Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 42: Tù binh


2 năm

trướctiếp

Ngươi có thể sử dụng pháp bảo được luyện hóa bằng máu chủ nhân ta sao?!

Oán khí tụ lại như vật thể hữu hình, như gió lốc lao thẳng lên trời, Trần Tinh bị cuốn bên trong, cố gắng điều khiển trống bỏi, trong oán khí hiện ra hư ảnh, hóa thành thần thú thượng cổ "Tranh"!

Năm đuôi một gốc, nhìn như báo đỏ - oan hồn Tranh giữa cơn gió liên tục giãy dụa, gào thét như tiếng đá tảng va chạm, truyền xa trăm dặm. Trong lúc Tranh xuất hiện, toàn bộ hoạt thi dừng động tác công thành, ùn ùn đổi hướng về phía Trần Tinh.

"Đoạt nó lại!" Chu Chân liều lĩnh quát.

Nhưng kỵ binh Nhu Nhiêu không chịu ảnh hưởng của trống bỏi, lập tức quay đầu từ trong thành chuyển ra chiến trường, áp lực tấn công Cáp Lạp Hòa Lâm nhẹ bớt, các tộc xông ra chém giết, đến trợ giúp Đại Thiền Vu Hạng Thuật.

Oán khí này quá mạnh... còn khó khống chế hơn Âm Dương giám

Dù Trần Tinh quen thuộc các loại pháp lực từ khi còn bé, muốn đối phó với pháp bảo mạnh cỡ này cũng cực kỳ vất vả, oán khí quấn quanh trống bỏi cứ cố gắng xâm nhập vào trong nội tâm cậu, muốn nuốt chửng đồng hóa.

Sắp không trụ nổi nữa! Hoạt thi phía bên kia không bị khống chế, Trần Tinh cố gắng lắc trống bỏi.

"Thùng" một tiếng, mấy chục vạn hoạt thi theo tiếng trống trong tay Trần Tinh chuyển hướng. Hạng Thuật giục ngựa vọt tới, một kiếm đã vung tới trước Xa La Phong.

"Thuật Luật Không!" Xa La Phong liên tục thở dốc.

Hạng Thuật giơ kiếm ngăn giữa Xa La Phong và Trần Tinh.

"Xa La Phong!" Bỗng nhiên Hạng Thuật giận dữ hét, "Nói rõ cho ta1"

"Hạng Thuật... Hạng Thuật..." Trần Tinh sử dụng pháp bảo xong, tâm mạch tổn thương, thở hổn hển không thôi, có hơi lảo đảo, một tay giữ chặt lồng ngực, thất tha thất thểu như sắp ngã vào trong tuyết.

Xa La Phong cười lạnh, hơi cong lưng, chú ý đến từng cử động nhỏ nhất của Hạng Thuật.

Trước là Xa La Phong, sau là Trần Tinh sắp ngất, Hạng Thuật hơi lơ đễnh, bây giờ không phải lúc đánh nhau với Xa La Phong, trước phải chú ý Trần Tinh đã. Nếu không kỵ binh Nhu Nhiên quay lại chắc chắn bọn họ sẽ bị vây trong trận, lúc đó loạn quân liều chết đến, Hạng Thuật dù có bản lĩnh lên trời thì cũng không bảo vệ được Trần Tinh.

"Có thể chịu được không?" Hạng Thuật nhfin chằm chằm động tác Xa La Phong, muốn đưa cả hai đi thực sự rất khó.

"Ta không sao." Trần Tinh vẫn hổn hển mãi, trống bỏi cũng không cầm nối, "Ngươi đi mau... bọn chúng quay lại, đừng quản ta. Mau! Đi đi!"

Phía xa, kỵ binh Nhu Nhiên bắt đầu chém giết tiếp, dồn về phía bên này, trên mặt Xa La Phong lộ ra ý hận, đang định nhào lên, Hạng Thuật cuối cùng cũng ra quyết định, bỏ mặc Xa La Phong không để ý, lạnh lùng nói: "Tiêu Sơn! Đi!"

Ngay sau đó y kéo Trần Tinh lên ngựa, quay đầu phá vây!

Hành động này khiến Xa La Phong giật mình, trong khoảnh khắc không biết làm gì, cứ vậy trơ mắt nhìn Hạng Thuật rời đi.

Trần Tinh được Hạng Thuật kéo lên ngựa, Hạng Thuật nhanh chóng quay ngựa, hai mươi vạn hoạt thi trùng điệp, cục diện thay đổi, bọn chúng lao về phía kỵ binh Nhu Nhiên! Trần Tinh và Hạng Thuật đi phía sau đám hoạt thi, chờ kỵ binh Thiết Lặc, Hung Nô.

Chu Chân vạn lần không ngờ, đối phương lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cứ nghĩ sau khi Vạn Pháp Quy Tịch không ai có thể sử dụng pháp bảo nữa, gã lập tức hạ lệnh, nhưng kỵ binh Nhu Nhiên đã bại, hoạt thi tranh nhau tiến lên, dẫm đạp, trận doanh bên phía gã lập tức đại loạn.

Chu Chân giận giữ hét: "Ngươi có thể sử dụng pháp bảo được luyện hóa bằng máu chủ nhân ta sao?!"

"Ta là Đại khu ma sư." Trần Tinh lạnh lùng nói.

Hạng Thuật đã giục ngựa vọt tới trong trận quân Nhu Nhiên, quét một kiếm quét bay năm sáu kỵ binh cản đường, Trần Tinh ôm eo Hạng Thuật vẫn còn thở dốc, trái tim co thắt đau đớn, mới cưỡng ép sử dụng trống bỏi này khiến cho oán khí xâm chiếm.

"Cho ta sức mạnh Tâm Đăng!" Hạng Thuật quát.

Trần Tinh ôm chặt eo Hạng Thuật, nằm rạp trên lưng y, nhắm hai mắt, sức mạnh Tâm Đăng bỗng nhiên được tăng lên.

Hạng Thuật vung kiếm, định hóa thành trường cung không ngờ trọng kiếm tỏa sáng, lại biến thành một thanh quang xử sáu thước. Hạng Thuật khẽ giật mình, nhưng sau đó dùng xử như trường kích bắt đầu múa trái múa phải, chỉ thấy một luồng sáng quét qua, kỵ binh cản đường bị đẩy khỏi ngựa!

Chu Chân lập tức sợ hãi, bản năng cảm nhận được thần binh kia là khắc tinh của mình, không dám ham chiến, quay ngựa định đi nhưng Hạng Thuật đã đến ngay sát đằng sau!

Quang xử vung xuống, bạch quang của Tâm Đăng vẽ nên một ngọn lửa hữu hình, võ bào trên lưng Chu Chân bị bén lửa, bắt đầu bốc cháy, trong khoảnh khắc cuối cùng, cứ nghĩ sẽ đánh ngã cả người lẫn ngựa Chu Chân xuống thì Tâm Đăng 'vù' một tiếng, biến mất.

Trần Tinh ở sau lưng Hạng Thuật kiệt sức, hai tay buông lỏng, phun một búng máu thấm ướt giáp da trên lưng Hạng Thuật.

Hạng Thuật: "Trần Tinh? !"

"Khốn nạn!" Xa La Phong đã đuổi giết đến nơi, điên cuồng hét lớn, "Thuật Luật Không!"

Tuấn mã ầm ầm đụng vào nhau, Xa La Phong mặc trọng giáp, hắn cứ nghĩ Hạng Thuật sẽ đấu võ với mình không ngờ người hắn quan tâm nhất không thèm liếc mắt với hắn một cái, oán hận trong lòng dân cao đến cực điểm, lúc này hắn chẳng màng tính mạng, cả người lẫn ngựa lao đến, quyết đồng quy vu tận với Hạng Thuật.

Trần Tinh ngất đi, nửa người rũ xuống, bị Xa La Phong tông vào, Hạng Thuật vội vươn tay giữa Trần Tinh, nhưng chậm một bước, viện quân bên mình đã tới, hai bên đang giao chiến, Hạng Thuật và Trần Tinh bị đẩy ngã, Chu Chân chỉ muốn cướp trống bỏi, hô lên: "Xa La Phong! Pháp bảo!"

Hai quân như thủy triều lao vào, ý thức Trần Tinh dần biến mất, trước mắt đen kịt.

Mình sắp chết sao? Nhanh quá... còn chưa đến lúc.

Trong thời khắc Trần Tinh hôn mê, cậu vẫn nắm chặt trống bỏi, vô thức không muốn buông tay, mà lúc ý thức mơ hồ cậu mơ hồ thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.

Kia là thế giới nhìn qua con mắt của người khác, bốn phương tám hướng là không gian vặn vẹo, vách tường chằng chịt mạch máu nhưng chỉ trong chớp mắt, chủ nhân đôi mắt kia phát hiện cậu, nhìn thẳng vào nội tâm Trần Tinh, ý thức liên thông một cách kỳ dị.

"Kí chủ Tâm Đăng?" Một giọng nói khàn khàn vang lên, "Có thể qua máu của ta đến dây. Cũng giỏi, Thần Châu hiện giờ người có pháp lực chỉ có ta và ngươi."

"Mau tỉnh lại!" Một giọng nói thiếu niên xa lạ vang lên trong ý thức Trần Tinh, "Còn chưa đến lúc bỏ cuộc!"

Trần Tinh bỗng nhiên mở mắt, cảnh tượng sụp đổ, thanh âm kia như đánh văng ý thức cậu từ ngàn dặm xa xôi quay lại.

Cảnh tượng lúc mơ hồ lúc rõ ràng, gió thổi lạnh lẽo, vài bông tuyết rơi xuống mặt cậu, một bàn tay lạnh lẽo đeo găng tay sắt nắm cằm cậu để cậu ngẩng đầu lên.

Đây là chỗ nào? Lúc Trần Tinh khôi phục ý thức đã biết mình bị bắt.

Quanh người mây mù bao phủ, lộ ra một mẩu sườn núi, đỉnh núi Âm, chỗ cao nhất của dãy núi Hô Hòa Ba Thập, trên một mảnh đất trống phía trước có hai người mặc giáp đen, và Xa La Phong ngồi dưới đất tóc tai bù xù, hơi thở nặng nề, nhìn cực kỳ chật vật.

Chu Chân đứng một bên, nhìn chăm chú trống bỏi đặt trên đá.

Trần Tinh giật giật cổ tay, phát hiện mình bị trói bằng xích sắt, trời đông giá rét, nước đóng thành băng, trên xích kết một tầng sương, cậu thầm nghĩ các ngươi phải làm đến mức này sao? Trói ta bằng xích sắt nặng như vậy, dù không có thì ta cũng đâu trốn được?

Lúc Trần Tinh tỉnh lại, Xa La Phong và Chu Chân lập tức cảnh giác nhìn về phía cậu.

Hai võ tướng kia, một người muốn kéo Trần Tinh lên, nhưng bị người còn lại cản.

Trần Tinh nhận ra kẻ muốn lôi cậu dậy là Tư Mã Việt, nhìn từ khải giáp có thể nhận ra. Người còn lại không biết là ai.

Giáp đen của bọn chúng giống nhau như đúc, đều đội mũ giáp che kín mặt rất khó phân biệt,

Tư Mã Việt xoay người sang phía Chu Chân.

"Làm thế nào đây?" Từ trong áo giáp phát ra giọng nói khàn khàn.

Tên này biết nói chuyện?! Trần Tinh nghe được thanh âm thì cực kỳ kinh ngạc.

Lúc đầu cậu đưa ra phỏng đoán về đám người kia, chắc là không có ý thức, là hoạt thi hành động theo bản năng, hiện giờ thấy vậy có lẽ đám cao cấp hơn có thể noi chuyện, chứng minh có ý thức riêng. Tư Mã Luân khi trước đối đầu tại Trường An, có lẽ không muốn mở miệng.

Chu Chân không trả lời chỉ nhìn Xa La Phong phía sau, Xa La Phong oán hận nhìn Trần Tinh.

"Ta giao bạt quân gây dựng ở đây cho Thi Hợi đại nhân các ngươi." Tư Mã Việt giọng khàn như sắt thép ma sát, nói, "Ngươi nói cho ta, các ngươi còn có sáu vạn thiết vệ Nhu Nhiên, hiện giờ thế nào?"

Một võ tướng giáp đen đứng bên Trần Tinh, từ đầu tới cuối không nói một lời, Trần Tinh đảo mắt nhìn hắn, không rõ tại sao có cảm giác gì đó rất quen thuộc, cảm thấy đã nhìn thấy bộ áo giáp này ở đâu rồi... Không đúng, cậu từng thấy ba tên, Tư Mã Luân đã bị tiêu diệt, Tư Mã Việt và trong núi Long Trung...

Tư Mã Vĩ!

Người này là Sở vương Đại Tấn Tư Mã Vĩ! Cũng là võ tướng đầu tiên Trần Tinh nhìn thấy! Đêm đó mọi việc diễn ra quá nhanh nhìn không kỹ, không ngờ hắn cũng xuất hiện ở đây!

Rõ ràng lực lượng Chu Chân không đủ, đáp: "Quân Nhu Nhiên chúng ta trú đóng ở núi Âm, Thuật Luật Không nhất định sẽ đến cứu tiểu tử này, lúc đó chúng ta trong tối, bọn chúng ngoài sáng..."

"Ngươi toàn lý lẽ suông," võ tướng Tư Mã Việt giễu cợt nói, "Cho rằng mình nắm được tiên cơ, có khi lại bị giết không kịp ngáp."

"Ta không ngờ tiểu tử này dùng được Tranh Cổ." Chu Chân hướng về phía Trần Tinh, hai võ tướng cản phía trước cậu, không cho hắn tới gần.

Tư Mã Việt đáp: "Chu Chân, hai mươi vạn Bạt quân đã giao phó cho ngươi, ngươi và đồng bạn ngươi rốt cuộc có thể bắt sống Thuật Luật Không được không?"

Trần Tinh nhìn qua khoảng cách giữa hai võ tướng, thấy ánh mắt dữ tợn phẫn nộ của Xa La Phong.

Xa La Phong bỗng nhiên nói: "Ta có cách."

"Chúng ta có thể giết tiểu tử này," Xa La Phong thấp giọng nói, "Treo thi thể hắn tại đây, Thuật Luật Không nhìn thấy nhất định rối trí. Nhân dịp đó..."

"Ngu xuẩn!" Tư Mã Việt còn lạnh giọng hơn, nói, "Ta thấy ngươi mới nên chết đi thì có!"

Tư Mã Việt rút kiếm, Chu Chân lập tức chắn trước Xa La Phong, trầm giọng nói: "Tướng quân!"

Nội chiến, nội chiến... dù không biết rõ, nhưng Trần Tinh có thể đoán ra một hai, đám này do Thi Hợi phái đến, chỉ không rõ chủ nhân trong miệng bọn chúng là Xi Vưu hay Thi Hợi, việc này không quan trọng, Thi Hợi ở phương bắc sắp đặt sẵn, khiến hai mươi vạn hoạt thi sống lại giao cho Tư Mã Việt thống lĩnh.

Hiện tại Chu Chân nhận quyền chỉ huy, thêm sáu vạn kỵ binh Nhu Nhiên, cứ nghĩ sĩ khí bừng bừng, công hãm Long thành, vào thời khắc sống còn lại bị Trần Tinh cướp được trống bỏi, phản chiến một chặp khiến Bạt quân thiệt hại nặng nề, hai võ tướng mới cực kỳ bất mãn.

Nội chiến à, các ngươi tiếp tục đấu đá đi! Đừng dừng lại! Trần Tinh cực kỳ mong chờ.

Tư Mã Việt trầm giọng nói: "Tránh ra."

"Bạt vương," Chu Chân cũng lạnh lùng nói, "Đây là phân phó của Thi Hợi đại nhân."

"Thi Hợi không phân phó cho ngươi dây dưa với người Nhu Nhiên," Tư Mã Việt nói, "Khi còn sống là một đời, chết là đời khác, đã về trướng chủ nhân, ngươi phải quên thân phận của ngươi, ngươi lại chấp mê bất ngộ với tên phàm nhân phía sau kia, bản vương không ngại thay ngươi giải quyết hắn."

Chu Chân hít sâu, Tư Mã Việt thu kiếm, gọi một đám quạ đến, nhảy xuống vách núi, biến mất.

Chu Chân liếc nhìn Xa La Phong, thần sắc Xa La Phong rất phức tạp, Chu Chân nói: "Ta đi bố trí mai phục Thuật Luật Không. Bắt sống hay là thế nào?"

Xa La Phong im lặng hồi lâu, rốt cục nói: "Nếu không bắt sống được thì đành giết, mang thi thể về cũng như vậy."

"Đáng ra phải như thế," Chu Chân nói, "Lúc trước nói thế đã không xảy ra nhiều chuyện, nếu không phải vì ngươi cầu xin..."

"Ta sai rồi!" Xa La Phong nói, "Ta sai rồi, được không!"

Chu Chân quay người, cũng nhảy xuống vách núi, biến mất.

Đỉnh núi yên ắng lại, chỉ còn Tư Mã Vĩ, Trần Tinh và Xa La Phong, Xa La Phong ngồi xuống, cúi đầu lấy tùng hương lau dây cung.

Trần Tinh biết hiện giờ Hạng Thuật đang nghĩ cách đến cứu cậu, không chừng sẽ dẫn quân, bao vây ngọn núi này. Nhưng kỵ binh mười sáu tộc am hiểu đánh nhau trên bình nguyên, không sợ công kích, nhưng tác chiến ở trên núi sợ sẽ thua.

Vùng đỉnh núi chưa đến mười trượng, tuyết mịn bay múa, chung quanh có mấy cột đá, chính là chỗ tế thiên của một tộc khi xưa. Trần Tinh giật giật xích sắt, phát ra tiếng, nghĩ thầm làm thế nào để trốn đây.

Tư Mã Vĩ ở bên quay đầu, nhìn Trần Tinh.

Tên này sao không nói gì? Trần Tinh nghĩ thầm, có thể nói vài từ làm rõ nội tình đám Thi Hợi chứ... Mới nãy lúc hôn mê cậu đã tháy cái gì? Giọng nói thiếu niên trong mộng của cậu, là ai?

Trần Tinh kéo xích sắt nhích ra nhích vào, phát ra mấy tiếng vang nhỏ vụn, Xa La Phong dừng tay nhìn cậu.

Trần Tinh bất động.

Xa La Phong nhìn Trần Tinh, lạnh lùng nói: "Ngươi biết người Nhu Nhiên tra tấn tù binh thế nào không?"

Trần Tinh đáp: "Không biết, nhưng mấy ngày này ta thấy được người Nhu Nhiên tra tấn tộc nhân mình thế nào."

Câu nói này chọc đúng vảy ngược của Xa La Phong, Xa La Phong đổi mặt lạnh lùng nói: "Hán cẩu, ngươi thì biết cái gì? Lũ rác rưởi các ngươi..."

Bỗng nhiên, Tư Mã Vĩ vốn im lặng đứng bên quay người rút kiếm, Xa La Phong quên mất cỗ thi thể này còn sống là Đại Tấn Sở vương, lập tức vô thức đứng dậy, lùi lại.

Tư Mã Vĩ xuất kiếm, Xa La Phong vội cản lại nhưng kiếm nhanh như chớp đã kề sát cổ hắn.

Trần Tinh hóng hớt, thấy một chiêu như thế trong lòng lớn tiếng khen hay, cậu không rành võ kỹ, nhưng đi cùng Hạng Thuật lâu ngày đại khái nhìn ra được, một chiêu này khiến đối thủ không trốn tránh hay đỡ nổi, cực khó.

Xa La Phong lúc này ngậm miệng, Tư Mã Vĩ cất kiếm như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Tinh liếc nhìn Tư Mã Vĩ, cậu không sợ Xa La Phong nữa.

"Các ngươi đều uống Ma Thần Huyết sao?" Trần Tinh nghĩ nghĩ, "Chu Chân thuyết phục ngươi thế nào? Uống thuốc của hắn xong có thể giúp tộc nhân sống mãi?"

Trần Tinh nhìn Xa La Phong, sắc mặt hắn không đúng lắm, so với thiết kỵ Nhu Nhiên mặt mày xanh xám, mà so với làn da nâu xanh của Chu Chân đã chết nhiều năm, có chút khác nhau.

Thân thể Xa La Phong đang từ từ thay đổi, chỉ không rõ hắn có cảm nhận được đau đớn không.

"Bất tử à?" Xa La Phong khinh miệt cười một tiếng, "Ta chỉ muốn báo thù cho Chu Chân thôi. Bây giờ Chu Chân sống lại, với ta mà nói, còn có việc gì quan trọng hơn nữa? Hán... còn vè ngươi, cái chết rất gần rồi."

Thân hình Chu Chân cao lớn, ngũ quan đoan chính, có cả dòng máu của người Hán và người Nhu Nhiên, nhìn dung mạo sau khi chết xem ra lúc còn sống cũng là nam tử khôi ngô, nhưng không giống như Hạng Thuật.

Trần Tinh biết Xa La Phong và Chu Chân lúc còn sống là tình nhân, nhưng cậu luôn cảm nhận được Xa La Phong vẫn thích Hạng Thuật, chỉ không biết hắn thích Chu Chân trước, sau khi Chu Chân mới chuyển qua Hạng Thuật; hay là vốn thích Hạng Thuật mà Hạng Thuật không đáp lại nên mới ở cạnh Chu Chân.

Hay là Xa La Phong vẫn luôn thích hai nam nhân ấy.

"Ta có việc rất hiếu kì," Trần Tinh thăm dò, "Xa La Phong, ngươi còn thích Hạng Thuật không? Mà Chu Chân chết rồi, hắn có thể cứng không?"

Trần Tinh chỉ muốn nói nhăng nói cuội một lúc, trêu chọc Xa La Phong, không ngờ Xa La Phong gầm lên giận dữ, kiềm chế không đứng dậy đánh Trần Tinh, nhưng Tư Mã Vĩ hơi quay người, không cho Xa La Phong tới gần.

Xa La Phong trợn mắt nhìn, không biết có phải do thuốc khiến hắn cực kỳ nóng nảy.

"Được được được," Trần Tinh vội nói, "Không đề cập việc này."

Khiến người chết sống lại như vậy, Trần Tinh cảm thấy đã phạm vào thiên đạo, nếu Bạt là một 'tộc', nhưng vậy bọn họ sẽ là tộc kỳ quái nhất. Bọn họ không như các yêu tộc khác, có thể tự sinh sôi.

"Chu Chân phục sinh bao lâu rồi?" Trần Tinh lại hỏi, "Lúc nào thì ngươi thấy hắn?"

Xa La Phong không trả lời, Trần Tinh đàng hoàng nói: "Chúng ta chơi một trò đi? Ta trả lời ngươi một vấn đề, ngươi đến liếm xích sắt cho ta một chút xem thế nào?"

Trần Tinh chỉ muốn chọc hắn, xích sắt đông cứng, liếm xong chắc chắn bị dính lưỡi, vừa khéo giải quyết đối thủ. Xa La Phong tất nhiên không bị lừa, giễu cợt: "Ngươi thần kinh à? Nghĩ ta là trẻ con ba tuổi?"

"Vậy ngươi trả lời một câu của ta, ta trả lời một câu của ngươi." Trần Tinh đề nghị.

Xa La Phong rốt cuộc nói: "Ngươi là Khu ma sư đúng không? Ngươi là đến tìm Bạt, uổng công ta nghĩ ngươi là đại phu. Mấy chốc nữa ngươi sẽ chết, ngươi có biết không? Đợi mấy ngày sẽ có người khác đưa ngươi đến Huyễn Ma cung, ngươi sẽ bị luyện hóa thành tế phẩm. Chẳng bao lâu nữa sẽ chết còn lắm chuyện làm gì?"

Trần Tinh vô tình lấy được tin tức đầu tiên "Huyễn Ma cung", thuận miệng đáp: "Sáng nghe đạo chiều nguyện chết, dù sắp chết cũng nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ, không được sao?"

Xa La Phong bỏ cung xuống, nhìn thẳng Trần Tinh, nhíu mày: "Hỏi đi, đồ tạp chủng."

Lúc Trần Tinh mới gặp Xa La Phong thấy hắn rất đẹp, mày rậm mắt to, ngũ quan có vương chút tà khí, đáng tiếc.

"Vũ khí của ngươi từ đâu đến?" Trần Tinh chỉ sợ Thi Hợi giao cho bọn họ pháp bảo gì đó như trống bỏi, nếu như vậy, một lúc nữa Hạng Thuật lên cứu cậu không biết phải ứng phó thế nào.

"Tín vật Thuật Luật Không tặng khi kết an đáp với ta," Xa La Phong lạnh lùng đáp, "Lát nữa ta dùng cây cung này bắn chết ngươi trước mắt hắn. Đến lượt ngươi, trả lời ta, ngươi và Thuật Luật Không rốt cuộc có quan hệ thế nào?"

_____________________________

Thần thú Tranh


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp