Vi Hoàng

11: Địa ngục dị chủng


1 năm

trướctiếp

Không nói thì chẳng ai nghĩ bạn bị câm cả, nhưng khi sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, hầu hết mọi người sẽ nghĩ bạn bị câm.

Lúc đầu, Tuyên U Nghi nói một cách khéo léo, chỉ là Lệ Uẩn Đan không nói được ngôn ngữ của thế giới bên ngoài cho nên chỉ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Nhưng những người trẻ sinh ra ở thời hiện đại nào có hoàn mỹ, nếu một người thực sự "không thể nói được", họ sẽ nói theo bản năng mà cố gắng giao tiếp. Lúc thấy không thể hiểu được nữa thì mới dùng tới ngôn ngữ ký hiệu, đó là điều hết sức bình thường.

Không giống như Lệ Uẩn Đan, nàng ấy sử dụng ngôn ngữ ký hiệu ngay từ lần đầu gặp mặt, như thể ngôn ngữ ký hiệu là ngôn ngữ đầu tiên của nàng ấy vậy.

Trong quá trình thành lập đội, Lệ Uẩn Đan đã thực hành thiền im lặng đến trình độ cao nhất, ngay cả khi đánh nhau cũng không hề thốt lên lời nào, nếu là người bình thường thì sao có thể kìm lòng nổi, ai có thể làm được chứ, ai lại có thể không hiểu lầm được chứ?

Bọn họ đều cho rằng nàng thực sự không thể nói chuyện được.

Ai cũng biết điều đó chỉ là không nói ra thôi. Họ vẫn hy vọng nàng sẽ thoải mái hơn một chút.

Không ngờ tới cuối cùng toàn sai cả! Đại lão, ngài tốt xấu gì cũng đừng coi chúng ta là một người nhé. Úi - chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng mà!

Lệ Uẩn Đan vừa nhìn là biết bọn họ đang nghĩ cái gì. Tâm tư lộ rõ trên mặt thế kia, một chút cũng chẳng hề giấu giếm. Nếu đổi lại ở triều Đại Lệ, không quá ba ngày bọn họ sẽ bị lũ cáo già kia xẻo thịt lột da ngay.

"Tự nói thì đã sao, ngươi đợi tới lúc hiểu được chắc?" Lệ Uẩn Đan nói một cách bình tĩnh, "Nói nhiều cũng vô ích, tốt hơn là đừng nói."

Ba người: ... Đại lão đã lên tiếng, nhưng hình như cũng không nói gì hết.

Đúng vậy, không hiểu ngôn ngữ chính là rào cản. Và cái rào cản này lớn đến mức có nói câu gì cũng vô dụng, nói mà cứ như là chưa từng nói vậy, cuối cùng đành phải cậy nhờ ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp.

Sở dĩ đại lão vẫn là đại lão là vì nàng ấy đi một bước thì đã nghĩ mười bước, trực tiếp bỏ qua phần đầu và tiến tới phần cuối, còn bọn họ thì vẫn cố chấp bám vào cái gọi là "quy trình của một người bình thường".

Ồ, thằng hề cuối cùng lại là chính ta sao?

Tư Vọng Đông không khỏi nhìn A Nỗ: "Hắn ta thì sao? Chẳng phải hắn ta đang giả điên giả khùng để tìm kiếm truyền nhân hay sao?"

“Ta nhớ trong tiểu thuyết thường hay viết cao thủ tuyệt thế nào đó thích giả dạng làm ăn mày, ai cho hắn bánh ăn, hắn sẽ truyền lại cho người đó tuyệt kỹ hơn người. Vừa nãy chúng ta mới cho một miếng thịt to, có lẽ đây chính là sách tu tiên đó? "

Ứng Thê Ung hít thở thật sâu: “Đừng nhìn nữa, cái này rõ ràng quá ngu ngốc rồi.” Lại chém thêm một dao, “Rõ ràng, ngươi cũng quá ngốc rồi.”

Đều đã hai mươi mấy tuổi rồi. Còn hắn mới mười chín tuổi mà trông giống như mắc căn bệnh giai đoạn cuối vậy.

Tư Vọng Đông:…

Không cho họ thêm thời gian, Lệ Uẩn Đan đã sẵn sàng khởi hành. Ngay khi nàng rời đi, bọn họ tất nhiên sẽ không ở lại.

Ứng Thê Ung vẫn đang suy nghĩ về lý do tại sao Lệ Uẩn Đan đột nhiên lên tiếng. Nhưng khi nhìn thấy mấy thứ ngoại lai đang dày đặc bên ngoài, gần như hòa vào một dòng sông tối đen như mực, hắn không có ý định suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.

Tình huống này, hắn chỉ thấy nó trong các bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng.

Cũng giống như sự vây hãm của bọn thây ma, sinh vật biến dị, hay sự chiếm đóng trái đất của người ngoài hành tinh ... Từ đó, thành phố lớn thất thủ, hồi chuông báo tử vang lên và bóng đen của sự chết chóc sẽ bao trùm mãi mãi nhân loại trong sự tuyệt vọng.

Trước đây, hắn vẫn cảm thấy bộ phim không đủ hấp dẫn, và châm biếm cốt truyện dưới góc độ của Thượng đế. Tuy nhiên, khi bước ra khỏi màn ảnh và rạp chiếu phim, coca và bỏng ngô, thì tiếp đó lại chính là tự thân đối mặt với nhân vật phản diện của một bộ phim thảm họa - giống dị chủng thời tiền sử, hắn chỉ cảm thấy vô cùng phấn khích.

"Phong thủy lần lượt chuyển biến, không ngờ lại có ngày này." Hắn lẩm bẩm một mình, "Tôi thực sự đã trở thành một trong những nhân vật chính ngu ngốc trong bộ phim mà tôi đã phỉ nhổ."

"Hắt xì!"

Tư Vọng Đông: "Tiểu Ung, cậu lại mắng tôi đấy à?"

"..."

Lệ Uẩn Đan đẩy cửa ra ngoài, chân vừa bước ra ngoài chính là giết một số lượng lớn giống loài dị chủng.

Kiếm khí cuồng bạo quét qua liền rạch ra một cái lỗ, nàng bước về phía trước hai ba bước, chặt đứt một đôi chi liềm của một dị chủng mới chết rồi ném nó cho người đàn ông to lớn ở phía sau nàng.

“A Nỗ A Nỗ!” Người đàn ông to lớn cầm lưỡi hái lao vào trận chiến, gầm lên vài tiếng rồi lao về phía ba người họ.

Vài người rất rõ ràng về thân phận "gà trống nuôi con" của mình, họ chen vào giữa Lệ Uẩn Đan và người đàn ông to lớn, giương súng canh giữ hai bên trái phải.

Lệ Uẩn Đan mở đường rất nhanh, dường như nàng đã rất quen với lối đánh ở tuyến đầu, còn người đàn ông to lớn khó mà đánh ngã được đang khóa chặt hàng phòng ngự của đội quân hậu phương.

Phiên bản "đội hình con rùa" phối hợp thấp có thể tấn công và phòng thủ đã hình thành, nhóm ba người nhân cơ hội lao vào lấy điểm kinh nghiệm và giết được rất nhiều dị chủng. Lâu lâu lại nghe được âm thanh "ding ding" từ hệ thống, họ đột nhiên cảm thấy thì ra bọn dị chủng thực sự không đáng sợ mấy, nhưng điều đáng sợ hơn cả là họ không có súng Gatling trong tay!

Họ không có súng Gatling!

Không có!

Thiếu máu!

Sự thật đã chứng minh một khi con người phải chịu một mất mát lớn, họ sẽ thực sự phát điên lên.

Để kiếm lại số điểm mà súng Gatling có thể kiếm được, nhóm ba người vượt qua nỗi sợ hãi bằng sự tức giận và dựa vào năng lực bách phát bách trúng của mình. Cũng may thiên thời địa lợi nhân hóa, tiểu đội nhanh chóng thẳng tiến về phía trước với tinh thần chiến đấu cao.

Nhưng họ không bao giờ ngờ rằng nguồn gốc của sự việc không phải là ông trùm của bọn dị chủng kêu gọi anh em bọn chúng triệu tập lại, cũng không phải đội cứu hộ muốn cứu người nhưng đang loay hoay thì bị mắc kẹt, lại càng không phải do bọn dị chủng đang tấn công một pháo đài lính đánh thuê chưa chiếm được, mà là...

……

Mà là một người đàn ông tóc dài đẹp trai trong bộ Hán phục, toàn thân hắn đẫm máu đang khiêu khích bọn dị chủng. Một mình chiến đấu với một trăm kẻ địch, người đàn ông vẫn bất khả chiến bại.

Tóc dài, Hán phục, vũ khí và sắc đẹp, kiểu phối hợp này trông hơi quen quen ...

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lệ Uẩn Đan, dùng ánh mắt hỏi nàng: Đại lão, đây có phải là người thân của cô không?

Lệ Uẩn Đan:…

...

Tạ Thử Hằng nhanh hơn bọn ác ma một bước, hắn cảm nhận được hơi thở của người sống.

Cho dù nguyên đan của hắn đã bị phá hủy, mạng sống cũng không kéo dài được bao lâu, sức lực hắn có thể phát huy ra cũng không đủ. Nhưng trước khi chết, hắn vẫn là người đứng đầu kiếm đạo và là chủ nhân của Thiên Các, ngay cả khi chỉ còn lại một chút linh lực trong cơ thể, hắn vẫn có thể đối phó được với rất nhiều yêu ma quỷ quái.

Vì vậy, hắn quyết định cho đến khi hoàn toàn kiệt quệ phải quyết chiến đến cùng.

Mà chính là phần ý chí quyết chiến này đã chống đỡ cho hắn từ lúc đổ bộ vào thành, rồi xông pha vào con đường đẫm máu. Thật tiếc là hắn không còn thừa linh lực để khóa lại Chúa Quỷ, hắn chỉ có thể sử dụng chút hơi tàn phần linh lực cuối cùng trong người.

Nếu không, hắn nhất định phải tìm ra Chúa Quỷ, sau đó sẽ tự cho nổ tung cơ thể tu tiên để san bằng địa ngục trần gian này.. Chỗ nào cũng toàn chết chóc như vậy, sao không mặc ý điên cuồng một lần luôn nhỉ? Cả một đời chống yêu ma quỷ quái của hắn sẽ kết thúc, nhưng người đời sau vẫn sẽ kiên trì tiến về phía trước.

Chỉ là hắn không ngờ người phàm vẫn có thể sống sót ở nơi ma quỷ hoành hành. Bọn họ dám xông vào nơi này, chẳng những không sợ hãi bỏ chạy, mà thậm chí còn muốn ... tìm cách cứu hắn?

Rất có dũng khí.

Trong nháy mắt phương hướng thay đổi.

"Một giọng nói vang lên trong đầu hỏi tôi có muốn trở thành người giàu nhất thế giới không. Tôi tưởng đó là một kiểu lừa đảo mới, giỡn cho vui thôi ... " Có người ấp úng đáp, "Không ngờ lại gặp ma, đây không phải là chương trình thực tế ảo sao?"

Họ đắn đo trao đổi thông tin, thăm dò tìm kiếm môi trường. Sau một thời gian, mọi người rời khỏi nơi đó và tụ tập thành nhóm ngẫu nhiên, nhưng lại không biết đi đâu.

Các biển quảng cáo trên đường phố được viết bằng tiếng Anh, có những người nước ngoài chạy bộ trong công viên vào ban đêm, còn những người đi làm lại bước chân vội vã ở vòng xoay trung tâm.

"Đây là nước ngoài sao? Này, chỗ nào ở nước ngoài vậy? Các đại lão đưa tôi đi đi, tôi không hiểu tiếng Anh đâu!"

"Trước tiên chúng ta hãy mua một bản đồ. Đúng rồi, có ai trong này mang theo đô la Mỹ không? Tiền mặt cũng được, có thể mang ra ngân hàng đổi. Thanh toán di động không phổ biến ở nước ngoài."

"..."

Cùng lúc đó, tàu điện ngầm ở khu phía đông thành phố mỏ hoạt động trở lại và đã bắt đầu chuyến tham quan mới quanh thành phố.

Tiếng người râm ran, tiếng đường ray ồn ào. Lệ Uẩn Đan mở mắt thấy bản thân bị mắc kẹt trong một cái lồng sắt dài.

Nó giống như bụng của một con rắn đã "nuốt chửng" rất nhiều người sống vậy. Nó có thể tự sáng mà không cần nến, tự động chạy mà không cần ngựa. Cửa sổ làm từ kính, còn bức tường làm từ đồng và sắt. Nó chạy với tốc độ cực nhanh, và sẽ dừng lại mở cửa để mọi người bên trong và bên ngoài ra vào.

Sau khi nhìn tới lui, Lệ Uẩn Đan hiểu rằng đây là "cỗ xe ngựa" chở người, tuy trông rất lạ, nhưng cũng không cần phải lo lắng quá về nó.

Nàng tạm thời không cùng dòng người xuống xe, vẫn tiếp tục ngồi ở chỗ cũ, âm thầm quan sát động tĩnh.

Nhân viên trong xe qua lại tới lui nhiều lần, đa phần là những người Di với lông mày cao và mũi sâu. Bọn họ mặc đủ thứ quần áo kỳ dị, có người còn gần như khỏa thân, họ nói toàn những thứ quái đản cô không tài nào hiểu được, đã thế họ còn cầm một cái hộp kỳ lạ hướng về phía cô khua tay múa chân.

Thỉnh thoảng, sẽ có vài người dị hợm tới hỏi nàng với giọng điệu thân thiện: "Cô này, tôi có thể chụp một bức ảnh với cô được không?"

Lệ Uẩn Đan không nói lời nào, nàng chỉ giơ tay lên và dùng ngôn ngữ ký hiệu hay được những người câm sử dụng trong cung điện, biểu thị "Nghe không hiểu" và "Không thể nói". - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Quả nhiên rất hiệu nghiệm, mọi rắc rối trước mắt đều biến mất trong tích tắc, thậm chí ánh mắt bọn họ nhìn cô còn đầy thông cảm và thương hại.

Cái lồng sắt dài từ từ dừng lại, một lúc lâu sau, Lệ Uẩn Đan cũng nhìn thấy rất nhiều người có tóc đen và mắt đen. Tuy nhiên, đàn ông không để tóc, phụ nữ không mặc áo khoác ngắn,tự dưng nàng cảm thấy bản thân hoàn toàn không ăn khớp gì với bọn họ cả.

Hầu hết bọn họ đều tò mò về trang phục và phụ kiện tóc của cô, hơn nữa luôn nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.

Thế cho nên, nàng đã rơi vào lãnh địa của những người Di, đã vậy còn bắt gặp một đám người không phải từ tộc của mình?

Có vẻ như khả năng của "quái vật" quả thực không hề nhỏ ... Chỉ trong tích tắc đã có thể chuyển nàng từ Vương triều Đại Lệ đến vùng ngoại tộc kỳ lạ này. Một thứ phương tiện có thể vật đổi sao dời quá thần kỳ như vậy khiến nàng ngoại trừ không kiềm chế nổi sự kinh ngạc ra lại càng thấm thía cái ý nghĩa của từ "thống trị".

May mắn thay, nàng đã không từ chối lời mời này.

Đang miên man suy nghĩ thì tàu điện ngầm lại đến ga tiếp theo.

Người cũ đi xuống, người mới đi lên. Khi đêm càng tối, càng ít người đi tàu điện ngầm.

Lệ Uẩn Đan không định ở lại, những thứ ở vùng ngoài này thật sự rất kỳ lạ, nàng nghĩ mình nên đi xung quanh nhìn một chút. Ví dụ như cái lồng sắt dài này, nàng vẫn không biết hình dạng và tên gọi của nó, hay nó hoạt động như thế nào, nàng chỉ biết nó có thể đi được hàng nghìn dặm một ngày và có thể chở theo rất nhiều binh lính. Nếu Đại Lệ cũng có được “con ngựa vi diệu” này, vậy thì những nơi không thế tới, những quốc gia không thể đánh chiếm hay thậm chí muốn chinh phục cả thế giới đều không còn là vấn đề.

Nhưng một con ngựa tốt như vậy đã được ngoại bang sử dụng làm phương tiện chở người ...

Vậy câu hỏi được đặt ra là ngoại bang đông đúc và giàu có cỡ nào nhỉ?

Dân số, lương thực, vũ khí và thủy lợi luôn là bốn thứ mà các hoàng đế quan tâm nhất. Lệ Uẩn Đan cũng không phải ngoại lệ, dù sao đi nữa, mang trong mình chữ "đế" thì việc điều hành và củng cố đất nước, đồng thời học hỏi từ các bậc tiền bối khác đã trở thành bản năng.

Nàng chậm rãi đứng dậy, hiện tại nàng đang đứng ở hàng cuối đám đông, vì không thích chen chúc nhau nên nàng quyết định xuống xe sau cùng.

Cửa mở ra, dòng người ra vào nhộn nhịp.

Tuy nhiên, lần này đa số người đi vào là những người đàn ông và phụ nữ tóc đen cùng với đôi mắt đen. Bọn họ nói chuyện qua lại với nhau theo nhóm, mang theo vẻ diện mạo riêng biệt.

Lệ Uẩn Đan nhận thấy bọn họ không hình như không cảnh giác lắm, đã vậy cũng phát giác ra bản thân đang bị theo dõi, thậm chí vẫn to tiếng nói chuyện, hoàn toàn không có ý nói nhỏ lại.

"Tôi chưa nghe thành phố nào tên là A Tạp Khắc Thác bao giờ cả." Người vừa nói là một người đàn ông trẻ tuổi đội một chiếc mũ lưỡi trai và cầm một cái ván trượt, "Hơn nữa quốc gia của thành phố cũng rất kỳ lạ nữa, nó gọi là Liên bang Tác Bố Tư Tù gì đó, trên trái đất này mà cũng có quốc gia đó sao?"

"Không có." Tiếp viên hàng không trả lời hắn ta, "Tôi đã bay đến rất nhiều quốc gia và thành phố, tôi chưa bao giờ nghe nói gì về hai cái tên này cả."

Hay có khi nào là ở ngoài hành tinh không nhỉ? Ý là có khi nào chúng ta đang ở trong một vũ trụ song song?

"Nhảm nhí thôi! Tôi cá một gói chả cay đây chắc chắn là một chương trình thực tế ảo!"

"Bất cứ điều gì cũng đều có thể xảy ra, nếu không, chúng ta làm sao có thể giải thích được những chuyện đã xảy ra với chúng ta chứ? Tôi thấy ngày trên báo là 'ngày 6 tháng 6 năm Tân lịch thứ 6' ... Thôi bỏ đi, trước tiên chúng ta dựa theo bản đồ tàu điện ngầm dạo một vòng quanh thành phố cái đã rồi hãy nói tiếp."

Lệ Uẩn Đan lắng tai nghe liền nhận ra bọn họ không nói chung thứ ngôn ngữ của những người Di kia, nhưng dù vậy nàng vẫn không hiểu họ đang nói gì.

Có bảy người trong nhóm này, gồm bốn nam và ba nữ, tất cả đều còn khá trẻ. Họ ngồi vào ô tô rồi rẽ về bên phải, càng lúc càng xa nơi nàng đang đứng.

【Chào mừng tất cả các thí sinh tham gia thi đấu đến với đấu trường A Tạp Khắc Thác, vòng sơ tuyển dành cho các tân thủ sắp bắt đầu, mức độ khó là "một trên một trăm", nhiệm vụ chính của vòng này là "sống sót sau 8 tiếng".】

Điều kỳ lạ là mặc dù một số từ có nghĩa không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể hiểu được nghĩa của chúng.

Thí sinh tham gia thi đấu sao? Có vẻ như nàng không phải là người duy nhất đến vùng ngoại bang này.

Sống sót sau bốn tiếng tại đấu trường sao?

Sống sót...

[Kích hoạt nhiệm vụ ẩn phụ trong phạm vi rộng làm tăng cao tỷ lệ tử vong, nhưng cũng có xác suất nhất định kích hoạt mở khóa cơ chế bảo vệ tân thủ. Các thí sinh tham gia thí đấu vui lòng lựa chọn cẩn thận. 】

Âm thanh biến mất, và cũng không hề để lại vết tích gì.

Quá tam ba bận, nàng đã thấy được những sự thần kỳ của nó, cho nên tự nhiên nàng cũng không gọi nó là "yêu quái" nữa. Trong giai đoạn năng lực không còn quan trọng, giấu tài mới chính là lựa chọn tốt nhất.

Thế giới đã mở ra một cánh cửa khác cho cô, dù cho thứ đưa cô vào đây là thiện hay ác, thì đó cũng là một bàn đạp độc nhất vô nhị.

"Tạm thời gọi ngươi là "Âm thanh của thần" vậy."

Những ngón tay của Lệ Uẩn Đan lướt dọc theo lưỡi dao: "Quốc sư đầu tiên của Đại Lệ nói rằng 'quyền lực của hoàng đế là do thần thánh ban tặng', ta chỉ muốn biết lời này có đúng hay không."

Ngay từ lúc đầu giọng nói sắc bén đó đã đưa ra ám thị đầy đủ, cũng đã bố trí bẫy xong xuôi tất cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp