Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 36


1 năm

trướctiếp

"Mẫu thân mà ngươi nói là chuyện gì?"

Con bướm nhỏ dùng yêu ngữ hỏi. Nó đối với việc bản thân không hay không biết mà bay đến đây cảm thấy có chút kỳ quái. Kết hợp với mẫu thân mà nhím con vừa nói, con bướm nhỏ cảm thấy nó đã có chút ngộ ra.

Lẽ nào nó là được mẫu thân gọi tới?

Yêu tộc không cần phải sinh sản giống yêu thú, bọn chúng là trời sinh trời nuôi, vừa ra sinh ra đã là như vậy, hai yêu từ nhỏ đến lớn, lâu như vậy rồi đều vẫn chưa từng gặp mẫu thân.

Cảm giác huyền diệu trong mơ hồ này khiến con bướm nhỏ nhịn không được nhớ nhung một chút, chỉ cảm thấy càng nghĩ càng thân thiết, đối với từ "mẫu thân" này cũng dần đồng ý.

Con nhím yêu vốn lo lắng con Hoa Hồ Điệp này đến tranh mẫu thân, nhưng mà nó hiện giờ là một con yêu sức yếu thế cô lại không tìm thấy đồng bọn, không dễ dàng mới có một con yêu đến đây, có thể cùng nó hợp tác, cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý. Sau khi lui về sau một bước, chít chít chít, đem chuyện bản thân gặp được Nhân Tộc thơm thơm kia nói ra.

Nó nói câu trước không khớp với câu sau, nhưng mấy tiểu yêu này mạch não đều không khác nhau mấy, vậy mà lại đều nghe hiểu.

Sau khi con bướm nghe xong, con ngươi trong đôi mắt nhỏ trở nên nghiêm túc hơn một chút, vỗ vỗ cánh, quay đầu sang dạy dỗ con nhím yêu: "Ngươi sao có thể để mẫu thân chạy mất chứ?"

Không đúng, nên là mẫu thân đi rồi, sao ngươi không đuổi theo chứ?

Con nhím con cũng rất tủi thân, thấy hồ điệp dạy dỗ nó, lập tức phản bác: "Không phải là ta không phản ứng kịp sao?" Hơn nữa là nó gặp được mẫu thân trước, con bướm ngốc này dựa vào cái gì dạy dỗ nó?

Con nhím yêu càng nghĩ càng giận, ngay cả gai trên người cũng trở nên sắc bén.

Hai yêu bởi vì hiện giờ không có manh mối của Cố Yêm, sau khi ở ngay tại chỗ đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, nhịn không được lại đánh một trận. Mãi cho đến khi trên người con bướm đều là gai, con nhím yêu cũng bị lật ngửa ra đất lăn một vòng, cả hai mới ngừng lại.

Cuối cùng vẫn là con bướm nhổ gai trên người xuống, bình tĩnh lại, nói: "Dừng, đừng đánh nữa."

"Chúng ta lại chờ thêm một chút, hẳn là không chỉ có chúng ta có thể cảm nhận được mẫu thân."

Sức hấp dẫn của "Mẫu thân" đối với Yêu Tộc đặc biệt mạnh mẽ. Con bướm yêu nghĩ, nếu nó cùng con nhím có thể cảm nhận được, vậy hẳn là những con yêu khác cũng có thể. Chúng nó lại chờ một chút, nói không chừng có thể chờ được những người khác rồi.

Suy nghĩ của con bướm quả thật không sai, có điều lực hấp dẫn của Cố Yêm đối với nhóm tiểu yêu không thể cách quá xa, cũng chỉ có ở yêu tộc ở gần Trung Châu, Thái Thanh Tông mới có thể cảm nhận được y.

Yêu tộc ở những nơi khác bởi vì vấn đề khoảng cách, tạm thời vẫn chưa biết.

Yêu chủ Bắc Kính đi tới Tây Lục Châu bắt yêu, mà nhóm tiểu yêu rơi rụng ở Trung Châu và Đông Lâm Châu lại tạm thời không ai quản. Mấy tiểu yêu này giỏi ẩn trốn, không dễ dàng hiện ra trước mặt người khác, theo lý mà nói sẽ không bị người khác phát hiện.

Nhưng mà sau khi Lục Lược Vũ cùng Ngu Bạch Trần ôn chuyện xong, lại ở biên giới Trung Châu phát hiện mấy con tiểu yêu.

Bản thân hắn là bán yêu, mặc dù cảm nhận đối với Yêu Tộc kém hơn đại yêu thuần huyết một chút, nhưng vẫn tốt hơn so với Nhân Tộc.

Ngu Bạch Trần đi đến ven đường, vừa mới chuẩn bị mua vài thứ, kết quả liền thấy Lục Lược Vũ dừng lại.

"Làm sao vậy?" Cậu ta đã đồng ý mấy ngày này sẽ giúp Lục Lược Vũ tìm vị dược liệu mà hắn nói kia. Cũng vừa hay ở thành thị biên giới này có dược các, có thể dựa theo hương vị hắn miêu tả từ từ tìm kiếm.

Lục Lược Vũ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu xanh lá chui vào đất bùn mọc đầy thảo dược tươi tốt bên cạnh, đầu ngón tay không khỏi hơi hơi dừng một chút.

Thứ vừa rồi kia không giống như sâu bình thường, cũng không phải yêu thú.

Mà giống như là Yêu Tộc.

"Chỗ đó có một con tiểu yêu." Lục Lược Vũ truyền âm cho Ngu Bạch Trần.

Cái từ Yêu Tộc này hiện giờ có vẻ vô cùng nhạy cảm. Ngu Bạch Trần tức thời dừng lại, nhìn về hướng hai mắt Lục Lược Vũ đang nhìn chằm chằm, bên trong bồn cỏ kia nhìn vô cùng bình thường, không có gì quái lạ, nhưng dường như lại thật sự có một chút dao động kỳ lạ

Lục Lược Vũ chỉ trầm tư giây lát liền tiến tới: "Thuốc này bán thế nào?" Ông chủ không ngờ chỉ là một gốc cỏ dại cũng có người mua, tùy tiện nói ra một cái giá, Lục Lược Vũ sau khi dùng linh khí bao phủ bồn thuốc liền dứt khoát trả tiền.

"Nơi này sao lại sẽ có Yêu Tộc?" Ngu Bạch Trần nhịn không được nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn vào bên trong bùn đất kia.

Lục Lược Vũ lắc lắc đầu: "Vậy phải hỏi tiểu yêu này một chút rồi."

Bởi vì đặc thù của Yêu Tộc, cho dù hiện giờ phát hiện, cũng không thể bảo tiểu yêu này hiện thân ra ngay bây giờ. Ngu Bạch Trần chỉ có thể nói: "Trước tiên đi ra bên ngoài tìm một chỗ bí mật đi."

"Được." Đồng tử rồng màu vàng của Lục Lược Vũ chợt lóe rồi biến mất, khóa chặt tiểu yêu muốn nhân cơ hội chạy trốn kia, che đi một chút suy tư nơi đáy mắt.

Con rắn xanh bất ngờ bị phát hiện, không kịp phòng bị, muốn chạy trốn lại trốn không thoát, chỉ cảm thấy thanh niên dung mạo phong nhã đeo kim linh kia nhìn vô cùng đáng sợ.

Tuy rằng trên mặt Lục Lược Vũ vẫn là vẻ mặt hiền hòa, không lộ ra một chút lạnh lùng. Nhưng con rắn xanh lại cảm nhận được một sự sợ hãi từ bản năng.

Vô thức mà tựa gần vào trên người Nhân Loại có hơi thở thuần khiết còn lại.

Ngu Bạch Trần nhận thấy con rắn xanh này dường như đang sợ Lục Lược Vũ, không khỏi có chút nghi hoặc.

Trên người Lục Lược Vũ hoàn toàn không mùi giết chóc, hơi thở so với tăng nhân như Minh Đăng nhìn vào còn ung dung nhã nhặn hơn, sao tiểu yêu thế này lại sợ hãi Lục Lược Vũ?

Trong lòng cậu ta có chút kỳ quái, có điều lại cũng không nói gì.

Mãi cho đến khi đi tới chỗ yên tĩnh, gỡ bỏ cấm chế, con rắn xanh kia chui ra khỏi bồn, nhảy ra xa cách Lục Lược Vũ tám thước.

Lục Lược Vũ vì để không bại lộ thân phận, cảnh cáo mà nhìn nó một cái. Con rắn xanh bị khí thế đè ép, lúc này mới cẩn thận mà bình thường lại một chút.

"Ngươi là Yêu Tộc, sao lại ở chỗ này?" Hắn dừng một chút, liền trực tiếp hỏi.

Trí thông minh của xà yêu so với hồ điệp và nhím thì cao hơn một chút, do dự giây lát, vẫn là nói: "Bọn ta trên đường tới Yêu Thành bị tách ra, lưu lạc đến Trung Châu."

Nó đem chuyện trước đó nói lại một lần, Ngu Bạch Trần mới hiểu rõ. Cậu ta đối với xà yêu này cũng không có cảm nghĩ gì, nhìn bộ dáng tiểu yêu này chưa từng sát sinh, trái lại thái độ tốt hơn một chút.

"Vậy hiện giờ ngươi là muốn trở về Yêu Thành?"

Xà yêu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Nó thật ra chỉ cần ở lại chỗ này, hẳn là không bao lâu yêu chủ Bắc Kính sẽ cảm nhận được hơi thở của nó mà tìm đến, nhưng mà xà yêu cũng không muốn trở về.

Bản thân nó cũng không thể nói rõ vì cái gì, thế nhưng vẫn muốn lại đi vào bên trong Trung Châu một chút.

Lục Lược Vũ nghe câu hỏi của Ngu Bạch Trần như có chút suy nghĩ, bỗng nhiên vào lúc Ngu Bạch Trần không chú ý, truyền âm hỏi xà yêu: "Ngươi là bị cái gì đó hấp dẫn, sau khi vào Trung Châu thì muốn đi vào bên trong?"

Giọng nói kia mang theo uy áp, xà yêu không thể nói dối được, liền vô thức gật gật đầu.

Lục Lược Vũ thu lại uy áp, hắn vừa rồi thông qua lời nói của xà yêu này nghĩ đến cảm giác của bản thân trước đây. Cũng giống như bị thứ gì đó vô cùng thân thiết hấp dẫn, hơn nữa cũng là ở Trung Châu.

Hơi thở mà hắn cùng đám tiểu yêu này cảm nhận được đến cùng có phải một loại hay không?

Lục Lược Vũ che đi suy tư trong mắt, đốt ngón tay hơi hơi dừng lại một chút. Đáng tiếc tiểu yêu này chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được hấp dẫn, nhưng là cái gì thì lại hoàn toàn không nói ra được, nếu không, trái lại có thể cung cấp một ít tin tức có ích.

Hiện tại xem ra vẫn phải dựa theo thảo dược ngày hôm đó để tìm kiếm.

Lục Lược Vũ nghĩ như vậy, quay đầu nhìn về phía xà yêu: "Xà yêu này tạm thời giữ lại đi, trên người chúng ta đã lây dính hơi thở của tiểu yêu này, nếu yêu chủ tìm đến, xà yêu này lại xảy ra chuyện, chỉ e không tốt."

Ngu Bạch Trần cũng nghĩ như vậy, vì thế liền chuẩn bị tạm thời mang theo xà yêu.

Có điều không biết xà yêu này có tấn công người hay không, sau khi cậu ta nghĩ nghĩ liền chuẩn bị bỏ xà yêu vào trong không gian chứa vật sống.

Yêu Tộc đến cùng vẫn là có một chút cảnh giác với Nhân Loại, sau khi nhìn thấy Ngu Bạch Trần lấy ra một vật kỳ lạ, con rắn xanh nhanh chóng bắt đầu vùng vẫy. Ngu Bạch Trần vừa mới bỏ xà yêu vào, liền thấy những thứ vốn ở bên trong không gian của mình bị xà yêu quét ra.

Một tờ giấy Tuyên Thành rơi trên mặt đất.

Lục Lược Vũ cúi đầu nhặt lên, vừa mới chuẩn bị trả lại cho Ngu Bạch Trần, lại phát hiện đó vậy mà lại là một bức họa.

Trên bức họa chính là một thanh niên mặc áo đỏ, che đi nửa mặt, nằm ở trong bụi hoa phượng hoàng.

Thoạt nhìn bức tranh này chỉ là tiện tay vẽ.

Thanh niên kia thả lỏng dây cột tóc, cổ áo nửa mở, giống như là có chút nóng. Lục Lược Vũ chú ý tới trong tay y còn cầm một chén rượu, hẳn là sau khi say liền tùy ý ngủ ở trong bụi hoa, không ngờ tới lại bị người vẽ lại.

Hắn hơi hơi rũ mắt, nhìn sườn mặt không bị che khuất trên bức tranh.

Sau khi Ngu Bạch Trần nhốt xong xà yêu mới nhìn thấy bức tranh do mình vẽ trước đó rơi ra, sau khi nhìn thấy Lục Lược Vũ nhặt lên, nói tạ ơn một tiếng, liền đi qua muốn lấy lại.

Lục Lược Vũ hơi hơi ngẩng đầu: "Đây là do ngươi vẽ trước đây?"

Ngu Bạch Trần gật gật đầu: "Đây chính là Cố Yêm mà trước đó ta nói với ngươi."

Hai chữ Cố Yêm giống như mở ra thứ gì đó, Lục Lược Vũ thoáng chốc nổi lên hứng thú mà nhìn người trên giấy Tuyên Thành.

-- Đệ tử quan môn của Phó Hàn Lĩnh.

Nghe nói còn là một lãng tử phong lưu, nhìn từ trên bức họa, quả thật cũng nghênh ngang, tùy ý.

Hắn đưa giấy Tuyên Thành cho Ngu Bạch Trần, ngoài mặt lại không hỏi thêm gì, chỉ là nhướng mày, nói: "Đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải tiếp tục tìm."

Ngu Bạch Trần đáp lại một tiếng, sau khi Lục Lược Vũ rời đi, nhìn về phía giấy Tuyên Thành trong tay.

Đó là tranh trước đây cậu ta vẽ khi Cố Yêm say rượu.

Cậu ta vốn nhiều năm không động đến vẽ tranh, nhưng không biết vì sao khi đó nhìn thấy A Yêm nằm trong bụi hoa phượng hoàng, liền có chút nhịn không được.

Giấy Tuyên Thành được cẩn thận cất lại, Ngu Bạch Trần nhìn xà yêu trong túi trữ vật một cái, vẫn là gửi cho Cố Yêm một đạo phù truyền âm.

Cố Yêm là vào ngày hôm sau, khi nghỉ ngơi ở Diễn Võ Trường mới nhìn thấy phù truyền âm của Ngu Bạch Trần. Hôm qua nhốt Trầm Quang ở trong phòng tối, Trầm Quang sáng nay đi ra, có lẽ là vì quá buồn bực, thể hiện vô cùng lợi hại, dũng mãnh.

Cố Yêm cùng nó tỷ thí nhiều lần, kiếm này mới trở nên an phận.

Chu Vấn cũng bởi vì vậy mà mệt đến không dậy nổi.

Cố Yêm cười nhạo hắn mấy câu hàng dễ vỡ, không chút để tâm mà ném túi nước qua. Mấy ngày này y lại có vài dấu hiệu tái phát chứng khao khát làn da, buồn bực không thôi.

Nhưng mà hiện tại lại không tìm được Ngu Bạch Trần.

Phó Hàn Lĩnh ngay từ đầu đã bị y loại ra bên ngoài, lần trước bị ông ta vuốt lông chỉ là chuyện ma xui quỷ khiến, Cố Yêm tựa vào bên cạnh nghĩ.

Vừa nghĩ nếu hiện tại thật sự không được nữa sẽ hỏi Chu Vấn một chút xem gần đây dưới chân núi có một vài mỹ nhân xinh đẹp gì đó hay không, liền thấy phù truyền âm sáng lên.

"Ấy, Ngu mỹ nhân tìm ngươi."

Chu Vấn nhận ra phù truyền âm của Ngu Bạch Trần, không khỏi hấp háy mắt.

Cố Yêm nhấn mở phù truyền âm, liền nghe thấy giọng nói của Ngu Bạch Trần.

Yêu Tộc kia không biết vì sao loanh quanh ở Trung Châu không chịu rời đi, Ngu Bạch Trần cho rằng bên trong Trung Châu có thứ gì đó đang hấp dẫn nó, liền muốn gửi phù truyền âm nhắc nhở Cố Yêm cẩn thận một chút.

"A Yêm, ta ở biên giới Trung Châu nhặt được một con xà yêu."

"Đám Yêu Tộc này vẫn luôn hướng về bên trong Trung Châu mà đi tới, ngươi cẩn thận một chút." Cố Yêm vốn là vừa uống nước vừa nghe, kết quả sau khi vừa nghe tới tiểu yêu liền bỗng nhiên nghẹn một cái.

Chu Vấn cho rằng y là bị chuyện Yêu Tộc làm cho kinh ngạc, cũng không thấy kỳ quái, dù sao hắn cũng rất tò mò.

"Yêu Tộc?"

"Yêu Tộc vậy mà lại đã đến Trung Châu?" Hắn dựa sát vào, muốn nghe một chút.

Cố Yêm nhíu mày đẩy đối phương ra, sắc mặt nghiêm túc hơn chút.

Ngu Bạch Trần vậy mà lại ở biên giới Trung Châu gặp được tiểu yêu?

Cố Yêm bỗng nhiên nghĩ đến chuyện con nhím yêu kia nói mình cùng đồng bạn phân tán ngày hôm đó, trong lòng có một chút suy đoán không hay. Nếu Ngu Bạch Trần gặp xà yêu là thật, như vậy... Trung Châu không chỉ có một con tiểu yêu là nhím yêu, hơn nữa bọn chúng đã tìm tới đây rồi?

Lời tác giả:

Tiểu hồ ly (Vẻ mặt khiếp sợ): Chờ đã, một đám ngỗng lớn như vậy tìm đến đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp