Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 23-1


1 năm

trướctiếp

Ông ta làm sao tìm được mình?

Không đúng, ông ta tìm mình làm gì?

Cố Yêm cho rằng y cùng Phó Hàn Lĩnh chưa từng trực diện chạm mặt, đối phương hẳn sẽ không nhận ra y. Ai biết Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên xuất hiện, vậy mà lại là dáng vẻ đặc biệt cố ý tìm kiếm y.

Tai cáo mềm mại của Cố Yêm cảnh giác mà dựng lên? Nghĩ đến khả năng chạy trốn với tình hình linh lực bị rút hết của bản thân hiện giờ.

Tiểu hồ ly sau khi bị xách lên, trực diện đối mặt với người đàn ông, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Phó Hàn Lĩnh, không biết đang nghĩ cái gì.

Ánh mắt ông ta quá bình tĩnh rồi? Thân thể Cố Yêm cứng lại, lo lắng đối phương nhìn ra cái gì không đúng, đành phải duy trì bộ dạng một yêu thú bình thường.

Một người một cáo đối mắt nhìn nhau.

Ngay vào lúc Cố Yêm nghi ngờ lông cáo của mình sẽ xù lên ngày càng nhiều hơn, cái người đang xách mình lên kia lại dùng đầu ngón tay vuốt ve, bàn tay bỗng nhiên vươn tay sờ sờ tai cáo dựng lên của y.

Tai cáo mềm mại, ngoại trừ chủ nhân thì chưa từng bị ai khác sờ qua.

Bên dưới lông nhung trắng tuyết xõa tung là lớp lông tơ nhạt màu, xúc cảm khác với bên ngoài, sờ vào vô cùng ấm áp.

Thân thể Cố Yêm cứng đờ, không thể tin mà nhìn Phó Hàn Lĩnh. Không ngờ tới Phó Hàn Lĩnh vậy mà lại sẽ làm ra loại hành động sờ tai cáo này.

Có lẽ khi y không vùng vẫy có vẻ vô cùng dịu ngoan, tiểu hồ ly màu trắng yên yên tĩnh tĩnh bị xách lên trong tay. Phó Hàn Lĩnh giống như không nhận thấy động tác
vừa rồi của mình không thích hợp, làm như không có việc gì mà thu lại bàn tay vuốt ve tai cáo, nhìn về phía Cố Yêm, thản nhiên hỏi: "Ngươi là yêu thú trong cấm địa?"

Phó Hàn Lĩnh vốn nghi ngờ thân phận của tiểu hồ ly, nhưng mà hiện giờ ông ta dùng bí pháp tìm kiếm tiểu hồ ly này, vậy mà lại xuất hiện ở bên trong cấm địa, khiến ông ta không khỏi nhíu nhíu mày.

Cố Yêm lại từ những lời này nghe ra một vài thứ gì đó, y quyết đoán ngậm chặt miệng, không đáp lại thăm dò của Phó Hàn Lĩnh.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh hỏi ra, ánh mắt tiểu hồ ly chớp chớp, giống như là nghe không hiểu, bởi vì bị túm lấy lông cổ xách lên mà còn khe khẽ kêu lên một tiếng nức nở, vùng vẫy muốn chạy.

Hành vi này hoàn toàn phù hợp với một con hồ ly không có linh trí.

Phó Hàn Lĩnh thấy tiểu hồ ly nghe không hiểu lời ông ta nói, lại kêu lên đầy đáng thương, không khỏi suy nghĩ có phải đã làm đau nó hay không, liền thay đổi một tư thế khác, từ xách lên đổi thành ôm lấy, rũ mắt hỏi:

"Nghe không hiểu lời bản tôn nói?"

Cố Yêm dĩ nhiên là không để ý tới.

Tiểu hồ ly cọ loạn ở trong lòng, trên áo đen chất liệu cực tốt của Phó Hàn Lĩnh liền dính lên một ít lông tơ màu trắng. Cố Yêm nhìn mà trong lòng chột dạ trong giây lát,
lại không chút khách khí. Ngay tại lúc y cho rằng Phó Hàn Lĩnh sẽ tức giận mà thả y đi, đối phương bỗng nhiên lại nắm lấy cái đuôi cáo vểnh lên của mình.

"Đừng lộn xộn."

Phó Hàn Lĩnh cũng không xác định con tiểu hồ ly này có phải đang giả ngu hay không, dù sao dựa theo lần gặp mặt trước đó của bọn họ mà xem, tính cảnh giác của con cáo trắng này rất cao.

Ông ta vốn cũng không trông cậy vào vừa thấy mặt liền có thể hỏi ra, bởi vậy cũng không thất vọng.

Trái lại là tiểu hồ ly giẫm đạp lung tung này...

Xúc cảm mong đợi đã lâu rơi vào trong tay, Phó Hàn Lĩnh ngoài mặt trưng ra lạnh lùng, trong lòng lại thoáng chốc ngẩn ra.

Tiểu hồ ly vẻ mặt ngây ngốc bị ông ta nắm lấy đuôi cáo, còn chưa phản ứng lại đây là chuyện gì, không rõ vì sao thăm dò thì thăm dò cớ gì lại sờ đuôi của y.

Phó Hàn Lĩnh cúi đầu vuốt ve đuôi cáo, sau khi ngón tay bị xúc cảm bông xù, mềm mại vây quanh, lại không nhịn được mà sờ soạng đôi tai xù lên của Cố Yêm một chút,
lúc này mới miễn cưỡng kiềm chế được bản thân.

Sắc trời hiện giờ đã gần sáng, biên độ vùng vẫy của Cố Yêm không khỏi lớn hơn một chút. Phó Hàn Lĩnh nhìn y một cái, mở miệng: "Muốn trở về?"

Cố Yêm đến hiện giờ vẫn chưa biết Phó Hàn Lĩnh bắt y lại là muốn làm gì. Lúc được đặt xuống đất, mới vừa thử thăm dò đi về phía trước một bước, liền lại lần nữa bị bắt lấy.

Phó Hàn Lĩnh mới vừa rồi thả y xuống đất, giống như chỉ là để thử xem có phải y sẽ thật sự chạy đi hay không.

Cố Yêm từ trong rừng đi ra là chạy về phía bên ngoài cấm địa. Vừa rồi sau khi được thả xuống, nhạy bén mà nghĩ đến ý đồ thăm dò của Phó Hàn Lĩnh, liền vội vàng chạy về phía bên trong cấm địa, muốn tạo ra cảm giác sai lầm là ổ của y ở bên trong.

Quả nhiên Phó Hàn Lĩnh không thấy y chạy ra bên ngoài, trong mắt như có chút đăm chiêu.

Ngay lúc Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nghe thấy giọng nói ở phía sau: "Dẫn ta đi tìm ổ của ngươi."

Sư tôn tiện nghi này hôm nay là quyết không bỏ qua cho y đi?

Cố Yêm quay đầu lại, cảnh giác nhìn ông ta, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ nên làm sao bây giờ.

Nếu là yêu thú ở trong cấm địa, vậy thì tất nhiên là phải có hang ổ để cư trú lâu dài bên trong cấm địa mới là bình thường nhất.

Nếu như không có...

Cố Yêm nghĩ đến đây liền biết bản thân tuyệt đối là phải bại lộ rồi, nhưng mà hiện giờ ở thời khắc nguy cơ, Phó Hàn Lĩnh đi theo ở ngay phía sau, y đành phải giẫm đệm thịt hoa mai nho nhỏ, chậm rãi đi tới.

Cố Yêm vừa đi vừa nghĩ phải dẫn Phó Hàn Lĩnh tới đâu thì tốt hơn. Sau khi đi được một đoạn hành trình ngắn, ánh mắt y bỗng nhiên sáng lên.

Đúng rồi, y nhớ ra rồi, trước đó y từng có một chỗ đặt chân ở phía đông khu rừng, nhìn giống như một cái ổ. Dù sao nơi đó có hơi thở của y, nếu như là ở đó, Phó Hàn Lĩnh hẳn sẽ không nhận ra.

Sau khi Cố Yêm nghĩ ra địa điểm, trong lòng hơi bình tĩnh hơn một chút, lại vẫn như trước bước đi không nhanh không chậm, giống như là sợ con thú hai chân ở
phía sau đánh lén mình.

Phó Hàn Lĩnh cũng không thúc giục, cứ như vậy cùng y đi tới. Rất nhanh, hai người đã đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ ở vòng ngoài phía đông.

Cố Yêm vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Phó Hàn Lĩnh, lông nhung trắng bông bông trên cổ xù lên, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Nhưng mà sắc mặt Phó Hàn Lĩnh trước sau bình thản, giống như là không nhìn ra phòng bị của tiểu hồ ly.

Cố Yêm đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ liền không đi nữa, dưới uy hiếp nguy hiểm, hồ ly có ngoan ngoãn hơn nữa cũng sẽ không ngu ngốc mà thật sự dẫn ông ta tìm
đến ổ của mình như vậy.

Phó Hàn Lĩnh cũng hiểu được điểm này.

Thần thức của ông ta phóng ra ngoài, tra xét khắp bốn phía, ánh mắt chú ý đến một chỗ. Lập tức liếc mắt nhìn cáo trắng một cái, mở miệng nói: "Chờ ở đây một chút." Dứt lời liền đi về phía nơi y từng đặt chân.

Cố Yêm bị cố định ở tại chỗ, chạy cũng không chạy được, ngay cả cái đuôi dựng thẳng lên cũng cứng đơ lại, trong lòng quả thật muốn mắng chết sư tôn tiện nghi.

Ông đi tra xét thì đi tra xét, cố định tôi lại làm gì?

Nếu không phải Cố Yêm vừa mới kết Anh, linh khí trong thân thể bị rút hết, cũng sẽ không bị động như vậy. Nhưng cũng may bởi vì yêu lực bảo vệ Nguyên Anh, y hiện giờ mới có thể không bị Phó Hàn Lĩnh nhìn ra tu vi và dáng vẻ thật sự.

Nghĩ như vậy cũng là vừa tốt vừa xấu. Cố Yêm trốn không thoát, đành phải đứng ở tại chỗ chờ Phó Hàn Lĩnh trở lại, chỉ là trong lòng suy nghĩ lung tung, Phó Hàn Lĩnh đến cùng là bắt y để làm gì.

Lẽ nào là vì chuyện một ngụm sát khí ngày hôm đó? Nhưng mà chỉ là một ngụm nhỏ, ông ta tuyệt đối không thể phát hiện a.

Phó Hàn Lĩnh không biết được suy đoán trong lòng tiểu hồ ly. Sau khi thân hình ông ta thoáng động liền nhìn thấy một cái ổ nhỏ bên trong bụi cây cạnh dòng suối nhỏ.
Trong cái tổ kia còn dính mấy sợi lông cáo màu trắng, thoạt nhìn quả thật là cái ổ thường ngày của tiểu hồ ly.

Xem ra vào lúc bản thân tìm ‘nó’ thì ‘nó’ đã trốn ở chỗ này.

Trong lòng Phó Hàn Lĩnh hơi hơi dừng lại, cầm lấy lông cáo đến xem một chút, rồi lại nhíu mày lại. Nhưng mà trước đó ‘nó’ làm thế nào tránh được thần thức tra xét của ông ta?

Hơi thở trên người vật nhỏ này trước đây giống như hoàn toàn chưa từng xuất hiện ở trong cấm địa, Phó Hàn Lĩnh mới nghi ngờ thân phận của ‘nó’. Nhưng mà vừa rồi,
lúc điều tra, hơi thở như ẩn như hiện của cáo trắng ở bốn phía xung quanh nơi này đều đã hiện lên, tuy rằng nhạt nhưng vẫn có thể tìm được.

Trên ổ tiểu hồ ly còn có mấy dấu đệm thịt hoa mai, Phó Hàn Lĩnh nhìn một cái, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động hơi trầm. Thần thức của ông ta phóng ra ngoài, vuốt
ve kiếm nhìn sang, phát hiện ngay tại chỗ cách dòng suối nhỏ không xa lại có một con Tức Điệp Thú tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Phó Hàn Lĩnh trong lòng thoáng có chút hiểu rõ. Thiên phú của Tức Điệp Thú chính là che dấu hơi thở, con Tức Điệp Thú kia đã tới Nguyên Anh hậu kỳ, nếu như có nó ở
xung quanh, như vậy sinh vật ở gần đó có không tra ra được cũng là bình thường.

Sau khi Tức Điệp Thú xuất hiện, mặc dù trong lòng ông ta vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhưng nghi ngờ lại đã được xua đi một chút.

Cố Yêm ở bên kia suy nghĩ không biết người này đã tìm thấy cái ổ do bản thân tạo ra nhằm che giấu thân phận hay chưa, đôi tai dựng đứng giật giật, liền thấy người đi ra từ trong rừng.

Phó Hàn Lĩnh dáng vẻ lạnh lùng, âm trầm, tuấn tú. Giờ phút này ánh mặt trời mọc lên từ trong rừng, lúc ông ta toàn thân áo đen tóc trắng đi tới, trái lại thật sự khiến người khác ngẩn ngơ trong tích tắc.

Cố Yêm suy nghĩ trong lòng, trước đây không nhìn nhiều, dáng vẻ sư tôn tiện nghi này của y quả thật rất đẹp, vào lúc này lại có một loại cảm giác tựa như người trời.

Trên tóc bạc của Phó Hàn Lĩnh được phủ một tầng ánh sáng, môi mỏng khẽ mím.

Khi Cố Yêm nhìn về phía ông ta, giây tiếp theo liền phát hiện bản thân đã có thể cử động, một bàn tay lạnh lùng xoa xoa đôi tai cáo dựng thẳng lên của y.

Phó Hàn Lĩnh đã xác nhận thân phận tiểu hồ ly, lại một lần nữa ôm y lên: "Đi thôi."

Cố Yêm mới vừa phản kháng liền bị kiếm khí đè xuống, đành phải thu móng vuốt lại.

Yêu thú trong rừng nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh đều đã tránh đi. Lúc Cố Yêm đi vào thì quanh co vòng vèo, lúc đi ra ngoài lại một đường thông thoáng. Có điều y lần đầu tiên bị người khác ôm vào trong lòng, khó tránh khỏi có chút thú tính khó thuần.

Thiên tính của Cửu Vĩ Thiên Hồ làm cho y không thể chấp nhận việc yếu thế bị người ôm vào trong lòng, Cố Yêm cố gắng kiềm chế mới không khiến bản thân vươn móng vuốt ra ngay tại chỗ.

Phó Hàn Lĩnh sau khi kết thúc điều tra liền mang theo tiểu hồ ly ra khỏi cấm địa.

Lúc này sắc trời đã sáng rõ, đệ tử tuần tra bên ngoài đã đến, sau khi nhìn thấy Kiếm Tôn liền cúi đầu hành lễ. Phó Hàn Lĩnh khe khẽ gật gật đầu.

Cấm địa đối với người bên ngoài mà nói là không thể tiến vào, nhưng mà nơi này cũng là nơi tu luyện riêng của Kiếm Tôn, các đệ tử tuần núi đã sớm được chưởng
môn âm thầm dặn dò, bởi vậy cũng không bất ngờ.

Có điều, khiến bọn họ kỳ quái chính là... Kiếm Tôn lần này đi ra, trong lòng lại ôm một thứ gì đó.

Nhìn từ xa xa thì không nhận ra được, đợi khi đến gần hơn một chút mới phát hiện trong lòng Kiếm Tôn vậy mà lại đang ôm một con hồ ly nhỏ màu trắng.

Con hồ ly kia nho nhỏ, da lông trắng tuyết, hai chân trước đang khoát lên áo Kiếm Tôn, ở trên áo đen phẩm chất quý giá để lại mấy dấu chân hoa mai nhàn nhạt.

Đôi mắt giống như bồ đào (quả nho), màu sắc xinh đẹp, không biết là cảnh giác hay như thế nào, ngay cả tai cáo nho nhỏ cũng dựng thẳng lên.

Tiểu hồ ly giống như có chút sợ hãi Kiếm Tôn, tránh né vài cái lại bị Kiếm Tôn nắm lấy cái đuôi túm trở về, chẳng qua động tác so với đối đãi người khác trước nay lại nhẹ nhàng hơn không ít.

Mọi người trong lòng cả kinh, nhìn về phía tiểu hồ ly xinh đẹp, ánh mắt liền lập tức thay đổi, đây chẳng lẽ là linh thú Kiếm Tôn thu được ở cấm địa?

Phó Hàn Lĩnh tu kiếm nhiều năm, vẫn luôn là một người một kiếm, dáng vẻ ôm tiểu hồ ly hiện giờ thật sự là hiếm thấy.

Mãi cho đến khi Kiếm Tôn ôm tiểu hồ ly rời đi, mọi người vẫn chưa khôi phục lại tinh thần. Dù sao chưa từng có ai nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh có dáng vẻ khoan dung như
vậy. Tiểu bạch hồ kia đạp dơ áo ông ta, Kiếm Tôn cũng không so đo, trái lại giọng nói nhẹ nhàng.

Mọi người cảm thán, không ngờ Kiếm Tôn máu lạnh vô tình, lúc đối đãi với linh thú của mình, thế nhưng lại dịu dàng như vậy.

Cố Yêm tuy rằng bị Phó Hàn Lĩnh ôm đi, nhưng mà lời nói của mấy đệ tử ở phía sau lại vẫn nghe vào trong tai.

Linh thú, lẽ nào Phó Hàn Lĩnh bắt y là muốn xem như linh thú? Nghĩ đến dáng vẻ Phó Hàn Lĩnh thu thập nhúm lông của mình trước đó, Cố Yêm cảm thấy không khỏi có chút kỳ quái.

Phó Hàn Lĩnh dù là ngự kiếm, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy tiểu hồ ly co rúm lại ở trong lòng ông ta, đầu ngón tay hơi dừng lại. Cho dù trên mặt không nhìn ra cái gì,
nhưng đuôi lông mày lại giãn ra một chút, tâm tình khó hiểu mà có chút vui vẻ, nghĩ nghĩ liền nói ra tiếng:

"Yên tĩnh một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp