Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 11: Bẫy săn bắt


1 năm

trướctiếp

Đốc công đã quen với việc một tay che trời, quan trường như chiến trường, không ít người đố kỵ hắn thân cư cao vị, muốn thiết kế bẫy hãm hại hắn. Đốc công tâm bên trong minh bạch, nhưng hắn cũng chưa bao giờ sợ những người quen sống trong tối, không tồn tâm hại ai nhưng chung thủy cũng chưa bao giờ nghĩ cho người khác. Vương thượng an bài một buổi săn bắn, Đốc công phụng mệnh cùng đi. Đốc công kỹ năng săn bắn không tệ nhưng muốn tránh sự tình nghệ cao hơn chủ, thuận tiện đã vài năm chưa lên ngựa kỵ xạ, bây giờ lại mắc bệnh tim, vốn cũng có lý do để tránh lên ngựa. Nhưng là Vương thượng mệnh lệnh tất cả mọi người tham gia săn bắn, làm sao có thể từ chối. Mỗi người trên tên đều có đặc biệt tiêu chí, Đốc công nghĩ đến thân thể một mực không lanh lẹ liền ngồi trên lưng ngựa nhàn nhã dạo bước, chỉ bắn một con thỏ hoang mạo xưng cho đủ số thú săn được liền tốt. Chỉ là luôn có người bài trí sẵn bẫy cho hắn, Vương thượng cùng hắn khoảng cách đang rất gần, có người từ vị trí của hắn hướng Vương thượng bắn tên. Đốc công lỗ tai rất thính, phi thân từ trên ngựa vọt lên vừa vặn ngăn tại Vương thượng trước người. Vương thượng cứ ban chức quan lớn cho hắn, nhưng thân này hoạn quan bất quá chỉ là Vương thượng một con chó hầu cận. Vương thượng muốn giữ mặt mũi, từ lâu quen làm bộ làm tịch, mang tiếng nể tình hộ giá có công lập tức cho gọi thái y. Nhưng mũi tên này phương hướng dù sao cũng đến từ phương hướng của hắn trong lòng sinh hồ nghi, âm thầm phái người tra xét Đốc công bên người hết thảy mọi người, nhưng đều không có kết quả, liền mượn tiếng để hắn dưỡng thương tiến hành cắt giảm quyền lực của hắn.

Mũi tên kia bắn vào Đốc công eo sâu hơn tấc, hắn người mặc màu đậm trang phục ngược lại nhìn không ra cái gì vết máu. Thẳng đến khi thoát y phục mới thấy vết thương cực sâu, quần áo bị ấm áp máu tươi thấm ướt một mảng lớn. Hắn vốn từ đầu thân thể đã yếu ớt đến kịch liệt, bây giờ lại mất máu quá nhiều, dù cho có thái y dốc sức cứu chữa vẫn như cũ là thoi thóp. Vương thượng thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị lấy danh hắn hộ giá có công để chuẩn bị hậu táng Đốc công. Thẩm nhi không tin mình cùng Đốc công duyên phận sắp hết, ngày đêm cực nhọc, không thể yên ổn nghỉ ngơi túc trực trông coi hắn. Chén thuốc cho uống không được liền dùng miệng mỗi lần một chút xíu mớm cho hắn. Đốc công ngủ mê gần mười ngày mới tỉnh lại, giương mắt liền thấy Thẩm nhi đang ghé vào một bên giường ngủ say. Hắn nghĩ muốn gọi nàng lại phát hiện nhiều ngày chưa mở miệng cuống họng lại không thể nào phát ra được một điểm thanh âm, eo trở xuống lại tựa hồ không có cảm giác.

Hắn bi thống nhắm lại mắt, lại mở mắt ra lúc, kia đối đen nhánh thâm thúy con ngươi mất hào quang, trống rỗng nhìn qua phía trên, lúc đầu hắn tốt xấu có cái quan chức, dáng dấp coi như thanh tú, khả năng còn có thể giữ lại nha đầu này, coi như cứ trong lòng không thừa nhận nhưng liền xa xa bảo đảm nàng tốt là được. Bây giờ vì tiêu trừ Vương thượng nghi kỵ thêm là để bảo đảm nàng bình an, hắn đã đưa bản thân rơi vào bộ dáng chật vật không chịu nổi, chắc hẳn quyền lực giờ cũng đã bị tước rồi, thì tính sao còn có tư cách hộ nàng chu toàn.

Thẩm nhi không dám ngủ nhiều, nàng thức đến khi cơ thể thật sự không chịu nổi nữa mới đánh một giấc. Một canh giờ sau nầng đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Đốc công mở mắt, trong lòng vui mừng, vẻ vui thích cấp tốc bò lên trên đầu lông mày, vui đến phát khóc. Dù cho mắt đen láy của nàng bị quầng thâm bao vây nhìn trông tội, nhưng là trong con ngươi tinh sáng đều ánh lệ quang. Nàng đầu ngón tay run rẩy xoa lên Đốc công mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Đợi nhiều ngày như vậy, rốt cục đợi đến người đã tỉnh.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nhưng hắn lại đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, tròng mắt cũng không nhúc nhích, làm vậy khiến Thẩm nhi ngộ nhận là hắn đã buông nhân gian ra đi, dò xét hơi thở của hắn sau mới yên lòng.

Gặp hắn một mực không có phản ứng, Thẩm nhi thoát giày lớn mật tiến vào chăn mền của hắn. Thân thể của hắn vốn là thể chất lạnh, lại bởi vì sớm chịu một đao cắt vật dương khí từ nhỏ, thêm lần này mất nhiều máu hộ giá, thân thể lạnh buốt. Thẩm nhi vòng lấy thân thể của hắn, đem mặt tựa ở trên vai của hắn nói khẽ: “Đốc công khi nào mới có thể mở ra tâm kết chấp nhận thiếp, nhìn người thế này, lòng thiếp đau.”

Nhưng cho dù là nàng ôm Đốc công hắn đều không có một tia động tĩnh, lặng yên nằm tựa như là một cái người chết sống lại. Thẩm nhi ôm ôm một hồi liền ngủ mất, tỉnh lại vẫn thấy Đốc công như cũ không có chút nào động tĩnh mà ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Thẩm nhi đứng lên cho hắn lau hạ thân, đổi chiếc tã, hắn cũng không có động tĩnh. Thẩm nhi chưa bao giờ thấy qua Đốc công rơi vào trạng thái này, trong lòng gấp gáp, xin sư phụ đến. Lão đầu chỉ nói một câu: “Muốn trị tâm bệnh phải dùng tâm y.”. Sau đó liền đi, không có một bước dừng lại.

Hôm đó về sau, Thẩm nhi ngoại trừ cho hắn đổi thuốc cùng lau thân thể bên ngoài vẫn nói liên tục không ngừng, từ hồi ức với bao chuyện ngu xuẩn khi còn bé đến lớn trải nghiệm khi trưởng thành, ngay cả chuyến hành trình trong giấc mộng dài kia cũng đều kể qua. Nhưng hắn lại tựa hồ như đối với thế giới xung quanh không có phản ứng gì, ngoại trừ lúc mớm thuốc cùng ăn cơm mới máy móc nuốt, bên ngoài tuyệt không có chút nào cái khác phản ứng. Hắn mỗi ngày tỉnh chính là dùng ánh mắt vô hồn nhìn lên phía trên. Thẩm nhi trong lòng lo lắng cực điểm nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ bình thường, như không có việc gì cười cười nói nói. Nhiều ngày mặt đều cười đến có chút cứng ngắc, mỗi ngày sau khi tắt ánh nến đi phát hiện biểu hiện trên mặt mình đều có chút cổ quái, hai bên gương mặt sờ lên căng căng ê ẩm, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Nàng thường nhật nhẹ nhàng ghé vào tai hắn xướng khúc ru hắn chìm vào giấc ngủ, tuy hiệu qua có phần bé nhỏ, nhưng là nàng một mực bồi phụng hắn, thậm chí trừ việc tắm rửa ra một tấc cũng không rời. Đáng tiếc thay người trong cung không đồng dạng như nàng, bọn họ phần nhiều đều như liễu mảnh mai nương gió thổi, chỉ cần một ngọn gió phất lên, lần lần lũ lượt bị cuốn lấy. Đốc công thất thế, rời khỏi Vương thượng vị trí đại hồng nhân, những kẻ nịnh bợ hắn hết lời trước đây liền nhao nhao rời đi, nô bộc trong phủ thấy chủ nhân sức sống ít ỏi cũng chạy trốn không ít. Những người ở lại đều là có chút già yếu, kẻ goá bụa cô đơn người. Thẩm nhi chưa từng nói cho Đốc công nghe những điều này, nàng chỉ quan tâm đến việc làm hắn vui vẻ, vực dậy tinh thần hắn, nghĩ cách chăm sóc hắn cho tốt.

Vết thương trên người hắn dù sâu nhưng dưới bàn tay chăm sóc của nàng mỗi ngày đều kết vảy, mọc ra da thịt non màu hồng nhạt. Chỉ là không như vết thương trên da thịt còn có thể lằn lại, bản hắn cứ nằm mãi không nhúc nhích, trong lòng lằn ranh kia làm sao cũng không bước qua được. Chính hắn cảm tưởng như bản thân đi vào ngõ cụt, tựa như vừa câm vừa điếc vừa mù, người khác giúp đỡ cách mấy cũng không thể thay đổi được hiện thực. Một bên Thẩm nhi nghĩ, nếu sau này vết thương hắn khá hơn, vào ngày nắng đẹp chắc chắn sẽ ôm hắn đi vào hoa viên phơi nắng, để hắn lắng nghe một chút tiếng chim ríu rít, ngửi mùi hoa thơm ngát thấm ngọt tận mật gan. Hy vọng vẻ chi mỹ giàu sức sống của vạn vật sẽ để hắn có một tia phản ứng, mấy ngày sau mong hắn sẽ ngẫu nhiên chuyển động con ngươi nhìn mọi người, lúc đó Thẩm nhi nàng sẽ hạnh phúc cười mà hôn lên mặt hắn, như dỗ hài tử đồng dạng khích lệ hắn: “Ngươi thật tuyệt.”

Nàng thật hy vọng hắn có thể sớm ngày mở ra tâm kết. Nàng thà rằng hắn như trước đây, thân thể khó chịu cực điểm vẫn có thể mở lời bảo muốn giết nàng còn hơn như này cứ mãi lặng yên không một tiếng động, tựa hồ như con rối. Nhưng Đốc công còn đang đắm chìm hết thay bên trong thế giới của mình tựa hồ liền không hiểu được tâm tư của nàng. Ngoại trừ kiên trì nhìn ra phương xa, hắn không biết sống tiếp còn có cái gì ý nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp