Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 135: Tần meo meo


2 năm

trướctiếp

Hứa Giản lúc này đang rất hoang mang, cậu nhìn mèo xám đang nằm bên cạnh mình, chậm chạp chưa kịp phản ứng.

Nói ra chắc mọi người không tin, Hứa Giản tỉnh lại phát hiện Tần Trầm cũng thay đổi thành mèo.

Mà còn là một con mèo anh lông ngắn trông rất khác với cậu.

Tình huống thực tế là thế này:

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Hứa Giản sợ lạnh trong giấc ngủ theo thói quen tới gần nguồn nhiệt duy nhất là Tần Trầm, sau đó không thấy đối tượng của mình, ôm phải một nhúm lông xù không biết là cái gì.

Hứa Giản sợ đến mức tỉnh táo ngay lập tức, bỗng nhiên mở mắt, sau đó bắt gặp một đôi mắt xanh lục, bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Giản vội vã bật dậy trên giường, kinh ngạc nhìn con mèo anh lông ngắn điển trai, theo bản năng mở miệng:

"Mi là ai? Tại sao ở trên giường của tao?"

Khi nhìn thấy con mèo anh lông ngắn này, phản ứng đầu tiên của Hứa Giản là bất ngờ, phản ứng thứ hai là ——

Tần Trầm thế mà lại lén lút có mèo khác sau lưng mình, bây giờ còn nhân lúc cậu không để ý đem tiểu yêu tinh này về nhà luôn!

Ngay khi Hứa Giản quay đầu tìm Tần Trầm 'đào hoa' ở đâu, mèo anh lông ngắn vẫn luôn cúi đầu nhìn đệm thịt của mình đột nhiên há mồm:

"Meo..."

Hứa Giản còn đang nhìn xunh quanh tìm kiếm bóng dáng Tần Trầm, nghe vậy động tác cứng đờ, đột nhiên quay đầu nhìn mèo:

"Mi nói cái gì?"

Mèo anh lông ngắn nhấc thịt đệm vỗ vỗ chân Hứa Giản, mở miệng lần nữa: "Meo ~ "

Con người không thể nghe hiểu tiếng mèo, Hứa Giản lần này nghe hiểu lời mèo anh lông ngắn nói, cũng là bởi vì nghe hiểu, cậu mới khiếp sợ.

Bởi vì con mèo này nói nó chính là Tần Trầm.

Sau nhiều lần đối thoại và xác nhận, về lí trí Hứa Giản cuối cùng cũng tin con mèo này chính là Tần Trầm, nhưng trong lòng nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận nổi.

Ngay khi Hứa Giản lên tiếng, Tần Trầm đạp chăn nhảy lên trên đùi của cậu, vỗ vỗ tay cậu gây sự chú ý.

Trên đùi nặng đi, Hứa Giản cúi đầu nhìn hắn, tâm tình phức tạp hơn:

"Anh biến thành mèo mà cũng không nặng bằng em!"

Tần Trầm: "..."

Tần Trầm trước kia còn không biết, Hứa Giản vẫn canh cánh trong lòng về cân nặng của Sữa Tươi, không chờ hắn mở miệng, lại nghe Hứa Giản nói:

"Tại sao động tác sau khi hoá mèo của anh lại thành thạo như vậy?"

Động tác nhảy lên trên đùi cậu liền một mạch, hoàn toàn không như lần đầu tiên biến thành mèo!

Tần Trầm: "... Meo ~ "

Tần Trầm: Tự học thành tài.

Thực ra hắn định muốn nói chưa từng ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy, mà nghĩ lại Hứa Giản nhạy cảm với cân nặng của Sữa Tươi, chẳng may hiểu lầm sẽ ý hắn sẽ không tốt.

Hứa Giản miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, dù sao Tần Trầm vẫn luôn rất thông minh.

Sau khi chấp nhận việc Tần Trầm biến thành mèo, Hứa Giản mắt to trừng mắt nhỏ với hắn:

"Vậy làm sao bây giờ?"

Hứa Giản luống cuống tay chân, mình hoá mèo tốt xấu gì cũng có quy luật có nguyên nhân, nhưng Tần Trầm tại sao hoá mèo? Khi nào sẽ khôi phục? Sau này có thể hoá mèo nữa hay không?

Những điều này, bọn họ đều không biết gì cả.

Trên mặt Tần Trầm bình tĩnh, nhưng nội tâm đối với việc mình biến thành một mèo đã dậy sóng từ lâu, bây giờ nghe Hứa Giản nói sau đó dừng một chút, cuối cùng nói cậu đi hỏi Khương Lâm Tà xem sao, xem anh có biết chuyện này hay không.

Hứa Giản vỗ ót một cái, giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng vậy, thế mà em quên mất giám đốc Khương!"

Đặt hết kỳ vọng vào Khương Lâm Tà sống đã nhiều năm, Hứa Giản nói chuyện đã xảy ra hôm nay với Khương Lâm Tà, còn chụp một tấm ảnh mèo Tần Trầm gửi tới.

Trong lúc đợi Khương Lâm Tà trả lời, Hứa Giản lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên nhìn về phía Tần Trầm, mở miệng nói:

"Điều duy nhất đáng vui mừng là bây giờ anh có thể tự mình vuốt mình!"

Đối với một người cuồng lông trầm trọng nói, còn có gì tốt hơn việc mình biến thành mèo, từ mình vuốt mình đâu?

Tần Trầm: "..."

Nghe Hứa Giản hứng thú bừng bừng nói, Tần Trầm chần chờ vài giây, dò xét cuối cùng nhấc thịt đệm sờ sờ một cái chân khác của mình, sau đó nhìn Hứa Giản:

"Meo, meo meo."

Tần Trầm: Không được, không có cảm giác.

Thấy Tần Trầm mặt mèo nghiêm túc, Hứa Giản nhịn cười an ủi: "Vậy thì tiếc nhỉ."

Hứa Giản đã cố gắng nhịn cười, nhưng Tần Trầm vẫn thấy được rõ rõ ràng ràng câu nói của cậu là cười trên sự đau khổ của người khác.

Vậy hắn có thể làm sao? Chỉ có móng vuốt sắc nhọn nên không nỡ cào, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cậu.

Hứa Giản rất bá đạo, đuôi của mình thì nhạy cảm rất ít khi cho vuốt, bây giờ lại ôm đuôi Tần Trầm không buông tay, trong lúc đợi Khương Lâm Tà trả lời, cậu còn thiếu điều không lấy đuôi Tần Trầm để thắt con rít.

Tần Trầm luôn luôn không làm gì được cậu, chỉ có thể tùy theo cậu thôi.

Khoảng chừng mội tiếng đồng hồ, cuối cùng Khương Lâm Tà cũng nhắn lại:

[Thận hai người có khỏe không?]

Hứa Giản: [?]

Sao lại nói thế.

Khương Lâm Tà: [Khi hai người làm việc, Tần Trầm có thể độ dương khí độ cho em, dĩ nhiên hắn cũng có thể dính âm khí từ em.]

Ý tứ của Khương Lâm Tà rất rõ ràng, Tần Trầm sẽ biến thành mèo, vì trong thời gian nhắn hai người họ giao hợp hồn xác quá nhiều lần, không có tiết chế, quá thường xuyên.

Cho nên Khương Lâm Tà mới hỏi bọn họ thận có khoẻ không.

Hứa Giản và Tần Trầm xem xong tin nhắn của Khương Lâm Tà, cùng nhau: "..."

Khương Lâm Tà bên kia lại gửi một tin nhắn tới: [Màu lông của Tần Trầm cũng không tệ, cơ mà tại sao lại giống này?]

Hứa Giản theo bản năng nhìn Tần Trầm: "Đúng ha, em là mèo lông dài, sao anh lại là mèo anh lông ngắn?"

"..." Tần Trầm dừng một chút mới meo hai tiếng, ý là —— sao anh biết được?

Cảnh tượng thảo luận màu lông và giống loài của Tần Trầm với Khương Lâm Tà quá mức quỷ dị, Hứa Giản sáng suốt dời đề tài, hỏi:

[Vậy khi nào anh ấy có thể biến về người?]

Khương Lâm Tà: [Hắn dương khí mạnh, nhiều nhất không vượt quá 24h.]

Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, hỏi: [Vậy sau này sẽ biến thành mèo nữa sao?]

Khương Lâm Tà gửi biểu tượng cười xấu xa, sau đó nói: [Anh cũng không biết, phải xem hai đứa thế nào.]

Hứa Giản: [... Vâng, đã rõ, cảm ơn giám đốc Khương.]

Sau khi nói chuyện với Khương Lâm Tà xong, Hứa Giản giơ tay ôm Tần Trầm vào trong ngực, xoa hắn giống như hắn xoa mình trước đây, xoa nhẹ một trận sau đó làm cho cậu nhận ra mèo lông ngắn sẽ không rối, bất kể vuốt lông làm sao trông vẫn gọn gàng.

Hứa Giản đành phải từ bỏ, nắm đệm thịt Tần Trầm hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

Tần Trầm: "Meo ~ "

Nói chung trước tiên đẩy công việc ngày hôm nay qua ngày mai, hắn không thể xuất hiện trước mặt mọi người với thân mèo.

Hứa Giản cảm thấy nói có lý, vì vậy dùng điện thoại di động của Tần Trầm gọi cho Tiểu Nam, nói cho cô biết thân thể Tần Trầm không thoải mái, hôm nay muốn nghỉ ngơi.

Sau khi gọi điện thoại xong Hứa Giản lười biếng duỗi người đi dậy, trong mắt còn có chút mong đợi mơ hồ nói với Tần Trầm:

"Vậy hôm nay đến lượt em chăm sóc anh."

Sau khi nói xong không chờ Tần Trầm meo một tiếng, Hứa Giản ôm mèo đi vào phòng vệ sinh.

Thả Tần Trầm vào trong bồn rửa tay, Hứa Giản lấy một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân cho mèo mà Tần Trầm đã mua cho cậu trước đó, đưa bàn chải đánh răng nhỏ chuyên dùng của mèo cho hắn, hỏi:

"Anh biết dùng thịt đệm đánh răng chứ?"

Hiếm khi được tận hưởng Hứa Giản cẩn thận chu đáo chăm sóc như vậy, biến thành mèo Tần Trầm chẳng có chút gánh nặng nào trong lòng, cũng không nhận bàn chải đánh răng, mà là chậm rãi lắc đầu:

"Meo ~ "

Không biết.

Meo xong Tần Trầm nhe hàm răng trắng sáng của mình với Hứa Giản, ý là ——

Em đánh răng giúp anh.

Lần này đến lượt Hứa Giản không phải cuồng lông cũng bị vẻ đáng yêu của Tần Trầm làm xịt máu, cậu hoàn toàn không hề có sức chống cự đối với Tần Trầm hiếm khi làm nũng, vội vàng gật đầu:

"Được được được, em đánh răng giúp anh."

Vì vậy mấy phút sau, Hứa Giản bận rộn đánh răng rửa mặt cho Tần Trầm, động tác cẩn thận tỉ mỉ, cậu tự rửa mặt cho mình cũng không cẩn thận đến thế.

Hứa Giản gọi thức ăn ngoài, cậu vốn định tự tay đút cho Tần Trầm, kết quả không ngờ đối phương tự mình cúi đầu ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không cần cậu giúp đỡ.

Nhìn Tần Trầm biến thành mèo nhưng mọi cử động tao nhã như thể quý tộc, nhớ lại dáng vẻ khi mình biến thành mèo, Hứa Giản rơi vào trầm tư:

Cả hai đều là mèo, tại sao chênh lệch lớn vậy?

Còn có phép tắc ăn uống, xem ra Hứa Sữa Tươi không phải không có lý.

Thực ra phép tắc ăn uống của Hứa Giản sau khi biến thành mèo cũng không tệ, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận làm bẩn lông và râu trên mặt, cho nên so với Tần Trầm lúc này, sự chêch lệch rất rõ rệt.

Hứa Giản cũng không còn tâm trạng ăn cơm, một lòng hướng về Tần Trầm, khuỷu tay chống trên bàn, nâng cằm không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Trầm, sau đó cho ra một kết luận:

Tần Trầm ăn cơm không làm bẩn lông chắc chắn là bởi vì lông hắn ngắn, ưu điểm tiên quyết!

Tự tìm cho mình một lý do xong, Hứa Giản cảm thấy cân bằng hơn nhiều.

Ăn sáng xong, Hứa Giản rút giấy ăn lau miệng cho Tần Trầm, sau đó dọn dẹp bàn ăn, từ phòng bếp ra ngoài thì thấy Tần Trầm đã nhảy lên ghế sô pha không biết từ bao giờ.

Đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Trầm, Hứa Giản còn chưa mở miệng đã thấy đối phương nhấc chân chỉ chỉ ngăn kéo nhỏ của bàn trà.

Hứa Giản nhìn hắn: "Hả?"

Tần Trầm giơ móng vuốt sắc nhọn của mình, nói với cậu: "Meo ~ "

Trong đó có bấm móng tay, lấy ra bấm móng giúp anh.

Nghe Tần Trầm nói sau đó Hứa Giản nắm thịt đệm của hắn nhìn một chút, vừa cảm thán cảm giác rất tốt vừa nói:

"Móng của anh đâu có quá dài, có thể không cần cắt."

Tần Trầm lại kiên nhẫn muốn cắt, lần đầu tiên làm mèo, hắn sợ mình ra tay không nhẹ không nặng cào trúng Hứa Giản.

Nghe lời giải thích của hắn, cảm xúc Hứa Giản ngổn ngang, trước đây cậu chưa từng nghĩ tới vuốt mèo có thể làm Tần Trầm bị thương hay không.

Sau khi cắt móng xong, Hứa Giản chụp Tần Trầm mấy bức ảnh, sau đó vào weibo 'Sữa Tươi Rất Đáng Yêu' đăng một bài:

Sữa Tươi Rất Đáng Yêu V: Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai em [thẹn thùng] [Hình ảnh x3].

Giới thiệu tóm tắt weibo Sữa Tươi Rất Đáng Yêu đã từ 'mèo nhà Tần Trầm' biến thành ' mèo nhà Tần Trầm Hứa Giản', sau khi giới thiệu tóm tắt thay đổi, có fan nói ——

Anh Trầm với Giản nhóc con hai người thật sự rất tuyệt, không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể show ân ái.

Mượn ánh sáng từ Tần Trầm và Hứa Giản, fan tài khoản Sữa Tươi tăng đều mỗi ngày, đồng thời lượng tương tác của những người hâm mộ còn rất cao, cho nên khi bài viết được đăng lên, lập tức có fan bình luận:

- Trời ụ, bạn trai Sữa Tươi đẹp trai quá!

- Từ nay về sau không chỉ ăn cơm chó của Thỉnh Giản, còn phải ăn cơm chó của mèo nhà họ nữa sao?

- Người không bằng mèo, Sữa Tươi đã có người yêu đẹp trai, mị vẫn còn độc thân.

- Chờ một lát? Bạn trai? Sao tui nhớ Sữa Tươi là đực mà?

- Phụt, đi xem trang chính weibo, giới tính Sữa Tươi quả thật là nam, vậy nên thú cưng cũng giống chủ nhân?

Hứa Giản lướt bình luận, mãi đến tận khi có người khen hai con mèo xứng đôi mới hài lòng, tắt weibo sau đó cậu hỏi Tần Trầm:

"Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Hứa Giản cũng muốn trải nghiệm cảm giác dắt mèo đi dạo.

Tần Trầm không chút do dự mà lắc đầu từ chối: "Meo, meo ~ "

Theo lời Khương Lâm Tà từng nói, trong vòng hai mươi bốn giờ hắn sẽ biến về người, không xác định thời gian cụ thể, nói cách khác hiện tại bất cứ lúc nào hắn cũng có thể biến về người, cho nên Tần Trầm cảm thấy hôm nay mình cứ ngoan ngoãn ở trong nhà là tốt rồi.

Hắn cũng không muốn biến về người ngay trước mặt mọi người.

Hứa Giản nghe xong gật đầu: "Cũng phải, tốt nhất không nên đi ra ngoài."

Vì vậy thời gian sau đó Hứa Giản chỉ ôm Tần Trầm trên ghế sô pha xem ti vi, xem mấy tập xong cảm thấy phát chán, đôi mắt hơi chuyển động, hứng thú bừng bừng hỏi:

"Nếu không em cũng biến về thành mèo nha!"

Hai con mèo còn có thể chụp ảnh chung gì đó.

Tần Trầm nghe xong sửng sốt một chút, ngay sau đó meo một tiếng, hỏi ——

Nếu em cũng biến thành mèo, hai con mèo giải quyết chuyện cơm nước thế nào?

Sắc mặt Hứa Giản cứng đờ, chậm rãi mở miệng: "... Em còn chưa nghĩ tới vấn đề này."

Tần Trầm dùng thịt đệm vỗ vỗ cánh tay của cậu, ý là —— đừng suy nghĩ, em cứ làm người cho tốt đi.

Vì cơm trưa và cơm tối tiếp theo của hai người, Hứa Giản đành phải từ bỏ ý định biến về thành Sữa Tươi, nhưng mà cũng không hề từ bỏ dự dịnh chụp ảnh chung.

Hứa Giản ôm Tần Trầm vào trong ngực, răng rắc chụp mười tấm liên tiếp vẫn chưa hài lònh, tìm góc độ đổi tư thế, Tần Trầm cũng tùy theo cậu dằn vặt.

......

Khương Lâm Tà nói trong vòng hai mươi bốn giờ, hơn mười một giờ khuya Tần Trầm cũng chưa đổi trở về, Hứa Giản ôm hắn dựa vào đầu giường, hỏi:

"Anh Trầm, anh biết khi nào nào mình hoá mèo không?"

Tần Trầm nằm nhoài bụng Hứa Giản, lắc đầu: "Meo ~ "

Không biết.

Lúc biến thành mèo, Tần Trầm hoàn toàn không có cảm giác gì, cũng không có cảm giác đau đớn như Hứa Giản biến thành mèo lúc đầu.

Ngón tay Hứa Giản vòng quanh tai của hắn: "Sẽ không đợi đầy đủ 24h đâu ha?"

Chỉ là thuận miệng hỏi, Hứa Giản cũng không nghĩ Tần Trầm có đáp án, cậu lại nói:

"Thời gian sắp hết rồi, anh Trầm không biến thành người thì em sẽ biến thành mèo."

Tần Trầm ngoẹo đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó hơi di chuyển, ý là ——

Em biến đi, dù sao cũng đã trễ rồi.

Hứa Giản gật gật đầu, vì vậy Tần Trầm cảm giác dưới chân mình trống không, cả con mèo rơi xuống.

Hứa Giản biến trở về Sữa Tươi, một giây sau vẫn cảm giác trên người mình hơi nặng, bị Tần Trầm rơi xuống đè lên.

Meo một tiếng, bốn cái chân ngắn của Hứa Giản giãy giụa bò về phía trước, Tần Trầm trên người cậu cũng nhanh chóng đứng dậy.

Sau một lúc lâu, Tần Trầm nhấc chân dùng thịt đệm sờ sờ đầu mèo Hứa Giản, meo hai tiếng với cậu: Đau không?

Hứa Giản quơ quơ đầu cho thấy không sao, người cậu nhiều thịt.

Hai con mèo một trắng một xám nhìn nhau vài giây, sau đó Hứa Giản thuần thục dùng đầu đẩy chăn ra, rồi dùng thịt đệm vỗ vỗ giường, nói với Tần Trầm:

Ngủ đi.

Mèo xám nhìn giường rồi lại nhìn mèo trắng: Ngủ kiểu nào?

Mèo trắng:...

Hứa Giản trợn mắt lên không dám tin nhìn về phía Tần Trầm: Anh đã là mèo rồi còn không buông tha!

Với Tần Trầm cuối cùng vẫn còn tâm trạng ra tay với con mèo nhỏ đáng thương là mình, Hứa Giản nằm xuống dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Trầm, nghĩ thầm:

Đến đây đi.

Nhìn Hứa Giản như vậy, Tần Trầm không nhịn được cười, nằm xuống bên cạnh cậu, nói với cậu: Ngủ đi.

Hứa Giản đã chuẩn bị sẵn sàng xoay mặt nhìn hắn:??

Đối diện đôi mắt mờ mịt của mèo trắng, mèo xám giải thích: Mèo giao phối sẽ rất khó chịu, anh đùa thôi.

Mèo trắng sững sờ: Sẽ khó chịu?

Mèo xám ôm lấy mèo trắng, dùng đầu cọ cọ cậu: Muộn rồi, ngủ đi.

......

Sáng sớm hôm sau thức giấc, Tần Trầm đã biến về người, hắn hôn Hứa Giản còn đang dụi mắt mơ mơ màng màng, rời giường đi chuẩn bị bữa ăn sáng.

Sau khi Tần Trầm rời giường, Hứa Giản hoàn toàn tỉnh táo nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm thông tin sinh sản của mèo, sau đó quả nhiên nhìn thấy khoa học nói mèo trong quá trình giao phối hai bên đều sẽ rất khó chịu, cũng không cảm giác hạnh phúc.

Không chỉ như vậy, Hứa Giản còn thấy nói mèo cũng rất nhanh, thậm chí mấy giây đã xong việc.

Hứa Giản phổ cập khoa học xong: "..."

Bây giờ Hứa Giản nghi ngờ tối hôm qua Tần Trầm bình tĩnh không chút hiếu kỳ nào như vậy, chắc là cũng không muốn gắn mắc 'nhanh'.

Nghĩ tới đây, Hứa Giản liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, nghĩ thầm —— chậc, thần tượng cũng có gánh nặng.

Lúc ăn sáng, Hứa Giản phỏng vấn Tần Trầm, cảm giác một ngày làm mèo như thế nào, Tần Trầm nhìn cậu:

"Em nói phương diện nào?"

Hứa Giản đầy mắt đều là ý cười trêu chọc: "Từng phương diện một."

Ăn một muỗng cháo, Tần Trầm còn thật rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

"Cảm giác vẫn được, rất mới mẻ, dù sao trước đây chưa từng làm mèo."

Hứa Giản tò mò: "Không hoảng loạn chút nào sao? Lúc đầu cũng không sợ mình sẽ mãi mãi không biến trở lại?"

Thời điểm vừa phát hiện mình hoá mèo, Hứa Giản luôn lo rằng mình sẽ làm mèo cả đời.

Tần Trầm nghe xong nhìn cậu: "Không phải có em rồi sao?"

Hứa Giản ngẩn ra, lập tức nhìn hắn nở nụ cười: "Cũng đúng."

Tần Trầm chỉ chỉ sữa tươi ấm trong ly, lên tiếng nhắc nhở: "Sắp nguội."

Hứa Giản 'Ưm' một tiếng, ngoan ngoãn bưng ly lên uống sữa, sữa không thêm đường, nhưng ngọt trong lòng cậu ——

Đúng là bọn họ bây giờ không có gì phải sợ sệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp