Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 80+81


1 năm

trướctiếp

Chương 80: Kế hoạch hóa thực dân của Hoàng Thái Tử điện hạ......

"Ngươi, ngươi quả thực là ma quỷ!" Cố Tư chống đôi tay lên đất, thân hình xấu xí khôn khắc chế được lùi bò lại.

Tâm tình Thiển Bạch tựa hồ rất tốt mà cười một chút. Anh ta không hề để ý tới Cố Tư, giơ tay gõ nhẹ tay vịn trên xe lăn một chút, giữa không trung liền xuất hiện hình ảnh màn hình thực tế ảo. 

Cố Tư bắt đầu hoang mang, tiện đà hai mắt mở to "Cố Thượng Nghiêu! Hắn tới Thủ Đô Tinh! Hắn....." Ngay sau đó ông ta ý thức được không đúng, bởi vì hình ảnh phát ra chỗ Cố Thượng Nghiêu  đang ở có chút không đúng, rõ ràng chỉ có phế tích và thi thể! Này, này không phải tổng nghệ phát sóng trực tiếp gần đây đang hot sao?

Cố Tư nhìn Thiển Bạch, trong mắt hiện ra khó hiểu "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Ngón tay tái nhợt của Thiển Bạch không hề hay biết  gõ gõ đùi "Để cho mọi người xem, Hoàng Thái Tử điện hạ của các ngươi đến tột cùng là dạng người gì"

Cố Tư có chút kinh ngạc nhìn hình ảnh thực tế, mà giờ phút này ác ý bên ngoài màn hình, Cố Thượng Nghiêu biên trong lại không hề có cảm giác.

Thế giới trong màn hình phát sóng trực tiếp.

Hoàng hôn treo bên cạnh tòa nhà, bầu trời vẫn như cũ ô áp tràn đầy nùng vân. Cố Thượng Nghiêu dứng trong đống phế tích, thưởng thực lại tò mò nhìn thiếu nữ áo đỏ trước mặt. Nhìn cô linh hoạt đá bay một tang thi, hoàn toàn không có chút sợ hãi!

Kết quả sau khí đánh một tầng của sóng tang thi, thiếu nữ Triều Lộc bớt thời giờ liếc hắn một cái "Còn không mau tới giúp!"

Đã lớn như vậy mà Cố Thượng Nghiêu còn chưa từng bị người nào vênh mặc hất hàm. Mới đến, hắn còn cảm thấy nơi này rất mới mẻ thủ vị, cười nhẹ một tiếng "Còn rất dữ nha"

Vũ khí tùy thân của Cố Thượng Nghiêu đều bị chân vùi dưới phi hành khí sau người, cho nên giờ phút này đối với tang thi, hắn chỉ có thể đánh nhau với nó!

Lúc này phải cảm thấy may mắn mình đã không chốn tiết rèn luyện của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, thân hình Cố Thượng Nghiêu mạnh mẽ, ra tay lại tàn nhẫn, tang thi căn bản không tới gần được. Dần đần, thi thể tang thi bên người hắn cũng đã sàn sàn không phân biệt được so với Triều Lộc.

Đến nơi này, ánh mắt Triều Lộc nhìn hắn bắt đầu thay đổi.

Còn dùng được.

Hai người chỉ một lúc đã xử lí xong đàn tang thi.

Con tang thi cuối cùng ngã xuống, cả thiên địa lần nữa an tĩnh lại.

Ánh sáng đỏ dần dần đổ xuống chân trời, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi. Thế nhưng trong thế giới chỉ còn lại hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Triều Lộc bắt đầu trước. Chỉ thấy cô bước nhanh đến bên người Triều Lộc, giơ tay cầm lấy áo khoác quân trang của hắn.

Cố Thượng Nghiêu "!!!" Người địa cầu đều nhiệt tình như vậy sao?!

Triều Lộc "Máu tang thi sẽ làm người cảm nhiễm. Mau cởi ra!"

Cố Thượng Nghiêu lúc này mới chú ý tới, dưới cổ áo khác của mình dính một ít máu đen. Nhưng điều này cũng không làm Cố Thượng Nghiêu khiếp sợ, điều làm hắn ngoài ý muốn là —— giọng nói cô.

Tiếng nói cổ địa cần thế mà lại là một ngôn ngữ duyên dáng đến vậy! Ngôn ngữ từ trong miệng bé gái nói ra, rất giống như ca hát!

"Còn không cởi ra!" Triều Lộc hung dữ, nhưng Cố Thượng Nghiêu nghe vào trong tai lại cảm thấy cô đang ca hát.

Hắn ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, lộ ra cái áo sơ mi trắng ở dưới. Áo trắng quần đen, càng làm cho hắn thêm vai rộng thân dài, người đứng thẳng.

"Anh là người nào?" Triều Lộc ôm cánh tay, bắt đầu hỏi chuyện.

"Người trong quân đội" Cố Thượng Nghiêu dõng dạc.

Trước khi tới địa cầu, hắn đã dành một thời gian để học ngôn ngữ địa cầu qua quang não. Nhưng dù sao cũng là một ngôn ngữ bác đại tinh thâm, thời điểm Cố Thượng Nghiêu nói cũng không tránh khỏi có chút khẩu âm ngoại tinh,  người không rõ nghe vào nội tình thì sẽ cảm thấy hắn có chút quê mùa.

Ở bộ đội trong nông thôn tới?

Cố Thượng Nghiêu nói mình là bộ đội thất lạc, yêu cầu gia nhập tiểu đội Triều Lộc.

Triều Lộc suy nghĩ mọt lúc, rồi đáp ứng.

Lúc đầu cô có chút cảnh giác với người đan ông toát ra cái sự rỗng toát này, nhưng sau lại phát hiện, người này giống như có chút ngốc. Ví dụ như, hắn hình như rất thích nghe cô nói chuyện, còn thỉnh thoảng hỏi cô một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái:

"Ấn tượng đầu tiên của cô với tôi là gì?"

Triều Lộc nghiêm túc nghĩ lại "Bình hoa"

Cố Thượng Nghiêu "Cô nói cái gì?!"

Nhìn bộ dáng hắn xù lông, trong mắt Triều Lộc xuất hiện ý cười nhợt nhạt.

Sự thật là, lúc đầu cũng cảm thấy hắn là bình hoa, nhưng hiện tại, càng dùng càng cảm thấy tốt! Chủ yếu là trong tiểu đội ngoại trừ Triều Lộc, không vài người có thể đánh lại, nhưng ở mạt thế, tiểu đội cần phải có càng nhiều thực lực lớn mạnh!

Tóm lại, Cố Thượng Nghiêu đi cùng tiểu đội Triều Lộc, mọi người vui sướng khi vượt qua giai đoạn hung hiểm này.

Biến cố chân chính là trong một lần họ đang nghiên cứ nghĩ cách cứu viện.

Khi đó, Triều Lộc bọn họ đã tìm đủ vật tư, tính toán đi vòng vèo lảng tránh nguy hiểm. Triều Lộc lại nhận được tin tức dì nhỏ gửi tới, bảo cô trên đường về nhà mang một phần tư liệu trong viện nghiên cứ về.

Sở trưởng viện nghiên cứu kia là bạn học dì nhỏ, Triều Lộc quan hệ không tồi với ông ấy. Nhưng đợi đến khi Triều Lộc chạy tới, viện nghiên cứ đã bị tang thi công hãm!

Cả viện nghiên cứu không còn một người tồn tại, chỉ trừ  một thiếu niên trong phòng thí nghiệm ngầm.

Trên thực tế, thời điểm Triều Lộc tìm thấy cậu ta, thiếu niên đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, người thì hít nhiều hơn thở ra.

"Đi thôi, nơi này mùi máu quá nồng sẽ dẫn tang thi tới đây" Cố Thượng Nghiêu sau khi xem xét địa hình viện nghiên cứ, nói với Triều Lộc.

Triều Lộc chỉ nhịn đau mang thiếu niên đi, vội vàng rời đi với thành viên trong tiểu đội.

Sau khi cứu chữa một hồi, thiếu niên cuối cùng cũng đã tỉnh.

Cậu ta có một đôi mắt đen ướt dầm dề, nhìn như một động vật nhỏ vô hại.

"Cậu tên gì?" Triều Lộc hỏi câu ta.

Thiếu niên đến mắt không chớp nhìn Triều Lộc, đầu lưỡi hơi run run, cố sức nói ra hai chữ "Thiển, Bạch"

Như tên cậu ta, Thiển Bạch gầy yếu đến tái nhợt, rất có tiềm năng kích động ý muốn bảo vệ của mấy người khác trong tiểu đội.

Chỉ có Cố Thượng Nghiêu là ngoại lệ. 

Thậm chí trong một lần Triều Lộc dẫn thành viên trong tiểu đội ra ngoài, chỉ còn một mình Cố Thượng Nghiêu ở lại trông coi, hắn nói với Thiển Bạch:

"Mấy con tang thi trong viện nghiên cứu là ngươi bỏ vào"

Hô hấp Thiển Bạch cứng lại trong phút chốc.

Trong phòng, câu ta với Cố Thượng Nghiêu người nam người bắc ngồi cách nhau rất xa nhưng trong nháy mắt kia, Thiển Bạch lại cảm giác được một uy áp cực kỳ cường đại! Cậu ta bị ép đến mức hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!

Mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống theo thái dương Thiển Bạch, cậu ta tự trấn định "Anh, anh không có chứng cứ"

Cố Thượng Nghiêu nheo mắt lại, trong không khí phảng phất như sức uy hiếp của hùng sư thành niên càng mạnh lên, mạnh đến mức Thiển Bạch sắp kêu thành tiếng!

Vào thời điểm cậu ta như không chịu nổi nữa, lực uy hiếp kia cuối cùng cũng giảm xuống.

"Cách xa cô ấy chút đi" Cảnh cáo xong, Cố Thượng Nghiêu liền mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài viện truyền đến động tĩnh, là mấy người Triều Lộc đã trở lại.

Qua cửa sổ còn mở hé, Thiển Bạch thấy Cố Thượng Nghiêu nghênh ngang đi đến chỗ Triều Lộc. Cũng không biết hắn nói cái gì, Triều Lộc vừa nãy còn lạnh mặt đã nâng khóe miệng lên, nở một nụ cười.

Cố Thượng Nghiêu cũng rất tự nhiên nhận lấy túi trong tay cô, còn giơ tay sửa lại mái tóc đang tán loạn trên trán cô.

Vật tư trên địa cầu ngày càng ít, Triều Lộc vù tìm nguồn đồ ăn sung túc, lần này đã phải đi rất xa, đường đi dự tình phải mất đến hai, ba tháng. Nhưng lần này chỉ sau hai ngày, cô đã về nhà.

Mấy thành viên trông tiểu đội rất cao hứng, nhưng Triều Lộc lại phát hiện Cố Thượng Nghiêu hình như có chút thất thần.

Cho đến khi tối nay hai người ở một mình trên xe, cô nói với hắn "Dì nhỏ sẽ rất thích anh"

Cố Thượng Nghiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó khẽ cười một tiến "Đã vội mang anh về ra mắt mẹ vợ sao?" Hắn đã biết thân thế Triều Lộc, dì nhỏ đối với cô mà nói còn thân cận hơn cả mẹ ruột.

Triều Lộc "Ừm" một tiếng, thản nhiên nhìn thẳng hắn.

Cố Thượng Nghiêu bị cô nhìn đến động tình. Lúc này, họ đã ở bên nhau trải qua rất nhiều việc. Bởi vậy hắn cởi bao cổ tay ra đưa cho cô, ôn nhu nói "Nó có thể bảo vệ em"

"À" Cô ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn hắn kéo tay mình qua, nhẹ nhàng đeo bao cổ tay lên cổ tay mình. Thần kì chính là, tay hắn rõ ràng lớn hơn một vòng so với cô nhưng bao cổ tay này khi đeo vào tay cô lại vô cùng vừa vặn.

Triều Lộc thử xoay xoay cổ tay một chút, lập tức cảm thấy có một vòng nóng từ bao cổ tay sinh ra, chậm rãi dung nhập vào da cô, từ từ dẫn dẫn thẩm thấu vào khớp xương cô. Triều Lộc đã quen cầm đao chém tang thi, khớp xương dầm mưa lâu ngày nên sẽ không thoải mái.

"Rất giống mát xa nha" Triều Lộc nói thầm một câu, trong lòng lại vô cùng ấm áp.

"Mát xa..........." trên mặt Cố Thượng Nghiêu dở khóc dở cười "Cũng giống vậy, em nói gì thì chính là cái đó"

Triều Lộc nghĩ nghĩ, cởi sợi tơ hồng trên cổ tay mình xuống "Này, đưa anh"

Không gian hẹp trong xe, Cố Thượng Nghiêu cúi người nhìn cô, lấy tơ hồng trên tay cô đeo vào, trong miệng lại nói lên ý vị trên đùa "Này tính là gì? Tín vật đính ước?"

Trong xe tựa hồ nóng lên, mặt Triều Lộc cũng theo đỏ mà đỏ bừng. Dưới tầm mắt nóng rực của Cố Thượng Nghiêu, cô cúi đầu, không biết nên nói câu gì.

Lúc này, mây đen che phủ ánh trăng, không có ánh trăng làm nền, mọi thứ trong xe đều không thấy rõ ràng.

Đợi sau khi Triều Lộc ngủ, Cố Thượng Nghiêu mở cửa xe đi xuống.

Toàn bộ doanh địa im ắng, tất cả mọi người đều ngủ rồi.

Đừng ở chỗ đó châm điếu thuốc, Cố Thượng Nghiêu nâng bước đi đến bên trong rừng rậm.

Cố Thượng Nghiêu vừa mới đứng lại đã có một bóng người đi sau một cây đại thụ đi ra.

Đó là một người đàn ông, chỉ thấy anh ta bước nhanh đến bên người Cố Thượng Nghiêu, giơ tay liền quân lễ trịnh trọng với hắn "Hoàng Thái Tử điện hạ! Cuối cùng tìm được ngài! Thật tốt quá!"

Cố Thượng Nghiêu một tay đặt sau người, lúc này, đêm tối hoàn toàn bao phu khuôn mặt hắn "Nhiệm vụ tiến hành thế nào?"

"Hồi điện hạ, virus tang thi lần thứ ba phát sinh dị biến. Đến lúc đó, nhân loại trên địa cầu sẽ biến thành cái xác không hồn, kế hoạch hóa thực dân địa cầu của điện hạ rất nhanh sẽ thành!"

Chương 81: Đã hứa vĩnh viễn ở bên nhau mà

Xem đến đây, người xem bên ngoài phòng phát sóng chỉ toàn là:

【??????????? 】

【Cái gì mà "Kế hoạch hóa thực dân trên địa cầu rất nhanh sẽ thành"? 】

【Ý là......virus tang thi là điện hạ cho người thả ra?】

【Tôi vừa xem lịch sử cổ địa cầu, phải nói virus tang thi kia có bao nhiêu đáng dợ các bạn không tưởng tượng được đâu! Cho nên, tất cả đều là do Hoàng Thái Tử điện hạ làm sao?】

【Khó trách bị phế truất khỏi ngôi vị hoàng đế.......】

【Từ từ! Mọi người đừng theo tiết tấu nhanh như vậy! Sự tình như vậy chúng ta còn chưa rõ ràng đâu!】

【Nhưng mà đây không phải chính miệng Hoàng Thái Tử thừa nhận sao? Không thể rõ hơn được......】

【Có lẽ chỉ là tổ tiết mục cố ý cắt nối biên tập lại thì sao?!】

【Cũng đúng nha, đây chỉ là một tổng nghệ, tổ tiết mục làm gì chúng ta đâu biết được đâu】

【Nhưng không có lửa thì làm sao có khói】

......

Thời điểm phòng phát sóng trực tiếp biến đổi một trời một vực, Lục Kỳ gọi điện thoại cho Uông Hải.

"Tình huống bên các anh thế nào? Nội dung hiện tại là giả thiết kịch bản sao?"

"Không phải!" Uông Hải gấp đến nỗi tóc cũng muốn rụng hết! "Sáng sớm hôm nay chúng tôi đã mấy quyền khống chế với hậu trường tổ tiết mục! Chúng tôi hoàn toàn không biết......" Nhưng mấy cái nội dung đại nghịch bất đạo là từ đâu!

"Được rồi tôi đã biết" Lục Kỳ nói xong lập tức treo điện thoại.

"Thế nào thế nào?" Một điện thoại khác trên quân hạm, thị tòng quan cũng sốt ruột đến muốn bốc hỏa.

Lục Kỳ trầm giọng nói "Cậu đoán không tồi, là có người làm"

Khi nói chuyện, Lục Kỳ nhìn màn hình phát sóng trực tiếp. Trong màn hình, tình thế chính triều đang phát triển bất lợi với Cố Thượng Nghiêu.

Lục Kỳ "Như vậy, cậu với đài vũ trị sóng bên kia cố gắng đi, tận lực khống chế tốt dư luận. Tôi nghĩ cách liên lạc với A Nghiêu"

"Được!"

Thế giới Kịch Bản.

Đêm đó, Cố Thượng Nghiêu ở trong rừng hội sự với cấp dưới không biết làm sao lại bị Thiển Bạch gặp được, anh ta còn cầm điện thoại ghi lại!

Ngay hôm sau trở lại chỗ tránh nạn, Thiển Bạch đã đưa video ghi hình đến trước mặt Triều Lộc.

"Chị, em cũng không biết làm nên là cái gì bây giờ"  Cậu ta rũ đầu, hai cái tay tái nhợt gầy yếu bất án nắm vào nhau "Nhưng mà em cảm thấy, chuyện này nên để chị biết"

Đôi mắt Triều Lộc nhìn chằm chằm vào màn hình di động, một lát sau, cô "bang" một tiếng để mạnh điện thoại xuống bàn "Tạm thời đừng để người khác biết"

"Vâng" Thiển Bạch ngoan ngoãn đáp lại..

Triều Lộc lập tức đi tìm Cố Thượng Nghiêu.

Nhưng lại không thể tìm thấy hắn ở bất kì nơi nào.

Tim Triều Lộc "bịch bịch bịch bịch" đạp loạn, cảm giác bất an trong lòng ngày càng manh......Cuối cùng, cô vẫn tìm thấy Cố Thượng Nghiêu, ở.......phòng thí nghiệm của dì nhỏ.

"Anh đang làm cái gì?"

Lúc đó, Cố Thượng Nghiêu đang đứng trước bàn điều khiển của phòng thí nghiệm, cho một thứ gì đó vào ông tiêm.

Triều Lộc nhận ra cái ông tiêm đó là vắc-xin phòng bệnh mà dì nhỏ mới nghiên cứu gần đây!

Triều Lộc đột nhiên đi vào thần sắc Cố Thượng Nghiêu hoảng loạn.

Mà tia hoảng loạn này lại bị Triều Lộc nắm giữ được, trong lòng cô trầm xuống "Anh có gì cần nói không?"

Cố Thượng Nghiêu hít sâu một hơi "Anh rất xin lỗi"

Đồng tử Triều Lộc co rụt lại "Virus tang thi thật là anh đưa đến?"

Trong mắt Cố Thượng Nghiêu xuất hiện kinh ngạc, hắn muốn nói cái gì đó nhưng trên mặt lại xuất hiện tia khó xử "Chuyện này rất phức tạp, em nghe anh giải thích......" Lời còn chưa dứt, máy truyền tin trên người hắn vang lên.

Một màn hình thực tế ảo hiện ra giữa phòng thí nghiệm, là thuộc hạ lúc trước gặp Cố Thượng Nghiêu trong rừng rậm!

"Điện hạ, chuẩn bị xong rồi!"

Đó là màn hình thực tế ảo màn nền văn minh địa cầu chưa phát minh ra, nhìn hư ảnh một người chợt xuất hiện ở trước mặt mình, một tay Triều Lộc dùng sức chống trên tường, cảm thấy trong lòng truyền ra từng đợt làm lạnh người.

"Điện hạ?" Cô nói lại câu nói trong hình ảnh kia, nhìn chằm chằm Cố Thượng Nghiêu "Anh rốt cuộc là ai?"

Cố Thượng Nghiêu trên mặt biến sắc, hắn bước nhanh tới trước mặt Triều Lộc "Anh....."

"Điện hạ, không kịp nữa rồi!" Hình ảnh thực tế ảo thúc giục.

Cố Thượng Nghiêu dùng sức nắm đầu vai Triều Lộc, cắn răng nói "Trở về sẽ giải thích với em!"

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa sổ có động tĩnh ù ù, xuất hiện một chiến hạm ngân bạch!

Cuối cùng nhìn Triều Lộc một cái, Cố Thượng Nghiêu nhảy qua cửa sổ, theo bóng đêm nhảy vào chiến hạm.

Chiến hạm với tốc độ ánh sáng bay đi, nó chở Cố Thượng Nghiêu, giây lát đã tới bên ngoài khi căn cứ nhân loại.

Hình ảnh kế tiếp đó là, Cố Thượng Nghiêu chỉ huy chiến hạm, bắt đầu tàn sát nhân loại địa cầu phía dưới.

【Trời ạ, đây là cái làm gì vậy?! Mưu sát!!!】Xem đến đây, phần bình luận bên ngoài phòng phát sóng trực tếp đều muốn điên rồi!

【Loại người này không xứng làm Hoàng Thái Tử!!!】

【Thật sự rất đáng yêu! Đây vẫn là người sao?】

【Uổng công tôi hâm mộ anh ta nhiều năm như vậy!】

【Chính trị đều dơ bẩn như vậy sao? Cố Thượng Nghiêu chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt đó】

【May mắn hoàng đế hiện tại không phải anh ta】

【Bệ hạ hiện tại tuy có chút khuyết điểm, nhưng tốt xấu thế nào cũng không tàn nhận như vậy. Nhỡ đâu nhỡ đâu.........】

......

Ngôn luận cứ như vậy từ phòng phát sóng trực tiếp dời lên mạng, cư dân mạng liên tục chụp hình, video ngắn Cố Thượng nghiêu tàn hại người địa cầu cứ như vậy len lỏi khắp nơi. Trong nhất thời, các nền tảng mạng xã hội đều yêu cầu giáng chức Cố Thượng Nghiêu, nói hắn không xứng làm Hoàng Thái Tử, phải bị phế truất và trừng phạt đúng tội.

Đoàn đội xã giao của Cố Thượng Nghiêu muốn thay Cố Thượng Nghiêu  nói chuyện, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ hữu lực có thể bác bỏ nên hiểu quả cực nhỏ. Hướng đi của dư luân không thể khống chế được mà phát triển.

Hoàng cung, điện Duyệt Vũ.

"Quá lợi hại! Thiển tiên sinh ngài quá lợi hại! Không hổ là quân sư của ta!" Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Cố Tư đã trải qua cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục rồi lại điên cuồng bay lên thiên đường, cả người nhìn rất điên điên khùng khùng.

"Hiện tại thanh danh Cố Thượng Nghiêu đã xấu không thể xấu hơn, quý tộc sao có thể để hắn lại! Ta mới là người dân tâm hướng đến! Ta mới là người thừa kế chân chính ngôi vị hoàng đế! Ta mới là...."

"Ngươi trở về đi" Thiển Bạch nói.

"A? Này....." Lời nói hùng hồn bị cắt ngang, gương mặt Cố Tư vặn vẹo biến thái "Nhưng mà Thiển tiên sinh, thời điểm hiện tại là mấy chốt, chúng ta không phải nên ra sức đánh chó xuống nước sao?"

Thiển Bạch đè tay vịn, xe lăn mang anh ta xoay người "Cùm cụp cùm cụp" đi vào sâu trong điện "Ta mệt"

"Được được được. Ngày nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi cho tốt"

Của lớn "kéo kẹt" một tiếng khép lại, toàn tẩm cung lại lần nữa chỉ còn lại một người Thiển Bạch. Anh sẽ không cảm thấy cô đơn, ngược lại lại là sự thoải mái. Rốt cuộc thì từ nhỏ âm u lớn lên một mình.

Thiển Bạch vào một gian phòng trong điện, căn phòng này trống không không có bất luận bà biện gì, chỉ có một kệ thủy tinh ở giữa nhà.

Trên kệ thủy tinh đặt một cái quang não

Người xem chỉ cần dã xem "Diễn viên hãy nhắm mắt" sẽ phát hiện, quang não trên kệ thủy tinh kia, bài trí trong căn phòng này rất giống với bản thể trí tuệ nhân tạo à đám người Triều Lộc cuối kỳ ba!

Giờ phút này, quang não vẫn đang chiếu phát cốt truyện.

Si ngốc nhìn mặt Triều Lộc trên màn hình,  trên mặt tối tăm của Thiển Bạch hiếm thấy một nụ cười của người thiếu niên "Chị, em tới rồi"

Nói xong, anh ta quen cửa quen nẻo gỡ xuống hai dây dẫn trên kệ thủy tinh, rồi dán hai cái đó vào huyệt Thái Dương của mình.

Thiển Bạch an tường nhắm mắt lại, cùng lúc đó, quang não hiện rả mấy chữ: Trình tự đã khởi động.

Quanh mình bị che chắn, ý thức Thiển Bạch cũng tiến vào một thế giới khác.

Đó là thế giới Kịch Bản.

Như cảm ứng được có thứ gì đó kêu gọi, cả người Triều Lộc chấn động, cô quay đầu lại, thấy Thiển Bạch đang đứng trước mặt cô. Mà phía sau cô, thiếu nữ Triều Lộc đang cùng thiếu niên Thiển Bạch đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cùng nhau nhìn quân hạm ngân bạch ngoài của sổ biến mất.

Thiển Bạch nhìn Triều Lộc, cũng vươn tay với cô "Chị đều nghĩ tới sao, chị?"

Ánh mắt Triều Lộc mêm mang, cô xoay người nhìn phía sau, rồi lại nhìn Thiển Bạch "Này đều là....."

"Này đều là việc chúng ta đã trải qua" Thiển Bạch đến gần cô một bước "Chị không nhớ rõ sao?"

Triều Lộc một tay đỡ đầu, đầu cũng đau lên từng trận "Nhớ lại giống như không nhớ. Đó là tôi sao?" Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu "Cố Thượng Nghiêu đâu? Sau đó anh ấy.....làm cái gì?"

Thiển xem thường hận ý lóe qua "Anh ta giết dì Lâm"

"Cậu nói cái gì?!"

Dì Lâm Thiển nói đến đó là dì nhỏ của Triều Lộc.

"Không có khả năng!" Triều Lộc có vẻ kích động, ánh mắt cô dần tan rã, cả người đều rối loạn "Anh ấy sao lại làm như vậy? Dì nhỏ rất thích anh ấy, anh ấy đã nói về sau cùng tôi chăm sóc dì nhỏ mà!"

"Bởi vì vắc-xin dì nhỏ nghiên cứu phát minh ra trở ngại kế hoạch hóa thực dân địa cầu của anh ta!" Thiển Bạch tới gần Triều Lộc "Chị, ngay từ đầu anh ta tiếp cận chị đã mang theo mục đích rồi"

Triều Lộc nhìn Thiển Bạch, trong mắt dần không có tiêu cự. Môi run lên, mắt cô ngần ngận nước, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Giọng nói Thiển Bạch mang theo mê hoặc "Chị, em mới là người tốt nhất với chị" Anh ta lại lần nữa vươn tay ra với Triều Lộc "Tới đây, đến bên em đi, em sẽ chăm sóc chị, vĩnh viễn"  

Thiển Bạch rất có kiên nhẫn, Triều Lộc lại không có động tác gì, anh ta vẫn luôn chờ, vẫn chờ....... Chờ đến khi cô vươn tay ra chỗ anh ta.

Thiển Bạch mừng như điên "Chị——" Giọng nói thay đổi, chỉ vì ngón tay Triều Lộc vừa chạm vào anh ta một giây, trong giấy lát lập tức rụt lại, xuất kỳ bất ý bóp chặt yếu hầu Thiển Bạch!

Triều Lộc "Hệ thống!"

"Đây!" Hệ thống trong nháy mắt từ ngón tay Triều Lộc xâm nhập ý thức Thiển Bạch!

Ý thức Thiển Bạch liên kết trực tiếp với quang não bên ngoài, hệ thống chỉ trong 0.01 giây đã xâm nhập quanh não, phóng xuất ý thức Cố Thượng Nghiêu vẫn luôn bị nhốt trong đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp