Bát Gia Tái Thế

Chương 536: Phần thưởng hậu hĩnh


1 năm

trướctiếp

Trần Đức đi lên trước, vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy môn chủ Vô Song Môn, và tám vị trưởng lão, anh vẫn bình thản như thường, thậm chí… còn lấy rượu ra uống mấy ngụm.

Không đợi Trần Đức trả lời, Ngụy Vô Minh cất giọng già nua nói tiếp:

“Đương nhiên…không chỉ Trần Bát Hoang, tất cả đệ tử Vô Song Môn, hôm nay đều có thể bước lên thang Thần Thánh, tiếp nhận sát hạch, nếu có thể đặt yêu cầu thì cũng được thưởng”.

Lời vừa được nói ra, lập tức mọi người sôi sục lên lần nữa.

Tuy biết thang Thần Thánh có năng lượng đặc biệt, nhưng vẫn háo sức muốn thử!

“Môn chủ, Liễu Sa, đệ tử môn hạ Tam trưởng lão xin sát hạch!”, một đệ tử trực tiếp đứng ra từ trong đám đông, nở nụ cười tự tin xin được sát hạch.

“Mạc Danh, đệ tử Tứ trưởng lão xin được sát hạch!”

“Vương Chiến, đệ tử môn hạ Lục trưởng lão xin được sát hạch!”

“Đệ tử môn hạ Đại trưởng lão xin được sát hạch!”

“…”

Trần Đức còn chưa thể hiện gì, trong đám đông liên tục có người đứng ra, chưa đến một phút đã có hai ba mươi ngươi xin sát hạch!

Hơn nữa, hai ba mươi người này đều là cường giả đỉnh phong Linh Hải Kỳ trong Vô Song Môn,

Trong đó, có một người là cường giả đứng thứ năm trong đệ tử Vô Song Môn, La Thập Bát, đệ tử của Đại trưởng lão Tô Tây Pha!

Ngụy Vô Minh ung dung, chậm rãi nói: “Ha ha… các vị không cần xin, những ai muốn thì trực tiếp tiến lên là được”.

Thang Thần Thánh là vật của lão tổ Vô Song Môn để lại năm đó, nó cực kỳ đặc biệt, bước lên nó, không chỉ có thể kiểm tra thực lực, mà còn có thể đo được thiên phú của một người!

Từ trước đến nay, nó được sử dụng như một phương pháp sát hạch, từ đó lựa chọn ra đệ tử tinh anh, kiệt xuất trong môn phái.

Ngụy Vô Minh vừa dứt lời.

Lập tức hàng chục đệ tử xông về phía thang Thần Thánh.

Chưa đến mười giây.

“A!”

“A!”

“Phập!”

Các đệ tử xông lên đều rất dễ dàng bước lên năm bậc thềm đầu tiên, nhưng khi bước lên bậc thứ sáu lại như bị thứ gì đánh bật, bảy tám mươi phần trăm số người trực tiếp từ bên trên ngã xuống dưới.

Bảy tám mươi người đi lên, cuối cùng chỉ có bảy người ở lại trên bậc thềm thứ sáu!

Bảy người này, không ai ngoại lệ, đều là người xuất sắc trong Vô Song Môn, trong đó có cả La Thập Bát!

Đến được bậc thứ sáu, rõ ràng bọn họ đã mất sức.

Trong đó có người hai chân run lên, cơ thể gập xuống, dường như đang cõng trên lưng một tòa núi lớn, sắc mặt tái nhợt.

Cuối cùng, anh ta lựa chọn từ bỏ, từ bậc thứ sáu đi xuống.

“Ngay cả Tôn Dưỡng cũng chỉ có thể dừng lại ở bấc thứ sáu…”

“Đúng thế, Tôn Dưỡng đứng trong top mười của Vô Song Môn đó”.

“Thang Thần Thánh không chỉ sát hạch thực lực, mà còn sát hạch tố chất tổng hợp thực lực và thiên phú tu võ, chẳng phải Thích Thiên có thực lực yếu hơn Tôn Dưỡng, vẫn còn ở trên đó sao?”

Có một đệ tử gia nhập Vô Song Môn từ rất lâu, đã bốn mươi tuổi nói: “Trên thực tế, có thể bước lên bậc thứ sáu đã là người xuất sắc trong tu võ giả rồi!”

Sau khi Tôn Dưỡng từ bỏ, trên bậc thang còn lại sáu người, sắc mặt bọn họ đều khó coi, cắn răng, hai chân như rơi vào vực sâu, khó mà nhấc lên được.

“Bành!”

Cuối cùng, La Thập Bát bước lên bậc thứ bảy, trán của anh ta đã đầy mồ hôi, huyệt thái dương hai bên nổi đầy gân xanh.

Tiếp đó, mấy người còn lại cũng bước lên bậc thứ bảy.

Nhưng sau khi đặt chân lên bậc thứ bảy, lại có ba người từ bỏ.

Bọn họ đã sức cùng lực kiệt.

“Bước lên bậc thứ bảy, hình như có thứ gì đó đang quấy nhiễu tôi, đồng thời còn có một luồng áp lực rất lớn, nếu ở lại thêm một giây, thì tôi có thể bị thương nặng”, sau khi đi xuống bậc thang Thích Thiên chia sẻ với đồng đội đi đến gần.

Trên bậc thang, ba người còn lại cuối cùng lần lượt là La Thập Bát, Hà Viêm, Lý Thiên Long.

Bọn họ đặt chân lên bậc thứ bảy, dừng tại đó hai mươi mấy phút, La Thập Bát lại bước lên bậc thứ tám.

Nửa tiếng trôi qua.

La Thập Bát đã bước lên bậc thứ chín!

Hai người con lại, Hà Viêm đứng ở tầng thứ tám, Lý Thiên Long vẫn dừng ở bậc thứ bảy.

Hiển nhiên, ba người đã mệt đến không chịu nổi, ngay cả lúc này hai chân của La Thập Bát cũng bắt đầu run lên.

Khoảnh khắc anh ta bước lên bậc thứ chín, soạt một tiếng, quần áo trên người rách ra từng khe hở, có thể nhìn thấy rõ ràng, mỗi một phân cơ bắp của anh ta cũng trong trạng thái căng chặt, thậm chí da thịt cũng rách ra nhiều vết nứt!

“A!”

Đột nhiên, La Thập Bát phát ra một tiếng tức giận gầm thét kinh thiên, dường như anh ta đang phải chịu sự đau đớn nào đó, trợn mắt muốn nứt ra, cả da mặt cũng run bần bật.

Bành!

Liền sau đó, hai đầu gối của anh ta đột nhiên khụy xuống quỳ dưới đất, vì phải gồng mình dùng sức quá mức, dẫn đến xương hai đầu gối trực tiếp gãy lìa!

Mọi người phía dưới đều kinh hãi sững sờ!

Thang Thần Thánh đáng sợ đến thế ư?

La Thập Bát đó là đỉnh phong Linh Hải Kỳ, cũng là người xuất sắc trong Vô Song Môn!

Chẳng lẽ anh ta không bước lên được bậc thứ mười?

Lúc này, cuối cùng mọi người đều hiểu tại sao phần thưởng lại hậu hĩnh như vậy!

Phần thưởng này, không dễ lấy được đâu!

Nếu thực sự có thể bước lên bậc thứ mười, bậc thứ hai mươi, chắc chắn người đó gánh được phần thưởng Thông Linh Đan và võ kỹ Hoàng Giai!

Mọi người không hẹn mà cũng nhìn sang Trần Bát Hoang từ nãy vẫn không hành động trong đám đông.

Kinh ngạc phát hiện, anh… đang uống rượu?

Đúng thế.

Không sai.

Hình như anh không để tâm đến thang Thần Thánh, tay cầm một hồ lô rượu, uống từng ngụm, giống như cuộc sát hạch thang Thần Thánh không liên quan đến anh, điềm tĩnh, thảnh thơi, ung dung tự tại.

“Tên này cũng thật ra vẻ quá rồi đấy?”, trong đám đông có người không vui nói.

“Ha ha, chốc nữa nếu ngay cả bậc thứ năm mà anh ta cũng không bước lên được, thì thật xấu hổ!”

“Từ lâu đã nghe nói anh ta rất ngông cuồng, không ngờ lại ngông cuồng đến như này”.

Lời bàn tán xôn xao vang lên, đa số người có mặt đều ngứa mắt với Trần Đức.

Ban đầu bọn họ gia nhập Vô Song Môn đã phải trải qua biết bao nhiêu cuộc sát hạch, bắt đầu từ ngoại viện rồi gia nhập nội viện, cuối cùng lại trả qua các cuộc lựa chọn nghiêm ngặt, mới được gia nhập Vô Song Môn.

Mà tên này vừa đến học viện Vô Song ngày đầu tiên đã trực tiếp vào Vô Song Môn!

Làm sao họ có thể vui được?

Phần lớn số người đều rất ghen ghét, có thái độ nghi ngờ với thực lực của anh!

Ngụy Vô Minh ngồi thẳng ngay ngắn bên trên, con mắt già nua lướt nhìn sang Trần Đức, thấy anh hồi lâu không bước lên, bèn thúc giục nói:

“Trần Bát Hoang, thang Thần Thánh được mở ra vì cậu, họ cũng đã thử, đến lượt cậu lên rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp