Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 54: Hoa xuân


2 năm

trướctiếp

Một tuần cuối cùng trước Tết Nguyên Đán. 

Hạ Nhạc tăng ca mấy ngày cuối cùng của năm nay, Trì Lập Đông một mình trở về nhà thăm mẹ. 

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của món sườn hầm đông trùng hạ thảo.

Hôm nay có khách tới nhà.

Bà Trì và Giang Ly đang ở trong phòng bếp, xem món thịt hầm mời khách của dì, Giang Ly còn buộc tạp dề, thỉnh thoảng giúp dì một tay.

“Mẹ.” Trì Lập Đông tay cầm một bó hoa hồng đứng ở cửa phòng bếp nói: “Giang Ly đến rồi à.”

Giang Ly quay đầu lộ ra hai cái má núm đồng tiền gọi: “Anh.”

Tối qua bà Trì nói chuyện với con trai, biết hôm nay hắn một mình trở về nên đi tới nhận hoa, thực ra rất thích, cười bắt bẻ nói: “Sao lại mua hoa làm gì? Hoa lần trước mua còn chưa héo, vẫn nở rất đẹp, hôm nay Giang Ly cũng mang hoa tới cho mẹ, mẹ làm gì có nhiều bình hoa thế mà cắm.”

Trì Lập Đông cười nói: “Khi nào về con lại mua cho mẹ vài bình hoa.”

Hai mẹ con nói chuyện với nhau, Giang Ly cũng không chen vào chỉ mỉm cười nghe.

Bà Trì nhìn thịt đang được hầm trong nồi nói: “Chúng ta đừng ở trong phòng bếp nữa đi ra ngoài nói chuyện đi.” 

Ba người ra ngoài ngồi.

Trì Lập Đông nói không nhiều lắm, nghe hai người phụ nữ một lớn một nhỏ tán gẫu chuyện thường ngày.

Bà Trì rất thích Giang Ly nói: “Dì luôn muốn có một đứa con gái, lúc Đông Đông còn nhỏ vẫn chưa phải đi học, dì mua cho nó rất nhiều váy, trang điểm thành con gái, lén nghiện con gái. Để dì cho con xem ảnh, dì đều giữ lại hết.”

Bà mở album ảnh trên điện thoại ra cho Giang Ly. Từ lúc điện thoại phát triển mạnh, bà chụp lại rất nhiều ảnh cũ trong nhà, đỡ phải di chuyển đi di chuyển lại album dày cộp.

Trì Lập Đông vô cùng xấu hổ: “Mẹ.”

Bà Trì cười nói: “Nhìn con mặc vui vẻ bao nhiêu, bố con bắt con cởi ra, con còn vừa khóc vừa làm loạn không muốn.”

Giang Ly vừa nhìn vừa cười nói: “Trước đây anh của em đáng yêu thật đấy.” 

Ăn xong cơm trưa, lại ngồi thêm một lát, bà Trì có thói quen ngủ trưa, có hơi buồn ngủ. Giang Ly liền nói phải về trường học.

Bà Trì nói: “Đông Đông, con đưa Giang Ly về đi.”

Giang Ly nói: “Con đi tàu điện ngầm được rồi ạ.”

Trì Lập Đông nói: “Thôi trời rất lạnh, xuống tàu điện ngầm em cũng phải đi thêm một đoạn nữa mà.”

Giang Ly nói: “Vậy làm phiền anh rồi ạ.” 

Trì Lập Đông nói: “Chuyện nên làm mà.”

Trên đường đưa cô bé về trường học.

Trì Lập Đông hỏi: “Dạo này chị của em thế nào rồi?”

Giang Ly nói: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, chuyện công ty cũng dần theo nề nếp rồi. Chị ấy nói lần trước anh khuyên bảo đã giúp đỡ chị ấy rất nhiều.”

Trì Lập Đông gật đầu. Hắn và Giang Ly không có gì để nói nữa, cho dù trong điện thoại hay là gặp mặt, hắn chỉ có thể chủ động nhắc tới vấn đề Giang Kỳ hoặc là ngài Giang đã qua đời. Bình thường đều là Giang Ly mở lời.

Giang Ly nói: “Dì nói tết Nguyên Đán anh muốn đi chơi, đi chỗ nào thế ạ?” 

Trì Lập Đông nói: “Thành Đô.”

Giang Ly nói: “Đi cùng bạn sao?”

Trì Lập Đông nói: “Đúng, đi cùng với Hạ Nhạc.”

Hắn nghĩ nhanh hỏi quan hệ của hai người là gì đi! Hắn có thể quang minh chính đại mà tuyên bố chủ quyền của hắn với Hạ Nhạc.

“Thành Đô rất vui.” Giang Ly nói: “Nhưng mà đồ ăn ở đó cay quá, em ăn không quen lắm.”

Cô bé không hỏi, Trì Lập Đông hơi thất vọng nói: “Anh ăn cay cũng tạm được.”

Giang Ly nói: “Vậy anh thích ăn hải sản không? Hải sản hấp thì sao?”

Trì Lập Đông nói: “Cũng tạm.”

Giang Ly nói: “Bắc Kinh cũng có vài quán nhưng mà hương vị đều không bằng Thiên Tân, đi bừa một quán ở Thiên Tân cũng đều rất ngon, Bắc Kinh thì còn phải xem vận may.”

Trì Lập Đông: “Ừ.”

Giang Ly nhìn hắn cười nói: “Anh, anh nhất định không được có bạn gái đấy.”

Trì Lập Đông không hiểu lắm ý của cô bé.

Cô bé nói: “Anh hoàn toàn không biết được lòng dạ của con gái đâu.”

Trì Lập Đông nói: “Lòng dạ của con gái các em vốn dĩ là rất khó đoán mà.”

Giang Ly nói: “Vậy anh cảm thấy chị em thế nào?”

Trì Lập Đông bất ngờ không kịp đề phòng.

Giang Ly chân thành nói: “Thật sự em cảm thấy hai người rất hợp nhau, hay là anh suy nghĩ một chút đi?”

Trì Lập Đông nói: “Không được đâu… Giang Ly, anh không kết bạn gái nhưng anh có bạn trai rồi.”

Giang Ly: “…”

Trì Lập Đông thiếu chút nữa không khống chế được mà cười ra, cố gắng mà nhịn xuống nói: “Cậu ấy… em cũng gặp rồi, chính là Hạ Nhạc.”

Giang Ly: “…Ồ.”

Đưa cô bé tới trường học, cô bé xuống xe, hơi xoay người nói tạm biệt với Trì Lập Đông, trên mặt vẫn mỉm cười khẽ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần mất mát.

Trì Lập Đông khoe ra sự vui sướng, thoáng có suy nghĩ áy náy, vừa rồi có phải đắc ý quá không nhỉ? Cứ như vậy mà vô tình đập nát trái tim của thiếu nữ.

Hắn quay lại đi xem căn nhà đang sửa sang, sau đó lại tới trung tâm thương mại một chuyến, đi dạo vài quầy chuyên bán những đồ xa xỉ, lấy không có chủ định.

Hắn muốn chuẩn bị một món quà năm mới cho Hạ Nhạc.

Quần áo? u phục của Hạ Nhạc đều là cố định, mà kết hợp với các loại cà vạt linh tinh khác, làm quà tặng quá qua loa rồi.

Đồng hồ? Trì Lập Đông không quá tin vào thẩm mỹ của bản thân, có lẽ sẽ vừa hay chọn phải kiểu mà Hạ Nhạc không thích.

Trang sức? Giống như trên.

Túi da? Lại như trên.

Cuối cùng hắn thất vọng mà phát hiện ra việc tặng quà của hắn có lẽ không thể tạo một sự bất ngờ cho Hạ Nhạc.

Thôi tặng đồng hồ đi, Hạ Nhạc rất thích đồng hồ.

Hắn chọn vài kiểu đồng hồ mới ở cửa hàng Cartier, sau đó đặt gần nhau chụp ảnh gửi cho Hạ Nhạc hỏi: “Bé cưng, em thích cái nào?”

Hơn một phút sau, Hạ Nhạc hỏi: “Cái thứ hai bên trái.”

Trì Lập Đông vui vẻ mua chiếc mà cậu nói.

Buổi tối hai người gặp nhau, đều không nhắc tới chuyện đồng hồ, ăn ý giả vờ chuyện này chưa từng tồn tại.

Hạ Nhạc hỏi: “Hôm nay anh đi gặp dì, đi chưa đấy?”

Trì Lập Đông nói: “Đi rồi, bà ấy còn bảo anh dặn em chú ý sức khỏe, đừng có chỉ chú ý tới công việc.”

Hắn không nói hôm nay gặp Giang Ly, cảm giác không cần thiết.

Hạ Nhạc nói: “Ngày kia ký ước, ký xong thì có thể nghỉ ngơi vài ngày. Hay là tối ngày kia ăn cơm với dì đi?”

Trì Lập Đông nói: “Được thôi.”

Hạ Nhạc nói: “Ăn lẩu ở trong nhà đi.”

Trì Lập Đông: “Được.”

Hạ Nhạc nói: “Gọi bạn của anh nữa, dì thích đông vui mà.”

Trì Lập Đông hậu tri hậu giác nhớ lại, lời này là mẹ từng nói trước đây, lúc đó còn nói hắn gọi Vương Tề cùng tới nhà, càng đông càng vui.

Hạ Nhạc: “Bây giờ hẹn đi, hẹn muộn thì người ta không rảnh đâu.”

Trì Lập Đông hỏi: “Em… muốn gặp hắn à?”

Hạ Nhạc nói: “Dù sao chính thức gặp mặt một lần đi.”

Trì Lập Đông cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu cũng không nhìn ra cái gì.

Hạ Nhạc nhíu mày nói: “Đừng có nhìn em, gọi điện thoại đi.”

Trì Lập Đông chậm chạp cầm điện thoại lên rồi lại nhìn Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc: “Anh đừng có nhìn em!”

Trì Lập Đông bấm số Vương Tề hẹn hắn ngày kia tới nhà ăn lẩu.

Vương Tề: “Ngày kia không được có sắp xếp rồi, qua Nguyên Đán rồi lại hẹn nhé.”

Cúp điện thoại, Trì Lập Đông báo cáo.

Hạ Nhạc cũng không nói chuyện này nữa: “Đặt vé máy bay chưa? Đi Thành Đô thôi.”

Trì Lập Đông nói: “Chưa đặt, không phải em nói sợ có việc không đi được à?”

Hạ Nhạc nói: “Bây giờ khẳng định được là không có việc gì rồi, đặt đi.”

Trì Lập Đông liền đặt hai vé bay Thành Đô ngày ba mốt.

Hạ Nhạc nói: “Khách sạn nào?”

Trì Lập Đông nói: “Shangri-La nhé?”

Hạ Nhạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Chỗ trước kia chúng ta ở tên là gì?”

Trì Lập Đông nói tên lại tìm tòi trên app, giá phòng cũng tương tự như khách sạn, có thể đoán được điều kiện cũng không tốt lắm, do dự nói: “Em chắc chắn muốn ở đó chứ?”

Hạ Nhạc ghét bỏ nói: “Không ở. Sao nó vẫn chưa đóng cửa thế?”

Trì Lập Đông bật cười: “Tốt xấu gì cũng là nơi chúng ta động phòng hoa chúc, em cứ cho là tốt chút không được à?”

Hạ Nhạc không biết nhớ tới cái gì, mặt có hơi hồng, cầm quyển sách mở ra cúi đầu đọc.

Trì Lập Đông cũng nhớ tới, mặt cũng hơi hồng nói: “Bà xã.”

Hạ Nhạc: “…Ừ.”

Trì Lập Đông dịu dàng nói: “Anh yêu em.”

Hạ Nhạc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tình yêu nhưng lại nói: “Thế sao nhưng em không yêu anh?”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trì Lập Đông cười hôn cậu.

Hai người cùng nhau có một đoạn hồi ức mà người khác mặt đỏ tai hồng, trong ký ức không có người khác, chỉ có hắn và cậu.

Cái đêm đó ở Thành Đô, trên ghế giường nằm trong xe về Bắc Kinh.

Sau khi trở về, quan hệ của hai người cũng càng trở nên thân thiết hơn, chỗ không có người Trì Lập Đông gọi Hạ Nhạc là “Bà xã.”, ban đầu Hạ Nhạc không được tự nhiên không muốn hắn gọi, nhưng đến chỗ động tình, hắn lại phát hiện được Hạ Nhạc nghe thấy hắn gọi như vậy sẽ phá lệ bày tỏ sự vui vẻ. Khi đó Hạ Nhạc vẫn là một tiểu ngạo kiều.

Hai người thử qua trái cấm như hai con ngựa hoang thoát cương, gần như vượt qua mọi gông cùm của thế giới, để khám phá tột cùng của ham muốn.

Sau tiết tự học buổi tối trong phòng học không một bóng người. Nhà tắm nơi người ra người vào rất nhiều. Ban công ký túc xá sau khi tắt đèn. Thậm chí chỗ sau xe máy Halley của Trì Lập Đông.

Đầu xuân năm đó, gió tháng ba thổi xuống mặt đất rực rỡ, mùa xuân về trên đóa hoa cô ấy đếm mỗi đêm.*

* Một đoạn thơ của tác giả Cố Thành trong tập thơ “Tôi sẽ thở như cỏ xanh” xuất bản tháng 7 năm 2011 (theo Baidu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp