Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Ngoại truyện 3: Dịch Chi Xuân.


1 năm

trướctiếp

Chương 162: Dịch Chi Xuân.

1.

Dịch Chi Xuân vì muốn chạy thoát khỏi sự khống chế của Sổ Sinh Tử mà đã ẩn thân ở Thế Gian gần ngàn năm.

Tuy hắn không hề dùng bất kì pháp thuật tu vi nào, nhưng do có tuổi thọ dài lâu, dung nhan cũng hầu như không thay đổi nên dễ bị phàm nhân phát hiện, bởi vậy cứ cách mấy năm hắn sẽ đổi một nơi cư trú. Trải qua ngần ấy năm, dấu chân hắn dường như đã đi khắp mọi nơi Thế Gian.

Khi nổi hứng thú, không phải hắn chưa từng mượn tên họ kẻ khác dạo chơi trong Thế Gian, hoặc là nổi danh đứng đầu, hoặc là trừng gian diệt ác. Chỉ là làm như thế nhiều lần sẽ phát hiện thật ra cũng không gì thú vị, càng nhiều lúc hắn sẽ tùy tiện chọn một vùng núi sâu, xây một gian nhà ở, sau đó không có việc gì thì nuôi gà trồng hoa, thoải mái đọc sách rồi ngủ một giấc.

Đôi khi Dịch Chi Xuân sẽ tình cờ gặp phải các thợ săn vào núi lạc đường hoặc là gặp phải các động vật bị thương, đều sẽ ra tay tương trợ. Gặp được chính là duyên phận, hắn cũng vui vẻ tích góp chút công đức cho mình. Bởi vì dung mạo của hắn trông rất giống như thần tiên, mà hắn cũng không mong đợi được đền đáp nên thường có rất nhiều người phàm nói họ đã từng gặp được Dịch Chi Xuân ở sâu trong núi, mà trong số đó không phải tất cả đều nói dối.

Lúc này đây, Dịch Chi Xuân lại cứu thêm một thiếu nữ. Có điều hắn cũng hành xử như thường, không hề đặt thiếu nữ ở trong lòng. Ngọn núi này cũng xem như có chút linh khí, phàm nhân ở dưới chân núi đều không dễ sinh bệnh, mà những mãnh thú cũng càng muốn sinh hoạt trong núi. Bởi vậy, ngọn núi này mới nguy hiểm hơn các ngọn núi khác rất nhiều, nghĩ đó chắc thiếu nữ kia cũng sẽ không đến nữa.

Dịch Chi Xuân vẫn khá thích ngọn núi này, dù hắn không dùng pháp thuật thì hắn vẫn không phải là phàm nhân, vẫn sẽ thích sinh hoạt ở những nơi có linh khí. Cho nên dù bây giờ hắn bị người phát hiện tung tích cũng không muốn dọn đi nơi khác.

Cũng bởi vì coi nhẹ như thế mà đã làm hắn rơi vào bên trong bể tình.

Thiếu nữ kia vừa si vừa ngốc.

Ngày thường, cha nàng dắt nàng đi xem mắt rất nhiều thiếu niên, bởi vì cha nàng vô cùng nổi tiếng ở đây, dạy dỗ học sinh đa số đều trúng tú tài, thậm chí trong năm nay còn có hai người trúng cử, bởi vậy người đến làm mai đã nhiều lại càng nhiều. Trong đó, cũng không thiếu những nhà phú hào muốn rước nàng làm con dâu. Có điều thiếu nữ chỉ một lòng nghĩ đến ân nhân cứu mạng, mặc kệ ai tới cũng không chịu.

Điều đó, phải đợi sau này Dịch Chi Xuân mới biết.

Dịch Chi Xuân khi ấy, vừa vặn mới ngủ trưa dậy, lập tức ngửi thấy mùi máu.

Hắn khẽ nhíu mày, đi ra khỏi phòng.

"Dịch công tử, lại là ngài cứu ta." Thiếu nữ vui rạo rực nhìn hắn, hai mắt dường như phát sáng. Trên người nàng có rất nhiều vết thương, chỉ sợ một đường đi tới đây cũng không hề dễ dàng. Có thể chống chọi được đến khi Dịch Chi Xuân cứu nàng cũng coi như may mắn.

"Sao ngươi còn đến đây?" Dịch Chi Xuân khẽ nhíu mày, "Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, bây giờ nữ tử sinh tồn không dễ, thân thể ngươi khỏe mạnh, nói vậy cha mẹ ngươi cũng tốn rất nhiều tâm tư, vì sao lại liên tiếp để bản thân lâm vào nguy cơ?"

Không phải Dịch Chi Xuân không hiểu sự đời. Hắn chỉ cần nhìn ăn mặc cùng thần thái của thiếu nữ là đã biết chắc chắn ở trong nhà nàng rất được yêu thương, điều kiện đủ đầy. Lần trước gặp nàng, hình như nàng còn không mặc đẹp bằng bây giờ.

"Ta... ta muốn gặp lại Dịch công tử, xác định mình không nằm mơ." Thiếu nữ không chút do dự trả lời nói, "Hôm nay ta cố ý chọn tới vào ban ngày, còn mang theo rất nhiều thuốc bột đuổi dã thú. Mà không biết vì sao, các dã thú trong núi đều không sợ thuốc bột của ta, lúc trước ta dùng ở trên núi khác đều rất hiệu nghiệm."

Núi khác sao có thể so với núi của mình?

"Được rồi, ta đưa ngươi xuống núi, ngươi đừng đến nữa." Dịch Chi Xuân xua xua tay, tuy hơi bất đắc dĩ nhưng cũng coi như đã làm người tốt thì làm cho tới cùng.

Thiếu nữ lúc ấy không trả lời, nhưng Dịch Chi Xuân lại xem đó như là cam chịu.

Ai biết thiếu nữ nhìn như hành vi cẩu thả thế nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Nàng âm thầm nhớ kỹ đường đi Dịch Chi Xuân đi qua, lặng im trở về nhà.

Mùa xuân năm sau, thiếu nữ lại nảy nở hơn một chút, võ nghệ cũng tăng tiến.

Nàng lại tới tìm, chẳng những không bị thương mà còn đem theo một ít quà lễ.

"Dịch công tử, ta mang cho ngài một ít bánh ngọt, còn có dầu muối nữa." Thiếu nữ vô cùng tự nhiên quen thuộc, cười tủm tỉm nhìn Dịch Chi Xuân, "Còn có cái này."

Thiếu nữ tựa như làm ảo thuật, lấy ra một chậu hoa tầm xuân từ trong sột, trông nó được chăm sóc rất tỉ mỉ, nhìn thanh nhã vui mắt, "Đây là ta tự mình chọn ấy, ta lựa ra chậu hoa đẹp nhất trong vườn tặng cho Dịch công tử ngài."

".....Vì sao tặng hoa cho ta?" Bản thân Dịch Chi Xuân chính là một đóa hoa tầm xuân thành tinh, đột nhiên thiếu nữ lại đưa hoa tầm xuân cho mình, dâng lên trong lòng không phải niềm vui mà ngược lại là đề phòng.

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, thiếu nữ đã phát hiện ra thân phận của mình?

"Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân. Đó không phải tên của Dịch công tử đấy sao? Cho nên ta mới cố ý chọn hoa này tặng ngài."

"Ý nghĩa của câu thơ là tặng hoa mai." Dịch Chi Xuân trầm mặc trong chốc lát, trả lời nói.

"Ha ha, cha ta cũng nói vậy, nhưng mà nếu muốn chọn hoa mai thì phải đợi tới năm mới mới có thể ra hoa. Hơn nữa bây giờ là mùa xuân, đương nhiên phải đưa hoa tầm xuân rồi. Ta cũng thích hoa tầm xuân, tuy nó không đẹp bằng hoa sen và hoa mẫu đơn nhưng ngụ ý của nó hay, hơn nữa cũng không quý giá, ở đâu cũng có thể ra hoa, ở đâu cũng có thể sống."

Nói đến đó, dù Dịch Chi Xuân có ngốc đến mấy cũng đã hiểu.

Đoán chừng thiếu nữ nhìn trúng hắn.

Không phải Dịch Chi Xuân tự luyến mà là khi hắn ngao du ở nhân gian, thường sẽ gặp được loại chuyện như vậy. Dần dà, hắn đã có thể nhận ra những ý tưởng như vầy của phàm nhân rất sớm.

"Cô nương, ta cứu ngươi chỉ vì thuận tay mà làm thôi, mong cô nương đừng đến nữa." Dịch Chi Xuân dứt khoát lưu loát từ chối, "Tại hạ và cô nương như bèo nước gặp nhau, không thân thiết, xin cô nương đừng quấy rầy ta thanh tu."

Chắc hẳn cô gái có thể nghe hiểu ý hắn.

Xem ra hắn thật sự phải đổi chỗ khác thôi.

"Ta tới thêm mấy lần thì ngươi và ta sẽ thân quen hơn thôi." Thiếu nữ như nghe không hiểu, giả ngây giả dại.

"...... Cô nương, thời trẻ ta từng sinh bệnh nặng một thời gian, chỉ sợ sẽ không có con nối dõi." Dịch Chi Xuân thấy cô gái rất kiên trì, chỉ có thể ra đại chiêu.

Quả nhiên, lời vừa nói ra, hai mắt cô gái lập tức đỏ, trông còn sắp rớt nước mắt.

Thời đại này trọng con nối dõi, đặc biệt là nữ tử, nếu không thể sinh dục, chắc chắn sẽ bị bỏ cho nhà. Trước kia Dịch Chi Xuân đã từng gặp mấy nữ tử si tâm không đổi, có điều trước khi các nàng vẫn còn chưa hãm sâu vào bên trong thì hắn đã trực tiếp dùng đại chiêu chặt đứt suy nghĩ của các nàng.

Lần nào cũng chuẩn.

Kể từ đó, mấy nữ tử cũng không cảm thấy việc mình bị từ chối là do mình có vấn đề, mặt mũi cũng có thể bảo toàn. Còn thứ gọi là mặt mũi đối với Dịch Chi Xuân mà nói lại càng không đáng để nhắc tới. Hắn không phải nhân tộc, mặt mũi có thể ăn à?

Không lâu sau cô gái đã xuống núi, ngay cả sọt cũng quên lấy về.

Dịch Chi Xuân thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nếu không về sau hắn cũng nên mua chút đồ cải trang râu ria gì đó đi, lúc ra ngoài cứu người cũng phải trang điểm mình xấu đi một chút.

Haizz, chẳng qua tốt xấu gì hắn cũng xuất thân từ hoa yêu, phải trang điểm bản thân biến thành dáng vẻ xấu xí đó, trong lòng hắn cũng không dễ chịu nổi.

Không ngờ rằng, mấy ngày sau, Dịch Chi Xuân lại thấy trong viện của mình nhiều thêm hai chậu hoa tầm xuân.

Cô gái nọ lại tới nữa.

"Ta suy nghĩ cẩn thận rồi." Thiếu nữ nói chuyện rõ ràng, kiên định không rời, "Dù không thể sinh con cũng không sao, có thể đi theo bên cạnh Dịch công tử ngài là được."

Dịch Chi Xuân dường như bị vẻ kiên định trong mắt nàng làm cho kinh sợ.

Cô gái này, nghị lực phi phàm thật.

Nếu đi tu hành, chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Dịch Chi Xuân còn muốn uyển chuyển từ chối.

"Dịch công tử cần gì phải rối rắm vậy chứ?" Cô gái trách móc nói, "Nếu Dịch công tử ngài thật sự muốn ta từ bỏ, không bằng ở lại bên cạnh ta thử xem? Chỉ là ta còn có cha cần phải trong chăm sóc, bởi vậy một tháng ta chỉ có thể tới một lần, chỉ cần Dịch công tử không tránh né ta là được. Nói không chừng ta tới vài lần sẽ từ bỏ thôi, chẳng lẽ Dịch công tử còn sợ một cô gái như ta sao?"

Sợ?

Dịch Chi Xuân hắn ngay cả mệnh trời còn dám cãi, nào có biết sợ cái gì?

"Trong núi có rất nhiều mãnh thú, ta sẽ không cứu ngươi."

"Nếu ta chết tại đây, cũng là do mệnh của ta." Cô gái trả lời không chút do dự, "Dịch công tử có dám đánh cược với ta không?"

"......Được."

2.

Dịch Chi Xuân không biết mấy năm qua mình sống như thế nào.

Thê tử rời đi, hắn phá vỡ nguyên tắc của mình, sử dụng pháp thuật, chẳng biết đi đến bao nhiêu nơi, dùng bao nhiêu pháp bảo nhưng đều không thể tìm ra bất kì dấu vết nào.

Thậm chí trong lúc mơ màng hồ đồ, ngay cả di vật thê tử để lại hắn cũng ném đi. Đợi đến khi hắn trở về tìm lại thì sao có thể tìm ra?

Đoạn tình duyên thế tục này, chỉ mới nổi lên chút bọt bóng đã lập tức biến mất không còn một mảnh.

Vận mệnh quỷ tinh phải như thế sao?

Dịch Chi Xuân ngoại trừ cười thì hoàn toàn không biết nên bày ra biểu tình gì.

Sau đó nghe nói trên tầng trời Tiêu Dao của yêu tộc có vô số bí bảo thượng cổ, nói không chừng có thể tìm được hồn phách thê tử. Dịch Chi Xuân không thể không bắt đầu bộc lộ tài năng, không còn ẩn giấu như trước kia, bắt đầu tìm kiếm cơ hội trở thành Yêu Hoàng.

Hắn vốn có tâm trí xuất chúng, thực lực lại mạnh, yêu tộc hiện giờ như rắn mất đầu, hắn muốn trở thành Yêu Hoàng cũng không quá khó, chỉ cần đánh bại những ứng cử viên Yêu Hoàng thôi.

Chỉ là dù trở thành Yêu Hoàng thì sao? Hắn dùng toàn bộ bảo vật trong Cung Yêu Hoàng cũng không thể được như ý nguyện. Nhiều năm trôi qua, lý trí hắn đã tiếp nhận sự thật thê tử hồn phi phách tán, chỉ là về mặt tình cảm vẫn không thể tiếp nhận nổi.

Nhưng hắn không thể chết.

Nếu hắn chết, trở thành thứ tinh quỷ khốn kiếp kia, chẳng phải sẽ như mong muốn của thiên đạo sao? Nếu thiên đạo đã cho hắn gặp thê tử, lại để nàng ấy dùng phương phức quyết tuyệt như thế rời đi vào thời khắc tốt đẹp nhất, đó là bởi vì sao chẳng lẽ hắn còn không biết?

Hắn chẳng những không thể chết mà còn phải sống, phải sống tốt hơn bất luận kẻ nào!

Chỉ có thể quên đi.

Thời gian có thể chữa khỏi mọi vết thương.

Dịch Chi Xuân không thể không phong ấn lại một phần đoạn ký ức nơi Thế Gian, tránh cho mình xúc cảnh sinh tình. Chỉ cần không nghĩ tới, không nhắc tới, có lẽ sẽ có một ngày, hắn thật sự có thể buông bỏ đoạn quá khứ đó.

Thành Yêu Hoàng chẳng những không đạt được mục đích của mình, ngược lại còn phải phiền lòng vì đủ loại chuyện lung ta lung tung của yêu tộc, Dịch Chi Xuân không có kiên nhẫn, chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy vứt bỏ gánh nặng xuống. Dựa vào cái nhìn của hắn, từ trên xuống dưới yêu tộc căn bản đều không hề đồng lòng, đủ loại tính toán, năm bè bảy mảng, muốn tập hợp bọn họ lại cùng nhau nếu không dùng hết mấy ngàn năm công sức thì hoàn toàn không thể nào.

Hơn nữa, trên dưới yêu tộc cũng có không ít kẻ oán hận hắn, cho rằng hắn chỉ là kẻ hèn hoa yêu, không có huyết mạch thượng cổ cao đẳng, nhưng do e ngại Dịch Chi Xuân tu vi xuất chúng nên mới nhịn xuống mà thôi. Một khi Dịch Chi Xuân làm ra chuyện không phù hợp với tâm ý của bọn họ, chỉ sợ đám đầu tiên nháo lên sẽ chính là bọn họ. Những việc này Dịch Chi Xuân biết hết, nhưng hắn cũng đâu có thật sự muốn làm Yêu Hoàng, cần gì phải nhúng tay vào cục diện rối rắm?

Bởi vậy khi yêu tộc và ma tộc cùng nhau tổ chức "Đại hội phạt người", Dịch Chi Xuân không chút khách khí chạy đi.

Ha ha, đám yêu tộc cùng ma tộc đó muốn đánh đuổi nhân tộc, nằm mơ đi còn nhanh hơn.

"Vị đạo hữu, rượu trên tay ngươi mười phần linh khí, vừa thấy đã biết rượu ngon, có thể bỏ những thứ yêu thích hay không? Ta bằng lòng trao đổi vài thứ với ngài."

Một mình Dịch Chi Xuân đi tìm nơi bình yên, vậy mà cũng bị người phát hiện?

Hắn quay đầu, là một đạo nhân tuổi trẻ dung mạo tuấn mỹ, khí chất thoải mái. Nhưng mà quần áo trên người đạo nhân đó chỉ là áo gai vải thô phàm tục lại làm Dịch Chi Xuân nhìn nhiều thêm vài lần.

Nơi đây là tầng trời Tiêu Dao.

Một nhân tộc trà trộn vào thì thôi, thế nhưng còn ăn mặc như thế, đúng là làm người kinh ngạc.

"Ngươi là nhân tộc, ta là yêu tộc. Ngươi đứng ở trước mặt ta, ta không ăn ngươi đã được xem là khách khí với ngươi lắm rồi, ngươi còn muốn rượu của ta?" Hiếm khi nổi lòng tò mò, ngược lại Dịch Chi Xuân cũng không ngại chọc chọc nhân tộc.

"Chắc là đạo hữu không ăn người." Đạo nhân tuổi trẻ nở nụ cười, "Hơn nữa ta cũng không dễ ăn."

"Vậy thì chưa chắc." Bình yên của Dịch Chi Xuân bị hắn quấy rầy, bây giờ còn thấy dáng vẻ như đã định liệu từ trước của hắn, trong lòng cũng sinh ra vài phần tức giận.

"Nếu ngươi có bản lĩnh, không bằng tự tới lấy."

Dịch Chi Xuân ném rượu lên không trung, điện quang hỏa thạch lập tức bay khỏi tay.

Hắn có thể lấy thân hoa yêu leo lên vị trí Yêu Hoàng, hiển nhiên thực lực không giống người thường. Phóng tầm mắt ra xa tầng trời Tiêu Dao và tầng trời Thị Phi, cũng chỉ có một mình Thiên Ma Hỏa Nhất là đối thủ của hắn.

Nhưng có ai ngờ, đạo nhân kia lại thâm tàng bất lộ đến thế? Trong chớp mắt, Dịch Chi Xuân đã đấu với hắn qua ngàn chiêu, nhưng vẫn không thể chiếm được chút phần thắng nào.

Đợi đến khi bầu rượu kia rơi vào trong tay đạo nhân, Dịch Chi Xuân đã biết mình thua.

Từ khi nào nhân tộc xuất hiện một nhân tài như thế?

Trong đầu Dịch Chi Xuân nháy mắt hiện lên rất nhiều cái tên đại năng nhân tộc, những vẫn không thể tìm ra cái tên phù hợp với người trước mắt.

"Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?" Dịch Chi Xuân thoáng mang theo một chút kiêng kị.

Đạo nhân tuổi trẻ nọ trước tiên nhấp một ngụm rượu, trên mặt mang theo vài phần vừa lòng, sau đó mới nhìn về phía Dịch Chi Xuân nói, "Không cần phải câu nệ thế đâu, ta uống rượu với ngươi lại đánh với ngươi một trận, đó gọi là không đánh không quen. Người khác thường gọi ta là Thần Tàng đạo nhân, ngươi cũng gọi như vậy đi, ta không nhớ rõ tên họ thế tục của mình."

3.

Thần Tàng là một người khá thú vị.

Dịch Chi Xuân làm bạn với hắn, cũng chứng kiến tên Thần Tàng này lên voi xuống chó phập phồng cả đời.

Vốn Dịch Chi Xuân cho rằng mình làm tinh quỷ trời định, vận mệnh đã rất nhấp nhô rồi, thế nhưng lại không ngờ vận mệnh Thần Tàng còn thê thảm hơn.

Hắn nói mình làm hai đời người, có được ký ức kiếp trước.

Dịch Chi Xuân không biết điều đó kỳ lạ chỗ nào, tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, việc luân hồi chỉ bảo đảm vận hành được thứ cơ bản nhất, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy người có ký ức kiếp trước thì có gì kỳ lạ?

Thần Tàng đời trước là một người bị bệnh nan y, triền miên trên giường.

Theo lời hắn nói, hắn đã phải nhìn đầu tóc mình rơi rụng từng đợt, tay chân héo rút từng chút, mà cha mẹ thân nhân cũng dần từ bỏ mình trong những tháng ngày đầy vô vọng ấy.

Không phải nhà hắn không có điều kiện để tiếp tục chữa bệnh cho hắn, chỉ là họ không muốn tiêu phí vì hắn mà thôi. Chờ đến khi em trai hắn được sinh ra, lại càng hơn thế.

"Kiếp trước ta có một phòng sách, ta chuyển vào đó ở. Ta không được vào bệnh viện nữa, nó cũng chính là ý quán các ngươi thường hay nói, ta chỉ sống ở trong căn phòng nhỏ đó. Vốn ban đầu ta tưởng rằng mình có thể sống hết quãng thời gian cuối cùng, mà sau đó trong nhà bốc cháy, cha mẹ cứu em trai nhưng không cứu ta. Lúc ấy thế lửa không lớn, chỉ là ta hành động khó khăn, bọn họ cố ý làm bộ không thấy ta mà thôi."

Dịch Chi Xuân nghe vậy trầm mặc.

Hắn cũng đã từng đi qua Thế Gian, tất nhiên biết không phải tất cả cha mẹ đều sẽ hy sinh vô điều kiện cho con cái, cũng có rất nhiều người bán con bán cái. Chỉ là Thần Tàng bi thảm hơn, bởi vì không phải cha mẹ hắn đã đối với hắn không tốt từ lúc đầu, mà là hắn phải trơ mắt nhìn cha mẹ mình từng chút rời khỏi mình. Nếu từ lúc bắt đầu chưa từng ôm bất kì hy vọng nào về cha mẹ, có lẽ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn một chút.

"Đời này, ta được ra sinh ra trong gia đình quyền quý. Nhưng mà mẹ đẻ của ta chỉ là một tỳ nữ, thủ đoạn thấp kém, từ khi sinh đã bắt ta bệnh tật triền miên, khi đó cha ruột mới đến nhìn xem mấy lần. Đến khi gia tộc suy tàn, bà cuốn hết vàng bạc tiền tài ra đi, muốn bán ta vào khu ổ chuột. Lúc ấy ta đã biết bà muốn bán ta, cố tình tuổi nhỏ ốm yếu, ta chỉ biết dùng cục đá sắc bén cắt mặt mình. Sau đó ta miễn cưỡng trở thành tôi tớ thấp kém nhất, bị một ma tu nhìn trúng bắt làm con rối, tiếp đó ta dùng mưu kế, liều mạng một phen, dẫn một ma tu khác đến chỗ hắn tự giết lẫn nhau, ta thu hoạch được không ít công pháp tàn khuyết từ trên xác bọn họ, thuận lợi bước vào con đường tu hành."

Có điều phần lớn những công pháp trên người hai ma tu đều không được đầy đủ, Thần Tàng chỉ có thể nhìn cái này học cái kia, không biết đã phải giãy giụa trong sinh tử bao nhiêu lần, cuối cùng cái gì cũng đều học một ít, chậm rãi leo lên cao không nói còn tìm thấy linh đan diệu dược trị hết mặt mình.

Mà trong đó, cũng không biết đã phải trải qua bao nhiêu khốn khổ.

Sau đó Dịch Chi Xuân lại nghe Thần Tàng kể lại chuyện của mình, tỷ như sư phụ ghen ghét hắn có thiên tư tu hành, đồng môn ngầm hãm hại, đạo lữ hôn ước tương lai liên hợp với kẻ thù giết hắn, đủ thứ, hầu như nếm trải hết tất cả mọi loại ân oán tình thù.

So sánh với đó, những gì Dịch Chi Xuân từng trải qua chỉ có thể nói là đệ tử.

"Chẳng lẽ ngươi không hận thiên đạo sao?" Dịch Chi Xuân không nhịn được vẫn hỏi ra ngoài, "Ngươi nếm phải nỗi khổ nhân gian, vì sao không hề oán hận chút nào?"

"Hận thì hận, nhưng dù sao ta vẫn còn sống." Thần Tàng nhẹ nhàng cười, "Ta đã định ra chí hướng từ lâu, hiện giờ đã không còn ai có thể trói buộc được ta. Một khi đã vậy, vì sao ta không thể vui chơi hồng trần, để bản thân vui vẻ hơn một chút chứ? Nguyên nhân bởi vì Thiên Đạo không tốt với ta, bởi thế ta cần phải sống tốt hơn bất kì ai."

Dịch Chi Xuân rất thán phục, đã xem Thần Tàng trở thành tri kỷ.

Mà trong lúc Sư Hoàn Chân xuất thế, Dịch Chi Xuân cũng nhận ra Thần Tàng cảm thấy hứng thú, cố ý dẫn mình đi nhìn.

Ngay lúc đó Dịch Chi Xuân cũng không ngờ, sau này hắn và hai người này sẽ có duyên phận sâu sắc đến thế.

Có lẽ, đây là mệnh.

Thần Tàng và Sư Hoàn Chân đều là người rất tốt, Dịch Chi Xuân ở cùng một chỗ với bọn họ, đôi khi sẽ sinh ra suy nghĩ cứ như vậy sống hết quãng đời còn lại cũng không tệ.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mọi việc không hề đơn giản.

Hắn phát hiện Thần Tàng không thích hợp.

Thần Tàng nhanh chóng trở nên thành thật dưới sự ép hỏi của hắn.

Thì ra Thần Tàng đã đặt thân thể của mình ở trong tầng trời thứ 9 từ lâu, hiện giờ đi lại trong nhân gian chỉ là một vệt nguyên thần mà thôi. Chờ đến khi thân thể của hắn chân chính hóa thành Thánh Nhân thì vệt nguyên thần này sẽ không bao giờ duy trì được nữa, đến lúc đó chỉ có thể rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.

Chuyện đời, thường sẽ khốn kiếp như thế đấy.

Dường như Dịch Chi Xuân đã quên mất tâm tình của mình khi ấy.

Hắn cho rằng không còn thê tử, cuối cùng hắn vẫn còn có hai người thực lực cường đại, có gan cãi lại lời mệnh trời làm bạn với mình, họ có thể cho hắn thấy, à thì ra không chỉ có một mình hắn cãi lại thứ gọi là mệnh trời.

Nhưng kết quả thì sao?

Kết quả người mạnh như Thần Tàng vẫn phải chết.

Dịch Chi Xuân nhặt lên kế hoạch mình đã từng từ bỏ nửa đường.

Hắn biết mình không thể gạt được Thần Tàng cùng Sư Hoàn Chân, nhưng thì sao?

Bọn họ nhiều nhất chỉ không chịu gặp hắn nữa thôi.

Rồi sau đó, Thần Tàng thuận theo thiên mệnh, hy sinh bản thân trở thành đá lót đường cho chủ nhân tương lai của Sổ Sinh Tử, lại hy sinh thân thể Thánh Nhân để ngăn cản đại kiếp nạn.

Thật ra tầng trời Tạo Hóa cũng đã từng xuất hiện một khe hở giống như tầng trời Hoàng Tuyền.

Mà sức mạnh chưa đựng bên trong khe hở của tầng trời Tạo Hóa thì sao cửu thiên thập giới có thể ngăn cản lại nổi? Hậu quả nó tạo thành cũng không hề kém hậu quả Dịch Chi Xuân tạo ra.

Thần Tàng dùng chính cơ thể mình lấp kín khe hở đó.

Dịch Chi Xuân lại đi tìm Sư Hoàn Chân.

Sư Hoàn Chân chỉ có một người bạn là hắn.

Nhưng Sư Hoàn Chân cũng không gặp hắn.

Rõ ràng y có đại đạo thánh binh trong tay, có thể trở thành Thánh Nhân, thoát khỏi số mệnh chết sớm, lại bởi vì thế giới không còn Thần Tàng mà từ bỏ.

Sư Hoàn Chân cũng theo ý trời, chết sớm.

Chỉ còn lại một mình hắn.

Rốt cuộc là do số mệnh quỷ tinh của hắn ảnh hưởng đến bọn họ, hay là bọn họ cũng không thể chống lại thiên đạo?

Dịch Chi Xuân không phục.

Rất không phục!

Mà loại tâm tình không phục này, sau khi Sư Hoàn Chân chết không lâu, còn hắn trở thành Chuẩn Thánh lập tức hóa thành hừng hực lửa lớn, đốt cháy hết mớ lý trí không còn lại bao nhiêu của hắn.

Hắn càng muốn cãi lời thiên đạo!

4.

"Chu Trường Dung, ta nên mở ra tầng trời Hoàng Tuyền cho ngươi thôi."

Dịch Chi Xuân thua tâm phục khẩu phục.

Chu Trường Dung không tin một chữ của hắn, trước sau kiên định với đạo tâm của mình.

Người như vậy, mới xứng với sự hy sinh của Thần Tàng.

Sau khi hắn chết, tầng trời Hoàng Tuyền sẽ được mở ra, mà dị loại như hắn chắc chắn cũng sẽ mang đến cho Chu Trường Dung vô số công đức.

Vậy là đủ rồi.

Hắn không cầu mong mình có thể thành công, chỉ nguyện sẽ có một người khác có thể thành công.

Dịch Chi Xuân dấn thân vào bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, dường như thấy nơi chân trời có ba người đang đợi hắn.

Cần gì phải luân hồi?

Thê tử cũng vậy, bạn bè cũng thế, bọn họ đều chưa từng chuyển kiếp luân hồi.

Cứ giống như bọn họ hòa vào thiên địa, hóa thành từng đợt từng đợt gió thổi.

Có lẽ vào một ngày, bọn họ sẽ cùng nhau thổi qua một cánh đồng lúa, sẽ cùng nhau cuốn một bọt nước, sẽ cùng nhau thoải mái tự do xuyên qua núi sâu mỗi khi sấm sét mưa to kéo đến.

Núi cao sông dài, cũng coi như bọn họ được gặp lại nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp