Tình Yêu Nhiệt Huyết

Chương 3: Tình Yêu Thứ Ba


2 năm

trướctiếp

Ở cái tuổi mới lớn ai cũng thích sĩ diện, đâu chỉ nẹt pô, phóng ga, còn thích thể hiện trên game nữa.

Nhưng vẫn là Hoàng Minh Khôi thấy hơi chán ghét giọng điệu giả tạo của cô gái này.

XCJ(Lý Bạch): Cậu đi với Già La.

Hoàng Quốc Việt Già La bị đối thủ đối diện trăm dặm giết liên hoàn ba lần.

Lúc này tâm trạng có vẻ hơi suy sụp, bế tắc.

Ngược lại có người phàn nàn trong nhóm mess: “Lê Ngọc Anh này cũng chẳng tốt hơn Nhã Lung Linh ở chỗ nào, mới bắt đầu đã đi theo Minh Khôi, cũng không thèm dọn đường trong team.“

“Còn Minh Khôi Lý Bạch kia nữa, vừa lãng tử vừa phóng túng, cô ta cũng không thèm nhìn lại xem bản thân mình có theo được không. . .”

Đại khái là máy điện thoại Hoàng Quốc Việt cũng đang để bong bóng chat giống như Minh Khôi.

Cho nên trong lúc chờ hồi sinh, anh ấy lòng đầy căm phẫn nhắn tin liên tiếp trong nhóm mess.

Sau đó Nguyễn Quốc Anh cũng chết, lúc ở nước suối chờ hồi sinh, dành thời gian trở về trả lời tin nhắn trong nhóm chát.

Nguyễn Quốc Anh: “Hoàng Quốc Việt cậu đù mé có phải khi ông trời thả não cậu dùng ô che không, cứ nhắn tin liên tiếp trên nhóm vậy, con mẹ nó có để cho tôi chơi game không?.

Rõ ràng Nguyễn Quốc Anh cũng đang để bong bóng chát, lúc chơi game cũng không để điện thoại ở chế độ trò chơi.

Lúc mess xuất hiện tiếng thông báo, trên đầu điện thoại trực tiếp hiện lên tin nhắn.

Với tần suất nhắn tin của Hoàng Quốc Việt, nói Nguyễn Quốc Anh bị tin nhắn của anh ấy làm mình gặp địch chết cũng không đủ.

Hoàng Minh Khôi dành thời gian ấn mở nhóm chat của mọi người xem.

Sau đó ánh mắt liếc xuống nhìn màn hình điện thoại di động, nhìn thấy Tel'annas vẫn luôn bám trên người mình thì khẽ nhíu mày.

Lúc này trong nhóm mess lại có tin nhắn mới.

Trịnh Nguyên Nguyên: “Các anh em, các cậu có phát hiện mục đích của con bé rất rõ ràng hay không, có phải cô ta biết Minh Khôi ở xa đội nên mới đến trả vờ lấy le không?”

Nguyễn Quốc Anh: “Má nó, quá trâu con mịa nó bò rồi @ Hoàng Minh Khôi”

Hoàng Minh Khôi nằm không cũng trúng đạn nhếch khóe miệng.

Vì đang trộm một ít máu rồng nên anh ấy không có tay để nhắn tin lại.

Kết quả một giây sau, anh ấy đang đánh quái thì bị quân địch đoạt.

Không chỉ có như thế, bởi vì Tel'annas của Lê Ngọc Anh bị đuổi giết thẳng đến gần trụ, khiến cho cả ba người Hoàng Minh Khôi với cô ta cộng thêm cả rồng được triệu hồi đều chết trong tay quân địch.

Hoàng Quốc Việt với Trịnh Nguyên Nguyên trước đó đã chết đang ở đường rừng: ". . ."

Trịnh Nguyên Nguyên: “Khá lắm, sinh không thể ngủ cùng phòng, nhưng chết cũng phải cùng huyệt? “

Hoàng Quốc Việt: “Ông đây ổn định tâm trạng, ván này có thể lật ngược được hay không là nhờ cậu cả đấy! “

Hoàng Minh Khôi không có phản ứng gì cả.

Cắm đầu đi đường, thấy Tel'annas của Lê Ngọc Anh thì tránh đi.

Nếu không may mắn bị cô ta dính trên người, anh ấy cũng sẽ dùng một kỹ năng dịch chuyển vị trí cố tình để Tel'annas cách xa khỏi người anh ấy.

Vừa đi, vừa về giày vò mấy lần, tự nhiên Lê Ngọc Anh cũng ý thức được Hoàng Minh Khôi quyết tâm không muốn để cho mình đi với anh ấy nữa.

Tiếp tục đi theo thì có vẻ da mặt cô ta quá dày, cho nên sau đó Lê Ngọc Anh liền đi với xạ thủ Hoàng Quốc Việt.

Kể từ đó, ván này thật sự lội ngược dòng mà thắng.

May mà có Hoàng Minh Khôi thừa dịp đối thủ đang đánh với Long Vương một trận long trời nở đất liền lén làm nổ trụ giữa của bọn họ.

Sau khi chiến thắng trong trò chơi, thậm chí Hoàng Minh Khôi không chờ đến lúc trở lại giao diện kết thúc, mà đã trực tiếp rời khỏi trò chơi.

Anh ấy đặt điện thoại di động đặt trên bàn sách, đốt ngón tay thon dài gõ bàn phím, báo với Hoàng Quốc Việt trên nhóm mess một tiếng, không đánh nữa.

Hoàng Quốc Việt: “Vậy chúng ta ba người chơi đi, cô bé khóa dưới Ngọc Anh cũng không chơi nữa.”

Trịnh Nguyên Nguyên: Tôi đã nói cô ta vì Minh Khôi mà tới mà!

Nguyễn Quốc Anh: Không vì Minh Khôi mà tới chẳng lẽ vì cậu mà tới à?”

Trịnh Nguyên Nguyên: “. . . lại phải nói ngược lại, Minh Khôi thật đúng là vẫn tuyệt tình như trước đây, dùng một kỹ năng cố ý để Tel'annas rơi khỏi người cậu ấy.”

Nguyễn Quốc Anh: Sao tôi lại cảm thấy Minh Khôi đã quá đủ nhân từ rồi vậy, chí ít không ném cô ta vào trụ của quân địch hoặc vào trong đám người đó.”

Hoàng Quốc Việt: . . .

Trịnh Nguyên Nguyên: . . .

Nguyễn Quốc Anh: “Minh Khôi đâu? Không phát biểu một chút cảm nghĩ à?”

Hoàng Quốc Việt: “Chắc cậu ấy đi làm bài tập rồi!”

Trịnh Nguyên Nguyên: “Từ hồi cấp 1 đã không tầm thường rồi, tính tự giác này, có phải chúng ta nên học tập một chút hay không?”

Tin nhắn của mọi người nhảy lên rất nhanh.

Hoàng Minh Khôi dứt khoát tắt thông báo tin nhắn, xoay xoay cây bút thủy tinh màu đen giải một đề toán hình siêu rắc rối.

Khoảng mấy phút sau, cửa phòng của anh ấy bị người gõ vang.

Cách một cánh cửa truyền đến một giọng nói còn chưa hết vẻ ngây ngô: "Anh, mẹ bảo em đưa đĩa trái cây tới cho anh."

"Em vào nha."

Sau khi hỏi xong, cũng không đợi Hoàng Minh Khôi trả lời đã đẩy cửa phòng ra.

Hoàng Minh Nhật sắp 8 tuổi một tay run run rẩy rẩy bê đĩa đựng trái cây vào phòng.

Trong đĩa trái cây là những miếng dưa hấu và dưa lưới được cắt nhỏ.

Trên đó có một cái nĩa nhựa nhỏ.

Hoàng Minh Khôi chọc vào một miếng dưa hấu cắn một cái, cảm giác ngọt ngào làm anh ấy híp đôi mắt đen láy lại.

(Tác giẻ: Ôi trao cái cảm giác thèm dưa hấu vào dịp trời mùa đông 14 độ)

Hoàng Minh Nhật dựa lên bàn học của anh ấy nhoẻn miệng cười: "Ngọt không anh!"

"Cái kia, anh ơi, có thể cho em mượn điện thoại chơi chút được không?"

Hoàng Minh Nhật là em trai ruột của Hoàng Minh Khôi, hai anh em cách nhau khoảng mười tuổi, quan hệ cũng không tệ lắm.

Vì vậy thi thoảng Hoàng Minh Nhật sẽ vụng trộm lấy điện thoại của Hoàng Minh Khôi chơi game.

Không phải liên quân, mà là chém hoa quả

Nhã Lung Linh một bên làm bài một bên chơi chém hoa quả.

Vẫn chém hoa quả đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng mưa rơi ngoài cửa mới nhỏ lại, mơ hồ có thể sẽ tạnh mưa.

Cô ấy vẫn còn nhớ chuyện đưa dưa hấu mà mẹ giao cho.

Đánh xong một cửa chém hoa quả, Nhã Lung Linh mới thu dọn ra cửa.

Nhà Nguyễn Minh Hoàng là tòa nhà ở ngay đối diện nhà đơn của Nhã Lung Linh.

Tuy nhiên ngôi nhà của bọn họ là một ngôi nhà có bố cục lớn với ba phòng ngủ, một nhà năm miệng ăn.

Người mở cửa cho Nhã Lung Linh là bà của Nguyễn Minh Hoàng, bởi vì ông bà của Nhã Lung Linh qua đời sớm nên cô ấy cũng gọi bà nội theo Nguyễn Minh Hoàng.

Bà lão rất thích Nhã Lung Linh, thấy cô ấy đến liền cười không ngậm được miệng: "Linh Linh đến rồi, Nguyễn Minh Hoàng còn đang ngủ, để bà đi gọi nó."

Nhã Lung Linh ngoan ngoãn lên tiếng, được bà lão dẫn đến phòng khách ngồi lên ghế sô pha.

Thuận tiện chào hỏi ông Nguyễn.

Ở chính giữa đặt một cái TV năm mươi inch màn hình tinh thể lỏng trên đang chiếu “Tây Du Ký” , Nhã Lung Linh không nhớ rõ mình đã xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi.

Dường như nghỉ hè mỗi năm đều sẽ phát lại, đã nổi tiếng đến mức độ thời các cụ đều thuộc làu làu rồi.

Bà Nguyễn đi vào trong phòng gọi Nguyễn Minh Hoàng đang nằm.

Lúc đó chàng trai đang ngủ lỳ ở trên giường với tư thế cực kỳ xấu, gian phòng có một cái cửa sổ sát đất đang mở ra, gió thổi vào làm tấm rèm che cửa sổ bay phấp phới, khiến cho căn phòng lúc sáng lúc tối.

Cửa phòng Nguyễn Minh Hoàng khóa trái nên bà lão không vào được, chỉ có thể gõ cửa.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân kéo dài, sau đó thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi với một cái đầu như "Ổ gà" mở cửa phòng ra.

Không khí bên ngoài mang theo một luồng gió mạnh mẽ tiến vào, thiếu niên chỉ mặc một chiếc quần cộc màu đen, da thịt màu lúa mạch làm cho cơ bụng mờ mờ của anh ấy càng thêm gợi cảm.

"Làm gì vậy bà?" Nguyễn Minh Hoàng rời giường tâm trạng luôn rất kém.

Từ nhỏ đã được ông bà nuông chiều mà lớn lên, giở tính trẻ con phát cáu đã sớm tập mãi thành thói quen.

Cho nên lúc này trên mặt anh ấy tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Bà lão cũng không giận, ngược lại khuôn mặt nở nụ cười từ ái, nhắc nhở anh ấy: "Linh Linh đưa dưa hấu tới."

"Cháu ra đây chơi với cô bé, đừng ngủ nữa, giấc ngủ trưa này của cháu đã đủ lâu rồi."

Nam sinh mới vừa rồi còn còn buồn ngủ, thế mà trong nháy mắt tinh thần đã phấn chấn lên.

Trong đôi mắt phượng xuất hiện tia bối rối, sau đó nhanh chóng che giấu tiếng nói như nghẹt cổ họng: "Cậu ấy tới làm gì, cũng không có việc gì mà cứ chạy tới nhà ta. . ."

Giọng nói của anh ấy rất lớn, nên đương nhiên Nhã Lung Linh đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách nghe thấy được.

Trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Ngay tại lúc Nhã Lung Linh đang do dự có nên rời khỏi hay không, thì Nguyễn Minh Hoàng trở về phòng mặc áo thun với quần đùi.

Khi đi qua toilet anh ấy thoáng nhìn thấy đầu bù tóc rối của mình trong gương, lập tức nhăn mày kiếm, quyết định gội đầu trước.

Nhã Lung Linh ngồi với hai ông bà trong phòng khách xem TV tầm khoảng mười mấy phút.

Bà Nguyễn nói Nguyễn Minh Hoàng đi vệ sinh, rất nhanh sẽ ra chơi với cô.

Nhưng cô ấy cảm thấy sâu sắc rằng Nguyễn Minh Hoàng vẫn còn đang vì chuyện chơi game mà tức giận với cô ấy, chứ đi nhà vệ sinh gì mà hai mươi phút còn chưa đi ra.

Nói không chừng là không muốn gặp cô ấy, cố ý trốn tránh.

Nghĩ như vậy, cảm giác chua xót trong lòng Nhã Lung Linh ngày càng nồng đậm.

Do dự vài giây đồng hồ, cô ấy đứng dậy chào tạm biệt hai ông bà, chỉ nói còn muốn trở về làm bài tập, nếu không đêm mẹ về kiểm tra sẽ bị mắng.

Bà Nguyễn với ông Nguyễn cũng không ép cô ấy ở lại.

App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp