[Tiễn Độc] Ngàn Năm Như Một Cái Chớp Mắt

Chương 17: Đại kết cục (Hạ)


2 năm

trướctiếp

Tác giả: 四大皆空

Mọi việc tiến triển rất thuận lợi, tuy nhiên vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm ở động phủ nhà mình, Dương Tiễn liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Dao Cơ dịu dàng đút thuốc cho Dương Tiễn, thế nhưng không hề nói với hắn một câu. Sắc mặt nàng tối sầm, xong việc thì lặng lẽ đi ra ngoài.

Theo kế hoạch nguyên bản thì Dao Cơ ở Côn Luân hẳn là sẽ không nhận được tin tức Dương Tiễn qua đời. Hắn chỉ cần trốn ở cung Đâu Suất dưỡng thương, đợi thương khỏi rồi về Côn Luân. Đến lúc đó, thật thật giả giả đều từ miệng Dương Tiễn mà ra, không cần phải làm Dao lo lắng.

Nào ngờ, mẫu tử huyết mạch tương liên, vào cái đêm mà Dương Tiễn xâm nhập núi Trấn Ma, Dao Cơ đột nhiên thấy tim quặn đau, đứng ngồi không yên. Ngày thứ ba hắn giả chết, Dao Cơ liền chạy ra khỏi kết giới, sau khi nghe tin tức thì không màng tất cả lao lên Thiên Đình.

Chư tiên Côn Luân biết toàn bộ kế hoạch của Dương Tiễn, vốn dĩ định giả chết cho qua, nhưng khi thấy Dao Cơ lên trời làm lớn chuyện, họ bèn đổi ý định khuấy cho nước đục thêm, vì thế cũng theo lên trời gây khó dễ cho Ngọc Đế.

Người tính không bằng trời tính, hiện giờ Dương Tiễn cũng chỉ có thể hối hận mình đã không sắp xếp mọi chuyện thoả đáng hơn.

Ngày thứ hai, Dao Cơ không đến.

Ngày thứ ba, Dao Cơ không đến.

Đợi đến ngày thứ tư, rốt cuộc Dương Tiễn cũng không chịu được nữa, cố chống đỡ leo xuống giường tìm tới phòng Dao Cơ.

Hồn phách hắn bị thương, thân thể lại bị ác quỷ cắn xé, dù đã ngâm mình trong ấm sắc thuốc nửa tháng, nhặt về được cái mạng, nhưng mặt mày vẫn cứ trắng bệch không cách nào khôi phục.

Ngọc Đỉnh nhìn thấy hắn lảo đảo bước vào, sợ tới mức hồn bay khỏi xác, vội vàng chạy tới đỡ hắn.

Dao Cơ ngồi cách đó không xa siết chặt nắm tay cố gắng nhịn xuống, không thèm liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một lần.

Dương Tiễn thở dài, hắn nhỏ giọng vụng về, cố gắng để mình trông thật ngoan ngoãn: "Mẫu thân."

Dao Cơ không đáp.

Dương Tiễn ngồi xổm xuống, nắm tay Dao Cơ: "Mẫu thân, con sai rồi, con không nên làm người lo lắng."

Rốt cuộc Dao Cơ cũng chịu quay mặt qua nhìn Dương Tiễn, một lát sau, nàng cất giọng lạnh lùng: "Vậy ngươi quỳ ở đó, nói nghe xem sai ở đâu."

Dương Tiễn không dám nói gì, ngoan ngoãn quỳ xuống. Ngọc Đỉnh ở một bên không nhịn được bèn khuyên nhủ: "Tiên tử, nó vừa mới tỉnh lại, thương chưa khỏi, nếu người muốn phạt nó hay là đợi ngày khác hẵng phạt."

Dao Cơ không để ý tới Ngọc Đỉnh, chỉ lạnh lùng quan sát Dương Tiễn. Đây là cốt nhục của nàng, huyết mạch của nàng, có lý nào nàng lại không đau lòng, lại không hiểu con nàng?

Thiên Đình không có ý tốt, vì tranh quyền đoạt lợi, vì giữ gìn uy thế, không tiếc đánh cược thương sinh cũng phải ép Dương Tiễn rời núi. Cho nên Dương Tiễn muốn chạy trốn, trốn đến một nơi Thiên Đình không với tới được, không thể tưởng được.

Ma loại như hổ rình mồi, oan hồn ngàn năm, mấy vạn ác quỷ, cần có một người đánh tan hết thảy, phá huỷ gian kế của ma loại. Cho nên Dương Tiễn nhất định phải làm, cho dù là A Tì Địa Ngục, hắn cũng không bao giờ hối hận.

Người thân đều ở bên cạnh, cả đời mong đợi một sớm được đền bù, hắn muốn mẫu thân an tâm, thân bằng hạnh phúc, cho nên Dương Tiễn phải trốn, trốn tránh những lần tính kế, trốn tránh quyền lợi phù du.

Hắn tính toán tất cả, có lẽ vào chính thời khắc cười thản nhiên với muội muội thì bàn cờ đã được dọn xong, gậy ông đập lưng ông. Mỗi một nước cờ hắn đi đều xảo diệu khôn lường, khiến đối phương không thể không tiếp nhận.

Song, trong kế hoạch của hắn chưa bao giờ có bản thân. Hắn tự làm hại chính mình cũng giống như mưu tính của hắn, tới một cách đương nhiên.

Hắn mạnh mẽ như thế, vô tư như thế, thảm kịch thời niên thiếu cũng chẳng thể bẻ gãy sống lưng của hắn, hay vặn vẹo linh hồn của hắn. Chỉ riêng vị trí ở ngực, nơi thuộc về chính hắn, là đã bị đào khoét.

Hiểu được điều này khiến Dao Cơ càng thêm hối hận, nhưng lại chẳng thể làm được gì: "Ngươi sai ở đâu?"

"Nhị Lang gạt mẫu thân giả chết, làm mẫu thân lo lắng." Dương Tiễn nhìn nàng với vẻ mặt hối hận.

Dao Cơ hít vào một hơi thật sâu, nàng đứng lên bước đến trước mặt Dương Tiễn. Ngón tay mở ra liền xuất hiện một thanh kiếm mang theo cả vỏ, nổi giận trút lên người Dương Tiễn.

"Tiên tử!" Ngọc đỉnh hoảng sợ hô to.

Một kiếm bất ngờ khiến Dương Tiễn không kịp phòng ngừa, hắn khẽ kêu một tiếng, tay siết chặt thành quyền, vẫn cứ quỳ thẳng tắp.

"Trả lời lại, sai ở đâu." Dao Cơ lạnh giọng.

"Xin mẫu thân trách phạt." Dương Tiễn hơi cúi đầu.

Dao Cơ nắm chặt kiếm, giận đến mức bật cười thành tiếng, đôi mắt nàng ửng đỏ, liên tục gật đầu: "Tốt, ngươi đã xin phạt, nếu ta không chấp thuận thì là ta không đúng."

Trường kiếm gào thét trên không trung, dừng trên người Dương Tiễn.

"Một kiếm này, đánh ngươi không màng tôn trưởng. Ngọc Đỉnh chân nhân có ân với ngươi, đối xử với ngươi như con, dạy ngươi bản lĩnh, thế mà ngươi lại dùng nó để tự làm hại mình, khiến sư trưởng thất vọng buồn lòng, là vong ân."

"Một kiếm này, đánh ngươi suy xét không chu toàn. Ngươi tự ý làm việc, vào núi thả ác quỷ, không thương nghị trước với đồng liêu. Nếu chẳng may ứng đối không kịp, thì chẳng khác nào hãm hại Na Tra và mọi người rơi vào hiểm cảnh, đây là bất nghĩa."

Hai kiếm không chút nương tay tiếp tục đánh, sắc mặt Dương Tiễn tái nhợt, giữa trán ứa mồ hôi lạnh.

Dao Cơ không đành lòng, kiếm trong tay không cách nào nâng lên, chỉ có thể cất giọng lành lạnh hỏi lại một lần nữa: "Hai điều này ngươi có nhận không?"

"Dương Tiễn biết sai."

Nào ngờ, bốn chữ ngắn ngủn càng thêm chọc giận Dao Cơ. Trường kiếm mất kiểm soát rơi xuống, vang lên từng tiếng trầm đục. Ngọc Đỉnh hoảng sợ nhào lên che chắn, chỉ là Dương Tiễn vẫn cứ cắn chặt răng không kêu lấy một tiếng, cũng không một câu xin tha.

Hắn tự biết lần này làm mẫu thân lo lắng khổ sở, vì vậy đánh phạt thế nào hắn cũng đều chịu. Thế nhưng, ánh mắt bất chợt nhìn thấy đầu kiếm của Dao Cơ chuyển hướng về phía nàng, trong lòng Dương Tiễn hoảng hốt, lập tức nhảy lên bắt lấy kiếm. Tim hắn vọt lên tận cổ, hơi thở không ổn định, cố gắng để giọng nói bình tĩnh hơn: "Là Nhị Lang sai, mẫu thân muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được, xin người đừng tự làm mình bị thương"

Dao Cơ ném kiếm xuống đất, nhìn chằm chằm Dương Tiễn. Dường như hành động cản lại vừa rồi đã động đến chân khí, ảnh hưởng thương thế, hắn đè nén ho khan vài tiếng, chân có chút đứng không vững.

Tim Dao Cơ đau như dao cắt, nhưng vẫn cố nhẫn tâm quát: "Ai cho ngươi đứng lên, quỳ xuống."

Thấy Dương Tiễn đã quỳ xuống, Dao Cơ mới từ từ giảng giải: "Thân thể tóc da là cha mẹ ban cho, thế nhưng con lại không biết thương tiếc. Có rất nhiều thứ con đều băn khoăn lo lắng, tại sao lại không biết yêu quý bản thân mình như thế?"

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa mặt Dương Tiễn: "Con nói con biết sai, nhưng con cứ như vậy chịu phạt, không khóc không kêu, cắn răng quỳ ở đó. Nhưng mẹ thà rằng con không hiểu chuyện như thế, cũng hy vọng con biết bảo vệ bản thân nhiều hơn."

Dương Tiễn nhìn Dao Cơ, hiểu được phần nào.

Cuối cùng hắn nhoẻn miệng cười, giọng nhè nhẹ: "Nhị Lang biết sai, mẹ đừng đánh, đau."

Lệ rơi như nước vỡ đê, Dao Cơ ôm Dương Tiễn, hận không thể dung nhập vào trong cốt nhục của mình.

Cái gì mà bản lĩnh thông thiên, cái gì mà nhẫn nhục phụ trọng, cái gì mà lòng mang đại ái, nàng đều không cần. Nàng chỉ cần thiếu niên Quán Giang Khẩu ngày trước, thích khóc thích nháo, sẽ gây chuyện thị phi, cũng biết lấy lòng xin tha.

Dương Tiễn cũng ôm Dao Cơ, nhẹ nhàng vỗ vai mẫu thân, giống như muốn vuốt phẳng trái tim nhăm nhúm của người.

"Không sao, mẹ, tất cả đều đã qua."

___________

Cô nương nào hôm trước nói Nhị ca bị mẹ quánh bờm đầu ;-; Cô nương phán câu nào trúng câu đấy :)))

—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ——


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp