Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 89: Muốn hôn hắn


1 năm

trướctiếp

Gương mặt Đỗ Tam Nương đỏ bừng lên: "Huynh buông tay ra!"

"Không buông! Tay của muội lạnh như vậy, ta ủ cho muội." Hắn cười nói.

Đỗ Tam Nương nhìn đôi mắt lấp lánh của hắn, hoàn toàn không ngờ tới da mặt của hắn dày như vậy! Bây giờ người nam nhân này ngày càng làm càn, trước kia hắn nào dám như này, đều là lén lút mới dám cầm tay của nàng, còn có vẻ mặt ngượng ngùng. So sánh với nam nhân đang cười vui vẻ với gương mặt đầy thản nhiên ở trước mắt này, Đỗ Tam Nương chỉ có thể dùng "Da mặt dày" để hình dung.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lạnh lùng nói: "Tay ta bị lạnh chỗ nào chứ, huynh mau buông tay ra, nếu như bị người ta nhìn thấy thì không tốt."

Cửa đang mở rộng, nếu ở bên ngoài có người đi qua, rất dễ dàng bị nhìn thấy, Đỗ Tam Nương cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy rồi nói xấu sau lưng, nàng đi vào thế giới này, trải qua chuyện của Đan Thu Thực trước đó đã lĩnh giáo được sức mạnh của dư luận.

Sau khi Lục Trạm trả qua lần trước đó, lá gan liền lớn rất nhiều, đã nếm qua món thịt thơm ngon sao có thể để cho hắn ăn chay, hắn cũng không vui. Lại nói Tam Nương là thê tử của hắn, hắn nắm tay thê tử của mình thì ai dám quản chứ! Lục trạm căn bản không có buông tay, ngược lại còn nói: "Bị người ta nhìn thì cứ để cho nhìn chứ sao."

Đỗ Tam Nương trừng mắt liếc hắn một cái: "Huynh có buông ra không?"

"Không buông! Ta không buông!" Lục Trạm cười đùa tí tửng nói, nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ đến mang tai của Đỗ Tam Nương, liền muốn trêu chọc nàng.

Đỗ Tam Nương có chút giận, liền gọi thẳng tên của hắn!

"Lục Trạm!"

Giọng điệu có chút tức giận.

Lục Trạm bị nàng chọc cho cười lên: "Ta muốn ủ tay cho muội, muội xem tay muội lạnh như vậy."

Nói xong hắn cúi đầu nhìn tay nàng ở trong lòng bàn tay của mình, tay của nàng rất nhỏ, ngón tay cũng rất mảnh mai, làn da trắng nõn, có điều cũng vì làm việc nhà lâu dài, có chút thô ráp, trên ngón trỏ còn có vết chai.

Tay chân của Đỗ Tam Nương vừa vào đông liền cực kỳ lạnh, mỗi lúc trời tối trước khi ngủ nàng đều phải ngâm chân, nếu không lúc ngủ chân sẽ lạnh như băng. Tay Lục Trạm không giống vậy, tay của hắn rất dày và to, hơn nữa còn đặc biệt ấm áp. Đỗ Tam Nương bị hắn cầm như thế, ngược lại cảm thấy tay không còn lạnh như vậy nữa.

Nhưng cho dù hắn thật sự chỉ là ủ tay cho náng, thì như vậy cũng không tốt lắm, Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, tay của ta đã ấm áp rồi, huynh không cần ủ giúp ta nữa."

Nói xong nàng muốn rút tay ra, Lục Trạm nói: "Đừng có nhúc nhích!"

Đỗ Tam Nương nhíu máy, Lục Trạm nắm chặt tay của nàng, cuối cùng thấy dáng vẻ của nàng hơi tức giận, hắn mới buông tay nàng ta: "Được rồi!"

Nói xong Lục Trạm nhịn không được mà cong khóe miệng lên, hắn còn lâu mới thừa nhận lúc nãy hắn chỉ muốn sờ tay của nàng.

Đỗ Tam Nương thấy hắn nới lỏng tay, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tay của nàng đều bị nhào nặn đến đỏ bừng, nhưng mà quả thực ấm hơn rất nhiều, nhiệt độ ở trên hắn đều là do hắn cho. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, hai tay cắm ở trong túi áo, nhìn thấy hắn đang lôi kéo ống thổi gió, hỏi: "Huynh đã thoa thuốc mà ta đưa cho huynh chưa?"

Vào mùa đông da của Dương thị cũng sẽ bị nứt ra, hàng năm đều đau nhức, dược cao này là ngoại tổ mẫu cố ý đưa cho nương, Đỗ Tam Nương cầm một hộp, liền nghĩ đến việc cho Lục Trạm dùng.

Lục Trạm nói: "Chờ tối ta lại thoa."

Hắn còn phải làm việc, làm gì có chuyện đi làm mà thoa những cái này, bị người nhìn thấy còn tưởng hắn giống như đàn bà! Đỗ Tam Nương biết hắn không phải là một người ngoan ngoãn biết nghe lời, tay nàng vươn về phía trước: "Đưa thuốc cho ta!"

Lục Trạm lấy dược cao ở trong túi đưa cho nàng, sau đó Đỗ Tam Nương mở cái bính ra, dùng ngón tay lấy một ít thuốc cao, nhìn hắn nói: "Đưa tay ra!"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Lục Trạm ngoan ngoãn dừng việc trên tay lại, đưa ty ra, Đỗ Tam Nương dời cái ghế đẩu đến ngồi sát bên hắn, một tay lôi kéo tay của hắn, đem dược cao nhẹ nhàng bôi lên tay hắn, sau đó lại thoa lên mu bàn tay, ngón tay, thậm chí là ở chỗ cổ tay cũng đều bị nàng tỉ mỉ bôi lên.

Lục Trạm yên lặng nhìn xem nàng, ánh mắt ôn nhu đến có thể dìm chết người.

Đỗ Tam Nương đều thoa hết hai cánh tay hắn, nàng nói: "Phải bảo vệ mấy cái vết nứt da này, nếu huynh chờ những vết nứt này lớn hơn, chảy máu thì mới chịu thoa thuốc, thì sao có thể tốt chứ! Huynh nhìn đi, đầu ngón tay của huynh đều sưng đỏ, huynh còn không chịu thoa thuốc. Bây giờ thời tiết lạnh, phải chú ý nhiều thứ."

Sau khi nàng nói xong rồi mím môi lại, ngẩng đầu lên, thấy Lục Trạm đang nhìn mình, nàng nói: "Huynh nhìn ta như vậy để làm gì vậy!"

Thấy nàng khó chịu, có loại xúc động chạy trối chết.

Lục Trạm ôn nhu nói: "Chính là muốn nhìn muội như vậy, nhìn cả một đời!"

"Hiện tại ngược lại là nói dễ nghe, chờ qua 10 năm, 20 năm, huynh lại thấy chán ghét ta."



"Sao ta lại có thể chán ghét muội chứ! Tuyệt đối không thể nào!" Lục Trạm lớn tiếng bảo đảm.

Đỗ Tam Nương cố nén cười, nhưng mà khóe miệng vẫn vui vẻ cong lên: "Cũng không biết đi chỗ nào học những này, sến súa."

Không

Nàng rất thích nghe những lời ngon ngọt, đặc biệt là những lời ở trong miệng Lục Trạm. Biết hắn lâu như vậy, trước kia Lục Trạm chưa nói những lời như vậy, hắn vụng về, Đỗ Tam Nương cũng không mong chờ nghe lời tốt gì từ hắn.

Lục Trạm cười cười: "Cần gì phải học, nhìn thấy muội tự nhiên có thể nói ra được."

Đỗ Tam Nương đứng dậy: "Vậy huynh làm việc đi, ta đi đây."

Ở đây nàng có chút xấu hổ!

Lục Trạm nói: "Chờ một chút."

Đỗ Tam Nương ngẩng đầu nhìn nắm: "Còn có chuyện gì?"

Lục Trạm vỗ bả vai nàng: "Có chút bụi."

Nói xong hắn lại sửa sang tóc của nàng, chải tóc rối sang phía sau tai.

Hắn dựa vào gần, Đỗ Tam Nương cảm thấy mặt có chút nóng, ánh mắt nàng quay sang chỗ khác, chỉ thấy bộ ngực của hắn. Hầu kết ở cổ hắn nhấp nhô, không khí xung quanh đều đầy ắp mùi hương của hắn, Đỗ Tam Nương nói: "Đã xong chưa?"

Lục Trạm giống như làm ảo thuật, lấy ra một cây trâm cắm trên tóc của nàng: "Được rồi, rất là đẹp!"

Đỗ Tam Nương đưa tay sờ lên, cảm giác được đồ ở trên tocq, nàng sờ lên thử, có thể cảm giác đó là một cây cây trâm, nàng lấy cây trâm kia cuống, là một cây trâm bạc, phía đuôi được khảm một viên lục ngọc to bằng móng tay, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói ra: "Lục đại ca, thực ra huynh không cần tặng ta đồ đắt như vậy."

Lục Trạm nói: "Chờ sau này có tiền, ta sẽ mua trâm vàng cho muội."

Hắn lại cắm cây trâm kia vào tóc của nàng: "Nếu một ngày ta có tiền, liền mua một căn nhà lớn cho muội, rồi mua mấy hạ nhân hầu hạ muội."

Đỗ Tam Nương bị hắn chọc cười: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, chẳng phải ta trở thành phu nhân đại hộ nhân gia sao."

"Vậy đó cũng là phu nhân của Lục Trạm ta đây."

Đỗ Tam Nương nói: "Có tấm lòng này của huynh là được rồi, nhưng mà chuyện nằm mơ ban ngày như này chúng ta vẫn là đừng làm. Cứ như vậy cũng rất tốt rồi."

Không phải Đỗ Tam Nương đả kích Lục Trạm, mặc dù Lục Trạm có đọc sách mấy năm, nhưng chẳng qua cũng chỉ biết có mấy chữ, hắn lại không thể đi thi khoa cử, thứ hai, cái nghề rèn sắt này, cũng chỉ là có thể ăn cơm no, không bị đói thôi, chứ không thể nào đại phú đại quý được.

Những ngày này Đỗ Tam Nương cũng suy nghĩ nên làm cái gì, vốn dĩ nàng muốn mở một cửa tiệm, nhưng mà sau khi nàng quan sát qua, làm ăn ở trong thành cũng không có dễ như vậy. Mặc dù trong tay có chút bạc, nhưng Đỗ Tam Nương cũng không muốn ném hết bạc vào, nói nàng không có lý tưởng và không muốn trả thù cũng được, nàng rất sợ thất bại! Nếu không có tiền, nữ nhân váo thời đại này kiếm tiền cũng không dễ, nàng cũng không có khả năng lại có vận khí tốt gặp khách hàng như Nhan gia. Đời trước cũng đã gặp rất nhiều người sa thải công việc cuối cùng đi lập nghiệp, nhưng mà khả năng thành công cũng là số ít!

Giống như lúc trước đọc qua truyện nữ chính xuyên không chế tạo pha lê, rồi chế tạo vũ khí thuốc nổ, đem thương nghiệp của mình trải dài khắp cả nước, thậm chí nữ giả nam trang vào triều làm quan, cuối cùng nếu không câu dẫn được vương gia thì chính là làm nữ nhân của hoàng đế. Cuộc sống thắng lớn như thế, Đỗ Tam Nương tự nhận là mình không có bản lĩnh này, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Muốn tiền không có tiền, muốn bối cảnh không có bối cảnh, càng không khả năng đi đánh trận như người khác!

Lục Trạm nói: "Cũng không thể nói như vậy, nếu sau này thật sự có một cơ hội ở trước mặt ta, ta tuyệt đối sẽ bắt lấy."

Nói xong hắn cũng cười, chính hắn cũng cảm thấy nói lời này cũng là suy nghĩ hão huyền, hắn ngoại trừ một cơ thể đầy sức lực và tay nghề thợ rén, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa. Lục Trạm thở dài: " Tam Nương, ta cũng chỉ nói là nếu mà thôi."

Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: "Ta biết, huynh có lòng cầu tiến rất là tốt. Ta đi đây."

"Tam Nương, có phải một lúc nữa muội cùng nương trở về"

Hôm qua nàng đã tới, chắc chắn hôm nay sẽ trở về. Gần đây hắn có nhiều việc, hoàn toàn không có cách nào bớt thời gian đi gặp nàng, chỉ có thể chờ nàng đến, khó khăn lắm mới gặp nàng, mà giờ nàng lại muốn đi.

Đỗ Tam Nương nhẹ gật đầu, mở miệng cười nói: "Nhưng mà ta đoán, chắc chắn nhị thẩm sẽ giữ nương lại ăn cơm trưa

Lục Trạm nói: "Được rồi, vậy chờ lúc nữa ta sẽ về sớm chút."

Đỗ Tam Nương vui vẻ nhìn hắn: "Lục đại ca, ta rất thích cây trâm này, cám ơn huynh."

Bỗng nhiên nàng nghiêm túc nói cảm ơn như thế, trái lại làm cho Lục Trạm có chút xấu hổ: "Muội thích thì tốt rối."



,

Đỗ Tam Nương nhìn dáng vẻ cười ngốc nghếch của hắn. Đột nhiên tiến lên hai bước đứng ở trước mặt hắn, nhón chân lên muốn hôn hắn, nhưng mà vóc dáng nàng thấp bé, cuối cùng cũng chỉ có thể hôn ở trên cằm hắn, rồi cười cười chạy đi.

Lục Trạm có chút ngu ngơ, nhìn nàng đi, hắn sờ lên cằm của mình, trên đó vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ trên đôi môi mịn màng của nàng. Lục Trạm nhìn nàng đi, trong lúc nhất thời có chút ảo não, nếu sớm biết nàng muốn hôn hắn, chắc chắn hắn sẽ cúi đầu thấp xuống.

Bạch thị lôi kéo Dương thị trở về, đầu tiên là nói việc nhà, cuối cùng không thiếu được nhắc đến chuyện hôn sự của Lục Trạm và Đỗ Tam Nương. Còn nói trước đó vài ngày Lục Chí Phúc nằm mơ thấy cha của Lục Trạm, Lục Chí Phúc nói là ông ấy ở trong mơ hỏi chuyện cưới vợ của Lục Trạm.

Dương thị thấy bà ấy nói đến đề tài này, cũng có chút khều ý của đối phương, đây là muốn mau mong cưới cô vợ trẻ vào nhà.

Bạch thị thấy bà không đáp lời, lại nói: "Ông nhà ta sau khi nằm mơ giấc mộng kia, cố ý còn đến mộ phần, đốt hương nến tiền giấy, nói Trạm ca nhi đã đã đính hôn, sang năm liền cưới vợ. Thoáng chớp mắt, Lục Trạm đã hai mươi mốt tuổi, nương hắn cũng đã đi vài chục năm rồi, cha hắn cũng đã đi năm năm!"

Lời này làm cho Dương Thị không biết nên trả lời làm sao, nói sâu thì sợ bà ấy hỏi thẳng thời gian chính xác, nếu mà không nói thì cũng không tốt. Sớm muộn gì Tam Nương cũng phải gả đến Lục gia, bà cũng rất thích đứa nhỏ Lục Trạm này, bà cũng không phải là làm ra vẻ, chỉ là quả thực bây giờ bà còn chưa suy nghĩ đến chuyện này, trước đó vài ngày mới chuẩn bị xong đồ cưới cho Đỗ Tam Nương, chỉ là nhà quá nhỉ, bà tạm thời liền đặt ở nhà chị dâu và anh trai, chờ sang năm lại lấy trở về.

Dương Thị nói: "Đứa nhỏ Trạm ca này rất hiểu chuyện, so với người đồng lứa thì trưởng thành hơn nhiều, vẫn là giỏi hơn mấy người khác nhiều."

Bạch Thị cười cười: "Lời này của thông gia rất là đúng. Trạm ca nhà ta cho dù là việc trong hay việc ngoài đều có thể làm, cũng chỉ có phòng bếp kia hắn không vô được thôi. Mấy năm nay đứa nhỏ này luôn cố gắng kiếm tiền, cũng để dành dụm một ít. Đều không giống những người khác đều tiêu xài phung phí, trước kia nhị thúc hắn nói cho hắn biết, không thể phung phí tiền bạc, để dành lại sau này cưới vợ. Cũng hai năm nay quen biết với Tam Nương nhà bà, Tam Nương cũng thường làm y phục mới cho hắn, những năm qua hắn cứ mặc mấy y phục đó quanh năm suốt tháng, ta nói ca nhi a, bảo hắn mua vài đến cho thẩm nhi may rồi mặc, hắn nói hắn lại không có ra ngoài, cứ mặc như thế là được rồi, đến khi y phục rách tơi bời mới đem đến cho ta vá lại, trời vừa vào đông, tay chân đều sẽ nứt da ra, chảy máu, nhìn thôi ta cũng thấy đau lòng."

Dương Thị cũng thở dài: "Chuyện cũ này thật buồn, hài tử của người nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, cũng không phải là không có lý!"

"Rất may là có các ngươi, nói đến Tam Nương cùng hắn thật là có duyên. Đây không phải người một nhà, không tiến vào một cửa, Trạm Ca nói lúc vào năm thiên tai đó hắn thấy một cô nương bị bắt nạt, liền giúp nàng đuổi đám người xấu kia bỏ chạy, không ngờ rằng cuối cùng cô nương này lại là người được làm mai cho hắn, theo ta thấy, duyên phận này chính là ông trời đã định, chạy không khỏi."

Nói Bạch Thị lại che miệng một trận cười, Dương Thị cũng nhớ tới năm đó, nữ nhi còn mang theo một chuỗi bánh bột ngô trở về, không ngờ rằng ân công vậy mà lại trở thành con rể của mình.

Bạch Thị nhìn vẻ mặt của bà lại có chút hoài niệm, lại nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ chính là cái số khổ, lúc trước nương hắn sinh hắn ra bị khó sinh, giày vò hai ngày mới sinh ra, lúc sinh ra mặt đều đen thui, suýt chút nữa là cho rằng hắn không sống nổi. Nương hắn vì sinh hắn mà mất nhiều máu, suýt chút nữa là đi, phải điều trị hơn nửa năm mới tốt lên, nhưng cũng là bệnh tật triền miên. Ai ngờ chưa đến mấy năm đã đi mất, đến mười mấy tuổi thì cha lại đi. Bà thông gia, Trạm ca nhi nhà ta đáng thương như vậy, nhà chúng ta luôn hi vọng hắn có thể có một kết cục tốt, sớm ngày cưới nàng dâu về, hảo hảo sinh hoạt, lúc này mới coi như là có một cái nhà."

Dương Thị mím môi một cái: "Thông gia, những gì bà nói ta đều hiểu. Lúc trước ta và cha con bé bị mất hai đứa con gái, bởi vì nãi nãi của nàng không thích nữ nhi, hai đứa bé kia bị bệnh không có tiền trị, đứa nhỏ kia sao có thể qua nổi, thật sự là cắt thịt của ta, ta suýt không muốn sống. Sau này có Tam Nương, mặc dù lại là một nữ nhi, nhưng ta cùng cha con bé rất thích, cũng chưa từng ghét bỏ qua. Đợi con bé trưởng thành, ta cũng nghĩ đứa nhỏ này là một người thẳng tính, lại không biết quanh co lòng vòng, nhất định phải tìm một nhà thật tốt, biết bổn phận, thành thật. Đứa nhỏ Trạm ca nhi này không tệ, đối xử Tam Nương cũng rất tốt, ta cũng bằng lòng, chúng ta làm cha mẹ , không phải chỉ hi vọng con mình sống tốt sao. Ta cùng cha hắn đã sớm bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho con bé, mặc dù nhà ta không có gì tiền, nhưng Tam Nương xuất giá, cũng không thể bạc đãi nàng."

Nghe thấy phu thê Dương thị vậy mà đã sớm chuẩn bị đồ cưới, trong lòng Bạch cũng coi như đã uống một viên an thần, đã chuẩn bị xong đồ cưới, vậy sau khi Tam Nương cập kê, có lẽ Đỗ gia cũng sẽ không kéo dài hôn sự.

Bạch Thị nói: "Dương tẩu tử, có câu nói này của bà ta liền yên tâm, chờ thêm năm chúng ta đến nhà của bà, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện cho thật tốt."

Buổi trưa Dương thị dẫn hai đứa trẻ đến chỗ Bạch thị ăn, về phần Đỗ Hoa Thịnh, ngày hôm nay, Dương Thị để cho ông ấy trở về trước, chăm sóc mấy súc vật ở nhà.

Lục Trạm ở trong cửa hàng làm khoảng hơn canh giờ rồi đến nhà của nhị thúc, Bạch Thị nhìn hắn hôm nay trở về sớm, cũng không ngừng chọc hắn. Lại thấy hắn thỉnh thoảng nhìn Đỗ Tam Nương, làm gì có chuyện không biết tên nhóc này đang suy nghĩ gì? Bà ấy liền mở miệng để Lục Trạm vào trong viện hái rau về, Lục Trạm cầm cái sọt, lúc ra cửa liền hỏi Đỗ Tam Nương có muốn đi không, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, liền đi theo hắn ra ruộng.

Hai người đi một đoạn đường, Lục Trạm hỏi: "Nãy vừa rồi, muội bị sao thế?"

Đỗ Tam Nương nhìn dáng vẻ kỳ lạ của hắn, cố ý hỏi: "Cái gì sao thế?"

"Chính là cái kia!"

"Cái nào a?" Đỗ Tam Nương giả ngốc: "Huynh không nói rõ, làm sao ta biết huynh đang nói cái gì?"

Lục Trạm lại có loại cảm giác bị thất bại, hắn nói: "Chính là sao muội lại lén hôn ta chứ."

Lục Trạm có chút nhíu mày: "Lần sau muội phải nói trước một tiếng, để ta chuẩn bị cho tốt!"

Chuẩn bị cho tốt? Hắn tưởng rằng muốn làm gì? Chẳng qua chỉ có hôn hắn một cái thôi, còn phải chuẩn bị cho tốt sao! Đỗ Tam Nương nhịn không được cười trong lòng: "Tại sao phải nói sớm, cũng không phải chuyện lớn gì, không phải chỉ hôn huynh có một cái thôi sao, huynh là đại nam nhân còn ngại ngùng cái gì chứ?"

Nàng là một nữ nhân còn thấy không có sao!

Lục Trạm quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt đầy kinh ngạc, hắn suy nghĩ, cũng đúng, cũng không phải là chuyện gì to tát, Lục Trạm liếc mắt nhìn nàng: "Ý của muội là, về sau ta cũng có thể như vậy?"

Lúc này đến lượt Đỗ Tam Nương trợn tròn mắt, đây thật sự là một Lục Trạm ngây thơ sao? Nhìn một cái còn biết từ một suy ra ba sao! Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Vườn rau xanh ở đâu vậy?"

Lục Trạm thấy nàng nói sang chuyện khác: "Muội vẫn còn chưa trả lời ta đấy!"

Đỗ Tam Nương chỉ mím môi bước nhanh đi lên phía trước, rất nhanh bỏ rơi đối phương ở phía sau. Lục Trạm thấy nàng như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp