạt Diễm.

"Được." Thác Bạt Diễm nói.

"Tặng người khác đi," Trần Tinh nói, "Cho người nào mà huynh vừa gặp, đã cảm thấy nếu không phải hắn thì không được."

"Chính là em." Thác Bạt Diễm nói.

"Không." Trần Tinh cười nói, "Không phải ta, ta chỉ vô tình trùng hợp với suy nghĩ của huynh, phải là người mà huynh cảm thấy phải thành thân cùng hắn."

Thác Bạt Diễm không hiểu nhìn Trần Tinh, lông mày nhăn lại. Trần Tinh hơi phiền muộn, nói: "Huynh chưa hiểu, huynh nên tặng chiếc nhẫn này cho một người... khi huynh thấy hắn, tim sẽ đập mạnh, muốn kiếm cớ nói thêm vài câu. Nhìn thấy hắn ở bên người khác, trong lòng khó chịu, thấy hắn khổ sở sẽ không đành lòng; khi hắn cười với huynh sẽ cảm thấy trong lòng như có hoa nở."

"Mà không phải đưa cho một người, mà tất cả mọi người nghĩ huynh nên thành thân cùng, hắn cũng phải phù hợp ở với huynh hết một đời, vì vậy huynh ở bên hắn, là người được vận mệnh sắp đặt, chính thế."

Trần Tinh nhướn mày, cười cười, bỗng nhiên hiểu ra cảm xúc kỳ quái diễn ra trong lòng mình.

"Ta không rõ." Thác Bạt Diễm có vẻ khó chịu, chăm chú nhíu mày.

Trần Tinh nói: "Không sao, hứa với ta, huynh phải nhớ lời này, đến một ngày nào đó huynh sẽ hiểu thôi."

Thác Bạt Diễm quay đầu sang chỗ khác, giữa hai người chỉ còn tiếng thở dài, cũng không nói chuyện.

"Được rồi." Cuối cùng Thác Bạt Diễm mở lời.

"Ta đưa huynh đi?" Trần Tinh còn nói, "Tạm thời ta chưa muốn quay về, Hạng Thuật đồng ý..."

"Ngươi đừng để người Nhu Nhiên thấy hắn, nếu không sẽ có án mạng." Giọng nói Hạng Thuật từ sau gốc cây vang lên, Trần Tinh giật nảy mình, cả giận: "Ngươi còn nghe lén chúng ta!"

Cùng là người tập võ, Thác Bạt Diễm đã sớm biết Hạng Thuật núp sau thân cây, nói: "Đại Thiền Vu, mạo muội làm phiền rồi."

"Thì sao?" Trần Tinh nói, "Các ngươi đối xử với khách không phải bắt dọn phòng thì là án mạng, Sắc Lặc Minh còn có lễ nghĩa cấp bậc không?"

"Đại quốc Thác Bạt thị từng bắt mấy vạn người Nhu Nhiên làm nô lệ." Hạng Thuật từ sau cây đi vòng ra, đã mặc lại vương bào, nói với Trần Tinh: "Người Nhu Nhiên uống rượu nóng đầu, nếu biết hắn là ai, không chừng cầm dao chọc tình lang của ngươi, thứ cho ta ngăn không nổi."

"Không sao," Thác Bạt Diễm đeo lại chiếc nhẫn, nói: "Biết ngươi bình an vô sự, bây giờ ta đi."

"Chờ chút." Trần Tinh hô, "Ở lại vài ngày đã, huynh từ xa tới..."

"Quay về nói cho Kiên Đầu," Hạng Thuật nói với Thác Bạt Diễm, "Cô vương không rảnh quan tâm hắn, nhưng cũng cho hắn có khuôn phép một chút, nếu như ta biết Trung Nguyên có chuyện gì, à coi như nói nhầm, nếu thành của mình cũng không bảo vệ được, ta không ngại thay hắn dọn dẹp đám người Tiên Ti các ngươi đâu."

Thác Bạt Diễm nói: "Nhất định sẽ truyền lời." Nói xong xoay người lên ngựa, phi đi. Trần Tinh chạy theo mất bước, lại bị Hạng Thuật tóm cánh tay.

"Hạng Thuật, ngươi thả ta ra... Thác Bạt Diễm!" Trần Tinh hô.

Thác Bạt Diễm quay đầu nhìn Trần Tinh, chợt lộ ra một nụ cười, có chút khổ sở, nhưng hắn che giấu rất khéo, lại huýt sáo với cậu.

"Thiên Trì!" Thác Bạt Diễm hô, "Sau này còn gặp!"

Trần Tinh đành thở dài, hất tay Hạng Thuật, tức giận nhìn y.

Hạng Thuật cau mày: "Ta chỉ quay về thay y phục, ngươi còn chạy tới tận đâu?"

Trần Tinh: "Ngươi còn nghe lén chúng ta nói chuyện?!"

Hạng Thuật: "Ta trùng hợp đi ngang qua, thấy hai người uống rượu dưới tàng cây... Sắc Lặc Xuyên là lãnh địa của ta, ta ở đâu ngươi cũng dám quản sao?"

Trần Tinh: "Ngươi. . ."

Trần Tinh đi trước nổi giận đùng đùng, Hạng Thuật ở phía sau không xa không gân đi theo, hai người vòng qua hội trường tiết Mộ Thu, Hạng Thuật giận dữ hét: "Ngươi dám trút giận lên Đại Thiền Vu?"

Trần Tinh: "Làm sao? Muốn đánh ta chứ gì? Đánh đi!"

Hạng Thuật lại dừng bước, nhìn chằm chằm Trần Tinh, cau mày nói: "Ta làm gì ngươi? Nóng tính như thế? Không muốn chờ thì đi đi! Đi theo Thác Bạt Diễm quay về Trường An đi!"

Trần Tinh hít sâu một hoi, không nhịn được nữa, tiến tới đẩy Hạng Thuật một cái, nhưng y chẳng nhúc nhích tí nào, Trần Tinh giận dữ quát: "Tên khốn này! Ngươi là đồ tồi!" Nói xong cậu nghiêng người dùng vai húc Hạng Thuật, Hạng Thuật như tảng đá cắm sâu trong đất, chế giễu nhìn cậu, tiện tay đẩy lại, Trần Tinh lảo đảo suýt ngã.

Hạng Thuật lại bắt lấy cổ tay cậu, Trần Tinh bị đau, kêu to mấy tiếng, đang lúc Hạng Thuật định động thủ đánh người, cách đó không xa có tiếng hét vang lên.

Xa La Phong uống sau, hai mắt đỏ ngầu, đầy lửa giận, phía sau có hơn trăm kỵ binh Nhu Nhiên mặc áo giáp chỉnh tề.

"Thác Bạt thị Tiên Ti ở đâu?!" Xa La Phong nói, "Thần y! Ngươi giao bằng hữu ra đây!"

__________________________________

*Mộ Thu: có nghĩa là cuối thu, thu tàn; nhưng ở đây là tên một ngày lễ ở Sắc Lặc Xuyên nên mình giữ nguyên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp