Nguyên Tố Đại Lục

Chương 146: Ta nhớ


2 năm

trướctiếp

Tầng bảy Diệt Ma Hội.

''Là ở đây sao?''

Ngước nhìn tấm bảng ghi ba chữ lớn ''Ma Tư Các'', nét bút như rồng bay phượng múa, sắc xảo và uy nghiêm. Thần quang ẩn hiện trên từng nét bút làm người tiến đến không khỏi kiêng dè, nổi lên lòng khiếp đảm trong tâm.

''Đủ uy thế nha!''

Dạ Trần cười một tiếng.

Diệt Ma Hội thật là biết chơi. Cái gì cũng phải linh lung, tràn ngập thần bí thì mới thoả mãn cho qua chuyện.

''Diệt Ma Hội không sợ trộm vào sao?''

Nhìn đại môn mở rộng phía trước, Dạ Trần nghi hoặc thầm nói.

Mặc dù phía trước có khung nhưng không có cửa. Nơi này lại là nơi cất giấu mọi Thuật - Pháp của Diệt Ma Hội, không bị kẻ gian có ý đồ xấu mới là lạ. Cho dù gào đến khản cổ, thề thốt vang trời phủ nhận, hắn cũng không tin.

''Không lẽ có huyền cơ?'' Hắn thầm nghĩ.

''Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng không ra.''

''Phù..!!'' Thở hắt một hơi bỏ đi nghi hoặc trong đầu, Dạ Trần dè dặn đi đến.

''Ầm...''

Ngay khi bước vào cửa, một luồng uy áp như trời cao biển rộng hiển hiện. Nó áp xuống thân ảnh cẩn thận từng li từng bước nhưng không chút kiêng kị trong lòng kia, làm đối phương trợn tròn mắt nghiến răng.

''Biết ngay mà!''

''Vào thôi... mà cũng... muốn... làm khó người ta!''

Dạ Trần cắn răng thầm thốt. Mạch máu trên khuôn mặt cũng đã xuất hiện.

''Bịch...''

Lòng bàn tay Dạ Trần đập mạnh xuống mặt đất, hai chân đã khuỵu xuống. Trên trán mồ hôi nhỏ giọt, từng giọt tích tụ thành lớn lăn dài trên má ''tách tách'' rơi xuống mặt đất.

Hắn cảm thấy như có một toà núi lớn đang đè lên lưng hắn vậy. Bắt hắn không được phép đứng lên, phải quỳ gối trước Ma Tư Các, thánh địa trong lòng mỗi người ở Diệt Ma Hội.

''Phù!''

''Thật là nặng!''

Dạ Trần thở ra một ngụm trọc khí. Sức nặng truyền lại cũng theo đó tăng lên, làm hắn nhe răng trợn mắt.

''Chỉ có thế thôi sao?''

''Đệ tử của hắn cũng quá kém đi!''

Sâu bên trong cánh cửa uy áp kia, một thanh âm nhỏ bé chứa sự thất vọng không hè nhẹ phát ra.

''Cho hắn đi thôi!'' Thanh âm lại một lần nữa phát ra.

''Chờ đã, nhìn xem...'' Một thanh âm mang theo sự kinh ngạc khác truyền lại.

''Cái kia là..?''

Phía trước, một luồng hào quang trắng đen như ẩn như hiện bao quanh thân thể đang nghiêng mình về phía trước kia.

Dạ Trần theo đó từ từ đứng lên mỉm cười liếc nhìn cảnh quang trước mắt. ''Thoải mái!'' Hắn bật thốt.

''Ầm ầm...'' Dạ Trần vỗ ''nhẹ'' khung cửa làm từ gỗ quý hiếm lan ra một mùi hương thơm nhè nhẹ.

''Diệt Ma Hội thật là có lòng. Còn nghĩ đến sức khoẻ của chúng ta nữa chứ!''

— QUẢNG CÁO —

''Thật là Nhân Đạo.''

Dạ Trần vươn vai, cười híp mắt nói.

''Hừ...'' Một tiếng hừ lạnh vang lên.

''Có chút bản lĩnh nhưng đừng tự ngạo.''

''Ngươi đến đây làm gì?''

Thanh âm như thiên âm truyền lại.



''Phi!'' Dạ Trần thầm phỉ nhổ trong lòng.

''Không phải là các ngươi ép ta. Còn ra vẻ thần bí nữa chứ. Ta khinh...!" Hắn ghét nhất là những người như vậy, thích ra vẻ hão huyền.

Thần bí thì phải thần bí luôn, khỏi cần lên tiếng cho người khác biết, mình có mặt. Mà trực diện thì trực diện đối mặt nhau, hai bên không đánh thì ngồi xuống trò chuyện.

Mặc dù nghĩ là vậy nhưng Dạ Trần vẫn ôm quyền không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: ''Vãn bối lên đây là vì Ma Tư Các. Muốn vào bên trong tham khảo một chút Thuật - Pháp huyền diệu.''

''Nếu có điều thất lễ mong các vị tiền bối thứ lỗi!''

Một lúc lâu sau, thanh âm lúc trước truyền lại: ''Ngươi có Ma Tư Lệnh của Hội trưởng?''

''...'' Dạ Trần chăm chú lắng nghe mà chớp chớp mắt không hiểu.

''Cái gì Ma... Tư Lệnh?'' Hắn lẩm bẩm.

''Không lẽ muốn vào bên trong phải cần đến thứ này?'' Dạ Trần thầm ghi nhớ.

''Sao... Ngươi không có?'' Thanh âm truyền lại kèm theo chút tức giận.

''Vãn bối mặc dù không có Ma Tư Lệnh nhưng có thứ này!''

Dạ Trần lấy ra Tinh cấp lệnh bài vội giơ lên phía trước.

''Ha ha ha...''

Tiếng cười cuồng ngạo vang lên khắp Ma Tư Các.

''...'' Dạ Trần có chút không hiểu thấu, ánh mắt khẽ híp lại.

''Ngươi cũng chỉ thế thôi sao? Phải dựa vào người khác lên đây?

Thanh âm khinh thường vang lên.

''Ầm...''

Một luồng uy áp khủng khiếp từ trong bóng tối toả ra ép hướng Dạ Trần.

''Cái gì!'' Dạ Trần kinh hãi không thôi.

Luồng uy áp này còn mạnh hơn luồng uy áp trước cửa vào gấp nhiều lần.

''Tiền bối ngài định làm gì?'' Dạ Trần vội lên tiếng.

''Bịch bịch...'' Hắn vội lùi lại ra sau nhưng...

''Cạch...'' Tiếng xương cốt khi phải chịu áp lực mạnh mẽ phát ra.

Xung quanh Dạ Trần không gian như bị biến dạng, ma lực kinh thiên không biết từ đâu áp xuống thân thể nhỏ bé của hắn.

''Ầm... cách.. cách...''

Mặt sàn bằng đá dưới chân Dạ Trần nứt vỡ giống như mạng nhện lan toả ra xung quanh. — QUẢNG CÁO —

''Bịch...''

Dạ Trần cắn chặt răng máu tươi đã chảy ra bên khoé miệng, mặc dù sử dụng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể cũng không chịu nổi sức nặng từ ma lực khủng khiếp tạo thành, một bên đầu gối thoát lực gục mạnh xuống mặt sàn đã nứt vỡ từ lâu.

''Ngươi...''

Dạ Trần gầm lên.

Ánh mắt hắn sớm đã đỏ au nay càng giống như dã thú huyết quang ẩn hiện, gân xanh trên gương mặt non nớt hiển hiện rõ ràng cùng vết máu tươi trên khoé miệng không ngừng đậm hơn.

ẦM!

Luồng uy áp đè nén trên người hắn theo sự phản kháng mà tăng lên.

''Ầm...''

Dạ Trần đập mạnh trán xuống sàn, cắn chặt răng không cho bên đầu gối còn lại của mình chịu khuất phục.

''Ư...'' Hắn bây giờ rất muốn mở miệng nhưng căn bản không thể phát ra tiếng.

Hai cánh tay run run chống đỡ thân thể, móng tay đã in sâu xuống mặt đá cứng rắn. Cảm giác đau đớn từ mười đầu ngón tay truyền lại không làm cho hắn thấy đau bằng sự nhục nhã của tên khốn trong bóng tối kia đem lại.

Hắn thề: ''Ngày hắn lên Siêu cấp Ma giả sẽ đốt sạch nơi này. Phanh thây tên khốn kiếp dám làm hắn ra nỗng nỗi này. Treo đầu tên già kia trên cổng thành Giới thành Thiên Phương.''



''Mối nhục này không rửa, Dạ Trần hắn thề không làm người.''

''Ngươi cút đi!''

Thanh âm khinh thường truyền lại.

''Ầm...''

Một luồng tinh thần lực làm không gian gợi sóng đánh vào thân thể Dạ Trần làm hắn bay ra ngoài.

''Bịch...''

''Phụt...''

Dạ Trần ngã xuống mặt sàn cứng rắn. Hắn không chịu được cảm giác khó chịu trong người, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

''Khục khục...''

Chớp chớp đôi mắt hận thù, thầm liếc nhìn cánh cửa ghi ba chữ ''Ma Tư Các'', Dạ Trần khắc trong tâm khảm thời khắc này.

Hắn ôm ngực ổn định lại huyết tinh đang không ngừng cuộn trào trong người. Thân ảnh tàn tạ chậm rãi đứng lên, dùng bàn tay rên rỉ lau đi vết máu bên khoé miệng.

PHÙ!

Dạ Trần khẽ ngẩng đầu thở ra một hơi, không một chút chần chừ rời đi nơi này. Như lúc trước từng nói, Ma Tư Các hắn không nhất thiết phải đi vào.

''Ta sẽ còn quay lại!''

Bên trong Ma Tư Các, một mảnh không gian tĩnh lặng.

''Ngươi sao lại làm vậy?'' Một thanh âm có chút bất mãn vang lên.

''Chỉ là một tiểu tử, ta muốn làm gì thì làm!''

Thân ảnh bên cạnh khinh thường lên tiếng.

''Đừng quên, người sau lưng tiểu tử đó là ai?'' Thân ảnh đối diện lên tiếng nhắc nhở.

''Thiên Tuyệt Luân chống lưng thì lại làm sao? Người khác sợ lão, ta Diệt Hồng Ngôn sợ lão sao?''

— QUẢNG CÁO —

''Ngươi lúc nãy cũng không ra mặt. Giờ sao lại lên tiếng hỏi tội ta rồi?''

Thân ảnh tên Diệt Hồng Ngôn nhìn đối phương cười lạnh nói.

''Diệt Ma Hội mới là thế lực đứng đầu Giới thành. Ngươi nên nhớ thật kĩ điều này!''

''Còn tiểu tử kia. Chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Không đáng nhắc đến.''

......

Dạ Lân Linh đại sảnh tầng một.

''Dạ Trần sao còn chưa về?''

Nhìn màn đêm đã bao phủ Giới thành, Linh Lung lo lắng lên tiếng.

Lân Diễm ngồi đối diện nghe nàng nói không khỏi nhíu mày trầm tư.

''Không nghĩ đến ngươi cũng có lúc lo cho Dạ huynh nha!''

Tứ Du nhìn Linh Lung lúc này biết lo cho người khác lại là người đối phương ghét nhất không khỏi kinh ngạc cười nói.

Linh Lung bị đối phương nói giật nảy mình, nàng vội quay sang trợn mắt uy hiếp nói: ''Ngươi bớt lên tiếng. Có tin ta đánh ngươi không?''

Tứ Du mới không thèm quan tâm nàng ta. Ngồi cả buổi nói chuyện với đám người, hắn cũng hiểu rõ tính cách mọi người ở đây phần nào.

Đều là những thành phần khác lạ, tập hợp lại với nhau. Có thể không nói tốt nhất đừng lên tiếng, không cả rất dễ bị chùi dập một cách không thương tiếc.

''Là Dạ Trần.''

Ngũ Kiếm ngồi im một bên đột nhiên lên tiếng.

''Về rồi?''

Nghe hắn nói, mọi người ở kế bên không khỏi vui mừng lên tiếng.

Ngũ Kiếm nhíu mày nhìn thân ảnh đang bước vào. Nhìn rõ đối phương, hắn mở to mắt bật thốt nói: ''Có chút thảm!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp