Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 30


1 năm

trướctiếp

Cố Yêm vẫn chưa biết, bởi vì sợi dây nhân duyên trên người y và Yến Trì trên được thiên đạo chứng thực, vào lúc hai người bị lôi kiếp đánh đã sinh ra một ít việc nhỏ ngoài ý muốn, khiến Yến Trì xuyên thấu qua hiện tượng nhìn thấy bản chất, trong một tích tắc hoa mắt, thoáng nhìn thấy trên đỉnh đầu y hé ra một độ cong.

Cũng may đối phương cho rằng bản thân vừa rồi lúc chống đỡ lôi kiếp thần kinh căng thẳng, sinh ra ảo giác, cho nên không có chú ý nhiều.

Trên người Cố Yêm đã tốt hơn rất nhiều. Sau khi y thức tỉnh, tuy rằng nhìn không có bao nhiêu thay đổi, nhưng mà gân cốt so với Nhân Tộc bình thường thì cứng rắn,
dẻo dai hơn rất nhiều, mấy vết thương nhìn thì đáng sợ, có điều cũng đều chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Trái lại là Yến Trì sắc mặt tái nhợt, bộ dáng có chút thê thảm.

Đại trưởng lão muốn giúp anh ta trị thương, Yến Trì lại từ chối. Đại trưởng lão nhìn bộ dáng anh ta, chỉ đành nhíu mày, thu tay lại.

Tuy Cố Yêm có chút bất ngờ nhưng lại không nói gì thêm.

"Nếu việc ở đây đã xong, vậy đệ tử rời đi trước." Yến Trì đứng ở nơi này chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, sau khi xong việc liền dẫn đầu chắp tay, nhỏ giọng nói.

Vân Đức Chân Quân gật gật đầu nhìn về phía Cố Yêm: "Hai người các ngươi vừa rồi lúc chịu lôi kiếp đều đã bị thương, cũng không khỏi mệt mỏi, lúc này đi xuống nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Đa tạ chưởng giáo." Cố Yêm đáp lời, cùng Yến Trì xoay người lui ra.

Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy một màn này trái lại không nói thêm cái gì, tiểu đồ đệ vừa mới bị thương, quả thật cần nghỉ ngơi. Ông ta nghĩ đến mới vừa rồi đồ đệ của mình
cuối cùng cũng cùng tên nhóc Lăng Tiêu Tông kia giải trừ hôn ước rồi, chân mày thoáng thả lỏng một chút.

Hôn ước năm đó định ra vào thời điểm ông ta bế quan, khi ông ta xuất quan thì đã chậm.

Có điều hiện giờ vẫn là tốt rồi.

Phó Hàn Lĩnh đối với người không có liên quan thì không chút quan tâm, nhưng mà đối với Cố Yêm thì lại có một chút ý nghĩ muốn giữ làm của riêng mà bản thân cũng bất ngờ. Có lẽ là đồ đệ này quá thú vị, Phó Hàn Lĩnh cũng không hy vọng nghe thấy y có liên hệ danh nghĩa với người ngoài.

Ông ta nghĩ đến đây, rũ mắt liếc nhìn Trảm Uyên một cái, Trảm Uyên bên cạnh giống như nhận ra tâm tình chủ nhân, hơi hơi rung động, dường như cũng đang đáp lại.

Cố Yêm vừa ra ngoài liền cảm thấy dị động bên trong Kiếm Phủ. Trầm Quang vốn yên lành ở trong Kiếm Phủ không biết vì sao, lúc này lại đột nhiên không an phận.

Chân mày Cố Yêm nhíu lại, còn chưa kịp áp chế, ngay sau đó, Trầm Quang liền "vù" một tiếng, tự mình đi ra, rồi lại như hổ rình mồi mà nhìn Yến Trì bị thương ở đối diện, dáng vẻ ngươi cách chủ nhân của ta xa một chút.

Cố Yêm gần như đối với thanh kiếm ghen tuông này không còn cách nào khác, khi kiếm chỉ vào Yến Trì, nhíu mày nói: "Xin lỗi, kiếm không nghe lời."

Nể tình hôm nay tầng liên hệ đáng ghét giữa hai người không còn nữa, Cố Yêm thu kiếm lại, hiếm khi mà giải thích một tiếng.

Yến Trì đối với lời giải thích này có chút kinh ngạc, từ khi anh ta quen biết Cố Yêm tới nay vẫn chưa từng thấy y giải thích.

Gương mặt tuấn mỹ bởi vì lôi kiếp mà có chút tái nhợt, Yến Trì nhíu chặt mày liếc mắt nhìn y một cái, liền thấy Cố Yêm nắm lấy thanh kiếm kia, dùng linh khí áp chế.

Ánh mắt anh ta dừng trên hai chữ khắc ở chuôi kiếm.

-- Trầm Quang.

Hai chữ này ánh vào trong mắt, nhất thời khiến đồng tử của Yến Trì hơi thu nhỏ lại.

Anh ta không như những người không biết về kiếm Trầm Quang kia. Đệ tử cao tầng của sáu tiên môn lớn đối với kiếm trên Sách Danh Kiếm ít nhiều đều biết một chút.

Thanh kiếm này ở trên Sách Danh Kiếm cũng không mấy thu hút, nhưng cái khiến người khác chú ý chính là -- Nó là do Phó Hàn Lĩnh tự tay đúc.

Cũng là kiếm đối với Trảm Uyên.

Thanh kiếm này khiến Yến Trì cau mày lại, vẫn là mở miệng: "Ngươi sao lại lấy kiếm Trầm Quang?"

Điều anh ta muốn hỏi chính là ngươi có biết đây là kiếm đôi hay không? Nhưng mà nghĩ đến hiện tại hai người đã giải trừ hôn ước, Yến Trì cũng không hỏi ra.

Cố Yêm đương nhiên biết đây là kiếm đôi, nhưng đối với y mà nói, tất cả ngoại vật làm nhân tố phụ gia cho Trầm Quang đều không có giá trị bằng bản thân kiếm. Trong cái nhìn của Cố Yêm đây chỉ là một thanh kiếm liên kết cùng tâm thần của mình. Bởi vậy, tuy rằng biết đây là kiếm tình lữ của Phó Hàn Lĩnh, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới không cần thanh kiếm này.

Sau khi Yến Trì nói, y chỉ nói: "Ngoài ý muốn cầm lấy."

"Có điều, việc này cùng Yến Thủ tịch không có liên quan gì nhỉ?"

Lời Yến Trì muốn nói dừng lại, trong lòng ngẩn ra một chút.

Quả thật là không có liên quan đến anh ta.

Thấy sắc mặt Yến Trì lại trầm xuống, Cố Yêm cũng không nói gì nữa, sau khi thu lại Trầm Quang liền xoay người rời đi.

Chuyện Cố Yêm của Thái Thanh Tông cùng Thủ tịch Yến Trì của Lăng Tiêu Tông giải trừ hôn ước không quá mấy ngày liền nhanh chóng truyền khắp sáu tiên môn lớn, khiến mọi người lại có thêm đề tài bàn luận ngoài chuyện của Yêu Tộc.

"Ây, ngươi nghe nói gì chưa? Cố Yêm cùng Yến Trì giải trừ hôn ước rồi." Có một vài người không thấy hứng thú với Yêu Tộc liền ở trong quán trà bàn luận chuyện này.

Người nói chuyện là từ bên ngoài tới, đối với chuyện ở Trung Châu không hiểu biết lắm. Nhưng mà chỉ từng ở bên ngoài nghe nói về danh tiếng của hai người con cưng của trời, đối với việc giải trừ hôn ước vẫn có chút tiếc nuối.

Có điều, người biết được nội tình lại tuyệt đối không bất ngờ. Mấy năm nay giữa Cố Yêm và Yến Trì đâu chỉ là nước lửa không thể ở chung, nghe nói hai người còn vì
Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân, Ngu Bạch Trần mà đánh nhau một trận. Hai người vốn là đạo lữ được xác nhận này đồng thời thích Ngu Bạch Trần.

Kết quả như vậy đã là ở trong dự kiến.

Chỉ là hiện giờ hai người đã giải trừ hôn ước, đều là người tự do. Điều mọi người nghĩ chính là không biết ai sẽ săn đón Ngu Bạch Trần trước.

Ở trong mắt mọi người, trong hai người này chắc chắn có một người sẽ ra tay, dù sao vị kia chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân.

Các loại bàn tán thái quá bên trong tửu lâu, trà quán dưới chân núi, Phó Hàn Lĩnh cùng lắm là xuống núi làm việc một chuyến, không ngờ tới lại nghe đầy cả lỗ tai. Ông ta ngồi ở trên lầu hai, nghe người bên dưới đem chuyện cũ ra bàn luận sự tích phong lưu của Cố Yêm, bàn tay cầm chén trà không khỏi dừng lại một chút.

Tiểu nhị châm trà ở bên cạnh thiếu chút nữa bị hơi lạnh hù chết, chỉ cảm thấy vị tiên trưởng tóc trắng này mặc dù trên mặt không cảm xúc, nhưng lại đặc biệt khiến người khác kinh hãi.

"Tiên, tiên trưởng, trà."

Tiểu nhị đặt chén trà lên bàn, không dám ngẩng đầu, Phó Hàn Lĩnh ngồi ở trong một phòng riêng trên lầu hai, gần như rất ít người có thể thấy rõ tình huống nơi này.

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ. Qua một lúc sau, Phó Hàn Lĩnh thu lại hơi lạnh trên người, bưng trà khe khẽ nhấp một ngụm.

"Đi xuống đi." Giọng nói ông ta lạnh nhạt, tiểu nhị lại giống như là nghe được nhạc tiên gì đó, vội vàng rời đi, thuận tiện gấp gáp bảo chưởng quầy nói những người bàn luận bên dưới im lặng một chút.

Hắn vừa rồi thấy rất rõ ràng, vị khách quý này rõ ràng là khi nghe thấy mọi người nói đến chuyện tình ái giữa Thái Thanh Tông và Lăng Tiêu Tông thì hơi thở trên người không đúng, nếu lại nói thêm gì đó, khó mà bảo đảm khách quý sẽ không tức giận.

Phó Hàn Lĩnh vốn là chân mày thả lỏng một chút, hiện nay sắc mặt lại thản nhiên. Không ngờ tới mới vừa đi một Yến Trì lúc này lại đến một Ngu Bạch Trần.

Mặc dù biết Cố Yêm tu Đạo Vô Tình nhưng Phó Hàn Lĩnh cũng không thích có người ngoài chen vào giữa ông ta và tiểu đồ đệ.

Trà trong tay đã lạnh. Phó Hàn Lĩnh hơi hơi rũ mắt, lại nhíu mày lại, âm thầm suy nghĩ mình có nên làm một dấu hiệu bắt mắt cho tiểu đồ đệ hay không, khiến mọi người
vừa nhìn đến y liền nghĩ đến quan hệ sư đồ của bọn họ.

Danh hiệu đệ tử Kiếm Tôn này hẳn dễ nghe hơn so với người thân cận của Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân gì đó nhiều. Ông ta mấy ngày nữa phải tới Yêu Thành ở Nam
Cương một chuyến như lời hẹn, cũng không hy vọng sau khi trở về, tiểu đồ đệ lại bị người khác bắt cóc.

Chỉ trong khoảnh khắc, trong lòng Phó Hàn Lĩnh liền đã có một quyết định. Vừa lúc hiện giờ con rối tới Nam Cương thăm dò đã có động tĩnh, Phó Hàn Lĩnh hơi hơi thả lỏng chân mày một chút. Về phần con ở trong Ma Vực kia thì lại đã sớm được ông ta thu trở về.

Ở một bên khác, bầu không khí bên trong Ma Cung áp lực.

Lục Lược Vũ là vào sau khi Phó Hàn Lĩnh thu hồi con rối mới nhận ra người bên cạnh mình đã bị thay thế.

Cũng không thể trách hắn sơ ý. Bởi vì bản thể là rồng, Lục Lược Vũ yêu thích xa hoa, bên trong ma cung cũng vậy, chỉ là người hầu hạ bên cạnh mình đã có không dưới
trăm người. Ngày thường, Lục Lược Vũ chính là ngay cả mặt mũi cũng không nhớ được, làm sao sẽ nghĩ đến người bên cạnh mình đã bị thay thế chứ.

Người hầu vừa trở lại ở bên dưới lạnh run.

Lục Lược Vũ ấn chỗ giữa hai chân mày, nghĩ đến con rối của Phó Hàn Lĩnh lẻn vào Ma Vực mấy ngày này không có nghe ngóng được cơ mật gì, nhưng lại đã động vào cuộn sách trong mật thất kia, không khỏi nhíu mày lại.

Ông ta thăm dò mật quyển kia của bản Long Tộc làm gì?

Trong cung điện xa hoa, hương liệu đốt lên xua tan đi một chút mỏi mệt, vảy bạc bên thái dương Lục Lược Vũ ẩn xuống, trong lòng mơ hồ có một loại trực giác nói cho hắn biết, hành động của Phó Hàn Lĩnh có liên quan tới hơi thở thân cận mà mình cảm nhận được ở cấm địa của Thái Thanh Tông trước đó.

"Thánh Quân." Người hầu cận bị đánh tráo trong lòng không yên, không biết bởi vì bản thân sơ ý đã để lộ ra bao nhiêu bí mật của Ma Tộc, chỉ sợ Thánh Quân giận chó đánh mèo với gã.

Lục Lược Vũ hiểu được những người hầu cận này không ngăn được Phó Hàn Lĩnh. Người kia tuy là kiếm tu, nhưng bản lĩnh những môn tạp tu lại không có gì là không tinh thông. Nếu ông ta muốn những ma thị tu vi thấp kém này dĩ nhiên là không thể ngăn cản.

Giờ phút này, sau khi nghĩ đến một vài việc, sắc mặt Lục Lược Vũ không có biến đổi, chỉ là chuyển mắt nhìn về phía gã, thản nhiên nói:

"Đi xuống nhận phạt đi."

Những lời này lại giống như là lệnh đặc xá, khiến ma thị nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lui xuống. Lục Lược Vũ nhìn bóng lưng gã, thu lại ánh mắt.

Yêu Tộc.

Phó Hàn Lĩnh.

Lẽ nào Phó Hàn Lĩnh đang tìm Yêu Tộc kia?

Lục Lược Vũ nghĩ đến Yêu Khí khiến hắn vừa tới gần, trong lòng liền không tự chủ mà muốn thân cận, thậm chí còn... sinh ra khát cầu, ánh mắt thoáng trầm một chút.

Cho dù Yêu Khí kia đến cùng là giả thần giả quỷ hay là thật sự có mệnh định với hắn, hắn đều phải tìm được.

Có điều nếu Yêu Tộc kia không ở trong cấm địa của Thái Thanh Tông, như vậy đến cùng là đã đi đâu?

Lục Lược Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên gương mặt ấm áp yêu dị che đi thần sắc, trong lòng lẳng lặng suy tư.

Ngày hôm đó khi hắn phát hiện giọt máu ở đầu tim dường như là đặt cùng một chỗ với một vị thảo dược, thảo dược kia là...

Hiểu biết của Lục Lược Vũ đối với đồ vật của Nhân Tộc gì đó không nhiều lắm, sau khi nghĩ vậy, lại nghĩ đến có lẽ có thể hỏi Ngu Bạch Trần một chút, vừa lúc ngày hôm sau hắn muốn tới nhân gian.

Long Quân áo vàng nghĩ như vậy, đốt ngón tay khẽ thả lỏng một chút.

Nhưng vào lúc này, xa ở Thái Thanh Tông, Cố Yêm lại nheo mắt lạ. Y vốn là ở động phủ tu luyện, nhưng mà vừa rồi không biết vì sao lại bỗng nhiên tim đập có chút nhanh.

Loại cảm giác này tới đột nhiên, sau khi Cố Yêm mở mắt ra không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng cảm giác tim đập nhanh này chỉ là chợt lóe liền biến mất, khi muốn lại tỉ mỉ nghiên cứu thì đã không còn.

Cố Yêm chỉ có thể cho rằng, có lẽ là bản thân gần đây tu luyện quá mệt mỏi rồi. Y thu tay lại, khe khẽ thở hắt ra. Mới vừa đứng lên, ánh mắt vừa chuyển sang bên cạnh thì đã thấy phù truyền âm sáng lên.

Là Chưởng giáo.

Chưởng giáo lúc này tìm y làm gì?

Cố Yêm có chút nghi hoặc, giờ phút này phù truyền âm gì đó, với y mà nói đều có một loại cảm giác kinh sợ, nhưng mà nghĩ đến nhóm Yêu Chủ kia hiện tại cũng không biết đến sự tồn tại của mình, mọi người đều như kẻ mù đi trong đêm nên cũng nhẹ nhàng thở ra.

Vân Đức Chân Quân bảo y tới Thanh Hoa Phong.

Sau khi Cố Yêm đặt phù truyền âm xuống, híp mắt nhìn về phía Chu Vấn hỏi thăm một lần. Sau khi biết gần đây không có xảy ra chuyện gì mới đi tới Thanh Hoa Phong.

Kết quả, không ngờ đến, sau khi tới, không chỉ Chưởng giáo ở đó, ngay cả sư tôn tiện nghi và tám trưởng lão của Thái Thanh Tông đều có mặt.

Vân Đức Chân Quân sau khi thấy Cố Yêm tiến vào mới nhìn về phía sư huynh, hắn cũng không biết sư huynh gọi bọn họ tới đây hết để làm gì.

"Sư tôn gọi đệ tử đến là có việc?"

Cố Yêm không đoán được chính xác tâm tư của sư tôn tiện nghi, sau khi tiến vào liền cẩn thận hỏi.

Phó Hàn Lĩnh nhớ đến những lời bản thân nghe được ở trong quán trà, đầu ngón tay hơi hơi dừng lại một chút, nói ra quyết định của mình, nâng mắt nói: "Thật ra cũng không có việc lớn gì."

"Chỉ là muốn hỏi A Yêm có đồng ý làm đệ tử quan môn* của bản tôn hay không?"

*Đệ tử quan môn: Đệ tử cuối cùng, về sau sẽ không nhận thêm đệ tử mới. Ngược lại, đệ tử đầu tiên là đệ tử khai môn.

Danh hiệu đệ tử của Kiếm Tôn kia có lẽ không khiến người khác liên tưởng đến Cố Yêm, nhưng đệ tử quan môn thì lại có thể. Sau này chỉ cần vừa có người nhắc tới tiểu đồ đệ thì sẽ nghĩ đến ông ta, nhắc tới ông ta cũng sẽ nghĩ đến tiểu đồ đệ.

Đây là quan hệ so với sư đồ bình thường càng thêm thân mật. –– Kiếp này của ông ta chỉ có một đệ tử là Cố Yêm.

Trong Tu Chân Giới, truyền thừa là quan trọng nhất, sức nặng của đệ tử quan môn quan trọng hơn đệ tử bình thường không biết bao nhiêu lần. Chính là ngay cả Vân Đức Chân Quân cũng có chút kinh ngạc, không ngờ tới sư huynh bỗng nhiên muốn nhận Cố Yêm làm đệ tử quan môn.

Cố Yêm không dự đoán được sự việc lại phát triển như vậy, càng không biết tâm tư bệnh xà tinh*, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi của sư tôn tiện nghi của mình.

Sau khi kinh ngạc, y thiếu chút nữa bị sặc, dù sao ở trong nguyên tác hoàn toàn không có một màn này.

*Bệnh xà tinh, đọc trại đi của bệnh thần kinh, ngoài ra có thể hiểu là thích quấn người.

Tuy rằng ở trong sách, Phó Hàn Lĩnh ngoại trừ chính mình, dường như cũng không nhận đồ đệ nào khác, nhưng tuyệt đối không có xem mình là đệ tử quan môn. Lẽ nào là vì mình cầm lấy kiếm Trầm Quang?

Cố Yêm âm thầm nhíu nhíu mày.

"Như thế nào, A Yêm không muốn?"

Phó Hàn Lĩnh thấy tiểu đồ đệ xuất thần, không khỏi hơi hơi híp híp mắt, động tác ngừng lại.

........

Kiếm Tôn: Vì biểu hiện quan hệ thân mật giữa ta với tiểu đồ đệ, ta quyết định thu tiểu đồ đệ làm đệ tử quan môn.

Về sau... Bà xã quan môn thực thơm.

Ha ha ha, mọi người đều biết Tu Chân Giới đệ tử quan môn = bà xã quan môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp